Bôn Nguyệt

Chương 21

Edit: Ong MD

Beta : Vô Phương

Liễu Sao nghe thấy lời Kha Na có phần miễn cưỡng, cũng đoán y không muốn nhiều lời, hơn nữa nàng vốn không còn tinh thần hỏi han gì nữa. Lần này gặp mặt vội vã, vừa gặp đã từ biệt, Kha Na khăng khăng dùng độn thuật đưa nàng đến bên ngoài cửa thành, xác nhận an toàn mới cáo từ rời đi.

Liễu Sao vốn không muốn trở về nên thừa dịp trăng sáng đi dạo ở ngoài thành. Hai lần liên tiếp chống lại Thực Tâm ma, phản ứng của y đều rất kỳ lạ, giống như là muốn thử nàng, chẳng lẽ y đã phát hiện ra sức mạnh thần bí trên người nàng sao? Mang mặt nạ chứng tỏ y không muốn người khác nhận ra mình, có thể thấy không phải lúc nào y cũng ẩn nấp, chỉ sợ y thường xuyên ra ngoài đi lại, chẳng qua là không ai nhận ra mà thôi!

Liễu Sao vứt hết mọi nghi ngờ. Nghĩ nhiều làm gì, Thực Tâm ma có quan hệ gì với nàng đâu? Lục giới bình yên hay không có liên quan gì tới nàng? Lúc nàng phải chịu cảnh tra tấn có ai đồng cảm với nàng không?

Giữa vùng thôn quê bằng phẳng rộng lớn, ba gã võ sư có ý đồ xấu vây lấy nàng.

Giữa đêm tối, người con gái xinh đẹp một thân một mình trên đường, đối đàn ông mà nói chẳng khác nào là dùng thân quyến rũ.

Không đợi bọn chúng mở miệng, Liễu Sao liền cười nhạo: “Muốn ta ư? Đến đây đi!”

Thấy nàng không chút sợ hãi, ba gã kia không hẹn mà cùng dừng lại, xác định nàng không phải yêu ma lại càng thêm ngạc nhiên.

Liễu Sao hiểu rõ nhất bản tính bắt nạt kẻ yếu của người trong Võ đạo, không để bọn chúng kịp suy nghĩ, nàng nhanh chóng dùng chân vạch trận, ra chiêu nào cũng mạnh mẽ. Vốn có sở trường ngưng khí thần tốc, bản thân Liễu Sao học võ kỹ không hề kém, miễn cưỡng cũng coi như là cao thủ. Giờ phút này nàng lại không kiêng dè điều gì, toàn lực tấn công, ba kẻ đối diện vội vàng tiếp chiêu, bị buộc lui về phía sau liên tục.

Vốn đã bị thương khi giao đấu với Thực Tâm ma, Liễu Sao mới ra được hai chiêu, liền cảm thấy gân mạch cứng lại, linh khí khó lưu thông, toàn thân đau nhức. Nàng cố sức nuốt máu trong cổ họng xuống, coi như thân thể không phải của mình, chẳng cần quan tâm chỉ dốc sức tấn công.

Muốn bắt nạt nàng ư? Phải trả giá thật đắt!

Ngay lúc nàng muốn liều mạng lưỡng bại câu thương (*), ép buộc, thúc dục linh lực ra chiêu hết sức thì một bàn tay với đến khống chế đại huyệt của nàng, linh khí tích tụ trong cơ thể chờ phát động bị cắt đứt dễ dàng.

*Lưỡng bại câu thương: Ý của câu thành ngữ này là chỉ cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký – Truyện Trương Nghi Liệt”.

Ba gã võ sư kia cũng không ngờ nàng khó đối phó như vậy, đang nhức đầu thì bỗng nhiên thấy bên cạnh nàng có thêm một người giúp đỡ, trong lòng chúng tự biết lần này chẳng có cơ hội ra tay nữa, ba tên không nói một lời đều kiếm đường bỏ trốn.

“Thật sự là khiến người ta không bớt lo lắng mà.” Người mới tới thở dài.

Đáy mắt đau đớn, tầm nhìn mơ hồ không thấy rõ bóng dáng của hắn, Liễu Sao dùng chân ra sức đạp hắn đẩy hắn, giọng nói căm ghét: “Cút! Ai mướn ngươi lo! Ai cần ngươi lo!”

Hắn không nói gì thêm, chỉ kéo nàng vào lòng, cúi xuống hôn lên mặt nàng.

Nụ hôn chạm vào như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ đến mức như làm cho người ta không cảm nhận được, nhưng nàng lại giống như một chú mèo được vỗ về, trong giây lát không còn xù lông lên nữa mà trở nên yên tĩnh.

“Được rồi, Liễu Sao nhi, ta sẽ không tìm các nàng ấy nữa.” Trong đôi mắt màu tím lắng đọng ánh trăng rực rỡ, còn có một chút bất đắc dĩ và xấu hổ.

Liễu Sao ngây người một lát rồi lại hung dữ trừng mắt đẩy hắn ra như trước: “Ngươi tìm hay không thì liên quan gì tới ta! Ngươi vốn không thích ta!”

“Nhưng ta đã đồng ý với muội, vì sự yêu thích của muội, ta sẽ không tìm bọn họ nữa, như vậy chưa đủ sao?”

“Ngươi nói dối!”

“Không đâu, ta thề.”

“Ta không tin!”

“Phải làm sao muội mới tin?”

“Ngươi nói thế nào ta cũng không tin, ta không tin ngươi!” Nàng hất cao cằm lên, “Tất cả đều là lừa gạt ta!”

Lục Ly đương nhiên đã quen với cái kiểu lý lẽ không dễ gì bỏ qua của nàng nên không tiếp tục đôi co, chỉ mỉm cười xoa xoa khuôn mặt nàng: “Ta đã đồng ý rồi cho nên muội phải cố gắng làm cho ta thích muội nhé, Liễu Sao nhi.”

Trên đỉnh đầu, bầu trời kéo dài mênh mông, gió lặng im thổi qua người, ánh trăng bao phủ khắp vùng ruộng đồng bát ngát, chiếu rọi hai bóng người đang đứng yên.

Liễu Sao rũ mắt, lần đầu tiên gần hắn như vậy, bóng dáng dưới chân lờ mờ, vừa vặn chồng lên bóng dáng của hắn, không thể phân biệt được là bóng của ai. Ngón tay hắn chạm vào mặt nàng, nhẹ nhàng lau khô nước mắt. Liễu Sao đứng tại chỗ thật cẩn thận, không dám có bất kỳ động tác nào, nàng sợ rằng mình vừa động đậy thì nơi bọn họ đang đứng sẽ tách ra.

Bóng đêm tối tăm đẹp đẽ như thế, ngay cả khi bản thân bị giam hãm trong nhơ bẩn, cũng cảm thấy bị kéo xuống như vậy thật tốt.

“Gió lớn, Liễu Sao nhi.” Hắn kéo áo choàng, quấn lấy nàng vào bên trong.

“Lục Ly,” Liễu Sao bỗng nhiên nói khẽ, “Hôm nay huynh cần ta, sau này chắc chắn không thể không cần ta.”

Lục Ly sửng sốt.

“Bằng không, ta giết huynh.” Giọng nói trầm thấp, nhấn rõ từng chữ.

Trong đôi mắt đen sâu thẳm, tình yêu quá mức mãnh liệt gần như đã biến ngược thành nguy hiểm, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành căm hận thấu xương.

Không chờ hắn phản ứng, nàng lập tức nở rộ nụ cười: “Ta sẽ khiến huynh thích ta.”

Môi hắn cong lên: “Được, ta chờ.”

Liễu Sao không nói gì nữa, nàng quay đầu nhìn hắn, đôi mắt hạnh nghiêng nghiêng, hai đốm sáng mỏng manh nhảy múa ở bên trong, không có đến một chút ngượng ngùng mà như cực kỳ mê hoặc lòng người. Nàng chậm rãi đặt tay lên vai hắn, kiễng mũi chân, như cố ý lại như vô tình chạm đỉnh đồi cao cao trước ngực vào người hắn, thân dưới đẩy đưa dán chặt vào hắn, hệt như những gì được huấn luyện trước kia, chậm rãi lại có chút lúng túng, không trôi chảy.

Bàn tay kia thì đẩy vạt áo ra, vừa chạm vừa vuốt ve trước ngực hắn, dần dần bắt đầu xấu xa luồn xuống dưới.

Lục Ly vốn đang buồn cười lại phát hiện có điều khác thường, lập tức tóm lấy tay nàng.

Liễu Sao ngừng lại, nhìn bàn tay bị hắn giữ lại, cười “ha ha” thành tiếng, vẻ mặt cực kỳ đắc ý: “Lục Ly, huynh xem, huynh cũng không hoàn toàn xem ta là con nít đâu!”

Lục Ly ho khẽ: “Trẻ con không nên làm như vậy.”

Liễu Sao cúi đầu vươn đầu lưỡi liếm láp trước ngực hắn, tay kia lại bắt đầu dời xuống.

Lục Ly lại tóm lấy tay nàng: “Trẻ con không nên học chuyện xấu xa.”

Liễu Sao chớp mắt mấy cái, thoáng chút gian xảo: “Huynh sợ gì chứ? Ta có muốn làm gì đâu.”

Nàng lại cố ý áp sát vào, Lục Ly giữ chặt không cho nàng thực hiện ý đồ, hai người đang quấn lấy nhau cười đùa thì trên đỉnh đầu chợt vang lên tiếng động rất trầm, một luồng sáng cắt ngang bầu trời, còn sáng hơn cả ánh trăng, chỉ giây lát đã đáp xuống vùng đồng quê thôn dã.

Trên thanh trường kiếm, Lạc Ca đứng khoanh tay, ánh mắt lạnh lùng.

Thì ra sau khi Liễu Sao giận dữ chạy ra khỏi thành, Lạc Ca đoán là nàng sẽ nhanh chóng trở về, dù sao xưa nay những kẻ Võ đạo cũng rất biết thương tiếc tính mạng của mình. Nào ngờ đêm đã khuya mà chẳng có tin tức của Liễu Sao. Vừa khéo Trác Thu Huyền vào thành nên y mới biết đã đụng đầu Thực Tâm ma, thấy Liễu Sao mãi chưa về, y liền đích thân dẫn người tìm kiếm.

Lục Ly buông tay ra, Liễu Sao lại chẳng chút thẹn thùng, ôm chặt cánh tay hắn, nhíu mày ngước nhìn Lạc Ca. Dù sao cũng vạch mặt nhau tan nát rồi, sợ gì y chứ! Nàng thèm vào mà bám lấy Tô Tín, càng không thèm để ý đến việc y làm!

Sắc mặt Lạc Ca vẫn bình thường, cũng không thèm nhìn nàng, chỉ gật đầu với Lục Ly: “Nơi này không an toàn, mau trở về thành.”

Bóng kiếm sáng lấp lánh, y ngự kiếm bay đi.

“Ở đây, đã tìm được rồi.” Lạc Ca mới vừa đi, giữa không trung liền vang lên tiếng cười. Thương Ngọc Dung mặc váy gấm dài, nhìn ung dung tự tại như vương hầu, đứng trên Xích Tiêu kiếm đẹp đẽ mà ấm áp; một người nữa tóc dài áo lam, đứng trên một cây quạt mở rộng như non nước mùa thu, chính là người mới cứu Liễu Sao – Trác Thu Huyền. Hai người bọn họ, một đơn giản một hoa lệ đứng bên cạnh nhau không ngờ lại chói mắt như vậy.

Thấy hai người bọn họ, Liễu Sao ngượng ngùng buông Lục Ly ra, còn chưa kịp chào hỏi, Trác Thu Huyền mở miệng hỏi trước: “Lạc Ca đâu?”

Liễu Sao sửng sốt vội đáp: “Mới vừa đi rồi, trở về thành.”

“Ma anh là chuyện lớn, huynh ấy mang trọng trách trong người nên khó có thể phân tâm,” Thương Ngọc Dung vỗ vỗ vai Trác Thu Huyền, “Chờ thêm một thời gian nữa rồi nói sau, không chỉ muội mà chính ta cũng muốn bàn bạc với huynh ấy.”

Trác Thu Huyền khẽ hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Thương Ngọc Dung kéo nàng lại: “Đi đâu vậy?”

“Đương nhiên là về thành,” Trác Thu Huyền có vẻ bực mình hất tay y ra, “Do dự, dài dòng, lắm điều, vẫn là cái tính này!”

Thương Ngọc Dung cũng không so đo thái độ của nàng, cười nói: “Thu muội muội lần này trở về Thanh Hoa sao? Đừng đi nữa nhé, ta… Phụ thân và Trác trưởng lão đều rất lo lắng cho muội.”

Trác Thu Huyền chẳng thèm để ý tới y, đạp trên cánh quạt bỏ đi. Thương Ngọc Dung dặn dò Lục Ly mấy câu rồi vội vàng đuổi theo.

Liễu Sao hâm mộ nhìn bóng dáng Trác Thu Huyền: “Nếu như chúng ta cũng có thể ngự kiếm được thì tốt quá.”

“Vết thương của muội có đau không?” Lục Ly mỉm cười ôm lấy nàng, “Liễu Sao nhi, đừng để bản thân lúc nào cũng bị thương rồi chờ ta tới cứu.”

“Ta cứ muốn vậy đó!”

Tựa như tiểu cô nương năm đó, Liễu Sao vẫn rất dễ dàng thỏa mãn. Cảm thấy trên đời này không còn chuyện gì lớn lao nữa, mọi khúc mắc đã gỡ bỏ, vết thương cũng mau lành, hơn nữa còn có Lục Ly chăm sóc chu đáo, chỉ mấy ngày nàng lại có thể chạy nhảy khắp nơi.

Ngày ma anh hàng thế càng cận kề, tất cả mọi người càng khẩn trương bận rộn. Việc Trác Thu Huyền trở về cuối cùng cũng làm mọi người cảm thấy có chút vui vẻ.

Thân phận Trác Thu Huyền không phải là bí mật, Liễu Sao nhanh chóng tìm hiểu được. Thanh Hoa cung vốn khởi nguồn từ Trác gia, tổ sư khai sơn họ Trác, truyền tới đời thứ ba trăm hai mươi bảy là đại cung chủ Trác Diệu. Nhưng ông không truyền ngôi cung chủ cho con trai Trác Hạo, mà truyền cho đại đệ tử Thương Diệt, từ đó về sau cung chủ đổi họ Thương. Nhưng thuật pháp của Trác gia tuyệt diệu nên địa vị ở Thanh Hoa cung cũng khó ai có thể vượt qua. Các trưởng lão, Tiên tôn trong môn hạ cũng đảm nhiệm nhiều trọng trách quan trọng. Thuật pháp và tu vi của Trác Thu Huyền đã là đứng đầu đám hậu bối ở Thanh Hoa, ông cố nàng Trác Diễn là đệ tử Trọng Hoa cung phái Nam Hoa, bà cố lại là con gái của Trọng Hoa tôn giả. Lạc Ca là con cháu của Trọng Hoa tôn giả, vốn đã quen biết Trác Thu Huyền từ nhỏ, bởi vậy cả hai nhà đều muốn thúc đẩy bọn họ nhưng mọi việc lại không như ý người. Trác Thu Huyền quen biết Lạc Ca nhiều năm, không những không thích y mà ngược lại nhìn y chẳng hợp mắt chút nào, nên một mình rời khỏi Thanh Hoa cung trốn tránh bên ngoài mấy năm nay.

Trong phòng, Vạn Vô Tiên tôn và mấy vị trưởng bối đều vui mừng hớn hở nhìn Trác Thu Huyền và Lạc Ca. Lời nào lời nấy đều có ý tác hợp, lần này Trác Thu Huyền đồng trở về, lại khiến bọn họ thêm hy vọng.

Trác Thu Huyền nhếch miệng đứng bên cạnh, chẳng thèm để mắt đến Lạc Ca, quạt quạt cây quạt trong tay, nếu không vì nể mặt Vạn Vô Tiên tôn có lẽ nàng đã bỏ đi từ sớm rồi. May mắn là ở bên cạnh, Thương Ngọc Dung thỉnh thoảng nói mấy câu chọc cười, vừa hay đỡ cho nàng mấy lượt mới làm không khí không còn cứng ngắc.

Từ đầu tới cuối, Lạc Ca không tỏ vẻ gì, im lặng ngồi một chỗ.

Liễu Sao thầm nghĩ, trách không được vừa mới gặp Trác Thu Huyền nàng đã cảm thấy quen thuộc, thì ra là do cái tính tự phụ kia! So với Lạc Trữ, Trác Thu Huyền còn giống em gái của Lạc Ca hơn, chỉ thiếu một chút trầm ổn và quyết đoán mà thôi. Hơn nữa, Liễu Sao quan sát mấy ngày nay, phát hiện nàng cũng không hề quan hệ xã giao nhiều, điều này cũng không khác gì Lạc Ca, nhưng tính cách của nàng lại được đám nữ đệ tử hoan nghênh, ở trong mắt bọn họ, chỉ có mỗi mình nàng mới xuất sắc và xứng đôi với Lạc Ca nhất, Liễu Sao cũng rất sùng bái nàng.

Đệ tử bẩm báo: “Đúng là Ma cung có hành động lớn tại Dĩnh Châu, trong thư có nói, dường như vùng lân cận còn phát hiện hành tung của ma tôn Trưng Nguyệt và Thiên Địa hộ pháp.”

“Ma tôn Trưng Nguyệt?” Vạn Vô Tiên tôn giật mình, nghĩ ngợi rồi lên tiếng, “Ngay cả y cũng đến, tiểu Ca nhi, con thấy thế nào?”

Lạc Ca nói không chút do dự: “Thời gian vẫn còn sớm, nếu lúc này chúng ta đến Dĩnh Châu, nhất định sẽ đánh rắn động cỏ.” Nói xong, y nhìn Thương Ngọc Dung: “Trước mắt, để Trác Hoành mang năm trăm đệ tử qua đó theo dõi bọn chúng, không được hành động thiếu suy nghĩ, ra lệnh cho đệ tử đóng ở Dĩnh Châu tiếp tục tăng cường đề phòng.”

Liễu Sao nhanh chóng hiểu ra suy nghĩ của Lạc Ca. Ma tộc thay đổi phương hướng cảm ứng ma khí, xuất hiện hành tung ma tôn Trưng Nguyệt ở Dĩnh Châu, chứng minh đứa trẻ bị âm khí ký gửi có thể đang ở Dĩnh Châu, y sắp xếp như vậy, hẳn là dùng kế ‘Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau’. Nếu ma cung tìm được đứa trẻ đó, Tiên môn sẽ tránh cảnh trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, lùi một bước để đánh trả đối phương. Nếu đây là sự thật, Lư Sênh nhất định cũng tham dự, làm sao chống lại y bây giờ…

Nàng vẫn đang lo lắng thì bên này Vạn Vô Tiên tôn vuốt râu nói: “Sắp xếp tốt lắm.”

Trác Thu Huyền bỗng nhiên thu cây quạt giấy lại tiếp lời: “Không chỉ Dĩnh Châu mà các nơi khác cũng không được lơi lỏng phòng thủ, để tránh ma cung và Thực Tâm ma thừa cơ gây rối loạn, con ra ngoài trước xem xét kết giới phòng thủ thành.”

Vạn Vô tiên tôn cười nói: “Thu Huyền trở về rồi, chúng ta lại có thêm người trợ giúp, chỉ sợ con bé không quen cách bố trí phòng thủ thành mấy năm gần đây. Tiểu Ca nhi, con đưa con bé đi xem thử nhé.”

Lạc Ca miệng thì vâng dạ nhưng lại ngồi yên tại chỗ, thấy Trác Thu Huyền đi ra cửa, Thương Ngọc Dung vội nói: “Bây giờ thiếu gia còn phải bàn bạc công chuyện với Tạ sư huynh, con đưa Thu muội muội đi được rồi ạ.” Nói xong y vội vã đi ra ngoài.

Liễu Sao đoán được từ trước Lạc Ca không thích Trác Thu Huyền, cả hai đều cao ngạo tự phụ như vậy, ở bên cạnh nhau kiểu gì cũng không được tự nhiên. Nhớ lại câu nói ‘Nam sinh nữ tướng’ không thèm giữ chút thể diện kia, Liễu Sao đột nhiên bật ra một suy nghĩ kỳ lạ, tính tình của Trác Thu Huyền như vậy cực kỳ xứng đôi với Kha Na ôn hòa khoan dung, không biết bây giờ Kha Na đang ở đâu…

Mọi người tản ra, Liễu Sao cũng đi theo tới cửa liền thấy ngay Tạ Lệnh Tề đang đón đầu. Liễu Sao không nhìn thấy Đỗ Minh Trùng và Bạch Phượng ở đó, vội vàng kéo y đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Sao Tạ sư huynh lại để cho Đỗ Minh Trùng đi theo huynh thế, bọn muội đều rất căm ghét y.”

Tạ Lệnh Tề giật mình, vội giải thích: “Thì ra là vì chuyện này, hèn gì mỗi lần gặp muội ta đều cảm thấy kỳ lạ. Đúng là Đỗ sư đệ làm sai không ít chuyện, nhưng con người ai không có sai lầm chứ? Võ đạo vốn là cá lớn nuốt cá bé, Liễu sư muội hiểu rõ nó nhất, nhất định Đỗ sư đệ cũng có nỗi khổ riêng, sao không cho đệ ấy cơ hội sửa đổi?”

Đỗ Minh Trùng sẽ sửa đổi ư? Có đánh chết Liễu Sao cũng không tin nổi, cùng rơi vào hoàn cảnh này, vì sao Lục Ly không xấu xa như y. Y chính là loại người giang sơn dễ đổi bản tính khó dời!

Thấy Liễu Sao không phục, Tạ Lệnh Tề cười cười dỗ dành nàng: “Sau này nếu đệ ấy bắt nạt muội, muội cứ nói cho ta biết.”

Tiên môn là chốn khoan dung như thế này sao, dù là đối với kẻ ác cũng vậy? Liễu Sao đối với Tiên môn vẫn luôn tràn đầy sự tôn kính, nàng tự biết có khuyên tiếp cũng không xoay chuyển được Tạ Lệnh Tề, đành phải vâng dạ, không nói gì nữa.

Từ lúc Lạc Ca phái đệ tử đến Dĩnh Châu, ma cung vẫn đang ẩn nấp bỗng nhiên hoạt động thường xuyên hơn, nhiều khu vực ở nhân gian phát hiện hành tung của ma binh. Lạc Ca nhận được tin cấp báo nhưng vẫn không bận tâm, chỉ hạ lệnh đệ tử đóng ở các nơi tăng cường phòng thủ chặt chẽ.

Không ngoài dự đoán, theo nguồn tin bí mật từ Dĩnh Châu, ở phía Tây Bắc Dĩnh Châu có một gia đình có người sắp lâm bồn, gần đó phát hiện hành tung của ma binh. Như vậy xem ra, tin tức ma tôn Trưng Nguyệt ở Dĩnh Châu không phải là tin đồn vô căn cứ, đứa trẻ này rất có khả năng chính là ma anh sắp sửa bị ma khí ký gửi vào người, ma binh liên tiếp xuất hiện ở các nơi, chẳng qua chỉ muốn đánh lạc hướng Tiên môn mà thôi.

Bởi vì có quan hệ với Tô Tín, Liễu Sao cũng biết chuyện cơ mật này, nhưng có điều làm nàng cảm thấy kỳ lạ là, tin tức như đã xác định mà Lạc Ca vẫn không hề tỏ vẻ gì.

Mọi người không biết chuyện ma anh, khi màn đêm buông xuống, trong thành vẫn đèn đuốc sáng trưng như trước. Một đôi nam nữ trẻ tuổi sóng vai bước đi, áo gấm rực rỡ bên cạnh lam bào, vừa hợp nhau lại càng tăng thêm sức cuốn hút mạnh mẽ, người con gái tay cầm một chiếc quạt xếp thanh nhã, người con trai lại cầm một chiếc quạt tròn. “Thu muội muội, muội chưa rành đường ở Bạch Châu, để huynh đưa muội một lát nhé?”

“Ta đã tới đây từ lâu rồi.”

Thương Ngọc Dung vừa thăm dò đã giẫm phải đinh, nhưng cũng không ngại: “Vậy muội đã thấy tuyệt phẩm của Bạch Châu, Thất Hương Trúc chưa?”

Trác Thu Huyền gấp “Phạch” cây quạt lại, dừng bước nhưng không đáp mà hỏi lại: ” ‘Đông Hoa Phần Hải’ của huynh luyện thành chưa?”

Thương Ngọc Dung ho khẽ, dùng quạt tròn che mũi: “Chưa thành.”

Trác Thu Huyền khẽ hừ một tiếng, không thèm để ý đến y.

Thương Ngọc Dung nén cười, đi theo nàng nhanh hơn một chút, vừa đi vừa nói: “Thất Hương Trúc có thật mà, ngoài vườn có một cây, ta đưa muội muội đi xem nhé?”

“Được đó!” Một bóng người nhào tới như gió xoáy tách hai người ra, nhanh chóng cuốn lấy cánh tay Thương Ngọc Dung, “Thương sư huynh dẫn muội đi xem cùng nhé!”

Trác Thu Huyền như gặp được cứu tinh, thừa dịp nàng bám chặt lấy Thương Ngọc Dung, vội vàng bước nhanh hơn, phút chốc đã biến mất trong đám người.

Thương Ngọc Dung chẳng biết làm sao, nhìn người nọ: “Tiểu Liễu Sao nhi?”

Chờ cho đến lúc Trác Thu Huyền chạy mất hút, Liễu Sao mới từ từ buông y ra, giả vờ khó hiểu: “Không phải là muốn đi xem Thất Hương Trúc sao, đi đi!”

“Xem Thất Hương Trúc làm gì,” Thương Ngọc Dung khom lưng xuống nhìn nàng, khẽ nói, “Ta dẫn muội đi xem đèn lồng nhé.”

“Đèn lồng?”

“Sao muội còn sáng hơn nó thế này?”

(* chỗ này ý nói Liễu Sao là bóng đèn, cản trở chuyện tốt của người ta)

“Ha ha!” Liễu Sao đắc ý ngửa mặt lên cười thành tiếng, tránh cái cán quạt đang gõ xuống đầu, nhảy lên biến mất trong đám đông.

Liễu Sao là người hay mang thù, nàng hận Lạc Ca, khó tránh khỏi giận chó đánh mèo Thương Ngọc Dung. Nghĩ đến chuyện lúc trước y giúp Lạc Ca đề phòng mình nên tức giận , bây giờ thấy y bám lấy Trác Thu Huyền, liền nảy ra ý định muốn phá hỏng chuyện của y, không cho y được như ý. Hơn nữa, Trác Thu Huyền là nữ đệ tử Liễu Sao thích nhất Tiên môn. Thương Ngọc Dung lại khôn khéo, lõi đời, tâm nhãn giống y như Lạc Ca, còn thường xuyên đùa giỡn mờ ám với đám nữ đệ tử, toàn nói lời ngon tiếng ngọt lừa gạt người khác. Liễu Sao ghét nhất là loại đàn ông này, dan díu không rõ ràng với những người phụ nữ khác.

Trở về tiên dịch, tâm tình Liễu Sao rất tốt, bước nhanh về phía sân.

Trong viện chưa thắp đèn, Lạc Ca đứng một mình phía trước bậc thềm, y phục màu trắng rộng thùng thình, dáng vẻ trầm tĩnh.

Liễu Sao hơi thoái chí, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy việc gì phải sợ y, thế là hiên ngang ngẩng đầu lên bước bậc thềm.

Lạc Ca vẫn không nhìn nàng.

Đúng lúc sắp bước qua sát bên người y, Liễu Sao bỗng nhiên cảm nhận một sự lạnh lẽo không rõ từ đâu kéo tới, toàn thân run rẩy, bước chân liền dừng lại.

“Không ổn rồi, ma anh sắp hàng thế!”

Liễu Sao không ngờ y sẽ mở miệng, sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, tim như muốn nhảy lên cổ họng, thốt ra: “Không phải còn nửa tháng nữa sao?”

“Ma khí thành hình trước thời hạn, nhất định là bị dị thuật thúc giục dẫn lối,” Lạc Ca ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lạnh giọng phân phó, “Lập tức cho người tìm Ngọc Dung về, mời các vị Tiên tôn và chưởng môn Võ đạo đến thư phòng, không thể để lộ tin tức ra ngoài!”

Sự việc khẩn cấp, Liễu Sao trắng bệch mặt vội vàng chạy ra bên ngoài, ra tới cửa mới phát giác đây là mệnh lệnh của y, còn bản thân mình cứ thế phục tùng theo bản năng, nàng tức giận đến mức dậm chân bình bịch.

Tin tức kéo tới quá mức đột ngột, làm mọi người trở tay không kịp. Trước mắt chỉ còn hai ngày, Lạc Ca và Vạn Vô tiên tôn thảo luận suốt một đêm, sáng sớm ngày hôm sau liền dẫn theo người lên đường chạy tới Dĩnh Châu.

Việc này rất nguy hiểm, đệ tử bình thường không thể tham dự. Cao thủ Tiên môn và Võ đạo, tính cả đệ tử cấp trung khoảng hơn sáu trăm người, vì đang vội nên đệ tử Tiên môn ngự kiếm mang theo người của Võ đạo. Nhiệm vụ của bốn người Liễu Sao, Lục Ly là bảo vệ Tô Tín, do đó cũng không dám chậm trễ vội vàng đi theo đội ngũ. Trường kiếm chở người bay lên trời, người người nối tiếp nhau, xẹt qua không trung, hình thành một cây cầu dài đồ sộ, quy mô như vậy cực kỳ hiếm thấy, nếu không có kết giới e là sẽ làm dân chúng hoảng sợ.

Nào ngờ vừa mới xuất phát được hai canh giờ, không biết phía trước Lạc Ca hạ mệnh lệnh gì, các đệ tử ngự kiếm nhanh chóng chia ra mười đội nhỏ, tất cả đều thay đổi phương hướng.

Liễu Sao phát hiện mình đang quay trở về, vội hỏi nữ đệ tử ngự kiếm: “Sư tỷ, không phải là đến Dĩnh Châu sao?”

Nữ đệ tử kia hờ hững đáp lại: “Lạc sư huynh tự có sắp xếp, hỏi nhiều làm gì.”

Liễu Sao thầm mắng nàng ta mấy câu, trong lòng nghi ngờ.

Không phải Ma anh ở Dĩnh Châu sao? Bây giờ nửa đường quay trở về, rốt cuộc Lạc Ca đang suy nghĩ gì vậy?

Chính trong lúc trăm mối không có lời giải này, Liễu Sao chợt phát hiện ra, hơn sáu trăm người hiện giờ chỉ còn mấy chục, trong đội chỉ còn mấy người quen thuộc Lục Ly, Tô Tín, Bạch Phượng, Đỗ Minh Trùng, Tạ Lệnh Tề vài người khác, các đội khác đều đã biến mất.

Không bao lâu sau, Tạ Lệnh Tề dẫn mọi người đáp xuống một ngọn núi, núi cao rừng rậm, rất dễ thiết đặt trận pháp và kết giới, như vậy mới dễ dàng che giấu hành tung.

Tạ Lệnh Tề và một vị môn chủ Võ đạo dẫn người đi bố trí kết giới chung quanh, các đệ tử còn lại nghỉ ngơi ngay tại chỗ. Liễu Sao và Lục Ly ngồi một chỗ nói chuyện, Bạch Phượng đứng cách đó không xa dưới tàng cây, dáng vẻ như bất an, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lục Ly.

Liễu Sao nhìn thấy lại nổi giận, bỗng nhiên Bạch Phượng lạnh lùng, nghiêm mặt ngoắc nàng: “Này, Liễu Sao, ngươi lại đây.”

Liễu Sao đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt nàng ta: “Có chuyện gì thì nói mau đi, có đánh rắm thì đánh mau đi.”

Bạch Phượng quả nhiên tức xanh mặt: “Liễu Sao, ngươi đừng có không biết phải trái!”

“Chuyện này liên quan gì đến ngươi!” Liễu Sao cười nhạo bước đi, “Vẫn chưa từ bỏ ý định với Lục Ly chứ gì, đừng cho là ta không biết!”

Bạch Phượng giữ chặt nàng lại: “Đợi chút, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Liễu Sao mất kiên nhẫn dừng bước lại.

Bạch Phượng căm tức nhìn nàng, cuối cùng vẫn nén lại, liếc Đỗ Minh Trùng ở xa xa, nhỏ giọng nói: “Gần đây, Tạ sư huynh rất coi trọng Đỗ Minh Trùng, hôm trước Tạ sư huynh còn truyền cho y một quyển pháp thuật, ngày mai hành động, y và Lục Ly đều bị sắp xếp phòng thủ những điểm mấu chốt bên ngoài trận… Ngươi nói Lục Ly phải đề phòng y.

Đỗ Minh Trùng vốn ghen ghét Lục Ly, nếu thực sự học được thuật pháp cao minh…

Liễu Sao cảnh giác: “Ta đi tìm Tạ sư huynh, nói huynh ấy đừng cho Lục Ly phòng thủ bên ngoài!”

“Ta có lòng tốt nói cho ngươi biết, ngươi lại muốn hại ta! Kế hoạch sao có thể tùy tiện sửa đổi, ta cũng chỉ nghe lén ở chỗ Tạ sư huynh, ngươi làm sao mà biết được chuyện cơ mật này, huynh ấy hỏi thì biết làm thế nào?” Bạch Phượng tức giận mắng nàng, “Ngu ngốc! Đến lúc đó ngươi chỉ cần đứng bên cạnh canh chừng Đỗ Minh Trùng là được, chỉ cần không để y âm thầm ra tay, mắc gì Lục Ly phải sợ y chứ!”

Liễu Sao nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Có Tạ sư huynh ở đây, Đỗ Minh Trùng sẽ không làm chuyện xằng bậy chứ?”

Bạch Phượng lạnh lùng nói: “Ta không biết, ai bảo các ngươi thân thiết với Lạc Ca như vậy!”

Liễu Sao vốn cũng biết, Tạ Lệnh Tề và Lạc Ca không hợp nhau, mấy lần y có ý đồ mượn sức Lục Ly, Lục Ly đều không tỏ thái độ rõ ràng nên nhất định y cũng không hào hứng, sao còn đặc biệt quan tâm đến Lục Ly nữa.

“Ngươi phải nhớ rõ, hôm nay ta chưa nói gì hết”, giọng điệu Bạch Phượng căng thẳng, “Tóm lại, ngươi đề phòng Đỗ Minh Trùng là được rồi, nếu không phải vì Lục Ly, ta cũng mặc kệ ngươi!”

Bạch Phượng vẫn còn tình cảm với Lục Ly, Liễu Sao cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng không muốn nói gì nữa. Xoay người lại thấy mấy nữ đệ tử Võ đạo vây quanh Lục Ly đùa giỡn, có hai ả lặng lẽ chen sát vào người hắn. Lục Ly vẫn chưa phát hiện ra, vẫn quen thói ứng xử xã giao với phái nữ, sợi dây chuyền bằng bạc tinh xảo trên gáy làm nổi bật ý cười bên môi, dưới ánh mặt trời lại biến thành một màu âm u, ma mị.

Biết ngay thế nào mấy ả này cũng giở thủ đoạn mà! Khốn kiếp, ở đâu cũng trêu chọc con gái được hết!

Liễu Sao lập tức tìm được người trút giận, quăng Bạch Phượng sang một bên, bước đến cách hắn một trượng rồi dừng lại, nghiến răng gọi hắn: “Lục Ly —— “

Lục Ly vội đẩy hai ả bên người ra: “Liễu Sao nhi đã trở lại rồi.”

Cũng coi như hắn thức thời! Liễu Sao cười tươi như hoa: “Chúng ta lên núi đi dạo một chút.”

Lục Ly lập tức cầm tay, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Để xem mấy ả kia còn dám đối đầu với nàng không! Liễu Sao đắc chí vì thực hiện được âm mưu, nào biết đâu rằng trong mắt người bên ngoài hai người như đã tan biến vào hư không. Đám đệ tử Tiên môn thầm khen ngợi trận pháp Võ đạo cao minh, đám người Võ đạo ngạc nhiên vô cùng, trận pháp như vậy bọn họ vẫn chưa từng gặp.

“Vì sao Lạc Ca lệnh cho chúng ta đến đây?”

“Sao huynh biết?” Liễu Sao nhìn thôn xóm dưới chân núi, không tin nổi hỏi tiếp, “Không phải ở Dĩnh Châu sao? Ma tôn Trưng Nguyệt cũng tính toán sai ư?”

Lục Ly nói: “Ma cung đương nhiên sẽ không tính toán sai.”

Liễu Sao chợt hiểu ra: “Dĩnh Châu cũng là giả!”

Nàng vẫn nghĩ rằng trước đây ma cung gây chuyện khắp xung quanh là vì che giấu tin tức ở Dĩnh Châu, sao biết được chính Dĩnh Châu cũng chỉ là kế! Lạc Ca lại càng không đơn giản, nửa đường quay trở lại, chứng tỏ hắn đã sớm nhìn ra kế sách của ma cung.

Nghĩ đến lời của Bạch Phượng, Liễu Sao vô cùng lo lắng, vội vàng nói nguyên văn lại với Lục Ly. Thấy hắn nghe Bạch Phượng nói như vậy cũng chẳng thay đổi sắc mặt, thế là mọi ghen tuông đều biến mất, thầm trách móc nói tiếp: “Đã nói trước với huynh nên thân thiết với Tạ sư huynh một chút, huynh lại không nghe, bây giờ y nhất định chỉ giúp Đỗ Minh Trùng!”

“Vậy Liễu Sao nhi nói xem, tin y tốt hơn hay là tin Lạc Ca tốt hơn đây?”

Nói ra cũng kỳ, Liễu Sao ghét Lạc Ca dám dùng kế với nàng, nhưng liên quan đến đại sự không hiểu sao nàng vẫn tin tưởng Lạc Ca. Có lẽ vì bản thân y quyết đoán và năng lực xuất sắc, tài hoa hơn người. Ngược lại cái kiểu ôn hòa thân thiết như Tạ Lệnh Tề, nàng không thể yên tâm được.

Liễu Sao không cam lòng khẽ nói: “Ta nghĩ Lạc Ca cũng chẳng hay ho gì!”

Lục Ly cười rộ lên, xoa mặt nàng: “Trẻ con không nên xấu xa như vậy.”

Liễu Sao tức giận, nghiêng đầu tránh tay hắn, nàng nghĩ Tiên môn lấy đại cục làm trọng, cho dù Tạ Lệnh Tề bất hòa với Lạc Ca, lúc này cũng không thể để Đỗ Minh Trùng làm bậy, vì thế nàng quyết định hạ quyết tâm dặn dò: “Đến lúc đó chúng ta chỉ cần bảo vệ thế tử, huynh nhất định phải đề phòng Đỗ Minh Trùng, nếu ma cung kéo đến quá nhiều cao thủ, huynh đánh không lại thì bỏ chạy nhé!”

Lục Ly chớp mắt, nghiêm trang đáp lại: “Được, ta sẽ nhanh chân chạy trốn.” Trên đỉnh đầu, không biết từ khi nào mặt trời đã biến mất, phía chân trời những bức tường mây dày đặc cuồn cuộn, chầm chậm cuốn về phía này.
Bình Luận (0)
Comment