Hoàng cung.
“Bát đệ, đừng nghịch nữa, mau trả lại cho ta nhanh lên.”
“Không trả, ai bảo huynh không cho ta chơi cùng, ta cứ thích giành đấy, lại bắt ta đi haha.”
“ Thật là, hai đứa trẻ con này suốt ngày chơi rượt đuổi nahu không thấy mệt hay sao?” người đang nói lúc nãy là một chàng trai tuấn tú, đôi mắt sắc sảo, thân hình cao lớn, chính là Nhị Hoàng tử Mặc Thành.
“Đó là thú vui của chúng nó, cứ để chúng thoải mái, vừa hay có thể rèn luyện được thân thể.” người này lại khác người lúc nãy, trên mặt cậu ta là nét phong tình, cặp mắt đào hoa, mỗi cái cười nhẹ cũng làm người ta mê mẫn, đó chính là Tứ hoàng tử nổi danh là đệ nhất đào hoa, luôn khiến các cung nữ phải mặt đỏ tim đập mạnh mới thôi, Mặc Vũ.
Ngồi giữa Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử là Tam hoàng tử Mặc Túc từ đầu đến giờ vẫn không nói gì, thản nhiên nhấp ngụm trà, dù không nói gì nhưng xung quanh người đó vẫn toả ra khí chất siêu phàm, khiến người ta không thể xem thường.
“Tứ đệ, dạo gần đây ta không thấy lão Ngũ đâu cả, lúc này hắn làm gì mà bận đến vậy, ngay cả buổi họp mặt các huynh đệ với nhau mà cũng không đến được.” Nhị hoàng tử hỏi.
“Vừa nhắc tào tháo, thì tào tháo tới rồi kìa.”
“ Sao? Ai nhắc ta.” người đến là Ngũ hoàng tử Mặc Viễn trên người hắn có vẻ phong trần, gió sương, lúc này trên người hắn còn đang mặc bộ khôi giáp, đoán chắc là vừa từ chiến trường về liền chạy đến đây, hắn ngồi vội vào bàn không ngừng nốc rượu vào miệng.
“ Tình hình bên Liêu Bang đã ổn chưa?” Tam hoàng tử Mặc Túc nãy giờ ngồi yên giờ cũng lên tiếng.
“ Đã bình ổn,khi đệ xuất chinh đánh trận thì chỉ sau hai ngày bọn người đã bị đánh bại, họ quy thuận theo chúng ta, hằng năm sẽ tiến cống phẩm cho triều đình, quả là kế sách của Tam ca tuyệt diệu, không cần tốn một tốt cũng khiến họ đầu hàng.” Ngũ hoàng tử là người thường xuyên ra chiến trường nên giọng nói cũng hào sảng, nhìn ra được là người phóng khoáng, không quá câu nệ tiểu tiết.
“Thì ra là vậy, chả trách sao bấy lâu tìm không thấy đệ, giờ nhìn đệ cũng toát ra khí khái nam nhi hẳn ra nhỉ ” Tứ hoàng tử cười nói.
“Đệ có khi nào không có khí khái nam nhi, chỉ là càng ngày càng phong độ thôi, haha” Mặc Viễn không ngừng tự đề cao mình đánh trận anh dũng thế nào, bao nhiêu quân địch phải cầu xin hắn tha mạng, bao nhiêu công chúa, tiểu thư cầu thân với hắn đều bị hắn từ chối như thế nào, nói đến mũi cũng sắp nổ tung ra, vẫn không ngừng luyên thuyên về mình, ba người kia vẫn ngồi nghe hắn nói, thỉnh thoảng thì thêm vào một số câu rôi cả bọn cùng cười phá lên.
“À, Lục đệ hôm nay lại trốn ra cung chơi rồi phải không, tên nhóc kia đúng là không thể trị được mà”.
“ Nó quen rồi, nó thích nhìn cách người dân sinh hoạt, thích xem múa rối ở dân gian, nó còn vẽ lại cảnh sinh hoạt đó lại ra được một tuyệt tác đấy, hôm nào rãnh các huynh có thể ghé phủ của đệ ấy xem một chút, nhìn rất sinh động.”
“Nhị ca, dạo này đệ cũng không thường thấy thái tử ra hàn quyên cùng chúng ta nữa, huynh ấy bận gì sao?”
“Ta nghe nói là sắp sửa có hôn sự, đối tượng là thái tử và công chúa của nước Tần, dung mạo nghe nói là tuyệt sắc nha, tiếc thật sao mẫu hậu lại không cho ta liên hôn chứ, ta rất thích ôm mỹ nhân nha.”
“ Ta thấy huynh đã có Vương Phi, còn hai tiểu thiếp còn muốn thêm người nữa sao, sức lực cũng thật dư thừa đi?” Mặc Vũ không nhịn được đành nói ra câu châm chọc.
“Đàn ông thế là bình thường thôi, nhắc đến mới nói đệ năm nay cũng đã 20 tuổi rồi, sao mỗi lần mậu hậu nhắc đến tìm hôn sự cho đệ đều từ chối vậy, có phải có gì khó nói không, nói Nhị ca sẽ giúp cho.” mặt hắn cười đến gian xảo nha.
“Đệ mới không cần, chẳng qua cảm thấy nữ nhân rất rắc rối, đệ không muốn phiền não vì những thứ như vậy.”
“Tam ca thật là, nữ nhân chính là đoá hoa thơm ngát, cái gì mà phiền toái, rắc rối, chỉ là do huynh không biết cảm nhận đó thôi.” Tứ hoàng tử đào hoa của chúng ta lên tiếng phản bác ngay.
Bọn họ còn cũng nhau nói nhiều chuyện khác nữa đến chiều ta thì cáo biệt mỗi người về phủ riêng của mình, nhưng vẫn thuộc pham vi trong cung.