Trong bóng tối có âm thanh vỡ vụn huyên náo bên tai, bất luận Thẩm Ly bịt chặt tai hay phong bế năm giác quan, âm
thanh đó cứ như một quái thú không lỗ hổng nào không chui lọt, ở trong
đầu chầm chậm cắn xé lý trí nàng.
“Im đi!” Cuối cùng Thẩm Ly không nhịn được mà hét lên, “Im đi!”
“Giết…” Chỉ
một chữ này thôi, lúc thì giương cao the thé, lúc thì trầm thấp âm độc,
hình ảnh trước mắt nàng dần dần hóa thành dòng máu đỏ tươi, múa may như
dáng vẻ nàng lúc giết địch trên chiến trường. Trong ngực có một ngọn lửa thiêu đốt, mắt Thẩm Ly nóng lên, ánh sáng đỏ vừa hiển hiện, bỗng có một luồng khí mát mẻ từ trong tâm mạch nàng tuôn ra, lan đi khắp toàn thân, giống như bàn tay ấm áp trong ánh nắng nhẹ xoa đầu nàng: “Cục cục tác,
sao ngươi cứ luôn nóng nảy vậy nhỉ?”
Nóng nảy? Ở tiểu viện đó nàng đã khép mình nhiều lắm rồi…
“Thẩm Ly!”
Một tiếng
gọi khiến Thẩm Ly bừng tỉnh. Nàng mở mắt, trong bối cảnh tối đen, bạch y của Hành Chỉ càng trở nên bắt mắt. Nàng nhìn hắn ngẩn ra trong một khắc rồi lập tức hồi thần, xem xét bốn phía, đôi mày nhíu chặt: “Đây có phải là ở trong Khư Thiên Uyên không?”
Hành Chỉ cười: “Vương gia thông minh!”
“Ngài… Thần quân sao vẫn còn ở đây? Phong ấn…”
“Phong ấn
thì được vá xong rồi, nhưng bị phép thuật của mấy con yêu thú trói
chân.” Hành Chỉ nói thẳng không hề giấu diếm. “Mấy ngày nay vá lại phong ấn đã hao tổn không ít sức lực, trong lúc không chú ý đã để bọn chúng
thừa cơ. Khư Thiên Uyên quanh năm đầy chướng khí, ta nhất thời không
thoát được pháp thuật của bọn chúng nên dạo chơi ở đây luôn.”
Bị yêu thú
nhốt ở nơi đầy rẫy chướng khí không thấy mặt trời thế này mà hắn lại nói là đang đi dạo sao… Thẩm Ly vốn muốn hỏi hắn có bị thương không, nhưng
nghe nói vậy liền cảm thấy mình lo lắng thật quá dư thừa.
Hành Chỉ cười nhạt nhìn Thẩm Ly, “Vương gia cũng nổi hứng muốn đi dạo trong Khư Thiên Uyên sao?”
Thẩm Ly vỗ
trán: “Không, ta không có hứng thú như vậy. Chẳng qua là…” Giọng nàng
khựng lại, “Chẳng qua là vừa hay cùng các tướng sĩ đi tuần đến chỗ này,
ta hơi tiến lại gần một chút, bị một sức mạnh quái lạ trong này kéo
vào.”
“Ồ!” Hành Chỉ chống cằm suy nghĩ trong chốc lát, “Còn có thể kéo cô vào nữa à. Đám yêu thú này ngày càng thú vị nhỉ!”
Thú vị chỗ nào đây hả!
Thẩm Ly bỗng im lặng trong một khắc, xem xét Hành Chỉ từ trên xuống dưới: “Bây giờ
Thần quân có cách thoát thân khỏi chỗ này không? Không giấu Thần quân,
ngày mai ta phải theo Thượng Bắc tướng quân về triều, nếu sáng mai hắn
không tìm thấy ta, nhất định sẽ tưởng là ta lại…” Nàng thầm thở dài,
“Tưởng ta lại đào hôn rồi. Lúc đó khó tránh lại thêm một trận hoảng loạn nữa.”
“Bây giờ
không ra được!” Hành Chỉ lắc đầu, chậm bước về phía trước, trong thế
giới tối tăm này, đừng nói là Đông Tây Nam Bắc, ngay cả trời đất cũng
không phân rõ, nhưng bước chân của Hành Chỉ lại vô cùng trầm ổn, dường
như những nơi hắn đi qua đều là đất cứng, vô tình chỉ rõ phương hướng
cho Thẩm Ly, Thẩm Ly quả nhiên theo bước hắn tiến về phía trước, hơi lo
lắng nói, “Thần quân, ta thật không đùa với ngài đâu. Trong Khư Thiên
Uyên này lại không biết ngày đêm, có lẽ đến khi chúng ta ra ngoài thì
Thượng Bắc tướng quân đã chờ không được mà về triều rồi, lúc đó hắn bẩm
báo với Ma quân rằng ta đào hôn thì ta lại bị phạt một trận nữa.”
Thật sự đào hôn thì có bị phạt Thẩm Ly cũng nhận, nhưng khi không lại bị phạt như vậy thật khiến người ta hơi uất ức.
Hành Chỉ quay đầu nghiêm túc nhìn Thẩm Ly: “Ta giống đang nói dối lắm sao?”
Thẩm Ly cũng nghiêm túc nói: “Lúc Thần quân nói dối chưa bao giờ giống như đang nói dối!”
Sắc mặt Hành Chỉ càng nghiêm túc hơn: “Lần này thật sự không ra được!”
“Trêu đùa người khác vui lắm sao?”
“Vui lắm!”
Thấy gân xanh trên trán Thẩm Ly giật giật, cuối cùng Hành Chỉ không nhịn được mà cười nhẹ, quay sang hỏi lại, “Sao cô cứ luôn cảm thấy ta đang
gạt cô vậy?”
“Lẽ nào
không phải ngài luôn gạt ta sao?” Thẩm Ly nghiêm giọng kết tội, “Không
tìm được đường phải có người dẫn đi, Tị thủy thuật buông tay sẽ mất công hiệu, còn hộ pháp gì đó nữa, chuyện nào cũng là gạt người không phải
hay sao?”
Hành Chỉ
chớp mắt: “Theo như cô nói thì hình như đúng là có chuyện như vậy!” Hắn
cười nhạt, “Nhưng chẳng phải chuyện nào cũng đều là vì thanh trừ chướng
độc trong người cô đó sao? Sao Tiểu vương gia còn không biết cám ơn
vậy?”
Thẩm Ly hít
một hơi thật sâu, kiềm chế lửa giận trong lòng, bình tĩnh nói: “Đa tạ ơn tương cứu của Hành Chỉ thần quân, bởi vậy, chúng ta ra ngoài thôi.”
Hành Chỉ thở dài, cuối cùng vẫn không thuyết phục được Thẩm Ly, hắn đưa tay kéo tay
áo to rộng lên, Thẩm Ly trấn định nhìn sang, lúc này mới phát hiện trên
cánh tay Hành Chỉ không biết bị thứ gì cắn thành một vết máu thịt lẫn
lộn. Chướng khí màu đen chui ra từ trong vết thương trông vô cùng đáng
sợ. Thẩm Ly khẽ giật mình, ngẩng đầu lên nhìn Hành Chỉ, hắn thả tay áo
xuống bất lực lắc đầu: “Cô xem, vốn không muốn lấy ra hù cô đâu.”
“Đây là…”
“Lúc xử lý
phong ấn Hỏa, bất cẩn bị yêu vật đả thương. Bọn chúng muốn quấy nhiễu
lực thanh tẩy của ta, ý đồ muốn sức mạnh của phong ấn yếu đi.” Hành Chỉ
nói: “Nhưng bọn chúng không biết, bây giờ phong ấn đã thành, cho dù ta
có chết ở đây, phong ấn cũng không biến mất. Trừ khi là một ngàn năm nữa trôi qua.”
Thẩm Ly khẽ
ngẩn ra, nghe hắn giái thích: “Khư Thiên Uyên là một tầng phong ấn,
nhưng một phong ấn lớn như vậy, cho dù là thần lực cũng không đủ chống
đỡ bao lâu, bởi vậy ta đã thuận theo lực tự nhiên, lấy năm nguyên tố Ngũ hành hợp thành tầng phong ấn thứ hai. Trong tầng phong ấn thứ hai, ta
lại lấy Hỏa đặt trong Khư Thiên Uyên, khiến hai tầng phong ấn này hòa
lẫn vào nhau, một là để kẻ muốn phá phong ấn bất luận là từ bên trong
hay bên ngoài đều không cách nào phá được trong phút chốc, tranh thủ
thêm thời gian cho người bảo vệ phong ấn này, thứ hai là khiến một tầng
phong ấn nhờ hấp thu sức mạnh tự nhiên của sơn thủy thổ địa mà trở nên
kiên cố lâu dài hơn. Nhưng sức mạnh tự nhiên không phải là lấy mà không
hết, ngàn năm qua đã hao tổn hết linh khí của nơi này. Bởi vậy ta đến để tiếp thêm linh khí, khiến phong ấn càng mạnh mẽ hơn.”
“Sau khi vá
lại phong ấn, ở đây sẽ do linh khí của trời đất chống đỡ, theo đạo của
tự nhiên mà khóa hết chướng khí lại.” Hành Chỉ lắc lắc tay, “Bởi vậy
trước khi vết thương hồi phục, ta không thể ra được. Còn cô…” Hành Chỉ
nói, “Vốn đã giúp cô trừ đi chướng độc trong người, nhưng trong Khư
Thiên Uyên này khắp nơi đều là chướng khí, cơ thể của Ma tộc vốn không
có năng lực thanh tẩy. Rất dễ bị chướng khí nhập thân, tuy đối với cô
không ảnh hưởng mấy, nhưng phong ấn cũng không cho cô ra ngoài. Nếu ta
không bị thương thì có thể giúp cô thanh trừ chướng khí, đưa cô ra
ngoài. Còn bây giờ ấy à…”
Tóm lại là phải chờ đến khi tay ngài khỏi mới có thể rời đi chứ gì… Thẩm Ly nhíu mày: “Vết thương này lúc nào mới khỏi được?”
Hành Chỉ nhẹ nhàng nói: “Nhanh lắm, dạo hai vòng là khỏi rồi.” Nói xong, hắn dường
như nghĩ ra điều gì mà cười híp mắt nhìn Thẩm Ly: “Đừng sợ, nếu trễ thì
ta sẽ cùng cô về Vương đô, giải thích rõ với Ma quân là được. Nhất định
sẽ không để hắn phạt oan cô đâu.”
Hắn đưa tay, giống như đang muốn vỗ đầu Thẩm Ly, nhưng lại chuyển hướng, chỉ vỗ vai Thẩm Ly cười như an ủi.
Thẩm Ly ngơ
ngẩn nhìn hắn rụt tay về, muốn giấu nhưng cuối cùng vẫn không giấu được
lời trong lòng, nàng nói theo bóng hắn: “Thần… có lúc nào, ngày nào đó
đang ngủ, để thần thức hóa thành người, sống một kiếp ở Hạ giới không?”
Hành Chỉ
không dừng bước, vẫn nhàn nhã đi phía trước: “Có lẽ là có.” Phát giác
Thẩm Ly không đi theo, Hành Chỉ quay đầu nhìn nàng, “Sao vậy?”
Thẩm Ly chằm chằm nhìn hắn bật cười, nửa mỉa mai nửa như tự giễu: “Không có gì, chỉ
là Thần quân… đôi khi lại khiến ta nhớ đến cố nhân.”
“Vậy sao?” Hành Chỉ tiếp tục nhàn nhã bước đi, “Người giống ta sao, thật là hiếm thấy.”
“Chẳng phải sao!”
Bóng tối yên tĩnh một hồi lâu, bóng trắng tiếp tục đi về phía trước, giống như vĩnh
viễn không bao giờ ngừng lại: “Bích Thương vương!” Hắn bỗng nói, “Đối
với người và vật, cố chấp quá cũng không phải là chuyện tốt!”
Thẩm Ly cụp mắt: “Thẩm Ly đa tạ Thần quân chỉ điểm!”
Thẩm Ly từng bước đi sau Hành Chỉ, nàng hoang mang phát hiện rằng, trong không gian
tối tăm này, không có cảnh sắc gì có thể khiến lực chú ý của nàng dời
khỏi người Hành Chỉ, bất luận là độ cong của vạt áo hay lọn tóc đong đưa theo bước chân, tất cả đều trở thành tiêu điểm khiến nàng không thể dời mắt.
“Nghe nói trước đây Vương gia đã từng đào hôn.” Hành Chỉ bỗng hỏi, “Có thể cho ta biết tại sao không chịu hôn sự này không?”
Nhắc đến vấn đề này, Thẩm Ly lập tức nhíu mày hừ lạnh: “Hồng hạnh sắp bị người ngoài tường vặt trụi rồi, dám hỏi Thần quân có muốn lấy không? Hơn nữa thân
là Tam thập tam Thiên tôn, một nam nhân sống cũng hơn ngàn năm rồi mà
một là chẳng lập được chiến công gì, hai là chẳng tham gia chính sự, chỉ học được bản lĩnh chà đạp cô nương! Nếu người này là con cháu của Thẩm
Ly thì nhất định sẽ chém hắn trừ hại cho Ma giới!”
Nghe nàng
nói những lời chính nghĩa như vậy, Hành Chỉ không nhịn được mà che miệng cười: “Phất Dung quân cũng không đến nỗi tệ hại vậy đâu, hắn không chỉ
biết chà đạp cô nương thôi…” Chưa chờ Hành Chỉ nói hết, lửa giận của
Thẩm Ly càng lớn hơn: “Bất kể hắn là tên nào, ta và hắn không hề quen
biết, nói gì đến việc cưới gả! Nếu không phải Thần quân loạn điểm uyên
ương thì bổn vương há lại rơi vào tình cảnh này! Bổn vương còn chưa hỏi
ngài tại sao lại chỉ hôn sự này cho ta đó!”
“Là vì…” Hành Chỉ ngẩng đầu không biết nhìn về hướng nào, “Cảm thấy cũng xứng lắm!”
“Há… hắt…
hắt xì!” Trong Thiên cung, Phất Dung quân đang ngâm mình trong bồn tắm
rải đầy cánh hoa bỗng hắt hơi một cái, người hầu bên cạnh vội đưa khăn
mặt lên: “Tiên quân thấy nước lạnh rồi sao?”
Phất Dung
quân phẩy tay nói: “Lấy chút đồ ăn đến cho ta.” Người hầu bên cạnh đáp
lời, vừa đi ra cửa, cửa gỗ bèn bị một sức mạnh đẩy ra, một người hầu
khác hoảng hốt loạng choạng chạy từ bên ngoài vào: “Tiên quân! Tiên
quân!”
Phất Dung quân vội hét lên: “Đứng lại! Mình đầy bụi đất! Không được làm dơ thánh địa mộc dục[1] của bổn quân!”
[1] Mộc dục: tắm rửa
Người hầu
chỉ đành đứng ngoài bình phong cúi người nói: “Tiên quân, vừa rồi có
người của Ma giới đến báo, nói yêu thú thoát ra từ Khư Thiên Uyên đã bị
Bích Thương vương chém rồi. Tiên quân, ngài không biết đâu, tiểu nhân
nghe nói, hai mắt Bích Thương vương kia đỏ rực, một thương đâm chết yêu
thú to bằng Thiên cung vậy. Sau đó còn ăn tươi thịt yêu thú kia nữa. Ăn
đến toàn thân đầy máu luôn.”
Phất Dung
quân kinh hãi tái xanh mặt mũi, vội giật lấy y phục bên hồ quấn lên
mình, chân trần chạy ra ngoài bình phong, giật áo người hầu run giọng
nói: “Thật không?”
“Hoàn toàn chính xác!”
“Chuẩn… chuẩn bị! Còn không mau chuẩn bị cho bổn quân! Bổn quân phải đi diện kiến Thiên đế!”
Nghe nói hôm đó Phất Dung quân ở trước Tẩm điện của Thiên đế gào “Tôn nhi không muốn chết!” suốt một buổi. Cuối cùng bị người hầu của Thiên đế lôi ra khỏi
Thiên cung.
Đêm đến,
Phất Dung quân bật dậy từ trên giường: “Không được!” Hắn nói, “Ta phải
đến Ma giới tận mắt xem thử, có tệ đến đâu đi nữa… có tệ đến đâu đi nữa
cũng không thể chết thảm trong ngày động phòng hoa chúc được!”