Đại phu tới rất nhanh, vừa liếc thấy chiếc khăn tay, ông ta mặt đã hơi biến sắc, lộ vẻ nghiêm trọng.
Tim Mạnh Uyển Nghiên đập thình thịch, hai tay không tự chủ mà nắm chặt lại. Đương nhiên nàng không tin Mạnh Xuân Lâm sẽ hại nàng, nhưng thái độ của Lục Quý Trì lại làm nàng không thể không sợ hãi.
Lục Quý Trì liếc nhìn nàng ta một cái, hỏi đại phu: “Sao rồi? Ông có thấy gì bất thường không?”
Đại phu tỉ mỉ kiểm tra một lần, đáp: “Hồi bẩm điện hạ, trên chiếc khăn này có dính một loại độc tên là ‘giấc mộng Nam Kha’*. Loại độc này làm cho người dính phải sẽ ngủ hai ba ngày rồi chết, trạng thái tử vong giống như bộc phát bệnh mà ra đi, thật không dễ phát hiện.”
(Điển tích: giấc Nam Kha)Mặc dù cũng đoán được phần nào, nhưng Lục Quý Trì vẫn không thể tin vào tai mình —- Mạnh Xuân Lâm đúng là đê tiện tới cùng cực, y thật sự muốn giết Mạnh Uyển Nghiên diệt khẩu!
Mạnh Uyển Nghiên nghe như sét đánh bên tai, mặt trắng bệch ngã xuống nền đất.
“Không thể nào….không thể nào….Các người…..các người lừa ta….”
Nhìn nàng ta rất đáng thương, Lục Quý Trì không khỏi thở dài, nhưng chàng không mềm lòng.
Mạnh Xuân Lâm tất nhiên đáng hận, nhưng Mạnh Uyển Nghiên không phải không có lỗi —– nàng ta biết rõ đối phương là người không thể yêu, vậy mà vẫn lựa chọn nuông chiều bản thân. Hơn nữa vì để bảo vệ bí mật của mình, nàng còn dám ra tay hại nguyên chủ, làm nguyên chủ tèo mất, rồi có chàng ngày hôm nay. Dù nàng ta không phải tự nguyện, nhưng vì lí do gì thì cũng không nên làm tổn thương người khác.
Còn về nguyên chủ, bình thường hắn ta làm người thế nào thì trong chuyện này cũng là người bị hại thật sự. Chính vì đang mang thân thể này, Lục Quý Trì không hề thương xót nàng ta, cho nên chàng ngập ngừng một hồi, cũng đem chuyện Khương Hằng đã kể cho mình nói ra.
——-Theo chủ nghĩa nhân đạo kể cho nàng ta sự thật, cứu nàng ta một mạng, đó là việc duy nhất chàng có thể làm.
Mạnh Uyển Nghiên nghe mà u mê, hồi lâu sau cả người nàng ta không ngừng run rẩy, ngẩng đầu lên thì thào: “Điện hạ….ngài gạt ta….”
“Bổn vương không có lý gì lại gạt cô. Chuyện cô chết thật hay giả đối với bổn vương không quan trọng, thậm chí nếu cô chết thật, kế hoạch của bổn vương theo đó sẽ càng có lợi. Hơn nữa nếu cô không tin cô có thể tự mình phái người đi tìm hiểu. Bổn vương chẳng thiệt hại gì.” Lục Quý Trì dừng lại một chút, nói tiếp, “Nếu ta là cô, ta sẽ lập tức trở về nhà kể hết sự thật cho Tả tướng, Mạnh Xuân Lâm đã nảy lên sát tâm muốn trừ khử cô một lần, lần này không thành, ắt có lần sau.”
Mạnh Uyển Nghiên kích động lắc đầu, muốn lên tiếng phản bác mà đầu nàng lại chỉ hiện ra từng hành vi cử chỉ của Mạnh Xuân Lâm mấy hôm nay.
Lúc mới đầu nghe nàng nói bị người khác uy hiếp y cũng sợ hãi, sau đó y lấp liếm dụ dỗ bảo là còn phải xử lý chuyện ở Văn Uyên các, rồi đến hôm nay ung dung bình thản cho nàng câu trả lời rõ ràng…
Không phải là không có sơ hở, chẳng qua trước giờ nàng chưa từng nghĩ nhiều.
Nghĩ đến chuyện Mạnh Xuân Lâm quả thật có qua lại với nhiều cô nương khác, Mạnh Uyển Nghiên hoàn toàn sụp đổ, khóc nức lên: “Tại sao….tại sao lại như vậy?!”
***Nửa tiếng sau, Mạnh Uyển Nghiên hồn xiêu phách lạc rời khỏi Trường Phong tửu lâu.
Trước khi đi, nàng xin Lục Quý Trì cho nàng thêm vài ngày. Lục Quý Trì suy nghĩ một chút, nói: “Bổn vương cho cô thêm nhiều nhất một ngày. Một ngày sau, nếu như nhị cô nương Mạnh gia vẫn ‘còn sống’, bổn vương không ngại phái người tiễn cô nương đi một đoạn đường.”
Mạnh Uyển Nghiên dù chịu đả kích, nhưng vẫn ôm chút hy vọng với Mạnh Xuân Lâm, chưa hoàn toàn từ bỏ ý định. Lúc này không nên bức bách nàng ta, tránh cho nàng ta không cam lòng mà phát điên làm loạn.
Mạnh Uyển Nghiên còn định nói gì đó, Lục Quý Trì đã xua tay, không muốn nghe nữa, phái thuộc hạ đưa nàng trở về.
Đợi nàng đi khỏi, chàng nói với ám vệ bên cạnh: “Tiếp tục theo dõi nàng ta và Mạnh Xuân Lâm, nếu có điều gì bất thường, thì lập tức đem mọi chuyện báo cho Tả tướng, để ông ta đưa Mạnh Uyển Nghiên rời kinh. Ngoài ra, bổn vương muốn tìm tung tích của một loại thảo dược tên ‘huyết linh chi’, cậu giao việc, bảo tất cả mọi người chú ý tới một chút.”
“Rõ.”
Khương Hằng giúp chàng không ít, Lục Quý Trì suy nghĩ một hồi, lại bổ sung: “Còn nữa, nếu phát hiện ra phương thuốc nào có thể trị được bệnh tim, cứ lấy tất cả về đây, có tác dụng bổn vương sẽ trọng thưởng.”
“Thuộc hạ đã biết.”
Ám vệ lĩnh mệnh lui xuống, Lục Quý Trì xoay người trở về phủ.
Sáng sớm hôm sau, chàng còn đang yên giấc nồng, Ngụy Nhất Đao đã vội vã lao tới: “Điện hạ! Chuyện lớn rồi!”
Lục Quý Trì đang mơ Chiêu Ninh đế híp mắt kề chiếc đao vào cổ chàng, đột nhiên nghe tiếng gọi, sợ hết cả hồn, kêu lớn một tiếng ‘Hoàng huynh tha mạng’ rồi bật dậy.
Ngụy Nhất Đao: “…”
Trước giờ điện hạ đều mơ ‘Quỳ xuống cho bổn vương’, ‘Bổn vương mới là chúa tể của thiên hạ này’, hôm nay lại…
Sợ hãi, sợ hãi, rất sợ hãi.
Lục Quý Trì ngồi yên một hồi mới tỉnh hẳn, sờ lên cái gáy lạnh lẽo của mình, trong lòng bức bách khổ sở cực kỳ, ôi nằm mơ cũng không được yên thân!
“Điện hạ? Ngài dậy rồi à?” Ngụy Nhất Đao lại gọi thêm một tiếng.
“Dậy rồi…” Lục Quý Trì xoa xoa mặt, “Anh vào đi.”
Ngụy Nhất Đao nghe vậy mới đẩy cửa bước vào: “Điện hạ ơi! Văn Uyên các cháy rồi!”
Lục Quý Trì sững sờ: “Cháy rồi? Đang yên lành sao tự nhiên lại cháy?”
“Mạnh Uyển Nghiên làm, nàng ta dùng một ngọn lửa đốt cả Văn Uyên các, muốn kéo Mạnh Xuân Lâm đồng quy vu tận!”
Lục Quý Trì: “!!!”
“Nhưng nàng ta không chết, chỉ là mặt bị bỏng, e sẽ để lại sẹo.”
Lục Quý Trì hoàn hồn, nhất thời im lặng.
Lần đầu gặp nàng ta, chàng thấy đây là một người con gái rất mạnh mẽ, không nghĩ tới nàng ta lại kích động như vậy —– trả thù là trả thù, kể cả tổn thương bản thân cũng chịu? Không nghĩ tới nỗi đau của cha mẹ sao? Không nghĩ tới bạn bè sẽ buồn lòng sao? Đúng là vừa ích kỷ vừa ngu ngốc.
Chàng xoa xoa trán, lâu sau mới hỏi: “Còn Mạnh Xuân Lâm thì sao?”
“Ăn quả báo rồi.” Ngụy Nhất Đao cười trên nỗi đau của người khác: “Chân phải bị xà nhà đập gãy, cả người gần như bị bỏng, dù còn giữ được chút hơi thở yếu ớt, nhưng cũng chỉ còn là một phế nhân vô phương cứu chữa, chẳng thể gây nên sóng gió gì nữa.”
Tên thần kinh này đúng là đáng đời, Lục Quý Trì chẳng có chút đồng tình nào cho y, suy nghĩ một chút, chàng hỏi: “Vậy Mạnh Uyển Nghiên hiện giờ đang ở đâu?”
“Đã về nhà rồi, Thập Thất đã đem toàn bộ chân tướng nói cho Tả tướng. Tả tướng thông qua Thập Thất muốn chuyển lời đến điện hạ, ông ta đã biết nên làm gì, điện hạ hãy yên tâm.” Thập Thất là ám vệ Lục Quý Trì lệnh đi theo dõi Mạnh Uyển Nghiên, chính cậu ta cũng là người cứu Mạnh Uyển Nghiên ra khỏi biển lửa.
Lục Quý Trì thần người trong im lặng một lúc, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống: “Hay lắm.”
***Văn Uyên các đột nhiên bốc cháy, chuyện Mạnh Uyển Nghiên và Mạnh Xuân Lâm người ‘chết’ kẻ bị thương nhanh chóng trở thành chủ đề bàn tán trong kinh thành.
Lúc đầu mọi người đều xúc động thương tiếc người tài, hồng nhan bạc mệnh. Đặc biệt là những người hâm mộ Mạnh Xuân Lâm, khóc thương không ngừng, như không thể nào chấp nhận được sự thật này.
Nhưng mà chưa đến nửa ngày sau….
“Chị có nghe nói gì không? Lúc quân lính đi điều tra nguyên nhân Văn Uyên các bốc cháy, từ mật thất trong phòng của Mạnh tiên….hừ, Mạnh Xuân Lâm tìm được hai bộ đồ lót của phụ nữ đấy!”
“Không chỉ đồ lót thiếu nữ, còn có rất nhiều loại ‘đồ chơi’ y dùng để cợt nhả các cô nương, lừa gạt thiếu nữ, quan hệ bất chính với phụ nữ đã có chồng nữa!”
“Tôi không tin! Văn tiên sinh đức hạnh thanh cao, sao có thể là người như vậy!”
“Tôi cũng không tin, nhưng đến khi tôi tận mắt thấy mấy thứ đó được quân lính khuân ra từ lầu năm Văn Uyên các…”
“Cho nên cái gì mà đối với thê tử quá cố tình sâu nghĩa nặng, nguyện vì nàng không lập gia đình, tất cả đều là giả dối ư?!”
“Chả thế, giả hết, tên họ Mạnh chính là một tên ngụy quân tử ác ôn, một phường hạ lưu!”
“Trời ơi…”
Nghe giọng điệu hoặc không tin nổi hoặc khinh thường giận dữ của người qua đường, Lục Quý Trì trên đường vào cung nghiêng đầu chép miệng với Ngụy Nhất Đao: “Gừng càng già đúng là càng cay.”
Làm cho một người thân bại danh liệt, phế nhân tuy còn sống nhưng chiêu này còn hơn giết y nhiều lần, đúng là hả giận. Tả tướng một khi ra tay, Mạnh Xuân Lâm đúng là sống không bằng chết.
“Nếu muốn tôi đi một tay bóp chết hắn, phí nhiều sức lực như vậy làm gì!” Ngụy Nhất Đao có chút xem thường, mặt mày dữ tợn giơ nắm đấm, hai nhóc con bên đường đang chơi đùa thấy vậy khóc òa lên.
Lục Quý Trì: “…”
Ngụy Nhất Đao buồn bực nhìn chúng: “Đang yên lành khóc cái gì? Trẻ con thật kì quặc.”
Lục Quý Trì khóe miệng giật giật, anh mới kỳ quặc ấy!
Đang lúc im lặng, một gã sai vặt đột nhiên đi tới trước mặt, nhỏ giọng nói: “Tham kiến Tấn vương điện hạ, tướng gia nhà tôi có lời mời.”
Tướng gia? Tả tướng? Lục Quý Trì lòng khẽ động, gật đầu một cái: “Cậu dẫn đường đi.”