*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Posted on Tháng Hai 19, 2019by vitquayanthatngon
Những bức tranh chân dung của tổ tiên dòng họ Malfoy giận đến phát rồ. Bọn họ vứt bỏ sự ưu nhã và dè dặt của ngày xưa, để la hét và vung vẩy đôi tay như muốn xé rách bức tranh rồi lao ra ngoài.
Abraxas Malfoy nổi cơn thịnh nộ với thằng cháu trai:
_ Draco, ông không cho phép con làm thế. Không bao giờ!
Thiếu niên tóc vàng thản nhiên khom người chào. Đôi môi mấp máy rất khẽ:
_ Ông không cần phải mệt lòng vì chuyện này đâu ạ.
Giọng điệu cương quyết của hắn làm cho ông cụ nhà Malfoy cảm giác bị xúc phạm nghiêm trọng.
_ Con dám!
Bước chân của cậu con trai khựng lại. Hắn quay đầu nhìn về phía ông nội mình và đáp rằng:
_ Con dám. Từ nhỏ ông đã dạy con rằng người nhà Malfoy không bao giờ cúi đầu, con cháu nhà Malfoy không bao giờ được đánh mất niềm kiêu hãnh. Lẽ nào ông nội đã quên? Mà ở trong mắt con, hôn lên vạt áo choàng của Chúa tể Hắc ám là một nỗi nhục.
_ Thằng nhỏ này!
_ Thưa ông nội, con sẽ dẫn dắt nhà Malfoy tới đỉnh vinh quang.
Draco tỏ ra hết sức kiên quyết. Thái độ của hắn ngạo mạn đến tột cùng, và trong đôi mắt thì lóe lên sự độc đoán, không cho phép bất cứ ai được phép hoài nghi.
_ Lấy danh nghĩa của một người thừa kế, Draco Malfoy, con xin thề.
Và rồi hắn rời khỏi căn phòng không chút do dự. Bên ngoài cánh cửa là Harry đang tựa lưng vào tường với vẻ lo âu.
_ Bạn làm vầy có được không?
_ Họ ra ngoài chỉ làm tất cả chúng ta khó chịu thôi.
Để phòng ngừa mấy vị tổ tiên nhà mình la hét và chửi bới tùm lum, Draco đã dùng thần chú nhốt hết bọn họ ở trong phòng. Lễ Giáng sinh năm nay có những vị khách khác xa với ngày thường: người sói, kẻ phản bội Thuần Huyết và Máu Bùn. Chỉ vậy thôi đã quá đủ để hủy diệt sự tồn tại của những bức chân dung. Thái ấp Malfoy chưa bao giờ có những thành phần khách mời giống như vậy, lại càng không bao giờ cho phép họ xuất hiện trên bàn ăn của ngày lễ Giáng sinh.
Trong Đại sảnh, Ron đứng ngây ra đó với nửa cái miệng há hốc. Làm “phù thủy tóc đỏ” duy nhất từ trước đến nay được tham dự ngày lễ Giáng sinh của của dòng họ Malfoy, Ron, ờm, cậu chàng vẫn chìm nghỉm trong cảm xúc khó tin.
_ Tôi nghĩ, tôi tưởng mình là một Weasley.
_ Cái sự khốn cùng trên người mày đã đủ chứng minh mày là ai rồi.
Ai đó lên tiếng bằng thứ giọng lè nhè đằng sau lưng Ron. Không cần quay đầu, cậu cũng biết đó là Draco Malfoy. Nhưng giờ này đây Ron chỉ khịt mũi khinh khỉnh một tiếng và sáng suốt lựa chọn ngậm miệng. Đừng quên nơi đây là lãnh địa của kẻ nào.
Harry đã học được làm ngơ với mối hận thù của hai chàng trai họ Malfoy và Weasley. Ngay khi cậu muốn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Ron thì đã bị Draco ngăn lại. Cậu trai tóc bạch kim dẫn cậu tới phía đối diện của chiếc bàn, rồi thay cậu kéo ghế ra một cách hết sức lịch thiệp. Hành động của Draco hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn. Trong nháy mắt, nét mặt của mấy vị phụ huynh cũng thay đổi: có người nhướng mày, có người cười khẩy. Còn ai đang bận nghiến răng nghiến lợi ư? Ngoài chú Sirius còn có thể là ai chớ! Cuối cùng, trên chiếc bàn dài này chỉ còn mỗi chú Remus và cô Narcissa giữ được nụ cười hiền lành và thái độ thản nhiên.
Tám giờ tối là lúc bữa tiệc bắt đầu. Vô số món ăn hiện ra trên dãy bàn hoa lệ: dăm ba con gà tây quay béo ngậy này, thịt nướng và khoai tây nướng, những đĩa xúc xích mỡ màng, rồi những mâm đậu bơ tú hụ,… Trước đó ông chủ Malfoy đã phải cân nhắc tới cái dạ dày và thói quen ăn uống của mấy người Gryffindor, vậy nên những chiếc đĩa đựng thức ăn nhỏ nhắn và đẹp đẽ thường ngày mới không được gia tinh xếp đặt trên bàn. Nhưng rốt cuộc bầu không khí cũng chẳng sung sướng hơn bao nhiêu.
Ừ, phải nói cho công bằng thì cũng đã khá hòa thuận rồi! Chí ít vị giáo sư bộ môn Độc dược và ông chủ nhà Black không chọn bàn ăn làm chiến trường.
Qua ngày lễ Giáng sinh này Harry nhận được rất nhiều món quà. Hermione tặng cậu một bộ kiếng mắt cực xịn: có thể thay đổi kiểu dáng và số độ cận. Quà của Ron là đôi bít tất có thêu trái banh Snitch màu vàng chóe. Nếu cậu dám đeo tất khi chân thúi thì chúng sẽ thét chói tai cho coi. Riêng chú Remus thì tặng Harry một cuốn sách về Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Cộng thêm cuốn Vinh quang và Hậu Duệ của Thuần chủng mà cô Narcissa tặng, và cuốn Bí mật Thuật Giả kim của chú Lucius, thì Harry nhận được ba cuốn sách. Điều này thiệt bất ngờ hết sức luôn, bởi vì trước đó cậu đã tặng cho ông chủ nhà Malfoy một con chim công nhồi bông trong khi tặng cho chú Sirius một con con chó nhồi bông. Cậu bé tóc đen dễ dàng mường tượng ra tình cảnh chú Lucis nhìn con chim công luôn miệng hót một câu duy nhất: “Chủ nhân của tôi xinh đẹp nhứt trần đời” và chỉ muốn rủa chết cậu!
Nhưng chẳng có thứ gì đáng ngạc nhiên hơn là món quà giáo sư Độc Dược tặng cho cậu. Sau ba năm liên tục gởi tặng quà cho Xà Vương thì cuối cùng cậu và Ron cũng nhận được mỗi người một phần quà. Ron khủng hoảng đến nỗi sém tí nữa không khép mồm lại được.
Xà Vương của Slytherin trông như muốn dồn hết sức lực để tổng xỉ vả hai đứa:
_ Ta thiệt lòng mong mỏi mấy Quỷ khổng lồ tụi bây biết nên dùng thứ này vào thời điểm nào. Cho dù tới tận bây giờ, ta vẫn chẳng thể ôm quá nhiều hi vọng vào cái đầu bé tí tẹo của tụi bây.
Sau đó là đến món quà của chú Sirius. Vừa mới nhìn thấy cái bao dài ngoẵng là Harry đã háo hức tột cùng rồi. Cậu biết tỏng trong đó là gì mà. Mắt Harry lướt từ số đăng ký bằng vàng ở đầu cán chổi xuống tới những nhánh cây dương trơn láng, thẳng tưng một cách hoàn hảo kết thành cái đuôi chổi. Ôi, cái cần thon thả siêu đẹp biết bao! Còn cán chổi thì sáng choang và bóng lộn đến nỗi không đánh bóng thêm nữa! Một tác phẩm lộng lẫy nhứt mà cậu từng thấy trong đời mình: cây chổi thần Tia Chớp. Ở ngay cái giây phút bắt gặp cây chổi, Harry đã vui sướng lao tới cạnh chú Sirius.
_ Cha đỡ đầu, cha đỡ đầu! Chú là người tuyệt vời nhứt trên đời!
Những lời ca ngợi thổi phồng chú Sirius lâng lâng trên mây. Nhưng chú còn chưa ôm con trai cục cưng được bao lâu, thì thằng nhỏ đã bị một tên đáng ghét kéo ra ngoài. Con công nhỏ nhà Malfoy đang nở nụ cười đầy uy hiếp với con đỡ đầu của chú.
_ Harry, quên mất quà của tao à?
Và rồi hắn xòe những ngón tay ra. Nằm giữa lòng bàn tay là một chiếc hộp vuông màu xanh lá được trang trí bằng những họa tiết màu bạc. Người ta đã khảm lên nắp hộp một viên đá mắt mèo trong suốt cực kỳ đẹp đẽ. Harry mở chiếc hộp ra. Đập vào mắt cậu là một chiếc nhẫn bạc có đính mặt ngọc phỉ thúy lộng lẫy, được kẹp giữa chiếc đệm nhung màu đen và nhồi đầy lông ngỗng. Biểu tượng của nhà Malfoy hiện lên rõ rệt: chữ M được khắc trên mặt ngọc, và sát ở hai bên là hai con rồng.
Trông chú Sirius như mới nuốt phải một con ruồi. Không còn ai có thể cười cợt nổi, ngoài cô Narcissa. Harry chớp mắt khó hiểu. Đáng tiếc là chẳng người nào chịu nói cho cậu biết chuyện gì đang xảy ra. Riêng Draco, đối mặt với sự hoài nghi của Harry, hắn chỉ lộ ra biểu cảm rất đáng đánh đòn.
~
Trong mắt tụi học trò, đi học chẳng phải chuyện vui vẻ gì. Cho dù trường học của tụi nó có là Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts lừng danh, thì một kỳ nghỉ lễ Giáng sinh lười nhác đã tiêu hao toàn bộ sự nhiệt tình của chúng.
Bài học Lịch sử Pháp thuật mở đầu học kỳ mới của đám trẻ năm thứ ba, bằng cuộc chiến Săn Phù thủy chán ngắt và buồn tẻ khủng khiếp. Cái sự uể oải đặc trưng của môn này lại bị kéo dài sang năm mới. Trong tiếng giảng bài vô vị như thôi miên của giáo sư Binns, cả lớp gục hết đầu xuống bàn.
Tiếp đó là môn Tiên tri bất hạnh. Không một ai hiểu được, không một ai lý giải nổi! Ôi, Cậu bé Vàng của Hufflepuff thân yêu, bồ có chắc rằng mình không bị hai chữ “điềm dữ” ám không? Tụi lửng con và sư tử con gửi gắm những ánh mắt thông cảm về phía Harry. Và rồi, trong cái mùi hăng nồng đến phát bệnh, cả lớp chìm vào giấc ngủ mơ màng.
Rồi thì môn Biến cũng tới. Bạn có thể đeo cặp mắt mơ màng trong lớp học của giáo sư McGonagall ư? Xin lỗi, vị Chủ nhiệm nghiêm khắc của nhà Gryffindor sẽ quả quyết dạy cho bạn biết hậu quả: Trừ điểm! Phạt! Cấm túc!
Nếu như bạn vẫn chưa thoát khỏi dư âm của kỳ nghỉ lễ thì lớp học Độc dược chính là liều Thuốc Cảm xịn nhứt! Uể loải ư? Lười nhác ư? Chà chà, Xà Vương sẽ dùng tiếng nói dịu dàng và lành lạnh của mình để phun nọc độc lên người đám Quỷ khổng lồ loi choi. Kết quả là tụi học trò chỉ biết nơm nớp lo sợ khi đối mặt với vạc.
Còn môn học Phòng ngự Nghệ thuật Hắc ám? Bất ngờ đến rồi! Niềm vui sướng lớp học này mang tới đủ để bạn say mê cảm giác đi học!
Ở bữa trưa, Ron háo hức chạy từ trên lầu xuống. Cậu la lên gọi thằng bạn thân nhứt đang sắp đi vào Đại sảnh đường.
_ Harry ơi, mình nói với bồ biết một chuyện cực kỳ bất ngờ luôn! Mình dám cá là bồ sẽ vui…
Nhưng cậu chàng tóc đỏ còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị một tiếng nổ đùng đoàng phát ra từ trong Đại sảnh cắt ngang xương. Harry và Ron liếc nhìn nhau rồi cùng ùa theo đám đông tò mò vào trong Đại sảnh. Ai đó rên lên một tiếng “Merlin ơi!”, và cảnh tượng trước mặt thật sự làm người ta phải sửng sốt. Ở gần dãy bàn của nhà Slytherin, con nhỏ Daphne Greengrass té trên sàn nhà như một con mụ khùng. Nó giãy dụa vục dậy, rồi chẳng nói chẳng rằng chĩa đũa phép về phía Draco Malfoy và nguyền rủa.
_ Cô Greengrass cần tôi dạy lại cách phát âm thần chú không?
Malfoy thờ ơ đối mặt với những lời nguyền bay tới tấp về phía hắn, ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên. Đầu đũa phép của hắn chạm nhẹ vào điểm vô hình trong không trung, và thế là một cái lá chắn màu vàng rực rỡ hiện ra trong Đại sảnh. Những lời nguyền bị Malfoy ngăn chặn theo cách dễ như bỡn, gây ra cú sốc khủng khiếp với cô bé. Daphne Greengrass phát rồ khua khoắng đũa phép. Những luồng sáng với đủ màu sắc bắn ra về phía Malfoy.
Trong đám đông, có vài đứa (chủ yếu là tụi rắn con) cho rằng hành vi của Greengrass chính là gieo gió gặt bão. Con nhỏ muốn khiêu chiến quyền lực của Thủ lĩnh niên cấp thì phải chịu dạy dỗ thôi. Đương nhiên cũng có đứa nghĩ khác. Nói thế nào thì Greengrass cũng là một quý cô. Cách hành xử của Draco Malfoy thiệt chẳng chừa cho con gái người ta chút xíu mặt mũi nào. Phép lịch thiệp của một quý ông biến đâu hết trơn vậy? Mặc dù con nhỏ Greengrass gây sự trước, nhưng thường thì người ta vẫn luôn thương xót kẻ yếu.
Harry chen chúc trong đám người, dễ dàng tìm ra hai cậu bạn cùng phòng. Justin và Ernie kể mỗi đứa một câu, chẳng mấy chốc Harry đã hiểu rõ toàn bộ câu chuyện. Đơn khiếu nại con Bằng mã Buckbeak của nhà Greengrass còn chưa tới được mặt bàn của Ủy ban Bài trừ Sinh vật Nguy hiểm, thì đã bị nhà Malfoy chặn lại. Mà từ xưa tới nay, gió thổi chiều nào xoay chiều nấy là bản năng của các quý tộc. Đơn khiếu nại thất bại cũng là lúc hàng loạt những lời bịa đặt nhục nhã đồng loạt nhằm về phía nhà Greengrass. Trong số đó, đồn đại về cô con gái Daphne Greengrass có nhiều nhứt và thái quá nhứt. Erine là một Thuần Huyết nên được nghe qua ít nhiều. Người ta vin vào hôn ước dự tính của nhà Malfoy và nhà Greengrass trước đó làm cái cớ sắc bén nhất. Vì cái gì Malfoy phải quay ngoắt thái độ như vầy? Có vài người, ví dụ như các nữ sinh Slytherin, bắt đầu chế giễu Daphne là một đứa lẳng lơ, là nỗi hổ thẹn của dòng họ, là vết nhơ của nhà Greengrass. Vô số chỉ trích hướng về phía Daphne. Con nhỏ không còn khống chế được cảm xúc của mình nữa – Nó chất vấn Malfoy.
Và rồi, những lời qua tiếng lại bất ngờ biến thành đánh nhau.
Draco nổi cáu, trực tiếp tước đũa phép của Daphne. Đôi mắt màu xám xanh biến thành rét lạnh và Draco nheo chúng lại theo cách hết sức nham hiểm.
_ Greengrass, tôi cảnh cáo cô lần cuối: Nếu như cô còn muốn sắm vai con mụ điên làm nhà Slytherin phải xấu hổ thì cô sẽ phải hối hận.
Tiếp đó hắn gọi tên cô bé tóc đen khác.
_ Pansy. Và Millicent nữa. Hai cậu đưa cô ta về ký túc.
Pansy cụt hứng làu bàu:
_ Sao cậu lại sai tôi làm loại chuyện này cơ chớ?
Cô bé miễn cưỡng đi tới bên cạnh Greengrass, rồi lè nhè bằng cái giọng như thể ban ơn:
_ Đi nào, cô tiểu thư.
Astoria Greengrass là em gái của Daphne, đi tới dìu cô chị dậy. Nhẫn nhịn một hồi, rốt cuộc nó không chịu nổi, mở miệng hỏi:
_ Vì sao anh lại làm thế? Chẳng phải lúc trước nhà Malfoy rất vừa ý Greengrass hay sao?
Draco đáp lại bằng cái cười khẩy ngạo nghễ. Blaise Zabini đứng bên cạnh thở dài.
_ Vì sao ư? Công chúa nhỏ của nhà Greengrass, em còn cần hỏi câu này hay sao?
Slytherin da đen vuốt tóc mình. Đôi mắt cậu đuổi theo đường nhìn của thiếu niên bạch kim, cuối cùng rơi vào trên người một cậu bé tóc đen mắt xanh biếc khác. Bóng lưng của hai cô gái khuất dần, cậu ta lắc đầu chán nản.
_ Đáp án đã quá rõ rồi, không phải ư?