Vốn định ngủ thêm một tí nữa nhưng trong phòng cô lúc này, không biết có chuyện gì mà lại ồn ào đến vậy, tiếng người nói, người hỏi, người trả lời xôn xao cả lên, làm cô có muốn giả vờ không nghe thấy gì cũng khó, không những thế bụng cô còn truyền lên tiếng “ọt ọt” không ngừng, cô nheo mắt từ từ mở mắt ra, nhìn một lượt khắp phòng, hai ngày nay cô tuy đã tỉnh nhưng vấn án binh bất động, chỉ ngày ba cử để người khác đút thức ăn cho, không phải cô lười biếng, nhưng là cô muốn xem xem rốt cuộc mình đã từ bên bờ vực của cái chết đi đến nơi nào, sau khi nghe được không ít điều mà những người bên cạnh nói với nhau, thì ra cô đã xuyên về cổ đại, cơ thể của cô hiện tại là Nhị tiểu thư của phủ Thừa tướng, từ nhỏ luôn được phụ mẫu yêu thương hết mực nhưng dù vậy thể trạng cũng quá yếu, tưởng chừng như đã chết đi vào mấy ngày trước nhưng may mắn qua khỏi bạo bệnh, phụ mẫu vui mừng hết mực, nhưng vẫn lo lắng không ngớt về hài tử của mình nên ngày ngày bảo người hầm toàn thuốc bổ cho cô, nhưng họ đâu biết rằng con của họ đã không còn, bên trong cơ thể hiện tại là cô.
Sau khi đắn đo hai ngày hôm nay cô quyết định mở mắt ra, chấp nhận sự thật cũng như cho phụ mẫu của cô gái này được yên tâm, nếu cô đã đến đây thì coi như cô từ đây sẽ thay thế cô gái ấy hiếu thảo với phụ mẫu vậy.
“Ưm...” cố tình kêu lên để mọi người trong phòng biết rằng cô đã tỉnh.
Mọi sự chú ý bây giờ đều dồn vào cô, trong phòng lúc này có một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, do được giữ gìn tốt nên nhìn không ra dấu vết năm tháng, chỉ thấy tuổi tác như làm ông càng thêm có nét cuống hút hơn, và một người phụ nữ trung niên với gương mặt hiền từ, phúc hậu, cô đoán không lầm thì đây là phụ thân cùng mẫu thân của “cô”, một người trong tay cầm hòm thuốc, râu tóc bạc phơ có lẻ là đại phụ, và năm cô gái nhìn qua tầm mười mấy tuổi mặc đồ giống nhau đang đứng hầu phía sau.
“ Ngọc Nhi con tỉnh rồi, cảm thấy trong người còn chổ nào không khoẻ không, hai ngày này ta rất lo cho con!” người phụ nữ hỏi thăm cô, nhưng nước mắt bà đã lăn dài tự nãy giờ.
Người đàn ông cũng bước đến nhìn cô với ánh mắt nhu tình, nhưng không hỏi cô lời nào, ánh mắt nhìn về phía đại phu, ám chỉ bảo đại phu đến khám cho cô.
Sau một lúc bắt mạch, sắc mặt đại phu không khỏi đột biến, vẻ mặt ngạc nhiên như không thể tin được, “Bẩm thừa tướng, mạch tượng của tiểu thư không những không có vấn đề gì, mà thể trạng vốn yếu đuối trước đây bây giờ bỗng khoẻ mạnh hơn, đã không còn khó cảm nhận như trước kia nữa, điều này nói lên rằng tiểu thư qua khỏi bạo bệnh như vượt qua tai kiếp, từ nay về sau sống khoẻ mạnh đến già.”
Đôi phu phụ nghe vậy tuy thấy rất khó tin nhưng vẫn không nén được vui mừng.
“ Ngọc Nhi con của ta.. Không sao nữa rồi, từ nay ta sẽ không phải lo được lo mất ngày đêm nữa rồi, ta chỉ có một đứa nhi nữ là con, nhưng luôn lo rằng con sẽ đoãn mệnh, giờ thì không sao nữa.. Không sao nữa..” Đại phu nhân quá vui mừng nên lời nói có chút loạn, bà ôm chặt cô vào lòng, không ngừng cười nhưng nước mắt vẫn chảy, nước mắt này không phải nước mắt đau buồn mà là nước mắt hạnh phúc.
Phụ thân cô cũng vui mừng, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là đứng cạnh mẫu tử họ nở nụ cười mà thôi. Vì còn bận việc triều chính nên ông đi trước chỉ còn cô cùng mẫu thân và các người hầu ở lại.
“ ọt ọt” tiếng kêu phát ra từ bụng cô làm cho mẫu thân cô lúc này mới nhận ra là cô đang đói, không khỏi cười xấu hổ, nhẹ nhàng bảo người chuẩn bị bàn ăn, rồi cùng cô dùng bữa tại phòng cô.
Cô nãy giờ chỉ chăm chú nhìn người mẫu thân này của cô, đã bao lâu rồi cô không cảm nhận được tình yêu thương như vậy, cảm động làm nước mắt cô tuông ra, cô cảm ơn tạo hoá đã ban cho cô thêm một cơ hội có được hạnh phúc, cô thật sự không còn mong muốn nào hơn thế này nữa.
“ Con sao lại khóc?” bà lo lắng hỏi.
“Con rất yêu mẫu thân, cảm ơn người đã đến bên con.” cô ôm chặt bà, nức nở nghẹn ngào không ngừng gọi “Mẫu thân,... Mẫu thân...”.
“ Được rồi, được rồi ta cũng rất yêu con, tiểu bảo bối của ta.” chưa bao giờ bà thấy được con mình có sinh khí như hôm nay, bà vui mừng khôn siếc.
“ Nào, chúng ta dùng bữa thôi, chắc con cũng đói lắm rồi.”
“Vâng, thưa mẫu thân ~~.” lời nói muốn có bấy nhiêu nũng nịu có bấy nhiêu.
Hai mẫu tử dùng cơm xong thì bà có việc cần làm nên cũng đi, bảo cô ở lại trong phòng nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho tốt, cô cũng rất nghe lời nên liền lên giường nằm ngủ.