Làn gió trong trẻo trên núi thổi vào trong
quân doanh xua tan chướng khí, khiến các tướng sĩ ngẩng đầu lên là có
thể nhìn thấy trăng sáng trên trời, trong quân dậy lên tiếng rầm rì kinh ngạc, có người dìu thương binh ra khỏi quân doanh, ánh trăng sáng là
cảnh tượng bấy lâu bao người cầu mà không thấy được.
Trên đài luyện binh xây bằng đá trắng, Mặc Phương ngồi im lặng, đôi mắt nhìn về chữ bùa in trên núi, sắc mặt trầm tĩnh.
“Nè!” Một
bình rượu bỗng được vứt vào lòng hắn, Thượng Bắc trở mình nhảy lên đài
luyện binh, ngồi bên cạnh Mặc Phương, “Người bị thương không tiện uống
rượu, bởi vậy đã thêm cho ngươi chút nước rồi, ha ha.”
Mặc Phương lắc lắc bình nước: “Ta không uống rượu. Hỏng chuyện.”
“Uống hay
không cũng cầm lấy đi!” Thượng Bắc ngửa đầu uống một ngụm rượu rồi quay
đầu nhìn sang Mặc Phương, “Ngươi vẫn còn cảm thấy Hành Chỉ thần quân ức
hiếp Tiểu vương gia sao?” Mặc Phương không đáp, Thượng Bắc cười nói,
“Thần quân kia tính tình cũng thật kỳ quái, nhưng mà ngươi xem, cảm nhận không khí trong lành bên kia đi. Hôm nay nếu người đi không phải là
Vương gia, cho dù đổi lại là chúng ta e rằng cũng sẽ bị không khí trong
lành kia thanh tẩy đến nhũn chân từ lâu rồi.”
Mặc Phương
gật đầu, lẽ nào hắn lại không nghĩ thông đạo lý này chứ, cho dù lúc đó
không hiểu, nhưng bây giờ nhìn thấy ánh trăng này, cảm giác được luồng
gió này, trong lòng cũng hiểu suy tính của Hành Chỉ thần quân. Nhưng Mặc Phương không để tâm đến chuyện này, mà là…
“Ờ, nhưng mà nói ra thì ánh trăng này cũng xuất hiện lâu rồi, chính sự chắc cũng
xong rồi. Sao Thần quân và Tiểu vương gia còn chưa về nhỉ?”
Mặc Phương
siết chặt bình rượu, lặng lẽ mở nút, uống một ngụm rượu buồn, có ngụm
thứ nhất rồi tiếp đó lại có ngụm thứ hai thứ ba, mãi đến khi hai má đỏ
bừng, Thượng Bắc cảm thấy cũng kha khá rồi, hắn cười he he, tròng mắt
đảo đảo, trong lòng hết lần này đến lần khác nhắc nhở mình nói năng phải uyển chuyển, nhưng vừa mở miệng lại là một câu thẳng tuột: “Rốt cuộc
ngươi thích Tiểu vương gia chỗ nào vậy?” Nói xong hắn bèn tự vả miệng
mình hai cái.
Mặc Phương
lúc này đã ngà say, ngẩn ra nhìn ánh trăng, lẩm bẩm như đang nói một
mình: “Chỗ nào à? Không có chỗ nào không thích hết.”
Thượng Bắc nghe vậy ngốc ra, gãi gãi đầu: “Vậy thì chết thật!”
Lúc này
trong không trung bỗng có một luồng sáng trắng xoẹt qua, rơi xuống lều
chính, Mặc Phương vội đứng dậy bước đi, vòng qua doanh trướng, thấy Hành Chỉ lấy một phiến lá trên đầu Thẩm Ly xuống, Thẩm Ly cũng không khách
sáo giật lấy chiếc lá trong tay hắn nói: “Hôm khác ta nhất định sẽ thổi
ra âm thanh cho ngài nghe.”
Hành Chỉ
cười: “Chờ nghe giai âm.” Hắn quay người rời đi. Thẩm Ly cũng không lưu
luyến, quay người định vào trong lều, nhưng lúc quay người lại liếc thấy Mặc Phương, bước chân Thẩm Ly khựng lại, cao giọng gọi: “Mặc Phương!”
Mặc Phương
cụp mắt bước tới, Thẩm Ly lại im lặng một lúc rồi nói: “Lần này ta đi Ma quân không hề hay biết, chi bằng ngươi về Vương đô trước, đem chuyện
này bẩm báo Ma quân, luôn tiện về sớm dưỡng thương.”
Là… muốn tách hắn ra sao. Mặc Phương quỳ một gối cúi đầu nhận lệnh: “Dạ!”
Thẩm Ly mấp
máy miệng, vốn ngửi được mùi rượu trên người hắn, muốn dặn dò hắn bị
thương không nên uống rượu, nhưng bây giờ trong tình huống này, nàng
không nên nói gì với hắn thì tốt hơn. Nàng quay đầu trở về doanh trướng. Chỉ để lại Mặc Phương quỳ ở đó, hồi lâu cũng không đứng dậy.
Hôm sau,
Thẩm Ly ở ngoài quân doanh đưa mắt nhìn Mặc Phương một mình rời đi, lòng nàng thầm thở dài, ngàn năm nay không dễ gì mới gặp được một người
thích mình, mà còn có gan bày tỏ nữa, chỉ là không gặp đúng thời cơ
thôi. Nếu nàng thích một người thì nhất định phải cho người đó tất cả
mọi thứ mới phải. Sau này sẽ ra sao thì Thẩm Ly không biết, nhưng trong
lòng nàng bây giờ vẫn còn có Hành Vân, cho dù Hành Vân đã không còn nữa
nàng cũng không có cách nào thích người khác được, vì như vậy sẽ có lỗi
với tâm ý của mình trước kia, lại càng có lỗi với tình nghĩa của người
khác lúc này.
Hơn nữa… Thẩm Ly đau đầu, bất lực thở dài. Chẳng phải còn có một Phất Dung quân kia nữa sao.
Thẩm Ly
ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã trong hơn nhiều, lòng bất giác nhẹ nhõm
hơn một chút, hôm nay lại đưa Hành Chỉ thần quân đến một nơi có phong ấn khác, rồi không khí ở đây sẽ càng tốt hơn, tâm tình của các tướng sĩ
cũng theo đó mà sẽ tốt lên. Nàng cong khóe môi, khoanh tay dựa vào hàng
rào, cảm thấy mình đã lâu chưa chờ đợi để làm một việc gì như thế này.
Nhưng mãi
đến khi mặt trời lên ba con sào, Hành Chỉ mới lười nhác chầm chậm bước
tới. Thẩm Ly nén giận nói: “Thần quân có biết bây giờ là lúc nào rồi
không?”
Hành Chỉ không tiếp chiêu của nàng mà hỏi lại: “Lá thổi có kêu không?”
Sắc mặt Thẩm Ly cứng lại, nghĩ đến chiếc lá xanh bị mình thổi rách bươm tối qua,
nàng hắng giọng nói: “Lo chính sự trước đã. Hôm qua ngài nói còn hai chỗ có phong ấn, chúng ta lên đỉnh núi rồi, hôm nay xuống đáy hồ đi. Quanh
đây chỉ có phía Tây mới có hồ, hôm qua thanh tẩy trên đỉnh núi đã khiến
tầm nhìn rõ hơn nhiều rồi, chúng ta cưỡi mây đi là được.”
“Ừ!”
Hôm nay
đường đi rất thuận lợi, chỉ là khi đến bên hồ, Thẩm Ly bất giác nhíu
mày. Nước hồ này quanh năm hấp thu chướng khí đã trở nên đục ngầu, nói
là nước hồ chi bằng nói là đầm lầy thì đúng hơn. Hành Chỉ dường như
không hề thấy nước hồ dơ bẩn, quay đầu nói: “Chúng ta xuống dưới đi!”
Thẩm Ly ngẩn ra, ngạc nhiên ngước mắt nhìn hắn: “Xuống dưới?” Nàng lập tức lắc đầu,
“Không đâu, bình thường binh sĩ không hề tuần tra chỗ này. Không có địa
đồ bên dưới, ta cũng không tìm đường giúp ngài nổi đâu, Thần quân tự
mình đi là được rồi, ta chờ trên bờ.”
Hành Chỉ cười hỏi Thẩm Ly: “Vương gia có biết bơi không?”
Thẩm Ly bẩm
sinh kỵ Thủy, pháp thuật liên quan đến nước nàng đều không biết, đương
nhiên cũng không biết bơi, cái ao nhỏ như trong sân nhà Hành Vân cũng có thể khiến nàng chết đuối được, đừng nói là hồ nước đục ngầu không nhìn
thấy gì như thế này. Thẩm Ly không quen bộc lộ yếu điểm trước mặt người
khác, nhưng lúc này cũng chỉ đành vỗ trán thừa nhận: “Không biết!”
“Tị thủy thuật thì sao?”
“Không biết!”
Hành Chỉ gật đầu, Thẩm Ly ngoan ngoãn lui về phía sau một bước, nhưng lại nghe Hành Chỉ nói: “Nếu vậy ta dắt cô là được.”
“Hả?” Thẩm
Ly ngốc ra, “Khoan đã…” Nào chờ nàng cự tuyệt, Hành Chỉ vừa bấm ngón
tay, trước mắt Thẩm Ly đã tối đen một mảng, nhưng nàng vẫn có thể nghe
thấy tiếng bọt nước “ùng ục” bên tai. Biết mình bây giờ đang ở trong
nước, lòng Thẩm Ly thắt lại, bàn tay lại cảm nhận được độ ấm của ai đó,
lúc này Thẩm Ly không có gì cả trong tay, chỉ đành nắm chặt tay Hành
Chỉ, nàng nín thở, toàn thân căng cứng.
“Không cần
căng thẳng như vậy!” Giọng Hành Chỉ từ phía trước nhàn nhạt truyền đến,
“Cứ thở như trên mặt đất là được. Tị thủy thuật của ta cũng không đến
mức bị cô thổi rách đâu.”
Thẩm Ly nghe vậy thử hít một hơi, phát giác thật sự là không có nước tràn vào miệng, lúc này nàng mới nhẹ nhõm, yên tâm hít thở. Nhưng sau khi hết căng
thẳng, lòng Thẩm Ly lại không kìm được mà bừng bừng lửa giận: “Thật là
không nói lý lẽ!”
“Buông tay thì Tị thủy thuật không có tác dụng đâu!”
Nghe vậy, dù trong lòng vẫn còn lửa giận, nhưng Thẩm Ly cũng chỉ đành ngoan ngoãn
nắm chặt tay Hành Chỉ, miệng bất mãn hét lên: “Dưới này tối đen một
mảng, ngài lôi ta xuống nước có ích gì! Cho ta lên đi!”
“Vì đi một mình sẽ sợ.”
Một câu đơn
giản từ phía trước vứt lại, khiến Thẩm Ly á khẩu không biết đáp trả thế
nào. Nàng tức nghẹn một hồi mới rủa thầm trong bụng, lão nhân gia ngài
một mình sống ở Thiên ngoại thiên không biết bao nhiêu năm rồi, trên
trời dưới đất có phong ba gì mà ngài chưa từng thấy! Một đầm nước mà
cũng sợ sao! Ngài đùa với ta phải không!
Nhớ lại đạo
chữ bùa trên núi hôm trước, Thẩm Ly thầm nghĩ người này nhất định là
trong lòng đã có kế hoạch từ lâu rồi, kéo nàng xuống nước ắt có nguyên
do. Vì vậy mà lại giật mình, tiếp đó dọc đường đều vô cùng đề phòng. Mãi đến khi Hành Chỉ dừng bước nhẹ giọng nói: “Đến rồi!” Dọc đường chẳng
xảy ra chuyện gì cả.
Thẩm Ly đang cảm thấy kỳ quái, bỗng thấy phía trước lóe lên ánh sáng, nàng bình tĩnh nhìn về hướng ấy, một tượng đá hình thù kỳ quái đang phát ra ánh sáng
màu xanh, tay Hành Chỉ cũng đang đặt trên đầu tượng đá. Hắn nhẹ nhàng
nhắm mắt tụng niệm bùa chú gì đó Thẩm Ly nghe không hiểu, nước bốn phía
đều cuồn cuộn rung chuyển. Bỗng một mảng bụi đất từ trên tượng đá kia
rơi xuống, lộ ra trạng thái trong suốt bên trong, ánh sáng lóng lánh
khiến Thẩm Ly hơi chói mắt. Tiếp đó, bụi rơi xuống ngày càng nhiều, cả
tượng đá triệt để biến hình thành một cột băng kiên cố!
Sức mạnh của Hành Chỉ truyền vào trong nước khiến Thẩm Ly cảm thấy nước ấm xung
quanh dần trở nên lạnh lẽo, trong cột băng dường như cũng có dòng nước
đang dao động, bỗng nhiên dòng nước phá cột băng bắn ra, hướng thẳng lên mặt hồ. Dòng nước trong vắt không ngừng chảy ra từ trong cột băng khiến hồ nước đục ngầu dần trở nên trong vắt.
Thẩm Ly
ngẩng đầu nhìn ánh nắng từ từ xuyên qua mặt nước chiếu xuống đáy hồ,
lòng bình yên một cách hiếm thấy. Dòng nước không ngừng chảy ra này
giống như đang tưới vào tim nàng, gột rửa tất cả úy kỵ và đề phòng.
“Sau này trong hồ sẽ có cá chứ?”
“Đương nhiên!”
Nàng quay đầu nhìn Hành Chỉ: “Không phải còn hai phong ấn nữa sao? Là gì vậy? Mau đi tìm chúng đi.”
“Hai phong
ấn kia càng không vội được.” Hành Chỉ vỗ nhẹ lên cột băng, giống như
đang an ủi, hắn dắt Thẩm Ly quay người trở về, “Một cái ở dưới đất trong đài luyện võ của quân doanh, lúc trở về cô bảo các tướng sĩ tránh đi là có thể gia cố phong ấn. Một cái nữa là xích sắt khóa Khư Thiên Uyên.
Sợi xích đó nằm ngay trước Khư Thiên Uyên.”
Thì ra hắn
đều biết những thứ đó nằm ở đâu… Thẩm Ly suy nghĩ rồi lẩm bẩm: “Đỉnh núi là Mộc, đáy hồ là Thủy, trong doanh địa là Thổ, trước Khư Thiên Uyên là Kim. Ngũ hành có bốn rồi.” Nàng nhíu mày, “Còn Hỏa thì sao? Ngũ hành
không đủ, vậy hai tầng phong ấn không thể thi triển được rồi.”
Hành Chỉ
cười: “Chờ xử lý xong hai thứ kia thì ta sẽ đi tìm chỗ có Hỏa. Vương gia không cần lo lắng. Hành Chỉ đã đến rồi ắt sẽ trả lại thanh tịnh cho
biên giới này.” Hành Chỉ quay người định đi, không ngờ vạt áo bị vướng
vào cột băng, hắn vô thức buông tay Thẩm Ly kéo áo ra, khi quay đầu lại, thấy Thẩm Ly đang nhíu mày nhìn tay mình, tiếp đó lại đảo mắt, sắc mặt
thâm sâu quan sát hắn.
Hành Chỉ
ngẩn ra, lắc đầu cười nói: “Bị lộ rồi.” Hắn vốn tưởng Thẩm Ly lại mắng
mình một trận, nào ngờ vừa ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt ngơ ngẩn của
Thẩm Ly. Độ cong trên môi Hành Chỉ khẽ thu lại, hắn vừa đi vừa nói, “Về
thôi!”