Cánh tay mang theo khí lạnh từ phía sau vòng qua, giữ chặt vai Thẩm Ly, da
thịt trần trụi áp vào nhau khiến Thẩm Ly vô thức phát ra tiếng kêu thoải mái, luồng khí nóng rực trong cơ thể hơi lắng xuống, cùng lúc này một
cánh tay khác vòng qua ôm một bên eo nàng, vì người sau lưng đang cắn cổ nàng nên người khẽ cong, lưng Thẩm Ly không chạm vào được da thịt mát
lạnh của hắn, nàng vô thức cọ cọ về phía sau.
Người sau lưng phát giác được ý đồ của nàng, cánh tay vòng qua eo nàng khẽ dùng lực xiết lại, khiến lưng nàng áp vào người hắn.
Da thịt tiếp xúc, nhịp tim Hành Chỉ bất giác lỗi nhịp trong tích tắc.
Thẩm Ly...
Vùng ngực trần trụi của nàng đang ở giữa hai cánh tay của Hành Chỉ, chỉ
cần Hành Chỉ mở mắt là có thể thấy hai thứ đặc thù chỉ nữ nhân mới có, đang nhô cao, đỉnh đầu và màu sắc khác biệt của da thịt giống như một nụ hoa đang chờ nở rộ, khiến người ta không kìm được mà muốn chạm vào.
Ngưng thần.!
Hắn cảnh cáo mình.
Hắn nhanh chóng phát giác được quanh người mình có tà niệm đang dần
dần ngưng tụ, ở đây có tà niệm và dục vọng tích lũy mấy ngàn năm của Kim
nương tử, thứ này không có thực hình, nhưng một khi lòng sinh tà niệm sẽ rất dễ dàng bị chúng bắt lấy và phóng đại lên. Giờ phút này hắn đang
trong thời gian trị liệu cho Thẩm Ly, không thể gián đoạn, không thể xảy ra bất kỳ sơ sót
nào!
Hắn nhắm mắt ổn định tâm thần, chuyên tâm đưa pháp lực của mình vận chuyển
trong người Thẩm Ly, giải quyết lần lượt từng chỗ khí tức xung đột trong cơ thể nàng.
Theo dòng chảy của pháp lực Hành Chỉ, khí nóng khắp người dần dần bị áp
chế, đầu óc bị nhiệt độ thiêu đốt đến mơ hồ của Thẩm Ly cuối cùng cũng tìm
được chút lý trí, mắt nàng không nhìn thấy, nhưng xúc giác lại cực kỳ
nhạy bén, nàng biết trước người mình đang có hai cánh tay trần trụi của
nam nhân, sau lưng là một thân thể cứng cáp mát lạnh, không nghĩ cũng
biết ai đang ôm nàng.
Thẩm Ly thừa nhận vào thời khắc này đầu óc nàng trống rỗng một mảng.
Sau khi ngây ngốc, lý trí của nàng dần trở lại, biết rằng Hành Chỉ đang trị
thương cho mình, nhưng mà...
Đầu Hành Chỉ dường như dán bên tai nàng, hắn đang cắn vào cổ nàng, đây là
một tư thế vô cùng nguy hiểm, vì chỉ cần Hành Chỉ khẽ dùng lực cắn đứt
huyết mạch của nàng là có thể đẩy nàng vào chỗ chết, trong cảm giác đầy
nguy hiểm thế này còn có pháp lực của hắn không ngừng truyền vào cơ thể
nàng, khiến nàng càng nhận thức được sâu sắc hơn, rõ ràng hơn sự tồn tại của người này, nhận thức được rằng bây giờ họ...
Đang áp sát vào nhau trong một tư thế thân mật không thể nào tha thứ được.
Nàng cảm nhận được nhịp tim Hành Chỉ đang đập, vai nàng có hơi thở của hắn
cổ nàng là bờ môi hơi ẩm ướt của hắn, thỉnh thoảng thậm chí còn có thể
cảm nhận được sự nhấp nhô khi cổ họng hắn vô thức nuốt xuống. Tất cả vô
cùng rõ ràng và chân thực. Cho dù Thẩm Ly không nhìn thấy gì nàng cũng
cắn chặt răng, nhắm nghiền hai mắt, dường như làm vậy là có thể khiến
nàng bớt mẫn cảm được một chút, dường như làm vậy là nhịp tim nàng sẽ
bình ổn lại một chút, dường như làm vậy... thì xung động lạ lẫm kia sẽ
dần dần tan biến...
Thật là khốn nạn!
Tại sao trong thế giới tối tăm của nàng lúc này toàn bộ là giọng nói của
Hành Chỉ, là nhịp tim, là hơi thở của hắn, là âm thanh ma sát phát ra lúc
cánh tay hắn nhẹ nhàng dịch chuyển trên da thịt nàng. Tất cả đều khiến
người ta...
Không kìm chế nổi.
Thẩm Ly khó chịu cử động thân hình, hơi thở của Hành Chỉ sau lưng trầm
lại, cánh tay hắn ôm Thẩm Ly siết chặt hơn, dường như đang cảnh cáo nàng
không được động đậy, sắp kết thúc rồi... Thẩm Ly có thể cảm nhận được
khí tức kia đã vận chuyển trong cơ thể nàng hai vòng, chỉ còn một vòng
nữa thôi là Hành Chỉ có thể buông nàng ra.
Thẩm Ly ép lòng mình lắng xuống, lúc này sao nàng có thể suy nghĩ lung tung
được, Thẩm Ly nhẹ hít một hơi thật sâu, ngực nàng căng lên, Hành Chỉ như sợ siết nàng quá chặt nên khẽ lỏng tay, nhưng rồi lại ôm chặt, cánh tay vòng qua vai Thẩm Ly lại vô tình chạm vào một đầu ngực đang nhô ra của
nàng.
Như có một dòng điện truyền khắp người, thân hình Thẩm Ly cứng đờ, dường như hơi thở cũng ngừng theo.
Nàng không biết Hành Chỉ sau lưng lúc này đang nghĩ thế nào, Thẩm Ly chỉ cảm thấy, nếu chạm vào một lần nữa... nàng e là mình sẽ phát điên. Nhưng
hiện giờ nàng làm gì có tư cách để điên, cho dù nàng muốn điên cũng
tuyệt đối không thể hại Hành Chỉ...
Tại sao lại không thể?
Trong đầu nàng bỗng chui ra một giọng nói, giống như là một Thẩm Ly
khác đang nhìn nàng trong góc tối: "Thực sắc tính dã , nếu vậy cũng coi là hại [1]
người thì vạn vật trong thiên hạ chẳng phải đều do tội nghiệt sinh ra sao?"
[1] Chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người
Không được, Hành Chỉ thì khác. Thẩm Ly muốn phản bác Thẩm Ly kia, hắn
là thần, thân gắn liền với thiên hạ, hắn không thể động tư tình...
"Hắn không thể, vậy tại sao cô phải đè nén cùng hắn? Hắn không thể động tư
tình là việc của hắn, liên quan gì đến cô, cô là Thẩm Ly, không ai quy
định rằng cô không thể động tư tình, cho dù hắn cần phải khắc chế, nhưng cô cưỡng bức hắn chẳng phải sẽ xong sao, vừa để hắn không phạm Thiên
đạo,
mà cô cũng thỏa mãn được tư dục của mình... "
Thẩm Ly kinh hãi.
"Ở trong sơn động này ai mà biết được. " Nàng nghe giọng của Thẩm Ly kia
tràn đầy mê hoặc, "Xưa nay cô chỉ biết áp chế, khắc chế bản thân, thiên hạ
chúng sinh gì chứ, lê dân Ma giới gì chứ, bọn họ có ai thật sự đối xử
tốt với cô
không, cứ ở đây, đời này phóng túng một lần này thôi, không ai biết..."
"Thiên đạo cũng sẽ không trách Hành Chỉ, đây chẳng qua chỉ là Thẩm Ly
nhất thời không khắc chế được."
Giọng nói dần tan biến, mà cảm giác trên da thịt mỗi lúc càng mẫn cảm hơn, có lẽ là ảo giác của nàng, cánh tay vòng qua vai nàng của Hành Chỉ bỗng
run lên một cách kỳ lạ, khí tức trong người vận chuyển hết vòng cuối
cùng, pháp lực của Hành Chỉ cũng trở về miệng hắn.
Hai người nên tách ra rồi, nhưng Hành Chỉ lại không hề buông nàng ra, răng
hắn rời khỏi da thịt Thẩm Ly nhưng môi vẫn ở đó, hắn lặng lẽ lưu lại ở
đó, nhưng không làm gì cả, giống như đang hôn lên cổ Thẩm Ly, ám muội
đến nguy hiểm cùng cực.
"Hành Chỉ!" Nàng hiếm khi gọi tên hắn như vậy.
"Ừ?" Hắn đáp, giọng nói khàn khàn nhưng vô cùng quyến rũ phát ra từ cổ
họng hắn dễ dàng khuấy đảo trái tim vốn không an phận của Thẩm Ly.
Một tay nàng phủ lên bàn tay đang vòng qua eo mình của Hành Chỉ, một tay
đưa ra sau ôm lấy đầu Hành Chỉ, khẽ dùng lực ấn đầu hắn xuống, Thẩm Ly
nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình: "Đừng động đậy, cứ vậy thôi...
Đừng động đậy."
Hành Chỉ y lời, không hề động đậy dán môi lên cổ Thẩm Ly, cảm nhận được sức
sống đang nhảy nhót trong huyết mạch nàng, vì động tác của nàng, vết
thương bị hắn cắn có máu rỉ ra, ánh mắt Hành Chỉ khẽ tối đi, cũng không
biết vô tình hay cố ý, lưỡi hắn quét qua cổ Thẩm Ly, liếm sạch máu vừa
rỉ ra của nàng.
Động tác dịu dàng và đầu lưỡi ấm nóng dễ dàng giật đứt sợi dây cuối cùng
trong tâm Thẩm Ly. Bàn tay ấn đầu Hành Chỉ của nàng không hề buông xuống, cả
người ngồi trong lòng hắn xoay lại, tay kia ôm lấy lưng hắn, gấp gáp ấn
môi mình lên.
Mùi máu của nàng lưu chuyển trong hơi thở của hai người.
"Hành Chỉ!" Nàng khe khẽ gọi, thanh âm có chút mê man, nhưng câu tiếp
theo lại vô cùng kiên định, "Ta muốn cưỡng bức chàng."
Người nàng đang hôn dường như khẽ động khóe môi, một lúc sau mới mơ hồ đáp
một tiếng: "Ừ". Sau khi hắn nhận lời, Thẩm Ly rời môi hắn tìm đến cổ hắn mút thật mạnh, nơi đó của Hành Chỉ lập tức đỏ lên, Thẩm Ly nói: "Đây là
ấn ký ta đã cưỡng bức chàng." Nàng cường điệu, "Là ta cưỡng bức chàng."
"Thẩm Ly!" Hành Chỉ bỗng nói, "Có ai cho nàng biết là lúc nữ nhân cứ
cường điệu mãi một câu rất khiến người ta chán ghét không?"
Một tay hắn vòng ra sau gáy Thẩm Ly ấn nàng về phía trước, không khách sáo phủ lên môi nàng, khiến nàng không thể nói tiếp.
Thẩm Ly để mặc hắn hôn, một tay nắm lấy bàn tay khác đang vòng qua eo mình
của Hành Chỉ dật xuống trước ngực, sau đó ép Hành Chỉ ấn xuống.
Khi lòng bàn tay hắn tiếp xúc vào nơi mềm mại, thân hình Thẩm Ly cứng lại
trong một khắc, nhưng chỉ sau một khắc, nàng vòng lấy cổ hắn, dùng tất
cả kĩ xảo mình biết để khuấy đảo môi lưỡi hắn. Lòng bàn tay Hành Chỉ
cũng phủ xuống ngực nàng, mãi đến khi sự chủ động lại bị Thẩm Ly tước
đoạt, hắn lạ lẫm chạm vào đỉnh nhọn kia, Thẩm Ly bất giác lại cứng
người. Vậy là hắn lại chạm vào, sau đó càng to gan hơn, dùng hai ngón
tay vân vê, thân hình Thẩm Ly mềm đi, cổ họng phát ra một tiếng ngâm
đang cật lực áp chế. Trước khi nàng mềm oặt, Hành Chỉ đã ôm lấy eo nàng.
"Thẩm Ly!" Hành Chỉ nói, "Thật hi vọng nàng đừng hối hận."
Thẩm Ly bật cười: "Người nên hối hận... phải là chàng mới đúng." Tay nàng
đưa xuống dưới kéo y phục mình ra, tay dần dà chạm vào vật nóng rực bên
trong y phục của Hành Chỉ, thân hình Hành Chỉ khẽ cứng đờ, hắn bắt lấy tay
Thẩm Ly, Thẩm Ly bỗng ngẩng đầu hôn lên môi hắn lần nữa, lần này không ngờ
lại khiến thân hình Hành Chỉ ngửa ra sau ngã xuống đất, Thẩm Ly cũng sà
vào ngồi lên trên ngực hắn, tay nhẹ nhàng xoa ngực và bụng hắn, cuối
cùng ngón tay dừng lại ở một trong hai điểm trên ngực, "Không được cản
ta." Nàng nói rồi nhẹ cúi người xuống, bất ngờ nuốt điểm đỏ vào miệng,
"Bản thân chàng cũng không được cản." Nàng cắn nhẹ, cảm giác khẽ nhói
khiến Hành Chỉ nhíu mày.
"Thẩm Ly!"
Nàng nghe hắn gọi tên mình, nhưng cũng không đoái hoài đến hắn, vì một
tay của nàng đã xuyên vào nơi còn che đậy cuối cùng của hai người.
Nếu thật sự có Thiên đạo. Thẩm Ly nghĩ, vậy thì hãy trách xuống đầu nàng.
Là nàng phóng túng, là nàng tham thú hoan lạc, là nàng không khống chế
được dục niệm trong lòng, là nàng quá muốn biết cảm giác khi "ở bên" người nàng yêu, người nàng ái mộ.
Nếu thật sự có Thiên đạo thì hãy trách xuống đầu nàng đi!
Thẩm Ly ngồi trên người Hành Chỉ, lặng lẽ chôn vùi vật đó trong cơ thể
mình, cái đau đớn như bị xé rách gần như khiến nàng không thể nào tiếp tục,
nhưng đau đớn như vậy cũng chỉ có một lần, bởi vậy có đau cũng phải tiếp tục cho dù xé rách bản thân, vặn nát máu thịt nàng cũng phải tiếp tục.
Lòng nàng muốn ở bên Hành Chỉ đến vậy, muốn ở bên hắn mỗi phút mỗi
giây đến vậy!
Khoảnh khắc hoàn toàn tiến vào, Thẩm Ly bỗng như mất đi tất cả sức lực trong
phút chốc, nàng thở dốc phủ phục trên ngực Hành Chỉ, lẳng nghe nhịp tim
cũng nhanh như mình của hắn, nàng cảm nhận được hắn đang nhẹ xoa
đầu nàng, nghe thấy giọng nói che giấu đau xót của hắn: "Đau lắm sao..."
Mắt Thẩm Ly bỗng ướt đẫm. Nàng nằm sấp trên ngực Hành Chỉ, giọng nói
khàn đặc run rẩy: "Đau lắm!" Nàng nói, "Đau lắm Hành Chỉ à! "
Ép mình phải rời khỏi hắn cũng đau đớn, nhưng ở bên hắn cũng đau đớn
như vậy.
Thẩm Ly không biết làm sao và cũng không biết nên có biểu hiện thế nào.
Hành Chỉ nhẹ xoa đầu Thẩm Ly, cuối cùng vẫn dùng tư thế gắn kết với
nàng mà ngồi dậy, ôm Thẩm Ly vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, ấn đầu nàng
vào hõm cổ mình, áp sát bên tai nàng nói: "Ta ở đây, ta sẽ mãi ở đây,
cho dù
trời đất sụp đổ, Thẩm Ly, ta sẽ mãi ở bên cạnh nàng."
Thẩm Ly đau đớn run rẩy không ngừng, cuối cùng há miệng cắn lấy vai hắn,
trong tình trạng bất kỳ va chạm nào cũng vô cùng nhạy cảm này, da thịt
toàn thân Hành Chỉ cứng lại, vật bên dưới không nhịn được mà giật nhẹ
trong người Thẩm Ly.
Toàn thân Thẩm Ly lại mềm oặt, cả người nàng đều do Hành Chỉ chống đỡ.
Hành Chỉ ôm eo nàng giữ lại: "Đừng khóc nhé Thẩm Ly!"
Thật ra Thẩm Ly không khóc, lòng nàng cho rằng nước mắt là một thứ yếu đuối, có chảy ra cũng không thay đổi được gì, nhưng Hành Chỉ vừa dứt lời nàng bỗng có một cám giác vô lực vì đã bại trong tay sự yếu đuối này, mặc
cho nước mắt mình thấm ướt vai hắn: "Chàng đứng nói không đau lưng à? [2]
[2] Đứng nói không đau lưng: ý nói không hiểu tình hình thực tế, chỉ biết bề ngoài.
Hành Chỉ thở dài, thừa nhận như chấp nhận thua cuộc: "Ta cũng đau mà."
Bên dưới quá chặt, vật bên trong chống lên khiến nàng cảm thấy vừa tê
vừa mỏi vừa căng, nàng thậm chí có thể cảm thấy mạch đập của Hành Chỉ đang
nhảy nhót, chắc là... bị siết chặt nên hắn cũng không dễ chịu. Thẩm Ly
ôm hắn bật cười, nhưng sau khi cười một lúc, nước mắt lại chảy ra, nàng
chùi nước mắt tiếp tục cười: "Hai chúng ta... " Thẩm Ly nói, "Thật không thể hiểu
nổi."