Bổn Vương Muốn Tạo Phản

Chương 16



Thất hoàng tử củaTây Hề thật sự không nuốt lời, ngay đêm hôm đó đã cho người đánh một cỗ xe ngựa tới Dực Vương phủ.
Trên ngực Hữu Ảnh còn quấn một tầng băng vải trắng, sắc mặt có chút tái nhợt suy yếu vì đi tìm thi thể Sở Dung Ca dưới đáy vực Đoạn Trường Nhai suốt mấy ngày không ngủ nghỉ, còn phải chịu khổ sở vì đệ đệ song sinh vừa mất đi.

Ngụy Thư đứng bên cạnh cậu, thi thoảng lại lén lút liếc sang một cái.
Xe ngựa vừa dừng lại, Hữu Ảnh định tiến lên đỡ lấy Sở Dung Ca thì bị một người kéo lại, Phượng Khanh đã vụt lên trước, cõng hắn lên lưng, lảo đảo đi vào trong.

Ngụy Thư huých cậu, chỉ hận rèn sắt không thành thép.
– Ngươi có mắt hay không? Không thấy chủ tử nhà ngươi sắp phát điên tới nơi rồi à? Chuyện của hai người bọn họ, người ngoài đừng xen vào.
Phượng Khanh đuổi hết người hầu trong phủ ra ngoài, tự mình ôm Sở Dung Ca cẩn thận đặt lên giường.

Bàn tay run run sờ lên vị trí nơi trái tim hắn., cả người lặng đi.
Quả nhiên…
“Ta dùng Bảo Tâm Hoàn tạm thời giữ mạng lại cho hắn.

Cũng đã tìm đại vu sư chữa trị kinh mạch đứt gãy của hắn.

Nhưng hắn bước nửa chân vào Quỷ Môn Quan, lúc cứu về đã tắt thở rồi.

Đáng lẽ không còn cứu được nữa, nhưng đại vu sư nói trên người hắn có một sợi liên kết bất thường với ngươi.

Có lẽ kiếp trước các ngươi dây dưa ân oán tình thù một đời, mới có thể khiến hắn ôm chấp niệm sâu nặng đến thế.

Nam Cương có một thuật gọi là Tam Sinh Mộng Tử, nếu ngươi có thể bất chấp tính mạng tiến vào ký ức tiền kiếp của Sở Dung Ca, gọi tỉnh hắn.

Hắn có thể sẽ sống lại.”
Dù đã biết trước, thế nhưng khi tận mắt chứng kiến Sở Dung Ca sắc mặt trắng bệch không còn hơi thở nằm trước mặt y, Phượng Khanh vẫn không cách nào chịu nổi.
Cơ Minh không những giữ lời hứa đưa tới dược liệu mà còn để đại vu sư bên người hắn tới giúp Phượng Khanh thi pháp.
Đại vu sư người Nam Cương nhã nhặn đưa cho y một lọ đan dược nói.
– Đan dược này tên là Tam Sinh Mộng Tử.

Vị tướng quân này trước khi chết có chấp niệm quá mạnh, dường như trên đời còn có việc hắn không thể buông xuống, vì vậy hồn phách ly thể trong khi thân xác còn chưa tuyệt khí, lưu lại địa phương mà chấp niệm kia sâu nặng nhất.

Bỉ nhân* năng lực có hạn, không thể biết được liệu chấp niệm của hắn có phải là vương gia ngài hay không.

Nếu như phải, còn có cơ hội cứu sống, nếu không phải… – Đại vu sư im lặng thoáng chốc, tiếp.

– Hồn phách của hắn không tìm được, mà ngài cũng sẽ bị tâm ma cắn nuốt tới chết.
(*) Cách xưng hô hiếm gặp của cổ đại, tỏ vẻ tôn kính.

Giống như thảo dân.
Phượng Khanh ngẩn người.

Chấp niệm sâu nặng chưa hoàn thành… hồn phách ly thể…?
Hiển nhiên những gì Cơ Minh nói trước đó rằng chỉ mình Phượng Khanh có thể cứu Sở Dung Ca chỉ là nói bừa.

Thế nhưng lúc này chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Ngụy Thư há hốc miệng, lần đầu tiên có thể chứng kiến một loại đan dược có thể cải tử hoàn sinh, kêu lên.
– Vậy chẳng phải nếu xảy ra sai sót thì cả hai người họ đều sẽ chết s…
Gã còn chưa dứt lời, Phượng Khanh đã mở lọ đan dược kia ra, ngửa cổ nuốt xuống.

Ngụy Thư gấp đến giậm chân, muốn xông lên giật lấy bình thuốc thì bị người giữ lại.
– A Thư.

– Hữu Ảnh liếc nhìn hai vị chủ tử của mình một cái, nắm lấy vai Ngụy Thư, chầm chậm lắc đầu.
Dù sao thuốc cũng đã uống, lúc này có muốn làm gì thêm cũng đã muộn rồi.
Phượng Khanh từ khi trở về từ hoàng cung vẫn luôn im lặng, lúc này lại mở miệng, mỉm cười.
– Dù sống dù chết thì cũng có bổn vương bồi hắn.


Có gì không tốt? Tiên sinh, không cần nói thêm nữa.

– Y lấy ra viên đan còn lại, nhẹ nhàng hé môi Sở Dung Ca, đặt vào trong khoang miệng của hắn.

– Làm đi.

Trước mắt dần trở nên mờ ảo, ánh nến lung lay.

Không rõ qua bao lâu, Phượng Khanh chớp mắt vài cái, dưới chân giẫm lên đất bằng, xung quanh có gió thổi man mác.

Phượng Khanh ngẩn người ra vài giây mới nhận ra nơi này dường như là quân doanh.
Hiện tại đang là buổi tối, phía trước có ánh lửa, có tiếng ồn ào.

Khung cảnh quen mắt tới mức Phượng Khanh chỉ thoạt nhìn liền hiểu đang có chuyện gì.
Đây là thói quen mỗi khi thắng trận của y.

Khao quân.
Phượng Khanh trầm ngâm giây lát, cuối cùng vẫn nhấc chân đi tới.

Trên đường chạm mặt rất nhiều binh lính, thế nhưng không ai nhìn thấy y.

Hiển nhiên nơi này là giấc mộng tam sinh của Sở Dung Ca, y chỉ là một hồn phách đi lạc vào, không có khả năng ảnh hưởng, cũng không thể thay đổi thứ gì.
Phượng Khanh chậm rãi rũ mắt, không nhìn những gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia nữa.

Y phải đi tìm Sở Dung Ca, gọi hắn tỉnh mộng.
Thế nhưng ngoài ý muốn, Phượng Khanh chưa tìm được Sở Dung Ca, mà lại nhìn thấy chính mình trong quá khứ.
Bản thân trong quá khứ xấp xỉ tuổi y kiếp này, đang ngồi lặng thinh ở một góc, uống rượu một mình.
Phượng Khanh chỉ liếc mắt một cái, định quay đầu rời đi.

Đúng lúc này một thanh âm đột nhiên vang lên.
– Tướng quân? Sao ngài lại uống rượu một mình? Ngài… Không có bằng hữu sao?
Y quay lại, liền nhìn thấy một binh tốt vẻ mặt vẫn còn non nớt, dè dặt tới gần ‘Phượng Khanh’, hỏi.
Trong đầu Phượng Khanh đột ngột như thể có tiếng sấm sét từ đâu dội tới.

Ký ức ùa vào trí não như nước lũ.
Y nhớ rất rõ thiếu niên trước mặt.

Bởi vì chỉ vài tháng sau ngày này, cậu ấy bảo vệ Sở Dung Ca và y trốn thoát khỏi đại lao, bị Hiên Viên Diệp Nhiên chém đầu, treo lên tường thành thị chúng.
Rốt cuộc y cũng biết được đây là thời điểm nào của kiếp trước.

Đây chính là trận chiến cuối cùng của y, Man tộc thảm bại, lùi về ba mươi dặm phía sau Tử Hoang thành.

Cũng là ngày Sở Dung Ca phân hóa thành cực Càn Nguyên.
Sở Dung Ca vốn có tính cách nuốt máu vào trong, bất kỳ việc gì xảy tới cũng tự mình xử lý ổn thoả.

Nhỏ hơn y tận hai tuổi nhưng phong cách làm việc trầm ổn, khiến người khác rất an tâm.

Vì thế Phượng Khanh đường như cũng quên mất rằng cậu mới chỉ mười chín tuổi, chưa có tên tự, chưa trải qua nhược quán.
Một tháng sau khi ra trận, Phượng Khanh đem đám phản loạn Man tộc đánh cho tan tác, thắng lợi vẻ vang.

Y bèn theo thông lệ, khao quân một ngày một đêm rồi khải hoàn về kinh thành.
Phượng Khanh đáng lẽ sẽ ở lại cùng tất cả mọi người trong quân đội chúc mừng.

Thế nhưng lúc một binh tốt mới nhập ngũ vài tháng tới gần khẽ hỏi một câu, lại khiến cả người y cứng ngắc.
– Tướng quân, ngài… Không có bằng hữu sao?
Phượng Khanh ngây người, mấy năm nay để che giấu thể chất Khôn Trạch của mình, y giữ khoảng cách với tất cả chiến hữu trước kia, hiện tại họ cũng đã có chiến hữu mới, còn y chỉ có thể ngồi một góc uống rượu một mình.
Phượng Khanh đột nhiên nhớ tới một người, cười nói.
– Có chứ.

Ta có Dung Ca.
Thế nhưng y nhìn một lượt, vẫn không tìm thấy bóng dáng Sở Dung Ca.

Phượng Khanh lấy làm lạ, bình thường y quả thật không để ý cậu ta, nhưng mỗi khi Phượng Khanh đưa mắt nhìn, người nọ lập tức sẽ hiểu ý mà xuất hiện trong tầm mắt y, chờ y phân phó.
Cậu ta… Đi đâu rồi?
Phượng Khanh tới lều trại của Sở Dung Ca, gọi vài tiếng, bên trong không thắp đèn, cũng không có tiếng trả lời.

Có lẽ cậu ta đánh trận mệt mỏi nên ngủ trước.

Hoặc đã đi đâu đó rồi.
Phượng Khanh cũng không tính trở lại tiệc rượu.

Uống rượu một mình quả thực rất buồn chán.

Y xoa xoa thái dương, đi về phía lều trại chủ soái của mình.
Thế nhưng khi vừa vạch lều bước vào, Phượng Khanh ngay lập tức cảm giác được trong lều có người khác.

Chỉ là người nọ không hề có sát khí, nhưng y vẫn đặt tay lên bội kiếm trên hông, đề phòng hỏi.
– Người nào?
Đáp lại y chỉ có tiếng hô hấp thô nặng.
Phượng Khanh cảm thấy không đúng, lập tức thắp nến lên.
Sở Dung Ca đang quỳ trên đất, trán nổi gân xanh giần giật, dường như đang cố kìm nén gì đó.
Sắc mặt Phượng Khanh từ sửng sốt dần dần trắng bệch.
Sở Dung Ca phân hoá!
Phượng Khanh lập tức vung tay, phong toả tất cả cửa ra vào của lều trại.

Sau đó vội bước đến, vỗ vỗ vài cái lên mặt Sở Dung Ca.
– Dung Ca? Ngươi có nghe thấy ta nói gì không? Sở Dung Ca? Sở Phó tướng?!
Thế nhưng bàn tay y vừa chạm lên làn da nóng bỏng của Sở Dung Ca thì hắn lập tức co rúm người lại, lùi về sau.

Cả người run lên bần bật, khàn giọng gầm nhẹ.
– Vương gia… Tướng quân, cầu ngươi mau rời khỏi đây… Ngay lập tức!
Thế nhưng Phượng Khanh làm sao rời khỏi cậu ta bây giờ được? Sở Dung Ca phân hoá, nếu là Càn Nguyên thì không có vấn đề gì.

Nhưng nếu là Khôn Trạch, còn là cực Khôn Trạch, đảm bảo Càn Nguyên trong bán kính hai dặm quanh đây sẽ nổi điên hết!
Ngày đó y phân hoá, may mắn được Sở Dung Ca phát hiện, lập tức dùng khinh công đưa y vào giữa rừng sâu, Càn Nguyên nào tới gần lập tức bị cậu ta đánh ngất đem đi.

Y mới an toàn trải qua kỳ phân hoá.
Phượng Khanh càng nghĩ càng lạnh người, dứt khoát vòng tay ôm dưới hai tay Sở Dung Ca nhấc cậu ta dậy muốn đem cậu ta chạy xa khỏi đây.
Y hoàn toàn không biết, vì hành động này của mình, lý trí Sở Dung Ca tuyên cáo vỡ tan.
Bàn tay kia có sức lực kinh người, nắm lấy Phượng Khanh đè trên mặt đất, tới lúc y biết được chuyện gì đang xảy ra thì y và Sở Dung Ca đã kề sát mặt, môi dán lên môi mà hôn kịch liệt.
Thế nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, chỉ chớp mắt sau, một mùi hương nồng đậm toả ra.

Phượng Khanh chưa nhận ra đó là mùi gì thì đã hốt hoảng phong bế khứu giác.

Đây là… Tin tức tố của Càn Nguyên!
Sở Dung Ca đã hoàn toàn mất trí, cạy miệng Phượng Khanh ra, nụ hôn gần như gặm cắn, lập tức vị máu tươi tràn ngập trong khoang miệng.

Tin tức tố theo nụ hôn kia tiến vào cơ thể Phượng Khanh.
Một luồng nhiệt hoả lập tức như thể bùng lên từ bụng dưới thiêu đốt tất cả lục phủ ngũ tạng.

Kì phát tình của y giống như trái cây bị tin tức tố của Càn Nguyên thúc chín, chậm rãi lan khắp cơ thể.
Đầu Phượng Khanh ong lên một tiếng.
– Sở Dung Ca!
Làm sao y có thể quên… Nếu là Khôn Trạch, người nguy hiểm sẽ là Sở Dung Ca.


Nhưng nếu cậu ta phân hoá thành Càn Nguyên, thì Hiên Viên Phượng Khanh y chết chắc.
Sở Dung Ca cuối cùng cũng kéo về được một tia thần trí bằng cách tự nắm lấy đoản đao đâm thẳng xuống đùi mình.

Hắn nhìn Phượng Khanh đang co quắp trên mặt đất, sắc mặt thoắt cái liền trắng bệch.
– Vương gia… Ta…
Phượng Khanh lúc này chỉ biết, kỳ phát tình của y tới rồi.

Nếu không nhanh chóng ngăn lại tin tức tố của Khôn Trạch, y sẽ xong đời.
– Mau… Liên kết tạm thời… Đánh dấu ta!
Phượng Khanh bắt lấy Sở Dung Ca, thanh âm dồn dập.
Sở Dung Ca cứng người lại trong giây lát, nhưng rồi cậu vẫn ôm Phượng Khanh đặt lên giường, vươn tay lột quần áo khắp người y.
– Vương gia… Tướng quân, Dung Ca đắc tội.
Nói rồi hắn nhắm mắt, cắn lên đùi trong của y, Phượng Khanh a lên một tiếng, nghiến chặt môi để không rên lên.
Đánh dấu tạm thời với Khôn Trạch thường chỉ cần một vết cắn nơi gáy cổ.

Thế nhưng đối với cực Khôn Trạch phải cần tới ba vết.

Một vết ở đùi trong, một vết ở sườn eo, vết cuối cùng ở gáy cổ.
Sở Dung Ca cắn xuống vô cùng dứt khoát.

Tuyến thể luôn là nơi cực kỳ mẫn cảm, khi đánh dấu sẽ không đau, nhưng Phượng Khanh cũng cảm thấy cả người như mất hết sức lực, run rẩy nhè nhẹ.

Sở Dung Ca cắn xong, nhìn thấy dấu vết sâu hoắm rỉ máu mình để lại, không đành lòng liếm nhẹ lên.
– Mau… Mau lên…
Âm thanh thoát ra khỏi cổ họng y lúc này chỉ chỉ như tiếng muỗi kêu, hữu khí vô lực.
Sở Dung Ca cũng không nhiều lời, cúi người cắn phập lên eo y.

Nơi này tốn nhiều thời gian hơn để đánh dấu, hơn một khắc sau Sở Dung Ca mới ngẩng đầu lên, quệt đi vệt máu ở khoé môi.

Phượng Khanh lúc này đã như bùn nhão mặc người nhào nặn, tới tai cũng ù đi, mơ hồ chỉ nghe thấy Sở Dung Ca nói gì đó trước khi lật người y lại, cắn lên tuyến thể cuối cùng.
Tin tức tố Khôn Trạch chậm chạp rút đi.

Phượng Khanh cũng càng ngày càng mê man.
Có lẽ Sở Dung Ca biết rằng ‘Phượng Khanh’ sẽ không nhớ gì nữa sau khi tỉnh dậy, Hắn rốt cuộc làm ra hành động mà nếu như không có kỳ phân hóa bức tới sắp phát điên thì Sở Dung Ca sẽ không bao giờ mạo phạm người giống như thần linh mà hắn tôn thờ này.
Sở Dung Ca hôn lên mi tâm Phượng Khanh.
Dục niệm.

Ái tình.

Như thủy triều cuồn cuộn.
Thế nhưng Sở Dung Ca chỉ thành kính cúi đầu, một nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua.

Giống như một lời tạm biệt.
Sau đó Hiên Viên Diệp Nhiên xé rách cửa lều, xông vào trong.
Phượng Khanh chứng kiến toàn bộ quá trình này, cả người như hóa đá.

Kiếp trước y bị kỳ phát tình làm cho phát cuồng, không còn tâm trí để suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác.

Thế nhưng lúc này y hoàn toàn tỉnh táo đứng ở đây, Sở Dung Ca nhìn người trong lòng đã nửa mê nửa tỉnh, lộ ra vẻ mặt vừa đau lòng vừa ôn nhu vô hạn.
Tất cả mọi chuyện từng xảy ra trong quá khứ vụt qua trước mặt Phượng Khanh giống như đèn kéo quân.
Cả một đời đều là Sở Dung Ca đi phía sau Phượng Khanh, lặng lẽ âm thầm bảo hộ y.

Hiện tại đổi lại là Phượng Khanh bầu bạn bên cạnh hắn.

Thế nhưng Sở Dung Ca lại không biết được.
Bảy ngày bảy đêm trong đại lao, Phượng Khanh không có cách nào khác là trơ mắt nhìn hắn chịu đủ loại tra tấn.

Dù là cực Càn Nguyên thì cũng có cực hạn.
Đêm xuống, cai ngục rốt cuộc cũng rời đi, Phượng Khanh biết chỉ nửa tiếng nữa sẽ có người khác đến thay ca, lặp lại tất cả những tra tấn trước đó lên người Sở Dung Ca.
Y run lẩy bẩy đi tới trước mặt hắn.

Sở Dung Ca bị đóng đinh trên cọc gỗ, ánh mắt vẫn còn giữ được một tia thần trí rũ xuống, nhìn không ra vui buồn.

Phượng Khanh như bị một thanh kiếm vô hình chém xả hai chân, bịch một tiếng quỳ trước mặt hắn, y cố gắng bắt lấy một góc y phục đã rách nát của Sở Dung Ca, thế nhưng bàn tay chỉ chạm vào hư không.
….
Phượng Khanh không biết, ngày đó khi hắn quay lại, nhìn thấy y bị gần chục tên thị vệ luân phiên làm nhục rốt cuộc trong lòng hắn cảm giác thế nào.

Rõ ràng vết thương khắp người hắn còn chưa khép miệng, nhiễm trùng mà phát sốt.
Phượng Khanh chỉ thấy trong mắt hắn nổi lên một tầng tơ máu, không nói một lời xông đến.

Tay không bẻ gãy cổ năm sáu tên ám vệ Càn Nguyên của Hiên Viên Diệp Nhiên.

Vết roi khắp người nứt toác, máu tràn ra, thấm qua lớp y phục.
Ba mươi tên ám vệ Càn Nguyên được Hiên Viên Diệp Nhiên bí mật bồi dưỡng hợp sức mới đánh bại được hắn, Sở Dung Ca bị đánh gãy hai chân, ép quỳ xuống trước mặt Hiên Viên Diệp Nhiên, trong miệng hắn hộc ra từng ngụm máu.
– Ngươi đúng là vì y mà không tiếc mạng nhỉ? – Hiên Viên Diệp Nhiên cười lớn, nhấc mũi giày đạp lên mặt Sở Dung Ca.

– Được, trẫm cho ngươi thêm một cơ hội.

Tự ngươi cắt bỏ tuyến thể của mình, tự cung làm thái giám.

Ta sẽ tạm thời tha mạng cho y cùng tiểu tạp chủng trong bụng y.

Thế nào?
Phượng Khanh chỉ cản thấy trong đầu ong ong, ngay cả sau đó cả hai có nói thêm gì không y cũng không nghe rõ.
– Ngươi không xứng có được tình yêu của y.
Sở Dung Ca chỉ nói một câu như thế trước khi bị dẫn đi.
Ba ngày hôm sau, tin tức tố cực Càn Nguyên trên người hắn đã tiêu tán hết.

Cắt bỏ tuyến thể trước giờ luôn là cửu tử nhất sinh, Phượng Khanh đã từng trải qua loại đau đớn cùng cực như lóc thịt gọt xương đó.

So với y đời này tuyến thể chưa hoàn toàn phân hoá còn đau đớn hơn gấp trăm lần.
Bước chân hắn lung lay tiến vào Dực Vương phủ, dừng lại một lúc dưới tàng hoa lê trắng xoá, chưa dám bước vào trong ngay.
Sở Dung Ca chống một tay lên đất, nôn ra một búng máu.

Hắn liền vội vàng mò mẫm tìm khăn sạch lau đi, xác nhận khắp người không còn mùi máu tươi nữa mới đứng thẳng lại.
Phượng Khanh muốn vươn tay ôm chặt hắn, thế nhưng y chỉ là một ảo ảnh tồn tại nơi này.

Sở Dung Ca vuột ra khỏi tầm tay y, bóng lưng cô độc lầm lũi bước về phía trước.
Tách…
Phượng Khanh hoảng hốt sờ lên mặt, y không có cảm giác, nhưng rõ ràng thứ đang rơi xuống là nước mắt.

Người đau đớn hẳn là Sở Dung Ca… Người thống khổ hẳn là hắn.

Thế nhưng y lại rơi nước mắt.
Rốt cuộc thì trái tim này cũng vẫn chỉ là máu thịt, chẳng phải sắt đá.
Hắn đem hình bóng một người khảm vào tim, tìm cách bảo hộ.

Rốt cuộc y lại hại hắn cả hai đời.
Sở Dung Ca… Sở Dung Ca…
Kiếp trước sau khi y chết, Sở Dung Ca không tìm tới Hiên Viên Diệp Nhiên trả thù.

Sau khi bẻ đứt xích sắt giam cầm hắn trong hoàng cung, tìm tới nơi Phượng Khanh nhìn thấy y lần đầu tiên.

Khi đó Sở Dung Ca chỉ mới mười một tuổi, bát tự quá nặng, bị dân làng xem là Thiên Sát Cô Tinh, bèn ném hắn vào trong núi, để Sở Dung Ca bị dã thú cắn xé.

Đứa nhỏ không biết lấy sức lực từ đâu, vật lộn với một con mãnh hổ suốt nửa ngày mới siết chết được nó, bản thân hắn cũng là sức cùng lực kiệt, nằm bên vách núi hấp hối.

Phượng Khanh vô tình nhìn thấy, cho rằng hắn là kỳ tài, bèn tiện tay nhặt hắn về.
Ký ức trôi nổi hai đời lúc này như thể bụi trần lắng xuống.

Bản thân Phượng Khanh cũng hoảng hốt, đã từng ấy năm trôi qua vậy mà y vẫn nhớ rõ ngày đó bản thân gặp Sở Dung Ca ở tình cảnh thảm hại thế nào.
Sở Dung Ca đứng bên vách núi, lần sờ khắp người mới rút ra được một cây trâm bạc.

Hình dáng rất thô sơ, còn bị va đập quá nhiều mà cong cong méo mó, nếu đem ra chợ bán chắc chẳng đủ mua ba cái bánh bao nhân thịt.

Phần đỉnh được khắc từng nét tỉ mỉ thành một đóa mẫu đơn vẫn còn dang dở.
Sở Dung Ca lặng lẽ vùi cây trâm bạc xuống đất, dùng tay không mà cào, vụng về đắp thành một ngôi mộ nho nhỏ.
Ngôi mộ riêng của Hiên Viên Phượng Khanh và Sở Dung Ca.
– Mẹ ta nói, mộ phần phải có một vật liên quan tới người đã khuất, mới có thể tạm bợ để linh hồn ngươi có chỗ nghỉ chân.

Nhưng là… Ta không có vật gì từng thuộc về người cả.

Ngươi… Táng thân biển lửa, hài cốt thành tro.

Đồ vật từng thuộc về người, ta không có.

Cái gì cũng không có…
Câu cuối cùng, hắn nói rất chậm.

Từng câu từng chữ lại như con dao hai lưỡi, đâm vào tim hắn, lại khiến y bị thương, máu chảy đầm đìa.

Sở Dung Ca ngơ ngẩn nhìn, giống như một đứa trẻ đột nhiên nhìn trái bong bóng mình rất thích vỡ tan trong lòng bàn tay, mới hay từ trước tới giờ bản thân vốn chẳng nắm được thứ gì cả.
Trân bảo của hắn, bị kẻ khác chà đạp, hắn lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
– Thứ này, vốn dĩ là muốn tặng cho người, nhưng bao nhiêu năm qua ta cũng chẳng có nổi dũng khí kia.
Sở Dung Ca vốn kiệm lời, lúc này phá lệ nói rất nhiều.

Thanh âm của hắn trầm thấp thật sự rất dễ nghe.

Lại chẳng hề khiến Phượng Khanh an tâm như lúc trước, chỉ khiến trái tim trong lồng ngực này càng quặn thắt.

Y muốn gào lên, ngăn cản hắn.
Thế nhưng y vẫn trơ mắt nhìn Sở Dung Ca rút ra trường kiếm bên hông, cúi đầu lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.
– Đồ vật thuộc về người, vậy để ta đi.

Sở Dung Ca thuộc về Hiên Viên Phượng Khanh.

Kiếp này kiếp sau, vĩnh sinh vĩnh thế.
Ta tới bồi ngươi.
Trường kiếm xuyên tim, nhuộm đỏ ngôi mộ tạm bợ vừa mới đắp.
Tiếng thét của Phượng Khanh nghẹn trong cổ họng.
Dường như năm tháng đã rời xa y, quá khứ hiện tại đan vào nhau, quấn chặt lấy.
Chạy trốn một đời.

Lại nhận ra, bản thân vốn dĩ chạy không thoát.
Sở Dung Ca chết trước mặt y.
Máu tươi nhuộm đầy đất, thiên địa cũng như biến sắc, chỉ còn màu đỏ sậm chói mắt chảy xuôi về phía y.
Thì ra… Đây là ác mộng của y cả hai đời.
Có lẽ Sở Dung Ca cảm thấy lúc còn sống vẫn chưa làm tròn nhiệm vụ, bảo hộ y một đời.

Tới lúc trường kiếm xuyên thủng từ trước ngực ra sau lưng cũng vẫn giữ tư thế quỳ một chân trước ngôi mộ tạm bợ của Phượng Khanh.
Linh hồn trong suốt của Phượng Khanh cũng quỳ trước mặt hắn, bàn tay như muốn ấn lên vết thủng trên ngực hắn ngăn máu tươi chảy ra như suối.

Sở Dung Ca nhắm mắt, gục đầu xuống, khoé môi mấp máy trước khi trút hơi thở cuối cùng.
Kiếp sau, ta vẫn sẽ bảo hộ ngươi.
Làm thế nào Hiên Viên Phượng Khanh hết thích Sở Dung Ca?
Sớm đã không còn cách nào nữa.
Khắc sâu vào hồn phách, lẫn vào trong máu thịt.

Phượng Khanh y có thể lên trời xuống đất, hủy thiên diệt địa, lại chẳng thể nào biết… muốn xoá đi hình bóng một người, giết chết phần tình cảm này như thế nào.
Hiên Viên Phượng Khanh yêu Sở Dung Ca.
Yêu cả hai đời.
Hiên Viên Phượng Khanh phụ Sở Dung Ca.
Phụ cả hai kiếp.
Còn Sở Dung Ca?
Hắn chỉ yên lặng đi theo phía sau y, không cần y quay đầu nhìn lại.

Không cần Hiên Viên Phượng Khanh hồi báo.
Hắn luôn là người ngu ngốc như thế.

Phượng Khanh rốt cuộc biết được.
….
Tam Sinh Mộng Tử.

Hồng trần như mộng, trăm năm đời người vụt trôi trong nháy mắt.

Bước qua sông Vong Xuyên, uống một chén Mạnh Bà, chấp niệm dù sâu nặng cũng sẽ hóa thành bụi trần tan đi trên đầu ngón tay.
__________________
Hỏi: Tại sao Hiên Viên Diệp Nhiên lại cho rằng Phượng Khanh đã bị Sở Dung Ca đánh dấu?
Đáp: Đánh dấu tạm thời của Càn Nguyên với một Khôn Trạch là một việc cực kỳ khó.

Cần phải thoả mãn đủ ba điều kiện:
Thứ nhất phải đánh dấu Khôn Trạch lúc kỳ phát tình mới bắt đầu.
Thứ hai, chỉ đưa tin tức tố vào cơ thể người kia chứ không được hoà lẫn máu của Càn Nguyên và Khôn Trạch, không làm được thì đánh dấu tạm thời sẽ thành đánh dấu vĩnh viễn luôn.
Thứ ba, Càn Nguyên đánh dấu Khôn Trạch là một loại bản năng, phải có định lực cùng kiên nhẫn cực cao trong tình huống bị tin tức tố của Khôn Trạch hấp dẫn mà kìm lại mong muốn hoà lẫn máu của hai người.
Dễ hiểu theo cách hoa mỹ là giống như ma cà rồng nếu như đã nếm mùi máu thì rất khó để dừng lại.

Dễ hiểu theo cách thô tục hơn thì là… Khi đang chjch trên đà đang hưng phấn thì trên đời có mấy anh công kiềm chế được mà rút cúc cu ra không xả vô trong :))))))
Đã vậy Phượng Khanh còn là cực Khôn Trạch, tin tức tố chẳng khác gì xuân dược liều cực mạnh với bất kỳ Càn Nguyên nào.

Ngoài Sở Dung Ca ra chắc trên đời chẳng ai mà hold cho nổi :)))))))) thế nên Hiên Viên Diệp Nhiên tới lúc Phượng Khanh chết vẫn không tin đứa nhỏ kia là con mình.


Bình Luận (0)
Comment