Bổn Tọa Vì Nam Chính Lo Nát Tâm

Chương 7

“Cố Hoàn…”

“Đừng làm ồn!”

“Cố Hoàn?”

“Bổn tọa bảo ngươi đừng ồn ào nữa!”

“Nhưng rốt cuộc ngươi đang làm gì thế?”

Bộn tọa giận lắm, hắn lại còn hỏi đang làm gì?! Quần áo bổn tọa cũng cởi hết ra rồi, cưỡi trên người hắn đây này. Ầm một tiếng, đao cũng ra khỏi vỏ, hắn thế mà vẫn còn phải hỏi ta đang làm gì á?!

…Nhưng mà đến cùng là phải đè hắn như thế nào? Hắn đâu có bộ phận kia đâu, bổn tọa nghĩ mãi cũng không thể hiểu được, đành phải vứt bỏ lòng tự trọng hỏi: “Bổn tọa rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể đè ngươi?”

“…Đè ta?”

Nhân vật chính nhìn bổn tọa, đột nhiên nhếch một bên khóe miệng lên, lộ ra nụ cười đắc ý, tựa như đang trào phúng bổn tọa ấy.

Bổn tọa thẹn quá hóa giận, người thời đại này đều bị làm sao thế hả? Xem qua dăm ba quyển sách đen thì ghê gớm lắm à? Nhớ lại hồi nhỏ bổn tọa luôn lấy tư tưởng thuần khiết làm vinh quang, thế mà bây giờ người đứng đắn lại không được khen ngợi mà toàn bị kỳ thị thế?

Nhân tâm khó đoán quá mà.

Thời điểm bổn tọa sắp bùng nổ, nhân vật chính mới vỗ vỗ đầu bổn tọa như vuốt lông động vật nhỏ, hạ mình: “Được rồi được rồi được rồi, ngươi đừng giận nữa, ta dạy cho ngươi là được.”

Nhân vật chính xem như là thức thời, biết rằng nếu hắn không ngoan ngoãn khuất phục, bổn tọa cũng sẽ cưỡng chế hắn, vì thế bổn tọa ra vẻ lạnh lùng hạ lệnh: “Mau nói đi!”

Nhân vật chính chầm chậm nói: “Đầu tiên hai người đàn ông làm tình phải có trò vui khởi động.”

Bổn tọa liên tục tán đồng, “Bổn tọa hiểu rồi, đàn ông với phụ nữ cũng phải có khởi động, hẳn là cùng đạo lý, nhưng cụ thể phải làm như thế nào?”

“Thật ra rất đơn giản.” Nhân vật chính kiên nhẫn giảng giải, “Trước hết ngươi quỳ xuống đi, liếm chỗ này.”

…!!!

Vì sao lại phải quỳ xuống?!!

Vì sao lại phải liếm chỗ này?!

Nhân vật chính giải thích: “Lúc nam nữ giao hợp cũng phải làm vậy mà, không lẽ ngươi cũng chưa từng thử qua với phụ nữ?”

“Không không, bổn tọa biết rồi, đúng là thế, ngươi nói không sai, bổn tọa cũng cho là như thế.”

Bổn tọa vội vàng quỳ xuống, run rẩy nâng lên vật khổng lồ giữa hai chân nhân vật chính. Dáng người nhân vật chính đẹp như thế, khuôn mặt anh tuấn, ngay cả nơi này cũng xuất sắc. Nhưng mà kích cỡ này có hơi dọa người rồi, có thể nuốt vào thật không? Có làm yết hầu bị thương không?

Bổn tọa thấy hơi lo lắng, nhân vật chính săn sóc khuyên nhủ: “Ngươi không muốn thì thôi…”

“Không được! Bổn tọa hôm nay nhất định phải đè ngươi!”

Vì để sỉ nhục nhân vật chính, bổn tọa cắn răng, nhắm mắt lại, cúi đầu ngậm vật khổng lồ của hắn.

“Còn có hai quả cầu bên cạnh nữa, đầu lưỡi cũng phải động…”

Vì có nhân vật chính kiên nhẫn chỉ điểm cho, vật kia của hắn chậm rãi cứng lên trước mắt bổn tọa, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Nói như thế nào đây? Chẳng lẽ không phải thương của bổn tọa đâm vào vỏ của hắn sao? Tại sao lại còn phải cọ thương cho hắn?

Nhưng nhân vật chính cũng không để cho bổn tọa có thời gian tự hỏi, nhanh chóng bắt đầu dạy sang bước tiếp theo, “Được rồi, ngươi có thể ngồi lên trên… Đúng, là thế đấy, chậm một chút… Aish, bảo ngươi chậm một chút thôi mà ngươi không nghe, có bị thương không?”

Bổn tọa trăm triệu lần cũng không nghĩ được, đè một người là chuyện đau đớn đến thế… Có cái gì gọi là khoái cảm đâu chứ?

…Thật không thể hiểu được mấy người cường bạo phụ nữ nghĩ gì trong đầu.

Nhưng khiến bổn tọa khó hiểu chính là, rõ ràng bổn tọa ở trên hắn, vì sao người đổ máu lại là ta? Hơn nữa nhìn qua dáng vẻ của hắn như thể đang hưởng thụ lắm ấy.

…Nhân vật chính ngươi thật sự không thể cứu nổi nữa rồi.

“Đông Phương Khanh Ngạn…”

Sau khi lăn lội với nhân vật chính bổn tọa cắn răng xuống giường, nén nước mắt nói: “Ngươi phải chịu đựng khuất nhục hôm nay hoàn toàn là bởi vì bản thân ngươi không chịu tiến tới, không đủ mạnh mẽ…”

Nhân vật chính không hề bận tâm hỏi: “Khuất nhục?”

“Đúng! Nếu, nếu ngươi vẫn còn không chịu thăng cấp, lần sau bổn tọa lại làm thế với ngươi cho xem!”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng bổn tọa cũng chột dạ trong lòng, thiệt tình không muốn làm thêm lần nào nữa đâu, miệng lại nói tiếp: “Cho nên cố gắng thăng cấp tìm bổn tọa báo thù đi!”

Mắt nhân vật chính sáng rực lên, “Đi đâu mới có thể tìm được ngươi?”

Xem ra Tiểu Hà nói không sai, nhận hết khuất nhục nhân vật chính đã bắt đầu hỏi thăm chuyện của bổn tọa rồi, chắc là tính toán đem hết nhục nhã của này hôm nay đổ lên đầu bổn tọa, nhưng bổn tọa sao có thể để hắn tới nơi lần trước nữa?

Vì thế bổn tọa quyết định bán cho hắn một tin tức, thanh cao lãnh diễm mà nói: “Vào trong cung tìm xem.”

Nhân vật chính thấy bổn tọa phải đi, cuối cùng mới hơi sốt ruột, “Ngươi lại định đi à?”

Bổn tọa hừ lạnh một tiếng, “Muốn đánh bại bổn tọa phải nỗ lực thăng cấp, hiện tai người con kém xa lắm.”

Nhân vật chính lúc này buồn bã ỉu xìu ừ một tiếng, lẩm bẩm: “Vì sao ta nhất định cứ phải thăng cấp đánh ngươi? Ngươi hy vọng ta làm vậy sao?”

“Không sai! Chính là vậy đó!”

“Vậy… Được rồi, nếu ngươi thật sự muốn như thế.”

Nhân vật chính làm như bi thương lắm hạ quyết tâm, bổn tọa vô cùng vui vẻ, thật không uổng công bổn tọa hi sinh cơ thể 【 bíp ——】hắn. Vì vậy bổn tọa ôm tâm trạng hạnh phúc trở về phủ quốc sư, khập khiễng tính đi tắm gội thay quần áo, Tiểu Hà vừa thấy trên mặt lại hiện ra biểu cảm kỳ quái, “Đại ca, ngài, ngài làm sao thế ạ?!…”

Bổn tọa vui vẻ vẫy vẫy tay với Tiểu Hà: “Tiểu Hà, bổn tọa phải khen ngợi ngươi mới được, chủ ý của ngươi thật sự rất hữu dụng.”

Tiểu Hà hơi sửng sốt, vẻ mặt lập tức như bừng tỉnh hiểu ra, “Em nhớ ra rồi! Ngài chắc chưa biết cách làm tình với đàn ông đúng không? Để em chỉ cho ngài, đầu tiên là phải…”

“Không cần ngươi dạy nữa, bổn tọa biết rồi.”

Bổn tọa ngại ngùng ngắt lời, Tiểu Hà hư lắm, lần nào cũng chọc vào vết sẹo của ta. Lại nói, bổn tọa hiện tại biết cách rồi, nhân chính dạy rất cẩn thận mà. Nhắc đến dáng vẻ tựa như cái gì cũng biết của nhân vật chính, thật là lợi hại, hơn nữa nhân vật chính còn dịu dàng như thế, tính tình cũng tốt bụng, cho dù bị bổn tọa ép làm loại chuyện đó vẫn ôn tồn lễ độ, chứ không có mắng chửi thô tục…

Tiểu Hà run rẩy hỏi: “Không phải là Đông Phương Khanh Ngạn dạy ngài đấy chứ?”

Bổn tọa bị hỏi thế thật sự lúng túng, mất kiên nhẫn nói: “Tiểu Hà, ngươi dù gì cũng là một người đọc sách, sao có thể hỏi vấn đề không biết xấu hổ này?”

Tiểu Hà đột nhiên ôm lấy bổn tọa khóc rống.

“Đại ca, em thật lòng xin lỗi ngài!”

Ơ kìa? Tiểu Hà rốt cuộc đã làm chuyện có lỗi gì với bổn tọa thế?
Bình Luận (0)
Comment