Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 119

Ba năm sau [2]

Tin tức ‘Dư Lâm An bệnh nặng từ quan, Tấn vương thăng chức lên thượng thư bộ Công’ nhanh chóng lan khắp nẻo kinh thành, dưới sự nghi ngờ hoặc hâm mộ, ganh ghét hoặc soi mói, Lục Quý Trì khoác lên mình bộ quan phục đỏ sẫm, chính thức quản lý bộ Công.

Một đám con em quý tộc bình thường vẫn qua lại với chàng hay tin, lập tức hô hoán anh em bày tiệc rượu trong lầu Thao Thiết mới mở ở thành đông, bảo rằng phải ăn mừng chàng được thăng chức.

Bề ngoài là chúc mừng, nhưng bên trong lại ẩn chứa biết bao hàm ý dụng tâm khác, Lục Quý Trì lười giao thiệp, bèn từ chối.

Ấy thế mà bọn họ chưa từ bỏ ý định, mời hẳn Tề Ngạn ra mặt, hơn nữa thăng quan đãi khách giống như một tục lệ có sẵn, ngẫm nghĩ thế nào, Lục Quý Trì lại đồng ý, có điều trước khi đi chàng nói thẳng: “Nói trước, đám quan lớn chúng ta uống rượu nói chuyện bình thường thôi nhá, không giở mấy trò xằng bậy gì đâu đấy.”

Tề Ngạn lườm chàng: “Dù cậu có muốn tôi cũng chả dám!”

“Thế còn được, ” Lục Quý Trì chợt cười lớn, “suýt thì đã quên cậu không còn là Tề nhị thiếu gia phong lưu tiêu sái của ngày trước nữa.”

Từ năm ngoái, sau khi lấy vợ lập gia đình, tên này rất hiếm khi ra ngoài chơi bời, không những không còn đàn đúm la cà quên lối về, ngay cả đi ra ngoài xã giao cũng không còn gọi mỹ nữ tiếp rượu, lột xác hoàn toàn, tựa như cũng có người nhập hồn vào vậy.

Lục Quý Trì rất đỗi ngạc nhiên, sau đó phát hiện hắn lãng tử quay đầu hoàn toàn là do vị sư tử Hà Đông ở nhà quá mức hung tàn, hắn sợ hãi đến mức phục tùng, lúc này chàng mới yên tâm.

“…Cười nữa thì tuyệt giao!” Tề Ngạn liếc chàng, buồn bực lẩm bẩm, “Cậu nói xem ông nội tôi chán tôi thế nào, mà lại cưới cho tôi cô vợ hung dữ vậy chứ!”

“Nếu chán cậu thật thì đã chẳng quan tâm tới cậu, ” Lục Quý Trì vừa cười vừa nói, huống chi ta thấy cậu rất hưởng thụ mà, mồm miệng lúc nào cũng vợ hung dữ, như sợ người khác không biết cậu nhớ nàng lắm ấy.”

Tề Ngạn nghẹn lời, mất tự nhiên hừ một tiếng: “Nói bậy! Tôi nhớ nàng ta lúc nào!”

Ánh mắt Lục Quý Trì gian tà, chàng giễu cợt: “Động lòng thì nói động lòng, có gì mà không dám nhận.”

“Cậu không hiểu!” Tề Ngạn dừng lại, thần thái không quá ung dung, lóng ngóng giải thích, “Trước kia tôi có nói với nhỏ…mấy lời độc ác, chưa được bao lâu tôi đã…Ôi, khụ khụ, thật mất mặt quá…”

Lục Quý Trì sững người, vỗ vai hắn cười phá lên: “Ta rất thưởng thức kiểu người hay đào hố chôn bản thân nhé!”

Tề Ngạn thẹn quá hóa giận: “Cậu còn không biết xấu hổ mà cười tôi? Năm đó là ai thích cô nương người ta nhưng không nhận, còn vỗ ngực bôm bốp nói sẽ tìm nhà chồng mới cho nàng?!”

Lục Quý Trì tức khắc bị sặc: “Không giống nhau!”

“Đúng là không giống nhau, ” Tề Ngạn khinh bỉ nói tiếp, “một trăm bước thì rõ ràng gấp đôi năm mươi bước rồi.”

Lục Quý Trì: “…”

Hai người vừa đấu võ mồm vừa đi tới lầu Thao Thiết.

Sau đó Lục Quý Trì bị gài bẫy.

–Rượu quá ba tuần, sau một hồi ầm ĩ chuốc rượu, một hàng thiếu nữ xinh đẹp vận lụa mỏng, vai trần bỗng nhiên nối đuôi nhau đi vào trên nền nhạc du dương, bắt đầu một màn múa lắc eo thon hương diễm.

Thôi thì múa cho xôm cũng được, thế mà cô nương múa dẫn đầu kia lại xoay mình uốn người về phía Lục Quý Trì, như muốn túm lấy người chàng.

Lục Quý Trì kinh ngạc, phun một ngụm rượu lên mặt nàng: “…”

Mẹ kiếp chơi chàng à?!

Tề Ngạn bên cạnh cũng sững sờ, đang định lên tiếng, cô vũ nữ có năng lực ứng biến tuyệt vời kia đã nháy mắt đưa tình, liếm sạch rượu trên mặt rồi sáp lại lần nữa: “Điện hạ…”

Ôi giọng nói nũng nịu đa tình, như thể trộn lẫn với thứ mê dược hút hồn người.

Lục Quý Trì: “…”

Tề Ngạn và những người đã biết rõ tính Lục Quý Trì: “…”

“Vị này là Xuân Liễu cô nương tại hạ đặc biệt mua ở Dương Châu để dâng lên điện hạ, điện hạ hãy nhìn eo nàng, chân nàng này, thật là có một không hai trên đời…”

Tiếng cười nịnh hót đột nhiên vang lên, giúp Lục Quý Trì lấy lại tỉnh táo, chàng thoắt né tránh cô vũ nữ đang sắp sửa ôm lấy cánh tay mình kia, nhìn sang phương hướng cất lên tiếng nói, cười lạnh.

Là một tên lỗ mãng từ nơi khác hồi kinh chưa bao lâu, đang một lòng bợ đỡ chàng.

Chẳng trách.

“Láo xược!” Tề Ngạn kịp thời hoàn hồn, nhảy dựng lên, “Ai cho phép ngươi tự chủ trương sắp xếp bừa bãi thế này! Xéo xéo xéo! Xéo nhanh cho gia!”

“Khỏi cần, các cậu tiếp tục chơi vui, không còn sớm nữa, bổn vương về đây.” Lục Quý Trì không ngửi được bầu không khí nồng nặc ngọt ngấy này, chàng nói xong thì đanh mặt, phất áo rời đi.

Tề Ngạn nổi cáu, trợn mắt nhìn gã lỗ mãng kia, rồi cũng đuổi theo.

Chuyện này mà truyền tới tai cọp cái nhà hắn á, đêm nay hắn phải ngủ ở thư phòng mất!

Gã lỗ mãng kia vô cùng hoang mang, bối rối hỏi mọi người: “Chuyện này…là sao vậy?”

Mọi người có người chán nản có người đồng tình nhìn hắn: “Tấn vương điện hạ độc sủng Tấn vương phi, chưa bao giờ dính vào nữ sắc, chuyện này ở kinh thành ai ai cũng biết, thế mà cậu…Haiz, cậu đây vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm chân ngựa rồi!”

Gã lỗ mãng kia nhất thời chết lặng: “Nhưng…tôi nghe nói Tấn vương phi vào phủ ba năm mà chưa sinh được mụn con nào, Tấn vương điện hạ không để ý chuyện này sao?”

Hơn nữa có đàn ông nào không thích mỹ nhân mơn mởn đâu!

“Thế thì sao? Tấn vương điện hạ đã tuyên bố rồi, dù xảy ra chuyện gì, đời này của ngài ấy chỉ có một mình vương phi thôi, ai mà dám tính kế với ngài, ngài sẽ cho người đó phải hối hận vì đã sinh ra trên đời.”

Gã lỗ mãng kia không tin, trên đời này có thể có người si tình, nhưng sinh ở nhà đế vương mà si tình thì được mấy ai?

“Tin hay không tùy cậu, trước cậu đã có một tên dâng mỹ nhân lên cho Tấn vương, còn nói bậy bạ về Tấn vương phi, bị biếm khỏi kinh thành rồi. Đầu năm ngoái, ta nhớ nhà Vệ quốc công có nha hoàn muốn nhân lúc Tấn vương say mà trèo lên người ngài, kết quả bị Tấn vương đạp một phát rơi vào hồ sen, suýt ngỏm đấy…”

“Đúng đúng! Chuyện này ta cũng biết! Tấn vương điện hạ bình thường dễ chịu vậy, mà nghe nói hôm đó giận tím mặt, đến giờ không thấy qua lại với nhà Vệ quốc công nữa!”

“Một nha hoàn không an phận thôi mà, thẳng tay xử lý là được, cần gì phải nghiêm trọng vậy chứ?”

“Ha, tuyên bố với bên ngoài là nha hoàn, nhưng sự thật là gì thì ai biết!”

“Ý cậu là…”

“Tấn vương điện hạ là thân vương cao quý, mấy năm nay lại được bệ hạ coi trọng, hơn nữa hậu viện ngài ấy chỉ có một Tấn vương phi…Cậu nói xem nếu cậu có một cô thứ nữ như hoa như ngọc, cậu sẽ không tính toán gì sao?”

“Hóa ra…Chuyện này thì khó trách…”

Mọi người bàn tán xôn xao, còn gã lỗ mãng tự cho là mình thông minh kia mặt mày trắng bệch, nội tâm lạnh toát.

Xong rồi, toi đời rồi!

Hắn còn đang mong đợi bấu víu Tấn vương, mưu cầu cái ghế ở bộ Công đấy!

***

Sau khi rời khỏi lầu Thao Thiết, Lục Quý Trì và Tề Ngạn ai về nhà nấy.

Sợ vợ lại nổi khùng vì chuyện vừa xảy ra, Tề Ngạn đi đứng có phần vội vàng, Lục Quý Trì trấn tĩnh hơn, chàng trước nay luôn giữ mình rất tốt, không làm bậy bên ngoài, nên không lo lắng Khương Hằng sẽ hiểu lầm.

Còn chuyện vừa nãy, chàng không tức giận lắm, nhưng đang có hứng khoe mẽ lại bị người ta cắt ngang thì đúng chán.

Có điều sự mất hứng này bay biến cả khi chàng đi qua Bách Vị các.

“Ông chủ, mùi gì thơm thế? Nhà ông lại ra lò loại bánh mới à?”

“Chao ôi điện hạ ngài tới rồi! Mời vào mời vào!” Ông chủ Bách Vị các nghe tiếng, khom người tiến lên đón, “Điện hạ nhạy quá, đây là bánh hoa lê Bách Hương mới của nhà chúng tôi, điện hạ có muốn nếm thử chút không?”

“Bánh hoa lê Bách Hương? Được, lấy cho ta một phần!” Khương Hằng thích ăn ngọt, đặc biệt là bánh ngọt ở Bách Vị các này, mỗi lần về nhà ngang qua đây Lục Quý Trì đều mua cho nàng một phần, vì vậy đã thành khách quen ở đây.

Ông chủ biết thói quen của chàng, thấy chàng nếm xong gật đầu, ra chiều hài lòng, bèn theo như thông lệ gói một phần đưa chàng.

Lục Quý Trì lại chọn thêm loại bánh khác Khương Hằng hay ăn, kêu ông ta gói lại, sau đó mới chậm rãi đi về phủ Tấn vương.

Khương Hằng đang ở trong phòng xem sổ sách, đã là đương gia chủ mẫu, đây là chuyện mỗi ngày nàng phải làm.

Lục Quý Trì ‘xuỵt’ một tiếng để chặn lại đám nha hoàn chuẩn bị thỉnh an, nắn tay nắn chân, lặng yên không tiếng động đi vào.

Đương lúc hoàng hôn, mây màu ngợp trời, ánh chiều tà từ ngoài cửa sổ hắt vào, rơi xuống bóng người đang biếng nhác ngồi bên cạnh cửa sổ, xinh đẹp lạ thường.

Lục Quý Trì đứng sau bức rèm che đã vén quá nửa, lòng như có cơn gió xuân thổi qua, êm ái như bông. Chàng ngắm nàng si ngốc, nhìn người con gái xinh đẹp mỹ miều, làn tóc đen nhánh rủ xuống, đôi môi đỏ mọng hơi cong, gò má nghiêng nghiêng tinh tế, miệng chàng nhếch tới tận mang tai.

Hằng Hằng nhà chàng sao mà đẹp quá!

Chàng ngắm ba năm rồi cũng không thấy đủ hí hí.

Đang say mê, đột nhiên mỹ nhân bên cửa sổ ngẩng đầu trông sang. Thấy là chàng, nàng nhoẻn miệng cười: “Chàng về rồi?”

“Ừ!” Sải bước tới ôm lấy eo nàng, Lục Quý Trì cười tít mắt, hôn lên môi nàng, “Đoán xem ta mang gì về cho nàng!”

Lần nào ra ngoài chàng đều sẽ mang bánh ngọt về cho nàng, còn ra vẻ thần bí kêu nàng đoán, Khương Hằng cũng quen thói, nghe được lời này, nàng nghiêng đầu, híp mắt bảo: “Hôm nay thiếp cũng ra ngoài, điện hạ đoán xem thiếp mang gì về cho chàng.”

Cảm giác tâm ý cho đi được hồi báo thực sự tốt đẹp, Lục Quý Trì như nở hoa khắp lòng, ôm lấy nàng hôn chụt chụt hai cái: “Ta đếm đến ba, chúng ta cùng nhau nói nhé?”

Khương Hằng buồn cười, song không từ chối: “Được.”

“Một, hai, ba… Bánh hoa lê Bách Hương!”

“Bánh hoa lê Bách Hương!”

Năm chữ phía sau, hai người hai miệng một lời.

“Nàng…” Lục Quý Trì ngẩn người, gào thét thảm thiết, “Nàng cũng mua cái này! Thế thì còn gì vui nữa!”

“Xế chiều thiếp đi thăm A Như, lúc về ngang qua Bách Vị các, nghe nói mới ra mắt một loại bánh hoa lê mới, mùi vị rất được nên mua mấy phần về cho chàng nếm thử.” Khương Hằng không mấy bất ngờ, cười tủm tỉm giải thích, “Còn ngạc nhiên mừng rỡ ư, sao lại không có? Những thứ kia thiếp mua cho điện hạ, thiếp còn chưa nếm đâu!”

Năm kia Lạc Như gả cho Lâm Sanh, dạo trước mới sinh bé thứ hai, thai tượng này có vẻ không tốt, suýt nữa sinh khó, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng. Khương Hằng rất lo lắng, mấy hôm nay đều năng tới thăm nàng.

Mặc dù biết chắc nàng ở Bách Vị các đã nếm thử rồi, song Lục Quý Trì nghe nàng nói vậy thì hớn hở bảo: “Kệ đi, dù có nếm qua, tự nàng mua với ta mua mùi vị chắc chắn khác nhau!”

Khương Hằng nén cười gật đầu: “Đương nhiên, điện hạ mua nhất định sẽ ngon hơn.”

Lục Quý Trì được thỏa lòng, đặt hai phần bánh giấu sau lưng lên bàn, tha thiết nhìn nàng: “Vậy nàng mau nếm thử đi!”

“Được, nhưng mà sắp ăn tối rồi… À phải, không phải hôm nay chàng đi ăn tiệc sao? Sao lại về sớm vậy?”

Có cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn tóc nàng bay bay, Lục Quý Trì theo bản năng giơ tay lên, vén lọn tóc kia ra sau tai nàng: “À, không thú vị nên ta về trước.”

Giọng chàng dửng dưng, Khương Hằng thoáng khựng lại.

Bởi vì có thứ mùi thơm xa lạ nào đó nương theo tay chàng, thoảng qua chóp mũi của nàng.
Bình Luận (0)
Comment