Tiêu Ngôn Nam bất đắc dĩ đuổi Ngô Tử Ý hay quấy rối ra khỏi nhà bếp.
“Tiêu Ngôn Nam, anh đáng ghét. Tiểu Hi đâu có thông minh hơn em, anh cản em làm gì!”
Ngô Hi phẫn nộ sờ sờ mũi, anh họ nói cũng đúng, khi làm lớp ngoài của bánh gato, hai người xoay dọc xoay ngang đều – rất xấu xí nát bét.
Tiêu Ngôn Nam đẩy Ngô Tử Ý ra tới cửa: “Nhưng Tiểu Hi ngoan ngoãn hơn em.” Một học sinh luôn chăm chú nghe thầy giáo giảng dù cho thành tích của cậu ta kém thế nào thì trong mắt thấy giáo vẫn là một học sinh giỏi. Ngô Tử Ý ở trong nhà bếp chả giúp được gì còn làm càng thêm loạn, kéo dài tiến độ làm bánh gato, Tiêu Ngôn Nam đành trực tiếp đuổi người ra ngoài.
Ngô Tử Ý bĩu môi, cũng không mặt dày mày dạn ở lại để cho người ta ghét bỏ nữa. Anh đi ra ngoài phòng khách, còn ồn ào, “Làm xong nhớ cho em ăn đầu tiên nha.”
Ngô Tử Ý đi rồi, nhà bếp khôi phục sự an tĩnh như lúc đầu.
Tiêu Ngôn Nam buộc chặt tạp dề, hình tượng ôn nhu vô cùng giống như anh trai hàng xóm cười với Ngô Hi: “Tiểu Hi, chúng ta tiếp tục.”
Đêm nay Tiêu Ngôn Nam dạy cậu các bước làm bánh gato, tập thử một chút, nếu không ngày mai tự cậu làm sẽ hỏng bét.
Ngô Hi chăm chú nhớ kĩ từng lời Tiêu Ngôn Nam nói cùng những điều phải chú ý, có đôi khi hai người đều trầm mặc, anh một câu, cậu một câu, tán ngẫu với nhau.
“Anh Ngôn Nam, ngại quá, em quấy rầy hai anh.” Ngô Hi nghĩ, chí ít trong phương diện nào đó cậu thật sự đang quấy rối bọn họ rồi.
Tiêu Ngôn Nam hiểu ý trả lời: “Không sao đâu, không cần khách khí với bọn anh.”
Bởi vì ba mẹ Ngô Hi không ở thành phố này, cậu lúc nào cũng được anh họ và anh Ngôn Nam chiếu cố. Thế nên với Ngôn Nam, Ngô Hi luôn có sự biết ơn như với người thân.
“Anh Ngôn Nam, anh họ của em thật hạnh phúc.” Nhìn cách họ ở chung với nhau, là một người ngoài cuộc, Ngô Hi cảm thấy anh Ngôn Nam rất cưng chiều cùng bao dung anh họ cậu, một người đàn ông dịu dang đến vậy.
Tiêu Ngôn Nam dùng cái tay rảnh rỗi xoa đầu Ngô Hi: “Tiểu Hi bây giờ cũng rất hạnh phúc mà.”
Trên mặt Ngô Hi lập tức đỏ bừng.
Anh họ nhất định đã kể chuyện của cậu và Quý Thâm Ngạn cho Tiêu Ngôn Nam, tuy rằng Ngô Hi cũng không có ý giấu diếm. Cậu chỉ lo lắng không biết Ngô Tử Ý có thêm mắm thêm muối gì không, mong là không.
“Lúc nào đưa cậu ta đến đây, để bọn anh xem người mà Tiểu Hi thích lâu như vậy có phải rất ưu tú hay không.”
Ngô Hi do dự chút, rồi khẽ gật đầu: “Qua một thời gian nữa đi.”
Bọn họ mới bắt đầu không bao lâu mà đã gặp “phụ huynh”, quá trình như vậy có chút nhanh.
Tâm hồn cậu lại sắp sửa treo ngược cành cây rồi, Tiêu Ngôn Nam nhắc nhở cậu có thể lấy bánh gato trong lò ra ngoài.
Ngô Hi cẩn thận bưng ra, từng làn hương thơm phức xông vào mũi, tựa hồ như lan tỏa ra tới phòng khách làm cho Ngô Tử Ý lần theo mùi mà chạy tới.
“Oa, nhanh vậy!” Ngô Tử Ý xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử xem. Anh lập tức cầm lấy đôi đũa trong tay Tiêu Ngôn Nam vươn tới. Gắp một miếng nhỏ lên, trực tiếp cho vào miệng, còn chưa kịp thưởng thức hương vị đã bị bỏng rồi. Anh chạy vội tới bên thùng rác nhổ ra, lấy tay làm quạt phẩy phẩy miệng, “Bỏng chết rồi, bỏng chết rồi!”
Tiêu Ngôn Nam đưa cho Ngô Tử Ý chén nước lạnh, đầu lưỡi anh lúc này mới đỡ chút. Hai mắt ngập lệ, anh vươn lưỡi oán giận cho Ngôn Nam xem: “Bị rộp hết rồi, anh thổi thổi cho em đi.”
Trong giọng nói còn mang theo chút hờn dỗi, Ngô Hi thấy anh họ như vậy thật đúng là một phen phong vị khác.
Tiêu Ngôn Nam trêu chọc, “Có muốn anh thuận tiện giúp tiêu độc không?”
Ngô Tử Ý mặt dày nói: “Anh tới đi.” Còn tưởng Tiêu Ngôn Nam không dám.
Ngô Hi ho khan một tiếng, nhắc nhở họ rằng còn người thứ ba tồn tại ở đây nè.
“Tiểu Hi, em tự nếm thử bánh gato đi, anh đưa anh họ em đi xem chỗ bị bỏng thế nào.” Nói xong còn cố ý tặng cậu một nụ cười.
Ngô Hi sững sờ gật đầu.
Ngô Tử Ý bị Tiêu Ngôn Nam tóm về phòng, Ngô Hi bắt đầu nhấc đũa tự bình phẩm bánh gato.
Cậu vừa nuốt vừa nhỏ giọng thầm: “Hình như hơi nhạt, được rồi, ngày mai phải thêm nhiều đường hơn.” Bánh gato rất nhỏ, ăn vài miếng đã gần hết. Cậu đoán chắc anh họ còn muốn ăn nên chừa lại cho anh một chút.
Nhìn túi chứa kem bọt ở một bên, bên trong có đủ loại bơ mọi màu sắc, Ngô Hi nghĩ cậu nên lên mạng tham khảo các trang trí đẹp mắt.
Mở máy tính, Ngô Hi đăng nhập QQ, cô bạn OX lập tức tìm tới hỏi tiến độ làm kịch.
Ngô Hi cầm máy theo vốn định buổi tối sẽ hoàn thành kịch, âm hiệu đã tìm được rồi, không cần mất nhiều thời gian sẽ làm xong.
Tây Vô: Tối này có thể gửi cho cô rồi.
OX: Vâng vâng <(づ ̄ ̄)>づ Ngồi đợi kịch đáng yêu.
Trong phòng ngủ, hai người kia vẫn không có động tĩnh gì, cũng không đi ra.
Trong phòng khách, đồng hồ quả lắc vang lên âm hưởng tích tắc, Ngô Hi xoa xoa thắt lưng cứng đờ đau xót.
Rốt cuộc cũng làm xong, Ngô Hi bắt đầu nghe thử kịch. Mời được phân nửa…
“Buồn nôn quá! Anh bón cho em đi~~” Phía sau đột nhiên nhảy ra thanh âm của Ngô Tử Ý. Ngô Hi hoảng sợ, phản xạ che khuất màn hình máy tính, não có chút không kịp suy nghĩ. Bỗng nhiên cậu nhớ tới che màn hình là vô ích, căn bản không phải là hình ảnh.
Ngô Tử Ý bị sự ngốc nghếch của Ngô Hi chọc cười.
“Anh họ, sao anh đi không phát ra tiếng?” Cậu không có ý oán trách Ngô Tử Ý.
Anh chỉ nhún vai: “Là do em quá nhập tâm.” Phải biết rằng khi anh mở cửa đã làm ra thanh âm rất lớn.
Ngô Tử Ý ngồi xuống bên cạnh Ngô Hi, ngó xem hình ảnh có chút phức tạp trên màn hình vi tính, hiếu kỳ hỏi: “Em lại đang chơi trò gì thế?’
Biết thuật ngữ hậu kỳ với người ngoài như anh họ có nói cũng chưa chắc đã hiểu, Ngô Hi giải thích trắng ra: “Là gia công lồng ghép thêm cho phần lồng tiếng của người khác.”
Ngô Tử Ý làm bộ dáng cằn nhằn: “Còn nói là “người khác”, đừng tưởng là anh không nghe ra thanh âm của em và Quý Thâm Ngạn.”
“Đây chỉ là tình huống đặc biệt, có nói anh cũng không hiểu đâu.”
Ngô Tử Ý thấy Ngô Hi làm bộ ghét bỏ mình thì bĩu môi, dự định cứ ngồi thế xem Ngô Hi làm việc.
Cậu không tiếp tục nghe nữa mà trực tiếp xuất file, nghĩ đoạn sau hẳn cũng không có vấn đề gì lớn. Cậu chẳng muốn cho anh họ nghe được đoạn H ngắn cùng vài đoạn kiss nhỏ, nếu không cậu nhất định sẽ xấu hổ tới muốn đào hầm trốn.
Gửi cho cô bạn OX, cô bé rất kích động nói lời cảm ơn rồi lặn xuống chậm rãi thưởng thức.
Cậu liếc mắt thấy QQ của Quý Thâm Ngạn còn sáng, vốn định sang bắt chuyện, nhưng mà có tên ngốc ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm khiến cậu không được tự nhiên. Rất may là đúng lúc anh Ngôn Nam giục Ngô Tử Ý đi tắm mới có thể đuổi được người đi.
Vất vả lắm mới được, nào ngờ trạng thái của Quý Thâm Ngạn đã đổi sang bận rộn. Hẳn là anh đang ghi âm. Ngô Hi nghĩ mình không nên tới quấy rối.
Cậu lên tìm vài cách trang trí bánh gato đẹp đẹp, gửi ít ảnh vào điện thoại di dộng, rồi tắt máy tính về phòng khách ngủ sớm.
Nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, Ngô Hi thực mong chờ tới ngày mai.