Bôn Nguyệt

Chương 16

Edit : Ong MD

Beta : Vô Phương

Sáng sớm hôm sau, quả nhiên Lục Ly và mấy nữ đệ tử kia đi chơi ở đầm Lạc Tiên. Bạch Phượng đợi bên ngoài viện, thấy Liễu Sao lại kiếm chuyện châm chọc khiêu khích, nhưng Liễu Sao chỉ ôm bộ mặt cau có không thèm để ý tới. Ở Hầu phủ, Bạch Phượng tự cảm thấy mình không so được với Liễu Sao, bây giờ tận mắt nhìn Lục Ly bị đám tiên nữ cuốn lấy, trong lòng vui sướng như thấy người gặp họa, cố ý chọc tức nàng nhưng không ngờ bị Liễu Sao coi như không khí, không thèm hé răng đáp lại khiến Bạch Phượng hơi mất hứng, bèn nói: “Ngay cả người của mình cũng không giữ được, chả trách các ả xem thường Võ đạo chúng ta, ra cửa sau núi Thanh Hoa, đi về phía Tây ba mươi dặm chính là đầm Lạc Tiên. Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, Hầu gia ra lệnh ngươi giám sát Lục Ly, nếu hắn có dã tâm thì xem ngươi có yên thân không!”

Núi Thanh Hoa ở Đông hải là một cửa vào Tiên Giới, Liễu Sao vốn tưởng rằng Tiên Giới chỉ có như vậy, nhưng đến khi nàng thực sự bước vào nơi này mới phát hiện ra Tiên Giới rộng lớn vượt xa trí tưởng tượng của mình. Cái gọi là đầm Lạc Tiên kia, thu vào tầm mắt là một vùng bằng phẳng, sương mù mênh mông, không nhìn thấy giới hạn, ập vào mắt là một màu xanh biếc nhưng không phải cỏ xanh mà toàn bộ là rong rêu xanh biếc lẫn bùn lầy, nếu không cẩn thận sẽ bị lún xuống. Những vùng đất cứng đều có những cây cổ thụ khổng lồ quây quần bên nhau, có lẽ đã được mấy vạn năm.

Liễu Sao chán ghét nhìn đống bùn nhão dưới chân mình, hơi chần chờ.

Đối với những gì Bạch Phượng nói, so với việc đệ tử Tiên môn muốn phế tu vi Bạch Phượng thì nàng ta vẫn lựa chọn hướng về Võ đạo cùng với Liễu Sao. Điều này có lẽ là tư tưởng đồng môn cùng chịu vinh nhục, cũng như ngày hôm trước Liễu Sao lựa chọn đứng bên cạnh nàng ta là vì sự liên quan này. Liễu Sao vốn định giận dỗi không thèm đến, cuối cùng vẫn không kìm nén được, giấu diếm Bạch Phượng lặng lẽ chạy tới đây.

Đầm lầy không dễ đi, Liễu Sao vô cùng cẩn thận kéo làn váy lên, nhẹ nhàng bước đi.

Bỗng nhiên, có tiếng sáo văng vẳng lọt vào tai, cực kỳ du dương, khoan khoái, phiêu đãng trên bầu trời vùng đầm lầy. Ngay sau đó, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng “phạch phạch” vô cùng hỗn độn, ngay lập tức là vô số linh điểu bay tới từ bốn phương tám hướng, chúng sải cánh bay hết về đây.

Liễu Sao còn đang ngạc nhiên, trên cây đại thụ phía trước chợt vang lên tiếng cười.

Trên thân cây cổ thụ cành lá xum xuê, loáng thoáng xuất hiện bóng người. Liễu Sao lén lút bước đến ven bóng râm của cây cổ thụ, ngước mắt nhìn lên thì thấy Lục Ly đứng trên cao, bên cạnh là một cô gái đang thổi sáo ngọc và mười nữ đệ tử danh tiếng đi cùng.

Khúc nhạc vừa dừng lại, một nữ đệ tử vỗ tay khen ngợi: “Cát sư tỷ thổi khúc này hay quá! Đây có phải là khúc 《Phượng Lâm Triêu 》không? Lục sư huynh, huynh thật có phúc, ngày thường bọn muội muốn nghe khúc này, Cát sư tỷ cũng không chịu thổi cho nghe đâu.”

* Đại khái có nghĩa là chầu Phượng Hoàng (Phượng Hoàng là vương của loài chim), có một bản nhạc khác cũng có ý nghĩa như vậy là “Bách Điểu triêu Phượng” (triêu là triều – chầu, cũng có thể tác giả mượn ý của bản nhạc này, vì MDH không tìm ra bản nhạc có tên như trên).

Có nhiều bản, nhưng MDH thấy bản bằng kèn Xona này rất hay, các bạn nghe thử ^^

http://www.youtube.com/watch?v=ekqyC1CyfuI

Lục Ly giống như đang mê mẩn, nghe vậy khẽ ngước đầu lên nói: “Đây không phải khúc 《Phượng Lâm Triêu, mà là《 Bách Điểu Hội 》.”

* Lễ hội trăm loài chim.

MDH không tìm ra bản nhạc này – nhưng cũng có thể là bản Bách điểu triêu Phượng trên; chỉ tìm ra phiên bản đồng dao thiếu nhi, các bạn có thể nghe thử ^^

Lời này vừa thốt ra, đám tiên nữ đều sửng sốt, Cát tiên tử càng thêm kinh ngạc: “Sao Lục sư huynh nhận ra khúc nhạc này?”

Lục Ly không đáp mà hỏi lại: “Trong nhà cô nương hẳn có người họ Hương phải không?”

Cát gia rất có danh tiếng ở Thanh Hoa, việc này thăm dò rất dễ dàng, Cát tiên tử không có ý che giấu, khẽ gật đầu: “Chính là gia mẫu.”

Lục Ly nói tiếp: “Hương gia xưa nay tinh thông âm nhạc, hơn mười vạn năm trước, tổ tiên có một vị Minh Tâm tiên tôn, sở trường về phẩm rượu, cho nên kết bạn với Tửu lão ở Thần Giới. Tửu lão và Nguyệt thần xưa nay vốn có giao tình, khúc nhạc này do chính Nguyệt thần sáng tác, lấy tên là《 Bách Điểu Yến Nguyệt 》.”

Cát tiên tử kinh ngạc: “Gia mẫu cũng từng nói đến chuyện này, khúc nhạc này vốn truyền đến từ Thần Giới, đến nay người ở Tiên môn biết việc này cũng không nhiều.”

Đám nữ đệ tử kia rất hiếu kỳ: “Sao Lục sư huynh biết chuyện này?”

Lục Ly cười cười nói: “Lúc còn nhỏ, trong nhà ta có rất nhiều sách, có một quyển 《Lục giới âm huyền》, trong đó có ghi lại việc này.”

“《 Lục giới âm huyền》?” Cát tiên tử kêu lên, “Nghe nói này cuốn sách đã thất truyền ở Tiên giới từ lâu rồi!” .

Lục Ly trả lời: “Không sai, sách ta đọc chính là bản viết tay.”

“Lục sư huynh đúng là kiến thức uyên thâm, thì ra trong nhà huynh có《 Lục giới âm huyền 》, ” một nữ đệ tử vui sướng lôi kéo hắn, “Lần tới, huynh nhất định phải đem nó đến đây cho bọn muội được mở mang tầm mắt!”

Lục Ly chỉ lắc đầu không đáp.

Nữ đệ tử kia sẵng giọng: “Lục sư huynh quá nhỏ nhen…”

“Sư muội!” Cát tiên tử ngắt lời nàng ta, giọng điệu hơi trách cứ.

Xung quanh trở nên yên tĩnh như trước, nữ đệ tử kia ý thức được chuyện gì, lập tức ngậm miệng. Trong nhà có hẳn một kho sách phong phú, còn có loại sách cực kỳ hiếm 《 Lục giới âm huyền》này, chắc chắn phải xuất thân là một công tử gia thế phi phàm, nếu không phải phát sinh biến cố cực kỳ lớn thì sao lại trở thành người của Võ Dương Hầu bán mạng cho Võ đạo?

Liễu Sao cũng để ý, âm thầm trừng mắt nhìn nữ đệ tử kia.

Đối mặt với ánh mắt xin lỗi của Cát tiên tử, sắc mặt Lục Ly vẫn bình thản như thường, chỉ giải thích: “Không phải ta không muốn mà là sau này gia đạo sa sút, ta cũng không biết cuốn sách này rơi vào tay ai nữa.”

Trăm con linh điểu trên đỉnh đầu không nghe thấy tiếng sáo nữa, dần dần bay đi, mang theo những tiếng vỗ cánh phành phạch.

Gặp phải biến cố lớn như vậy, khó khăn như thế mà hắn có thể bình tĩnh đối diện, điều này khiến ánh mắt Cát tiên tử càng dịu dàng hơn nữa, nàng nhẹ nhàng vuốt ve cây sáo ngọc, khẽ nói: “Không ngờ Lục sư huynh cũng am hiểu âm nhạc.”

Nữ đệ tử lúc trước đang hối hận vì nói lỡ lời, nghe vậy vội cười phụ họa: “Đúng vậy, có thể nói Lục sư huynh chính là tri âm của Cát sư tỷ.”

Đám nữ đệ tử hùa theo hưởng ứng, xua tan không khí trầm lặng vừa rồi. Hai gò má Cát tiên tử ửng đỏ, nàng chỉ cúi đầu thổi sáo không nói gì.

Lục Ly bỗng nhiên xoay người kêu: “Liễu Sao nhi, lại đây.”

Ngữ khí vẫn dịu dàng như trước, vừa cưng chiều vừa nhân nhượng, nhưng Liễu Sao không chạy tới ra oai như thường ngày, nàng làm bộ như không nghe thấy, nhanh chóng quay người, xuôi theo đường cũ trở về.

Hiện tại, ở Thanh Hoa cung có hai vị trưởng lão họ Cát, có địa vị rất cao trong môn phái, Cát tiên tử kia chắc chắn xuất thân từ Cát gia.

Sự tự ti ẩn giấu trong người phải vùi xuống thật sâu tận đáy lòng mới có thể làm ra vẻ như kiêu ngạo, nhưng giờ phút này ở Tiên môn, rốt cuộc cũng không che giấu được.

Thường ngày, nữ nhân đeo bám bên cạnh Lục Ly rất nhiều, nhưng Liễu Sao luôn chắc chắn hắn nhất định vẫn ngoan ngoãn nghe lời nàng, lần này… Tiên nữ vốn rất thấu hiểu tâm ý người khác, bất luận thế nào cũng đều hơn xa nữ sát thủ Võ đạo, hơn nữa người trong Tiên môn lại am hiểu thuật giữ gìn nhan sắc, có thể vĩnh viễn lưu giữ tuổi trẻ và nét thanh xuân. Hắn đã gặp Cát tiên tử, liệu có còn thường xuyên lui tới bảo vệ nàng nữa hay không? Sự thật là, hắn không có nàng vẫn có thể sống tốt như thường, nhưng nàng phải làm sao bây giờ? Trong người nàng còn có chất độc do Võ Dương Hầu đặc chế, có khi nào hắn sẽ bỏ mặc nàng không?

Trở lại Thanh Hoa cung, cả người Liễu Sao trở nên mơ hồ, bước đi trong vô thức lại dẫn tới chỗ ở của Tô Tín. Những cây tùng xanh ngắt tràn đầy sinh lực, làm cho nàng dần dần tỉnh táo lại.

Đúng vậy, Liễu Sao là một cô gái cực đoan, từ bé đã dùng hết mọi biện pháp cũng không thể giành được sự coi trọng của cha mẹ. Lúc nàng ở trong Võ đạo chịu đựng mọi sự tra tấn dã man thì bọn họ lại sung sướng sinh thêm một đứa con gái nữa, nhưng bọn họ không hề nghĩ tới việc đón nàng trở về. Nàng biết bọn họ không thích mình, nhưng nàng không cam lòng, nếu chưa bao giờ coi trọng thì vì sao phải sinh nàng ra? Vì sao lại bán nàng để chữa bệnh cho con trai?

Cha mẹ mang con gái đến thế gian xinh đẹp này, là sự kiện đáng giá và ân tình sâu nặng cỡ nào, cho dù có một vài người đã quên mất đứa con gái vô tội của họ trên thế gian này, nhưng nếu đã kiên quyết, nhất định phải sinh ra thì sao có thể vì thích mà coi trọng còn không thích thì liền quở trách rồi vứt bỏ chứ?

Đón nhận ân tình đồng thời cũng phải trả giá bằng ân tình, đây mới là chân lý của tình thân.

Liễu Sao không hiểu những điều này, nàng chỉ có Lục Ly, và hiện tại ngay cả Lục Ly cũng sắp bị cướp mất! Nàng không thể đón nhận chuyện này, nàng không thể tiếp nhận kết quả như vậy!

“Liễu sư muội?” Sau lưng truyền đến giọng nói ôn hòa.

Liễu Sao vốn đã hạ quyết tâm sẽ vào tìm Tô Tín, nhưng đột nhiên bị giọng nói này làm cho bừng tỉnh, nàng vội vàng xoay người lại nhìn, thì ra là Tạ Lệnh Tề.

Hôm nay, Tạ Lệnh Tề thay đổi y phục sáng màu hơn một chút khiến y bớt đi vẻ già dặn thường ngày, nhìn còn hiền hậu hơn rất nhiều. Y quả nhiên rất có thiện cảm đối với Liễu Sao, bèn cười nói: “Muội đến tìm Tô sư đệ sao, đệ ấy không có ở đây.” Thấy Liễu Sao thất vọng, y lại thở dài nói tiếp: “Thân phận của Tô sư đệ nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ bị những người có ý đồ lợi dụng, cũng khó trách Võ Dương Hầu lo lắng như thế.”

Y biết thân phận của Tô Tín sao? Liễu Sao giật mình, dần dần tỉnh táo lại. Các đệ tử của Thanh Hoa cung hầu như không ai biết thân phận thật sự của Tô Tín, Tạ Lệnh Tề là đệ tử Nam Hoa nhưng lại biết rõ việc này, đủ thấy Thương cung chủ rất tin tưởng y.

Chợt ý thức được hành động của mình, Tạ Lệnh Tề biết điều thay đổi đề tài khác: “Bọn họ không gây khó dễ với muội nữa chứ?”

Liễu Sao quay lại đối diện với y, lắc đầu: “Không có.”

“Các muội ấy có thành kiến với Võ đạo, nếu bọn họ lại bắt nạt muội thì muội cứ đến tìm ta,” Tạ Lệnh Tề dừng lại một chút rồi hỏi tiếp: “Sao không thấy Lục sư đệ đâu?”

Nhắc tới Lục Ly, Liễu Sao đáp ậm ờ: “Huynh ấy ra ngoài rồi.”

Tạ Lệnh Tề hơi thất vọng, cười nói: “Lâu nay nghe danh Lục sư đệ thuật pháp tuyệt diệu, đáng tiếc nơi này không phải Nam Hoa, tuy ta có tâm muốn tới thăm viếng nhiều hơn, nhưng cũng không hay chút nào nếu tự cho mình là chủ nhà, sẽ làm mất cấp bậc lễ nghĩa. Hôm nay, ta có hẹn với mấy vị sư đệ thân thiết, vốn định mời Lục sư đệ uống rượu, tiện thể bàn luận một phen, đáng tiếc đệ ấy không có ở đây, đành hẹn ngày khác vậy.”

Y muốn kết giao với Lục Ly ư? Liễu Sao bất ngờ, thầm nghĩ bốn người bọn họ đến Tiên môn mấy ngày nay chưa từng nhận được lời mời nào, bọn họ đột nhiên chú ý đến Lục Ly, chắc chắn là vì hôm qua Lạc Ca nhìn hắn với một con mắt khác.

Tạ Lệnh Tề vẫn bình dị gần gũi như trước, nói mấy câu thân thiết với Liễu Sao, sau một lúc lâu lại khẽ than: “Ta thấy sư muội quá dịu dàng và chân thật.”

Sự dịu dàng, ngoan hiền giả tạo chỉ gạt được người khác, Liễu Sao biết rõ bản tính của mình nên khó tránh mặt đỏ tới mang tai.

Tạ Lệnh Tề thấy thế lại lắc đầu, nói đầy hàm súc: “Thật ra Tô sư đệ là người tính tình cực kỳ hiền hoà, nhưng xuất thân lại không tầm thường, từ lúc còn bé mọi người đã luôn quy củ lễ nghĩa trước mặt đệ ấy. Lạc Trữ trời sinh đã hoạt bát nên đệ ấy mới thích.”

Y đột nhiên nhắc tới Tô Tín, Liễu Sao cảm thấy hơi khó hiểu, chợt nhớ tới lần nàng quen biết Tô Tín năm đó, quả nhiên Tô Tín rất thích những cô gái hoạt bát. Chỉ là… Lời của y nghe sao cũng giống như đang nhắc nhở, y có ý gì đây?

Tô Tín tốt đẹp thiện lương, Liễu Sao quả thật cũng có tâm hướng tới. Khoảng thời gian ở bên cạnh nhau ngắn ngủi lúc còn trẻ con, hai người cũng đã từng có một chút tình cảm lờ mờ không rõ ràng. Nhưng cho dù y chưa từng gia nhập Tiên môn thì sao chứ, khoảng cách chênh lệch giữa bọn họ đâu chỉ có một vài điều? Bây giờ, trước mặt y, nàng cố gắng bày ra một bộ mặt tốt đẹp nhất, vì nàng sợ bị y chán ghét xem thường, nhưng ngay cả như thế, nàng vẫn tự cảm thấy hổ thẹn như trước kia, huống chi sao nàng có thể so được với Lạc Trữ?

Không giống như với Lục Ly, nàng có thể nổi hứng tức giận như thế nào cũng không thấy sợ, bởi vì nàng biết, hắn sẽ không rời bỏ nàng.

Sau này thì sao? Liễu Sao sững sờ.

Đáy mắt Tạ Lệnh Tề thoáng hiện nét cười, y chỉ vào đỉnh núi nói: “Bây giờ Tô sư đệ và Lạc Trữ đang ở thác Lưu Hoa, muội có muốn ta dẫn sang đó không?”

Đối phương làm như vô tình nhắc nhở, súc tích lại vừa đúng lúc, Liễu Sao cũng không xác định rõ rốt cuộc là y có ý gì, nàng vốn có ý định tìm Tô Tín, liền gật đầu: “Hay quá, đa tạ…”

“Đệ sẽ dẫn muội ấy đi.” Sau lưng có người ngắt lời nàng.

Giọng nói trong veo mà lạnh buốt, giống như nước đá dội xuống đỉnh đầu, Liễu Sao cứng ngắc cả người.

Lạc Ca đến đứng bên cạnh nàng, tóc dài buông trên y phục trắng như tuyết, trang phục và nét mặt không thay đổi nhiều so với hôm qua, y nhìn Tạ Lệnh Tề nói: “Hà cớ gì phải làm phiền sư huynh, đệ đang muốn tìm Trữ nhi nên tiện đường dẫn muội ấy đi luôn.”

“Cũng được,” sắc mặt Tạ Lệnh Tề tự nhiên, mỉm cười nhìn Liễu Sao gật đầu, “Ta còn có việc, để Lạc sư đệ đưa muội đi nhé.”

Tạ Lệnh Tề nói xong liền bước đi, Liễu Sao không biết làm thế nào, đành phải lén lút quan sát sắc mặt Lạc Ca, phát hiện y đứng quá gần nàng, bất giác bước sang bên cạnh mấy bước.

Lạc Ca hơi cúi thấp người: “Liễu sư muội?”

Liễu Sao căng thẳng: “Sao ạ?”

“Tô Tín và Trữ nhi vừa qua chính điện, đang nói chuyện với Vạn Vô sư thúc tổ,” Lạc Ca nói, “Lúc này không tiện gặp đệ ấy, hay là ta đi dạo với sư muội một đoạn?”

Nhìn vẻ mặt ôn hoà của y, lời nói lại chẳng cho người ta cơ hội từ chối. Liễu Sao không hiểu vì sao luôn cảm thấy chột dạ với y, nàng chỉ hận không thể né tránh vị thiếu gia này, nhưng thấy hắn đã bước đi về phía trước, Liễu Sao đành phải miễn cưỡng theo sau.

Cơn gió mát lành thổi bay vạt áo trắng, những cây tùng rợp bóng che lên dung nhan tuấn tú, Lạc Ca quả thực đi dạo cùng nàng từ ven núi ra phía trước, thỉnh thoảng còn dừng lại ngắm phong cảnh, trao đổi với nhau mấy câu, không hề có ý lạnh nhạt với nàng. Trên đường đi, họ gặp rất nhiều nữ đệ tử Tiên môn, đối mặt với những ánh mắt ghen tị này, Liễu Sao sợ hãi cả người, sống lưng lạnh buốt.

Lạc Ca hỏi: “Nghe nói sư muội đã từng gặp Thực Tâm ma?”

Thì ra là vì chuyện này sao? Liễu Sao biết rõ mục đích của y, nhẹ nhàng thở phào ra. Cẩn thận kể hết tình hình đêm đó, nhưng vẫn lược bỏ một đoạn ngắn có liên quan đến Nguyệt, trong lòng nàng thừa biết muốn giấu diếm người này không dễ dàng, vội vàng bổ sung thêm: “Có lẽ không phải Thực Tâm ma đâu, muội chỉ đoán bừa thôi…”

Cũng may Lạc Ca không truy cứu tiếp, y nói theo nàng: “Thanh Hoa cung canh phòng rất cẩn mật và nghiêm ngặt, tuy Thực Tâm ma lợi hại nhưng muốn lặng lẽ lẻn vào cũng không có khả năng, càng không thể dễ dàng buông tha cho muội, có lẽ là có người nào đó biến thành hù dọa muội thôi.”

Đệ tử tiên môn ghét người trong Võ đạo nên đây cũng có thể là trò đùa dai của người nào đó. Trước đây Liễu Sao bất ngờ gặp phải Thực Tâm ma, đám đệ tử Tiên môn này cũng nói không phải, ngay cả hình dạng của Thực Tâm ma bọn họ còn không biết, sao có thể hóa trang giống y như thật được chứ? Thí dụ như, sao bọn họ biết Thực Tâm ma mặc áo choàng đen còn đeo mặt nạ nữa.

Liễu Sao bĩu môi không đồng ý, nhưng cũng không lên tiếng phản bác y.

Lạc Ca không để ý đến phản ứng của nàng, hắn làm như lơ đãng bước thêm mấy bước tới gần nàng, nói sang chuyện khác: “Những ngày gần đây Tô Tín phải lo việc chuẩn bị đại điển của Thanh Hoa, chỉ sợ không có thời gian quan tâm muội. Nếu sư muội có chuyện gì khó khăn thì đừng ngại, cứ đến tìm ta.”

“Không… Không có.” Liễu Sao né tránh ánh mắt y.

Không có gì phải nghi ngờ, lời nói của Lạc Ca có trọng lượng hơn nhiều so với Tô Tín, có được sự hứa hẹn của y lại càng không dễ dàng. Nhưng Liễu Sao không phải là những tiên tử đơn thuần, nàng ở Võ đạo tiếp xúc với đủ loại mưu kế thủ đoạn, việc y tiếp cận không rõ mục đích đã làm nàng bất an, việc này lại rất mạo hiểm, đã biết trước y có dụng ý, nàng nào dám dễ dàng cầu xin y giúp đỡ? Chỉ có thể đánh cuộc ở một mình Tô Tín.

Lạc Ca nói: “Chuyện của Tô Tín và Trữ nhi, Võ Dương Hầu cũng đã biết, thật ra là đã đồng ý, nay đang toàn lực giúp đỡ Tiên môn truy sát Thực Tâm ma, có lẽ tháng sau đại điển của Thanh Hoa y cũng tới.”

Nhắc tới Võ Dương Hầu, Liễu Sao càng thêm chột dạ. Nếu để cho Võ Dương Hầu biết tâm tư của nàng, e là nàng chết một trăm lần cũng không đủ!

Lạc Ca ra hiệu mời nàng: “Phía trước là nơi ta ở, sư muội muốn qua ngồi một lát không?”

Lúc này Liễu Sao mới phát hiện hai người đã vô tình đi tới căn gác hướng ra biển, nhìn con đường mòn quen thuộc trước mặt, Liễu Sao rùng mình theo bản năng. Đây chính là nơi lần trước nàng gặp Thực Tâm ma, sao tự nhiên y lại tới nơi này?

Nhớ tới cảnh tượng sương mù đỏ máu mờ mịt đêm đó, da đầu Liễu Sao run lên, cuống quít lắc đầu: “Không cần đâu, muội phải trở về.”

Lạc Ca cũng không giữ nàng lại, còn cẩn thận tiễn một đoạn.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi vị ‘Thiếu gia’ này, Liễu Sao như được đại xá. Trải qua lần nhắc nhở này, nàng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, phát hiện ra cái ý tưởng đi tìm Tô Tín lúc nãy thật sự rất liều lĩnh. Dựa vào tính tình của Tô Tín chắc chắn sẽ không dùng mưu tính kế gì, cứ thế mà nói ra nhất định sẽ khiến Võ Dương Hầu nghi ngờ, vậy chẳng phải nàng lại vướng thêm cái tội danh xúi giục nữa ư, lúc đó Võ Dương Hầu còn bỏ qua cho nàng được không? Ông ta và Phương Vệ Trường muốn ngấm ngầm xử lý nàng còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến, giống như năm đó đánh chết tươi cô gái kia, kết quả là ngay cả Lục Ly và Tô Tín còn chẳng biết chuyện gì.

Nhưng nàng lấy gì để so với những tiên nữ kia? Mất Lục Ly, nàng hoàn toàn trắng tay, cho nên mới kích động suýt chút nữa hồ đồ phạm phải sai lầm. Nàng biết, Lục Ly bị thu hút bởi vẻ bề ngoài của nàng, hắn có người con gái khác, nàng làm bộ như không thèm để ý nhưng thực ra là không dám đòi hỏi quá nhiều vì nàng sợ hãi.

Liễu Sao chán nản mất hết ý chí, chậm rãi trở về.

Bởi vì Lạc Ca nên trên dưới Thanh Hoa cung chú ý đến Liễu Sao nhiều hơn, đám nữ đệ tử càng không phục thân phận người Võ đạo của nàng nên trên đường đi chẳng hề kiêng dè lời ăn tiếng nói bên tai.

“Chỉ là một người phàm tục, mấy năm nữa sẽ vừa già vừa xấu, lại không biết xấu hổ cứ quấn lấy Lạc sư huynh.”

“Đừng mơ tưởng làm vậy là có thể ở lại Tiên môn.”

Nghe những câu nói này, Liễu Sao lại cảm thấy như trở về Võ Dương Hầu phủ. Xem ra bất luận ở đâu cũng luôn tồn tại thiện ác ghen tị, Tiên Giới cũng chẳng may mắn thoát khỏi thói đời này.

Nghĩ vậy, không hiểu sao Liễu Sao lại cảm thấy cơn giận tiêu tan, nàng cúi đầu vòng qua con đường khác.

“Võ đạo chẳng phải thứ tốt đẹp gì, cái gã họ Đỗ kia thật đáng ghê tởm, miệng mồm toàn lời lẽ dơ bẩn, sao Thương cung chủ có thể để gã ở lại đây chứ!” Một nữ đệ tử cất giọng đầy khinh bỉ, sau đó mặt lại giãn ra nói tiếp, “Nhưng Lục Ly sư huynh là người rất tốt, nghe nói sáng nay huynh ấy được Cát sư tỷ mời đi dạo. Mọi người nói thử xem, liệu Cát sư tỷ có giới thiệu huynh ấy gia nhập Tiên môn hay không…”

Lục Ly muốn gia nhập Tiên môn? Liễu Sao lập tức dừng bước, lạnh lùng thốt lên: “Ai thèm gia nhập Tiên môn chứ, cứ thích xen vào việc của người khác!”

Nữ đệ tử kia thấy nàng thì vô cùng tức giận, phản ứng mạnh mẽ, nói đầy chế giễu: “Nói cho cùng, ngươi không thích thì đừng ở đây làm gì cho mất mặt xấu hổ, cút xa ra một chút.”

Liễu Sao giận dữ: “Hừ, ngươi nói cút thì ta phải cút sao?”

“Ây da, ai dám kêu Sao nhi lăn vậy?” Một giọng nói vang lên sau lưng tiếp lời nàng.

Liễu Sao lập tức xoay người lại: “Lục Ly!”

Quả nhiên, Lục Ly đang đứng trên cây cầu đá xa xa.

Trong ký ức, hình dáng của người thiếu niên ngày xưa đã trở nên mơ hồ, trước mắt là người duy nhất nàng có thể dựa vào, luôn luôn xuất hiện vào lúc nàng cần nhất, vừa thân thiết lại vừa xa xôi. Mới vừa rồi nàng nghĩ rằng đã mất hắn, nhưng bây giờ hắn lại đứng đó thật thân thiết, hắn không ở bên cạnh Cát tiên tử, hắn trở về tìm nàng.

Lửa giận ngập tràn bị dập tắt sạch sẽ, Liễu Sao không biết là nên vui hay buồn, kinh ngạc nhìn hắn.

Lục Ly cười nói: “Không khí Tiên môn càng ngày càng kém.”

Nhìn tình cảnh này, Liễu Sao chợt nhớ tới Lạc Ca năm đó mắng Võ đạo ‘Suy bại đến nước này’, bây giờ nghe hắn đáp lễ Tiên môn, Liễu Sao mừng rỡ khôn xiết.

“Chính nàng ta nói không thích Tiên môn,” một nữ đệ tử đỏ mặt đáp lại, “Sao Lục sư huynh cũng…”

Lục Ly không để ý nàng ta, đưa tay về phía Liễu Sao ra hiệu: “Còn không mau lăn đi? Lời nói vô lễ như vậy có gì đáng nghe chứ, học thói hư tật xấu thật không tốt chút nào, ngoan ngoãn lăn lại đây cho ta.”

Chiếc áo choàng màu đen không chút màu sắc, nhưng lại làm phong cảnh trước mắt trở nên sáng ngời và rực rỡ.

Liễu Sao kìm lòng không được khẽ chớp mắt, nhìn một lượt sắc mặt đám nữ đệ tử, cố ý ngẩng cao đầu lên, ưỡn ngực, thẳng lưng, kiêu ngạo bước đi, xoay về phía hắn.

Lục Ly nói: “Ôi chao, Liễu Sao của chúng ta xinh đẹp biết nhường nào, lăn mà còn đẹp hơn bọn họ đi nữa, bữa khác khi lăn phải mời Thương cung chủ nhìn một cái mới được.”

* Nguyên văn 滚, Hán Việt là cổn – nghĩa là cút xéo, lăn. Mấy bạn “tiên” kia nói “Cút”, Lục Ly cố tình bẻ cong ý.

Lời nói này thật khéo léo khiến đám nữ đệ tử vây quanh cùng đỏ bừng mặt nhưng không có người nào đáp lại, ai nấy đều cúi đầu tụm năm tụm ba kéo nhau đi, cô gái mắng Liễu Sao là người lủi đi nhanh nhất. Bọn họ không phải đệ tử Thanh Hoa, sắp tới là đại điển Thanh Hoa cung, thân là khách mà còn tự đi kiếm chuyện chính là vô lễ, còn dám bảo khách cút đi, nếu để cho chưởng môn biết, nhất định sẽ bị phạt nặng.

Liễu Sao đợi tất cả mọi người tản ra, mới nhỏ giọng hỏi: “Sao ngươi trở về rồi?” “Muội vừa bỏ đi, ta liền theo muội trở về.”

Cảm giác ngọt ngào tưởng chừng đã đánh mất dâng lên trong lòng, Liễu Sao kìm lòng không mở miệng, yên lặng đi theo hắn một đoạn, bỗng nhiên kéo lấy áo choàng của hắn: “Này, huynh đừng để ý bọn họ nhé.”

Lục Ly hỏi: “Ai cơ?”

Liễu Sao mất tự nhiên: “Chính là… đám người Cát tiên tử.”

Lục Ly ngạc nhiên nhìn nàng một cái, đưa tay xoa đầu nàng: “Thảo nào lúc nãy lại bỏ chạy như vậy, tiểu Liễu Sao nhi đang ghen sao?”

Hành động giống như kiểu trưởng bối này làm Liễu Sao ghét nhất, nàng giận dữ hất tay hắn ra: “Đừng có sờ ta!”

Giọng nói quá lớn, kéo theo vô số ánh mắt xung quanh.

Lục Ly im lặng một lúc lâu mới nói: “Không được nói lung tung thế, ta không có mà.”

Liễu Sao hét lớn hơn nữa: “Còn nói không có!”

Lục Ly xoa xoa cằm, thấy ngày càng có nhiều đệ tử qua đường nhìn về phía này, cuối cùng thở dài: “Được rồi, ta thừa nhận.”

Ngày hôm sau, không ngoài dự đoán của Liễu Sao, đám nữ đệ tử không quấn lấy Lục Ly nữa, kể cả vị Cát tiên tử kia. Liễu Sao biết bản thân mình làm vậy cũng chẳng có gì vẻ vang nên có chút bất an, nhưng nghĩ lại về phương diện này chính Lục Ly cũng chả có phẩm hạnh gì, thêm chút tiếng xấu nữa cũng không vấn đề. Mặc dù như thế, nàng cũng sợ bị Lục Ly phát hiện, bèn lén lút quan sát mấy ngày liền, thấy hắn có vẻ không phát hiện ra, nên mới yên tâm.

Chuyện bất ngờ nhất là, Lạc Ca giống như chẳng nghe đến mấy lời đồn đại này, vẫn đối xử với Liễu Sao như trước.

Nói rằng Lạc Ca coi trọng nàng, người khác nghĩ vậy cũng đành, nhưng chính Liễu Sao còn chẳng tin được.

Thực lực của Lạc Ca mạnh ra sao, Liễu Sao đã được tận mắt chứng kiến, y tiếp cận với nàng, chẳng lẽ là đã phát hiện ra điều gì? Cũng có thể không phải vậy, vì những ngày gần đây nàng chưa từng ra khỏi Thanh Hoa cung, càng không lui tới, liên lạc với Lư Sênh… Nghĩ đến Lư Sênh và lời nói của y về việc sẽ trở thành thuộc hạ của nàng, Liễu Sao cảm thấy cảnh giác cao độ, bởi vì có một vấn đề vô cùng phức tạp khiến nàng suy nghĩ lâu nay —— Lư Sênh là Hữu thánh sử Ma cung, sao có thể trở thành thuộc hạ của nàng? Nàng là người không phải ma! Nhưng những lời người kia nói năm đó, nàng không hiểu cũng chẳng tin nổi.

Nếu Lạc Ca biết nàng và Thánh sử ma cung có quan hệ…

Liễu Sao càng nghĩ càng chột dạ, mỗi một hành động đều đa nghi thấp thỏm bất an, việc duy nhất làm được là không ngừng an ủi chính mình.

Quên đi, chờ đến lúc lấy được thuốc giải sẽ không bao giờ lui tới với Lư Sênh nữa, dù sao chính Lư Sênh cũng nói không cần báo đáp.

Đại điển ngàn năm của Thanh Hoa cung càng tới gần, quan khách ở xa càng nhiều, đệ tử đóng bên ngoài đều trở về, trên dưới Thanh Hoa đều gấp rút chuẩn bị cho buổi lễ long trọng này, nên cũng không có người nào bận tâm làm khó dễ Liễu Sao nữa.

Từng ngày từng ngày trôi qua, rốt cục, đại điển của Thanh Hoa đã cử hành đúng hạn.
Bình Luận (0)
Comment