Lần đầu tiên Sở hoàng hậu gặp Chiêu Ninh đế là vào lúc quá ngọ của một ngày xuân.
Hồi đó tiên đế mới băng hà, Đại Chu đang thù trong giặc ngoài, hỗn loạn bấp bênh, bất cứ lúc nào cũng có thể lâm vào cảnh nước mất nhà tan.
“Tiểu thư, nghe nói phía bắc sắp không trụ được nữa…”
Kinh thành là nơi dưới chân thiên tử, chiến hỏa chưa lan đến, nhưng tin dữ nơi phương bắc đã truyền về, dân tình ồ ạt trốn xuống phía nam, người trong thiên hạ nhìn thời thế, há có thể bình tâm. Lúc ấy, nhị tiểu thư phủ Trấn quốc công – Sở Hàm Yên vẫn chưa là hoàng hậu nghe vậy thì sầm mặt, nhưng chậm chạp chưa đáp lời nha hoàn thân cận Xuân Bích của mình.
Chuyện phương bắc sắp cầm cự không nổi, nàng đã nghe huynh trưởng Sở Liệt nhắc tới nhiều lần, còn rõ ràng hơn cả nha hoàn.
Mà huynh trưởng…
Nghĩ tới chuyện huynh trưởng muốn dẫn binh xuất chiến, nhưng vì nội đấu tranh đoạt giữa các hoàng tử mà mãi chưa được toại nguyện, Sở Hàm Yên cười lạnh.
Quốc đô sắp vong, ngai vàng tới tay còn có ích gì?
Một đám ngu xuẩn.
Tuy nhiên, nàng có nổi nóng cũng vô ích, tình thế thiên hạ hiện giờ không phải một cô gái ngày ngày chôn chân nơi khuê phòng như nàng có thể vãn hồi — mặc dù nàng có xuất thân con nhà tướng và chỉ hận không thể lập tức giơ đao lên ngựa, xuất chinh tới Bắc Cương.
“Đại gia à hãy cho tôi chút đồ ăn đi! Tôi nguyện ý làm trâu ngựa báo đáp ngài!”
“Công tử, con tôi sắp chết đói, cầu xin ngài rủ lòng từ bi, ban cho chút đồ ăn với!”
Chiến tranh loạn lạc, dân chúng lầm than, trăm họ từ phương bắc xuôi nam tới kinh thành, khiến cho nơi thị thành vốn phồn hoa gấm vóc như bị bao trùm bởi một gam màu xám xịt.
Nội thành có vẻ khá hơn, nhưng ngoại ô thì la liệt lưu dân rách rưới, xanh xao vàng vọt. Ai nấy đều khổ sở, bi ai, phủ phục trên nền đất để xin từng miếng cơm của những người qua đường, hèn mọn mà ngoan cường.
Sở Hàm Yên đang từ điền trang ngoại thành quay trở về, nhìn thấy cảnh trên đường như vậy, tâm trạng cực kỳ kém. Đang định phân phó phu xe đi nhanh hơn, chợt bên ngoài vang lên một giọng nói ấm áp, không nhanh không chậm.
“Bánh này ta mới mua, đại nương nếu không chê thì cầm lấy.”
Giống như một cơn mưa xuân bất chợt, tưới lên trái tim khô cằn của Sở Hàm Yên, nàng vô thức vén rèm xe ngựa ngó ra ngoài, chỉ thấy nơi ven đường gió bụi mù mịt, một chàng trai vận xiêm y màu trăng non, tướng tá khôi ngô lịch sự đang khom người, đưa túi giấy dầu trong tay cho một người đàn bà tay ẵm một đứa trẻ.
“Đa tạ công tử! Đa tạ công tử!” Người đàn bà kia run rẩy nhận lấy túi bánh của y, nước mắt chảy xuống theo lớp bụi, lăn trên gương mặt tạo thành một đường rõ rệt.
“Con đói…Mẹ ơi, con đói quá…” Đứa bé gầy nhom đang hấp hối trong ngực người đàn bà ngửi được mùi thơm, yếu ớt giãy giụa.
“Được! Được!” Người đàn bà nước mắt tuôn lã chã, tay run rẩy mở gói bánh ra, “Ăn đi, ăn đi con…”
“Ăn từ từ thôi, ” Sở Hàm Yên nghe giọng chàng thanh niên kia nói với cậu nhóc đang ngấu nghiến như hổ đói, “Kẻo nghẹn.”
Cậu bé không đáp, chỉ cầm chiếc bánh hạt vừng nhét vội vào miệng. Mẹ đứa trẻ nuốt nước miếng, song lại kìm nén cơn đói mà quay đầu nhìn về phương bắc, ánh mắt vô hồn chất chứa tuyệt vọng.
Sở Hàm Yên đoán, người đàn bà đó hẳn đang suy nghĩ, bữa nay có ăn, vậy bữa mai sẽ phải làm sao?
Những người nhà tan cửa nát này giống như cây lục bình không rễ, không ngừng trôi dạt trong thế thời hỗn loạn, xó chợ đầu đường, tương lai vô vọng.
Nàng nhìn vậy tự thấy khổ sở, muốn phân phó người hầu bố thí, song lại nghĩ mấy năm nay trong phủ vẫn luôn hành thiện, nhưng trước sau chỉ như muối bỏ biển, nội tâm nàng không khỏi mờ mịt — Khói lửa chiến tranh bao giờ mới kết thúc? Thiên hạ bao giờ mới có thể thái bình trở lại?
“Đừng từ bỏ, hãy kiên cường,” ngay lúc đó, giọng nói rành mạch ấm áp tựa gió xuân lại vang lên, “Chiến sự sẽ nhanh chóng kết thúc, mọi người sẽ nhanh chóng được về nhà.”
Người đàn bà kia kinh ngạc, hoàn hồn, rồi chỉ cười khổ: “Đa tạ công tử đã an ủi, ngài là người tốt, nhưng mà…sao có thể chứ?”
Chiến tranh đã bao nhiêu năm, sao có thể dễ dàng dừng lại. Triều đình đương loạn, thân lo chưa xong, mọi người đều nói Đại Chu của chúng ta sắp không giữ nổi rồi.
Chàng thanh niên không tranh luận cùng người đàn bà, mà cười khẽ: “Có thể.”
Dứt lời, y xoa đầu đứa bé kia rồi đứng dậy, trong khoảnh khắc quay đầu ấy, Sở Hàm Yên đang nhoài người qua ô cửa xe đã nhìn thấy ánh mắt y.
Đó là một đôi mắt phượng hẹp dài sâu thẳm, bên trong chứa cả sự nhân từ mềm mại tựa nước và cả sự kiên định cứng cỏi của thép gang.
Sở Hàm Yên bỗng nhiên giật mình, trong giây phút ấy, nàng nảy sinh một cảm giác rất kỳ lạ: Những gì y nói, sẽ thành thật.
***
Lần thứ hai Sở Hàm Yên gặp Chiêu Ninh đế là tại sân viện nhà mình.
Tiên đế đông con trai, Chiêu Ninh đế chỉ là một hoàng tử cha không đau mẹ không thương, như thể vô hình trong cung cấm. Vì thế mặc dù có đôi lần vào cung thỉnh an hoặc dự yến tiệc, Sở Hàm Yên cũng không nhận ra y — hoặc nói đúng hơn là không có ấn tượng về y.
Cho đến ngày nàng từ nhà bạn trở về, ở khúc ngoặt nơi ngoại viện vô tình đụng phải y.
“Đã thất lễ, tiểu thư chớ trách.”
Rõ ràng là nàng có lỗi, thế mà y lại xin lỗi trước, xin lỗi xong còn ôn hòa lễ độ cáo từ, nửa ánh mắt cũng chẳng dừng trên con người vốn được khen là tuyệt sắc giai nhân từ tấm bé như nàng.
Sở Hàm Yên ngơ ngác dõi theo bóng lưng y, một lát sau chạy tới thư phòng hỏi Sở Liệt anh mình: “Người đó là ai thế?”
Lúc đó cha của bọn họ, lão Trấn quốc công đã qua đời, Sở Liệt tuổi trẻ kế thừa tước vị, trở thành gia chủ của Sở gia.
Thấy em gái tò mò, hắn thuận miệng đáp: “Thất hoàng tử, Lục Quý Ngôn.”
Sở Hàm Yên không ngờ người nọ lại là hoàng tử, nàng giật mình mở to hai mắt: “Y tới phủ ta làm gì?”
Sở Liệt không muốn trả lời, song hắn trời sinh không sợ cha không sợ mẹ, lại chỉ hết cách trước cô em gái sinh đôi này, thấy nàng quấy quả một hồi, rốt cuộc vẫn để lộ đôi chút.
Hóa ra ca ca là người của y.
Hóa ra y cũng muốn tranh cái ghế rồng kia.
Sở Hàm Yên vừa bất ngờ lại vừa không bất ngờ, nhớ tới dáng vẻ ngày đó y vừa cười vừa nói ‘Có thể’, nàng bỗng dao động, thế là bắt đầu chú ý tới y.
Y không người biết đến, lấy tĩnh chế động, âm thầm khuấy lên mưa gió; y tìm nước đi mới, ra chiêu bất ngờ, bắt đầu bộc lộ tài năng; y một ngày gặp ba lần ám sát, suýt thì mất mạng; y hết lòng hết sức, ngày đêm không ngủ, không chịu nổi mệt mỏi mà ngất xỉu; y thành công hạ bệ tất cả kẻ thù để lên ngôi; y dùng thủ đoạn hung bạo ổn định nội loạn, trấn an quần thần; y quyết định ngự giá thân chinh, dẫn quân bắc phạt…
Tựa hồ một quãng thời gian rất dài, cũng tựa hồ chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, nàng cứ như vậy dõi theo y, nhìn y vượt qua chông gai, tìm được con đường máu; nhìn y ngồi lên ngôi vị hoàng đế, ngày đêm lao lực, mong muốn giành lại thái bình cho thiên hạ.
Dõi theo rồi lại dõi theo, trái tim nóng bỏng hừng hực của nàng đã bay tới bên y tự lúc nào.
Ban đầu nàng còn chưa nhận ra, cho là bản thân chỉ muốn nhìn xem y có thể hoàn thành chí hướng hay không, cho đến ngày từ miệng huynh trưởng, nàng biết được tin y bị trúng tên độc trên chiến trường, mạng sống mỏng manh như tờ giấy.
“Muội định làm gì!”
Thấy em gái đột nhiên mắt đỏ hoe, sau đó cả người run lẩy bẩy chạy về phòng thu thập hành lý, Sở Liệt đang nhận lệnh trấn thủ kinh thành không khỏi kinh ngạc.
“Muội đi tìm y.” Sở Hàm Yên cắn răng, gương mặt rực rỡ giờ đã tái nhợt, “Muội đi giúp y giết địch, muội đi giúp y cản đao.”
Sở Liệt khiếp sợ, hồi lâu không nói lên lời.
“Muội…Muội có ý gì? Chẳng lẽ muội…”
“Phải!” Sở Hàm Yên bật dậy, “Muội thích y!”
Bởi vì thích y, cho nên mới chú ý tới y, lo lắng cho y, đau lòng vì y.
Sở Liệt vừa kinh hãi vừa đau đầu, khuyên răn mãi cô em gái xui xẻo mới từ bỏ ý định chạy tới Bắc Cương.
Sở Hàm Yên đương nhiên biết bản thân nàng đi cũng vô ích, mặc dù nàng xuất thân nhà tướng, nhưng chưa thực sự tiếp xúc với chiến trường, sở dĩ kiên quyết muốn đi chỉ do đột nhiên nhận ra tình cảm của mình, không chịu đựng được lo âu và đau đớn, nhất thời kích động mà thôi.
Sau khi bình tĩnh lại, nàng ngồi xuống uống ba tách trà. Sau đó, nàng ngẩng đầu lên nói với anh mình: “Đợi y trở lại, muội muốn gả cho y.”
Sở Liệt: “…Không được.”
Hậu cung là một chiến trường không gươm đao, hắn chỉ có mỗi cô em gái, sao có thể để nàng chịu khổ.
Sở Hàm Yên lại cực kỳ kiên định: “Thiên hạ này quá nặng, muội không thể để y vất vả một mình. Ca ca, muội muốn cùng y gánh vác.”
“Nhưng người ta còn không biết muội mà!”
(Ông anh tạt gáo nước lạnh quá =))))))))“Đợi muội gả cho y rồi y sẽ biết!” Sở Hàm Yên đáp như thật.
“Y là hoàng đế! Còn là một hoàng đế anh minh!” Sở Liệt phiền lòng ghê gớm, “Trong lòng y trải dài vạn dặm giang sơn và muôn dân trăm họ, không có tâm tư đặt vào chuyện nữ nhi tình trường, dù muội yêu hay thích, chắc chắn sẽ không được đáp lại.”
“Y là hoàng đế cũng là người, chỉ cần là người thì đều có trái tim, muội không tin không thể làm y cảm động.” Sở Hàm Yên chỉ vào gương mặt mỹ lệ như hoa của mình, tự tin và quyết đoán, “Một ngày nào đó, cả người y và trái tim y sẽ thuộc về muội.”
Nếu là người đàn ông nào khác, Sở Liệt có lẽ sẽ đồng ý với câu này, còn Chiêu Ninh đế…
Hắn không chút lưu tình dí đầu cô em gái: “Ai cho muội tự tin đó! Nếu thất bại thì sao?”
“Dù có thất bại muội cũng sẽ không hối hận, ” Sở Hàm Yên đẩy tay anh mình ra, “Thích y là chuyện của muội, thương y gánh vác thiên hạ chúng sinh, muốn cùng y san sẻ áp lực cũng là muội đơn phương tình nguyện, muội sẽ cố gắng hết sức có thể để khiến y thích muội, nhưng nếu đã cố gắng vẫn không được, muội cũng không có gì phải oán hận cả.”
Nàng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt quyến rũ đa đình tràn đầy nghiêm túc: “Ca ca, muội biết bản thân đang làm gì, ca tác thành cho muội đi.”
Sở Liệt: “Muội đổ hết nước trong đầu muội đi rồi ta sẽ suy nghĩ xem có tác thành cho muội hay không.”
(Ái chà chê não em gái úng nước à =)))))))Sở Hàm Yên: “…”
Nói thì nói vậy, cuối cùng Sở Liệt vẫn chịu thua.
Hai tháng sau, Chiêu Ninh đế dẫn đại quân khải hoàn.
Hai tháng tiếp đó, Sở Hàm Yên gả vào hoàng gia, Chiêu Ninh đế hứa cho nàng hậu vị.
Đối với vị đế vương trẻ tuổi mới lên ngôi chưa lâu, phủ Trấn quốc công có uy danh trong quân đội lại quản lý một phương là một trợ lực không gì tốt bằng. Đặc biệt là Sở Liệt còn trẻ tuổi, dễ bề khống chế.
Còn đối với Sở Hàm Yên mà nói…
“Thần thiếp ưng bệ hạ từ lâu, hiện giờ trong tim bệ hạ chỉ có dân chúng, nhưng tương lai, nhất định sẽ có thần thiếp.”
— Bên trong cung điện lộng lẫy hân hoan, thiếu nữ mặc lễ phục sắc phong đỏ thẫm, tôn thêm vẻ quyến rũ xinh đẹp, đang đè lên người vị đế vương trẻ tuổi cũng vận long bào đỏ thẫm, nở nụ cười yêu kiều cuốn hút, tràn đầy tự tin về tương lai.