Sáng sớm hôm sau, Lục Quý Trì xuất phát.
Kể ra cũng thật tình cờ, vị khâm sai Chiêu Ninh đế đặc biệt cử đi lần này là một trong hai thanh niên tài giỏi tuấn tú mà chàng từng muốn giới thiệu cho Khương Hằng – nhị công tử nhà Chương các lão, Chương Tinh Dương.
Chương Tinh Dương năm nay mười chín, từ nhỏ đã có tiếng thần đồng, ba năm trước đậu khoa bảng, trở thành trạng nguyên trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Chu. Chiêu Ninh đế rất thưởng thức chàng thiếu niên tài năng nhưng không kiêu ngạo, tướng mạo lại rất nổi bật này, luôn có ý trọng dụng, lần này phái y đi Hoài Nam tra án, chính là muốn lót đường cho y.
Ba châu ở Hoài Nam là cứ điểm trọng yếu, tấp nập kẻ Bắc người Nam, thương nhân đông đảo, kinh tế phát triển, trước nay luôn là địa phương các thế gia giàu có nhăm nhe thâu tóm – dẫu sao đồng tiền có sức mạnh sai khiến cả ma quỷ, chả có ai lại chê nhiều tiền. Đặc biệt vào những năm Đại Chu thù trong giặc ngoài, suýt thì mất nước, thế cục ở ba châu Hoài Nam càng thêm hỗn loạn.
Chiêu Ninh đế kế vị mới được mấy năm, chưa rảnh rang để thu thập tàn cục phương này — đơn giản là không có thời gian, chứ không phải chưa từng nghĩ tới. Hiện giờ có kẻ tự mình dâng tới cửa, thời cơ quá là thích hợp, y đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Mà Chương Tinh Dương chỉ cần giải quyết tốt cục diện bê bối này, tiền đồ tương lai ắt vô lượng.
Dĩ nhiên, cũng có nguy hiểm.
Ai lại cam tâm nhả miếng thịt béo đang ngậm trong miệng? Chưa kể nạn lũ lụt lần này thực sự nghiêm trọng, nếu đào sâu tra rõ nguyên nhân vấn đề, ối kẻ sẽ bị chém đầu và tịch biên tài sản, cho nên để bảo vệ tính mạng, những kẻ trùm sỏ phía sau tuyệt đối sẽ không cho y cơ hội tìm ra chân tướng.
Đây là một cuộc chiến chính trị trong thầm lặng.
Tuy nhiên Lục Quý Trì cũng không quá lo lắng, chàng đã điều tra Chương Tinh Dương, biết anh chàng này tuy trẻ tuổi, nhưng năng lực làm việc rất mạnh, hơn nữa thế lực đứng sau Chương gia cũng không nhỏ, lật tung ba châu của Hoài Nam thì còn khó, chứ tra rõ nạn lụt lần này thì chả có gì khó khăn.
Về phương diện an toàn, khi khâm sai đại thân xuất hành, ắt có quân lính đi theo. Ngoại trừ những người này, Chương Tinh Dương còn an bài thêm mấy cao thủ đi yểm trợ, Lục Quý Trì cũng có Ngụy Nhất Đao và Vương Thắng theo, bảo vệ tính mạng cho y không thành vấn đề.
“Điện hạ, Khương tiểu thư kìa!”
Vừa mới tới cửa thành, đang chuẩn bị đi tập hợp cùng mọi người, chàng chợt nghe tiếng Ngụy Nhất Đao hô lên.
Lục Qúy Trì sửng sốt trong giây lát, nhanh chóng nhìn sang phương hướng anh ta chỉ, quả nhiên thấy Khương Hằng vận bộ xiêm y màu ngọc bích đang đứng lẫn trong đám người ven đường, cười tít mắt nhìn chàng.
“Không phải đã dặn nàng không cần tiễn sao? Trên đường đông người như vậy, ngộ nhỡ bị chen lấn thì làm thế nào?”
Lời nói ra thì vậy, nhưng chân rảo bước thật nhanh, ánh mắt cũng tỏa sáng lấp lánh… Lòng Khương Hằng dâng lên niềm hạnh phúc, ngoài mặt nàng chỉ chớp mắt, nói: “Lúc ngủ có mơ thấy điện hạ, thấy rất nhớ, kìm long chẳng đặng mà…”
Thiếu niên đêm qua cũng nằm mơ, đã vậy nửa đêm còn phải bò dậy thay quần nhất thời nóng bừng hai tai: “Mơ…mơ thấy gì?”
“Mơ thấy điện hạ nói nhớ thiếp, bảo thiếp nhất định phải qua gặp chàng.”
Lục Quý Trì: “…”
Cái cớ này cũng được đấy.
Ghẹo chàng một chốc, tâm trạng Khương Hằng đã tốt hơn, nàng cười khẽ đôi tiếng, rồi móc từ ngực ra một vật đưa cho chàng: “Hôm qua thiếp quên chưa đưa thứ này cho điện hạ.”
Lục Quý Trì nhận lấy xem, thấy là một chiếc hà bao bên trên có thêu hình đôi uyên ương, bên trong sờ mềm mềm, không biết chứa thứ gì. Chàng với tay mở ra, bị Khương Hằng cản lại.
“Đợi lát nữa lên đường rồi hãy xem.”
“Gì mà thần bí thế?” Lục Quý Trì rất tò mò, cưỡng không nổi, nhưng lời vợ tất phải nghe, chàng kiềm chế thu hà bao lại, vái chào nàng, ngoài miệng thì cười hì hì nói, “Nghe theo vương phi.”
Xung quanh nhiều người, hai tiếng ‘vương phi’ của chàng vừa nhỏ vừa nhẹ, Khương Hằng nghe mà rung động, cúi đầu cười khẽ: “Phải rồi, thiếp nhớ anh họ Lạc vương của thiếp cai quản vùng Hoài Châu Hoài Nam, điện hạ tới đó, giúp thiếp hỏi thăm anh ấy nhé.”
Lạc vương chính là người anh em say mê làm ruộng của nguyên chủ, con trai độc nhất của Tần thái phi, Khương Hằng tuy không thân cận với vị này như Tần Tranh, nhưng nhìn chung quan hệ cũng khá tốt.
Lục Quý Trì tất nhiên đồng ý. Đang định nói thêm, tầm mắt Khương Hằng đột nhiên nhìn sang: “Vị kia chính là nhị công tử nhà Chương các lão sao?”
Lục Quý Trì ngẩng đầu, quả nhiên thấy Chương Tinh Dương đi đầu đội ngũ.
Đó là một thiếu niên gương mặt khá non, miệng luôn cười tủm tỉm, nhìn vô cùng nhiệt tình sáng sủa, trên người toát ra khí chất độc hữu của con nhà thế gia, song lại không hề kiêu ngạo, không khiến người ta chán ghét. Y đang nói chuyện với người nhà đưa tiễn, nụ cười trên môi vừa tự tin, vừa rực rỡ.
Lục Quý Trì lẽ ra chẳng để tâm, mặc dù thi thoảng có nhớ lại chuyện cũ, muốn bay về quá khứ, vả lệch cái mồm ngu ngốc của mình, nhưng đã ôm được mỹ nhân về rồi, còn suy nghĩ quá khứ làm chi? Chẳng phải sẽ mua dây buộc mình sao? Thế mà lúc này, thấy Khương Hằng nhìn Chương Tinh Dương không chớp mắt, chàng đột nhiên không thể cười nổi.
Đã thế Khương Hằng còn tán thưởng một câu ‘Quả nhiên tuổi trẻ tràn đầy hứa hẹn, y như trong truyền thuyết’, lòng Lục Quý Trì càng thêm căng thẳng, xen chút vị chua chua: “Cũng tạm, không đẹp trai bằng Lâm Sanh.”
“Thiếp cho chằng Lâm thế tử tuấn tú, còn Chương nhị công tử lại tinh tế, hai người mỗi người một vẻ…”
Lục Quý Trì nghe mà cảm giác như bản thân uống phải ba vại giấm lớn, cả người tỏa ra hơi chua loét.
Khương Hằng nín cười, đương lúc ánh mắt chàng thiếu niên càng lúc càng thêm cảnh giác, nàng buột ra vế sau, “Dĩ nhiên, hai người bọn họ cộng lại cũng không đẹp trai bằng điện hạ.”
“!” Cơn ghen trong lòng bị sự ngọt ngào lấn át, Lục Quý Trì nhếch miệng, nhìn nàng thì thầm, “Nàng khéo nịnh ghê, ta sao có thể so với hai người họ.”
“Điện hạ, chúng ta phải lên đường rồi.”
Thấy Vương Thắng tới thúc giục, Khương Hằng không cười trêu Lục Quý Trì nữa, nàng nhìn chàng, nhẹ giọng bảo: “Trong mắt thiếp, điện hạ chính là người đàn ông tuấn tú nhất trên đời.”
Lục Quý Trì nghe sướng hết cả người, lộ ra nụ cười ngây ngô: “Nàng cũng thế, cũng là người con gái đẹp nhất trong mắt ta.”
“Thật sao? Nghe nói vùng Giang Nam nhiều mỹ nhân, có khi điện hạ tới đó…”
Lục Quý Trì ngẩn người, bỗng nhiên ngộ ra điều gì. Chàng ngắm nhìn người con gái trông có vẻ bình thường, như thể đã dự liệu trước, chỉ đang bông đùa với mình, không nhịn được nương theo tay áo che giấu, thoắt cầm lấy tay nàng: “Trên đời có trăm triệu mỹ nhân, ta cũng chỉ cần một mình nàng.”
Khương Hằng ngẩn ra, một thoáng, mi mắt nàng cong cong, khẽ ‘ừ’ một tiếng.
Nàng đương nhiên tin tưởng chàng, chỉ là lần đầu biết yêu, khó tránh khỏi có phút giây lo được lo mất.
***
Mặc dù chỉ là một viên ngoại lang tòng ngũ phẩm, nhưng Lục Quý Trì vẫn là vương gia, thế nên kể cả mấy quan viên đi theo hay Chương Tinh Dương, không ai dám coi chàng như tiểu đệ mà sai sử. Nhưng trong lòng ai nấy đều rất buồn bực — thử nói xem đang làm vương gia yên ổn, khi không đi xem náo nhiệt làm gì? Ở lại kinh thành hưởng thụ vinh hoa phú quý không phải tốt à? Cứ phải tới thêm phiền toái cho bọn ta.
Lục Quý Trì biết tỏng suy nghĩ của họ, nhưng chàng không để bụng, ấn tượng không phải là một thứ bất biến, thời gian lâu dài, bọn họ tự nhiên sẽ nhận ra chàng không phải tới để gây rối, cũng không phải tới để sinh sự
“Điện hạ, đã sắp đến dịch trạm, chuẩn bị nghỉ ngơi.”
Giọng nói của Ngụy Nhất Đao từ bên ngoài xe ngựa truyền vào, Lục Quý Trì đáp một tiếng, thu hồi chiếc khăn trong tay – chiếc khăn này chính là thứ đồ nằm trong chiếc hà bao Khương Hằng đưa cho chàng hồi sáng. Rất tao nhã, không màu mè, trên chỉ thêu một chữ Khương, là chiếc khăn ngày thường Khương Hằng vẫn hay mang theo bên người.
Trong khoảnh khắc mở hà bao nhìn thấy chiếc khăn tay, lỗ tai Lục Quý Trì nóng rần, tựa như cảm nhận được bên trên còn vương nhiệt độ cơ thể cũng như mùi thơm của Hằng Hằng nhà chàng.
Cứ thế tâm tình nhộn nhạo mấy hôm, cảm giác muốn lập tức quay trở về thành thân rồi động phòng cũng dần thoái lui. Thay vào đó là một nỗi nhớ nhung từng chút chất chồng, giống như nước chảy, chẳng phải mạnh mẽ dâng trào, nhưng càng lúc càng sâu sắc.
Lục Quý Trì đặc biệt thích cảm giác tim như ắp đầy một thứ gì đó, dù là dọc đường đi thiếu thốn mọi bề, chàng cũng không cảm thấy cực nhọc.
“Điện hạ, tới rồi.”
“Được.”
Lục Quý Trì cử động bả vai đau nhức, đứng dậy bước xuống xe ngựa, vừa vặn Chương Tinh Dương cũng từ xe ngựa phía trước đi xuống, hai người mặt đối mặt.
“Đường đi mệt nhọc, điện hạ cực khổ.”
“Mọi người như nhau, Chương đại nhân không cần khách khí.”
Lục Quý Trì đã sớm bày tỏ dù chàng là vương gia, cũng sẽ không nhúng tay vào việc của Chương Tinh Dương, Chương Tinh Dương thấy chàng hơn nửa tháng nay không hề ỷ vào thân phận để làm khó y thì thấy yên long hơn nhiều, đồng thời cũng có phần tò mò — y nhớ gã Tấn vương lúc trước không như vậy.
Tuy nhiên y không có ý qua lại với gã quá mức, vì thế suốt một đường y chỉ duy trì lễ phép căn bản, không hề vồn vã nhiệt tình.
Lục Quý Trì cũng giống vậy — bây giờ mỗi lần chàng nhìn y, lại nhớ tới lời khen của Khương Hằng ‘tuổi trẻ có triển vọng’ kia, tuy lời này không sai, nhưng đàn ông một khi đã ghen thì không quan tâm phải trái! Cho nên, hừ, kệ xác nhà anh!
Đương chuẩn bị vào dịch quán, bỗng nhiên sau lưng vang lên tiếng vó ngựa răm rắp có thứ tự, Lục Quý Trì tò mò quay đầu, chỉ thấy phó tướng dưới quyền Tần Tranh, cũng là tâm phúc của Chiêu Ninh đế, Ngụy Giang, đang xoay người từ trên lưng con ngựa cao lớn nhảy xuống,
Nhìn thấy đoàn người Lục Quý Trì, Ngụy Giang không quá bất ngờ, chỉ nhanh chóng tiến đến hành lễ.
Bởi vì có qua lại với Tần Tranh, Lục Quý Trì cũng biết gã, quan hệ còn tương đối tốt, thấy đoàn người họ gió bụi vất vả, mặt mũi mệt mỏi, rõ ràng là một đường thúc ngựa không ngừng để phi tới, chàng không khỏi có chút hiếu kỳ: “Đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại tới đây?”