Bong Bóng

Chương 42

"Kiều tiên sinh, Đỗ tiểu thư tới bệnh viện Andrew khoảng giữa tháng 4 và tháng 5."

"Kiều tiên sinh, thời gian đó Đỗ tiểu thư cự tuyệt tiếp xúc với người ngoài, chúng tôi không tra được những tin tức khác, có một thời gian dài cô ấy thường xuyên gặp một vị bác sĩ tâm lý Brown."

"Kiều tiên sinh, chúng tôi đã liên lạc với Dr. Brown, nhưng ông ất từ chối tiết lộ thông tin về bệnh nhân."

"Kiều tiên sinh, Triệu tiểu thư qua đời ngày 18 tháng 2 năm năm trước, nhưng lý do không phải vì băng huyết, mà gặp tai nạn giao thông ngoài ý muốn."

"Kiều tiên sinh, đúng là Đỗ tiểu thư mang thai trở về nước, sinh con tại một bệnh viện tư nhân, chúng tôi liên lạc với các bác sĩ đó, đứa trẻ đó là một bé trai."

"Kiều tiên sinh, đứa trẻ vừa ra đời liền bị đưa đi, chúng tôi không điều tra được người ôm đứa trẻ đi là ai, nhưng ngày hôm đó Ngô phu nhân và thư ký Marry xuất hiện ở bệnh viện."

Trong hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, các cuộc điện thoại liên tiếp nối nhau.

Người cuối cùng là Mạnh Thiểu Trạch, một loạt câu hỏi điên cuồng ập tới: "Shit! Tại sao cậu tìm người điều tra lại nhanh chóng như thế? Cậu thành thật đi, có phải cậu chờ sẵn ở bệnh viện đón Mạc Mạc không? Tôi đã nói người hay soi mói như cậu sao có thể để ý người khác, còn để người ta sinh con, nhất định là mù mắt mới quan tâm tới người ta? Đỗ Hoa nhỏ sinh con trai đúng không? Cô ấy sinh tại bệnh viện, sinh nhật Mạc Mạc là 18 tháng 2, thật sự Đỗ Hoa nhỏ là mẹ Mạc Mạc? Shit! Tại sao Đỗ Hoa nhỏ phải nói dối? Còn làm bộ không nhận ra cậu? Rốt cuộc năm đó hai người đã..."

Mạnh Thiểu Trạch còn chưa nói xong, Kiều Cận Nam ngắt điện thoại, tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang lên: "Kiều tổng, hội nghị hôm nay bắt đầu lúc 11 giờ, mọi người đã đông đủ đang chờ ngài..."

Kiều Cận Nam ngắt điện thoại, tắt máy. Trong văn phòng rơi vào yên tĩnh.

Kiều Cận Nam ngả người dựa vào ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xuống sàn nhà, bao phủ lên người anh, rõ ràng gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, nhưng lại xa cách không thể tới gần.

***

Không phải cuối tuần, Đỗ Nhược chỉ có một giờ nghỉ trưa, cô miễn cưỡng ngồi ăn cùng Hà Khâm Sinh.

Tâm trạng hôm nay không giống như bữa cơm lần trước.

Lần trước trong lòng cô có nhiều nghi vấn, không biết Hà Kiều Kiều có phải con gái cô không, cho nên tâm trạng cô rất rối bời, mỗi khi Hà Kiều Kiều gọi một tiếng “Mẹ", trong lòng cô vô cùng đau đớn, chỉ có thể mỉm nụ cười để che giấu tâm tình.

Lần này cô và Hà Khâm Sinh đã thỏa thuận với nhau, cũng biết rõ thân thế Kiều Kiều, nên không khí bữa ăn cũng tự nhiên hơn.

"Cô giáo Đỗ, chiều hôm nay con cùng bố đi chới công viên, tại sao cô giáo không đi cùng?" Hà Kiều Kiều ngồi trong lòng Đỗ Nhược hỏi cô

Đỗ Nhược không biết nên trả lời thế nào, Hà Khâm Sinh đã lên tiếng: "Kiều Kiều, cô giáo Đỗ còn phải làm việc, con cho rằng mọi người đều giống rảnh rỗi như con sao, không chịu đi học."

Hà Khâm Sinh cưng chiều nhéo mũi Hà Kiều Kiều, cô bé liền cười khanh khách: "Ông nội nói con nghịch ngợm cũng là do bố quá cưng chiều!"

Tiếng cười trẻ con thật vô tư hồn nhiên, Đỗ Nhược cũng cười theo, Hà Kiều Kiều hỏi: "Cô giáo Đỗ , bố cũng cưng chiều cô phải không?"

Nụ cười Đỗ Nhược liền cứng đờ.

Hà Khâm Sinh bóc một con tôm cho Hà Kiều Kiều: "Ăn cơm mà nhiều lời như vậy!"

Đỗ Nhược cũng vùi đầu ăn cơm, không lên tiếng.

Lúc cô và Hà Khâm Sinh còn yêu nhau, anh cưng chiều cô vô cùng.

Cô bắt anh không được uống rượu, anh cũng ngừng lại, cô không thích anh hút thuốc lá, anh liền cai thuốc, cô ghét anh tụ tập với đám bạn nhậu nhẹt suốt ngày, anh cũng hạn chế bớt, cô không thích anh chơi bời lêu lổng không chịu học tập, buộc anh nghiêm túc học hành, anh oán giận mấy câu "Bà quản gia" nhưng sau đó vẫn chăm chỉ tới trường.

Đỗ Nhược không muốn nghĩ tiếp.

Tất cả những hồi ức đó cô đều nhớ rõ.

Ăn xong bữa cơm, Đỗ Nhược tới phòng rửa tay, Hà Kiều Kiều ầm ĩ: "Con cũng muốn đi, con cũng muốn đi!"

Phòng ăn nhiều người, Đỗ Nhược ôm cô bé, Hà Kiều Kiều vừa rời khỏi chỗ ngồi, liền vội vã ghé vào tai Đỗ Nhược hỏi: "Hôm nay tại sao cô giáo Đỗ không vui?"

Đỗ Nhược cười nói: "Cô rất vui."

Ngay lập tức Hà Kiều Kiều hào hứng hẳn lên: ”Vậy cô đừng giận bố được không?"

Đỗ Nhược sửng sốt.

Hà Kiều Kiều ôm cổ cô nói tiếp: "Bố biết sai lầm rồi. Biết sai có thể sửa đổi, đúng không cô?"

Đỗ Nhược dở khóc dở cười:"Kiều Kiều, là bố dạy con nói?"

Hà Kiều Kiều lắc đầu: "Không phải, con tìm thấy trong điện thoại của Kiều Dĩ Mạc ."

"Con biết chữ?"

"Biết ạ." Hà Kiều Kiều tự hào gật đầu.

"Kiều Kiều thật giỏi!" Đỗ Nhược nói sang chuyện khác: "Kiều Kiều còn có thể làm gì?"

"Con biết rất nhiều thứ! Đều do bố dạy con! Bố là giỏi nhất!" Hà Kiều Kiều nói tốt giúp Hà Khâm Sinh: "Nhưng trong lớp con, bạn giỏi nhất cũng có lúc mắc sai lầm! Cho nên cô đừng giận bố có được không?"

Đỗ Nhược chỉ biết thở dài, cười vuốt vuốt tóc Hà Kiều Kiều.

Hà Kiều Kiều ôm chặt cổ cô, đảo tròn mắt suy nghĩ một lúc: "Không bằng phạt con hôn cô một nghìn cái được không?"

"Tại sao ?"

"Mỗi lần bố tức giận, con ôm hôn bố vài cái là tốt rồi!" Hà Kiều Kiều vừa nói ghé sát hôn Đỗ Nhược một cái.

"A không được, là bố làm sai! Người chịu phạt phải là bố? Phạt bố hôn một nghìn cái được không?"

Đỗ Nhược không nhịn được liền nở nụ cười.

Hà Kiều Kiều vô cùng vui vẻ, gương mặt nhỏ nhắn hồng hào, lúc chia tay vẫn còn lưu luyến vẫy tay với Đỗ Nhược: "Lần sau chúng ta cùng đi công viên!"

Hà Khâm Sinh cố định đầu cô bé lại, cài giúp dây an toàn, nói với Đỗ Nhược: "Anh đưa Kiều Kiều đi chơi, tối nay tới đón em được."

Đỗ Nhược rũ mắt xuống, nhẹ nhàng gật đầu: "Ừ."

Nhưng Đỗ Nhược không ngờ tới chính là, đêm nay ở trước cửa công ty không phải Hà Khâm Sinh, mà là người đã một tháng nay không gặp lại.

Cô rất quen thuộc chiếc xe của Kiều Cận Nam, kiểu dáng khiêm tốn nhưng biển số xe rất khoa trương, cả người và xe đều giống nhau, thoạt nhìn khiêm tốn, thực ra vô cùng kiêu ngạo.

Rất nhanh Đỗ Nhược ổn định lại tâm tình, Young lớn như vậy, có thể anh ta tới tìm người khác.

Cô không kịp bận tâm tới Bạch Hiểu Vi đứng gần đó, cầm chặt túi nhanh chóng đi tới trạm xe buýt.

Rất đáng tiếc, xe Kiều Cận Nam chầm chậm đi phía sau cô.

Đột nhiên Đỗ Nhược có một loại cảm giác bất đắc dĩ, khóc không ra nước mắt.

Không biết cô đã chạm vào sợi thần kinh nào của Kiều Cận Nam? Lần trước cô nói còn chưa đủ tàn nhẫn?

Cô xoay người lại, trực tiếp ngồi vào trong xe.

Trong xe rất ấm áp. Kiều Cận Nam mở điều hòa ở mức lớn nhất, đóng cửa xe nghe thấy tiếng gió rít bên ngoài.

Kiều Cận Nam không lên tiếng, Đỗ Nhược cũng không lên tiếng, có thể trong xe quá ấm áp, hoặc do không khí trầm mặc đè nén, trong chốc lát, trên lưng Đỗ Nhược đã ướt mồ hôi lạnh.

Thời điểm tan tầm, xe cô đi lại nườm nượp trên đường, Đỗ Nhược không biết Kiều Cận Nam muốn dẫn cô đi đâu, cô im lặng hồi lâu mới hít sâu một hơi, hỏi: "Kiều tiên sinh, hôm nay tìm tôi có chuyện gì không?"

Giọng nói dịu dàng lại khách sáo, cô không muốn đắc tội Kiều Cận Nam lần nữa.

Kiều Cận Nam không trả lời cô, hỏi một câu chẳng liên quan: “Em muốn ăn cái gì?"

Rất hiếm khi anh có thái độ này, không lạnh như băng, không giễu cợt, không kiêu ngạo.

Đỗ Nhược ngạc nhiên, tâm trạng cũng thoải mái hơn: "Ăn đồ Nhật Bản đi."

Qua một thời gian quen biết, cô nhận ra tính tình Kiều Cận Nam rất giống cô, thích mềm không thích cứng, không nên dùng thái độ cứng rắn với anh.

Kiều Cận Nam chuyển tay lái, rẽ sang con đường khác.

Trong xe cô cùng yên tĩnh, chỉ vang lên tiếng dương cầm du dương.

"Em từng nghe bản nhạc này chưa?" Đột nhiên Kiều Cận Nam hỏi cô.

Đỗ Nhược đáp: "Ừ. Nghệ sĩ dương cầm Einaudi người Italy." Vì muốn không khí đỡ căng thẳng nên cô nói nhiều hơn: "Bản nhạc trong bộ phim “The Intouchables” * một tác phẩm nổi bật của điện ảnh Pháp, lúc đó tôi mới biết tới Einaudi."

* https://vi.wikipedia.org/wiki/The_Intouchables

https://www.youtube.com/watch?v=EoaPhxNubL0 (OST)

Hình như Kiều Cận Nam rất thích nghệ sĩ này,mấy bài vừa mở là các tác phẩm của ông ấy.

Kiều Cận Nam nhướng mày:"8 năm sự nghiệp của ông ấy."

Đỗ Nhược không hiểu anh có ý gì, nên cô đành im lặng.

Kiều Cận Nam chọn một phòng ăn yên tĩnh, riêng tư, trong phòng ăn có vài nhạc cụ truyền thống của Nhật Bản.

Đỗ Nhược vẫn thấp thỏm không yên, hôm nay Kiều Cận Nam không giống bình thường.

Dịu dàng quá nên thành không bình thường.

Nhìn đi, bây giờ anh ta đang rót rượu giúp cô, khóe miệng còn khẽ mỉm cười, bởi vì anh rũ mắt xuống nên cô không nhìn rõ tâm trạng của anh.

"Anh... muốn nói gì với tôi?" Đỗ Nhược cân nhắc từ ngữ.

Nụ cười nơi khóe miệng càng sâu, ánh mắt bình thản làm người khác không đoán được tâm tình: "À, gần đây có một người bạn mới từ Paris trở về."

Kiều Cận Nam nói không đầu không đuôi, sau đó dừng lại.

"Ừ?".

Kiều Cận Nam tiếp tục nói: "Người bạn đó nói biết Đỗ tiểu thư, trước đây đã từng biết nhau, mấy ngày trước gặp nhau trên đường, em lại làm như không quen biết cô ấy."

Đỗ Nhược thở phào nhẹ nhỏm, thì ra là như vậy ...

"Có thể tôi không thấy người bạn đó, có thể lúc đó không được tập trung."

"Phải không?" Kiều Cận Nam nhướng mày: "Hay là do trí nhớ Đỗ tiểu thư quá kém, bạn bè lâu năm cũng quên luôn? Hoặc là... cố ý làm bộ như không quen biết?"

Đỗ Nhược cười cười: "Không, trí nhớ của tôi rất tốt, bạn bè cũng không nhiều, hơn nữa không cần thiết phải làm bộ như không quen biết.”

"Phải không? Tôi nhớ lần trước Đỗ tiểu thư nói chưa từng tới bệnh viện Andrew?" Kiều Cận Nam nhìn thẳng Đỗ Nhược, vẫn mỉm cười như cũ: "Nhưng người bạn kia nói đã quen biết em ở đó, có một thời gian qua lại rất thân thiết."

Kiều Cận Nam cố ý nhấn vào ba chữ "Rất thân thiết".

Nụ cười trên mặt Đỗ Nhược liền cứng đờ.

"Không biết vì nguyên nhân gì, Đỗ tiểu thư lại quên mất người bạn đó." Kiều Cận Nam lại mỉm cười: "Người bạn đó rất đau lòng, còn nhờ tôi chuyển lời tới em."

Sắc mặt Đỗ Nhược trắng bệch.

Kiều Cận Nam tiếp tục hỏi dồn: "Đỗ tiểu thư có thể giải thích không?"

Đỗ Nhược hít sâu một hơi, trong phòng rất yên tĩnh, đột nhiên cô có cảm giác tù túng.

Một lúc sau Đỗ Nhược mới lên tiếng: "Nếu như những lời Kiều tiên sinh nói là thật, vậy thì thành thật xin lỗi, phiền anh chuyển lời xin lỗi tới người bạn đó, có một khoảng thời gian, tôi không thể nhớ ra."

"Tại sao?".

Đỗ Nhược không muốn nói, ánh mắt nhìn đi nơi khác: "Đây là chuyện riêng, tôi không muốn nhắc tới."

Kiều Cận Nam cười nhẹ: "Nhưng chuyện này có liên quan tới người khác, so với chuyện riêng tư thì cái nào quan trọng hơn?"

Sắc mặt Đỗ Nhược càng khó coi, cô cầm túi đứng dậy, nhưng cổ tay liền bị Kiều Cận Nam giữ chặt: "Đỗ tiểu thư, chắc em đã hiểu rõ tôi, không đạt mục đích thề không bỏ qua, bây giờ em không nói, tôi cũng có biện pháp để em phải nói ra."

Lời nói vừa thốt ra, khí thế bức người mạnh mẽ, còn sắc bén hơn ngày thường.

Mắt Đỗ Nhược đã đỏ lên.

"Kiều tiên sinh, anh đừng ép tôi." Đỗ Nhược thấp giọng nói.

Kiều Cận Nam cười: "Em yên tâm, tôi nhất định sẽ ép em phải thành thật."

Anh dừng một chút, nụ cười càng sâu hơn: "Hôm nay không nói rõ ràng, em đừng nghĩ bước ra khỏi đây."

Đỗ Nhược nhìn chằm chằm anh: "Kiều Cận Nam, tại sao anh nhất định phải ép tôi? Tại sao anh không thể tôn trọng, cho tôi một chút không gian riêng tư?”

Đỗ Nhược cố kìm nén giọng nói, nước mắt chỉ chực rớt xuống, đúng lúc phục vụ mang thức ăn lên, tạm thời cắt đứt cuộc nói chuyện.

Sau khi phục vụ rời đi, hai người đều không động đũa.

Kiều Cận Nam mở miệng trước, giọng nói mềm mỏng hơn, thậm chí còn có chút dịu dàng, anh đưa tay lau nước mắt giúp cô: "Em gặp điều gì ngoài ý muốn, cho nên quên đi một số chuyện?"

Đỗ Nhược lắc đầu.

"Ngã bệnh?"

Đỗ Nhược lắc đầu.

"Vậy là thế nào?" Anh giúp cô vén tóc ra phía sau tai: "Nói tôi nghe một chút, được không?"

Từ trước tới nay Đỗ Nhược chưa từng thấy Kiều Cận Nam nói chuyện dịu dàng như thế nên cô không phản ứng kịp, chỉ biết nhìn anh ngây ngốc.

Ánh mắt Kiều Cận Nam chăm chú lại chân thành, phảng phất có một loại ma lực làm người khác vùi lấp vào trong đó.

Đỗ Nhược hít sâu một hơi, tự mình lau nước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, ổn định lại tâm tình nhẹ giọng nói: "Lúc tôi và Hà Khâm Sinh chia tay, đã xảy một số chuyện."

Kiều Cận Nam nhìn chằm chằm cô, chờ cô nói tiếp.

"Khi đó tâm tình tôi rất không tốt, có một thời gian rất dài phải điều trị tâm lý." Đỗ Nhược vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cho tới bây giờ, cô chưa từng tâm sự chuyện này với người khác, dù là hà khâm sinh, lần trước anh ta nhắc tới cô chỉ nhắc tới cái tên Dr. Brown.

"Kéo dài được nửa năm nhưng tình trạng không tiến triển, tôi đã tự sát." Đỗ Nhược cười cười: "Tôi tìm đến bác sĩ tâm lý, yêu cầu ông ấy thử làm thôi miên."

Đỗ Nhược thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Kiều Cận Nam: "Tôi để ông ấy làm thôi miên, thử xem có thể xóa đi đoạn trí nhớ mà tôi không muốn nhớ lại, cho nên tôi không nhớ rõ một số việc."

Đỗ Nhược thấy thật nhẹ nhõm, thì ra nói ra chuyện này không khó khăn như cô nghĩ, "Giúp tôi chuyển lời xin lỗi tới người bạn kia."

Cô thản nhiên nhìn Kiều Cận Nam.

Chuyện là như vậy.

Đối với ký ức mà cô không muốn nhớ tới, cô lựa chọn quên lãng.

Mặc dù bây giờ cô vẫn mơ hồ, có những chuyện cô không nhớ được.

Phản ứng của Kiều Cận Nam không bình tĩnh giống như cô.

Anh vẫn nhìn chằm chằm cô, ánh mắt luôn bình thản nhưng lúc này giống như có ngàn vạn tâm tình mãnh liệt, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng cười chế giễu: "Ký ức không muốn nhớ tới?"

Anh nhìn nhìn Đỗ Nhược, ánh mắt này cô chưa từng thấy bao giờ, đáy mắt dần dần đỏ lên.

"Đỗ Nhược." Anh chậm rãi đứng lên, mười ngón tay trắng bệch nắm chặt lại, ánh mắt chăm chú như muốn nhìn thấu cô, ngàn vạn tâm tình mãnh liệt cũng bị thay thế bởi ánh mắt lạnh lẽo, nụ cười nơi khóe miệng cũng lạnh lùng: "Tốt, rất tốt!"
Bình Luận (0)
Comment