Đứng nhìn các vị khách ăn mặc tươm tất, vẻ mặt thản nhiên vây quanh chiếc bàn lát đá cẩm thạch, hai người khách nghĩ đây là quán ăn bề thế khác với vẻ bên ngoài.
“Ta đi qua chỗ khác xem sao?” – Ma Joong nói lầm bầm trong miệng.
Gã định quay bước chợt một người đàn ông gầy gò ngồi bàn gần ngay cửa đứng dậy. Gã nói giọng nghe khản đục. “Ngồi xuống đây với ta, hai bạn, uống rượu một mình buồn lắm”.
Gã nhìn vào đôi mắt người khách lạ ướt át đầy lệ ẩn dưới cặp chân mày cong vút như ẩn chứa một nỗi niềm sâu kín từ thuở nào. Gã mặc chiếc áo dài màu xanh sẫm bằng vải lụa đắt tiền, đội mũ vành cao vải gấm đen. Nhìn cổ áo còn vết bẩn, một lọn tóc rối bù rớt ra dưới vành mũ. Gương mặt gã căng phồng, sống mũi thẳng dài thanh, môi đỏ hồng.
“Người ta đã có lòng, mình ngồi nán lại chơi chút nữa” – Chiao Tai nói. “Ta không muốn cái tên hầu bàn quê mùa dưới kia cứ tưởng đâu mình bị đuổi ra ngoài”.
Hai người bạn ngồi xuống, họ nhìn qua bên người khách lạ, ngay lúc đó ông gọi thêm hai vò rượu.
“Thế ông bạn làm gì để kiếm sống? – Tên hầu bàn vừa lui ra, Ma Joong chợt hỏi.
“Ta là Po Kai làm nghề quản lý cho chủ hãng tàu Ye Pen,” – ông khách gầy gò đáp. Ông nâng chén nốc cạn một hơi, đoạn kiêu hãnh kể, “nhưng mà ta cũng là một nhà thơ”.
“Ông bỏ tiền ra gọi rượu chẳng lẽ chúng tôi lại không uống,” – Ma Joong nói đầy vẻ khí phách.
Gã nhấc vò rượu, ngẩng đầu ra sau thong thả tu hết một nửa. Đến lượt Chiao Tai nốc tiếp, Po Kai nhìn theo thèm thuồng.
“Tuyệt!” – Ông ta khoái chí. “Vào quán rượu ta chỉ uống bằng chén, nhìn cách uống hai bạn ta nghĩ là muốn uống cho đã thèm”.
“Thú thật, chúng tôi thích tu một hơi cho đã,” - Ma Joong vừa nói vừa đưa tay lau miệng vẻ khoái trá.
Po Kai rót thêm rượu ra chén, ông mới nói. “Các ông kể chuyện cho ta nghe đi, các ông rong ruổi trên đường dài gặp nhiều phen gay cấn lắm”.
“Cuộc sống rong ruổi trên đường à? – Ma Joong lặp lại vẻ khinh khỉnh. “Nghe đây, ông bạn, khéo mà ăn nói, ta là người phục vụ ở pháp đình”.
Po Kai nhướng mày tới, ông quát hầu bàn, “cho thêm một vò rượu, lớn hơn!”. Sau đó ông nói: “À ra thế, vậy là hai ông theo lệnh quan tòa mới đổi về đây. Các ông mới được tuyển dụng gần đây thôi, thảo nào trông mặt không ra vẻ công chức”.
“Ông có biết ngài quan tòa trước đây chứ?” – Chiao Tai hỏi. “Ngài cũng có tiếng là nhà thơ đấy.”
“Không rõ,” Po Kai nói ngay. “Tôi cũng mới đến đất này” – chợt ông đặt chén xuống bàn rồi kể lể. “Đây là câu thơ cuối cùng tôi đang nghĩ chưa thành.” – Nhìn chăm chăm hai vị khách ông kể tiếp. “Còn một câu thôi là kết thúc bài thơ đặc sắc dâng tặng cung trăng, ta đọc cho các ông nghe nhé?”
“Thôi khỏi.” – Ma Joong hoảng hồn nói.
“Thôi thì nghe ta hát vậy?” – Po Kai vui vẻ hỏi lại “Giọng tôi hát nghe cũng được, vả lại khách vào quán cũng chịu khó nghe hát”.
“Thôi!” – Ma Joong và Chiao Tai cùng đáp một lúc. Nhìn vẻ mặt ông bạn buồn xo, Chiao Tai nói tiếp. “Bọn tôi vốn không thích thơ ca, dù được sáng tác bằng hình thức nào”.
“Tiếc thật!” – Po Kai nhắc lại.”Hai bạn có phải là tín đồ Phật Giáo?”
“Coi chừng, ông ta sẽ cãi nhau với chúng ta đấy!” Ma Joong nhìn Chiao Tai vẻ hồ nghi hỏi.
“Ông ta say rồi” – Chiao Tai vẻ hờ hững đáp. Gã nhìn Po Kai, nói “Ông đừng nói với tôi rằng ông là một Phật tử chứ”.
“Phải nói là một đệ tử sùng đạo.” – Po Kai nghiêm chỉnh đáp. “Tôi thường đi chùa Bạch Vân, sư trụ trì là một vị thánh, còn Thượng tọa Hui-Pen thuyết pháp nghe rất hay.”
“Thôi!” - Chiao Tai vội cắt ngang. “Ta uống thêm một chầu nữa đi?”
Po Kai nhìn gã như trách móc, ông đứng ngay dậy thở dài nói vẻ hài lòng, “ta sẽ kiếm mấy cô nàng cùng uống rượu”.
“Ông nói thật à!” – Ma Joong có vẻ hài lòng hỏi,”Ông biết chỗ uy tín chứ?”
“Chẳng khác nào ông hỏi ngựa có biết tìm chuồng không?” – Po Kai khịt mũi hỏi lại, ông ta trả tiền rồi đi ra.
Bên ngoài khắp đường phố giăng đầy sương mù, Po Kai rủ hai người bạn đi theo bờ sông phía sau quán ăn. Ông ta đưa mấy ngón tay huýt sáo, phía trước có một chiếc thuyền nhỏ treo lồng đèn trờ tới qua màn sương mờ.
Po Kai bước xuống nói với người cầm lái: “Cho ta ra chỗ thuyền lớn”.
“Hả!” – Ma Joong quát. “Có phải tôi vừa nghe ông kể chuyện mấy cô nàng?”
“Chớ còn gì nữa!” – Po Kai thủng thỉnh đáp. “Tránh qua”, ông ta nhắc nhở người chèo thuyền. “Men theo đường tắt, mấy quan đây có việc gấp.” Đêm về khuya chỉ còn nghe tiếng mái chèo khua nước.
Một lúc sau không còn nghe động tĩnh, và con thuyền lững lờ xuôi dòng, người chèo thuyền tắt đèn dừng lại.
Ma Joong giơ bàn tay vạm vỡ níu lấy vai Po Kai.
“Nếu ông định gài bẫy,” – gã bất chợt nói, “tôi sẽ nện ông nhừ tử”.
“Đừng nói bá láp!”- Po Kai hăng hái nói lại. Nghe tiếng xục xịch, con thuyền chuyển mình.
“Ta men theo đường cống”. – Po Kai nói: “Hai bạn không nên nói lại cho quan trên nghe chuyện này nhé!”.
Mọi người chợt nhìn thấy phía trước một đoàn sà lan lớn.
“Nhắm chiếc thứ hai như mọi khi” – Po Kai ra lệnh người cầm lái, ông cho mấy đồng tiền công xong rủ hai người bạn Ma Joong và Chiao Tai tấp vô bờ.
Ông đi qua dãy bàn ghế xếp lộn xộn trên sàn tàu, ông bước tới gõ cửa buồng máy. Một bà mập ú ra mở cửa, trên người mặc chiếc áo choàng hàng lụa đen cáu bẩn. Bà đứng đó ngoẻn miệng cười để lộ cả hàm răng đen nhánh.
“Ồ, Po Kai hân hạnh gặp lại anh” bà vừa mở lời. “Mời anh bước xuống đây”.
Ba vị khách bước theo cầu thang gỗ chúi mũi xuống, phía trước mắt là một gian buồng rộng rãi, ánh sáng mờ mờ cây đèn lồng treo trên thanh rui chiếu hắt xuống sàn.
Ba vị khách ngồi vào chiếc bàn lớn chiếm gần hết cả gian buồng. Người đàn bà mập ú vỗ tay, một lúc sau người đàn ông mặt thô lỗ tay bưng khay đầy ắp những vò rượu bước ra.
Gã đang rót rượu chợt Po Kai quay qua hỏi người đàn bà “Người bạn thân tình chiến hữu Kim Sang tôi đâu không thấy?”
“Ông ấy chưa thấy lại,” – bà đáp. “Tôi nghĩ là không có việc gì ông phải bận tâm.”
Bà ra hiệu cho người hầu bàn, gã bước đến mở cánh cửa sau, bốn nàng tiên chỉ mặc trên người chiếc áo lụa hè mỏng manh. Po Kai hớn hở chào mấy nàng.
Tay kéo mỗi nàng ngồi xuống mỗi bên, ông mới nói. “Ta chọn hai nàng này, quay qua ông nhanh miệng nói với Ma Joong và Chiao Tai, “mà nên nhớ là rượu phải rót liên tục đầy chén”.
Ma Joong chọn một nàng khuôn mặt tròn trình, Chiao Tai đang kể chuyện với một nàng khác, nàng này nhìn đẹp gái nhưng vẻ mặt u buồn có hỏi chuyện mới nói. Nàng tên là Yu-Soo, người Hàn Quốc nhưng nói sõi tiếng Trung Quốc.
“Quê hương em đẹp lắm!” – Chiao Tai vừa nói vừa choàng tay qua ôm ngang eo ếch nàng. “Ta có đến đó lúc còn chiến tranh”.
Nàng xô gã qua một bên ánh mắt nhìn vẻ khinh khỉnh.
Gã chợt nhớ ra mình vừa nói lỡ lời nhanh miệng nói ngay, “đồng bào của em là những chiến sĩ gan dạ, họ chiến đấu hết mình nhưng quân bên anh đông hơn”.
Nàng không thèm nghe.
“Mi không biết nói cười gì sao, con kia?” – Người đàn bà mập ú quát con bé.
“Bà cứ để mặc em, được không?” – Nàng chậm rãi nói.
Bà kia đứng ngay dạy, giơ tay tát vô mặt nàng Yo-soo, miệng rít lên: “Ta dạy cho mi biết tay, đồ đĩ rạc!”
Chiao Tai vung tay gạt bà kia lui ra, gã càu nhàu. “Bà không được đánh nó”.
“Ta về thôi,” – Po Kai quát, “Ta có linh tính trăng sắp tàn, Kim Sang sắp về đến nơi.”
“Em ở lại đây,” – con bé nói với Chiao Tai.
“Tùy em”, - gã nói xong bước theo mấy người trở lại mui thuyền.
Ánh trăng mờ lạnh lẽo soi bóng một dãy sà lan neo đậu dọc theo tường thành. Nhìn theo mặt nước con lạnh nhỏ chỉ thấy lờ mờ bờ bên kia.
Ma Joong ngồi xuống chiếc ghế đẩu đặt con bé ngồi trên đùi. Po Kai đổi hai nàng kia qua cho Chiao Tai.
“Lo giùm cho mấy nàng,” – ông nói. “Ta đang thả hồn theo mút tận trên mây xanh”.
Ông đứng lại một chỗ, tay chắp sau lưng, ngước mặt nhìn trăng một cách say sưa.
Chợt ông nói “Bởi các ông yêu cầu mãi nên bây giờ ta ngâm một bài thơ vừa mới sáng tác.”
Vươn cần cổ gầy guộc ông cất giọng cao lanh lảnh ngâm một đoạn thơ:
Cùng là bạn đồng hành của thơ ca múa hát, cùng chung san sẻ nỗi buồn lo.
Ôi trăng, hỡi vầng trăng bạc!
Ông dừng lại thở ra một hơi dài rồi chợt hạ thấp giọng lắng nghe. Ông nhìn quanh một lượt, chợt ông nói: “Ta vừa nghe một thứ âm thanh chói tai”. “Tôi cũng vậy” – Ma Joong nhắc lại. “Hỡi trời cao, đừng gây tiếng động inh tai kia nữa. Trời cao có thấy ta đang kể lể với nàng tiên dưới trần?”
“Ta muốn nhắc đến tiếng động từ bên dưới kia,” – Po Kai nhắc nhở, giọng đanh lại. “Ta đoán là cô nàng của Chiao Tai đang nhận lãnh một bài học”.
Rồi ông không nói nữa, mọi người lắng nghe tiếng đánh đập, tiếng gầm gừ từ bên dưới. Chiao Tai đứng phắt ngay dậy, vội vàng quay trở xuống theo sau Ma Joong.
Nàng con gái Hàn Quốc bị lột hết quần áo trần truồng nằm sóng sượt dưới chân bàn. Người hầu bàn đang giữ lấy tay nàng, người kia giữ lấy chân. Người đàn bà mập ú giương chiếc roi mây quất vô mông nàng.
Chiao Tai giwo tay nắm tay đấm ngay vô quai hàm người hầu bàn. Thấy vậy tên kia buông cô nàng rút dao giắt lưng ra.
Chiao Tai phóng qua bên kia bàn, nắm lấy cổ tay gã vặn vẹo, gã té nhào mồm la thét, con dao trên tay văng xuống sàn.
Yu-soo cuộn mình vô chân bàn, cố gỡ miếng giẻ rách bẩn thỉu cột miệng nàng. Chiao Tai vội đỡ nàng dậy tháo giẻ ra.
Tên hầu bàn cúi xuống nhặt con dao bằng tay trái, Ma Joong nhanh chân đá vô ba sườn gã quay mấy vòng úp mặt vô tường. Nàng con gái quằn quại ôm bụng, chợt nàng nôn thốc ra.
“Một tiểu gia đình hạnh phúc!” – Po Kai đứng ở cầu thang chợt nói.
“Cho gọi bọn bên thuyền kia qua đây,” – người đàn bà mập ú thở dốc vừa ra lệnh cho tên hầu bàn đang cố bò lê vươn mình đứng dậy.
“Gọi hết bọn côn đồ qua đây” – Ma Joong quát vẻ khoái chí. Gã bẻ gãy một chân ghế thủ sẵn trong tay làm cây dùi cui.
“Thong thả nào bà cô ơi,” – Po Kai cất tiếng gọi. “Cẩn thận đấy, hai ông bạn tôi là viên chức của pháp đình đấy”.
Bà kia vẻ mặt thất sắc, ra lệnh cho tên hầu bàn quay lại.
Bà quỳ xuống trước mặt Chiao Tai kêu nài, “Thưa ông, tôi chỉ dám bảo nó lo tiếp đãi ông cho phải phép”.
“Tôi đã nói với bà rồi sao nỡ nào đánh đập nó,” – Chiao Tai quát. Gã tháo khăn quàng cổ đưa cho con bé lau nước mắt, nàng run rẩy đứng dậy.
“Cậu lo dỗ dành cô nàng” – Ma Joong nói.
Nàng Yu-soo lấy quần áo bước tới cửa sau, Chiao Tai bước theo qua một lối đi hẹp. Nàng mở cánh cửa bước vào, Chiao Tai bước theo sau.
Trước mắt Chiao Tai hiện ra một gian buồng nhỏ hẹp, bên dưới cửa bày một chiếc giường phía trước là bàn trang điểm, một cái rương đựng quần áo bọc da màu đỏ dựa sát vô tường.
Chiao Tai ngồi trên chiếc rương chờ nàng Yu-soo.
Nàng lặng lẽ quăng chiếc áo dài trên giường, Chiao Tai chợt nói, giọng ấp úng: “Ta có lỗi với em, ta ân hận lắm”.
“Có nghĩ gì đâu chàng ơi” – nàng hờ hững đáp. Nàng nghiêng người với tay lấy chiếc hộp tròn nhỏ để trên cửa sổ.
Chiao Tai mắt không rời ngắm nhìn thân hình cân đối của nàng.
“Mặc quần áo vào đi” – gã nói với giọng cộc lốc.
“Trời nóng nức lắm” – Yu-soo đáp giọng bướng bỉnh. Nàng mở chiếc hộp nhỏ lấy dầu xoa bóp lằn roi trên mông.
“Nhìn xem này,” – nàng chợt kêu “cũng may là chàng đến vừa kịp đúng lúc”.
“Em làm ơn mặc áo vào được không?” – Chiao Tai nói, giọng nghe khàn khàn.
Yu-soo không trả lời, nàng xếp gọn chiếc áo đặt trên ghế, ngồi xuống soi gương chải tóc.
Chiao Tai vẫn để mắt nhìn vô tấm lưng trần đầy đặn của nàng. Gã nghĩ bụng tự trách mình thật là lố bịch nếu cứ quấy rầy nàng ngay lúc này.
Bất chợt gã nhìn vào gương soi tỏ bộ ngực căng đầy của nàng.
Gã dằn lại, miệng thốt lên: “Em đừng ngồi như vậy nữa, em làm ta ngất ngư rồi đó”.
Yo-soo kinh ngạc quay lại nhìn gã, đôi vai tròn trịa nàng khẽ động đậy, chợt nàng đứng dậy bước lại ngồi xuống giường nhìn qua Chiao Tai.
“Có thật chàng ở bên pháp đình ghé qua đây không? – nàng hỏi vu vơ. “Ở đây người ta nói láo quen miệng rồi.”
May sao câu chuyện chợt đổi hướng, Chiao Tai lôi trong giày ra một cuộn giấy. Cô gái gãi đầu chìa tay ra đỡ lấy.
“Em không biết đọc”, nàng thưa “nhưng mắt em nhìn rất tỏ!”
Cúi sấp người xuống nàng với tay phía sau thành giường lấy ra cái gói được xếp thẳng băng, cẩn thận. Ngồi ngay lại nàng đem ra so dấu niêm thẻ thông hành của Chiao Tai.
Trả giấy tờ lại, nàng mới noi. “Chàng đã nói thật, hai dấu niêm là một.”
Nàng chăm chăm nhìn Chiao Tai, vẻ như dò xét.
“Làm thế nào em có được giấy tờ đóng dấu pháp đinh?” – Chiao Tai hỏi nàng.
“Kìa, đúng là ông rồi,” – nàng phấn khởi nói: “Ông là tay bắt cướp có đúng không?”
Chiao Tai không nói năng gì, nàng xích lại gần chàng, nhẹ nhàng đưa tay định tháo thắt lưng của Chiao Tai.
Chiao Tai siết chặt nắm tay lại.
“Này, con bé kia!”- gã buột miệng nói “mi vừa mới bị ăn đòn, phải không? Mi không hiều là nếu ta ăn nằm với mi ngay lúc này thì xấu xa lắm sao?”
Nàng liếc nhìn gã, ngáp một hơi rồi chậm rãi nói: “Làm sao em dám nghĩ đến chuyện đó là xấu xa với chàng?”
Chiao Tai vội vã đứng ngay dậy.
Trở lại gian buồng phía ngoài, gã nhìn thấy Po Kai còn ngồi trong bàn, hai tay ôm đầu, ngủ gáy khò khò. Người đàn bà mập ú ngồi trước ly rượu bên kia bàn. Chiao Tai trả tiền xong, nhắc nhở bà nếu còn đánh đập con bé thì sẽ gặp rắc rối to.
“Nó chỉ là con nô lệ Hàn Quốc, tôi chuộc nó về có giấy tờ hẳn hoi,” – bà gay gắt nói lại. Rồi bà lại khéo nói bóng gió: “Bẩm một lời quan đã phán thì y như là luật lệ rồi”.
Ma Joong cũng trở lại vẻ mặt tươi tỉnh.
“Dù sao thì đây cũng là một nơi dễ chịu”, gã vừa nói. “Với lại con bé mập mạp kia thật là tuyệt!”
“Em mong lần sau quan sẽ hài lòng hơn,” – bà kia đáp vẻ nhiệt tình. “Còn một nàng mới toanh ở bên thuyền số năm, đẹp như tiên, có học vấn. Em để dành chờ đón khách hào hoa. Thôi thì đã gọi là kiếp phù dung sớm nở tối tàn mà. Em cho là may ra được một hai lần…”
“Tuyệt!” – Ma Joong nói ngay. “Ta sẽ quay lại đây, còn bà nhớ nhắc bọn hầu hạ chớ có vung dao như lần này nữa. Gã bước tới lắc vai Po Kai, kề miệng nói vô tai thét lớn. “Dậy đi nhà thơ đồng tính! Khuya lắm rồi, về đi thôi! Po Kai ngước vẻ mặt hậm hực nhìn về phía hai người bạn.
“Bọn chúng mày là một lũ súc sinh”, - ông kiêu hãnh vạch mặt. Bọn bây chẳng thể nào hiểu tư tưởng cao siêu của ta. “Ta ở lại đây, chờ bạn chiến hữu Kim Sang ta về, bọn chúng mày chẳng ra gì, bọn bây chỉ biết rượu với gái. Ta oán ghét bọn bây, cút đi”
Ma Joong phá ra cười sằng sặc, gã đẩy mũi xuống che hết mắt Po Kai, xong rồi bỏ đi cùng với Chiao Tai, miệng huýt sáo gọi thuyền lại.