Vị Tiên nhân rời đi, toàn khung cảnh trở nên vắng lặng, Võ Dương Hầu chậm rãi xoay người lại.
Phương Vệ
Trường nhìn bốn tên đệ tử bị thương nằm trên mặt đất, lạnh giọng mắng:
“Ăn hại!” Võ công bị phế bỏ, đồng nghĩa không còn hữu dụng với Hầu phủ,
bốn người vốn đã kinh hồn bạt vía, nghe vậy cố bước lên trước quỳ xuống, không dám cất tiếng.
Võ Dương Hầu mở miệng nói: “Ta đã dặn các ngươi thế nào?”
Giọng điệu
của y rất ôn hòa, bốn người sắc mặt lập tức biến đổi, người run lẩy bẩy, trong đó có một người run giọng đáp: “Hầu gia đã dặn, không được trêu
chọc Tiên môn… Thuộc hạ đáng chết, Hầu gia tha tội!”
“Đồ khốn
kiếp!” Phương Vệ Trường giơ chân đá bay người đó: “Các ngươi có mấy lá
gan, chỉ vì một thứ pháp bảo nhỏ nhoi mà dám cãi lời Hầu gia?”
Người đó vốn rất yếu, rơi xuống đất mất mạng tức thì, ba người còn lại sợ tới mức liên tục dập đầu van xin tha mạng.
Phương Vệ
Trường nhìn Võ Dương Hầu, sau khi được ngầm đồng ý, y lập tức ra lệnh
cho thị vệ kéo thi thể và những người liên quan xuống, y ngẫm nghĩ nói:
“Tuy nói mấy tên khốn kiếp này kiếm chuyện trước, nhưng người kia chỉ là đệ tử Tiên môn, lại to gan lớn mật tới tận cửa gây sự với chúng ta,
thật chẳng xem Võ đạo chúng ta ra gì, kẻ kiêu ngạo như thế, sao Hầu gia
lại dễ dàng bỏ qua…”
Võ Dương Hầu lắc đầu: “Thân phận người này rất đặc biệt, sau này tuyệt đối không thể đối địch.”
Phương Vệ Trường hậm hực: “Tiên môn thì sao chứ, Võ đạo chúng ta cao thủ đông đúc, chẳng sợ gì bọn chúng.”
Võ Dương Hầu khẽ hừ một tiếng, cũng không nhiều lời với y.
Nếu nói Võ
đạo có thể dùng cứng đối cứng với Tiên đạo, đó chính là suy nghĩ của kẻ
ngông cuồng không hiểu biết.
Trong một thời gian ngắn nhân tu đương
nhiên có thể đạt được sức mạnh lớn nhất, nhưng tuổi thọ lại hữu hạn, có
mạnh cũng chỉ đến mức độ nào đó.
Nên trong Võ đạo cao thủ bậc nhất không có một ai, vì con người vốn không sống quá lâu dài, cho dù tư chất trời sinh tốt lại may mắn thành công tu hành, có lẽ cũng sẽ nhanh chóng chết già.
Còn Tiên môn lại theo chủ trương kéo dài sinh mệnh là chính, thuật pháp thong dong nương theo sự tiến triển của căn cốt, vì bọn họ tu được tiên cốt lập tức có thể trường sinh, có được khoảng thời gian vô tận
tiếp tục tu hành, sức mạnh đó loài người há có thể sánh bằng? Chỉ nhìn
các vị Tiên tôn, Tôn giả đã sống hơn một nghìn năm chẳng lẽ họ chỉ có
tác dụng trưng bày thôi sao? Mấy năm nay hai bên vẫn ngẫu nhiên phát
sinh xung đột, đa phần đều là Tiên môn nhường nhịn, cũng chỉ vì người tu Võ đạo có tranh đấu tới đâu đi nữa cũng không vượt qua khỏi lằn ranh
nhân giới, ảnh hưởng không lớn đến lục giới, vả lại Tiên môn đã xuống
dốc, cần kết hợp cùng Võ đạo chống lại yêu ma.
Tiên môn lấy đại cục làm
trọng, nên không thèm so đo với người phàm, Võ đạo càng ngày càng hành
động chẳng chút kiêng dè, thật không ngờ lần này lại đụng trúng người
đó…
Người đó khiển trách, đó là tượng trưng cho thái độ của Tiên môn.
“Nếu hôm
nay thật đánh một trận, kẻ chịu thiệt cũng chỉ có chúng ta.” Võ Dương
Hầu trầm ngâm nói: “Nhưng không phải là ta sợ Tiên môn, việc này ta tự
có cân nhắc, cứ bỏ qua trước đi.”
Phương Vệ Trường vâng dạ, tự mình dẫn đám thị vệ thu dọn tàn cuộc, rồi mới đến sửa chữa pháp trận hộ sơn.
Lũ trẻ xem náo nhiệt xong cũng đã quay về, chúng tụm năm tụm ba hưng phấn thảo luận về vị Tiên trưởng lợi hại kia.
Liễu Sao
cũng chẳng còn dư tinh thần để ý những chuyện đó, cô bé đi một mình ở
cuối cùng, đầu càng lúc càng nặng, hai chân mềm nhũn không chút sức lực, mỗi bước chân như giẫm trên mây, cảnh vật trước mắt càng lúc càng mờ
ảo.
Rốt cuộc,
Liễu Sao cũng không đi nổi nữa, cô bé vịn vào một thân cây nghỉ tạm,
miễn cưỡng mở hai mắt nhìn bóng dáng cao lớn thanh tú ở phía trước, cô
bé há miệng thở hổn hển, Nhưng Liễu Sao lại không kêu nổi, trơ mắt nhìn
cậu ta và đám Bạch Phượng bỏ đi xa.
Bình thường cậu ta bảo vệ bé như vậy, nhưng giờ đây cậu ta cũng bỏ rơi bé rồi.
Từ xưa đến
nay cô bé chẳng bao giờ là người quan trọng, không ai để ý tới bé, không ai phát hiện bé gặp bất trắc.
Trong lòng có thứ gì đó chậm chạp trôi
đi, khóe mắt rất cay, rất buốt.
Liễu Sao tựa vào thân cây ngồi xuống
đất, nhắm mắt lại, cố gắng tự nghỉ ngơi để hồi phục lại hơi sức.
Dưới bóng
cây cối núi rừng trong đêm tối, thân thể bị bệnh run rẩy từng cơn, sức
lực không thể hồi phục, ngược lại ý thức dần mê man.
Cơ thể cô bé nặng
nề muốn chìm vào giấc ngủ.
“Liễu Sao
nhi.” Có người gọi cô bé, giọng nói không cố sức đè thấp, cũng không
chứa chút dò xét nào, cậu ta vốn nghĩ là cô bé đang làm nũng gây rối.
Liễu Sao không ngẩng đầu, cô bé không đủ sức nhúc nhích.
Lát sau, một bàn tay nâng cằm cô bé lên, những ngón tay lành lạnh, làm ý thức cô bé tỉnh táo một chút.
Khuôn mặt
tuấn tú gần ngay trước mắt, từng đường nét của đôi mắt đẹp đẽ hiện ra rõ ràng trong đêm tối, như một viên đá quý trong vắt mê hoặc.
Cậu ta nửa
ngồi quan sát cô bé, một lọn tóc dài bên trán buông xõa xuống, rơi trên
đầu gối cô bé, có một cảm giác như có như không khẽ lướt qua đáy tim.
Liễu Sao
kinh ngạc nhìn cậu ta, suy nghĩ chậm chạp chưa kịp phản ứng, trong phút
chốc chẳng hiểu sao khóe mi ươn ướt, nước mắt trào ra như dòng suối.
“Hóa ra bị thương rồi.” Lục Ly giật mình.
Cậu ta tìm
đến rồi, Liễu Sao vừa ấm ức lại vừa vui sướng, nước mắt rơi càng dữ dội
hơn.
Cô bé cố sức trừng cậu ta, nghẹn ngào: “Không phải… không phải bị
thương, là bị bệnh… bị bệnh mà!”
“Được rồi, là bị bệnh!” Lục Ly sửa lời, đưa tay sờ sờ trán cô bé: “Ừ, hình như hơi nghiêm trọng đó.”
Liễu Sao có chút buồn bã, nhào vào lòng cậu ta.
Lục Ly khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: “Đến đây, ta mang muội về.”
“Không về.” Liễu Sao túm lấy vạt áo trước của cậu ta, ngẩng mặt nài nỉ Lục Ly, ngữ
điệu hiếm khi nhẹ nhàng như vậy: “Ta không muốn về, không về được
không?”
Ngủ trong
căn phòng lớn kia, không có ai nói chuyện với cô bé, đám Bạch Phượng rất ghét bé, họ kéo nhau xa lánh Liễu Sao.
Việc cô bé không được chào đón
ít nhiều cũng có liên quan tới người đứng trước mặt này, nhưng bây giờ
bé chỉ có cậu ta, cô bé không muốn buông cậu ta ra.
Người khác đều ghét
cô bé, không cần bé, nhưng bé vẫn còn cậu ta.
Lục Ly chiều theo Liễu Sao gật gật đầu: “Được rồi, không về nữa.”
Liễu Sao nép vào lòng cậu ta khóc thút thít: “Lục Ly, ta hơi lạnh.”
Lục Ly ôm cô bé vào lòng, ngồi xuống tại chỗ.
Liễu Sao co người lại, giống hệt như một con mèo nhỏ, vòng ôm này cũng không rộng
rãi, nhưng cô bé không còn cảm thấy lạnh, hay thấy khó chịu nữa.
Vài ánh
trăng nhạt rơi trên khuôn mặt cậu ta, môi mỏng khẽ nhếch, chiếc cằm nhọn trông rất đẹp.
Ban ngày huấn luyện không thong thả gì nhưng lại không
ngửi thấy mùi khó chịu nào trên người cậu ta, rất sạch sẽ, không giống
mùi mồ hôi vẫn luôn thoang thoảng trên người những đứa con trai khác.
Chẳng lẽ cậu ta đều tắm hằng ngày sao? Liễu Sao thấy vạt áo cậu ta khép hờ, cô bé không nén nỗi tò mò len lén dịch sát vào ngửi.
Có tiếng cười trầm thấp truyền xuống từ đỉnh đầu.
“Muội nên ngủ đi, Liễu Sao nhi.”
Bị cậu ta phát hiện, khuôn mặt Liễu Sao nóng bừng cả lên, cô bé vội vã tỏ vẻ không nghe thấy gì, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Một đêm an
lành không mộng mị, đây là giấc ngủ yên ổn nhất trong mấy tháng qua của
Liễu Sao, thân thể được bao quanh bởi luồng hơi ấm lạ lùng, cảm giác khó chịu dần dần giảm bớt…
“Lam Sất nói đúng, sinh mệnh con người quả rất yếu ớt.”
Trong giấc
ngủ mơ màng, cô bé nghe thấy có tiếng nói chuyện loáng thoáng bên tai,
giọng nói kia trầm thấp, thật huyền bí mê hoặc, hình như ẩn chứa cả nụ
cười, dù chuyện đã qua khoảng một hai năm, nhưng Liễu Sao vẫn nhận ra
được, cô bé giật mình tỉnh giấc.
Thân thể không toát mồ hôi, vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, suy nghĩ cũng tỉnh táo chưa từng có từ trước đến nay.
Là hắn! Hắn đến đây!
Trong lòng
hoảng sợ, Liễu Sao sắp mở miệng kêu lên, nhưng trong giây phút này, tất
cả niềm vui sướng đều biến thành tức giận và ấm ức.
Hắn đã bỏ
rơi bé từ lâu, khi bé đau khổ cầu cứu, hắn lại khoanh tay đứng nhìn, lúc bé chịu đói chịu khổ hắn cũng chưa từng đến thăm bé, giờ lại mò tới đây tìm bé làm gì! Không thèm để ý đến hắn!
Liễu Sao giận dỗi vội nhắm chặt mắt lại, nhưng đúng lúc này, âm thanh bên cạnh đột nhiên biến mất.
Hắn lại bỏ đi sao?
Liễu Sao
cuống cuồng mở mắt, thật bất ngờ trước mắt ngoại trừ luồng sáng màu tím
âm u sâu thăm thẳm ra, đến cuối cùng cô bé cũng không nhìn thấy thứ gì
khác, vầng sáng kia tựa như ảo ảnh, lộng lẫy, huyền bí, chẳng biết đã
dẫn dắt ý thức của bé đi đến nơi nào…
Liễu Sao dần dần mất đi ý thức, nhắm lại một lần nữa.
Dưới ánh trăng sáng trong, chiếc áo choàng đen đứng đó không chút lay động, tựa như tảng đá lớn đứng sừng sững trên vách núi.
“Tên Tiên nhân vừa rồi, chủ nhân, người nhận ra hắn à.” Giọng nói ồm ồm cố đè thấp xuống.
“Hậu nhân
của người quen cũ.” Hắn thở dài: “Nhận ra thì đã sao, không nhận ra thì
thế nào, cuộc sống bất tận, càng nhớ rõ mọi thứ, chỉ càng tăng thêm xúc
động bùi ngùi.”
“Thuộc hạ rất thích nghe người bùi ngùi xúc động.”
“Thôi được, cũng qua vạn năm rồi, có lẽ sự bùi ngùi đau thương của ta gói gọn trong hai câu là đủ nhỉ.
Lạc Âm Phàm vốn đã là thiên tiên rất gần với thần,
sẽ nhanh chóng thăng cấp, chỉ tiếc là aiiiii…”
“Không còn nữa?”
“Không, hết rồi.”
“Thuộc hạ
nghĩ người còn có thể thương cảm một vài cái khác, ví dụ như thê tử của
hắn, người từng là Hoàng hậu trên danh nghĩa của người.”
“Lam Sất, ngươi không nên tàn nhẫn như vậy, nỡ lòng nào nhắc tới chuyện khiến trái tim ta tan nát.”
“Người… có tim ư?”
Cơn gió sớm mai chợt ùa tới, tiếng chim hót lảnh lót xa xăm, lúc này là buổi bình
minh, vài giọt nắng trên trời xuyên qua kẽ lá tinh nghịch buông mình rơi xuống mặt đất, cảnh vật trong rừng dần dần trở nên rõ ràng hơn.
Liễu
Sao giật mình tỉnh giấc bởi tiếng còi quen tai, cô bé theo thói quen
muốn bật dậy, phát hiện dưới thân mình có người, trước tiên cô bé bị dọa hoảng sợ, chờ khi thấy rõ người kia là ai, cô bé lập tức nuốt lại tiếng thét sợ hãi.
Lục Ly vẫn đang ngủ, đầu hơi cúi thấp, mái tóc dài rối tung, khuôn mặt dưới ánh bình minh trắng trẻo lạnh lẽo như ngọc.
Liễu Sao
hơi hoảng hốt, cho đến khi tiếng còi lanh lảnh lại vang lên lần nữa, cô
bé mới hoàn hồn, vội vàng đẩy cậu ta: “Lục Ly, tỉnh dậy nhanh, Phương Vệ Trường đang gọi chúng ta.”
Gần như đúng lúc đó, Lục Ly mở choàng mắt ra.
Nhìn vào
đôi mắt tím biếc kia, khoảnh khắc đó Liễu Sao bỗng rụt tay về, bất chợt
thấy cực kỳ lúng túng.
Liễu Sao vội vàng dời tầm mắt, nhanh chóng nhảy
ra khỏi lòng cậu ta, không kiên nhẫn giục: “Nhanh lên, ngươi muốn đến
trễ để bị đánh à!”
Lục Ly thong thả đứng dậy, phủi phủi y phục, sau đó tùy tiện buộc mái tóc dài lại: “Đi thôi.”
Khỏi bệnh trong một đêm, Liễu Sao tinh thần phơi phới, chạy theo cậu ta xuống núi.
Đêm qua là
nằm mơ phải không? Cô bé nghe thấy giọng nói của Nguyệt, cũng chỉ có hắn mới đủ năng lực chữa khỏi bệnh nhanh như thế.
Nếu hắn đã đến, sao lại
không gọi bé dậy.
Liễu Sao càng nghĩ càng nghi ngờ, nén không được cô bé hỏi: “Lục Ly, tối qua ngươi có nghe thấy gì không?”
Lục Ly hỏi lại: “Nghe gì cơ?”
Cậu ta
không nghe thấy sao? Liễu Sao hơi thất vọng, nhưng cũng không cam lòng
hỏi lại: “Sao ngươi lại không hỏi bệnh của ta nữa?”
Lục Ly cười rộ lên: “Không phải muội đã khỏi rồi sao.”
Liễu Sao nghẹn họng, càng nhìn cái bản mặt kia càng tức tối.
Cô bé hừ lớn một tiếng, nhanh chân chạy đi trước.
Sau đêm đó, giọng nói trong ký ức cũng không thấy xuất hiện nữa, Liễu Sao đành phải dốc sức tập trung vào đợt huấn luyện.
Cô bé nhanh chóng phát hiện một
chuyện kỳ diệu … cô bé ngưng tụ linh khí dễ dàng hơn người khác nhiều
lắm.
Lúc đầu cô bé chỉ nghi ngờ, sau này càng luyện tập Liễu Sao càng
xác định chuyện đó là thật.
Nhưng cô bé không như bình thường, khoe
khoang chuyện này, mà lại lén lút giữ kín bí mật.
Sau khi nắm được phương pháp ngưng khí, Phương Vệ Trường bắt đầu dạy Võ kỹ cho bọn
trẻ, mặc dù Liễu Sao kém hơn Bạch Phượng nhiều, nhưng cũng ở tầm tầm
giữa đám trẻ.
Hơn nữa với cô bé mà nói thắng hay bại cũng không có ảnh
hưởng gì nhiều, dù sao cũng đã có Lục Ly, nhưng dù sao cô bé cũng phải
giành giật thắng lợi với đám trẻ một phen, cố gắng tự giành lấy thức ăn.
Ba tháng nữa lại trôi qua, bên đài tỷ thí, Liễu Sao và Bạch Phượng trừng mắt nhìn nhau.
Thường ngày hai cô bé đã bất hòa, Bạch Phượng cực kỳ ghét Liễu Sao, Liễu Sao cũng
chẳng phục Bạch Phượng.
Lần này rút thăm tỉ thí họ lại cùng một nhóm, cả hai đều tỏ vẻ thù địch cao nhất.
Xuất thân
của Bạch Phượng vốn bần hàn, chịu nhiều khổ cực, nhưng tư chất thiên phú không tệ, ở nhóm đầu võ kỹ, vượt xa mọi người, nhận thấy Liễu Sao không bì kịp mình, Bạch Phượng khinh thường hừ một tiếng: “Ta khuyên ngươi tự nhận thua đi.”
Liễu Sao cố tình nhướng cao mày, đốp lại: “Ta có thua, Lục Ly cũng không để ta đói, ngươi cứ tự lo cho mình trước đi!”
Bạch Phượng thấp giọng mắng Liễu Sao: “Người như ngươi không xứng!”
“Thế thì
sao, hắn ta cứ nghe ta đó, ai mà không biết ngươi thích hắn ta hả, đáng
tiếc hắn ta không thèm để ý loại ma lem xấu như ngươi!”
“Ngươi!”
Bạch Phượng đương nhiên không xấu, chẳng qua vóc dáng cao hơn các cô bé đồng lứa
một chút, màu da khỏe khoắn, có chút khí phách, không giống Liễu Sao
trắng trẻo xinh đẹp.
Liễu Sao nói vậy đương nhiên muốn làm Bạch Phượng
tức giận.
Liễu Sao thấy Bạch Phượng hai mắt bốc lửa, cô bé vênh mặt lớn tiếng kêu: “Lục Ly! Lục Ly!”
Lục Ly vốn ngồi trên bãi cỏ nói chuyện với người khác, cậu ta nghe Liễu Sao gọi liền ngoảnh lại nhìn cô bé.
Liễu Sao liếc nhìn Bạch Phượng một cái, cô bé ngồi xổm xuống xoa xoa chân: “Hình như ta bị trẹo chân rồi.
Lục Ly nhìn cô bé vài lượt: “Chân muội không sao cả.”
Liễu Sao thầm nghĩ không ổn rồi, lại bày ra bộ dạng đáng thương: “Ai nói không sao chứ, ai da đau quá!”
Lục Ly chạy lại: “Sao lại thế? Để ta xem xem.”
Liễu Sao thấy cậu ta muốn xem, cô bé vội vàng đứng dậy ôm cánh tay cậu ta: “Không cần nữa, giờ khỏi rồi.”
Lục Ly như cười như không nhìn cô bé: “Có phải không đó.”
Không hiểu
sao Liễu Sao bỗng cảm thấy chột dạ, buông cậu ta ra, cô bé lại nhìn sang Bạch Phượng, khuôn mặt kia quả nhiên biến thành xanh mét như bé trông
đợi.
Đạt được mục đích, Liễu Sao dời tầm mắt, càng lộ thêm vẻ đắc ý.
Trận tỷ thí trên đài kết thúc, một cậu con trai bị thương bị kéo xuống.
Liễu Sao và Bạch Phượng nhảy lên đài, không nói lời thừa, cả hai lập tức ra tay.
Cần đào tạo là sát thủ chứ không phải đồ đệ, những gì Phương Vệ Trường dạy đều là
những sát chiêu cực kỳ tàn nhẫn trong Võ đạo, toàn là một đòn mất mạng
hoặc là đồng quy vu tận.
Bọn trẻ chỉ vừa bắt đầu học, khó có thể khống
chế chiêu thức, quá trình tỷ thí cực kỳ mạo hiểm.
Đến giờ đã có hai đứa
trẻ chết vì đối phương không khống chế được sức mạnh mà lỡ tay.
Liễu Sao
không dám lơ là, cô bé biết Võ kỹ của mình không theo kịp Bạch Phượng,
khả năng ngưng khí nhanh chính là ưu thế duy nhất của mình.
Giờ cô bé đã thông thạo hơn, ưu thế này càng lúc càng rõ ràng, nhanh chóng ngưng khí có được linh khí dồi dào khống chế võ kỹ, cô bé xuất chiêu tất nhiên có sức mạnh gấp bội.
Bởi vậy ngay từ đầu Liễu Sao đã quyết định ra tay
trước là kẻ mạnh, dùng các thế tấn công bao vây Bạch Phượng, phải khiến
Bạch Phượng không kịp trở tay.
Bạch Phượng chỉ cười lạnh, tránh né là chủ yếu, ngẫu nhiên cũng xuất chiêu tấn công.
Ngưng khí nhanh thì thế nào chứ, sức lực con người là hữu hạn, đến cuối cùng dùng hết là xong xuôi.
Những chiêu thức Liễu Sao học được không nhiều, nhanh chóng dùng hết, đành phải lặp lại từ đầu.
Việc này giống như cho đối thủ cơ hội, một chiêu thức tung
ra càng nhiều lần, càng dễ để đối phương bắt được nhược điểm, huống hồ
gì những chiêu thức của Liễu Sao cũng không cao siêu cho lắm.
Quả nhiên,
sau khi Liễu Sao lặp lại chiêu thức lần thứ ba, Bạch Phượng đã bắt đầu
đánh trả, từng chiêu từng thức đều nhắm vào sơ hở.
Dưới thế
tấn công sắc bén của đối thủ, Liễu Sao luống cuống tay chân, ước chừng
sau hai mươi hiệp, những người tinh tường đều nhận ra Liễu Sao có dấu
hiệu không đủ sức chống cự.
Ngược lại Liễu Sao hình như không thấy vậy,
thấp giọng mắng: “Phì, còn muốn ta nhận thua sao, mới chỉ vài hiệp thôi, để xem Lục Ly có cười khinh bỉ ngươi không?”
“Còn dám
mạnh miệng hả!” Liên tiếp bị khiêu khích, rốt cuộc Bạch Phượng cũng mất
hết kiên nhẫn, trong đáy mắt hiện lên vẻ hiểm ác, cơn giận cố sức kiềm
chế trào thẳng lên.
Bạch Phượng không nói tiếng nào lách mình tới trước
mặt Liễu Sao, đổi chưởng thành trảo, tung ra chiêu thức sở trường lợi
hại nhất của mình.
(*)
Chưởng là chiêu thức năm ngón tay khép, thẳng một mạch với lòng bàn tay
lại rồi tung ra đánh thẳng vào đối phương; còn trảo là dạng năm ngón tay co lại giống kiểu móng vuốt của loài chim khi tóm lấy con mồi.
Ai hay
coi phim kiếm hiệp thì không lạ gì.
Lục Ly bảo
vệ nó, Thế tử quan tâm nó, chẳng phải là vì khuôn mặt xinh đẹp trắng
trẻo của nó? Để xem nó biến thành kẻ xấu xí, còn ai thèm quan tâm tới
nó!
Bạch Phượng xưa nay siêng năng chăm chỉ tập luyện, tung ra tuyệt chiêu, uy lực không thể khinh thường.
Liễu Sao thấy thế cũng không tránh né, ngược lại còn nở nụ cười kỳ dị, ngẩng mặt nghênh đón!
Đúng vào
khoảnh khắc Bạch Phượng tự cho mình đã thành công, quanh thân Liễu Sao
đột nhiên tỏa ra một tầng sóng khí nửa trong nửa đục! Lớp sóng khí kia
tuy không đủ vững chắc, thậm chí còn hơi mỏng manh, nhưng Bạch Phượng
phát hiện, sức lực mình tung ra như đánh vào trong nước, bị lực đẩy của
nước cản lại, càng khó đánh về phía trước hơn.
Trong phút
chốc, sóng khí biến mất.
Thời cơ đã trôi qua, Liễu Sao dựa vào vòng
phòng tuyến đón lấy một chưởng, đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua,
Liễu Sao lập tức co tay thành quyền dốc toàn lực đánh tới!
Trước khi
lên đài tỷ thí cô bé cố ý tiếp cận Lục Ly, chọc giận Bạch Phượng, sau đó lại liên tục khiêu khích, chính là chờ giờ phút này.
Bạch Phượng hoảng sợ, đến lúc hoàn hồn lại, khoảng cách giữa hai người quá gần,
không kịp né tránh.
Trong phút chốc Bạch Phượng thấy bụng đau buốt, thân thể bị đánh bật ra ngoài, dừng lại bên đài cao, suýt chút nữa là ngã
xuống đài.
Cũng vì Liễu Sao xuống tay không đủ tàn nhẫn, nếu không chắc
chắn đã lấy mạng Bạch Phượng.
Thành công rồi! Liễu Sao không màng tới nội tức hỗn loạn trong thân thể, cất tiếng cười to: “Ngươi có nhận thua không?”
Bạch Phượng mặt trắng như tờ giấy quỳ rạp trên đất, giống như chợt hiểu ra cái gì,
vừa sợ vừa giận chỉ thẳng Liễu Sao: “Ngươi dám học Ngự thuật! Chiêu thức võ công còn chưa học xong lại dám đi học Ngự thuật!”
Võ đạo được tạo thành từ “Võ” và “Thuật”, bày trận pháp chính là một dạng của
“Thuật”, so với “Võ” thì “Thuật” rõ ràng cao hơn một bậc, có thể phụ trợ các chiêu thức tấn công tạo nên tổn thương lớn hơn, cũng có tác dụng
phòng ngự nhất định, cũng giống như Liễu Sao mới dùng thuật “Đấu thủy”
lúc nãy.
“Thuật” đòi hỏi rất cao sức ngưng tụ linh khí, mà ngưng khí nhanh lại là sở trường
của Liễu Sao, đây chính là ưu thế bẩm sinh, những người bình thường vừa
mới bắt đầu tu luyện có muốn tu “Thuật” trước cũng không thể được.
Liễu
Sao tự hiểu được cách mình luyện võ không giống người khác, sau khi phát hiện được điều đó cô bé ngay tức khắc nhanh chóng lợi dụng, nên mới
khiến Bạch Phượng bất ngờ thất bại.
Thấy Phương Vệ Trường không phản ứng gì, Liễu Sao biết Bạch Phượng không thể tố
cáo, cô bé hả hê quay lại: “Ta học cái gì trước, không liên quan tới
ngươi!”
Bạch Phượng cố nhịn đau, xoay người muốn đứng dậy.
Làm sao Liễu Sao để Bạch Phượng đứng dậy, cô bé chạy tới giẫm mạnh giữ chặt Bạch Phượng.
Bạch Phượng giãy giụa không được, cắn răng nói: “Liễu Sao, ngươi nhớ kỹ cho ta!”
Liễu Sao không cam lòng yếu thế: “Ai sợ ngươi chứ!”
Hai người
giằng co trên đài cao, Bạch Phượng nhất quyết không chịu nhận thua, Liễu Sao đang tính phải làm sao để Bạch Phượng chịu chút đau đớn, Lục Ly bên dưới đài nhìn một lúc lâu bỗng nhiên mở miệng: “Đủ rồi, Liễu Sao nhi.”
Bạch Phượng lập tức quay đầu nhìn Lục Ly với vẻ biết ơn.
Liễu Sao tức muốn nổ tung.
Cậu ta biết rõ Bạch Phượng bất hòa với mình, lại còn cầu xin giúp!
E ngại Lục
Ly, ngày thường Bạch Phượng không đánh Liễu Sao trước mặt mọi người,
nhưng sau lưng lại dẫn đầu đám con gái cô lập Liễu Sao, những trò xấu
vặt vãnh thì không thể tránh khỏi, ví dụ như vô ý đụng trúng Liễu Sao,
khi thực hiện nhiệm vụ thì hợp nhau chèn ép Liễu Sao, thừa dịp Liễu Sao
ngủ đạp tay cô bé… Mấy vụ ngậm bồ hòn làm ngọt Liễu Sao gặp rất nhiều,
lửa giận đã âm ỉ bùng cháy từ lâu.
Giờ phút này Lục Ly nói thế chẳng
khác nào đổ dầu vào lửa, cô bé lập tức không do dự, giơ chân giẫm thật
mạnh lên mu bàn tay Bạch Phượng.
Bạch Phượng đau khẽ kêu một tiếng.
Lục Ly khẽ thở dài, biết điều không thèm nhắc nhở nữa, cậu chỉ âm thầm nhíu đôi mày đẹp đẽ lại, tỏ vẻ cậu ta không đồng ý.
Liễu Sao
liếc mắt nhìn qua, càng tức giận, đang muốn tiếp tục trả thù Bạch
Phượng, chẳng ngờ cô bé bỗng không còn hứng thú nữa.
Trong lúc bực bội,
cuối cùng cô bé muốn dời chân ra, tính đá Bạch Phượng rớt xuống đài.
“Liễu sao
nhi! Liễu sao nhi!” Có người gọi cô bé.
Liễu Sao nghe giọng nói quen
thuộc kia, cô bé nghiêng mặt qua nhìn, người tới quả là Tô Tín.
Hôm nay
cậu mặc một chiếc áo choàng màu lam đơn giản, vạt áo trắng như tuyết,
trên vạt áo thêu những hoa văn tinh xảo, tôn lên dung mạo ôn hòa, ấm áp, tựa người trong tranh bước ra.
Không hiểu sao, Liễu Sao bắt đầu luống cuống, ở trước mặt cậu ta, cô bé không muốn lộ ra dáng vẻ hung dữ chút nào.
Trong lúc do dự, Bạch Phượng bật nhảy lên, bay lên không trung đá Liễu Sao!
Phát hiện
ra tình hình, Liễu Sao gần như không kịp suy nghĩ lắc mình tránh né,
nhưng do quá gấp rút ruốt cuộc cô bé lại chậm một bước.
Vai phải trúng
một cước thật mạnh, Liễu Sao đau đớn thét to, thân thể rơi xuống đài.
Liễu Sao thua.
Tô Tín bị dọa, cuống quít chạy tới đỡ cô bé dậy: “Muội sao rồi? Ta không để ý…”
Cơn đau đớn khó chịu đựng trên vai, Liễu Sao thầm nghĩ thật may mắn, mới vừa rồi cô bé kịp tung thuật “Đấu thủy” ra đối kháng, nếu không e rằng xương vai
đã vỡ vụn.
Đây là chỗ không bao giờ nói đến công bằng, Liễu Sao dù oán
hận cũng chẳng thể nói gì, lại sợ Tô Tín tự trách mình, cô bé đành nén
cơn đau đáp: “Vẫn ổn.”
Tô Tín hơi tức tối: “Đã là luận võ tỷ thí, sao lại đánh lén chứ?”
Bỗng dưng bị quát, sắc mặt Bạch Phượng lúc đỏ lúc trắng, âm thầm siết chặt tay.
Sát thủ là
công cụ, chỉ cần đạt được mục đích, công bằng chỉ là thứ dư thừa.
Tô Tín vốn biết thân phận bọn họ, cũng nhanh chóng hiểu rõ đạo lý đó, không
tiếp tục tranh luận nữa.
Cậu thấy các đứa trẻ khác đi qua nhận bánh bao
ăn, vội hỏi Liễu Sao: “Muội không đến ăn sao?”
Liễu Sao nhìn Phương Vệ Trường, khẽ nói: “Ta thua…”
“Muội chờ đó.” Tô Tín như hiểu được gì đó, xoay người bỏ đi.
Liễu Sao
không biết cậu ta đi đâu, đành phải ngồi một mình trên tảng đá.
Bọn trẻ
trên đài tiếp tục tỷ thí.
Tới Lục Ly, không nghi ngờ gì cậu ta nhanh
chóng đánh bại đối thủ, Liễu Sao chuyển mắt đi.
Bên kia, đám trẻ chiến
thắng đến nhận thức ăn, bánh bao trắng tinh to hơn nắm tay, bẻ bánh ra,
mùi thịt từng đợt từng đợt len vào khứu giác.
Liễu Sao âm thầm nuốt nước miếng, cúi đầu nhìn xuống đất.
Không lâu sau, quả nhiên Lục Ly đi đến trước mặt cô bé, đưa một cái bánh bao cho Liễu Sao.
Liễu Sao cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không chịu cầm bánh.
Cô bé oán hận mình quá yếu đuối, mỗi lần hạ quyết tâm muốn rời khỏi cậu ta, nhưng kết quả cô bé vẫn ỷ lại cậu ta như trước.
Lục Ly nói: “Muội đừng giận nữa, ăn đi này.”
“Ai nói ta giận chứ?” Liễu Sao hầm hầm nhìn cậu ta.
Lục Ly thỏa hiệp: “Được rồi, không phải muội giận.”
Liễu Sao nhìn cái điệu bộ này của cậu ta ngược lại càng thêm tức giận, sa sầm mặt nói: “Ta muốn ăn hai cái!”
Lục Ly không do dự chút gật gật đầu: “Ừ.”
Cơn tức của Liễu Sao không có chỗ trút, sửa lời: “Ngươi cho ta hết!”
Lục Ly hơi khó xử: “Vậy không được đâu.”
Thật ra
Liễu Sao cũng không có ý muốn cậu ta đưa hết bánh cho mình, nhưng nghe
Lục Ly trả lời vậy, cô bé rất bất mãn, đang muốn cãi lại, sau lưng cô bé vang lên tiếng bước chân kèm theo một mùi thơm hấp dẫn.
Mùi thơm này đã từ rất lâu rồi, ngày xưa cô bé vẫn thường hay ngửi được.
Liễu Sao chợt ngoảnh mặt lại nhìn.
Trên bàn
bày tám miếng bánh điểm tâm, lớp ngoài trong vắt lung linh nhìn thấu vào trong, bánh được làm theo hình dáng tám loại hoa, thơm thơm mềm mềm, là loại bánh cô bé thích ăn nhất!
“Bánh hoa thủy tinh.”
Tô Tín đã
sớm nhìn ra Liễu Sao không phải người có xuất thân nghèo khổ, nếu không
sao cô bé có thể nhận ra cái này! Tô Tín mỉm cười, đưa chiếc bánh ngọt
qua, bỗng nhiên cậu bé thấy Lục Ly đưa chiếc bánh bao đứng bên cạnh:
“Cái này…”
Liễu Sao không chút do dự đón lấy chiếc bánh ngọt thủy tinh, đẩy tay Lục Ly ra: “Ai thèm đồ ăn của ngươi!”
Cái bánh bao rơi xuống đất.
“Hơi quá đáng đó!”
“Lục Ly đối xử tốt với nó thế, vậy mà giờ nó chỉ chăm chăm lấy lòng Thế tử, nó là loại người như thế đấy!”
Đừng nói
ánh mắt đám Bạch Phượng như muốn giết người, đến cả Tô Tín cũng không
nhẫn nhịn được lên tiếng trách: “Liễu Sao nhi, cậu ta có lòng tốt.”
“Ta…” Liễu
Sao có miệng cũng khó trả lời, vừa hối hận lại vừa ấm ức, chẳng qua cô
bé nhất thời giận dỗi, bất cẩn nên mạnh tay chút thôi.
Lục Ly
không nói, cũng không tức giận, xoay người rời đi.
Tiếng xì xầm xung
quanh càng lớn hơn, đám con gái đều tỏ vẻ vui sướng khi thấy người gặp
họa.
Bị Liễu Sao đối xử quá đáng như vậy, nhất định Lục Ly sẽ không thèm quan tâm tới nó nữa!
Một cậu bé lặng lẽ chạy tới nhặt chiếc bánh bao lên.
Bỗng nhiên Liễu Sao giận dữ, đá văng cậu ta ra, giật lấy bánh bao: “Ai cho ngươi chứ!”
Tô Tín ở bên cạnh, cậu bé không dám cướp, xám mặt bỏ đi.
Liễu Sao
xem như không có chuyện gì nhét bánh bao vào lòng, sau đó kiêu ngạo liếc mắt nhìn mọi người một lượt, quay ngược lại nói với Tô Tín: “Chúng ta
đi thôi.”
Được Phương Vệ Trường chấp thuận, Liễu Sao hiếm khi được tự do.
Bên bờ suối hai đứa trẻ sóng vai ngồi trên tảng đá lớn, ngắm nhìn dòng suối chảy róc rách
trước mặt.
Liễu Sao có chút bất mãn, bánh thủy tinh ăn cũng không có mùi vị ngọt ngào như trước, bàn tay cô bé thỉnh thoảng lại chạm vào chiếc
bánh bao vừa lạnh vừa cứng nằm trong lòng.
“Vết thương của muội còn đau không?” Tô Tín lấy chiếc bình ngọc nhỏ ra: “Ta có bình thuốc này, là hoàng cung ban thưởng, rất có ích.”
Cậu bé nhắc nhở, Liễu Sao cũng thấy vai trái đau đớn, vội vàng muốn cởi áo ra xem, nhưng tay bị chặn lại.
Tô Tín đỏ mặt không nói tiếng nào, chỉ cầm tay cô bé không buông.
Tuy tuổi
hai đứa trẻ không lớn, nhưng với thân phận của Tô Tín, và Liễu Sao từng
là tiểu thư con nhà giàu, cả hai đều được dạy dỗ từ nhỏ nên vẫn có hiểu
biết.
Liễu Sao tỉnh ngộ, vội vàng đẩy tay cậu bé ra, mặt dần dần nóng
lên.
Một lúc lâu sau, Tô Tín mới nhẹ giọng nói: “Vừa rồi ta biết muội không cố ý.”
“Thật à?” Liễu Sao ngẩng phắt mặt lên, cậu ấy nhận ra!
Tô Tín gật
đầu, bỗng nghiêm mặt nói: “Nhưng ta sợ muội sẽ thay đổi, những người có
thể sống sót qua tay Phương thúc thúc đều sẽ thay đổi…” Cậu bé cắn cắn
môi, hạ quyết tâm: “Ta sẽ bảo Phương thúc thúc thả muội ra thôi!”
Liễu Sao rùng mình một cái, liên tục lắc đầu: “Không, không cần đâu, ta không muốn ra ngoài.”
Tô Tín cầu xin, Phương Vệ Trường trước mặt thì đồng ý, sau lưng sẽ thẳng tay đánh chết!
“Muội không muốn đi hả?” Tô Tín kinh ngạc, cậu bé vốn nghĩ cô bé sẽ rất vui mừng cảm động.
“Ta… không
đi đâu.” Liễu Sao dối lòng trả lời.
Sao cô bé lại không muốn rời khỏi đó chứ? Nhưng Tô Tín vốn không biết những chuyện đã xảy ra sau lưng cậu
ấy.
Tô Tín thất vọng: “Muội thật sự thích ở chỗ này sao?”
“Đúng vậy.” Liễu Sao miễn cưỡng nở nụ cười: “Có huynh ở đây mà, huynh có thể thường xuyên tới tìm ta chơi đùa mà.” Có cậu ta ở đây, có lẽ cô bé sẽ bớt chịu khổ một chút.
Tô Tín lộ vẻ mặt áy náy: “Nhưng ta phải đi rồi.”
Liễu Sao kinh ngạc hỏi: “Huynh đi đâu chứ?”
Tô Tín đáp: “Ta muốn gia nhập Tiên môn.”
Liễu Sao khói hiểu: “Cha huynh… Hầu gia không phải người trong Võ đạo ư!”
“Ta chưa
bao giờ muốn vào Võ đạo.” Tô Tín nhẹ giọng nói: “Năm đó sau Thiên phạt,
yêu ma lẻn vào nhân gian làm loạn, Tiên môn thế yếu không đủ sức bảo vệ.
Võ tôn sáng lập nên Võ đạo, vốn là dạy con người tự bảo vệ mình.
Nhưng
lòng người khó dò, bị lòng tham của bản thân khống chế, ai ai cũng muốn
dùng Võ kỹ trục lợi, ỷ mạnh hiếp yếu, tự giết lẫn nhau.
Võ đạo đã suy
đồi đến mức không chấp nhận nổi, người ngoài ai không oán hận chứ.”
Liễu Sao
cũng không hiểu hết, chỉ cảm thấy nó rất có lý lẽ, rất thâm sâu.
Cô bé
vốn đã không có thiện cảm với Võ đạo từ lâu, cũng hùa theo một tiếng
“Đúng”, rồi lại hỏi: “Hầu gia đồng ý chưa?”
Tô Tín gật đầu.
Cách làm
việc của Võ Dương Hầu vô cùng tàn nhẫn, nhưng lại vô vàn thương yêu con
trai.
Với y mà nói, đứa con trai yêu quý nhập võ đạo chưa chắc đã là
chuyện tốt.
Mấy năm nay y gây thù oán vô số, con người cũng đến lúc phải già đi.
Tính tình con trai lại hiền lành dễ mềm lòng, e rằng không thể
đối phó với kẻ thù.
Chi bằng cho nó gia nhập Tiên môn, tránh khỏi kiếp
nạn này, tương lai lại kết thông gia với Tiên môn cũng xem như giữ lại
chút huyết thống của Tô gia, huống hồ gì hai chữ “trường sinh”, người
đời bảo không mong muốn là giả.
Võ Dương Hầu hiểu căn cốt mình không
tốt, đời này không có duyên với Tiên đạo, căn cốt đứa con trai yêu quý
lại cô cùng phù hợp, có cơ hội rất lớn.
Liễu Sao lo lắng: “Vậy Tiên môn sẽ thu nhận huynh sao?”
Tô Tín mỉm
cười, niềm vui sướng xóa như đi nỗi u buồn trên đôi mi: “Phụ Hầu đã nhận được thư trả lời của Thương cung chủ núi Thanh Hoa, Thương cung chủ đã
đồng ý nhận ta.”
Liễu Sao giật mình.
Hèn gì Võ
Dương Hầu lại khách sáo với vị Tiên trưởng đến hỏi tội như vậy, hóa ra y muốn chuẩn bị cho con trai mình gia nhập Tiên môn.
Liễu Sao đã nghe kể về Tiên môn từ lâu.
Lúc trước nó là câu chuyện vô cùng xa xôi
với cô bé, Liễu Sao biết được Tiên môn là từ vô số câu chuyện kể xa xưa.
Phái Nam Hoa, Thanh Hoa cung, các vị Tiên trưởng ngự kiếm phi hành,
trường sinh bất tử, họ trảm yêu trừ ma, bảo vệ chúng sinh, được người
đời vô cùng tôn kính… Cô bé chợt nhớ đến phong thái vị Tiên trưởng đêm
đó, có muốn ngước nhìn cũng nhìn không tới.
Cô bé cực kỳ trông mong, muốn người đó có thể mang bé đi theo!
Liễu Sao ngẩn ngơ nhìn bầu trời soi mình trong đáy nước, giọng nói có phần mệt mỏi: “Vậy thì tốt rồi.”
“Hôm nay ta riêng đến đây để nói lời tạm biệt với muội.” Tô Tín do dự một lúc: “Khi nào rảnh, ta sẽ quay về thăm muội.”
Liễu Sao ngoan ngoãn gật đầu.
“Muội cầm
thuốc này đi.” Tô Tín đặt bình thuốc vào tay cô bé, trong đáy mắt có sự
dỗ dành, có lo lắng, có khó chịu, nhưng cũng không che giấu được quyết
tâm của mình.
Sau đó cậu bé đứng lên bỏ đi mất.
Liễu Sao nhìn theo bóng dáng Tô Tín, hơi ấm của cậu bé vẫn còn vương vấn trên bình thuốc, lòng cô bé rất buồn bã mất mát.