Edit : Như Bình
Beta : Vô Phương
Bầu trời
quang đãng không gợn bóng mây, ánh mặt trời gay gắt, chiếu rọi cuộc tỷ
thí cực kỳ mãnh liệt bên dưới.
Sát thủ trong Hầu phủ cách nửa năm sẽ tỷ
thí sắp xếp lại thứ bậc một lần, thứ tự sẽ quyết định địa vị của họ
trong tổ chức.
Vị trí càng cao không những sẽ được Hầu gia xem trọng,
nói chuyện có sức nặng hơn mà sau khi hoàn thành nhiệm vụ phần thưởng
cũng nhiều hơn hẳn người khác.
Bởi vậy ai ai cũng muốn giành vị trí đứng đầu, vị trí đầu bảng trước đây là của Lục Ly.
Liễu Sao không có hứng
thú với việc sắp xếp thứ bậc, nàng chấp nhận đứng chót.
Hai người trên sân đấu đã phân thắng bại, Đỗ Minh Trùng thắng, Võ Dương Hầu gật gật đầu trên khán đài.
Những người sau đều có quyền khiêu chiến, Liễu Sao căm hận Đỗ Minh Trùng, lòng nàng thầm muốn dạy dỗ y một trận trước mặt mọi người.
Nhưng nàng cũng hiểu
rõ thực lực mình, dù nàng có nghiêm túc luyện tập trong hai tháng, cũng
không đủ khả năng đánh bại Đỗ Minh Trùng.
Sức mạnh thần bí trong cơ thể
cũng không xuất hiện nữa, dường như nó đột nhiên biến mất, kể từ lúc đó
nàng càng khó báo thù.
Nhưng cũng
chẳng biết làm thế nào, Liễu Sao không cam lòng từ bỏ ý định, trơ mắt
nhìn Đỗ Minh Trùng vênh vang tự đắc đoạt được vị trí đầu tiên.
Cặp tiếp theo bước lên sân đấu là Lục Ly và Vương Giản.
Hôm nay Lục Ly vẫn mặc chiếc trường bào màu đen, thật cân xứng với chiếc thắt lưng
màu bạc vòng quanh thân.
Mái tóc dài đen nhánh buộc cao cao, từ trên
đỉnh đầu tản mác xuống, tựa như một thác mực nước tuôn rũ.
Hắn đeo hai
chiếc vòng bạc nhỏ làm vật trang sức, cực kỳ đơn giản, bước vào đứng
ngay giữa sân đấu.
Vương Giản
vốn là sát thủ nổi tiếng trong Võ đạo, vào Hầu phủ sớm hơn đám Liễu Sao
chừng mười năm.
Chỉ vì Lục Ly tu hành vượt cấp quá quanh, trong năm năm
ngắn ngủi đã vượt qua hết tất cả lớp cao thủ đi trước.
Vương Giản từ vị
trí đứng đầu bị lôi xuống thứ hai, tất nhiên y không cam lòng.
Đáng tiếc sau khi thách đấu hai lần, Lục Ly vẫn bảo vệ được vị trí đứng đầu.
Hai người chưa ra tay, Phương Vệ Trường trên khán đài bỗng mở miệng: “Còn ai muốn khiêu chiến với Lục Ly không?”
Thách đấu Lục Ly, không phải ai cũng có năng lực đó, trên sân đấu không người nào dám nhúc nhích.
Phương Vệ Trường gọi: “Đỗ Minh Trùng!”
Đây chính là mệnh lệnh, Đỗ Minh Trùng không dám tỏ vẻ nhát gan, đành phải đứng vào giữa sân: “Có thuộc hạ.”
Phương Vệ Trường không nói nữa, giơ tay ra hiệu có thể bắt đầu.
Mọi người hiểu ra, đều hơi khó tin.
Vương Giản
xếp ở vị trí thứ hai, lại là tiền bối có kinh nghiệm phong phú, thực lực của Đỗ Minh Trùng cũng không yếu, hai người đều là sát thủ hàng đầu.
Phương Vệ Trường muốn bọn họ lấy hai đánh một, dù Lục Ly tư chất có cao
tới đâu, khả năng chiến thắng tính ra không lớn.
Hơn nữa ai cũng biết,
Đỗ Minh Trùng và Lục Ly có khúc mắc.
Phương Vệ Trường cố ý sắp xếp như
vậy, chắc chắn là nhắm vào Lục Ly.
Không thể nghi ngờ, đây đã biến thành một trận tỷ thí không công bằng.
Liễu Sao sốt ruột nhìn lên khán đài, Võ Dương Hầu trên khán đài không có ý kiến gì.
Công bằng
vốn không tồn tại trong tổ chức này, Võ Dương Hầu đã ngầm đồng ý, tất cả mọi người cũng không thể phản đối, chỉ cảm thấy hơi bất ngờ… Chẳng phải Lục Ly luôn được họ xem trọng sao?
“Hôm qua Lục Ly bị phạt trượng ở Hầu phủ.”
“Sao lại thế?”
Hắn bị phạt ư? Liễu Sao giật mình, vừa tức giận lại vừa lo lắng.
Võ Dương Hầu không nể tình muốn dạy dỗ hắn trước mặt mọi người, sai sót hắn phạm phải chắc chắn không nhỏ…
Đúng là
Liễu Sao giận Lục Ly, nhưng cũng không có nghĩa nàng muốn Lục Ly thua
trong tay người khác, huống hồ đó lại có Đỗ Minh Trùng.
Hình thức xử
phạt bằng trượng trong tổ chức không mang nghĩa bình thường.
Lục Ly bị
thương mà tiếp chiến, Đỗ Minh Trùng chắc chắc sẽ mượn chuyện công báo
thù riêng, nếu Hầu gia thật sự không hề xem trọng Lục Ly, kết quả hôm
nay của hắn e rằng…
Trong sân
đấu, Vương Giản và Đỗ Minh Trùng đánh mắt nhìn nhau đều thầm tỏ ý vui
mừng, nhất là Đỗ Minh Trùng, lúc trước y nghe được Lục Ly bị phạt, cũng
hơi nghi ngờ, nhưng thái độ của Võ Dương Hầu và Phương Vệ Trường vừa lúc nãy đã xác nhận rõ tin tức đó.
Đỗ Minh Trùng bất giác cười khẩy, đừng
nói Lục Ly đang bị thương, cho dù không bị thương, thì y và Vương Giản
liên kết cũng thắng chắc rồi.
Biết rõ
tình hình bất lợi, Lục Ly vẫn cứ đứng yên tại chỗ, tay trái khẽ kéo vạt
áo trước, không có ý ra tay trước chiếm thế thượng phong.
Đỗ Minh
Trùng và Vương Giản cũng không chờ nổi nữa, hai người một trái một phải
nhún người nhảy lên, vừa ra tay đã là một chiêu hoành tráng, không ngụy
trang, gian trá, cách đánh cũng ít chứa kỹ xảo, xem ra bọn họ là muốn
trực diện giao đấu với Lục Ly.
Dù sao trong tình thế lấy nhiều đánh ít,
kết hợp sức mạnh lại chính là ưu thế lớn nhất.
Hai người
đang ở giữa không trung, chưa tung hết chiêu, trước mặt bỗng xuất hiện
một vòng xoáy đen, giống như một chiếc phễu đổ ngang ra sẽ lập tức cuốn
lấy hai người!
Lục Ly ấy thế mà lại ra tay nhanh hơn một bước.
Vòng xoáy
đầu tiên giống như cái phễu, trong phút chốc lại to như gò đất, thân thể Lục Ly đã biến mất sau vòng xoáy đó.
Sóng khí bốn phía cuồn cuộn dâng
trào, trong bán kính ba trượng những hòn đá bị thuật Phong toàn (*) thu
hút, bị cuốn vào trong gió, xoay như chong chóng trong vòng xoáy đen,
một viên tiếp một viên bắn ra như ám khí, vừa chạm đất những tia lửa lập tức văng tung tóe.
* Thuật gió xoáy
Vương Giản
và Đỗ Minh Trùng đều biến sắc, vốn định áp đảo tinh thần Lục Ly trước,
giờ ngược lại lại bị Lục Ly ra oai phủ đầu.
Hai người sao có thể cam
lòng, xoay người đánh luồn ra sau vòng xoáy.
Phía sau vòng xoáy cũng không có bóng dáng Lục Ly.
Vương Giản tự biết không ổn, lớn tiếng kêu: “Cẩn thận!”
Chỉ chớp
mắt, Lục Ly đã âm thầm xuất hiện sau lưng Đỗ Minh Trùng, tung ra một
chưởng.
Đỗ Minh Trùng phát hiện điều bất thường, cuống cuồng quay lại.
Tu vi y không bì kịp Lục Ly, cũng may Vương Giản đã đề phòng từ trước, y nhảy tới hợp lực với Đỗ Minh Trùng đón một chưởng này.
Cùng được huấn
luyện theo cách thức giống nhau, sự phối hợp của sát thủ cùng một nhánh
tương đối cao.
Không tốn
bao nhiêu thời gian, ba người đã qua lại hơn mười chiêu.
Trên không
trung cát bay đá chạy, tiếng nổ ầm ì vang lên không dứt.
Lục Ly cũng
xuất ra thuật pháp nổi danh nhất ‘Hóa tội hoàn kiếp’(*), có ý muốn giảm
bớt sức mạnh của đối phương.
Đỗ Minh Trùng và Vương Giản cũng đánh ra
hai chiêu, nhưng chỉ có duy nhất một chiêu thật sự uy hiếp hắn.
Mọi
người càng thêm khâm phục, ai ai cũng cảm nhận rõ hành động của Lục Ly
hơi chậm chạp trì trệ, xem ra vết thương của hắn không phải giả, đã bị
thương còn có thể lấy một chọi hai mà không rơi vào thế yếu, thật là
hiếm thấy.
*Giải nghĩa
ra là hóa giải tội lỗi, kết thúc cuộc đời.
Nhưng trong ngữ cảnh này MDH
không hiểu rõ lắm, không biết tác giả có gõ sai chữ nào không.
Sắc mặt Võ
Dương Hầu hơi dịu hơn lúc trước.
Liễu Sao luôn để ý quan sát, nàng thấy
thế mừng thầm, chỉ cần để Hầu gia còn nhận thấy giá trị của hắn, thì hắn sẽ an toàn hơn.
Biểu hiện
của Lục Ly càng xuất sắc, Vương Giản và Đỗ Minh Trùng càng nôn nóng hấp
tấp.
Trong tình huống hai người đã chiếm mọi ưu thế mà còn thất bại,
đừng nói khó sống yên với Võ Dương Hầu, mà càng không ngóc đầu dậy nỗi
trước mặt đồng môn.
Ánh mắt Đỗ Minh Trùng lộ tia hung ác, y thừa cơ
Vương Giản phá vỡ thuật pháp của Lục Ly tạo ra kẽ hở, lập tức áp sát vào vòng trong.
Đỗ Minh Trùng ngưng khí muốn chém vào lưng Lục Ly, nhưng
không ngờ Lục Ly đã phòng bị trước, hắn đột nhiên nghiêng người, Đỗ Minh Trùng phút chốc không kịp thu chiêu lại, yếu huyệt toàn thân mở rộng.
Liễu Sao mừng rỡ!
Giờ phút
này với Lục Ly mà nói đơn giản là cơ hội trời ban, chỉ cần ra tay nhất
định có thể đánh Đỗ Minh Trùng bị thương, thậm chí còn có thể giết chết
y, bớt một đối thủ, một mình đối phó Vương Giản dễ dàng hơn nhiều.
Không chỉ nàng mà tất cả mọi người đều đoán cùng một kết cục.
Nhưng đúng
lúc này, chuyện bất ngờ đã xảy ra, Lục Ly dường như chợt nghĩ tới điều
gì, lại không xuống tay, mà tránh người lui ra.
Thời cơ
nhanh chóng lướt qua, Liễu Sao chưa kịp thất vọng đã chuyển thành lo
lắng.
Quả nhiên, một lần nhân nhượng này của Lục Ly, Vương Giản phía đối diện sớm chờ ở đó, tung ra sát chiêu mạnh nhất, khiến hắn không thể
không đón đỡ.
Đỗ Minh Trùng cũng phản ứng kịp thời, lưỡi đao bằng khí
trong tay biến thành bảy luồng ánh sáng, chia nhau đánh tới vai, gáy,
lưng của hắn!
Quy định
trên sân đấu không được giết người, nhưng không thể tránh khỏi bị
thương, lần này Lục Ly trúng chiêu, gân mạch chắc chắn bị tổn thương
nghiêm trọng, dụng ý của hai người này không thể không nói là rất hiểm
độc.
Bạch Phượng hoảng sợ kêu lớn: “Đỗ Minh Trùng huynh!”
Liễu Sao bịt miệng lại, trái tim vọt lên cổ họng.
Có ý cười
thoáng lướt qua đôi mắt tím, Lục Ly không tránh không né, chân trái quét trên mặt đất, nửa vòng tròn hình cung bàng bạc như ngọn sóng xô ra.
Ánh trăng trên đỉnh đầu đột nhiên lu mờ.
Trong vòng mười trượng, mặt đất
rung động nhấp nhô như nước đang sôi sục, luồng không khí tựa như vách
chắn, ép tới Vương Giản ở đối diện! Cùng lúc đó, hắn nghiêng người vung
tay phải ra cách không đánh Đỗ Minh Trùng!
Từng chiêu đối kháng, Vương Giản và Đỗ Minh Trùng đều bị chấn động bay ra, bò dài không ngóc đầu nổi.
Nhưng mà,
bảy luồng sáng đao của Đỗ Minh Trùng bắn ra lúc trước vẫn chưa bị chưởng lực đánh tan hết.
Sau lưng Lục Ly trúng một đao, thân thể lảo đảo vài
bước, suýt tí nữa té ngã, chiếc áo bào đen trên người thấm dần ra vết ẩm ướt.
Đến lúc này mọi người mới biết tu vi hắn rất thâm sâu, nếu không bị thương, hành
động chậm chạp, Vương Giản và Đỗ Minh Trùng chưa chắc có thể đánh hắn bị thương.
Võ Dương Hầu tỏ vẻ hài lòng, gật đầu với Phương Vệ Trường, y lập tức ra lệnh cho thị vệ đến đỡ ba người dậy.
Liễu Sao
biết Lục Ly đã lấy được lòng tin của Võ Dương Hầu.
Nàng hưng phấn muốn
chạy đến nhìn hắn, mới vừa bước hai bước, đã thấy hắn nâng mắt nhìn về
hướng này, tầm mắt giao nhau, Liễu Sao lập tức ngừng bước.
Lục Ly lay người hai lượt tránh khỏi tên thị vệ đến dìu hắn, vươn tay ra với nàng: “Liễu Sao nhi.”
Tất cả ánh
mắt trong phút chốc đều hướng về Liễu Sao, nàng vừa ngượng ngùng vừa tức tối, nhìn bàn tay kia, cắn chặt môi, đến cuối cùng nàng vẫn ngoảnh mặt
quay đi.
“Lục Ly!” Bạch Phượng kinh hoàng gọi.
“Mau đỡ lấy hắn.”
Liễu Sao
phát giác bất ổn, cực kỳ hối hận, chờ cho đến khi nàng chạy tới, Lục Ly
đã bị đám Bạch Phượng vây quanh.
Liễu Sao bàng hoàng đứng ngoài vòng
vây, chẳng biết phải làm sao.
Vài tên sư đệ từng được Lục Ly giúp đỡ đều trừng mắt nhìn nàng.
Lục Ly thích Liễu Sao không phải là bí mật, ngày
thường thấy Liễu Sao ngang ngược chèn ép hắn, mọi người vốn cảm thấy
chẳng đáng cho Lục Ly.
Nay hắn bị thương nặng, Liễu Sao còn làm chuyện
không hợp đạo làm người, những người đứng xem đều tức giận.
Võ Dương Hầu nhìn rõ tất cả mọi chuyện, sắc mặt y càng thêm hài lòng…
Lục Ly xem
như đã giành được vị trí đứng đầu, hắn và Vương Giản, Đỗ Minh Trùng đều
bị thương, được đám thị vệ dìu về.
Vì có trận tỷ thí này diễn ra trước,
nên những trận tỷ thí sau đều không có gì ngoạn mục, đợi đến khi đã sắp
xếp được tất cả thứ bậc, mọi người đều tự động tản ra.
Trời tối,
đám người Bạch Phượng đến thăm hỏi Lục Ly đã rời đi hết, sân viện dần
dần chìm vào tĩnh lặng, cửa phòng khép kín, có ánh đèn chiếu len qua khe cửa.
Trong
phòng, Lục Ly nhắm mắt nằm trên giường, vẻ bình thản hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú.
Một nữ tử xa lạ ngồi trước giường, thật cẩn thận dùng cây
quạt nhỏ liên tục quạt chén thuốc, muốn làm nước thuốc nguội mau.
Siết chặt bình thuốc trong tay đến nóng hổi, Liễu Sao đứng ngoài cửa, lòng thật bất an.
Vết thương
của hắn nằm ở sau lưng, hơn nữa cũng không trúng chỗ hiểm, có lẽ không
sao đâu nhỉ? Nhưng hắn vốn là người cực kỳ nhẫn nại, chưa từng gục ngã,
thậm chí cũng không dễ dàng rên lấy một tiếng, lúc đó hắn đứng còn không vững, chắc đã bị thương rất nặng… Liễu Sao do dự hồi lâu, cúi đầu
xuống, muốn bỏ đi.
“Tiểu Yểu, nàng nói xem Liễu Sao nhi có thể đến thăm ta không?” Trong phòng vang lên tiếng nói của Lục Ly, nghe có chút yếu ớt.
Liễu Sao dừng lại tức thì.
Cô gái tên
là Tiểu Yểu đảo tròn mắt, cười nũng nịu nói: “Chàng đừng nằm mơ, nàng ta không thèm quan tâm chàng sống chết thế nào đâu.
Nghe đồn nàng ta đã
tìm tới Vương Giản, hèn gì Vương Giản lại xuống tay tàn độc với chàng
như vậy.”
Lục Ly thấp giọng hỏi: “Thật không?”
Cô ả rất
đáng ghét, lại dám bày kế ly gián! Liễu Sao giận dữ, tung một cước đá
văng cửa: “Đồ khốn! Ai tới tìm Vương Giản! ngươi dám nói năng xằng bậy,
ta xé nát cái miệng của ngươi!”
Thấy nàng đạp cửa xông vào, Tiểu Yểu vứt quạt đứng dậy lấy tay bịt miệng, bày ra dáng vẻ hoảng sợ.
Giả vờ đáng thương à! Liễu Sao cười khẩy: “Nói tiếp đi, sao ngươi lại câm điếc rồi?”
Tiểu Yểu nước mắt lưng tròng, chớp chớp mắt nhìn Lục Ly: “Người ta chỉ nghe đồn thôi mà…”
Liễu Sao càng thêm ghét nàng ta, phun ra từng chữ: “Là do ngươi bịa đặt!”
“Được rồi.” Lục Ly mỉm cười liếc nhìn nàng, nghiêng mặt dặn dò: “Tiểu Yểu, nàng ra trước đi.”
Được đồng
ý, Tiểu Yểu vội vàng chạy khỏi cửa, còn không quên chớp chớp mắt đắc ý
với Liễu Sao, Liễu Sao xem chút nữa bóp nát bàn tay, lại muốn bao che!
Giống như lúc hắn che chở Bạch Phượng vậy.
Trước mặt người khác hắn luôn tỏ vẻ tốt với nàng, thực tế hắn chưa bao giờ tin tưởng nàng! Làm ban
sáng nàng còn nhọc lòng lo lắng cho hắn!
Lục Ly che miệng ho khan hai tiếng, nhẹ giọng gọi: “Liễu Sao nhi.”
Liễu Sao ôm một bụng tức tối, cất tiếng châm biếm: “Sốt ruột gì chứ, sợ ta đánh người tình của ngươi thật à!”
Hàng mi dài của Lục Ly khẽ rung, đáp: “Đâu có.”
Liễu Sao chỉ mặt hắn mắng: “Ghét nhất cái thứ người như ngươi! Giả vờ giả vịt!”
Lục Ly đáp: “Đâu có.”
Liễu Sao
nói: “Ta chẳng cần biết ngươi có hay không! Tóm lại nàng ta nói đúng đó, ta vắt chanh bỏ vỏ, thông đồng với Vương Giản hại ngươi, bây giờ ta đến xem ngươi có chết chưa!”
Lục Ly “Ừ” một tiếng, nhìn bình thuốc nàng đang cầm trong tay.
Liễu Sao vội vàng giấu lọ thuốc đi, mất tự nhiên hừ một tiếng: “Là thuốc độc đó!”
“Liễu Sao nhi.” Lục Ly cố gắng ngồi dậy.
Liễu Sao xoay người bỏ đi.
“Nếu muội bỏ đi, sau này ta sẽ không quan tâm tới muội nữa.”
Lần đầu
tiên nghe hắn dọa dẫm, bước chân Liễu Sao hơi ngừng lại, hốc mắt đỏ ửng, nàng vội cắn chặt môi, nhếch cằm lên, bước càng nhanh.
“Sao nhi, muội đừng đi.”
Xưng hô
thân mật như vậy, xen lẫn trong giọng nói trầm thấp có chút than van,
dịu dàng đến thế, thân thể Liễu Sao như bị đóng chặt tại chỗ, rốt cuộc
chẳng thể bỏ đi.
Trong phút chốc, khí tức quen thuộc tới gần.
“Ta đối xử
với muội không tốt sao?” Hơi ấm như có như không lướt qua rìa tóc bên
thái dương nàng: “Ta bị thương rồi, đến cả bước vào thăm ta muội cũng
không muốn, hả Sao nhi?”
“Làm gì
vậy! Ghê tởm!” Liễu bỗng thấy máu toàn thân vọt thẳng lên đỉnh đầu,
trong giây lát nàng quay người lại đẩy hắn ra: “Rõ ràng là ngươi đuổi ta đi, ngươi tin cô ả kia, tin ta tìm Vương Giản hại ngươi!”
Lục Ly nói: “Muội đã đến thăm ta, tất nhiên ta không tin nàng ấy.”
Mắt Liễu
Sao đỏ ửng giẫm chân: “Bớt gạt ta đi! Ngươi luôn bao che bọn họ, còn giả vờ giả vịt, khiến tất cả bọn họ đều nghĩ rằng ngươi thật sự thích ta.
Bạch Phượng giở trò xấu hại ta, Đỗ Minh Trùng ức hiếp ta, ngươi cũng
không tức giận…”
Lục Ly đáp: “Ai bảo ta không tức giận? Ta rất tức giận đó.”
Liễu Sao ‘xì’ một tiếng.
“Muội trách ta không giết Đỗ Minh Trùng sao?” Lục Ly nói tiếp: “Liễu Sao nhi ngốc
nghếch, nếu ta thật sự giết y, Hầu gia liệu có bỏ qua cho muội sao? Ta
vì muốn tốt cho muội thôi.”
Một câu
ngắn ngủi, lại làm lòng nàng trong phút chốc bình tĩnh lại.
Liễu Sao nửa tin nửa ngờ nhìn hắn một lát, nàng ngoảnh mặt đi: “Ta không thèm tin,
Hầu gia xem trọng ngươi vậy mà.”
Lục Ly đáp: “Ta bảo vệ muội, cũng chưa từng ảnh hưởng đến chuyện gì khác, nên Hầu
gia mới không truy cứu.
Ông ta không muốn Đỗ Minh Trùng chết, muội lại
bảo ta làm chuyện trái với ý muốn của Hầu gia.
Nếu Hầu gia biết ta bảo
vệ muội còn vượt xa lòng trung thành với ông ta, ông ta há có thể tha
cho muội à?”
Là thế sao? Liễu Sao liếc nhìn hắn, rồi lại rũ mắt xuống.
Lục Ly ôm ngực cất tiếng ho khan: “Muội không tin sao?”
Liễu Sao đã sớm tin hết bảy tám phầm, tất cả đau khổ và tức giận trong mấy ngày nay phút chốc tan thành mây khói, nàng nhếch nhếch miệng, oán giận: “Chuyện là vậy à, sao ngươi không nói sớm chứ?”
Lục Ly đáp: “Ta nói ra, chắc chắn muội không chịu tin.”
“Sao ta lại không tin chứ!” Liễu Sao cáu kỉnh: “Là ngươi trách ta gây sự, còn khinh thường ta không hiểu chuyện, ta gây sự lúc nào chứ! Là ngươi không chịu tin ta!”
Lục Ly lại ho khan: “Không đâu, muội là người hiểu chuyện nhất, ai dám nói muội bốc đồng.”
Lúc này chính bản thân Liễu Sao cũng không nghe nổi nữa, nàng đỏ mặt: “Nói dối! Ta ghét nhất ngươi như vậy!”
Lục Ly cười nhìn nàng.
“Không phải ngươi bị thương sao, đứng dậy làm gì!” Liễu Sao dìu hắn quay về giường: “Vết thương thế nào rồi? Ta bôi thuốc giúp ngươi.”
Lục Ly ngăn cản: “Không cần đâu, có Tiểu Yểu giúp ta rồi.”
Tiểu Yểu? Sắc mặt Liễu Sao không tốt lắm: “Nàng ta bịa lời dối trá hại ta, ngươi còn muốn nàng ta!”
Lục Ly hùa theo: “Được, không cần nàng ta nữa.”
Liễu Sao nhìn hắn nghi ngờ: “Ngươi không bị thương, ngươi đang gạt ta phải không?”
Lục Ly nói: “Không mà.”
Liễu sao tức giận: “Vậy cởi ra mau!”
Lục Ly cản tay nàng lại, hơi khó xử: “Chúng ta… Thế này không tốt lắm đâu…”
Liễu Sao sửng sốt một lát, chợt giận dữ: “Lục Ly!”
Hắn nghĩ đi đâu vậy! Nàng chỉ muốn xem xem vết thương trên lưng hắn thế nào, hắn
thật xem nàng như loại phụ nữ muốn nhào vào lòng hắn à! Sao hắn làm
nhiều chuyện thối tha vậy chứ, đáng lẽ nàng phải ghét cay ghét đắng hắn
mới đúng!
Nàng không chút khách sáo chỉ thẳng vào hắn ra lệnh: “Cởi, nhanh lên!”
Bên ngoài cửa sân viện, một tiểu sư đệ đến thăm Lục Ly run lên cầm cập, hấp tấp xoay người, nhẹ nhàng nhón chân bỏ trốn.
Lục Ly càng từ chối, Liễu Sao càng không buông tha, hai bên khăng khăng cố chấp.
Lục Ly sao ngoan cố bằng nàng, hơn nữa lại sợ nàng tức giận, hắn đành
chiều ý nàng cởi y phục ra.
Dưới ánh đèn, trên lưng hiện rõ vết trượng
đánh bầm xanh xanh tím tím, còn có một vết thương vừa ngừng rỉ máu,
chính là vết thương trận tỷ thí ban ngày để lại.
Liễu Sao nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía, vội hỏi: “Có đau không?”
Lục Ly “Ừ”, đáp: “Vết thương trên da thịt thôi, nhưng cũng đau lắm.”
Liễu Sao im thin thít, lấy bình thuốc ra.
Thân thể
tưởng chừng như gầy gò ốm yếu ngày thường thật ra rất săn chắc.
Ngón tay vừa chạm đến, đầu ngón tay ấy thế mà vô duyên vô cớ nóng lên, nhiệt độ
đó truyền thẳng lên mặt.
Liễu Sao vội vàng rụt tay lại, nàng bối rối
chớp chớp mắt, hít sâu một hơi, sau một lúc lâu nàng mới khống chế được
sự hồi hộp, thật cẩn thận bôi thuốc giúp hắn.
Bỗng nhiên Lục Ly gọi nàng: “Tiểu Liễu Sao nhi.”
“Hở?” Liễu Sao run tay, suýt chút nữa đánh rơi bình thuốc.
Lục Ly bảo: “Thực Tâm ma liên tục ra tay giết người, Hầu gia rất lo lắng, muốn phái ta đến Thanh Hoa cung bảo vệ Thế tử.”
Bình thuốc rơi xuống đất, lúc này Liễu Sao chợt ngẩn người, đầu óc trống rỗng, lẩm bẩm: “Ngươi… phải đi à?”
Lục Ly nói: “Muội muốn đi không?”
Liễu sao
“A” lên, tiếp đó liền hoàn hồn lại, nàng vui mừng khôn xiết, lắc lắc
cánh tay hắn reo lên: “Ngươi muốn mang ta theo? Tốt quá! Chúng ta thật
sự có thể rời khỏi nơi này? Thật sự có thể đến Tiên sơn sao?”
Rời khỏi được cái nơi quái quỷ này đã tốt lắm rồi, huống hồ gì còn được đến Tiên môn!
Liễu sao hưng phấn một lúc, bỗng đổi thành lo lắng, thò đầu đến trước mặt hắn hỏi: “Hầu gia sẽ đồng ý ư?”
Đối diện với ánh mắt của nàng, Lục Ly đáp: “Hầu gia vốn không đồng ý, nhưng bây giờ có lẽ sẽ chấp thuận.”
Liễu Sao
cũng hiểu ra, gã ta lợi dụng mình để khống chế Lục Ly, đây chính là giá
trị duy nhất của bản thân nàng.
Võ Dương Hầu có ý muốn Lục Ly đến Tiên
môn bảo vệ Tô Tín, chắc chắn muốn giữ nàng lại làm con tin, có lẽ Lục Ly từ chối, Võ Dương Hầu thấy hắn dám cãi lệnh, trong lúc tức giận dùng
trượng trách phạt.
Hèn gì hôm nay lại xuất hiện một màn tỷ thí không
công bằng, may mà Lục Ly thắng, Võ Dương Hầu nhận rõ năng lực của hắn,
khả năng Hầu gia sẽ cân nhắc lại một lần nữa cực kỳ cao.
Đúng vậy, hắn sẽ không bỏ rơi nàng,
Liễu Sao nhếch miệng liếc nhìn Lục Ly, nàng nhảy xuống giường nhặt lại lọ thuốc.
“Sắp tới
lúc rồi, ta không thể để muội tiếp tục ở lại Võ đạo.” Lục Ly trầm ngâm:
“Muội quay về trước đi, trong hai ngày tới Hầu gia sẽ cho gọi muội, bất
luận ông ta dặn dò điều gì, muội đều phải tuân theo.”
Liễu Sao
đồng ý bước ra khỏi cửa, nàng vẫn luôn ôm ấp mong đợi với Tiên giới,
nàng nhớ tới tiểu Thế tử Tô Tín ôn hòa, hiền lành, chẳng biết y thế nào
rồi, có còn nhớ nàng không…
“Quá vô sỉ.” Có tiếng nói vọng đến dưới mái hiên.
“Lam Sất, ngươi nói chuyện quá nặng nề rồi.”
“Người không nên lợi dụng tình cảm con người như vậy.”
“Tình cảm
là nhược điểm của con người, hiểu rõ nhược điểm đối phương đồng thời
tăng cường lợi dụng, chính là mưu kế thông thường của lục giới.
Nếu đã
là mưu kế thì không tồn tại cao thượng hay vô sỉ.”
“Đường đường là nam tử hán lại đi lừa gạt nữ giới, vẫn rất là vô sỉ.”
“Con bé chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”
“Gạt con nít lại càng vô sỉ đó chủ nhân.”
“Lam Sất!”
*****
Tại Âm thành, trong mật thất Hầu phủ Võ Dương.
Phương Vệ Trường hỏi: “Hầu gia đã quyết định rồi sao?”
Võ Dương
Hầu ngồi trên ghế, gật đầu đáp: “Liên tiếp xuất hiện tung tích của Thực
Tâm ma, gã đã lấy đi mấy trăm sinh mạng, những năm gần đây Tiên môn đều
truy tìm tăm tích của gã.
Tín nhi là một đứa trẻ thật thà, ta sợ nó lại
muốn đi theo chém yêu trừ ma bảo vệ chúng sinh gì gì đó, quả rất lo
lắng, cần phải có người bảo vệ nó.”
Phương Vệ Trường nhíu mày: “Vào Tiên môn, nghĩa là không còn quan hệ gì với trần thế nữa, Thương cung chủ sẽ không đồng ý đâu.”
Võ Dương Hầu cười nói: “Võ đạo phái cao thủ giúp Tiên môn truy tìm tung tích của Thực Tâm ma, có gì không ổn chứ?”
“Ý của Hầu
gia thật hay.” Phương Vệ Trường giật mình: “Như vậy, bọn họ sẽ không còn lý do từ chối, chỉ là Hầu gia thật yên tâm Lục Ly sao?”
Võ Dương
Hầu khẽ hừ, muốn nói gì đó, bỗng nghe thị vệ bên ngoài báo “Liễu Sao đã
đến.” Võ Dương Hầu ngừng lời, bảo: “Cho nó vào.”
Nhận được
lệnh triệu tập của Võ Dương Hầu, Liễu Sao biết ngay lời Lục Ly đã linh
nghiệm, vì nàng không biết Võ Dương Hầu gọi mình tới làm gì, nên vừa
kích động vừa bất an, nàng cúi đầu bước qua cửa, quì một gối xuống hành
lễ.
Võ Dương
Hầu nhìn nàng thản nhiên nói: “Ngươi tự hiểu rõ tu vi của mình nhất, bản Hầu giữ ngươi lại, là muốn để ngươi trông chừng Lục Ly, chỉ cần ngươi
ngoan ngoãn vâng lời làm việc, bản Hầu tuyệt đối không bạc đãi ngươi
đâu.”
Liễu Sao gật đầu đáp: “Vâng.”
Võ Dương Hầu ra hiệu Phương Vệ Trương đưa viên thuốc cho nàng: “Ngươi nuốt viên thuốc này trước đi.”
Mặt Liễu Sao trắng bệch.
Võ Dương
Hầu thấy thế, ngược lại vẻ mặt thêm ôn hòa: “Yên tâm đi, chỉ cần Lục Ly
luôn luôn trung thành và tận tâm với bản Hầu, ngươi sẽ không sao cả.”
Liễu Sao
hiểu, lúc này mới nhẹ nhỏm thở ra, lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi.
Đã
sớm biết y không dễ dàng tha cho mình, hóa ra là có ý đồ này, y bảo mình uống thuốc, dùng việc đó để khống chế Lục Ly, làm hắn phải một lòng một dạ bảo vệ Tô Tín.
Liễu Sao nghĩ đến lời dặn của Lục Ly, cũng hiểu phản
kháng vô dụng, nàng vâng lời đón lấy viên thuốc rồi nuốt xuống.
Võ Dương Hầu vừa ý: “Đến khi tai họa Thực Tâm ma kết thúc, tự ta sẽ cho ngươi thuốc giải, ngươi đi đi.”
Liễu Sao vâng dạ, cẩn thận rời khỏi cửa.
“Nghe nói
có tung tích của Lư Sênh ở vùng lân cận, Hầu gia có muốn phái người điều tra không…” Giọng Phương Vệ Trường đột nhiên vang lên.
Nghe thấy tên này, lòng Liễu Sao chấn động, không nhẫn nhịn được hỏi thị vệ: “Lư Sênh là ai?”
Ngày trước
đại họa Lục giới dẫn đến đại chiến Tiên Ma, Ma bại, Ma giới không gượng
dậy nổi, Yêu tộc lại tách ra.
Thế lực Ma tộc còn sót lại tựa như một
đống cát rời rạc, vì trốn tránh Tiên môn đuổi giết nên lẻn vào Nhân
giới.
Cho đến sau Thiên phạt, Tiên môn suy sụp nhanh chóng.
Ma tôn Trưng Nguyệt hiện thế, một lần nữa mở ra Hư Thiên ma cung, chúng ma vừa có
nơi dung thân, nên bắt đầu tụ hội lại lần nữa.
Bên cạnh
Trưng Nguyệt có Thiên Địa Hộ pháp và Tả Hữu Thánh sử.
Lư Sênh chính là
Hữu Thánh sử, tiếng tăm không lớn bằng mấy vị đứng trước, nhưng không ai dám coi thường trong Lục giới.
Liễu Sao đi đến bờ sông lần trước đánh nhau với Đỗ Minh Trùng, hết nhìn đông lại ngó tây, tâm thần bất an.
Lư Sênh là
người của Ma tộc, việc này nàng đã có linh cảm từ lâu, giờ chỉ là xác
nhận lại mà thôi.
Nếu Lư Sênh là ma, vậy Nguyệt là ai, có quan hệ gì với Ma tôn Trưng Nguyệt? Yêu Ma hung ác tàn nhẫn, người đời biết rõ, nhưng
dù nàng có oán hận Nguyệt, cũng chưa từng cảm thấy hắn đáng sợ, nàng
thật sự đã giao dịch với Ma?
“Ngươi đang tìm ta?” Giọng nói khàn khàn truyền tới.
Liễu Sao quay người nhìn lại.
Chiếc áo bào rộng vàng sẫm, dáng người cao gầy, dung mạo sắc sảo, quả là Lư Sênh.
Đại khái đã biết thân phận của y, Liễu Sao càng nhìn càng thấy khuôn mặt kia thật
nguy hiểm, nàng kìm lòng không được lui về sau: “Ngươi là ma.”
Lư Sênh im lặng, ngầm thừa nhận.
Liễu sao bèn hỏi: “Nguyệt cũng là Ma?”
“Có lẽ vậy, ta không rõ lắm.” Thái độ Lư Sênh bỗng nhiên tốt hơn trước rất nhiều,
hắn kiên nhẫn giải thích thêm vài câu: “Chỉ là ta có giao ước với hắn.”
Liễu Sao vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ: “Hắn bảo ngươi làm thuộc hạ cho ta?”
Giọng điệu
Lư Sênh chợt lạnh nhạt: “Trước mắt ta chưa phải là thuộc hạ của ngươi,
nhưng nếu ngươi cần, ta cũng có thể cho ngươi một vài sự giúp đỡ.”
Liễu Sao cảnh giác: “Ngươi có mục đích gì?’
Lư Sênh nói: “Yên tâm đi, ta sẽ không đưa ra điều kiện với ngươi,”
Liễu Sao ngẫm nghĩ một lúc, bỗng nhiên nói: “Được rồi, trước hết ngươi giúp ta một việc.”