Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 111

Sau khi rời khỏi Ngự thư phòng, Lục Quý Trì đi thăm thập công chúa.

Thập công chúa đang vẽ tranh, vừa nghe anh trai tới, gương mặt nhỏ chợt đỏ bừng, vội vàng lấy giấy che lên bức tranh còn dang dở.

Đáng tiếc do quá nóng vội, nàng chỉ che kịp được phần đầu, không che được chân, bởi vậy Lục Quý Trì vừa đến đã thấy trên bức tranh kia, một đôi chân phái nam để trần, dài thẳng tắp.

“…”

Không cần nghĩ cũng biết, chắc kèo là cọng rau già bèo nhèo Tần Tranh.

Lục Quý Trì thật sự cạn lời khi thấy em gái ngày thường thì nhút nhát e dè mà cứ dính tới chuyện này lại to gan thẳng thắn đến phát sợ, phải rõ lâu chàng mới bật thốt được một câu: “Em với Tần Tranh sao rồi?”

“Chàng nói chờ anh về, rồi mới đi cầu thân với hoàng huynh…” Thập công chúa xấu hổ cúi đầu, đôi mắt cong cong lại ngập tràn sung sướng, “Anh ơi, Tần tướng quân… Hí hí, chàng nguyện ý cưới em đó! Chàng còn nói sẽ đối xử tốt với em, khiến em cả đời vui vẻ!”

Chờ chàng về? Lục Quý Trì sửng sốt, đoạn khẽ hừ một tiếng.

Chàng là anh trai cùng mẹ của con bé, họ Tần kia nếu dám đi cầu thân Chiêu Ninh đế khi chưa có sự đồng ý của chàng, để xem chàng xử hắn ra sao.

“Có nằm mơ em cũng không nghĩ chàng sẽ đồng ý cưới em! Lúc đó em đi gặp chàng, còn sợ chàng sẽ tức giận đuổi em đi, dù sao thì bức tranh kia…” Nhớ tới bức tranh mỹ nam cởi trần tắm bên trong hà bao, khuôn mặt thập công chúa càng thêm đỏ, giọng cũng lí nhí hơn, nhưng sự si mê trong giọng điệu thì không hề mờ nhạt, “Em biết ngay mà, Tần tướng quân không hề giống người thường.”

Nhìn em gái vừa mở miệng đã ca ngợi người yêu không ngớt, Lục Quý Trì: “…”

Được được được, Tần tướng quân nhà em là tốt nhất, Tần tướng quân nhà em cừ nhất được chưa!

Thiếu niên nay đã hay cái gì gọi là ‘gái lớn gả chồng như bát nước hắt đi’, chàng bất đắc dĩ trợn mắt, song thấy tiểu cô nương vui vẻ như vậy, đoạn cũng đành cười theo nàng.

“Thích hắn đến thế cơ à?”

Thập công chúa gật đầu lia lịa, đôi mắt cong cong, vô cùng kiên định.

Thích chàng, thật sự rất thích rất thích.

“Được rồi, chỉ cần em vui vẻ, đừng nói là một Tần Tranh, ngày nào đó Chi Chi của chúng ta muốn mở rộng hậu cung, nạp thêm nhiều trai đẹp, anh đây cũng sẽ không phản đối.” Lục Quý Trì hàm hồ nói xong bèn rời cung tìm em rể tương lai.

Để lại Thập công chúa ngơ ngác trông theo bóng dáng chàng, không biết thế nào lại lóe lên linh cảm, vội đề bút vẽ thêm rất nhiều trai đẹp có diện mạo tương tự Tần Tranh ở bên cạnh hình vẽ hắn.

Bức tranh này được nàng đặt tên là ‘Quần nam hí thủy đồ’, sau đó ngày nào nàng cũng phải lôi ra ngắm nghía kiệt tác của bản thân mới thỏa.

Một ngày nọ sau khi đã thành thân, không cẩn thận bị Tần Tranh trông thấy, chọc đến hũ giấm núi bang đó làm hắn giày vò nàng tới mức hai ngày không xuống giường nổi, đương nhiên đó là chuyện về sau.

***

Không chờ Lục Quý Trì đến Tần phủ, Tần Tranh đã tự mình xuất hiện.

Lục Quý Trì quan sát hắn một lượt, cảm thấy chỗ nào cũng tệ, nhưng mà em gái chàng thích, chàng có bất mãn nữa cũng đành thôi. Nhưng mà đồng ý thì đồng ý, lòe được vẫn phải lòe, cần hỏi vẫn phải hỏi, bởi thế Lục Quý Trì liếc mắt nhìn gã thanh niên không biết đã chở ở cửa cung bao lâu, hất cằm, cực kỳ kiêu ngạo.

“Tần tướng quân tìm bổn vương có việc à?”

Tần Tranh cảm thấy màn diễn xuất này của tên Tấn vương đáng ghét thực ngu ngốc, song hắn đang có chuyện cầu người, đương nhiên không thể nói thẳng, chỉ đành vờ như không hiểu, hành một cái lễ rõ lớn với chàng: “Thần và thập công chúa đôi bên mến nhau, mong điện hạ thành toàn, để công chúa gả thấp cho vi thần, thần nhất định sẽ bảo vệ nàng ấy chu toàn, không để công chúa chịu nửa điều uất ức.”

“Đôi bên cảm mến nhau?” Lục Quý Trì nguýt hắn, hừ lạnh, “Không phải Tần tướng quân từng nói, từ trước đến nay chỉ coi Chi Chi như em gái sao?”

“Trước kia là vậy,” Tần Tranh tất nhiên đã có chuẩn bị, bình tĩnh đáp, “Sau đó không biết tự bao giờ đã không phải nữa.”

“Cầm thú!” Lục Quý Trì giả vờ lên án hắn, “Chi Chi ít tuổi hơn anh, thế mà anh cũng xuống tay được!”

Nếu Tần Tranh biết tuổi thực của chàng, kiểu gì cũng xem thường chàng ‘chỉ cho quan châu phóng hỏa, không cho trăm họ đốt đèn’, tuy nhiên hắn lại không biết, hơn nữa bản thân vẫn còn lúng túng với chuyện này, không khỏi có chút chột dạ: “Khụ, thần sẽ đối xử tốt với nàng ấy.”

“Hứa suông ai chả hứa được,” Lục Quý Trì hầm hè, “Anh lấy gì ra bảo đảm?”

“Lấy tính mạng của thần,” mẹ hắn từng nói, nếu muốn cưới được vợ, nhất định phải tỏ ra mười phần thành khẩn, bởi vậy tuy rất xấu hổ, nhưng Tần Tranh chỉ ngập ngừng một lát, vẫn kiên định nói tiếp, “Thần sẽ một lòng một dạ với nàng ấy, cả đời không nạp thiếp, nếu không làm được, điện hạ có thể giết thần bất cứ lúc nào, thần tuyệt không phản kháng.”

Lục Quý Trì vẫn còn bất mãn, xoáy sâu vào hai mắt hắn, song không nghĩ ra điều gì để bới móc thêm.

“Hừ, lợi cho nhà anh!”

“Đa tạ điện hạ.” Trên gương mặt trước giờ vô cảm của Tần Tranh hiếm khi lộ ra nét vui mừng, hắn nói xong lại hành lễ với chàng, rồi quay đầu tới chỗ Chiêu Ninh đế xin ý chỉ tứ hôn.

Động thái cũng thật nhanh chóng, Lục Quý Trì nhìn theo mà mí mắt giật liên tục, bỗng dưng có chút hối hận. Song lại nhớ tới những thủ đoạn mà bố vợ tương lai từng hành chàng, chàng không còn xoắn xuýt nữa, chỉ vuốt cằm cười đen tối, cả người thấy khoan khoái hẳn lên.

Qua mấy hôm nữa là chàng được giải thoát rồi, nhưng những ‘ngày lành’ của Tần Tranh thì mới chỉ bắt đầu thôi.

Ha ha, vui quá!

***

Lục Quý Trì hớn hở trở về vương phủ đánh một giấc trưa, vừa tỉnh lại không lâu, đã thấy Lạc vương ỉu xìu đi tới.

Buổi sáng y cũng tiến cung, nhưng không trùng với Lục Quý Trì, nên hai người không gặp nhau.

Nhác thấy dáng vẻ buồn bực trên gương mặt tuấn tú ngăm đen của người anh em, Lục Quý Trì ngờ ngợ: “Thái phi nương nương không đồng ý cho anh cưới Gia Cát cô nương làm vương phi à?”

Ngoài dự đoán, Lạc vương lại lắc đầu: “Không phải mẫu phi, là Tú Tú.”

“Gia Cát cô nương?” Lục Quý Trì sửng sốt, “Nàng ấy làm sao?”

Lạc vương tủi thân đáp: “Hình như nàng ấy không muốn gả cho anh.”

Lục Quý Trì: “…Anh đã làm gì?”

“Tối hôm qua, trong phủ có hai nha hoàn không hiểu chuyện đụng chạm nàng, nàng ấy tức giận,” Lạc vương buồn bực kể, “Anh biết nàng ấy tính tự do thoải mái, không thích cuộc sống nặng nề quy củ, cũng không muốn bị trói buộc ở kinh thành, nhưng anh thật sự thích nàng, anh không muốn để nàng rời đi…”

“Nàng ấy nói sẽ đi ư?”

“Nàng ấy chưa nói, nhưng trông có vẻ không vui, anh lo…”

Lục Quý Trì không biết vì sao ông anh hờ này lại đến nhờ chàng làm cố vấn tình cảm, chàng xoa xoa khóe miệng đang run rẩy, bảo: “Lo lắng thì có ích gì, nếu anh không muốn nàng ấy đi, anh phải nghĩ cách làm nàng ấy thích nơi này, sau đó sẽ vui vẻ đồng ý ở lại.”

Lạc vương ngẩn ra, đôi mắt hơi sáng lên: “Chú nói có lý! Nhưng mà…Nhưng mà làm thế nào mới khiến nàng ấy thích kinh thành?”

Lục Quý Trì: “Chuyện này chẳng phải quá dễ ư? Dắt nàng ấy ra ngoài chơi, mua đồ cho nàng ấy, giúp nàng kết giao bằng hữu, khiến nàng ấy nảy sinh lưu luyến với nơi này!”

Lạc vương lâm vào trầm tư.

Dẫn nàng đi ra ngoài chơi, mua đồ cho nàng nói thì dễ, giúp đỡ nàng kết giao bằng hữu, khiến nàng nảy sinh lưu luyến với nơi này… Đúng lúc đó Ngụy Nhất Đao từ bên ngoài đi vào, bẩm Khương Hằng phái người tặng đồ, Lạc vương chợt nảy ý, cả người phấn chấn.

“Em họ! Đúng rồi, có thể để Tú Tú qua chơi với em họ, tiện thể học tập lễ nghi trong cung! Mẫu phi từ trước đến nay yêu thương A Hằng, để con bé chỉ bảo, Tú Tú không phải lo sau này tiến cung gặp mẫu phi sẽ khiến mẫu phi không thích!”

Lục Quý Trì chê bai dáng vẻ đần đù của y, đang định đáp đã bị Lạc vương đè vai xuống, “Anh quay về đón Tú Tú, lát chúng ta gặp nhau ở Khương phủ nha!”

Lục Quý Trì còn chưa kịp phản ứng, y đã biến mất như một cơn gió.

Gặp…gặp nhau ở Khương phủ?

Bỗng nhiên nhớ tới sự cố lúng túng đêm qua, Lục Quý Trì đỏ phừng mặt.

“Này này! Anh quay lại! Ai nói muốn gặp anh ở Khương phủ! Anh đi mà đi một mình! Em không đi!”

***

Miệng nói không đi, sau rốt chàng vẫn bị đánh bại bởi nỗi nhớ nhung đằng đẵng hai tháng trời, bèn lê lết đi theo. Trên mặt Lục Quý Trì ra vẻ bình tĩnh, trong lòng lại hoang mang rối rắm cứ chúi mắt xuống đất, chỉ sợ bản thân vừa ngẩng đầu lên phải đối diện với ánh mắt khinh bỉ của Khương Hằng.

Khương Hằng buồn cười nhìn thiếu niên từ lúc vào cửa tới giờ chưa dám nhìn thẳng vào nàng, bàn tay nhỏ bé dưới bàn lò mò qua, nhẹ nhàng nắn lấy đầu ngón tay của chàng.

Lục Quý Trì sửng sốt, vội nắm chặt tay nàng, khóe miệng thầm nhếch lên.

Hằng Hằng nhà chàng không chê bai chàng nè!

Nhưng mấy hôm nay chàng phải bồi bổ thân thể thật tốt mới được, như thế thì đêm động phòng hoa chúc mới có thể rửa mối nhục xưa!

Đúng… Vấn đề này cần thiết phải lấy lại phong độ.

Sau khi âm thầm đặt mục tiêu, sự quẫn bách mãnh liệt trong lòng nguôi ngoai quá nửa, Lục Quý Trì hắng giọng, ngẩng đầu nhanh chóng liếc nàng một cái, rồi lại đỏ mắt quay đầu đi.

Vừa nhìn thấy nàng đã muốn ngo ngoe rục rịch, khụ khụ, muốn giết ta đây mà.

Khương Hằng nom bộ dạng của chàng thú vị cực kỳ, cười tủm tỉm nhéo đầu ngón tay chàng, giữa hàng chân mày từng chút từng chút vẽ ra ý cười.

Lục Quý Trì nhất thời cảm nhận được sự tra tấn ngọt ngào này.

“…Đã vậy thì em họ à, Tú Tú trông cậy cả vào cô nhé.” Lạc vương rốt cuộc cũng nói xong mục đích của mình.

Khương Hằng xốc lại tinh thần, gật đầu, quay sang chị dâu họ kiêm chị dâu Cửu tương lai, nàng khẽ mỉm cười: “Anh họ và chị dâu cứ yên tâm, em biết nên làm như thế nào.”

Nàng trời sinh xinh đẹp, giơ tay nhấc chân đều toát hết lên những ưu nhã đoan trang của một tiểu thư khuê các chính hiệu, Gia Cát Tú Tú vốn còn lo lắng nàng sẽ giống như đám nha hoàn trong phủ Lạc vương, chướng mắt với mình, đột nhiên nghe được hai chữ ‘Chị dâu’, nàng thẹn thùng lắm: “Em, em còn chưa phải mà.”

“Sẽ nhanh thôi.” Tiểu cô nương trắng trẻo mềm mại, tuy không quá rực rỡ chói mắt, song lại mang vè ngây thơ đáng yêu, vô cùng dễ gần, Khương Hằng nháy mắt với nàng, cười bảo, “Dì thích nhất những tiểu cô nương đáng yêu thú vị, nhất định sẽ không ngăn cản hôn sự của em và anh họ đâu.”

Tính cách tốt, nhân phẩm tốt mới là quan trọng, thân phận ấy à, Tần gia không quan tâm. Đương nhiên cho dù có để ý, cũng có cách xử lý đơn giản.

Ánh mắt nàng nhìn mình thật ôn hòa và bình lặng, Gia Cát Tú Tú nghe vậy thì an tâm hơn nhiều.

“Thật vậy sao…” Nàng cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười, “Em có chỗ nào không tốt, A Hằng… Em có thể gọi chị là A Hằng không, chị dạy cho em, em chắc chắn sẽ chăm chỉ học, sửa lại cho đúng…”

Khương Hằng nở nụ cười: “Được.”

“Chị cũng có thể gọi em là Tú Tú.” Gia Cát Tú Tú nói xong, ngượng ngùng chỉ vào Nghiêm Ngữ đứng sau, “Đúng rồi, đây là A Ngữ,  hiện giờ nàng ấy là nha hoàn của em, cũng chưa biết nhiều lễ nghi, cho nên…”

Ánh mắt dừng lại trên người cô nương trẻ tuổi dung nhan xuất sắc, luôn đứng cúi đầu phía sau, thoạt trông như rất mực an phận thủ thường, Khương Hằng cười gật đầu: “Chị sẽ tìm người dạy cho cô ấy.”

“Cảm ơn chị!”

Gia Cát Tú Tú hoàn toàn thả lỏng, Nghiêm Ngữ cũng tiến lên một bước, hành lễ với nàng nhưng trông chẳng ra sao: “Đa tạ tiểu thư.”

Giọng nàng ta khàn khàn, thực không hợp với vẻ xinh đẹp bên ngoài, Khương Hằng hơi ngạc nhiên, lại không hỏi nhiều, chỉ cười đáp: “Không cần khách khí.”

“Hí hí.” Vẫn là Lạc vương trông vợ tương lai ở chung với em họ đến là hợp cạ, không nhịn được mà cười ngây ngô hai tiếng.

“Chẹp chẹp.” Lục Quý Trì cảm thấy bộ dáng đần đù của y thực sự ngu ngốc, thế mà lại không hay bản thân trong mắt người khác so với ông anh hờ này chả khác gì nhau.

Khương Hằng nín cười cúi đầu, bẻ đầu ngón tay đếm, ầy… còn năm ngày nữa.
Bình Luận (0)
Comment