Bốn Người Sáng Lập Đời Hai

Chương 40

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Fwooper

Con Bằng Mã giang rộng đôi cánh một thước rưỡi của nó bay là đà phía trên Hồ Đen. Đôi cánh cứng cáp vỗ đập tạo ra những luồng khí xoáy, va chạm vào mặt nước yên ả, hóa thành từng gợn sóng dập dềnh. Mùi hơi nước lợt lạt thoang thoảng đâu đây.

Harry reo hò, hai cánh tay mở rộng ra trong khi tên Slytherin ngồi sau lưng cậu hết sức thờ ơ. Và rồi hắn thì thào vào tai cậu bằng cái giọng nhừa nhựa quen thuộc:

_ Đầu Thẹo thân yêu, bớt giả khùng đi. Hành vi của mày bây giờ có thể so với Quỷ khổng lồ được rồi đấy!

_ Hà khắc quá!

_ Tao tưởng mày quen rồi.

Harry nhún vai một cách dửng dưng.

_ Công nhận.

Đúng là cậu đã quen, thậm chí còn học được không nên so bì với một Malfoy thích nhất dùng giọng mũi nói chuyện. Bởi vì mặc kệ bạn có lý tới đâu, kết quả đều không cãi thắng được người ta.

Vì thế Harry nói lái qua chuyện khác:

_ Bạn có cần một Bùa lú với Ông Kẹ không?

Mặc dù chỉ là một câu hỏi không đầu không đuôi nhưng Draco vẫn hiểu cậu muốn nói gì. Cái Người Sói, chính là giáo sư Remus Lupin kia, đã mang Ông Kẹ tới bài giảng đầu tiên của ông ta ở lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Một sinh vật có vẻ rất thú vị, thú vị đến mức ngay cả tụi học sinh bên nhà Slytherin cũng phải tò mò. Nhưng ông giáo Gryffindor bất công ấy không cho ba nhà khác cơ hội thực hành. Trong khi đám sư tử cầm đũa phép thì bọn Draco phải đối mặt với sách giáo khoa. Lần này nói không chừng cũng vậy thôi. Thế nhưng, nếu như hắn đụng phải Ông Kẹ… Hắn sẽ sợ cái gì nhỉ?

Chúa tể Hắc ám ư? Hay tử vong? Hoặc là vứt bỏ niềm kiêu hãnh?

Draco không thể đoán được nỗi sợ chôn sâu trong lòng mình. Ký ức của đời trước đã trở nên xa xôi, hắn không thể nhớ rõ, chỉ đoán được mang máng rằng ở năm thứ bảy, hắn lựa chọn đứng bên phe Potter. Hắn không nhớ được chi tiết, nhất là về Harry Potter. Không có bất cứ ký ức nào, nhưng chẳng thể trở ngại hắn biết được quan hệ của mình và Potter.

Người yêu. Một từ ngữ buồn cười lại xa vời biết bao.

Hắn đợi Đầu Thẹo này bao nhiêu năm, mà kết quả thì sao? Người Được Chọn chỉ muốn đâm đầu tìm cái chết, không lưu lại cho hắn bất cứ thứ gì ngoài bia mộ kia!

Tên Slytherin nhắm chặt đôi mắt trong giây lát, tiếng rên rỉ thật khẽ:

_ Harry ơi…

_ Hử?

Đôi mắt xanh biếc đột ngột chiếu thẳng với con ngươi của hắn, lực hấp dẫn lạ lùng nào đó nổi lên, không ngừng kéo gần hai đứa lại. Sức hút ấy giống như bàn tay nóng bỏng đang mơn trớn, vuốt ve, đùa giỡn. Đâu đó bên tai vang lên tiếng hít thở dồn dập chẳng khác gì tiếng trống reo hò, khiến cả hai càng không thể kiềm chế. Rồi cứ thế, trong tĩnh lặng, thứ khát khao mãnh liệt sinh ra, dữ dội đến mức Harry cho rằng hai đứa đã có một nụ hôn.

Nhưng kết quả là chỉ với một động tác lắc lư của con Buckbeak, mọi thứ mất tiêu như làn khói. Không chỉ có thế, con rắn bạch kim mới sửa được tư thế cho đàng hoàng kia còn dám nhướng cao hàng lông mày kiêu hãnh. Giọng điệu nhừa nhựa xen lẫn đắc ý và trêu tức lướt qua bên tai Harry:

_ Potter, mày đang muốn hôn tao đấy hử?

Giống như chỉ cần gật đầu một cái thôi là vị hoàng tử Slytherin cao quý, ngạo nghễ không ai bì nổi kia sẽ nảy lòng thương xót, ban ơn cho cậu phần thưởng như ước muốn. Thế nhưng con Chồn Sương mắc dịch kia, từ lúc hắn há mồm ra cậu đã muốn cho mặt hắn thử ăn nắm đấm rồi!

Cậu bé Hufflepuff quay đầu lại với tốc độ như muốn vặn gãy cần cổ, thở hổn hển ra lệnh cho con Buckbeak đáp trở xuống mặt đất. Khi con Bằng Mã một lần nữa xuất hiện trong cánh rừng, nó đã hấp dẫn toàn bộ tầm mắt soi mói của mọi người. Malfoy đắc ý, vênh váo và Potter mặt mũi đỏ chót chính là đề tài tám nhảm tuyệt vời.

Trong khi đám đông đang bu lại với nhau và bàn tán sôi nổi thì một đứa nhà Slytherin vọt ra – Daphne Greengrass gào lên một cách liều lĩnh:

_ Malfoy, bạn có thôi ngay cái trò này đi không? Bạn đang làm ô nhục danh dự của Slytherin đấy!

Con nhỏ nổi cơn thịnh nộ xông tới trước mặt con Bằng Mã. Thật đương nhiên, Buckbeak cảm thấy bị xúc phạm. Trong những tiếng la hét hãi hùng, cơ thể gầy gò của Greengrass nằm quằn quại trên mặt cỏ. Bả vai, cánh tay, vạt áo chùng, tất cả đều ướt đẫm máu me. Greengrass cuộn tròn cơ thể, một vết thương dài và sâu xuát hiện trên bả vai con nhỏ, nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản nó rú lên chửi rủa Buckbeak.

_ Tao muốn giết mày! Tao muốn giết mày! Con quái vật cục súc ngu đần này!

Lũ trẻ trở nên nhốn nháo. Lão Hagrid thì vật lộn với con Buckbeak để tròng cái vòng cổ vô nó trong khi nó hầm hè xông tới Greengrass.

_ Có ai giúp tôi một tay… Mau lên giùm cái…

Harry chạy tới giúp đỡ. Ngay khi Daphne Greengrass gào lên “Cút đi!”, cậu đã kịp dùng bùa chữa trị (Reparifors)(1) cho cô bé “người đầy gai” này. Draco ngạo mạn đứng ở bên cạnh, ném ánh mắt giễu cợt về phía con nhỏ đầu bò.

_ Greengrass, tốt nhất là cô nên ngậm mồm lại đi!

Cô bé kiêu căng chẳng ư hử gì cả, đã thế còn khịt mũi một tiếng. Nhưng nó không từ chối Harry chữa trị cho vết thương trên bả vai nữa. Cảm giác đau đớn bén nhọn dần dần tiêu tan, vết thương kia cũng khép lại với tốc độ mắt thường nhìn thấy. Thoạt nhìn thì cô bé này đã hồi phục, nhưng cần đợi bà Pomfrey kiểm tra lần nữa cho chắc ăn.

Theodore Nott đưa Greengrass tới Bệnh thất. Draco cười khẩy nhìn hai đứa kia đi xa dần. Đợi tới lúc quay đầu, hắn liếc mắt nhìn đám rắn độc một lượt, hỏi:

_ Có ai muốn đi theo không?

Không thể nghi ngờ, sự im lặng của học sinh nhà Slytherin chính là câu trả lời chính xác nhất.

~

Tin tức Daphne Greengrass bị thương ở lớp Chăm sóc Sinh vật Huyền bí lan nhanh ra toàn trường. Ngày hôm sau, Mười hai Ủy viên của Ban Quản trị nhà trường lập tức hành động. Mặc dù bọn họ không công khai tống cổ lão Hagrid nhưng vẫn khiến lão chịu cú sốc to lớn. Ông bác nửa người khổng lồ làm hư bài dạy học đầu tiên. Chìm nghỉm trong trạng thái “chờ bị đuổi” càng khiến cho lão mất hết tự tin. Càng hỏng bét hơn nữa là nhà Greengrass bắt tay với một vài dòng họ bên Slytherin viết thư khiếu nại lên Ủy ban Bài trừ Sinh vật Nguy hiểm: Bọn họ cho rằng con Bằng Mã này hết sức hung hãn và có thể tấn công người ta bất cứ khi nào. Nó vừa nguy hiểm vừa có tội.

Ngay cả nội dung bức công văn gởi cho lão Hagrid cũng giống y chang, chỉ khác mỗi người bị hại.

Các quý tộc rất nhàn hạ sao? Harry không biết. Thế nhưng cậu biết chắc một điều rằng: Lấy tiêu chuẩn của quý tộc, tiêu tốn thời gian và tiền bạc vào một phiên tòa của một con Bằng Mã là không đáng.

Mãi tới buổi sáng ngày thứ năm, Daphne Greengrass mới xuất hiện ở Đại Sảnh đường cùng với cô em gái Astoria Greengrass. Hai chị em đều banh chặt khuôn mặt, một bộ rất không vui sướng. Sau khi chậm rì rì ăn xong bữa sáng, hai cô đều tự cầm cặp sách của mình và rẽ theo hai hướng khác nhau.

Buổi sáng nay, học sinh nhà Hufflepuff và nhà Slytherin vẫn học chung với nhau ở lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Đây cũng là buổi dạy học đầu tiên của chú Lupin. Chú dẫn tụi học trò tới căn phòng nằm ngay sát vách với văn phòng của giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ở lầu hai.

Chú Người Sói háo hức cười toe toét và nói với bọn nó rằng:

_ Hôm nay là bài học thực hành, các trò chỉ cần đến cây đũa phép mà thôi.

Nhưng lần này chú Lupin không để tụi nó đối mặt với Ông Kẹ nữa.

_ Trò nào có thể cho tôi biết các bùa chú giải trừ hiệu ứng ma thuật?

Cái vị giáo sư mới nhậm chức có giọng nói ấm áp như cơn gió tháng ba êm dịu, giống hệt như tính cách con người ông. Nhờ vào sự thân thiện này mà tụi lửng con bớt căng thẳng hơn nhiều. Justin giơ tay lên ngay.

_ Thưa giáo sư, là bùa chặn (Finite/ Finite Incantatem)(2) ạ!

Chú Lupin gật đầu khen ngợi:

_ Hufflepuff cộng thêm năm điểm. Đây là một bùa chú rất thực dụng. Tôi nghĩ trong số chúng ta có rất nhiều trò đã quen thuộc với bùa chú này, bởi vì nó thường xuyên cần dùng đến trong sinh hoạt thường ngày của chúng ta… Nào, các trò còn nghĩ ra bùa chú gì nữa không?

Lần này đứa giơ tay là Hannah Abbott, một cô bé mặt tròn có đôi bím tóc vàng hoe. Nó trả lời:

_ Thưa giáo sư Lupin, là Ennervate(3) ạ.

_ Phải rồi, bùa chú thức tỉnh, một bùa chú cũng có ích không kém.

Chú Lupin vẫy tay bảo cô bé ngồi xuống. Sau khi thưởng cho nhà Hufflepuff thêm điểm, ánh mắt chú rơi vào đám học sinh nhà Slytherin.

_ Còn có một bùa chú nữa. Nó có thể giúp chúng ta giảm thiểu cảm xúc tiêu cực khi đối mặt với tác động của Nghệ thuật Hắc ám, làm cho chúng ta duy trì sự tập trung và tỉnh táo… Có trò nào biết bùa chú đó là gì không?

Draco đứng lên, trả lời một cách ngắn gọn và chính xác: Bùa Sáng Mắt(4). Đây chính là thần chú tụi nó sẽ học ngày hôm nay. Chú Lupin rất công bằng thưởng cho nhà Slytherin thêm mười điểm. Sự hào phóng của chú làm cho đám rắn độc phải ngạc nhiên. Dù gì thì bọn nó cũng biết tỏng lai lịch của vị giáo sư này, ông ta là một Gryffindor chính cống đó.

Thật ra tụi học sinh nhà Slytherin đã nhạy bén phát hiện những thay đổi dạo gần đây. Bắt đầu từ học kỳ này, thái độ của các giáo sư với bọn nó trở nên khác biệt – So với lúc trước thờ ơ, khinh thường, thậm chí là có thành kiến, thì bây giờ họ càng cố gắng để công bằng hơn. Mặc dù đám rắn độc không để tâm, nhưng vẫn lấy làm vui mừng với sự thay đổi này.

_ Được rồi, đã đến lúc để chúng ta được gặp một quý cô xinh đẹp.

Nội dung chính của giờ học đã tới. Chú Lupin khoan khoái xách một cái lồng chim được che phủ bởi tấm vải đỏ từ dưới bục giảng lên. Khi lớp vải màu đỏ được xốc lên, một con chim xinh đẹp tuyệt diệu xuất hiện trước mắt tụi học sinh: nó có bộ lông với năm màu sắc sặc sỡ và một cái đuôi cong vút được giấu ở sau lưng. Vòng quanh chiếc cổ mảnh khảnh và thanh lịch là những sợi lông màu đỏ rực, xù lên y chang như một ngọn lửa đang bốc cháy. Đúng như lời chú Lupin nói, con chim này đẹp đẽ xiết bao. Nhưng đồng thời, nó cũng mang một cái tên mắc ói: Fwooper, một loại sinh vật có tiếng hát làm người ta phát điên.

Chú Lupin dịu dàng nói:

_ Chớ có bị vẻ ngoài của nó lừa gạt. Nếu các trò nhìn vào mắt nó sẽ biết ngay nó ước ao dùng tiếng hát của mình làm các trò phát rồ phát dại đến mức nào.

Người Sói gõ vào cái lồng chim, tức khắc, con chim Fwooper há miệng rồi ngậm miệng liên hồi. Nhưng không có bất cứ âm thanh nào phát ra, bởi vì trước đó chú Lupin đã yểm một bùa chú Im lặng (Silencio)(5).

_ Bài học của chúng ta hôm nay rất đơn giản, đó chính là Bùa Sáng Mắt. Dưới sự ảnh hưởng của con Fwooper, tôi mong muốn các trò có thể học được nó. Thần chú này không khó lắm, tôi có một bí quyết dành cho các trò: đó là hãy nghĩ về những điều tích cực. Đương nhiên, vẫn câu nói cũ, người có ý chí kiên định càng dễ dàng học giỏi các thần chú hơn. Nào, đã đến lúc rồi, chúng ta bắt đầu thực hành!

Dứt lời, chú Lupin để đám học trò thực tập câu thần chú trước. Trong khi đó chú đi vòng quanh để ếm bùa Im lặng, chỉ chừa ra một khoảnh tròn. Tiếp đó, từng đứa học sinh một sẽ bị đẩy vào. Nhìn vẻ mặt của chúng là biết được tiếng hát của con Fwooper cũng không dễ chịu gì.

Lúc ban đầu, ở cái giây phút tiếng hát vang lên, bạn sẽ cảm thấy trên thế gian này chẳng có bất cứ âm thanh nào có thể sánh bằng. Tựa như ngã vào đám mây, bạn trôi nổi vô định, cảm thấy hạnh phúc vô bờ bến. Thế nhưng sau đó, ở cái lúc bạn đã vui quên trời quên đất, một thứ âm thanh thảm thiết và đáng sợ chui vào đầu óc bạn. Tiếng ca của Fwooper vẫn dễ nghe như thế, nhưng âm thanh trong đầu bạn lại càng trở nên đáng sợ khủng khiếp. Chúng như hai thứ sức mạnh vô hình giằng co nhau, vật lộn tay đôi, không ngừng chiếm đoạt đầu óc bạn. Nỗi thống khổ bạn phải chịu đựng đủ để ép bạn tới phát điên!

_ Clear…site!

Có đứa nhớ được bùa chú, có đứa thì không. Nhưng giáo sư Lupin đều sẽ kéo bọn nó ra ngay sau khi đứng trong khoảnh tròn kia một lúc.

Chú khích lệ tụi học sinh:

_ Các trò nên thử vài lần. Mới học thì không dễ đâu.

Đương nhiên, câu nói này không bao gồm Harry Potter và Draco Malfoy. Lửng con mắt xanh biếc còn hiểu được giả vờ giả vịt là thế nào, nhưng con rắn bạch kim kia thì huênh hoang tới đỉnh điểm. Hắn bình tĩnh đi vào, lại bình tĩnh đi ra. Từ đầu tới cuối, gương mặt của vị hoàng tử Slytherin này chẳng có chút cảm xúc nào, vô cảm như thể hắn không nghe được tiếng hát của con Fwooper.

_ Slytherin thêm hai mươi điểm… Ừ, trò Malfoy đã làm đạt lắm!

Chú Lupin cũng rất ngạc nhiên. Đứa bé này mới chỉ mười ba tuổi, một phù thủy ở độ tuổi vị thành niên còn xuất sắc hơn một vài tay già đời. Người Sói buộc phải cảm thán con cái nhà Malfoy thật xuất chúng. Ngoài ra ông khó lòng không ngờ vực với thành kiến lâu nay của mình: Có lẽ mấy đứa quý tộc nhà Slytherin cũng không đến nỗi ăn chơi trác tác, vô tích sự như ông vẫn tưởng?

Qua buổi học hôm nay, đa số học sinh đều nắm vững bùa chú. Bọn chúng cũng rất tán thưởng vị giáo sư mới nhậm chức. Thậm chí khi tiếng chuông vang lên, mấy đứa đang háo hức vì sắp đến lượt mình đối phó với con Fwooper cũng phải tiếc nuối.

Chú Lupin hỏi thăm Harry trong lúc cậu giúp đỡ chú dọn dẹp đồ đạc:

_ Các con đã đăng ký tham gia cuộc thi chưa?

Harry lắc đầu.

_ Còn chưa ạ. Nhưng chúng con sẽ tham gia.

_ Chú dám cá tụi con sẽ thích mê cho coi.

Đôi mắt chú Người Sói lóe lên vẻ gian trá. Đã nói đến mức này rồi thì Harry cũng biết chú Lupin chắc chắn có mặt trong hội đồng thiết kế các bài thi. Không chỉ như vậy, chú ấy rất có thể còn cống hiến vài mánh đặc sắc của nhóm Đạo tặc năm xưa.

Đương nhiên, ở trong mắt Harry thì việc này chẳng đáng giá ăn mừng tí ti nào!

~

Chú thích các câu thần chú trong chapter:

(1) Bùa chữa trị (Reparifors): là bùa chữa trị level 3. Dùng chữa trị các trạng thái gây ra do phép thuật như tê liệt hay nhiễm độc, không giống như chữa trị về vật chất như Episkey.

(2) Bùa chặn (Finite/ Finite Incantatem): Tiếng Latin: “Finis”-“kết thúc”. Hai bùa chú giải trừ các hiệu ứng ma thuật trên đối tượng. Finite loại bỏ một hiệu ứng nhất định trong khi Finite Incantatem loại bỏ toàn bộ hiệu ứng trên nạn nhân.

(3) Bùa thức tỉnh (Ennervate): Bùa phép làm thức tỉnh người bị hôn mê bởi một số nguyên nhân (ví dụ như lời nguyên Stupefy).

(4) Bùa Sáng Mắt (耳清目明): Mình không tìm thấy cái bùa này. Khi search trên fanfic thì nó là Clear-Sight Charm. Nói chung là mình bó tay.

(5) Bùa Im lặng (Silencio): Khiến đối phương câm lặng trong một khoảng thời gian.

~

Fwooper (hình minh họa trên đầu chapter)

Bộ Pháp thuật phân loại: XXX

Fwooper là một con chim châu Phi có bộ lông vô cùng sống động, màu lông có thể là cam, hồng, chanh xanh hay vàng. Fwooper từ lâu đã là một nguồn cung cấp cho những bút lông lạ mắt và cũng đẻ ra những quả trứng rực rỡ hoa văn. Mặc dù lúc đầu khá thú vị, cuối cùng bài hát của Fwooper sẽ khiến người nghe phát điên ( Uric Đồ kỳ quặc khi cố chứng minh rằng bài hát của Fwooper thực sự mang lại lợi ích cho sức khỏe đã nghe nó suốt ba tháng ròng không nghỉ. Thật không may, Hội đồng phù thủy mà ông báo cáo những phát hiện của mình không hề bị thuyết phục khi thấy ông đến cuộc họp không mặc gì trừ máu tóc giả mà khi quan sát kỹ hơn thì thấy đó là một con lửng chết) và do thế mà Fwooper thường được bán kèm một chú im lặng yểm trên mình, thứ cần phải được gia cố hàng tháng. Chủ nuôi của Fwooper phải có giấy phép, cũng như việc sinh vật phải được nuôi dưỡng có trách nhiệm.
Bình Luận (0)
Comment