Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 113

Lễ rước dâu ở Đại Chu có tập tục ‘chặn cửa’ (*), dù Lục Quý Trì là hoàng thân quốc thích cũng không thoát.

(*) Nguyên văn – 闯门 – Hán Việt: sấm môn – đại khái để chỉ tập tục đàng trai đến đàng gái phải trải qua nhiều thử thách mới rước được dâu. Cái này mình xem nhiều phim thì thấy vậy thôi chứ search nguyên văn trên baike thì nó không nói rõ lắm.

Tuy nhiên chàng đã chuẩn bị từ trước, dẫn theo một toán thanh niên lấy Tề Ngạn cầm đầu phe ăn chơi trác táng, Lâm Sanh cầm đầu phe tài tử thư sinh, lại thêm một loạt võ tướng trẻ tuổi đại diện phe vũ lực cùng với vô số bao lì xì nặng ký, chỉ một chốc đã thành công xông vào.

Khương Lâm Thâm vốn có ý hành chàng ra bã: “…”

Ha sói con cũng ranh lắm!

Lục Quý Trì hếch cằm đắc ý, có văn có võ, lại còn giàu có chịu chơi, phen này chàng mà còn không cưới được vợ, chàng sẽ cùng họ với ông!

“Xem kìa! Tân nương ra rồi kìa!”

Còn đương khoái chí, đám người vây xem bỗng nhiên reo hò loạn lên, Lục Quý Trì ngẩng đầu theo bản năng, thấy Tần Tranh đang cõng Khương Hằng đi ra ngoài — cũng bởi thân thể Khương Từ bất tiện, Khương Hòa lại còn quá nhỏ, vì thế nhiệm vụ cõng cô dâu ra cửa rơi xuống đầu người anh họ Tần Tranh.

Thế nhưng ông anh họ này hoàn toàn trở nên vô hình, trong mắt hay trong đầu Lục Quý Trì hiện giờ đã choáng ngợp bởi hình ảnh thiếu nữ vận giá y đỏ thắm, xinh đẹp rực rỡ như ngọn lửa.

Dẫu cho nàng có đang chùm khăn đỏ tân nương, không hề lộ mặt, nhưng ngay giây phút trông thấy nàng, hô hấp của chàng đã bị bưng kín, con tim đập loạn liên hồi.

“Mời tân nương lên kiệu!”

“Điện hạ? Mời tân nương lên kiệu đi thôi!”

Cho đến khi giọng nói vui mừng cao vút của hỉ nương vang lên bên tai, chàng mới xốc lại tinh thần, giữa tiếng cười vang hoan hỉ của đám đông, đôi bàn tay chẳng biết tự lúc nào đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, gấp gáp mà kiên định nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng.

“Hằng, Hằng Hằng…”

“Hửm?”

Giọng nói ngọt ngào mềm mại hơn mọi ngày, thiếu niên nghe mà lòng như bay bổng, môi hé một nụ cười sáng ngời: “Ta sẽ đối xử tốt với nàng!”

Khương Hằng khẽ cười, sự buồn bã vì phải rời xa gia đình dần nguôi ngoai: “Thiếp cũng sẽ đối xử với điện hạ thật tốt!”

Lồng ngực dồn dập căng phồng, bị lấp đầy bởi cảm giác sung sướng chưa từng có, Lục Quý Trì đè nén kích động muốn ngửa đầu lên trời há miệng cười to, dưới ánh mắt khó tả của Tần Tranh bên cạnh, cẩn thận đỡ nàng lên kiệu hoa.

“Khởi kiệu!”

Trong tiếng kèn trống hân hoan náo nức, thiếu niên cuối cùng đã nghênh đón được người con gái chàng yêu mến bấy lâu.

***

Phủ Tấn vương cách Khương phủ một đoạn, Lục Quý Trì muốn để Khương Hằng nở mày nở mặt, nên dựa theo phong tục mà lượn qua lượn lại mấy vòng, vừa đi vừa rải lì xì, khiến dân chúng hóng xem càng thêm phấn khích.

Cùng lúc đó, phủ Tấn vương cũng vô cùng náo nhiệt.

Ba nhân vật lớn trong cung đều xuất hiện, kéo theo văn võ bá quan nô nức đến chia vui, kể cả những kẻ không nhận được thiệp mời cũng nghe tiếng mà đến, quà mừng chất cao như núi.

Mọi người trong phủ Tấn vương bận rộn đến váng đầu, cũng may có Lạc vương và người của phủ Nội vụ hỗ trợ, mới miễn cưỡng ứng phó được.

Về phòng tân hôn, Phương Trân Châu lại phái mấy quý phụ có kinh nghiệm trong tông thất trợ giúp sắp xếp, ngoài ra còn có thập công chúa và Gia Cát Tú Tú xung phong nhận việc chạy tới, hỗ trợ một bên.

“Công chúa! Về rồi! Tấn vương điện hạ rước vương phi về rồi!”

Đột nhiên có nha hoàn phấn khởi chạy vào báo, làm thập công chúa đang kiểm tra sai sót trong tân phòng mắt sáng cả lên: “Cuối cùng cũng quay lại rồi!”

“Mới qua cửa, sắp bái đường rồi, chúng ta mau đi thôi!”

“Được được được!” Thập công chúa rất đỗi vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, quay đầu kéo lấy đôi tay bé bé của Gia Cát Tú Tú, “Chị Tú Tú chúng ta cùng nhau đi thôi!”

Gia Cát Tú Tú cảm kích nhìn tiểu cô nương vẫn âm thầm giúp đỡ nàng để nàng sớm hòa nhập với hoàn cảnh xa lạ nơi đây, gật đầu mỉm cười: “Ừ!”

“Cô nương, đột nhiên tôi mót quá, có thể đi trước được không…” Ấy vậy mà Nghiêm Ngữ đứng bên đột nhiên đỏ mặt nói khẽ.

“Cô mau đi đi,” Con người có ba cái gấp, quá là bình thường, Gia Cát Tú Tú gật đầu xong thì dặn dò, “Xong việc nhớ tới tiền viện tìm ta ngay, đừng chạy lung tung, hôm nay quý nhân tới nhiều, cẩn thận chớ đụng phải!”

“Dạ!” Nghiêm Ngũ cung kính nhún thân, chờ cho Gia Cát Tú Tú và thập công chúa tay trong tay rời đi, hai mắt cô nàng chợt lóe, xoay người lẩn mình vào trong đám người hầu.

***

“Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái cao đường!”

“Phu thê giao bái!”

“Lễ thành, đưa vào động phòng!”

Giữa những xôn xao cười nói, hai kẻ có tình rốt cuộc đã thuộc về nhau.

Lục Quý Trì ngẩng đầu nháy mắt với mẹ già đang rơi những giọt nước mắt hạnh phúc trên ghế chủ vị, đương khi mọi người còn nhốn nháo, chàng thỏa lòng đỡ nàng dâu của mình về phòng tân hôn.

“Xốc khăn voan! Xốc khăn voan!”

“Đúng, điện hạ mau xốc khăn lên đi, chúng tôi xem mặt tân nương đã nào!”

Đám đông bắt đầu đùa bỡn ồn ào, Lục Quý Trì hít sâu một hơi, vừa khẩn trương vừa mong chờ vén chiếc khăn đội đầu tân nương thêu bức đồ uyên ương hí thủy lên.

Mỹ nhân như trăng, tỏa sáng muôn trượng.

Chỉ trong một cái chớp mắt như vậy, cả người Lục Quý Trì ngây dại.

Đến khi Khương Hằng cảm thấy ánh nhìn kia nóng bỏng tới nỗi nàng sắp hết chịu nổi, nàng vừa buồn cười vừa thẹn thùng gọi một tiếng ‘điện hạ’, chàng mới miễn cưỡng lấy lại tỉnh táo.

“Khụ, ta…” Nhận ra được ánh mắt sững sờ trước sắc đẹp của đám người sau lưng, chàng thiếu niên theo bản năng chắn trước mặt cô vợ của mình, “Không cho nhìn không cho nhìn! Vợ ta mà! Mấy cậu không được nhìn!”

Tất cả mọi người sửng sốt trong giây lát rồi cười ầm lên.

“Liếc mắt thôi cũng không được, điện hạ hẹp hòi quá!”

“Đúng thế! Đã thành thân rồi, còn sợ người khác đoạt mất hay sao!”

“Hẹp hòi mà còn nghiễm nhiên như vậy, đúng là chưa thấy bao giờ…”

Lục Quý Trì xấu hổ, bắt đầu ra oai: “Mấy người độc thân như các cậu không hiểu được đâu…”

Lời vừa nói ra đã đụng chạm tới quá nhiều người, Tề Ngạn dẫn đầu chúng bằng hữu lôi chàng ra ngoài: “Thật là chế giễu trắng trợn! Anh em đâu, lên! Tối nay không thể bỏ qua cho hắn!”

“Ha ha ha đúng! Không thể bỏ qua!”

“Mẹ kiếp các cậu buông ta ra! Ta còn phải cùng vợ ta uống rượu hợp cẩn…”

“Chuyện đó không vội! Đợi xong bên này rồi quay lại uống cũng được!”

“Đúng thế đúng thế!”

Nhác thấy chàng thiếu niên xui xẻo cứ thế bị đám thanh niên ầm ĩ kéo đi, Khương Hằng kinh ngạc song cũng không nhịn được mà bật cười.

“Chị Khương đẹp quá…” Thập công chúa sáng bừng hai mắt, sáp lại gần, có hơi xấu hổ nhưng đôi chân nhỏ bé cứ không ngừng chạy quanh, “Í, không đúng, phải là chị dâu, sau này phải gọi là chị dâu mới đúng.”

“Ha ha chẳng thế thì sao! Chúc mừng công chúa có được người chị dâu xinh đẹp dịu hiền nhất trên đời này!”

“Hí hí hí đa tạ đa tạ!”

Đoàn nữ quyến dư lại trêu chọc đôi chị dâu em chồng mấy câu, sau đó rất biết điều rời đi. Thập công chúa và Gia Cát Tú Tú cũng không ở lâu, chúc mừng xong cũng vui vẻ chạy mất,

Trong phòng chỉ còn Khương Hằng và Nguyệt Viên.

“Tiểu thư, người ăn lót dạ trước đi.”

“Không vội, ” nghe được tiếng huyên náo bên ngoài, toàn thân căng thẳng của Khương Hằng dần dần thả lỏng, “Trước tiên gỡ cái mũ phượng này xuống đã, nặng chết ta.”

“Dạ,” nhận ra được cơ thể của nàng có biến hóa, Nguyệt Viên thoáng sửng sốt, sau đó bắt đầu trêu ghẹo, “Nhìn tiểu thư bình tĩnh vậy, em còn tưởng tiểu thư không hồi hộp chứ.”

“Cũng không phải hồi hộp…”

“Thế là gì?”

Khương Hằng mỉm cười, lườm cô nàng: “Đợi đến khi em với Ngụy Nhất Đao thành hôn thì biết.”

“!” Khuôn mặt tròn trịa của Nguyệt Viên tức thì đỏ lên, “Em còn lâu mới gả cho anh ta! Tiểu thư tuyệt đối đừng để anh ta đầu độc!”

“Nói thế là em không thích anh ta à?”

“Đương nhiên!”

“Ồ….” Khương Hằng vừa sửa lại tóc vừa cười khẽ, “Vậy để ta đi nói lại, kêu anh ta tìm người khác mà cưới thôi, dù sao nha hoàn trong phủ ái mộ anh ta cũng chẳng ít.”

“Ái, ái mộ anh ta á?” Nguyệt Viên bối rối, sau đó chê bai, “Dạng xấu xí sứt sẹo như anh ta á?”

Khương Hằng nhướn mày: “Dù sao cũng là thuộc hạ cấp cao của điện hạ, hơn nữa tuy vẻ ngoài của anh ta hơi thô kệch, nhưng tính khí rất tốt, đàn ông như vậy, có thiếu nữ ái mộ cũng là chuyện thường tình.”

Không hiểu sao Nguyệt Viên lại thấy thoải mái, mặt xị ra, khẽ hừ một tiếng: “Đã muốn có người yêu, sao lớn đùng vậy rồi còn học thói côn đồ… Thôi, không nhắc tới anh ta nữa, tiểu thư ăn tạm chút gì đi, tiệc tùng ở tiền viện mới khai màn thôi, không biết bao giờ điện hạ mới trở lại cơ!”

Khương Hằng tủm tỉm, đang định trêu chọc cô nàng thêm để giải tỏa căng thẳng, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

“Rượu hợp cẩn cũng không cho người ta uống, tụi nhãi ranh kia quá đáng lắm! Đợi đến lúc mấy đứa nó lập gia đình, xem ta trả thù thế nào!” Là Lục Quý Trì vừa khó khăn trốn thoát khỏi nanh vuốt của toán người Tề Ngạn.

Trông dáng vẻ chàng hùng hùng hổ hổ nhưng cực kỳ uất ức, Khương Hằng phì cười đứng lên: “Khổ cho điện hạ rồi.”

Khương Hằng vừa gỡ búi tóc, lớp trang điểm trên mặt vẫn chưa tẩy hết, Lục Quý Trì vừa ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt tuấn tú lại đỏ bừng, không thốt thành lời.

“Điện hạ?”

“Khụ, nàng…” Nguyệt Viên sau khi chuẩn bị xong rượu hợp cẩn xong rất thức thời lui ra, yết hầu Lục Quý Trì chuyển động, chàng vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Khương Hằng, “Hôm nay nàng đẹp quá.”

Khương Hằng nhướn mày, còn chưa đáp, đã nghe chàng vội vàng bổ sung, “Đương nhiên ngày thường cũng đẹp! Chỉ là hôm nay đẹp hơn hẳn!”

Khương Hằng vui vẻ: “Hôm nay điện hạ cũng cực kỳ anh tuấn.”

Được khen nè! Lục Quý Trì vui như mở cờ, cười hí hí hai tiếng, đoạn quay đầu cầm hai ly rượu kia lên: “Trước tiên chúng ta cạn hai chén rượu này đã.”

Uống xong rượu hợp cẩn, lễ mới tính là hoàn thành.

Tim Khương Hằng khẽ rộn, gật đầu nhận lấy một trong hai ly rượu.

“Kính quãng đời còn lại.”

“Kính chúng ta.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, giơ tay uống một hơi cạn sạch.

Cảm giác nóng ran truyền dọc theo cổ họng đi xuống, vào tận sâu đáy lòng, Lục Quý Trì mất kiềm chế, cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ thắm của người con gái trước mắt: “Ta yêu nàng… Hằng Hằng, ta rất yêu nàng.”

Khương Hằng vô thức thấy cay cay nơi hốc mắt. Nàng ngoan ngoãn ngước cổ lên, vươn tay ôm lấy chàng: “Thiếp cũng vậy, điện…”

Chữ ‘hạ’ còn chưa bật ra, nàng bất chợt ngửi thấy một mùi tanh ngọt ngấy, Khương Hằng thoáng sửng sốt, ngay lập tức, Lục Quý Trì đã buông phắt nàng ra, tay chân luống cuống che kín lỗ mũi.

“…Phì.”

“Thời, thời tiết hanh khô quá ha ha ha ha!” Dòng máu mũi không gì cản nổi, Lục Quý Trì bấn loạn, thật sự không dám đối diện với vợ nữa.

Lại chảy máu mũi!

Mẹ nó thế mà chàng lại bị chảy máu mũi!

Vẫn còn chưa động phòng chân chính mà trời đất!!!

Khương Hằng cũng không ngờ mới chỉ hôn thôi chàng đã phản ứng mãnh liệt tới vậy, nàng nín cười giúp chàng cầm máu, sau đó sờ nắn vành tai đo đỏ của chàng như muốn trấn an: “Gần đây thời tiết đúng là khô quá, chốc nữa thiếp cho người nấu canh tuyết lê cho điện hạ uống, uống xong sẽ đỡ.”

Lục Quý Trì: “…Ừ.”

Trừ ‘Ừ’ ra thì chàng có thể nói gì?

Muốn khóc quá!

Để giải tỏa bầu không khí xấu hổ trước mắt, sau một thoáng lấy lại tỉnh táo, thiếu niên từ ngực móc ra một cặp ngọc bội Thanh Linh chạm khắc hình đôi uyên ương.

“Đây là một loại ngọc cực kỳ cứng, gọi là Thanh Linh, ” đoạn này nên đợi lúc tình ý dạt dào nói mới phải, song hiện giờ hai bông vải nhỏ ngu ngốc đang chễm trệ trong lỗ mũi, Lục Quý Trì chả thâm tình nổi, chỉ đành khóc không ra nước mắt, nhét một miếng ngọc bội vào trong tay Khương Hằng, ỉu xìu nói, “Tặng nàng thứ này, hi vọng tình cảm của chúng ta sẽ như khối ngọc này vậy, ngày rộng tháng dài, vĩnh viễn không có vết nứt.”

Khương Hằng ngẩn ra, cúi đầu nhìn miếng ngọc xanh, bé chừng nửa bàn tay.

“Điện hạ…”

“Hử?”

“Hai khối ngọc này, mình lấy làm bảo vật gia truyền nhà mình có được không?”

Giọng nàng mềm mại nhẹ nhàng, mềm như mây, ngọt như kẹo, Lục Quý Trì cảm thấy bản thân như lọt thỏm trong những thứ kia, dịu dàng triền miên đến khó tả.

“Được,” chàng che mũi cười ngốc, hai mắt sáng lên lấp lánh ánh sao, “Nghe nàng tất.”Tiểu Lâm: Lấy nhau rồi cũng không hết tấu hài =)))) Còn nữa cơ quý dzị ạ =))) Hài thế này chưa đủ đi vào lòng người đâu =)))
Bình Luận (0)
Comment