Bóng Sói Hú

Chương 46

Trong ngực dường như có thứ gì vỡ vụn vang lên, không khí nảy lên vô nghĩa, một mảnh tối tăm.

Gió lạnh thổi ù ù giữa cây cối màu đen, bọn họ càng ép càng gần, đạn bắn thưa thớt dần, chiếc lưới thu càng nhỏ hơn, bọn họ đang ép Phí Như Phong lùi về phía sau, lùi dần đến, ống dẫn phía sau kêu vang, như một con dã thú cười lớn điên cuồng. Ngực phải Thiệu Phong mơ hồ đau đớn, đùi hắn đang không ngừng chảy máu, ống quần ướt át dính chặt lên người, hắn toàn lực đứng vững thân mình, bên trong cơ thể đau đớn xé rách như muốn cắn nát hắn, một trận tiếng gió từ nơi nào đó vang lên, hắn căn bản không thể tiếp tục di chuyển, hắn hoàn toàn bại lộ trong tầm bắn của đối phương.

Giữa máu lửa điên cuồng, một bàn tay lặng lẽ túm lấy hắn, hắn bị kéo lùi nửa bước, tiếng cò súng bên kia vang lên, đối diện truyền đến tiếng vật thể rơi xuống đất. Thiệu Phong cúi đầu thở hổn hển, vai hắn có cảm giác bị chất lỏng ấm áp ngấm vào “Ngài bị thương, tổng tài.”

“Vết thương nhẹ thôi, đừng lo.” Phí Như Phong vẫn vững vàng thong dong cho dù trời long đất lở như trước.

“Cửa ống dẫn này có thể đưa vào gỗ thô 36 tấc Anh,” Thiệu Phong đột nhiên nói, điều đó có nghĩa là cái máy nào có thể nuốt hai, thậm chí là hơn 2 người!

“Tổng tài,” Thiệu Phong nhìn thẳng vào Phí Như Phong. “ Đầu gió của ống dẫn này có một tay vịn lớn, tôi chỉ cần túm lên tay vịn kia thì sẽ không bị gió xoáy cuốn vào.”

“Không được!” Đáy mắt Phí Như Phong giống như ánh sáng lóng lánh từ đá Obsidian/

“Đây là cơ hội duy nhất, tôi ngăn cản gió xoáy, ngài từ người tôi nhảy qua, cái lưới của họ chỉ đến đây cho nên phía sau ống dẫn tuyệt đối sẽ không phòng bị nữa.” Thiệu Phong nghĩ rõ ràng thông suốt!

“Tôi không cho phép anh!” Phí Như Phong cường điệu từng chữ một.

“Đây là cơ hội duy nhất!” Ánh mắt Thiệu Phong bình tĩnh mà quyết tuyệt, hắn không cho Phí Như Phong khả năng ngản cản, hắn nhanh chóng chạy về hướng ống dẫn.

Một cái cửa chân không thật lớn mở ra trước mắt hắn, hai tay Thiệu Phong liều mạng túm chặt tay vịn. đứng vững trong gió xoáy điên cuồng, “Tôi có thể chết, nhưng ngài không thể xảy ra chuyện!” Giọng nói của Thiệu Phong theo tiếng gió xoáy điên cuồng ầm ĩ truyền đến một cách mơ hồ “Đây là… hứa hẹn!”

Đêm đen kịt mà vắng vẻ, Phí Như Phong nghe máu của chính mình đang điên cuồng chảy trong mạch máu. Trái tim hắn… ở ban đêm tĩnh lặng nhảy lên như bão táp, kinh tâm động phách!

Đột nhiên, một mảnh yên lặng, tiếng động đinh tai nhức óc ngừng lại.

“Địa ngục, người rỗi rãi không vào được đâu!” Một giọng nói tao nhã đến lười biếng vang lên, giữa cây cối, đột nhiên xuất hiện một đống người, khuôn mặt họ xác xơ tiêu điều, thân thủ nhanh nhẹn, đúng là một cái thịnh yến Mafia cấp quốc tế! Nguy hiểm hoàn toàn trôi qua, sát thủ hàng đầu chống đối lại bang phái xã hội đen cao cấp nhất, hoàn toàn mất đi ưu thế, cái lôi đài tỷ võ này đã đổi vị chúa tể khác, “Địa ngục là nơi tôi cai quản, muốn chăm sóc sự phát triển của nó, cũng nên gửi cái thiếp thông báo mới đúng chứ!” Ánh trăng ảm đạm chiếu vào người đàn ông tôn quý đẹp đẽ, cặp mi dài của hắn nhướn lên trên ánh mắt gian tà, ánh mắt sáng ngời như sao sớm phá tan sương mù, hắn chứa ba phần tà khí ba phần ngạo mạn nhưng đủ mười phần càn rỡ!

“Nhờ Lôi Tư” Ánh mắt Phí Như Phong chớp động.

“Phất Lôi Tư đặc. A lý già đức lạc. Đức. Lạp. Nhờ Lôi Tư” tên tiếng Trung là Nhâm Dật Phi, trùm Mafia Italia, hóa thân của bóng tối ở phương Tâu. Rốt cuộc, Thiệu Phong không còn sức chống đỡ, hắn ngã xuống! Phí Như Phong bắt lấy cánh tay hắn, đỡ hắn đúng lúc, mùi máu tanh nồng đậm vây quanh, Thiệu Phong rơi vào hôn mê.

“Thoát lực lại mất máu quá nhiều, chỉ cần cấp cứu đúng lúc, không sao cả.” Nhâm Dật Phi vừa nhìn liền hiểu, thuộc hạ của hắn tiếp nhận Thiệu Phong.

“Sao anh lại đến?” Phí Như Phong thản nhiên cong khóe môi, nhưng hắn lại nhanh chóng thu hồi nụ cười, “La Rochelle vẫn nằm trong tay hắn!” Phí Như Phong nhanh chóng hướng ra khỏi rừng, hắn đi như chạy.

Biệt thự xinh đẹp tinh xảo lẳng lặng thấp thoáng giữa những cây cao, bốn bề yên lặng, tĩnh lặng đến mức ngay cả không khí cũng giống như đọng lại! Nhâm Dật Phi đẩy cửa ra, Phí Như Phong hô hấp nhợt nhạt trong không khí lạnh lùng biến thành sương trắng.

Ánh đèn mỏng manh, cô duyên dáng nằm đó, như một tinh linh tham ngủ luyến tiếc không chịu tỉnh dậy, đột nhiên Phí Như Phong lảo đảo một chút, giống như giẫm lên bùn đất tơi xốp, tay hắn đặt lên trái tim, nó bỗng đau đến muốn vỡ ra.Cuối cùng hắn cũng đã đi đến bên cô, mái tóc của cô như những sợi tơ bám trên vai, con ngươi màu lam xinh đẹp chói mắt, hào quang bắn ra bốn phía bây giờ lại nhẹ nhàng đến thế. Phí Như Phong ôm cô vào lòng, hắn khẽ vuốt hai má lạnh lẽo của cô, cằm hắn căng ra, đầu hắn chúi vào hõm vai cô, “Lộ Tây, đừng nhắm ánh mắt của em lại, đừng để tôi vạn kiếp bất phục.”

Hành lang yên tĩnh, nơi ngập tràn màu trắng, bệnh viện - chỗ quỷ hồn đi lại, trong đêm khuya nó càng làm cho người ta cảm thấy âm u lạnh lẽo.

Phí Như Phong ngồi trước cửa phòng cấp cứu, xung quanh hắn trống rỗng, bác sĩ đi qua đi lại tình nguyện chọn đường vòng cũng không dám xẹt qua người hắn, trên người hắn là vết máu chằng chịt, quanh thân phát ra khí thế lạnh như băng, chính là cảm giác tai nạn ngập đầu! Nhâm Dật Phi đứng xa xa nhìn Phí Như Phong, trong ánh mắt hắn là gợn sóng mê man, hắn ném văng điếu thuốc đã đến điểm cuối, hương vị thuốc lá thản nhiên hòa tan mùi thuốc sát trùng.

Tiếng đồng hồ vang lên giữa đêm khuya: 1 giờ đúng.

“Vô cùng xin lỗi.” Cửa phòng cấp cứu mở, vị bác sĩ mang theo vẻ mệt mỏi đi ra từ bên trong, “Chúng tôi đã làm hết sức, nếu ngài có gì muốn nói với cô ấy thì mau nói đi, nhưng mà cô ấy lúc này cũng không nghe thấy đâu, đầu óc cô ấy vì thiếu dưỡng khí cực độ mà bị vây vào trạng thái thực vật, vài phút, vài giờ hay vài năm, cũng không biết khi nào sẽ tỉnh lại.” Bác sĩ nhìn vào mắt Phí Như Phong “Cô ấy không cảm thấy thống khổ, tôi cam đoan!”

Yết hầu Phí Như Phong giật giật, hắn không nhìn bất cứ ai mà đi thẳng vào phòng bệnh. Ngọn đèn lóng lánh trắng nhợt, ánh sáng trắng nhảy lên quỷ dị, chiếu rọi rõ ràng từng hìnhanhr, cô im lặng mà tái nhợt, yết hầu có sáu vết máu đã qua xử lý, nhợt nhạt tím lại, lông mi thật dài lưu lại cái bóng hình quạt trên gương mặt bóng loáng… Cô sắp không còn hơi thở! Phí Như Phong cầm lấy tay cô, tay cô rất lạnh, hắn nhớ tới trận bão tuyết kia ở New York, trên mặt cô là bông tuyết ẩm ướt, “Phong, anh xem người tuyết em đắp có giống anh không?” Một giọt lệ yên lặng rơi xuống đất, Phí Như Phong dám mặt vào lòng bàn tay cô.

Phí Như Phong mạnh mẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn như đốm lửa đỏ nhảy nhót, “A Phong, nóng nảy là tối kỵ của nhà binh.” Nhâm Dật Phi nhắc nhở một cách lạnh lùng.

Thân thể Phí Như Phong run lên, sợ run đến ngay cả bóng dáng in trên tường cũng run rẩy. Nhâm Dật Phi hơi kinh ngạc, hắn hơi chuyển động thân hình.

“Đừng tới gần tôi,” Giọng nói Phí Như Phong xa lạ làm người ta kinh hãi, hắn hít thật sâu, ngẩng đầu nhìn Nhâm Dật Phi, ngọn lửa u ám tàn khốc, làm Nhâm Dật Phi nghĩ mình đã bị thương “Tôi không biết cuối cùng là Lộ Tây đã dùng cách gì, thế mà có thể để Ôn Trạch buông tha cách dùng cô ấy để ép tôi, cô ấy vì tôi, không tiếc hủy hoại bản thân!” Bốn phía lặng thinh, ngay cả tiếng bụi rơi xuống đất cũng chói tai như thế.

Phí Như Phong mang theo loại lãng khốc không thể miêu tả để rời khỏi bệnh viện.

Hắn biến mất!

Phòng trà Dài Viên là nơi nồng đậm mùi trà, nó làm cho người ta có cảm giác trở về hư vô, phòng trà Dài Viên được thiết kế giản lược cũng không đơn giản, nó trang trí theo phong cách chất phác mà thuần túy, giống như tên của nó.

Ông Trạch chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, âm nhạc nhu hòa vừa đúng bay vào lỗ tai hắn, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, dịu dàng dừng trên người hắn, hắn phẩm trà, trên mặt toát ra sự yêu thích không nói nên lời.

Két. Một tiếng rít bén nhọn như tiếng phanh vang lên, cửa phòng trà Dài Viên bị đẩy ra thật mạnh, cửa bắn ngược ra chạm vào vách tường gây ra tiếng vang cực lớn!

Trước cửa đứng một người, bà mặc một chiếc áo khoác thùng thình màu đen… bà thở ồ ồ hổn hển, bước thẳng đến trước mặt Ôn Trạch “Cậu là ai?” Đôi môi mà run rẩy kịch liệt.

“Giang phu nhân, mời bà bình tĩnh một chút, hôm nay ở phòng trà Dài Viên chỉ có hai chúng ta, chúng ta có đủ thời gian để thảo luận vấn đề này.” Ôn Trạch thong thả tao nhã rót cho bà một chén trà.

Đường Bảo Như cởi áo khoác, hai mắt bà hõm sâu, trên mặt một chút màu máu cũng không có, trong hai mắt bà toát ra sự sợ hãi cực độ, nếu lúc này Giang Nặc có mặt, hắn khẳng định không tin nổi đây dĩ nhiên lại là người mẹ xinh đẹp an hòa, cao quý mà nhân từ yêu thương của hắn!

“Cậu là ai?” Bà cố chấp lặp lại câu hỏi.

“Ôn Trạch, người hợp tác với con bà.”

“Không, không đúng, em gái cậu, cô ấy giống … giống…” Giọng nói của Đường Bảo Như chói tai đến cực điểm.

“Giống như em gái của Giang Bách Vinh chồng bà, giống người em chồng đã mất của bà --- Giang Nghi?” Ôn Trạch thoải mái phun ra câu nói như sét đánh bên tai.

Hai tay Đường Bảo Như đè chặt lên mặt bàn, thịt trên mặt run rẩy, trán đầy mồ hôi, cái tên này giống như ác quỷ đang đuổi theo bà, bà muốn đứng lên, nhưng gân xanh trên tay của bà nảy mạnh, toàn thân bà như không còn chút sức lực nào!

“Đừng kinh hoảng như vậy, Giang phu nhân!” Ôn Trạch chậm rãi thưởng thức sự sợ hãi của bà, ánh mắt hắn trong sáng nhìn bà, “Bây giờ khoa học hiện đại rất phát triển, rất có thể làm người giống với người, đây không phải chuyện lớn gì, dĩ nhiên lại càng không có liên quan gì đến ma quỷ.

Đường Bảo Như mạnh mẽ thở phì phò, bà vừa thống khổ vừa hoảng sợ! “Vì sao cậu lại cần làm như vậy? Cậu muốn được những gì từ tôi?”

“ Được sự ủng hộ tuyệt đối của Giang phu nhân, được một người hợp tác toàn tâm toàn ý,” Thân mình Ôn Trạch hơi hơi khom về phía trước, “Tôi vô cùng chán ghét cảm giác bị người khác đâm một nhát vào sau lưng, đặc biệt là cuộc điện thoại thứ 5 của Giang phu nhân và Phí lão tiên sinh, tôi thật sự rất sợ bản thân sẽ hiểm lầm. Ôn Trạch nhìn bà như nhìn một con sâu ngồi trên ghế.

“Cậu khống chế tôi!” Đường Bảo Như khàn khàn nói.

“Tôi sao có thể đối xử với bà tàn nhẫn vậy chứ,” Ôn Trạch tựa lưng vào đệm ghế thật dày phía sau, “Tôi chỉ đang nói cho Giang phu nhân một chút là trong tay tôi nắm những con bài nào, để thời điểm Giang phu nhân quyết định việc gì đó thì có thể suy nghĩ lo lắng thận trọng hơn!”

Đường Bảo Như thoáng nhìn nụ cười lạnh trên môi Ôn Trạch, bà lấy khăn tay rõ, lau mồ hôi trên mắt, bà dùng toàn bộ sức lực ép mình phải bình tĩnh “Cho tới giờ, Giang thị và Ôn thị gắn bó như môi với răng, quan hệ giúp đỡ lẫn nhau Giang thị bây giờ đâu có bất cứ suy nghĩ tư lợi nào nữa.”

“Ngày hôm qua La Rochelle tiểu thư gặp chuyện ngoài ý muốn, chuyện này đối với quan hệ giữa Phí thị và Giang thị cũng là một cơ hội.” Ôn Trạch nói thẳng.

Đường Bảo Như cảm thấy trái tim bà lạnh lẽo đóng băng. Ôn Trạch chậm rãi tiếp tục nói, “phí thị đúng là một minh quân đáng theo. Thà rằng ở dưới chứ không làm kẻ đối đầu, nhưng với tình hình hôm qua thì giờ đây, tình hình đã nghịch chuyển, Phí Như Phong mất tích, Phí thị chẳng qua chỉ có một ông già chống đỡ, tục ngữ nói, thừa dịp hắn ốm lấy mạng hắn, đây chính là thời cơ tốt nhất để đánh gục Phí thị.” Trong mắt Ôn Trạch là một mảnh thâm trầm lạnh như băng. “Giang thị là doanh nghiệp lâu đời ở Tuyên thành, trước kia quyền cao chức trọng, ảnh hưởng cực lớn, bây giờ, chẳng lẽ Giang phu nhân không muốn mượn thế mà chấn hưng sản nghiệp gia tộc? Huống hồ hôm nay bà thỏa hiệp với Phí thị, vậy thì ngày sau Phí thị sẽ bỏ qua cho con trai bà sao? Lời hứa của Phí lão thái gia có bao nhiêu phần đáng tin chứ? Phí Như Phong là người thế nào? Giang Nặc không biết, tôi với bà cũng không biết ư?
Bình Luận (0)
Comment