Phía bố vợ tương lai đã giải quyết xong, ấy thế mà Lục Quý Trì một chút cũng không vui nổi.
Chàng và Khương Hằng đang trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, một ngày không gặp tựa ba thu, đây còn những ba tháng…mới nghĩ qua thôi chàng đã thấy nghẹt thở rồi!
Đã thế Khương Lâm Thâm còn nói sẽ dâng tấu với Chiêu Ninh đế trong lần diện kiến tới, thỉnh cầu được tạm rời kinh thành, chờ đến ngày Khương Hằng xuất giá, Lục Quý Trì càng muốn khóc hơn.
Ông cụ Khương đúng là cay quá!
Cũng may hôm nay có thập công chúa tới cùng chàng, Lục Quý Trì chưa chịu từ bỏ ý định, lấy cớ đi đón em gái hồi cung để tranh thủ được cơ hội từ Khương Lâm Thâm, gặp mặt Khương Hằng lần cuối trước ngày cưới.
Khương Lâm Thâm không định đồng ý, nhưng nhớ tới biểu hiện vừa rồi của anh con rể kèm theo cuốn binh phổ bảo bối còn đương nóng hừng hực trong ngực, ông miễn cưỡng rầm rì một tiếng, coi như đồng ý.
Hai mắt Lục Quý Trì sáng lên, chỉ chờ có thế, vội vàng cáo từ ông rồi nhanh như chớp chạy tới viện của Khương Hằng.
Nhìn bóng lưng chú sói con không chờ đợi nổi, Khương Lâm Thâm: “…”
Đột nhiên hối hận.
Nhưng mà Lục Quý Trì đâu có cho ông cơ hội đấy, chàng ôm vết thương trên vai, chạy như bay tới cửa viện của Khương Hằng mới dừng lại thở hổn hển.
“Điện hạ?” Khương Hằng đang tán gẫu với thập công chúa tại đình nghỉ trong viện, ngẩng đầu nhìn thấy Lục Quý Trì thở không ra hơi, vội đứng lên, “Sao chàng gấp gáp thế, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không sao…” Lục Quý Trì vừa lau mồ hồi vừa bước đến bên nàng, hồi lâu mới ổn định được hơi thở, khẽ nói, “Chỉ muốn nhanh chóng đến gặp nàng.”
Hai mắt chàng sáng ngời, nhưng giọng nghe ra chút bực bội, Khương Hằng chớp mắt mấy cái, như đã sáng tỏ, mỉm cười: “Cha thiếp làm khó điện hạ à?”
“Khụ khụ, cũng không tính là làm khó…” Có lẽ do sắp tới không được gặp nhau, hiện giờ Lục Quý Trì đặc biệt muốn gần gũi với nàng, thấy nàng cười hai mắt cong cong, làn môi vừa mới nhấp qua nước trà trở nên đỏ mọng căng tràn, yết hầu nơi cổ chàng khó tránh động đậy.
Song thập công chúa bên kia vẫn đang tò mò nhìn về phía này, Lục Quý Trì có lòng gian mà không có gan lớn, cuối cùng đành yên lặng ỉu xìu.
“Bác Khương nói gì với anh thế?” Thập công chúa không hề hay biết trong lòng anh nàng đang chất chứa biết bao khó chịu, vừa nói vừa rót ly trà đưa tới, ngoan ngoãn, quan tâm hỏi, “Anh uống trà đi, rồi chúng ta từ từ nói.”
Lục Quý Trì: “…”
Cảm ơn nha giờ anh chỉ muốn ôm hôn Hằng Hằng nhà anh thôi, không muốn làm chuyện gì khác.
Nhưng lời này không có cách nào buột khỏi miệng, Lục Quý Trì không thể hóa cầm thú ngay trước mắt em gái, vì thế chàng đành nhịn, đè nén sự kích động, yên ổn ngồi xuống cạnh Khương Hằng.
Mặc dù không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra, nhưng Khương Hằng tương đối hiểu cha nàng, thấy dáng vẻ Lục Quý Trì thế này, lòng nàng đại khái đã đoán ra. Nàng hơi buồn cười, lại có chút đau lòng, thừa dịp thập công chúa không để ý, bên phía dưới bàn đá, bàn tay nàng lặng lẽ cào lên mu bàn tay chàng.
Lục Quý Trì thoáng sững sờ, nơi bị nàng cào nhẹ qua tựa như chạm phải điện, tê tê ngưa ngứa. Chàng kiềm lòng không đặng, bàn tay vòng một vòng, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng trong tay mình.
Trời nóng hầm hập, tay chàng cũng nóng, thế mà lại không đổ mồ hôi, rất khô rất thoải mái. Tuy không quá nặng, nhưng vô thức khiến con tim đập rộn ràng…
Tai Khương Hằng hơi nóng lên, trên mặt vẫn rất bình tĩnh, tròng mắt chuyển sang người chàng, khóe miệng khẽ nhếch.
“Anh sao thế?” Thập công chúa không biết những ngấm ngầm phía dưới bàn đá, thấy Lục Quý Trì ngồi yên bất động hồi lâu, cũng không nói lời nào, không khỏi lo lắng, sấn tới hỏi, “Anh đau ở đâu à?”
“…Không!” Lục Quý Trì thầm giật mình, vội vàng dùng tay áo che đi bàn tay đang phủ lên tay Khương Hằng, song không hề muốn buông ra, mà nhẹ nhàng vuốt ve trên mu bàn tay, sau đó hắng giọng, nghiêm nghị nói, “Anh không sao, tạm thời không muốn uống trà, em cứ để đó đi.”
Tính cách thập công chúa đơn thuần, không chút nghi ngờ: “Dạ, thế cũng được.”
Lục Quý Trì thở phào nhẹ nhõm, lòng vừa xấu hổ vừa rạo rực quay sang nhìn Khương Hằng.
Đúng lúc đó, có nha hoàn tới báo, Tần Tranh đến.
Tần Tranh hẳn là tới thỉnh an chú mình là Khương Lâm Thâm, chắc do biết Lục Quý Trì cũng ở đây, cho nên tiện đường tới thăm Khương Hằng một lúc.
Khương Hằng và Lục Quý Trì đối với chuyện này không lấy làm kinh ngạc, nhưng hai mắt thập công chúa lại dần sáng lên, thân thể nhỏ bé từ từ ngồi thẳng dậy.
Lục Quý Trì như được khai sáng, đầu chợt nảy ra một ý.
“Khụ khụ, đột nhiên vết thương của ta đau quá, A Hằng nàng giúp ta thoa thuốc nhé. Tần tướng quân đến thì… Chi Chi em tiếp đón trước nhé, anh với chị Khương của em sẽ nhanh chóng quay lại thôi.”
Vứt em gái ở đây một mình, bản thân chạy đi nói chuyện yêu đương thì thật tệ, nhưng hiện giờ em gái đã có người chơi cùng… Ha ha ha, chàng thật là thông minh!
Không ngờ con người chính trực như chàng cũng có lúc giở trò mưu mô như vậy, xem ra lúc nãy cha ức hiếp chàng ghê lắm… Ánh mắt Khương Hằng thoáng qua ý cười, rất biết điều đứng lên.
Người hầu trong viện qua qua lại lại, thập công chúa và Tần Tranh sẽ không đơn độc một đôi, không sợ ảnh hưởng tới danh tiếng, càng không xảy ra chuyện bất ngờ, vì thế nàng rất yên tâm.
“Ơ? Nhưng mà…”
Thập công chúa còn chưa dứt lời, Lục Quý Trì đã kéo Khương Hằng đi. Nàng gãi gãi lỗ tai, định nói với theo, chợt thấy Tần Tranh đang sải bước về phía này.
Chao ơi, nhiều ngày không gặp, Tần tướng quân vẫn đẹp trai như vậy! Còn cả đôi chân của ngài ấy nữa, dài ghê á….
Gương mặt của tiểu cô nương chợt đỏ, trong tầm mắt hay trong lòng nhất thời bị choáng ngợp bởi thân ảnh cao lớn sừng sững, bước chân vững vàng đang ngày một gần, những thứ khác đều vô hình.
***
Vừa vào bên trong đã bị một vòng tay lén lút ôm lấy eo, bước chân Khương Hằng hơi khựng lại, nàng cười khẽ, nguýt thiếu niên bên cạnh: “Không phải điện hạ muốn bôi thuốc sao? Chàng đang làm gì thế?”
Cuối cùng cũng không có người ngoài, không cần kiềm chế nữa, Lục Quý Trì nhanh chóng sáp tới môi nàng: “Từ giờ đến lúc thành thân còn ba tháng, chỉ sợ khoảng thời gian này ta không tới thăm nàng được…”
Khương Hằng sửng sốt: “Cha thiếp yêu cầu ư?”
“Cha vợ đại nhân nói hôn phu hôn thê trước khi thành thân không nên gặp nhau, nếu không sẽ xảy ra chuyện không may mắn.” Lục Quý Trì bất đắc dĩ, thở dài, “Ta đồng ý rồi.”
Khương Hằng cũng bất ngờ trước chiêu độc của cha già nhà mình, khóe miệng hơi nhếch lên, vừa buồn vười vừa cả giận than: “Mệt cho cha nghĩ được kế này.”
“Cho nên chúng ta phải biết quý trọng thời gian trước mắt…” Lục Quý Trì cảm giác bản thân có hơi vô lại, dứt lời mặt nóng bừng, nhưng động tác cúi đầu ngậm lấy cánh môi nàng thì mau lẹ hết sức.
Khương Hằng: “…”
Nàng thật sự buồn cười, thấy dáng vẻ ‘Giờ mà không hôn cho đủ thì ba tháng tới ta không biết sống sao’ của chàng lại có chút mềm lòng, bèn vươn tay sờ nắn vành tai đỏ bừng của chàng, kệ chàng vậy.
Ban đầu Lục Quý Trì chỉ là chạm khẽ môi nàng thăm dò, thấy nàng có vẻ thuận theo không phản kháng thì mở cờ trong bụng, nụ hôn theo ý muốn mỗi lúc một sâu hơn.
Hôn hôn…
Có thứ gì đang biến chất.
Lục Quý Trì ý loạn tình mê nhìn gương mặt thiếu nữ ửng đỏ, mắt như làn nước thu, bầu ngực nhấp nhô, cảm thấy cả người như có ngọn lửa đang bùng cháy.
“Hằng Hằng…” Chàng khẽ nuốt nước bọt, thầm thì tên nàng.
“Vâng?”
“Ta…” Lục Quý Trì cũng không biết bản thân muốn nói gì, chàng chỉ đơn thuần muốn gọi nàng, gọi tên người con gái chàng ngắm nhìn bao lâu cũng không đủ, hôn bao lâu cũng không thỏa này.
Khương Hằng bật cười.
Nàng quá mê ánh mắt của chàng ngắm mình lúc này.
Ngón tay nhỏ bé, trắng trẻo khẽ vờn qua cặp mắt trong suốt sáng ngời, bên trong lấp đầy hình bóng của chính nàng, Khương Hằng hơi nhỏm dậy, sáp tới tai chàng, nhẹ nhàng cắn lên vành tai hồng hồng của chàng: “Điện hạ thích thiếp, thiếp cũng thích chàng. Rất thích rất thích, thích đến mức những người khác đều trở nên vô hình.”
Mẹ ơi tiền cho nàng, thân trao nàng, sinh mệnh này cũng thuộc về nàng! Của nàng tất!!!
Lục Quý Trì bị tán tỉnh, trái tim như muốn nổ tung, lược đi bao lời định nói, chàng đè nàng xuống hôn mãnh liệt.
Nụ hôn lần này không còn dè chừng như những lần trước, mang theo sự bá đạo và nôn nóng như muốn khảm sâu đối phương vào người mình.
Khương Hằng chỉ kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó miệng nàng khẽ cong lên, mặc cho chàng đang ra sức ghì chặt lấy mình, như cơn cuồng phong hỗn loạn mà rất đỗi đẹp đẽ…
“Anh ơi!” Tiếng gọi hốt hoảng của thập công chúa đột nhiên vang lên phía ngoài, “Chị Khương ơi! Hai người bôi thuốc xong chưa ạ?”
Lục Quý Trì xém thì nhảy cẫng lên.
Khương Hằng cũng bị giọng nói bất thình lĩnh làm cho sợ hết hồn.
Hai người vội tách nhau ra, đưa mắt nhìn nhau, đỏ mặt sửa sang lại quần áo xốc xếch.
“Anh? Chị Khương? Hai người có bên trong không?” Giọng nói của thập công chúa như sắp khóc.
“Có…có đây!” Lục Quý Trì đã hoàn toàn lấy lại tỉnh táo, vừa hài lòng vừa ngượng ngùng nhéo tay Khương Hằng, “Ta đi mở cửa, nàng chỉnh trang lại nhé.”
Khương Hằng gật đầu, nhưng bởi lo lắng cho thập công chúa, nàng mau chóng đi ra.
“Chúng ta hồi cung đi anh!” Thập công chúa kéo tay áo Lục Quý Trì hấp tấp lên tiếng, tròng mắt tròn trịa ngấn nước, gò má phúng phính trắng như tuyết đang xấu hổ đỏ ửng lên, nom cực kỳ đáng thương.
Khương Hằng ngơ ngẩn, chuyện gì xảy ra rồi?