Viết xong thư, cho người gia roi thúc ngựa gửi đến Bắc Hạ, Lục Quý Trì vui sướng ngồi xe ngựa hồi kinh.
Trước khi đi, chàng để lại cho Chương Tinh Dương một xấp giấy, trên đó viết vài phương pháp gia cố đê đập, những thứ mà chàng đã cân nhắc cẩn thận dựa trên tình hình thực tế ở Hoài Châu.
Chương Tinh Dương không hiểu nhiều về phương diện thủy lợi, chỉ cười nhận lấy, đến khi y quay về đưa cho đám quan viên bộ Công xem, mới hay những phương pháp kia thật tiên tiến và hiếm có.
Y càng thêm kinh ngạc, mắt nhìn Lục Quý Trì càng thay đổi, vừa vặn đang định viết thư báo cáo bề trên tình hình Hoài Châu gần đây, y bèn viết tất cả những chuyện Lục Quý Trì đã làm vào trong.
Chiêu Ninh đế không ngờ đệ đệ hung hăng ra ngoài một chuyến lại làm được nhiều việc như vậy, sau khi đọc tin thì kinh ngạc hồi lâu mới lắc đầu bật cười: “Kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.”
Lúc đó Tần Tranh cũng có mặt, hắn rất đỗi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng đáp: “Chúc mừng bệ hạ, lại có thêm người tài trợ giúp.”
Tên Tấn vương chết tiệt này rốt cuộc cũng tìm được chỗ đứng chính xác cho bản thân, hắn đỡ phải lo một ngày nào gã lên cơn động kinh chán sống, liên lụy tới cô em họ nhà hắn, được lắm.
“Người tài trợ giúp…” Chiêu Ninh đế nghe câu này, lấy làm vui vẻ, “Không thể ngờ có một ngày, bốn chữ này lại được dùng với thằng nhãi kia, song mớ bòng bong này nó xử lý rất tốt, vượt xa dự đoán của trẫm… Khanh nói xem trẫm nên thưởng gì cho nó?”
Câu hỏi này Tần Tranh không tiện đáp, hắn nào biết Lục Quý Trì thiếu cái gì, hay Chiêu Ninh đế muốn thưởng gì.
Chiêu Ninh đế cũng không trông đợi câu trả lời của Tần Tranh, y đắn đo một chút, lại lắc đầu cười phá lên, “Thôi đi, cho dù trẫm không thưởng, tên mặt dày kia thể nào cũng vào cung đòi, đến lúc đó rồi tính.”
Nghĩ tới dáng vẻ treo cờ hiệu ‘đệ sắp phải lấy vợ, phải nuôi gia đình rồi’, kể nghèo kể khổ vào cung đòi bảo bối của đệ đệ hung hăng, ánh mắt vị đế vương trẻ tuổi lại thấp thoáng ý cười.
Đúng là da mặt càng lúc càng dày.
Có điều làm việc càng lúc càng có chừng mực.
Rất tốt.
Đang vui vẻ, đột nhiên một ám vệ trẻ tuổi từ ngoài bước nhanh vào bẩm: “Bệ hạ, vừa nhận được tin tức, hai vị Lạc vương và Tấn vương điện hạ giữa đường gặp thích khách, đã ngộ thương.”
Chiêu Ninh đế giật mình, ý cười trong nháy mắt bay biến mất tăm: “Có nghiêm trọng không?!”
“Hai vị điện hạ chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại.”
“Thích khách thì sao?”
“Sau khi phát hiện kế hoạch thất bại đã đồng loạt tự tử, không kẻ nào sống sót. Thuộc hạ đã phái người đi điều tra thân phận kẻ chủ mưu đằng sau.”
“Tra? Có gì mà tra. Chỉ là mấy tên chó cùng rứt giậu, sợ hai đứa em của trẫm nắm giữ tội chứng của bọn chúng mà thôi…” Việc này cho thấy chuyện Lạc vương âm thầm điều tra đã bị người ta phát hiện, mới dẫn đến cơ sự này. Chiêu Ninh đế nhếch mép, ánh mắt hết sức lạnh lẽo, “Ngay cả em trai trẫm cũng dám hạ thủ, lá gan của bọn chúng lớn hơn trẫm tưởng tượng nhiều.”
Tần Tranh nhủ thầm, chẳng phải do ngài dung túng bọn chúng đấy sao.
Nhưng nếu không dung túng cho bọn chúng đến mức không biết trời cao đất dày, sao có cơ hội lần ra những thế lực đã bén rễ trong triều đình, trải rộng khắp thiên hạ hiện nay được.
***
Bên này Chiêu Ninh đế dùng thủ đoạn sấm sét, bắt đầu thu lưới bắt cá, bên kia Lục Quý Trì đang nằm bò trên xe ngựa thở vắn than dài.
Lạc vương ngồi bên cạnh, cánh tay băng bó, vẻ mặt áy náy nhìn chàng: “Là anh liên lụy chú rồi…”
Lúc đám sát thủ kia xuất hiện có nói mấy câu ngụ ý, Lạc vương nghe thì nhận ra bọn chúng đến vì y. Lục Quý Trì cũng hiểu, nhưng chàng không hỏi nhiều, lúc này chỉ liếc mắt sang ông anh: “Anh em với nhau sao lại nói liên lụy với không liên lụy, thôi anh qua chỗ Tú Tú nhà anh đi, đừng ở đây làm phiền em nữa, em buồn ngủ rồi.”
Anh em sao? Lạc vương thoáng sửng sốt, cuối cùng cười thoải mái: “Được.”
Chuyện xảy ra bất ngờ, Lục Quý Trì và Lạc vương không có chuẩn bị, giữa lúc hốt hoảng vô tình bị thương, Gia Cát Tú Tú và Nghiêm Ngữ ngồi xe khác, mặc dù không hề hấn gì, nhưng chuyện đến đột ngột, hẳn cũng có phần kinh sợ, vì thế Lạc vương an ủi cậu em trai xong bèn qua dỗ người yêu.
Để lại Lục Quý Trì đưa tay sờ soạng lên vùng vết thương tuy không nghiêm trọng nhưng vị trí lại hết sức bối rối của mình, lòng lặng lẽ chảy dài hai hàng nước mắt đau khổ.
Sắp thành than rồi, mà cứ hết lần này đến lần khác bị thương ở vị trí đấy…
Khốn kiếp!
Thôi dù thế nào, cũng sắp được gặp Hằng Hằng nhà chàng rồi, sau mấy ngày uể oải, Lục Quý Trì lấy lại phấn chấn. Ngày hôm đó khi đêm đen đã ập xuống, đoàn người chạm chân tới kinh thành.
“Điện hạ, giờ chúng ta về phủ hay là…”
“Đến Khương phủ,” Không đợi Ngụy Nhất Đao nói xong, Lục Quý Trì đã hắng giọng, “Leo tường vào đi, cẩn thận, đừng kinh động tới người khác.”
Những người khác nào, rõ ràng chỉ có mỗi Khương Lâm Thâm luôn đề phòng chàng như trộm.
Ngụy Nhất Đao cười đen tối, vỗ ngực đáp: “Đã biết, điện hạ cứ yên tâm.”
Lục Quý Trì gật đầu hài lòng, sau khi từ biệt Lạc vương thì cùng Ngụy Nhất Đao và Vương Thắng chạy thẳng tới Khương phủ.
Trời đã về khuya, màn đêm đen kịt, ánh trăng lờ mờ, dưới sự che chắn của Ngụy Nhất Đao và Vương Thắng, Lục Quý Trì thuận lợi lẻn được vào viện của Khương Hằng.
Trong viện tĩnh lặng, ánh đèn từ trong hắt ra nhợp nhoạng, mơ hồ truyền ra tiếng cười đùa. Lục Quý Trì kích động, trong lòng vốn có chút khẩn trương đột nhiên giống như bị thứ gì bóp chặt, trở nên phình to.
Đang định lên tiếng, cửa phòng đột nhiên mở ra, Nguyệt Viên bưng thứ gì đó từ trong đi ra.
“Trăng Sáng Nhỏ nhà tôi kìa!” Đến lượt Ngụy Nhất Đao kích động, “Điện hạ, để tôi dụ nàng ấy đi!”
Lời chưa nói hết, người đã mất tăm. Lục Quý Trì miệng méo xệch, ném một ánh mắt ‘Canh giữ cẩn thận’ cho Vương Thắng, sau đó cũng không kịp đợi, đẩy cửa chui vào.
“Ủa? Nhanh vậy đã quay lại rồi à?”
Trong phòng không có ai khác, sau bức bình phong thêu cảnh non nước hoa điểu, giọng cô gái ngọt ngào cất lên, biếng nhác và tùy ý.
Ngực Lục Quý Trì giật nảy, nỗi nhớ nhung chất chứa suốt hai tháng bỗng chốc nổ ầm như pháo hoa. Chàng mất kiên nhẫn, rảo bước về phía trước: “Không nhanh, đã hơn hai tháng rồi.”
Phía sau bình phong chợt tĩnh lặng.
“Hằng Hằng,” Lục Quý Trì nhe răng cười, bước chân mỗi lúc một nhanh, “Ta đã về…”
“Đợi đã, chàng đừng bước vào!”
Khương Hằng còn chưa dứt lời, Lục Quý Trì đã chạm mắt tới một vùng trắng như tuyết, kinh tới ngây người.
“Chàng…” Khương Hằng đang thay quần áo, thoắt đỏ mặt, bất chấp những thứ khác, nàng nhanh chóng túm lấy mớ xiêm y choàng lại người, sau rồi ho nhẹ một tiếng bảo, “Sao điện hạ lại quay về trước thời hạn vậy? Không phải đã nói sớm mai mới tới ư?”
Lục Quý Trì không lên tiếng.
Chàng nhìn thiếu nữ vừa mới tắm xong không chớp mắt, một lúc sau đột nhiên giơ tay lên che lỗ mũi.
Khương Hằng vốn ái ngại, thấy chàng như vậy, không nhịn được bật cười hai tiếng ‘ha ha’, sự mất tự nhiên trong lòng vơi đi gần hết.
Lục Quý Trì bị tiếng cười của nàng kéo về thực tại, trong nháy mắt cả mặt đỏ ửng lên, đầu tua lại cảnh tượng kiều diễm vừa rồi.
Tóc đen nửa ướt, nước da trắng ngần, làn môi đỏ mọng, gò má mịn màng, còn cả vòng eo thon mảnh cũng trắng trẻo mềm mại…
“!”
Tay chân luống cuống rịt lại dòng máu hôi hổi đương mãnh liệt trào ra nơi lỗ mũi, Lục Quý Trì không dám nghĩ thêm, đỏ mặt nhận lấy khăn tay Khương Hằng đưa tới, rồi được nàng đỡ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Khương Hằng nín cười hỏi thăm: “Điện hạ đã đỡ hơn chưa?”
“Khụ khụ, ừ…” Cảm giác mất mặt sâu sắc làm thiếu niên buộc phải cứu vớt hình tượng, “Ầy, dạo gần đây trời hanh quá, dễ bị nhiệt.”
Khương Hằng nhịn cười nhưng không nổi, nàng bật cười thành tiếng.
Lục Quý Trì: “…”
Ôi không còn thiết sống nữa.
“Gần đây quả thật thời tiết hanh khô, đợi hôm nào thiếp hầm canh tuyết lê cho mà uống giải nhiệt.” Thấy vẻ mặt chàng ỉu xìu héo rũ thực đáng thương, Khương Hằng cầm lòng không đặng, hắng giọng ngăn cơn cười, lảng sang chuyện khác, “Điện hạ vẫn chưa trả lời câu hỏi của thiếp.”
Câu hỏi? Câu hỏi gì?
Lục Quý Trì cố gắng nhớ lại, mới nhớ ra nàng vừa rồi hỏi điều gì.
“À, cái đó, theo kế hoạch là sáng mai mới tới nơi, nhưng mà ta…” Chàng ngượng ngùng, len lén nhìn nàng, “Ta nhớ nàng quá, cho nên ép họ ngày đêm chạy về.”
Khương hằng khựng lại, không đáp.
Hồi lâu, nàng vươn tay chạm lên gò má chàng, cười khẽ: “Bảo sao trông điện hạ gầy quá.”
Bàn tay hơi lạnh, khẽ vuốt ve gương mặt nóng bỏng của chàng, Lục Quý Trì như mất kiềm chế, cả người run lên, sau đó chàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, siết chặt trong lòng bàn tay mình.
Khương Hằng không giãy giụa, mặc cho chàng nắm, đôi mắt hạnh sáng ngời nhìn chàng không chớp, chuyên chú mà nóng bỏng.
Lục Quý Trì bị nàng nhìn tới say mê, yết hầu khẽ động, chàng không nhịn được sáp lại gần nàng: “Hằng Hằng…”
“Hả?”
“Nàng có nhớ ta không?”
“Nhớ…”
Lời chưa dứt, miệng đã bị ai kia hung hăng chặn lại.
Khương Hằng nhắm mắt, khẽ cười, tim đập loạn nhịp, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Sao lại không nhớ.
Khoảnh khắc chàng vừa rời đi, nàng đã bắt đầu tương tư rồi.
***
Không biết sự tình xảy ra khi nào, cũng không biết ai đã khơi nguồn trước, cho đến khi Lục Quý Trì như sực tỉnh khỏi cơn mê tình cháy bỏng, chàng đã đè Khương Hằng dưới thân, tên đã lên cung.
Nhìn thiếu nữ bên dưới gò má ửng hồng, cặp mắt hút hồn, cả người chàng hoảng loạn.
Chết tiệt sao lại thành thế này!!!
“Điện hạ…” Đúng lúc này, giọng Khương Hằng mềm mại nỉ non gọi chàng, Lục Quý Trì cứng lại, như muốn bùng nổ.
“Sao…” Chàng nuốt ực nước bọt, sắp không nhịn nổi, song khi sực nhớ nay nào phải đêm động phòng hoa chúc, chàng lại cứng rắn cắn chặt hàm răng không nhúc nhích, “Sao thế?”
“Chuyện này là thế nào?” Nơi phía sau lưng, gần phía mông bị nàng sờ soạng, Lục Quý Trỉ sửng sốt, đang định đáp, Khương Hằng đã ngước mắt, như cười như không chất vấn, “Không phải chàng nói cả hành trình rất thuận lợi, không gặp nguy hiểm hay sao?”
Lục Quý Trì: “!”
Thiếu nữ từ cơn ý loạn tình mê giờ đã hoàn toàn tỉnh táo, nàng nhướn mày, giơ tay đẩy chàng thiếu niên vẫn đang cứng đờ người bên trên ra.
Sau đó nàng chỉnh lại xiêm áo, bước xuống giường, không nói một lời đi ra gian ngoài.Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay cánh gà ca ca vui quá hóa buồn =w=
Vũ Văn Cạnh: Đáng đời! Ai kêu mi khoe khoang khắp nơi!