Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 28

Khương Hằng vốn không hứng thú với Mạnh Xuân Lâm, vì chuyện của Mạnh Uyển Nghiên mới nhìn y nhiều một chút, nhưng thấy Lạc Như bừng bừng hứng khởi, nàng không muốn dội một gáo nước lạnh, nên mỉm cười gật đầu.

“Ta nói cô biết, cái tên họ Mạnh này mặt người dạ thú, cái gì mà Văn Uyên tiên sinh, thực chất con người y vô cùng đáng khinh!”

Khương Hằng ngỡ ngàng: “Đáng khinh?”

“Cực kỳ đáng khinh!” Lạc Như vừa kéo nàng đi về phía trước vừa nói, “Năm đó vì sao y thành danh cô có biết không?”

Khương Hằng suy nghĩ một chút: “Hình như là vì một bài thơ khóc thương người vợ đã khuất?”

“Đúng, chính là bài ‘Tư hoa từ’, viết cho phu nhân đã mất của y.” Lạc Như bắt đầu kể qua về cuộc đời của Mạnh Xuân Lâm.

Mạnh Xuân Lâm thông minh từ nhỏ, nhìn sách một lần là nhớ, có tiếng là thần đồng; nhưng vì là con thiếp thất, ban đầu y không được nhiều người chú ý tới. Cho đến năm y mười tám tuổi, vợ y vì khó sinh mà qua đời, y vô cùng thương tâm đã viết một bài từ tưởng nhớ ái thê tên là ‘Tư hoa từ’; vị đại nho đương thời là Đổng thái phó rất thưởng thức bài nọ, y trở nên nổi danh, dần dần mới được như ngày hôm nay.

“Đổng thái phó? Chính là vị Đổng gia tình nguyện chặt đứt hai chân cũng không muốn phụ lòng chính thê mà lấy công chúa lão thái gia sao?”

“Ừ, chính là ông ấy.” Nhắc tới Đổng thái phó, sự giễu cợt mỉa mai trên mặt Lạc Như mới bớt đi, “Đổng lão phu nhân xuất thân không cao, nhưng luôn bên cạnh Đổng thái phó khi ông ấy khó khăn cơ cực nhất, thái phó không quên ân tình cũ, dù có đắc tội hoàng gia cũng không phụ lòng bà, thật là một chính nhân quân tử trọng tình trọng nghĩa.”

Khương Hằng như có điều suy nghĩ cười cười: “Khó trách bài ‘Tư hoa từ’ của Mạnh Xuân Lâm lại được lão nhân gia thưởng thức.”

“Đương nhiên, nếu không thiên hạ lắm kẻ sĩ đa tài, sao Đổng thái phó chỉ tán thưởng mỗi y chứ. Không chỉ tán thưởng y thâm tình với chính thê, còn cảm thấy y và mình có điểm giống nhau nữa.” Lạc Như vừa khinh bỉ kể vừa liếc nhìn Mạnh Xuân Lâm cách đó không xa, “Thật đáng tiếc Đổng thái phó đã nhìn nhầm, con người này hoàn toàn không xứng với sự tán dương của ông.”

Mạnh Xuân Lâm những năm này không tái giá, trong nhà cũng không có thêm thiếp thất hay thông phòng, như là kiên định thủ tiết vì thê tử quá cô, cả đời nhất định không lập gia đình. Mọi người vì thế rất kính nể y, khen y là người thâm tình trăm năm hiếm gặp. Nhất là những thiếu nữ chưa lập gia đình trong kinh thành, thấy y là mặt đỏ bừng tim rộn rạo, vô cùng ngưỡng mộ —- tài học nổi danh, tướng mạo anh tuấn, lại một lòng một dạ với thê tử, trọng tình trọng nghĩa, ôi đây chính là hình mẫu phu quân lý tưởng của các nàng mà!

Nhưng mà theo lời Lạc Như, những thứ này chỉ là vờ vịt, Mạnh Xuân Lâm không hề giống như những gì y biểu lộ ra ngoài, ngược lại, y rất cặn bã.

“Lúc trước khi chưa biết bộ mặt thật của y, ta cũng rất sùng bái, để ý y vô cùng, còn mấy lần nói chuyện cùng, thời gian đó gần như ngày nào ta cũng đi tới Văn Uyên các…”

Thấy nàng nói tới chuyện này thì mặt mày đen sì, bày ra bộ dáng ‘hối-hận-vì-một-thời-trẻ-trâu’, Khương Hằng không nhịn được bật cười.

Lạc Như giống phu nhân Vĩnh An hầu, từ nhỏ đã thích múa đao múa kiếm, không hề có hứng thú với cầm kì thi họa. Vĩnh An hầu thì ngược lại, luôn nghĩ con gái phải lịch sự đoan trang, lúc nào cũng bắt Lạc Như đọc sách. Nhưng ông ở trong nhà không có tiếng nói bằng vợ, phần lớn chỉ nói ra cho hả lòng hả dạ, chứ không có tác dụng.

Lạc Như cũng thấy buồn cười, xoa xoa mặt cảm khái về lúc trẻ con nông nổi của mình, mới tiếp tục nói: “Cô biết ta từ nhỏ đã không thích đọc sách, mặc dù luôn muốn trở thành tài nữ, giành được sự chú ý của y; nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, lần nào vào Tàng thư thất ngồi một lúc thôi là ta đã không chịu được, hôm thì ngủ quên, hôm thì đứng lên đi lại khắp nơi…”

Khương Hằng như cũng đoán được, cười hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó…” Không biết nghĩ tới điều gì, Lạc Như bỗng nhiên ngưng cười, nhếch miệng nói, “Đi dạo quá nhiều, lại thấy được điều không nên thấy.”

Khương Hằng ngập ngừng: “Không nên thấy?”

“Ờ,” Lạc Như vẻ mặt chán ghét, ghé vào tai Khương Hằng thầm thì, “cô còn nhớ lục cô nương nhà Văn đại nhân Hộ bộ không? Trung thu năm ngoái…nàng ta treo cổ trong phòng…suýt mất mạng.”

Khương Hằng không có ấn tượng với Văn cô nương, nhưng nghe lời này, Văn cô nương treo cổ trong tết đoàn viên, hẳn là có liên quan tới Mạnh Xuân Lâm?

“Đúng vậy, trước hôm xảy ra chuyện, ta vô tình thấy nàng ấy và Mạnh Xuân Lâm ở chung một chỗ. Nàng hỏi bao giờ thì Mạnh Xuân Lâm sẽ cưới nàng ấy, y chỉ cười ha hả mà không chịu trả lời nghiêm túc. Văn cô nương rất đau lòng, nói vài câu giận dỗi, Mạnh Xuân Lâm đầu tiên còn dỗ nàng ấy mấy câu, sau rồi cũng bờ ngơ. Cuối cùng Văn cô nương khóc lóc rời đi, sáng ngày hôm sau, ta nghe tin nàng ấy tự tử…”

Khương Hằng ngẩn ra, định nói gì đó, lại nghe Lạc Như đột nhiên cười lạnh, “Nếu chỉ có vậy thì đã tốt…Khi đó ta không biết bộ mặt thật của y, cho là y và Văn cô nương yêu nhau thật lòng, chỉ vì mâu thuẫn khúc mắc nhất thời mà Văn cô nương mới nghĩ không thông. Tin tức vừa truyền đến tai, lòng ta không yên, nên ta lén tới lầu năm Văn Uyên các, muốn xem xem y thế nào, ai ngờ lại thấy y cùng một vị phu nhân thế gia vụng trộm! Y vẫn nói cười thản nhiên vui vẻ, tựa như chuyện Văn cô nương tự vẫn chẳng hề liên quan tới mình!”

Gương mặt của Khương Hằng cũng dần dần lạnh lẽo.

“Lúc đó ta mới biết, y cùng mấy vị phu nhân thế gia quan hệ mờ ám, còn lừa dối tình cảm của mấy tiểu cô nương chưa lập gia đình. Cái gì mà đối với thê tử quá cố tình sâu nghĩa nặng, nguyện một đời cô độc không lập gia đình, cũng chỉ là vờ vịt hòng lấy được sự coi trọng của Đổng thái phó thôi. Y chính là một tên hèn hạ vô liêm sỉ, bại hoại đê tiện mà còn giả vờ văn nhã!” Cho đến bây giờ, Lạc Như vẫn bùng nổ cảm giác chán ghét như ăn phải ruồi nhặng vậy.

Vốn nghĩ y tính tình phóng khoáng không câu nệ,  nảy sinh tình cảm với cô cháu gái trên danh nghĩa Mạnh Uyển Nghiên, hôm nay xem ra, y chẳng còn liêm sỉ nên đến cháu gái mình cũng không tha. Khương Hằng chán ghét rũ mắt, bất giác nghĩ tới Lục Quý Trì, nàng hơi nhíu mày.

Kế hoạch của huynh ấy xem ra gặp rắc rối rồi…

“Từ đó về sau ta không bao giờ bước chân vào Văn Uyên các nữa, ta còn lén viết thư gửi tới Văn gia, kể hết chuyện của nàng ấy và Mạnh Xuân Lâm, cùng với chuyện tự vẫn cho cha mẹ nàng ấy biết. Thế mà người nhà nàng ấy chẳng làm gì, chỉ đem nàng ấy gả đi rất xa kinh thành…” Lạc Như không biết Khương Hằng đang nghĩ gì, nói tiếp, “Ta biết họ sợ không bằng không chứng lại bị Mạnh Xuân Lâm cắn ngược lại một cái, chuyện này đối với con gái như chúng ta tổn hại danh tiết quá lớn, bọn họ cũng có điều kiêng dè. Văn cô nương làm sao có thể có tội? Nàng thật sự nghĩ Mạnh Xuân Lâm thích nàng thật lòng!”

Khương Hằng bừng tỉnh, vỗ vỗ tay nàng: “Cô làm rất tốt, những chuyện khác….kẻ ác ắt phải trả giá, y không thể nào ung dung cả một đời.”

“Ừ,” vốn chỉ muốn tám nhảm một chút, không muốn càng nói càng bực bội, Lạc Như khôi phục lại tâm tình, đáp lời, “Thật ra ta rất muốn tố giác bộ mặt thật của Mạnh Xuân Lâm, để cho y thân bại danh liệt, khỏi phải làm tổn thương tới người khác. Nhưng cô biết đấy, chuyện này một khi vỡ lở, những cô nương có quan hệ cùng y, kiểu gì cũng không thoát được, sẽ bị chỉ trích rất nhiều.”

Dân chúng triều Đại Chu cởi mở hơn so với tiền triều rất nhiều, nhưng vẫn rất coi trọng sự trong sạch của người con gái. Mạnh Xuân Lâm biết chắc người bị hại sẽ không bao giờ tiết lộ ra y, nên không chút kiêng dè làm chuyện như vậy.

Khương Hằng gật đầu, muốn nói gì đó, bên đường đối diện đột nhiên truyền tới một tràng hắt xì vang dội.

Nàng ngẩng đầu lên theo bản năng, thấy một bóng người quen thuộc đang đưa tay áo rộng lên che mũi, một bên ‘ách xì’ không ngừng, một bên từ nhạc phường Xuân Phong lâu lao ra.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Không muốn sống nữa à?!” Chàng trai áo tím sau lưng người hắt xì thấy mọi người ngó nghiêng, mới lớn tiếng mắng một câu, rồi kéo kẻ kia đi tới hẻm nhỏ bên phải Xuân Phong lâu.

“…”

Tâm tình của thiếu nữ đang tồi tệ đột nhiên tốt hơn vài phần, nàng hơi ngừng, nghiêng đầu nói với Lạc Như: “Thôi đi, chúng ta không nói chuyện này nữa, nghe nói món gà hầm hạt sen của tửu lâu bên kia rất ngon, chúng ta đi thưởng thức một chút?”

Lạc Như tỉnh táo hẳn, sờ bụng một cái: “Được luôn, món cá chiên xù quán đó làm cũng rất ngon, đi, ta mời cô!”

Chuyện đã qua hai ba năm, hôm nay nàng chỉ là muốn tám nhảm, không thể để nó ảnh hưởng tới tâm tình của mình được.

“Vậy cô qua đó trước chờ ta, ta qua bên kia mua thuốc cho A Từ đã.”

Lạc Như không thích mùi thuốc, không chút nghi ngờ đi trước. Khương Hằng nhìn nàng tiến vào cửa tửu lâu, lập tức xoay người bước nhanh, đi về phía con hẻm nhỏ.

***

Trong ngõ hẻm nhỏ hẹp yên ắng, Lục Quý Trì một tay chống lên tường, một tay đưa khăn xoa xoa cái mũi đang ngứa điên cuồng của mình, bụng dạ thì cuồn cuộn cuồn cuộn như sắp ói ra tới nơi.

Tề Ngạn phẩy phẩy dấu chân trên mông cười khan:  “Sao rồi? Có đỡ không?”

Lục Quý Trì dùng giọng mũi nặng nề cười lạnh: “Huynh, đoán, xem.”

Trời muốn diệt chàng đây mà! Đã nói chàng là người đứng đắn, chỉ nghe hát thôi không làm gì hết, thế mà tên nhãi này còn gọi cho chàng ba vị cô nương ngồi cạnh vuốt vuốt ve ve, bày đặt nói cho chàng thấy điều thú vị.

Thú vị cái con khỉ!

Chàng vừa vào cửa người ta đã lao đến bên người, đuổi cũng không đi, mặt thì trưng ra cái vẻ “Ôi anh giả vờ giả vịt cái gì, chúng tôi biết thừa” rất cà khịa; trên người thì nồng nằng mùi phấn son làm cho chàng hoa mắt chóng mặt, thiếu chút nữa đi chầu ông bà luôn rồi….Chỗ nào thú vị chứ? Mẹ kiếp đây chính là mưu sát!

“Không phải là vì ta lo cho thân thể của huynh sao,” Tề Ngạn chột dạ giải thích, “Thái y đã nói, thân thể của nam nhân không thể nhịn, nhịn nhiều tất hại. Huống chi huynh từng này tuổi rồi còn chưa nếm trải phong trần, nói ra hơi bị mất mặt đấy…”

“Biến biến biến! Biến nhanh!” Không đợi y nói xong Lục Quý Trì đã xoay người giơ chân đá một cước.

Tề Ngạn vừa né vừa kêu: “Hôm trước nghe có người nói huynh không được ta mới làm thế, ta là có ý tốt!”

“Mi còn nói thêm ta dùng nước mũi tống mi về Tây thiên đấy có tin không!” Lục Quý Trì vừa nói vừa hắt xì thêm một tràng, “Cút nhanh đi! Thấy mi là mũi ta lại ngứa thêm!”

Dùng nước mũi tống về Tây thiên là cái gì, Tề Ngạn nhất thời bị sự ghê tởm làm người run run: “Được được được…. ta biến ngay đây, mà sao ta lại không có việc gì nhỉ? Mùi thơm kia cũng không nồng lắm mà!”

“Mẹ kiếp mi ngày nào cũng ra ra vào vào nơi son phấn đương nhiên không cảm thấy nồng rồi!” Không nghĩ tới mũi của nguyên chủ lại yếu ớt như vậy, Lục Quý Trì cảm thấy hít thở không thông, mắt trợn lên, đem đống nước mũi ghê gớm này xì cho bằng sạch, sau đó hít thở hít thở thật sâu.

Ôi thật mất hình tượng, may mà không ai nhìn thấy…

“Tham kiến điện hạ, điện hạ…ho vậy, đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?”

“!”

“Điện hạ?”

Lục Quý Trì yên lặng hồi lâu, hấp tấp che mũi lại rồi xoay người: “Sao cô lại ở đây?”
Bình Luận (0)
Comment