Edit : Như Bình
Beta : Vô Phương
Hai ngày kế tiếp, cô bé hoàn toàn bỏ rơi nha hoàn và nhũ mẫu, chỉ quấn lấy người
tên Nguyệt thần bí kia.
Trong hai ngày này cô bé trải qua rất nhiều
chuyện những đứa trẻ bình thường không thể trải qua, thấy được những thứ bọn trẻ chưa bao giờ nhìn thấy, cũng nghĩ ra vô số trò hoạch họe, chèn
ép người đầy tớ một mực vâng lời kia.
Chỉ có lúc ăn cơm đám nha hoàn mới tìm thấy cô bé đang chạy loanh quanh, họ không hề biết cô bé đã đến
Tuyết Sơn, đã đi qua sa mạc.
Buổi chiều
ngày thứ ba, cô bé ngồi bên hồ nước, trong hồ có mấy con cá hình dáng kỳ lạ bé bắt được từ những nơi rất xa, cô bé bất an cầm nhành hoa quế đùa
nghịch mấy con cá, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm phía xa xa.
Dưới bóng
cây, Liễu phu nhân dắt tay đứa con trai bảy tuổi đi dạo, Liễu lão gia đi bên cạnh, kiên nhẫn dạy đứa bé đọc thơ, thỉnh thoảng lại bị cậu con
trai nghịch ngợm pha trò, ông thoải mái cười to, nét mặt cực kỳ hài
lòng, hạnh phúc.
Cô bé lẳng lặng không lên tiếng quan sát cả buổi, khẽ nhếch khóe môi, bé thu lại tầm mắt nhìn sang người đang đứng bên cạnh.
Gã nô bộc
thần bí vẫn im lặng đứng bên, nghiêm trang như một người bảo vệ trung
thành nhất, bên dưới lớp mũ choàng rũ xuống thấp, chiếc mũi duyên dáng
và đôi môi mỏng càng thêm đẹp đẽ.
Cô bé nhận ra sự thờ ơ của hắn, không cam lòng bé vẫy vẫy tay: “Này!”
Hắn khom người: “Có gì dặn dò, công chúa của ta?”
Cô bé kéo mạnh hắn ngồi xuống cạnh mình trên tảng đá, sau đó bổ nhào vào lòng hắn: “Ta muốn xem gương mặt của ngươi ra sao.”
Hắn khó xử: “Cái này không ổn lắm.”
Cô bé đâu cần biết là ổn hay không, vẫn cố chấp vươn cánh tay ra như cũ.
Không có gì cản trở, chiếc mũ áo choàng chậm rãi bị vén lên, như trong dự đoán,
đường nét khuôn mặt của hắn đẹp tuyệt, làn da tái nhợt mịn màng gần như
trong suốt, chiếc mũi cao cao, còn đó có lẽ là đôi mắt của hắn…
Trước mắt đột nhiên hiện lên luồng sáng tím chói lòa, cô bé sợ tới mức tay run lên, chiếc mũ áo choàng một lần nữa hạ xuống.
Hắn nhẹ giọng hỏi: “Đẹp không?”
Giọng nói
như mang theo ma lực, đầu óc cô bé chẳng hiểu vì sao bỗng mơ mơ màng
màng, vậy là cái gì cũng không nhớ nổi, lơ mơ “Ừ” một tiếng, sau đó hoàn toàn ném phắt chuyện này ra sau đầu, cảm thấy rất vừa ý _____ Thuở nhỏ
cô bé được nghe nhiều lời nịnh hót nhưng chẳng có ai chiều lòng cô bé
hơn người đứng trước mặt này.
Hắn đối xử với bé chính xác là nhân nhượng và ngoan ngoãn phục tùng, chuyện người khác không thể làm được hắn thì
có thể, lại còn thật tâm lắng nghe suy nghĩ của cô bé, cũng sẽ không
phán xét đúng sai, lại càng không ôm đệ đệ mà bỏ mặc bé.
Vì thế cô bé vô cùng nghiêm túc tuyên bố: “Ngươi là người tốt nhất.”
Hắn cười nói: “Đa tạ công chúa khen ngợi, ta thật vinh hạnh.”
Cô bé nghĩ
nghĩ, kề đến sát bên tai hắn nói: “Mấy hôm trước ta nghe mẹ ta nói với
cha, sẽ đem ta gả đi, chỗ tốt nhất là Ngô gia ở phía nam thành.”
Hắn xoa xoa cằm, không phát biểu ý kiến.
Ngô gia là
gia đình giàu có ở Âm thành, có quan hệ thân thích với Hầu phủ Vũ Dương, gia thế hơn xa Liễu gia.
Nhưng cô bé con này dáng vẻ không tệ, trong
tương lai cũng không phải là không thể.
Hai vợ chồng Liễu gia đã có ý
định từ sớm như vậy, tất nhiên là vì tiền đồ đứa con trai, con người
thật là aiiiii …
“Ta đã nghĩ kỹ rồi.” Cô bé nói: “Ta không đến Ngô gia, ta muốn gả cho ngươi.”
Hắn hơi sửng sốt, nói: “Cái này không được.”
Cô bé vội hỏi: “Sao lại không?”
“Ngươi là một đứa con nít.”
“Ta không phải con nít.” Cô bé bất mãn.
Hắn thật thức thời thỏa hiệp: “Được rồi, ngươi là một cô nương, một nữ tử.”
Nghe được hắn nói cho qua chuyện, cô bé tức giận: “Chẳng phải ngươi luôn nghe lời ta nói sao!”
Hắn không
thể phản bác, ngẫm nghĩ nói: “Được thôi, từ giờ đến lúc giao ước của
chúng ta kết thúc vẫn còn một đêm nữa, dù chỉ còn một ngày, ngươi cứ gả
cho ta một ngày vậy.”
Lần này đổi lại cô bé sửng sốt, hai ngày này trôi qua rất vui vẻ rất vừa lòng, cô
bé gần như đã quên mất giao ước kia, nhưng mà hắn đối xử với cô bé tốt
vậy, cô bé vốn không tin thật ra hắn chỉ thuộc về cô bé vẻn vẹn ba ngày
mà thôi.
Bởi vậy cô
bé không quá để tâm, nghe thấy nha hoàn gọi, cô bé vội vàng nhảy khỏi
lòng hắn: “Tối nay ngươi tới nhé, ta gả cho ngươi, ngươi có thể đến ngủ
cùng ta.”
Nhìn theo
bóng cô bé đi xa, hắn đứng lên: “Ta chưa từng thử ngủ cùng một đứa con
nít, mấy chuyện này có lẽ con bé nên tìm nhũ mẫu trước chứ không phải là phu quân.”
“Chủ nhân, người thật không tiếc trả giá mà.”
Khi cô bé
đến ăn cơm, vợ chồng Liễu lão gia đã mang cậu con trai ra ngoài chơi, đồ ăn từng món bày trên bàn rất khéo léo vừa miệng, đám nha hoàn thờ ơ hầu hạ, nhưng cô bé không giận dữ đánh mắng bọn họ như ngày thường, cô bé
vội vã và cơm, ăn xong lập tức chạy vào trong vườn.
Nhưng bên
hồ vắng vẻ không một bóng người, tên nô bộc luôn ngoan ngoãn vâng lời
cũng đồng thời kiêm chức “phu quân” không chờ cô bé, không thấy tăm hơi
hắn đâu.
Màn đêm bao phủ hậu viên, trên trời vầng trăng sáng treo cao, muốn tìm “Nguyệt”
nhưng lại không thấy bóng dáng tăm hơi, cô bé tìm loanh quanh hơn nửa
khu vườn, cuối cùng đành phải theo đường mòn trở về một mình.
Cô bé đã
không còn sức tức giận, dáng vẻ buồn bã ủ rũ, bóng cây dưới chân chồng
lên nhau tầng tầng lớp lớp, bên tai là tiếng kêu của lũ côn trùng đầu
thu, tất cả những thứ này đều làm tâm trạng cô bé thêm tệ hại.
Cách đó không xa, trong đám hòn giả sơn loáng thoáng lóe lên ánh sáng đỏ.
“Ai ở đó!” Cô bé buồn chán, không nghĩ ngợi cao giọng quát lớn, vén những cành lá lòa xòa bước qua.
Sau góc núi đá, có một bóng đen đứng quay lưng với cô bé.
Nhìn bóng
dáng đó, hình dáng người đó không tính là cao, khoác một chiếc áo bào
màu đen rộng thùng thình, kẻ đó đang cúi đầu làm gì đó, tia sáng đỏ
chính là tỏa ra từ người kẻ đó, khi mờ khi tỏ, chiếu sáng những tảng núi đá xung quanh.
Cô bé dừng bước chân lại.
Bé biết đó
không phải Nguyệt, vì chiếc áo choàng đen Nguyệt mặc trên người vừa thần bí vừa tao nhã, tuyệt đối không âm trầm khó coi như vậy.
Dáng vẻ kẻ đó
giống hệt một con dơi to lớn vô cùng xấu xí đang co rúm lại, thật ghê
tởm đáng ghét.
Cô bé có chút căm ghét quan sát gã ta, hỏi: “Ngươi là ai hả, người hầu mới đến?”
Người kia nghe thấy xoay người lại.
Cô bé không để ý tới mặt mũi của gã, vì cô bé nhìn thấy nha hoàn gã đang xách trong tay, cô bé nhận ra nha hoàn kia, nàng ta thường xuyên mắng cô bé sau
lưng lại còn mách bé bướng bỉnh trước mặt mẹ, ả ta đánh vỡ bình hoa cũng đổ lên đầu bé.
Tuy mẹ không la mắng cô bé, nhưng bé biết mẹ tin nha
hoàn kia, mẹ cho là bé làm.
Có điều bé không phải là người dễ dàng trêu
chọc như vậy, chờ gặp cơ hội bé liền dốc sức trêu đùa nha hoàn kia.
Nhưng giờ phút này, nha hoàn đáng ghét không còn chút sức lực gục đầu xuống, giống như không có xương cốt vậy.
Dù cô bé không thích ả ta, nhưng vẫn ý thức tình cảnh bất ổn, bé vội hỏi: “Ngươi làm gì đó, buông nàng ta ra!”
“Là một bé gái à?” Giọng nói khàn khàn lộ ra sự hưng phấn, người đó vứt ả nha hoàn sang một bên bước tới chỗ cô bé.
Hơi thở
nguy hiểm đến gần, chiếc mặt nạ bằng đồng xanh che khuất gương mặt gã,
trên mấy khe hở của chiếc mặt nạ lộ ra cái miệng và đôi mắt màu đỏ, tà
ác đến kỳ lạ.
Hai tay khô gầy, tựa như móng vuốt quỷ, móng tay thật dài
mang màu xanh lam, vô cùng sắc bén, dường như đang lóe lên những tia
sáng lạnh như thanh đao nhọn.
Cô bé bị dọa sợ hãi, kìm lòng không đặng lùi về sau.
Từ bé đến
lớn chưa bao giờ nhìn thấy quái vật đáng sợ như vậy, kẻ đó căn bản không giống người! Gã ta chắc chắn là yêu ma mà nhũ mẫu vẫn kể! Gã muốn ăn
thịt bé ư?
Sự sợ hãi trước nay chưa từng có dâng lên, cô bé hoảng sợ mở to hai mắt, run rẩy nhưng không thể kêu thành tiếng.
Móng vuốt khủng bố kia sắp vồ lấy cổ bé, bỗng nhiên…
“A!” Gã nọ
kiềm chế một tiếng kêu sợ hãi, nhanh chóng lùi về sau vài bước, phất áo
choàng lên tạo ra một cơn cuồng phong, trong phút chốc khắp bốn phía cát bay đá chạy, cành lá xao động, cây cối nghiêng ngã, sau đó gã ta liền
biến mất giữa không trung.
Gió ngừng thổi, không gian tĩnh lặng bao trùm khu vườn, ánh trăng tỏa luồng sáng trắng bạc trên mặt đất.
Cô bé quay lại nhìn người tới, bé mất rất nhiều sức lực mới mở miệng được, giọng nói hơi run rẩy: “Nguyệt … Nguyệt?”
“Ừ, là ta.” Đôi tay vươn ra khỏi chiếc áo choàng, hắn cúi người ôm cô bé: “Đã dọa ngươi rồi, ta thật có lỗi.”
Vòng tay đã không còn xa lạ, trái tim cô bé lập tức bình ổn lại, cô bé tỏ vẻ khoan
dung độ lượng: “Ta biết ngươi sẽ quay lại mà, tên khốn kia bị dọa chạy
mất rồi.”
“Người này
tu vi không thấp, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma.” Giọng nói của một nam tử xa lạ vang lên: “Gã cố y che giấu thuật pháp, chắc là sợ bị nhận ra gốc gác.”
Lúc này cô
bé mới phát hiện còn có người đứng bên cạnh, chẳng qua y đang đứng dưới
bóng cây, khó nhìn ra khuôn mặt, bộ y phục vừa khít bao quanh thân thể.
Trong những nam tử cô bé từng gặp, Nguyệt đã xem như cao, nhưng người
này còn cao hơn một chút, hơn nữa y rất gầy, tựa như một cây sào trúc
mỏng manh.
Trên con người y lại tỏa ra khí tức lạnh lùng nghiêm trang,
khiến cô bé không dám nảy sinh dù chỉ một chút ý nghĩ chê cười y.
“Mấy năm
gần đây liên tục có người mất tích, đều bảo là do Thực Tâm ma gây ra,
tiên môn ra sức đuổi tận giết tuyệt ma tộc, đúng là thủ đoạn giá họa độc ác!”
Tiên môn? Yêu ma? Cô bé lùi sâu vào trong chiếc áo choàng.
Nguyệt mở miệng nói: “Thực tâm (*) thì đúng, nhưng không tính là ma.”
* Thực tâm: ăn tim, thực tâm ma là kẻ chuyên đi móc tim người, ăn sống để tu luyện.
“Không được xem là ma?” Người đứng dưới tàng cây ngẩn ra, tựa như nhớ đến điều gì,
giọng điệu đột nhiên thay đổi: “Chẳng lẽ tên đó lại có ma đan?”
“Đúng vậy.”
Người đứng dưới tàng cây trầm mặc một lát, nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ngươi
không cần phải nghi ngờ ý định của ta.” Nguyệt cười bí ẩn: “Ta chỉ có
thể nói với ngươi, đừng có chọc ta, nếu không ngươi nhất định sẽ gặp xui xẻo.”
“Muốn ta hợp tác, phải đưa ra lý do khiến ta tin tưởng chứ.”
“Không có lý do gì, tương lai sẽ chứng minh ta đúng.”
“Chỉ bằng
con bé?” Đối phương “xì” một tiếng: “Lời hứa của ngươi quá hoang đường,
con bé vốn không có gì đặc biệt, tầm mắt của ta không tệ đến vậy đâu.”
Nguyệt cười nói: “Ta rất tán thưởng tầm mắt của ngươi, nhưng thân phận của ngươi ta biết rõ.”
Đối phương không có động tĩnh gì.
Qua một lúc lâu, cô bé thò đầu nhìn qua, phát hiện không còn bóng người dưới tàng cây từ lâu, cô bé vội nhỏ giọng gọi: “Nguyệt?”
“Ta đây.”
“Người nói chuyện với ngươi là ai vậy?”
“Một thuộc hạ đáng yêu, cũng chính là thuộc hạ tương lai của ngươi.”
“Gã đó chẳng đáng yêu gì cả, ta không thèm!” Cô bé xoay mặt qua, chỉ vào nha hoàn hỏi: “Nàng ta làm sao vậy?”
“Không sao cả.” Nguyệt trả lời.
Cô bé khẽ thở phào, ngẫm nghĩ thật cẩn thận hỏi: “Kẻ khốn kia là yêu ma sao?”
“Không phải.”
“Đúng mà!” Cô bé khăng khăng: “Là yêu ma mà! Yêu ma mới xấu xa như vậy!”
Hắn bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, ngươi nói đúng.” Xem ra việc tiến hành kế hoạch e rằng gặp chút khó khăn đây.
Tranh cãi
giành được thắng lợi, cô bé hả hê một cách khó hiểu, ngẫm nghĩ một chút, cô bé chủ động nhượng bộ: “Ngươi bảo không phải yêu ma, vậy… Ta cũng
xem như không phải là được rồi.”
Hắn hơi bất ngờ, cười rộ lên: “Ta hẳn là phải cảm tạ ngươi rồi.”
“Đừng khách sáo.” Cô bé rất lễ phép gật đầu với hắn, tình cảnh vừa rồi khắc sâu vào tâm trí bé, nhưng bé vẫn không ý thức được hậu quả nghiêm trọng của
việc này, cho nên tâm trạng cũng không tệ.
Bé nhìn nha hoàn mê man nằm
trên đất bĩu môi: “Nàng ta hay nói xấu ta trước mặt mẹ, đồ đáng ghét,
chúng ta mặc kệ đi!”
Vì vậy hai
người thật sự không hề quan tâm đến ả nha hoàn kia, quay về nơi cô bé ở.
Nếu Liễu phu nhân không hỏi tới, nha hoàn và nhũ mẫu đều chẳng muốn để ý đến bé, hắn đương nhiên không có hứng thú ngủ cùng cô bé, nên rất dễ
dàng dụ bé lên nóc nhà ngắm trăng, vầng trăng vẫn đẹp như trước, tròn
vành vạnh, to thật to, tỏa sắc vàng kim hệt như bánh bột ngô bé từng ăn.
“Ta không
thích trăng.” Cô bé thầm thì, sau một lúc lâu bé ngẩng mặt lên nói: “Có
điều ngươi tên là Nguyệt, vậy ta có thể thích nó một chút.”
Cô bé kiêu ngạo ban ân, hắn gật đầu như đồng ý thật: “Thật quá vinh hạnh, công chúa.”
“Ta thích
ngươi hơi nhiều một chút.” Cô bé nghiêng đầu quan sát hắn, vươn tay sờ
sờ chiếc mũi cao cao của hắn, bỗng nhiên cô bé nhoài người tới tức thì
hôn lên đôi môi mỏng của hắn, sau đó nhanh chóng rút vào lòng hắn, nhếch miệng, dáng vẻ hơi có chút ngượng ngùng: “Mẹ ta hôn cha ta vậy đó.”
Hắn thở dài: “Cha mẹ ngươi quá vô trách nhiệm, lại để ngươi bắt gặp mấy việc này.”
“Vậy không tốt sao?”
“Không, tốt lắm, sau này nếu ngươi muốn bảo ai làm việc gì, ngươi cứ hôn hắn một cái, hắn nhất định sẽ giúp ngươi.”
“Hôn một
cái là được sao?” Dạy bảo điều tà ác rất hữu dụng, cô bé lập tức hôn hắn thêm cái nữa: “Ta muốn trăng, ngươi hái trăng xuống cho ta!”
Hắn tỏ vẻ khen ngợi trước tốc độ học tập của cô bé: “Không thể vấy bẩn ánh trăng được, ta có thể hái sao cho ngươi.”
Khi nói
chuyện, có thứ gì đó rơi xuống từ trên đỉnh đầu đáp lên đầu ngón tay
hắn, sáng lấp lánh, tỏa ra ánh sáng bạc êm dịu đẹp đẽ, đốm sáng ánh lên
khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của bé.
Cô bé đưa
mắt nhìn qua, có ánh sáng huyền ảo kỳ bí đang chuyển động trong viên đá
trong suốt màu tím cực lớn của chiếc nhẫn, càng tôn lên ngón tay thon
dài, khiến trái tim cô bé treo lên cao cao, suýt tí nữa bé ngừng thở.
“Là sao!” Cô bé ngạc nhiên thích thú, vui sướng đón lấy nâng niu trong lòng bàn tay.
Sờ vào ngôi sao thấy lành lạnh, còn lấp lánh hơn cả ngọc ngà, càng giống một cái trứng bồ câu tỏa sáng.
Cô bé ngắm nghía nửa ngày, nghi ngờ: “Sao nhỏ thế hả?”
“Đây là một ngôi sao nhỏ.” Hắn nhẹ nhàng cầm lấy ngôi sao nhỏ nằm trong tay cô bé, ngôi sao lập tức chậm chạp bay về trời.
Cô bé hưng
phấn nhìn ngôi sao dần biến mất, lại dời tầm mắt nhìn vầng trăng trên
không trung lần nữa: “Nhũ mẫu kể trên mặt trăng có thần tiên, có thật
không vậy?”
Vấn đề vẫn
mãi vướng mắc trong đáy lòng, giờ phút này bé bất giác bật hỏi, bởi vì
trong nhận thức của bé, “phu quân” này là người không gì không làm được, không gì không biết, hắn chắc chắn có thể cho cô bé câu trả lời chính
xác nhất.
Quả nhiên hắn đáp: “Từng có Nguyệt thần.”
Cô bé ngạc nhiên vui mừng: “Thật hả? Ngài vẫn ở trên mặt trăng sao?”
“Không, ở
Thần giới.” Hắn lắc đầu nói: “Nguyệt thần là Thiên thần được mặt trăng
chọn lựa, nắm trong tay Thái Âm khí, cùng với Nhật thần cai quản Thần
giới, được vạn Thần tôn kính.
Nguyệt thần tiền nhiệm từ chức, mặt trăng
sẽ chọn ra một Nguyệt thần mới.”
Cô bé vội hỏi: “Chúng ta đến Thần giới tìm ngài nha?”
Hắn thở dài: “Không thể, Thần giới đã bị tiêu diệt từ lâu, Nguyệt thần… cũng không còn tồn tại.”
Bởi vì
truyền thuyết Nguyệt thần thật huyền ảo, lần đầu tiên cô bé cảm thấy ánh trăng thật sự rất đẹp.
Cô bé nằm trong lòng hắn lặng lẽ chìm vào giấc
mộng.
Giấc ngủ đêm nay của bé ngọt ngào vô cùng, dù không mơ thấy bất cứ cái gì nhưng cô bé biết mình rất vui sướng, niềm hạnh phúc kia càng
không ngừng lan ra, bao trọn tràn khắp trái tim cô bé, ngập đầy đến sắp
tràn ra ngoài.
Sáng hôm sau, cô bé tỉnh dậy rất trễ, mở to mắt đã thấy hắn vẫn đứng trước giường bé như thường ngày.
Vẫn biết
hắn sẽ không đánh thức bé dậy, cô bé cảm thấy thật hài lòng.
Liễu Sao
khẽ dụi mắt, vẫn như thường vươn đôi tay ra muốn hắn ôm lấy.
Hắn không phản ứng.
Cô bé không vui: “Ôm ta đi.”
“Ngươi quên rồi.” Hắn không ngoan ngoãn nghe lời như trước nữa, mà vươn thẳng một
ngón tay lên lắc lắc trước mặt cô bé: “Đã qua ba ngày, đền bù của ta giờ đã kết thúc.”
Rốt cuộc cô bé cũng nhớ ra đây là ngày thứ ba, hắn không cần phải nghe lệnh bé nữa.
Thật ra cô bé vốn không xem giao ước của hai người là thật.
Cô bé vẫn
nghĩ hắn chỉ nói đùa, hắn đến làm nô bộc của bé là giống những người
khác đến nịnh hót lấy lòng bé mà thôi.
“Ta đến đây nói lời tạm biệt với ngươi.” Khóe môi cong cong mang ý cười như thường
ngày, giọng nói của hắn vô cùng rõ ràng: “Ngươi đã nhận được đền đáp của ta, tiếp đó chính là trả giá.”
Cô bé chỉ quan tâm đến câu ‘Nói lời tạm biệt’ kia, bé sợ hãi: “Ngươi phải đi?”
Hắn gật đầu.
Cô bé kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi sẽ không trông nom ta nữa sao?”
“Không.”
Hắn không chút lưu luyến bước ra ngoài cửa: “Ta dẫn dắt vận mệnh của
ngươi, giúp ngươi có được quyền lực trong tương lai, chúng ta sẽ càng
ngày càng có thêm nhiều liên hệ.”
Cô nghe không hiểu lời hắn, thấy hắn sắp rời đi, cô bé sốt ruột, nhảy khỏi giường kéo lấy chiếc áo choàng của hắn: “Này!”
Hắn dừng lại cúi đầu nhìn cô bé: “Còn có chuyện gì nữa sao?”
Cô bé ngang ngược ra lệnh: “Không cho ngươi đi!”
“Khó mà làm được.” Hắn hiển nhiên cho cô bé câu trả lời vô tình nhất.
Thấy hắn
kiên quyết bỏ đi, cô bé hoảng loạn, lần đầu tiên trong đời vứt bỏ oai
phong và kiêu ngạo, ngẩng đầu mang vẻ mặt đáng thương nhìn hắn, nhỏ
giọng cầu xin: “Ta không muốn ngươi đi, ngươi… đừng đi có được không?”
Rõ ràng bé đã cố sức túm lấy, nhưng hắn vẫn dễ dàng tránh khỏi, dù làm thế nào cũng chẳng thể bắt được.
Cô bé nhìn
bàn tay trống trải, biết mình không giữ được hắn, chỉ còn cách nhượng
bộ: “Vậy ngươi nhớ phải đến thăm ta nha!” Đôi mắt hạnh xinh đẹp hơi đỏ
ửng, nước mắt ngân ngấn bên trong, dáng dấp như lã chã muốn bật khóc.
Với kết quả này, hắn cảm thấy hơi thú vị: “Có lẽ sẽ đến.”
Có lẽ sẽ
đến? Cô bé con vẫn luôn được nuông chiều dung túng, ngàn vạn lần không
thể tưởng tượng được mình đau khổ cầu xin chỉ đổi được câu trả lời này,
bị vứt bỏ không thương tiếc, hoàn toàn đối lập với con người ngoan ngoãn phục tùng lúc trước.
Cô bé từ nơi cao nhất ngã thẳng xuống vực, chênh
lệch lớn lao này làm cô bé khó có thể tiếp nhận ___ Hắn sẽ không nghe
lời bé nữa, sẽ không mang bé đi ngắm biển, sẽ không hái sao cho bé, cũng không xem bé là công chúa của hắn nữa.
Bóng dáng màu đen biến mất ngoài cửa, cô bé khóc váng lên đuổi theo.
“Ngươi về đây đi! Đừng đi mà!”
Nhưng rốt
cuộc hắn đã đi mất, hệt như khi đến hắn xuyên tường rời đi, cô bé bị bức tường cản lại ở bên này.
Bé cố sức dùng chân đá bức tường rất dày vô
cùng đáng giận kia, bé òa khóc lớn, khiến một đám nha hoàn luống cuống
một phen.
Giao ước
hoàn thành, gã đàn ông tên Nguyệt không chút chần chờ bỏ rơi cô vợ bé
nhỏ của hắn, hơn nữa còn cảm thấy như trút được gánh nặng.
“Con người, tình cảm, rốt cuộc cũng thoát khỏi con bé, ba ngày nay ta suýt chút nữa đã xem mình thành bà vú rồi, con bé phiền phức ghê.”
“Chủ nhân, người hơi quá đáng.”
Tiếng khóc
đằng sau dần dần yếu ớt, rồi biến mất, hắn chậm rãi đi trên con phố dài: “Ta không chê con gái, nhưng cưới một đứa bé con sẽ làm ta có cảm giác
mình phạm tội ác khó dung tha.”
“Thuộc hạ thực vinh dự chứng kiến phần đạo đức còn sót lại của người.”
“Đối với chủ nhân phải cung kính, Lam Sất.”
“Đền đáp như vậy không công bằng, con bé còn nhỏ, vốn không hiểu chuyện.”
“Nguyên
nhân chính vì con bé còn nhỏ, ta mới phải nhanh chóng hoàn thành giao
dịch này.
Chờ đến lúc con bé trưởng thành, điều kiện đưa ra chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, ta cũng không thể cam đoan có thể thỏa mãn con
bé.”
“Ví như gả cho người.”
“Vậy thì không phải là một ngày rồi.” Hắn thật may mắn: “Cho nên, thừa cơ thực hiện sớm là đúng rồi.”
“Người vì
muốn che giấu diện mạo thật lại dùng Nhiếp Thần thuật (*) với con bé,
còn dùng ảo thuật biến thành ngôi sao nhỏ lừa nó, người căn bản không
hoàn thành yêu cầu của con bé.”
* Nhiếp thần thuật: Thuật pháp thôi miên thần trí, gần giống Nhiếp hồn thuật trong Trọng Tử.
“Nhưng con bé không truy cứu.” hắn rõ ràng không hổ thẹn hay ray rứt: “Tóm lại ta đã đền bù cho con bé rồi.”
“Sau khi trưởng thành con bé sẽ phát hiện mình bị lừa.”
“Cho dù phát hiện thì đó cũng chính là lựa chọn của nó, ta cũng không chiếm lợi lộc gì của con bé.”
“Người đã chiếm được lợi rồi, chủ nhân à.”
Bên này
Liễu Sao khóc nức nở hồi lâu, nhưng dù sao cô bé vẫn còn nhỏ, khóc xong
cũng dần dần nguôi ngoai, chỉ là cô bé rầu rĩ không vui mất mấy tháng,
tính bốc đồng chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng thêm trầm
trọng, càng khiến người ta đau đầu.
Liễu lão gia và phu nhân vẫn không
để tâm đến, con gái vừa sinh ra đã rất xinh đẹp, rất có tiếng tăm, hy
vọng tương lai con bé có thể gả vào Ngô gia gần đó, giúp ích cho đệ đệ
mình.
Bởi vậy hai người cũng không trách mắng hay dạy dỗ con bé, dù gì
sau này con bé cũng sẽ người nhà kẻ khác.
Sinh nhật
tiểu công tử nhà họ Liễu, mọi người làm việc cả ngày, đêm đến ai ai cũng ngủ rất sâu.
Liễu Sao bé bỏng nằm một mình trên giường, có chút sợ hãi, nhưng cô bé cố chịu đựng không gọi nhũ mẫu, co thân thể lại chui vào
trong chăn.
Mất đi “phu quân” chơi đùa rất vui kia, càng đau lòng hơn nỗi đau mất đi món đồ
chơi đẹp đẽ ngày xưa.
Cô bé không oán trách việc này với bất kỳ ai, hắn
căn bản không nhớ đến việc quay về thăm bé mà!
Liễu Sao thò đầu nhìn ánh trăng trước cửa sổ, bé cảm thấy thật đáng ghét.
Hừ, người muốn lấy lòng bé còn nhiều lắm, ai thèm hắn chứ.
Bất tri bất giác, trong không khí lẳng lặng lan tràn một mùi hương quen thuộc, bên
ngoài vọng tới tiếng “tách tách tách tách”, tiếng thét chói tai hỗn loạn của đám nha hoàn, dần dần lớp khói dày đặc khiến người ta sặc sụa bay
vào trong phòng.
Liễu Sao phát hiện điều bất ổn, vội nhảy khỏi giường bước ra cửa xem.
Lửa, ngọn
lửa đáng sợ, ánh lên sắc đỏ rực trên không trung, sân viện cha mẹ ở,
phòng đám người hầu ở… tất cả đều chìm ngập trong biển lửa.
Ngọn lửa đỏ
rực hừng hực bùng lên theo sức gió, rít gào tiến thẳng tới trước mặt cô
bé, hệt như lưỡi của ác ma, giống như đang cuộn lên nuốt gọn lấy cô bé.
“Cảnh nhi!” Tiếng khóc nức nở của Liễu phu nhân loáng thoáng vẳng tới: “Lão gia, mau cứu Cảnh nhi!”
“Người đâu, người đâu…”
“…”
Da thịt bị
đốt bỏng rát đau đớn, Liễu Sao há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn không lên tiếng, thấy phòng cách vách đã không còn người nào từ lâu, cô bé cắn
chặt môi, nhanh chóng chạy ra cửa sau.
Đằng sau, cây cột chống hiên nhà “rầm” một tiếng rơi xuống, tia lửa văng tung tóe khắp nơi.
Liễu Sao
vội vã chạy một mạch ra cửa sau, cô bé phát hiện cả con phố lớn đều bị
ngọn lửa bao trùm, rất nhiều người từ bốn phương tám hướng chạy đến cứu
hỏa, tiếng khóc la vang lên từng chặp, không ai quan tâm đến bé, cô bé
bị đụng ngã vài lần.
Đón lấy con trai từ tay nô bộc, Liễu lão gia và phu nhân như nhận được báu vậy, rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm
Liễu phu nhân như chợt nhớ ra điều gì: “Liễu Sao nhi đâu rồi?”
Liễu Sao cực kỳ bình tĩnh, bước lên trước đáp: “Con ở đây.”