Tại sao lại bảo Thẩm Ly đi cùng, đương
nhiên là vì gây ra chuyện như vậy, ngày tháng sau này sao có thể không
có sát thủ mai phục bên cạnh. Hoàng thái tử bị chọc giận, lý nào lại
không báo thù, nhưng chuyện hắn đi xem bói đương nhiên không thể để
Hoàng đế biết, bởi vậy muốn giết Thẩm Ly và Hành Vân chỉ có thể âm thầm
ra tay.
Hôm qua
chúng nhân đều thấy, Hành Vân là một người không biết võ công, chỉ có
Thẩm Ly mới là uy hiếp lớn nhất, sát thủ được Hoàng thái tử phái đi
không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ chọn lúc Hành Vân một mình mà ra tay, sau này có thể đối phó với Thẩm Ly hay không, cứ lấy mạng một người
giao phó trước rồi tính sau.
Hành Vân lý nào lại không nghĩ đến điều này, đương nhiên là lúc nào cũng kéo Thẩm Ly đi cùng.
Nhưng khi Thẩm Ly thấy mấy chữ trên cửa thì đôi mày nhíu lại: “Duệ vương phủ?”
Hành Vân gật đầu: “Hoàng đế có bảy người con, Thái tử là đích trưởng[1]. Duệ vương
này là trưởng tử thứ xuất[2], nhưng Mẫu phi của hắn đang được ân sủng,
sau lưng lại có gốc rễ gia thế phức tạp trong triều, nếu xét xem ai có
thể đối kháng với Thái tử thì chỉ có hắn thôi.”
[1] Đích trưởng: con trưởng vợ cả
[2] Thứ xuất: vợ lẽ sinh
Thẩm Ly nghe vậy sửng sốt: “Bình thường ngươi trông có vẻ đạm bạc, nhưng mấy chuyện này lại biết rõ quá nhỉ?”
“Trước đêm
qua đích thực ta không biết chút gì!” Hành Vân cười nhạt, “Nhưng muốn xử lý người ta thì cũng phải chuẩn bị một chút mới được.” Hành Vân vừa dứt lời, bỗng nghe ở góc tường truyền đến tiếng roi, đó là tiếng dọn đường, tiếng roi truyền đến ngã rẽ vào cửa phủ mới dừng, một lúc sau, một cỗ
xe ngựa có thị vệ hộ tống từ từ tiến đến. Hành Vân bước lên phía trước
cao giọng: “Phương sĩ[3] Hành Vân cầu kiến Duệ vương.”
[3] Thuật sĩ
Trong xe im
lặng một hồi: “Phương sĩ?” Giọng nói khàn khàn không dễ nghe, dường như
hắn cười lạnh vài tiếng, “Phương sĩ to gan, ngươi có biết ta ghét nhất
là mấy chiêu lừa bịp của các ngươi không, yêu ngôn hoặc chúng bổn vương
quá rõ rồi.”
Hành Vân
cười: “Nếu vậy Điện hạ có thể gọi ta là mưu sĩ. Tại hạ có một kế muốn
hiến cho Điện hạ có thể giúp Điện hạ mưu thành đại sự, không biết ý Điện hạ thế nào?”
“Tại sao bổn vương phải tin ngươi?”
“Tối qua
Thái tử muốn cầu kế này nhưng chưa được…” Hành Vân chỉ nói nửa câu rồi
cười, “Nếu Điện hạ có lòng thì chi bằng vào phủ rồi bàn tiếp!”
Rèm xe vén
lên, một nam nhân mặc cẩm phục màu tím sẫm từ trong xe bước xuống, thân
hình hắn cao to anh tuấn, chỉ là gương mặt không biết bị thứ gì vạch một đường, để lại một vết sẹo từ trán trái kéo dài đến miệng, trông vô cùng đáng sợ.
Thẩm Ly thầm nói, đương kim Hoàng đế chắc đã từng làm những chuyện khiến trời giận
người oán, bởi vậy mới báo ứng lên người con hắn…
Duệ vương nhìn Hành Vân từ trên xuống dưới, lại liếc Thẩm Ly đứng bên cạnh, rồi khàn giọng nói: “Đưa bọn họ đến Hậu viện.”
Vương phủ vô cùng rộng lớn, đình đài lầu các không thiếu thứ gì. Thẩm Ly trưởng
thành ở Ma giới hoang vu hẻo lánh, đường biên giới giáp với Khư Thiên
Uyên[4], truyền rằng trong Khư Thiên Uyên trấn áp những ác quỷ yêu thú
làm nhiều chuyện ác, quanh năm sát khí bồn bề, khiến khắp nơi ở Ma giới
đều bị chướng khí bao phủ, quanh năm không thấy mặt trời, ngay cả trong
phủ Ma quân cũng không mọc nổi một ngọn cỏ, chứ đừng nói là cả vườn đầy
hoa và hồ nước lóng lánh như vậy. Chỗ này lớn thì rất lớn, chỉ một sảnh
bên thôi đã lớn hơn tiểu viện của Hành Vân rất nhiều, đẹp thì cũng đẹp
vô cùng, xà cột điêu khắc khiến người ta nhìn không chớp mắt, nhưng Thẩm Ly lại không thích ở đây. Bốn phía như toát lên một luồng tử khí ngột
ngạt, không phải cảnh không đẹp, mà là khung cảnh quá mức tuyệt mỹ được
cố ý vẽ ra khiến lòng người trong nhà đều bị che lấp hết. Không thoải
mái tự nhiên như tiểu viện của Hành Vân, thậm chí còn không tự do tự tại như ở Ma giới hoang vu.
[4] Uyên: vực, hố
Theo hạ nhân trong phủ đi đến một hoa viên, trong đình đài, Duệ vương đã thay y phục ngồi ở đó ngắm cảnh, Hành Vân hành lễ với Duệ vương, nói vài câu khách
sáo rồi bắt đầu bàn chính sự. Thẩm Ly nghe mà muốn ngủ gục, viện cớ
chuồn đi, lúc này Duệ vương và Hành Vân đang nói hăng say, đâu rảnh để
tâm đến nàng.
Rời khỏi Hậu viện, Thẩm Ly dễ dàng vứt bỏ mấy tên nô bộc dẫn đường, một mình nghênh ngang dạo chơi trong Vương phủ.
Trong hồ hoa sen còn ngậm sương, Thẩm Ly trông thấy bèn động lòng, thò người ra khỏi lan can đá định hái búp sen kia, bỗng nghe sau lưng có giọng nữ nhân
kinh hô: “Ngươi làm gì vậy! Không được đụng đến hoa sen của ta!”
Thẩm Ly nghe vậy thu tay lại, nghiêng người xem thử sau lưng là ai, không ngờ một
bóng người nhào đến trong lúc người nàng đang nghiêng, lan can bảo vệ
trên cây cầu này vốn đã thấp, nữ nhân kia lại nhào đến như vậy, hơn nửa
thân hình ập tới phía trước, Thẩm Ly nhanh tay chụp được thắt lưng của
nàng ta kéo lại, nhưng không ngờ không khống chế được lực đạo, vậy là
“soạt” một tiếng, thắt lưng của nàng ta bị giật đứt.
Chiếc váy
phức tạp của nữ nhân tụt xuống, nội y bên trong cũng suýt rơi theo, nàng ta kinh hô, tay chân hoảnh loạn giữ lấy y phục của mình, nhưng kéo ở
trên thì không quản nổi ở dưới, trong lúc nóng vội chỉ đành ngồi sụp
xuống đất ôm đầu.
Cô nương thật thông minh! Như vậy mất gì thì mất chứ không mất mặt!
Thẩm Ly cảm
thán trong lòng, nhưng tay vẫn nắm mảnh vải bị xé rách kia nên có hơi
ngượng ngùng: “Xin lỗi… Ta không ngờ là y phục của cô lại… ầy, lại giòn
như vậy!”
Nghe vậy, cô nương khẽ ngẩng đầu lên từ trong cánh tay, đôi mắt nhìn thẳng vào Thẩm Ly: “Cô là nữ nhân?”
Thẩm Ly nhìn ngực mình: “Không rõ ràng đến vậy sao?”
Thẩm Ly đã
hồi phục được mấy phần pháp lực, ngày thường ở trong tiểu viện của Hành
Vân cũng không để tâm lắm, vẫn luôn mặc bộ y phục dơ bẩn của hắn, dù sao thì y phục của nàng trên chiến trường còn bẩn hơn gấp mười lần, bởi vậy nàng cũng lười thay, hôm nay lúc ra cửa, Hành Vân còn đặc biệt tìm cho
nàng một bộ y phục khá hơn một chút, nhưng lục lọi hồi lâu cũng không
tìm ra bộ nào vừa người. Thẩm Ly suy nghĩ một lúc rồi vỗ tay, biến ra
một bộ y phục thường ngày của mình, tóc cột cao áo thụng, anh tuấn có
thừa nhưng không thon thả mấy. Nhìn từ sau lưng đúng là càng giống một
nam nhân.
Cô nương áo hồng đỏ mặt lắc đầu, giọng mềm đi: “Cũng rõ ràng lắm, chỉ là nhìn từ phía sau thì không thấy được thôi!”
Nhìn từ phía sau mà thấy mới lạ đó…
Hai người im lặng nhìn nhau một hồi, Thẩm Ly thấy cô nương này mặt hoa da phấn, mày
như núi xa, đôi mắt đào hoa linh hoạt động lòng, nhất thời không nhịn
được mà có ý trêu ghẹo, nàng đưa tay giật y phục của cô nương áo hồng,
mặt cô nương càng đỏ hơn, vừa ngồi dịch qua một bên vài bước, Thẩm Ly
thấy vui nên lại giật vài cái nữa, cuối cùng nàng ta không nhịn được mà
lên tiếng cầu xin: “Cô… nương đừng đùa nữa, nếu có tốt bụng thì giúp ta
tìm một sợi thắt lưng đi, ta như vậy… không thể nào đứng lên đi được.”
“Thắt lưng
thì ta có nè!” Nói xong Thẩm Ly bèn đứng dậy cởi thắt lưng ra, trên y
phục này của nàng, sợi thắt lưng màu tím bên ngoài thực tế không có tác
dụng mấy, bên trong còn có một sợi nữa bó chặt y phục lại, nàng muốn
tháo sợi màu tím bên ngoài cứu nguy cho cô nương, nhưng cô nương kia vội đưa tay che mắt: “Không được đâu, không được đâu!”
“Không sao,
bên trong vẫn còn…” Thẩm Ly chưa nói xong thì bỗng nghe một tiếng kinh
hô: “Tặc tử to gan! Dám hỗn xược trong Duệ vương phủ!”
Lúc này Thẩm Ly đang đứng cởi thắt lưng, còn cô nương đang ngồi che mắt, nhìn từ
phía sau giống như Thẩm Ly đang cưỡng bức người ta. Nhưng trong lòng
Thẩm Ly lại thấy cảnh này có gì không đúng, nàng nhìn về phía sau, hai
người ăn mặc kiểu gia đinh đang vội vã đi về phía này, cô nương áo hồng
ngồi xổm trên đất vội vẫy tay với họ: “Đừng qua đây, đừng qua đây!”
Hai gia đinh dừng bước: “Tiểu tặc to gan dám uy hiếp Tiểu Hà cô nương!”
Khóe miệng
Thẩm Ly giật giật: “Không…” Không chờ nàng nói hết, một gia đinh đã chạy đi, xem ra chắc là đi gọi người. Thẩm Ly thầm nói nguy rồi, cô nương
này ngay cả nội y cũng tụt rồi, chờ người kia gọi một đống thị vệ đến,
lẽ nào muốn một đống thị vệ này nhìn sao… Nữ tử phàm nhân lại xem trọng
danh dự, muốn nhìn cho nàng ta chết luôn à…
Thẩm Ly bóp trán, quay đầu sang nói với Tiểu Hà: “Chi bằng ta đưa cô đi trước đã nhé?”
Tiểu Hà toát mồ hôi lạnh đầy đầu: “Đi… đi đâu?”
Trong lúc
Thẩm Ly suy nghĩ, gia đinh kia đã dẫn một đội thị vệ đến, nàng thở dài,
Tiểu Hà giật vạt áo nàng lo lắng nói: “Như vậy sao được?”
“Bây giờ chỉ còn cách đào hầm mà đi thôi!”
“Hầm[5] là cái gì?”
[5] Nguyên văn là Độn thổ mà đi, vì đồng âm nên Tiểu Hà nghe thành từ “hầm” trong “hầm canh”.
Hai người đang nói thì bỗng nghe một giọng nói trần khàn hét lên: “Ầm ĩ chuyện gì đấy?”
Mặt Tiểu Hà
lộ nét mừng, nhưng nghĩ đến tình trạng hiện giờ của mình nên lại cắn môi không nói gì, giật giật vạt áo Thẩm Ly, dịch về sau lưng nàng vài bước. Thẩm Ly nhìn đám người bên kia, thấy Duệ vương và Hành Vân một trước
một sau bước đến.
Hành Vân từ
xa đã nhìn nàng, thở dài lắc đầu như đang nói, chẳng qua là không thấy
cô có một lúc thôi, sao lại gây chuyện nữa rồi.
Duệ vương
lại gần, quan sát Thẩm Ly rồi dời ánh mắt sang Tiểu Hà đang ngồi xổm
dưới đất, hắn nhíu mày, nhưng giọng điệu bỗng trở nên dịu dàng: “Làm sao vậy?” Tiểu Hà giật giật vạt áo Thẩm Ly không nói, Thẩm Ly thở dài: “Cho thị vệ trong phủ ngài lui hết đi đã.” Tiểu Hà gật đầu phụ họa.
Duệ vương
vẫy tay, chúng nhân tản đi hết, phát giác Tiểu Hà đã buông tay, Thẩm Ly
lập tức dịch qua một bên ho khan mấy tiếng, nàng vẫn chưa nói gì thì
thấy Duệ vương khom người, kề tai bên môi Tiểu Hà, Tiểu Hà nhẹ giọng nói với hắn mấy câu. Duệ vương ngẩn ra, khóe môi lại cong lên, nụ cười làm
dịu đi vết sẹo trên mặt hắn. Hắn cởi áo ngoài phủ lên người Tiểu Hà, bọc nàng ta lại, trước khi đi bỗng quay đầu nói với Hành Vân: “Chi bằng
công tử ở lại trong phủ của tiểu vương đi.” Chỉ trò chuyện một lúc thôi
mà giọng điệu Duệ vương đối với Hành Vân đã khách sáo hơn rất nhiều. Hàm ý trong lời này rõ ràng là đề ra ý bảo vệ Hành Vân.
Thẩm Ly suy
nghĩ, cũng được, để Hành Vân ở trong phủ Duệ vương thì nàng có thể yên
tâm ra đi rồi. Nào ngờ Hành Vân lại lắc đầu nói: “Đa tạ hảo ý của Duệ
vương, nhưng hôm nay ta hiến kế cho Duệ vương để mong có thể yên tâm
sống trong tiểu viện của mình thôi, hơn nữa nếu ta vào đây ở, e là sẽ
mang đến nhiều bất tiện cho Duệ vương. Hôm nay tại hạ xin cáo từ trước.”
Duệ vương cũng không miễn cưỡng, gật đầu để Hành Vân tự rời đi.
“Cô thật là
không ngừng nghỉ một khắc nào.” Chờ người đi rồi, Hành Vân bước lên rầy
la Thẩm Ly. Thẩm Ly hiếm khi lại không đáp trả hắn, ngược lại còn nhìn
hướng Duệ vương đi mà nhíu mày suy tư. Hành Vân nhìn nàng một lúc, “Lẽ
nào cô ưng cô nương nhà người ta rồi?”
Thẩm Ly nhíu mày, “Không, ta chỉ kỳ quái là Hoàng tử một nước tại sao lại nuôi dưỡng yêu linh.”
Hành Vân khẽ ngẩn người, Thẩm Ly vẫy tay: “Thôi đi, cũng không liên quan đến ta.”
Nàng quay đầu nhìn Hành Vân nói: “Còn ngươi đó, tại sao không thuận thế ở lại trong Vương phủ luôn? Ngươi như vậy…” Bảo nàng làm sao đi được. Lời chưa nói ra thì Hành Vân đã vỗ đầu Thẩm Ly:
“Đừng ồn nữa, Duệ vương rộng rãi nên đã cho ta một ít tiền, hôm nay đi mua thịt ăn đi.”
Khóe miệng
Thẩm Ly mấp máy, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, thôi vậy, nể tình
chung sống bao nhiêu lâu nay, bảo vệ hắn thêm mấy ngày nữa vậy!