Tốc độ hồi phục của Thẩm Ly rất nhanh, sáng hôm sau sức khỏe đã đỡ nhiều.
Bừng mở mắt, nàng nhìn quanh bốn phía, nữ nhân Cảnh Ngôn quan tâm đã tỉnh,
yên lặng ngồi ở góc tường, thấy Thẩm Ly nhìn mình, nàng ta gật đầu chào
hỏi, Thẩm Ly cũng chào đáp lễ. Vừa đảo mắt nàng đã thấy Hành Chỉ dựa vào cây cột trong miếu nhắm mắt nghỉ ngơi, ánh nắng bên ngoài xuyên qua
khung cửa giấy mục nát chiếu vào, có một tia rơi trên mặt Hành Chỉ khiến dung nhan hắn trông rất nhàn tản yên bình, bỗng nhiên dường như lại
khiến Thẩm Ly nhìn thấy phàm nhân trên chiếc ghế lắc dưới giàn nho trong tiểu viện kia.
Thẩm Ly nhắm mắt im lặng một hồi, vứt bỏ tất cả suy nghĩ trong đầu, khi nàng mở mắt ra không ngờ lại đối diện với ánh mắt vừa tỉnh của Hành Chỉ:
“Sức khỏe có đỡ chưa?”
“Ờ…” Thẩm Ly dời mắt chớp chớp vài cái rồi bỗng đứng dậy đẩy cửa miếu ra,
nắng sớm phủ xuống người nàng. Chướng khí trên trời đã tan gần hết, tuy
vẫn còn lưu lại chút khí tức trong gió nhưng đã đỡ hơn lúc trước rất
nhiều, Thẩm Ly hít một hơi thật sâu, ánh nắng tuy khiến sắc mặt nàng
càng thêm tái, nhưng cũng khiến ánh sáng trong mắt càng thêm rực rỡ,
khóe môi nàng giương lên: “Lần này tuy không bắt được chủ mưu nhưng đã
đổi được bình yên cho chốn này, coi như cũng có thu hoạch.”
Hành Chỉ dựa vào cột miếu ngủ một đêm, lưng có hơi cứng, hắn vừa bóp bóp
cánh tay vừa khàn giọng nói: “Theo ta thấy thì chẳng qua là Vương gia
trí mưu không đủ nên liều mình mà đánh thôi.”
Thẩm Ly nhíu mày quay đầu nhìn hắn: “Nói tới cũng kỳ lạ thật, trước khi gặp
Thần quân, bất kể là Thẩm Ly ra chiến trường giết địch hay tự ý đánh
nhau cũng chưa bao giờ bị trọng thương. Nhưng sau khi gặp Thần quân, cứ
chiến ắt bị thương, lần nào cũng nặng.” Giọng nàng chợt ngừng rồi giễu
cợt nói, “Nếu cứ tiếp tục như vậy thì ngày nào đó Thẩm Ly sẽ chiến tử sa trường cũng không chừng, đến lúc đó Thần quân phải lấy mạng mình mà đền đó.”
Hành Chỉ bật cười: “Vô căn cứ.”
Trong ánh sáng ngược, Thẩm Ly quay đầu nhìn hắn, giọng mang ý cười: “Thần quân không nỡ bỏ thân thể cao quý của mình à.”
Hành Chỉ đứng dậy, vừa phủi áo vừa nhẹ nhàng nói: “Nếu có ngày đó, Hành Chỉ sẽ lấy mạng mình đền cho cô là được.”
Không ngờ hắn thật sự nói vậy, Thẩm Ly ngẩn ra, chằm chằm nhìn Hành Chỉ một
hồi lâu rồi quay đầu bật cười, lắc lắc đầu không nói thêm gì nữa.
“Á!” Ngoài miếu đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô, Thẩm Ly nghe ra đó là
giọng Cảnh Tích. Thi La ngồi yên trong góc thần sắc khẽ động, quay người đi ra ngoài. Thẩm Ly nhíu mày bước về hướng đó, còn chưa đến gần đã
nghe thấy nhiều âm thanh huyên náo, có tiếng thì thì thầm thầm của rất
nhiều người đang vây xem, có tiếng Cảnh Tích nóng lòng khuyên, “Cảnh
Ngôn ca ca! Huynh đang làm gì vậy!”
Thẩm Ly chen qua đám người nhìn vào bên trong, thấy Phất Dung quân đang ngã
ngồi dưới đất, nhưng biểu hiện của hắn không hề quẫn bách mà lại đắc ý
vì gian kế đắc thành, còn Cảnh Ngôn tuy đang đứng nhưng sát khí cuồn
cuộn, sắc mặt hơi tiều tụy, ánh mắt hung ác nhìn Phất Dung quân, dường
như hận không thể giết hắn đi cho hả dạ.
Cảnh Tích chắn trước mặt Phất Dung quân, ánh mắt tràn ngập bất mãn: “Cảnh Ngôn ca ca quá đáng quá rồi!”
Sắc mặt Cảnh Ngôn càng lạnh: “Tránh ra, hôm nay ta không trừ đi hắn không được.”
Phất Dung quân mỉa mai: “Tiểu Tích, sư huynh nàng lợi hại quá.”
Nhìn cảnh tượng này Thẩm Ly không nghĩ cũng biết xảy ra chuyện gì, nàng lập
tức lạnh sắc mặt bước tới vài bước, đưa chân đá vào mông Phất Dung quân: “Còn giả vờ gì nữa, đứng dậy đi, lại hại người rồi!”
Phất Dung quân bị đá, quay đầu định nổi giận, nhưng thấy người đến là Thẩm
Ly, phẫn nộ trong lòng lập tức biến thành kinh ngạc: “Tráng sĩ! Hồi phục nhanh thật đó!” Thấy Hành Chỉ cũng chậm rãi bước đến, Phất Dung quân
hắng giọng đứng dậy, vẫy tay với quần chúng vây xem: “Đừng nhìn nữa,
đừng nhìn nữa, về chỗ của mình đi.”
Người tản đi hết, chỉ còn lại một người đứng yên bất động. Cảnh Tích nhìn
thấy Thi La, biểu hiện cứng lại trong một khắc rồi im lặng cúi đầu, Cảnh Ngôn nhìn thấy phản ứng này của nàng ta nên cũng nhìn về hướng Thi La,
thấy Thi La sắc mặt tái nhợt đang đứng đó, Cảnh Ngôn ngẩn ra, phẫn nộ
trên mặt khẽ thu lại, hơi mất tự nhiên nắm chặt quyền.
Hành Chỉ chậm rãi bước đến cười nhạt: “Tuồng này của Phất Dung quân tan sớm thật, Hành Chỉ còn chưa kịp xem gì cả.”
Phất Dung quân mím môi: “Hôm qua Hành Chỉ thần quân đã hạ lệnh đuổi người,
Phất Dung đương nhiên không dám chậm trễ nửa khắc. Bây giờ đang định sẽ
về Thiên giới ngay.”
“Muốn đi à?” Nghe được ý trong lời Phất Dung quân, nộ hỏa trong lòng Cảnh
Ngôn lại bị khơi dậy, hắn bỗng rút kiếm đâm về phía Phất Dung quân, Cảnh Tích nóng vội bất chấp tất cả chắn trước mắt Phất Dung quân nghiêm
giọng nói: “Rốt cuộc huynh muốn làm gì!”
Mũi kiếm xoay trước ngực Cảnh Tích, vạch một đường cong trong không trung,
bị Cảnh Ngôn dùng lực vứt sang một bên, âm thanh giòn giã của kim khí va chạm với mặt đất khiến tâm thần Cảnh Tích và Thi La chấn động, Cảnh
Tích ngạc nhiên nhìn Cảnh Ngôn xưa nay vốn luôn bình tĩnh chừng mực, hắn dường như không thể nhịn được nữa mà trừng mắt nhìn nàng ta tức giận
nói: “Khi không ở chung với một nam nhân cả đêm không về! Muội nói ta
muốn làm gì!”
Cảnh Tích ngẩn ra, ngơ ngác một hồi mới nói: “Tiên quân chỉ đưa muội đi ngắm sao suốt đêm thôi…”
Sắc mặt Cảnh Ngôn đanh lại, Thẩm Ly liếc Phất Dung quân bên cạnh, ánh mắt
nghi ngờ: “Thật sao?” Phất Dung quân giơ ngón tay lên nói như lập lời
thề: “Đương nhiên là thật.” Hắn xoay sang liếc nhìn Cảnh Ngôn, “Sư huynh của Tiểu Tích thật nóng nảy, lẽ nào tìm cả đêm không được, lòng dậy hờn ghen không nhịn được nữa rồi sao.”
Mắt Cảnh Tích khẽ sáng lên, mang theo chờ đợi nhìn Cảnh Ngôn, đáy mắt Cảnh
ngôn cũng lóe sáng lên rồi quay sang nhìn Thi La, nhưng vẫn không nói
lời nào. Ánh sáng chờ đợi trong mắt Cảnh Tích dần dần lụi tắt, nàng ta
đột nhiên rất muốn hỏi rằng hắn nói để tâm đến Thi La cô nương là có
nguyên nhân, nguyên nhân đó rốt cuộc là gì?
Đang lúc yên lặng, Hành Chỉ đột nhiên chen lời: “Tuồng liếc mắt đưa tình này thật khiến ta chóng mặt. Ở chung với nữ nhân mệt mỏi quá, công tử có
hứng thú cùng Hành Chỉ đi dạo không?” Nghe vậy chúng nhân ngạc nhiên
nhìn sang Hành Chỉ, Hành Chỉ cười cười, “Đừng hiểu lầm, chỉ là muốn đi
dạo thôi.”
Rừng cây ngoài miếu hoang không một bóng người, vì chướng khí vừa tan nên
trên trời không có lấy một bóng chim, đi trong khu rừng yên tĩnh được
một lúc, ngôi miếu xa dần, Hành Chỉ vốn im lặng suốt dọc đường lúc này
mới nói: “Cảnh Ngôn công tử xuất thân đạo môn, có tập được chút pháp
thuật nào không?”
Cảnh Ngôn im lặng: “Nói ra thật hổ thẹn, từ nhỏ tôi đã theo sư phụ nhưng lại không học được chút đạo pháp nào, sư phụ nói tôi không có khiếu nên chỉ truyền cho tôi ít võ công.”
Hành Chi im lặng đi vài bước: “Ta có một thuật muốn dạy cho Cảnh Ngôn công
tử. Thuật này có thể trừ đi chướng độc trong người, không biết Cảnh Ngôn công tử có hứng thú không?”
Cảnh Ngôn ngẩn ra: “Đương nhiên muốn học, nhưng tôi…”
“Nếu công tử muốn học vậy thì nhất định có thể học được.” Hành Chỉ dừng bước nhẹ đưa tay chạm nhẹ vào đầu Cảnh Ngôn, ánh sáng truyền vào đầu hắn,
trước mắt Cảnh Ngôn bỗng trắng xóa, luồng sáng đó vòng quanh người hắn
rồi dần trở nên vô hình.
Đáy mắt Cảnh Ngôn lóe sáng, khi trong mắt lại có thần thì đồng tử hắn đã
biến thành màu xám bạc, điểm thêm vài phần nghiêm nghị lạnh nhạt.
Khóe môi Hành Chỉ nhẹ cong, nở nụ cười vô cùng thoải mái: “Thanh Dạ, đã lâu không gặp.”
“Hành Chỉ bằng hữu.” Cảnh Ngôn thở dài, thanh điệu không còn giống như khi
nãy, “Ta còn tưởng là chúng ta không bao giờ gặp nhau nữa chứ.”
“Nếu không phải hai kiếp đều gặp ngươi thì ta cũng không biết đây là chuyển
thế của ngươi.” Hành Chỉ lắc đầu, “Sức mạnh của Thiên đạo, cho dù ta
sống với thân phận là thần cho đến bây giờ nhưng cũng chẳng thể nào nhìn thấu được. Có thể tìm được ngươi đều nhờ vào duyên phận.”
“Cảnh Ngôn” cười khổ: “Lúc trước không biến nên mới xấc láo như vậy, nay kiếp kiếp bị Thiên đạo hành hạ mới biết là bất luận là ta hay người đều chỉ
là một hạt bụi, có mạnh mẽ đến đâu chẳng qua cũng chỉ là sức mạnh trời
ban, khi trời muốn thu hồi thì không ai có thể phản kháng.” Hắn thở dài, “Hành Chỉ bằng hữu, ngươi đánh thức thần cách của ta nhưng lại không do Thiên đạo cho phép, không thể làm vậy đâu.”
“Ta không làm chuyện dư thừa đâu, chẳng qua là đả thông kinh mạch cho
ngươi, để ngươi của kiếp này có thể tập pháp thuật thanh trừ chướng
khí.” Hành Chỉ im lặng, “Cũng mở thiên nhãn để ngươi nhìn xem người
ngươi đời đời kiếp kiếp tìm kiếm rốt cuộc đã đầu thai thành ai, đừng đi
lầm đường phối lầm nhân duyên nữa.”
“Cảnh Ngôn” ngẩn ra rồi cười nói: “Ngươi thì lại thích lo chuyện bao đồng hơn trước kia rồi. Đối với thần minh thì đây không phải là chuyện tốt đâu.”
Hành Chỉ cười cười: “Ngoài ra còn một chuyện ta muốn hỏi ngươi. Người tên Phù Sinh ngươi có còn nhớ không?”
“Cảnh Ngôn” thoáng trầm ngâm: “Có chút ấn tượng, lúc còn là Duệ vương, lúc
đầu từng bị Thái tử hại, nhưng sau đó nghe nói kế đó là do người tên Phù Sinh này hiến cho. Sau đó ngươi cũng tham gia vào tranh đoạt Hoàng vì
giữa Duệ vương và Thái tử, chắc cũng biết Phù Sinh này có tác dụng then
chốt thế nào rồi, ta còn nhớ là đã xử hắn chết.”
“Kiếp này của ngươi có cảm thấy ai giống người này không?”
“Việc này…” Hắn suy nghĩ một lúc, “Đích thực có một người, Cảnh Ngôn kiếp này là một cô nhi, cha mẹ qua đời lúc còn thơ, Cảnh Ngôn sống khổ sở mấy
năm, sau đó được một cô bé giúp đỡ mà thoát nạn, gặp được cha mẹ Cảnh
Tích, còn cô bé kia cũng không biết tung tích. Nghĩ kĩ lại thì người hại cha mẹ Cảnh Ngôn đích thực có phần giống với Phù Sinh.”
Hành Chỉ im lặng, trong ánh mắt khẽ lạnh đi không biết trầm lắng cảm xúc gì, khi hắn hồi thần lại thì sắc bạc trong mắt “Cảnh Ngôn” cũng dần mờ đi,
hắn nói: “Thần lực của ngươi chắc chỉ có thể kiên trì được đến đây thôi. Lần này từ biệt không biết khi nào mới gặp lại, bằng hữu, bảo trọng.”
Mắt Hành Chỉ tối lại, nhưng vẫn cười nói: “Ừ, bảo trọng.”
Ánh sáng lui dần, Cảnh Ngôn bỗng khuỵu một gối xuống đất, Hành Chỉ dìu cánh tay hắn: “Thử chạm vào đất xem.” Nhưng nào cần Hành Chỉ nói, vì cơ thể
Cảnh Ngôn quá vô lực nên phải dùng một tay chống xuống đất, hắn chỉ cảm
thấy lòng bàn tay nóng lên, đến khi hồi thần thì phát hiện khoảng đất
trước mặt đã được thanh tẩy sạch sẽ hơn xung quanh rất nhiều: “Đây… Đây
là…?”
“Thanh tẩy thuật.” Hành Chỉ nói, “Năng lực vừa tỉnh, thân thể sẽ có chút bất
thường, công tử về nghỉ ngơi đi, hôm sau hãy thanh trừ chường độc cho
mọi người.”
Cảnh Ngôn cảm thấy vô cùng kỳ quái, nghỉ một lúc, thân thể đã có thể đứng
thẳng, hắn không chậm trễ khắc nào mà vội về miếu ngay. Thấy bóng hắn
biến mất, Hành Chỉ nhặt một viên đá tiện tay ném vào gốc cây khô phía
sau: “Còn muốn nhìn trộm bao lâu nữa?”
Thẩm Ly từ sau cây khô chậm rãi bước ra hắng giọng: “Ta tản bộ thôi mà.”
Hành Chỉ bật cười: “Nếu vậy thì đi cùng ta đi.”