Bóng Lưng Nhạt Nhòa

Chương 24

Vốn dự định hôm nay đi mua quà sinh nhật, hôm qua anh họ đã gọi điện thúc giục nhiều lần, Ngô Hi nghĩ thừa dịp buổi chiều ra ngoài đi dạo một chút thì nhìn xem có cái gì mua được thì mua, còn buổi tối ở nhà chờ phát hành kỳ một kịch 《 Bóng lưng 》.

Ngô Hi đi xem mấy cửa hàng trang sức ở khu trung tâm vẫn không tìm được món quà thỏa mãn. Ngô Tử Ý thích thứ mới lạ, mà Ngô Hi từ trước tới nay chẳng nghĩ ra được gì mới, toàn nhờ nhân viên cử hàng trực tiếp đề cử. Thế nhưng nhìn cái điện thoại nhìn bộ xương, cái búa to bự, Ngô Hi nghĩ anh họ hẳn là không thích đâu.

Điện thoại di động đột nhiên rung lên, có cuộc gọi. Khi cậu tắt đi nhìn thoáng qua thấy tên Hoa Tử Thạc, Ngô  Hi chợt nghĩ có thể nhờ tên này tư vấn xem sao, tính cách của cậu ta khá giống anh họ, đều tinh quái như nhau.

Điện thoại vừa thông, Ngô Hi vừa nói ra dụng ý của mình đã thấy Hoa Tử Thạc ở đầu dây bên kia hô lớn: “Mua chuột cơ khí đi, chuột cơ khí. Chơi khỏe lắm!” Bộ dáng anh kích động như đang tặng quà cho anh vậy. Ngô Hi còn đang định hỏi xong chuột cơ khí là cái gì đã nghe được tiếng nhỏ giọng nhắc nhở của Lâm Vũ.

Hóa ra họ đang trong thư viện. “Tôi biết rồi, các cậu tiếp tục học đi.” Chỉ có Hoa Tử Thạc mặt dày mới có thể mất trật tự trong thư viện như thế.

Cũng may cửa hàng này có đầy đủ mọi thử, Ngô Hi vừa hỏi có chuột cơ khí hay không, nhân viên cửa hàng đã đưa ra một cái.

Bề ngoài là một chú chuột nhỏ lông mềm màu xám trắng, chức năng chủ yếu là khi mở chốt ở bên dưới, nói với con chuột, nó sẽ dùng thanh âm cài đặt sẵn nói lại, thật giống như đang trò chuyện với chuột, nghe ra rất đáng yêu, hơn nữa độ chính xác cũng vô cùng cao.

“Lấy cái này đi, phiền gói giúp tôi.” Tuy rằng thoạt nhìn có chút ấu trĩ, nhưng mà chắc anh họ sẽ thích cái này.

Khi nhân viên cửa hàng đang gói quà, Ngô Hi sờ túi tiền, sờ mãi mò mãi, thiếu chút nữa thét chói tai.

Cậu quên mang ví tiền rồi! Ngô Hi, sao mày có thể vứt bừa bãi như thế?

Nhân viên cửa hàng đã gói quà rồi, không thể nào rút lui, nhưng giờ trở lại lấy tiền mất khá nhiều thời gian, gọi điện thoại cầu cứu thì không biết gọi cho ai.

Ngô Hi đau đầu nghĩ, rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt!

Chuông cửa vang lên báo hiệu có người mở cửa vào, bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc: “Xin hỏi cửa hàng này có…”

“Kỳ Dương!” Ngô Hi lập tức nhận ra người quen. Giống như tóm được cọng rơm cứu mạng, Ngô Hi vội vàng cầu cứu: “Tôi quên mang tiền, cậu có thể cho tôi mượn trước không?”

Kỳ Dương thấy Ngô Hi thì có hơi sửng sốt, còn chưa kịp hỏi, nhân viên cửa hàng đã gói xong quà đưa đến cho Ngô Hi.

Anh đưa tờ Mao gia gia ra cho cậu, Ngô Hi vạn phần cảm ơn tới quầy hàng trả tiền, sau đó ở ngoài cửa chờ Kỳ Dương mua đồ.

Hai người tìm một quán có thể ngồi xuống trò chuyện, dù sao từ khi tốt nghiệp cao trung, họ đã lâu không gặp mặt.

“Không ngờ cậu vẫn còn có tật làm việc qua loa như thế.” Kỳ Dương thẳng tính, câu đầu tiên đã trêu đùa Ngô Hi một phen, người nào hiểu Ngô Hi tự nhiên đều biết trước đây cậu đã xảy ra chuyện như vậy nhiều rồi.

Ngô Hi vừa định phản bác, Kỳ Dương trực tiếp hỏi: “Cậu và Quý Thâm Ngạn thế nào rồi?” Kỳ Dương là bạn học kiêm bạn cùng phòng của Ngô Hi thời cao trung, tất nhiên là biết rất rõ ràng chuyện của cậu và Quý Thâm Ngạn.

Thấy vẻ mặt Ngô Hi nhăn nhó, Kỳ Dương hiểu ngay ra tình huống không tốt.

“Thực ra tôi cũng có người yêu rồi.” Nhắc tới người yêu của mình, trên mặt Kỳ Dương mang theo vẻ ngọt ngào, lại có chút âu sầu lo lắng.

“He he, chúc mừng, lần sau có cơ hội nhất định phải giới thiệu cho tôi làm quen.” Ngô Hi từ đáy lòng cảm thấy mừng thay cho anh, tình yêu của những người như họ, nếu như không quyết tâm ở bên nhau, thường thường rất khó nghênh đón khó khăn. Nói đúng hơn là khó kéo dài cả đời. Bởi vì tình yêu đồng tính rất dễ bị nhân tố bên ngoài nghiền nát.

“Tôi và cậu ấy quen biết qua võng phối. Võng phối ấy, cậu có biết hay không? Chính là…” Kỳ Dương cho rằng Ngô Hi không biết, đang định giải thích.

Ngô Hi kinh ngạc thiếu chút nữa phun ra nước uống mình vừa uống, “Ai? Tên của cậu trong giới võng phối là gì?”

“Âm Vô.”

“À, đã từng nghe. Không ngờ trùng hợp như thế, tôi cũng chơi võng phối, gọi là Tây Vô.”

Câu này khiến biểu tình trên mặt Kỳ Dương còn khoa trương hơn Tây Vô.

“Làm sao vậy?”

“Hẳn là cậu biết Thủy Mạt.” Kỳ Dương dùng ngữ khí khẳng định.

Ngô Hi sửng sốt một chút, trả lời: “Đương nhiên quen. Chủ dịch thụ của 《 Bóng lưng nhạt nhòa 》, tôi là hậu kỳ của kịch đó.”

“Đúng vậy, lần trước trong máy tính của Tiểu Mạt tôi đã thấy cái tên Tây Vô.”

Ngô Hi đáp: “Thủy Mạt? Chẳng lẽ cậu… tôi nghe nói cậu ấy bị tai nạn xe, hiện tại thế nào rồi, tỉnh chưa?”

Miên Hoa Bào lần trước nói chưa từng, đã qua nhiều ngày như vậy rồi.

Kỳ Dương gật đầu: “Còn cần nằm viện thêm vài ngày.” Anh nhấp ngụm nước, nói tiếp: “Thực ra lần này tôi muốn đưa Tiểu Mạt về cùng come out với ba mẹ tôi. Chỉ là cái gì cũng chưa kịp nói thì lại xảy ra chuyện.”

Tây Vô nhớ lần trước Thủy Mạt nói phải đi thành phố A du lịch, xem ra là đi gặp Kỳ Dương.

Come out với ba mẹ nhất định cần nhiều dũng khí, Kỳ Dương cùng Thủy Mạt là người yêu, lo lắng khi chọn lựa come out cũng không có gì đáng trách. Ngô Hi nghĩ tới mình lúc trước còn chưa bị mọi người đuổi tới đã trực tiếp come out, nhớ tới bộ dáng tức giận của ba mẹ, cậu mặc cho họ đánh chửi vẫn quật cường không quay đầu lại. Cuối cùng họ đành phải thỏa hiệp. Khiến Ngô Hi thấy hết cách nhất là ba mẹ cứ đổ cho anh họ dạy hư mình, còn thề sẽ giáo dục lại anh họ. Anh ấy bỗng dưng bị oan uổng nha.

“Tiểu Mạt đã sớm come out với người nhà, đến nương tựa tôi, tôi cũng phải biểu thị ý của mình.” Kỳ Dương đột nhiên ngây ngốc cười rộ lên.

“Nhưng mà võng phối đúng là nhỏ thật, không ngờ gặp được người quen.”

Ngô Hi tự hỏi mãi, hạ quyết tâm nói cho Kỳ Dương: “Thực ra còn một người cậu biết.”

Nhìn bộ dáng thần bí của Ngô Hi, Kỳ Dương hiếu kỳ hỏi: “Ai vậy? Ai vậy?”

“Thâm Thủy Tỉnh chính là Quý Thâm Ngạn.”

Kỳ Dương chợt hiểu ra: “Không ngờ là cậu ta, ẩn giấu thật sâu.” Bởi vì Thâm Thủy Tỉnh và Thủy Mạt tiếp xúc tương đối nhiều, dù Kỳ Dương trong giới võng phối khá trầm lặng khiêm tốn vẫn thường nghe tới tên người kia. Anh nghĩ đi nghĩ lại: “Khó trách cậu cũng chơi.”

“Anh ấy không biết tôi, cậu ngàn vạn lần đừng nói lỡ miệng.” Ngô Hi cảnh cáo nói.

Kỳ Dương liên tục gật đầu: “Đã biết đã biết. Nhưng mà Tiểu Hi, cậu là người kiên trì si tình nhất mà tôi từng thấy, tin tưởng tôi, thắng lợi đang chờ cậu ở phía trước.”

Ngô Hi nhàn nhạt cười, ngay cả bắt đầu còn chưa từng có, còn nói gì tới kết thúc.

“Cho cậu mượn may mắn.”

Hai người tán ngẫu hồi lâu, Ngô Hi thấy Kỳ Dương luôn thường xem đồng hồ đeo tay, trong lòng hiểu rõ: “Mau đi thôi, không yên lòng mà.”

Kỳ Dương xin lỗi: “Sắp tới giờ Tiểu Mạt tỉnh ngủ, vậy tôi đi trước đây.”

“Ừ, tiền tôi mượn sẽ tìm cơ hội trả lại cậu.”

Nhìn bóng lưng Kỳ Dương vội vã rời đi, Ngô Hi cảm thán: “Thật tốt, lại một đôi hạnh phúc.”

============

Hình tượng chủ đạo trong bộ truyện là hình tượng “bóng lưng”, ngay từ văn án và xuyên suốt từ đầu truyện tới giờ “bóng lưng” xuất hiện khá nhiều. Từ đầu, Ngô Hi chỉ có thể cay đắng nhìn theo bóng lưng Quý Thâm Ngạn hòa vào bóng đêm, rồi dũng cảm bước đi cùng anh, để bóng lưng anh nhạt nhòa đi. Lại đến cảnh Quý Thâm Ngạn nhìn lại bóng lưng đơn côi của cậu giữa gian phòng ngập tràn bóng tối, bóng lưng co quắp trên ghế sô pha, để trái tim anh thấy đồng cảm. Rồi có cảnh Ngô Hi nhìn theo bóng lưng Kỳ Dương chạy đi lo lắng cho Thủy Mạt, để nhìn thấy viễn cảnh tương lai của mình ở nơi nào đó.
Bình Luận (0)
Comment