[Bóng Tối Ngăn Trở Hệ Liệt] Thành Phố Săn Đuổi

Chương 5

Geoffrey nhìn gương hỏi, “Diệp Vũ Chân, theo mắt nhìn của chủng tộc các anh, trông tôi thế nào?”

“Nói chung thì cũng được, nhưng nếu mặt đối mặt thì trông rất đáng ghét.” Anh nói thẳng thắn, “Đương nhiên chỉ là ý kiến cá nhân tôi thôi, tôi không thích đánh giá số đông hay đại diện cho một số đông.”

Hắn quay đầu nhìn anh, hồi lâu sau mới hỏi, “Vậy còn Andrew?! Gã ta nằm trong phạm vi thẩm mỹ của anh sao?”

“Anh hẹn tôi ở nhà vệ sinh chắc không chỉ để thảo luận về quan điểm thẩm mỹ của tôi đâu nhỉ?”

“Sao anh không trả lời?” Hắn truy hỏi tới cùng.

“Đúng, gã không thuộc phạm vi thẩm mỹ của tôi.” Anh chán ngán, “Nếu đây là đáp án anh muốn.”

“Mẫu anh thích là như này chứ gì, khí chất tốt, hiểu biết âm nhạc…” Hắn hơi xòe tay, “Nên anh mới nói với Dung Thanh, anh và cậu ta có thể cho nhau một bắt đầu mới, những lời ấy thực chất không hẳn là giả dối, đúng không?”

“Ý anh là sao?” Anh nhíu mày.

Hắn nhìn anh rồi bảo, “Diệp Vũ Chân, những gì Andrew làm, tôi đều có thể làm được. Thậm chí gã không làm được, tôi cũng có thể làm được.” Hắn nhấn mạnh từng chữ, “Anh có muốn thử cân nhắc, cùng tôi…”

Mí mắt anh giật nhẹ, Geoffrey lại cười mỉm, ” Để tôi chỉ ra phiền não trong lòng giúp anh, Diệp Vũ Chân… Anh ngày càng lo lắng Andrew vượt khỏi dây cương, có lẽ ở đây chúng ta không nói là mất dần khống chế với gã, mà là gã đang dần dần tìm cách khống chế anh. Quan hệ giữa các anh kỳ thực đã đảo lộn, anh từ từ nhận thấy những bài mà anh có thể dùng, đều chẳng còn bao nhiêu.” Hắn bâng quơ nói, “Lúc này đây còn dùng hôn nhân của anh được… Vậy tiếp theo anh biết dùng cái gì?”

“Tôi thậm chí còn chưa lo lắng cho bản thân mình bằng anh.” Anh cười mỉm.

Hắn lấy từ túi áo vest ra hai mảnh đĩa vỡ, “Diệp Vũ Chân, anh còn chưa nhận ra, tôi hợp làm lá chắn cho anh hơn Andrew hay sao?”

“Ồ?” Anh bật cười.

Hắn nói, “Vì hai chúng ta quá giống nhau. Chúng ta đều yêu người không nên yêu, đi trên con đường không muốn đi, trong lòng chúng ta đều cất chứa âm nhạc, và nói theo một cách nào đó, chúng ta đều không đủ thực tế…”

Lại giơ mảnh đĩa vỡ, hắn nói, “Diệp Vũ Chân, hãy suy xét đi, hợp tác với tôi, bắt đầu từ phi vụ này… Ngoài ra tôi còn có thể… giúp anh khử Andrew…”

Gần như trong nháy mắt, trái tim anh đã nện rất mạnh. Anh bình tĩnh vặn vòi nước, đáp bình thản, “Trễ rồi, thiếu gia Geoffrey. Nếu tôi còn là sĩ quan cảnh sát Interpol, tôi sẽ rất vui khi được nghe câu quy hàng của người thừa kế gia tộc Geoffrey. Thế nhưng giờ tôi cũng chỉ là tội phạm bị truy nã. Thật ra anh quá cả nghĩ rồi. Sở dĩ tôi đồng ý lời cầu hôn của Andrew chỉ bởi vì hiện nay tôi đã cùng đường mạt lộ. Con người kiểu gì cũng vẫn phải sống tiếp…” Đoạn, anh quay sang rút giấy vệ sinh nằm kế bên, “Thế sự thay đổi, nên thiếu gia Geoffrey ạ, tương lai chúng ta hãy làm lá chắn trong giới buôn bán vũ khí với nhau, có lẽ cũng là một lựa chọn không tồi.”

Con ngươi xanh ngọc của hắn nhìn anh, áp đến gần sát, “Tôi đã cho anh cơ hội, tôi đồng ý giữ cơ hội này đến mười giờ sáng mai, anh thử suy nghĩ về thành ý của tôi đi!”

“Được, tôi nhớ rồi!” Anh vừa lau tay vừa trả lời.

Geoffrey đi tới cửa, lại ngoái đầu lại, “Diệp Vũ Chân, anh không cần biểu thị quá nhiều, chỉ cần sáng mai anh gọi một tách trà Anh, tôi coi như anh đã nhận lời… Vậy sau sáng mai, tôi sẽ giúp anh giải quyết sạch gọn cả vũ khí laser lẫn Andrew.”

Anh nâng tầm mắt, “Kể cả thế, tôi thấy anh vẫn chẳng được lợi gì ở đây.”

“Lợi à?” Khóe môi Geoffrey nhếch lên thành đường cong tuyệt đẹp, “Đầu tiên, Diệp Vũ Chân, anh đã quên mất một việc cực kỳ to lớn. Khác với Andrew, chuyện nào tôi nói, anh đều được phép lựa chọn. Tôi không nhận vụ làm ăn này, tổn thất chỉ có hạn. Nhưng với tôi mà nói, cái lợi tốt nhất đạt được là tôi

đã chán ngấy cuộc sống ngày thường, tôi không ngại chọn một cách sống khác. Trở thành thương nhân buôn lậu vũ khí hợp pháp nhất chẳng phải nghe rất hay ho ư? Đương nhiên… Nếu muốn tôi hợp tác, Andrew phải chết!” Hắn nhìn anh mà rằng, “Đây là chuyện hai bên cùng được lợi, anh thoát khỏi Andrew, tôi thoát khỏi cuộc sống hiện tại!”

Hắn lại nói, “Anh cũng là người duy nhất trong số những người tôi từng gặp, làm tôi cảm thấy rằng chúng ta có lẽ sẽ có một bắt đầu mới. Còn nữa, Vũ Chân, Lâm Long là không cam tâm anh chọn Andrew, ví bằng đổi lại là tôi và anh, có khả năng cậu ta sẽ chịu ở yên hơn. Lâm Long mà ngừng quấy rầy, tôi tin anh sẽ đâu chỉ là thở phào nhẹ nhõm. Hãy suy nghĩ cho cẩn thận, Vũ Chân, rồi anh sẽ có lựa chọn chính xác.”

Dứt câu hắn liền mở cửa ra ngoài. Anh ném mẩu giấy trong tay vào sọt rác rồi ra khỏi nhà vệ sinh, chỉ liếc hờ Andrew đang ngồi vắt chéo chân tại quầy rượu sau đó đi thẳng về phòng mình, hai vệ sĩ lập tức bám sát theo anh.

Anh đi không nhanh không chậm dẫu rằng trong đầu anh đang xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ hệt như ổ máy vi tính, phân tích tình hình tỉ mỉ tựa thể chuyển động của bánh răng, kết luận rút ra sau cuối đều nghiêng về phương án của Geoffrey.

Hắn có gia thế khổng lồ – gần như là dòng họ vũ khí lâu đời nhất châu Âu, sở hữu hầu hết mạng lưới liên lạc, đường dây vũ khí khắp toàn cầu. Họ có năng lực và khả năng kêu gọi lớn mạnh. Những điều này, Andrew không thể sánh bằng.

Kế tiếp, quan hệ của họ với giới chính trị châu Âu cũng sâu sắc hơn gã Andrew nửa vời. Nếu có Geoffrey làm lá chắn, rất nhiều vấn đề của anh sẽ được giải quyết dễ dàng.

Giả như Andrew chết… Anh chầm chậm mở cửa phòng, nhìn gian phòng ngủ. Phải chăng mọi khổ sở, nhục nhã anh từng phải gánh chịu, mọi đồn thổi ô uế, đều sẽ được khép lại bởi cái chết của gã?

Một cuộc sống mới, quả tình thật hấp dẫn đối với anh. Anh vẫn luôn đặt nhẹ người thừa kế trẻ tuổi này của gia tộc Geoffrey, song lời hắn nói thật sự đã đánh trúng khát vọng ẩn sâu trong tim anh rồi.

Anh tháo giày, cất ngăn nắp, sau đó cởi vest, thay đồ ngủ, rồi rót một cốc nước, uống một viên thuốc ngủ đặc biệt. Chúng sẽ đảm bảo cho ngày mai anh sẽ có thể lực tốt nhất.

Và… cũng không cần phải nghĩ ngợi quá nhiều nữa.

Andrew về phòng từ bao giờ, anh không biết. Sáng hôm sau anh mở mắt bất thình lình, mà cách anh không xa chính là gương mặt nửa cười nửa không của gã.

Đã biết bao năm, anh không ngờ, một sáng mở mắt đột ngột, nơi cách anh không xa vẫn là gương mặt nửa cười nửa không ấy.

Chuyện đã cách đây ngần ấy tháng năm, anh đã không còn cảm giác lún sâu vào địa ngục khi tỉnh giấc mỗi sáng lại trông thấy gã. Anh chỉ dụi nhẹ mắt, hỏi, “Mấy giờ rồi?”

“Khoảng bảy giờ.” Gã trả lời, tay gã mò vào xoa điểm nhô nhô dưới lớp áo ngủ của anh. Có điều không đợi gã tiếp tục, điện thoại trong phòng bỗng réo.

Gã định thây kệ song điện thoại cứ réo liên hồi, đành phải trở dậy nghe máy, càu nhàu giận dữ, “Mày khôn hồn cho tao một lý do đi!”

Từ trong tai nghe vọng ra giọng nói lạnh lùng của Geoffrey, “Tôi thì không vội, chẳng qua không muốn để Crazy William sốt ruột.”

Andrew nghe đến đây mà hít sâu một hơi. Trên đời này kẻ “ngoài luồng” nhất ắt chỉ có “Vua sa mạc” tên gọi Crazy William này mà thôi. Những ai dám để nó sốt ruột sẽ được ghi danh vào bảng ám sát thế giới và được người ta “theo đuổi” đến, tống tiễn xuống suối vàng.

Đương nhiên, cái tên được đặt ở vị trí cao nhất bảng chính là Diệp Vũ Chân.

Andrew không sợ William, nhưng gã là một tay buôn thiết thực, lựa chọn tốt nhất ở thời điểm hiện tại chính là đừng để William mất vui ngay trên địa bàn nhà nó. Bèn thở phào, gã bảo, “Được rồi.”

Khi Diệp Vũ Chân và Andrew cùng xuống lầu, Geoffrey đang mặc một bộ vest viền đen bạc, đính đá quý màu lam, thoạt nhìn như người mẫu trên tạp chí số mới, vừa lạnh, vừa đẹp.

Vệ sĩ kéo ghế mời họ ngồi xuống. Geoffrey nhìn thoáng anh rồi hỏi, “Uống gì?”

Anh không trả lời, chỉ thong thả trải khăn ăn rồi mới ngẩng lên, “Một tách cà phê.”

Bàn tay cầm tách của hắn hơi khựng lại, hít sâu một hơi, “Không uống trà Anh à?”

Anh nhẹ nhàng nâng tầm mắt, con ngươi ngời sáng, “Tôi không phải người dễ thay đổi, anh Geoffrey.”

Hắn cười khẽ, từ tốn ngả lưng vào ghế, “Có tin vui cần báo cho hai vị đây!” Mắt hắn đảo qua anh một lát, môi cười khẩy, “Crazy William nói không tin vị ‘cựu’ sĩ quan cảnh sát Diệp này cho lắm… do đó đã chuẩn bị riêng một món quà hoành tráng cho chúng ta.”

Búng tay rõ to một tiếng, bên ngoài có người chậm rãi bước vào.

Anh quay đầu nhìn. Lâu nay vẫn biết thừa mình là cái gai trong mắt Crazy William, đời nào nó chịu bỏ qua cơ hội này để mà gây khó dễ với anh, vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần làm bài kiểm tra sẵn, vậy mà anh cũng không thể ngờ là…

Ai nấy đều ngây đờ, vì người đang đi tới cực kỳ, cực kỳ giống Diệp Vũ Chân. Vest đen, sơ mi trắng, tóc ngắn đen nhánh, hai người đứng chung, thiệt tình khó phân thật giả.

Người kia lịch sự chào hỏi anh, “Tôi là Diệp Vũ Chân, rất vui được gặp anh.” Sau đó y quay đầu thản nhiên nói với gã Andrew đang chết sững, “Andrew, đừng quá càn rỡ.”

Tên áo đen há hốc mồm luôn. Giống hệt như in Diệp Vũ Chân ở máy 3D ý, đâu chỉ là giống, mà phải nói giống y sì như đúc cùng một khuôn luôn, giống y sì như sinh đôi luôn.

Diệp Vũ Chân từng nghĩ bài kiểm tra sẽ rất khác người, thế nhưng sự điên cuồng của William luôn luôn vượt khỏi trí tưởng tượng của anh. Trò chơi ác liệt thế này chắc cũng chỉ mình William mới nghĩ ra được, mới làm ra được.

Anh hít thật sâu, chừng như đã thấy phảng phất là nụ cười ác ý của William.

Bèn buông tầm mắt, thở dài.

Geoffrey hiển nhiên đã biết trước về món quà này nên châm chỉa, “Y là Tiểu Diệp, trước khi chúng tôi chưa hoàn thành mục đích, đành phiền anh Diệp ngủ một giấc vậy. Tiểu Diệp sẽ hành động thay anh, tôi đoán anh sẽ đồng ý chứ… Vũ Chân?!”

“Khách Trung Đông của mày bao giờ đến?” Andrew chen vào.

Hắn quay lại trả lời nho nhã, “Gia tộc Geoffrey làm gì cũng có trình tự, họ nhất định sẽ đến Tarfaya giao dịch đúng giờ, ông cứ yên tâm. Điều ông cần lo lắng là sĩ quan cảnh sát Diệp đừng nên gây phiền hà gì cho chúng ta giữa chừng cơ.”

Andrew nhướng mi song không phủ nhận. Anh nhìn gã một cái rồi thu tầm mắt, “Tùy.”

“Mời ngồi, Tiểu Diệp.” Geoffrey ngoái đầu, “À, anh cần phải ngồi cạnh Andrew vì năm phút nữa, các anh chính là một cặp tình nhân thắm thiết đã đính hôn.”

Tiểu Diệp khẽ gật đầu, ngồi xuống cạnh Andrew, cẩn thận trải khăn ăn rồi ngẩng đầu gọi, “Cho tôi một tách cà phê.”

Thật như là kim đồng hồ vặn ngược, hình ảnh mới diễn ra vài phút trước nay lại tái diễn lần nữa. Tên áo đen đứng đằng sau chờ phục vụ bất cứ lúc nào lại đang sững sờ chẳng thể phản ứng, trong khi Geoffrey thì cười mỉm, “Rót cho bà chủ tương lai của ngươi một tách cà phê.”

Andrew nhìn thoáng Geoffrey bằng ánh nhìn cảnh cáo rồi mới cười, “Geoffrey, đừng quá sa đà vào trò chơi của William, vì đối với Crazy William, kịch bản luôn không cần sự logic…”

Hắn chẳng bác bỏ song đã chịu dừng trò đùa dai, dẫu vậy bầu không khí vẫn kỳ dị vô cùng, hai Diệp Vũ Chân đang ăn cơm gần như giống nhau y tạc.

Tên áo đen bắt đầu có phần bội phục vị Vương tử sa mạc điên điên khùng khùng kia rồi, không thể không khen người có thể chơi trò điên khùng đến xuất sắc, đến hoành tá tràng như thế ngoại trừ Crazy William vang danh khắp chốn, liệu còn tìm được vị trí thứ hai nào có thể sánh ngang cùng nó đây?

Nó rất mực “chân thành” muốn ngáng đường anh bằng được, lại nhiều lần bị anh đả kích, giờ nó rốt cuộc đã tìm ra cách rồi. Ấy chính là chế tạo một Diệp Vũ Chân mới. Diệp Vũ Chân sở dĩ là Diệp Vũ Chân, còn chẳng phải bản thân anh là đặc biệt hay sao?

Nếu trên thế gian có thêm một Diệp Vũ Chân nữa, anh liệu còn đặc biệt?

Đã hết đặc biệt, vậy anh còn lại gì, hừ! Tên áo đen bất giác bắt chước ý nghĩ của Crazy William.

Hơn nữa còn có ưu điểm là… Bên cạnh Andrew sẽ hiện hữu một người hoàn toàn giống Diệp Vũ Chân nhưg không mang tính cách chọc người ta đau hết cả đầu như anh, hình như đây cũng là một lựa chọn không tồi đối với chủ nhân thì phải?

Ngay trong tình hình liên quan chặt chẽ đến sinh tử của anh lại đẩy ra một kẻ như vậy, độ thâm hiểm của Crazy William thật sự làm tên áo đen phải rùng mình một cái.

Diệp Vũ Chân tựa hồ chẳng ăn được nữa, bỏ dao nĩa xuống. Geoffrey cười hỏi, “No rồi à, Vũ Chân?”

“Ừ.” Anh thản nhiên đáp.

“Vậy thì đi ngủ đi, đến khi tỉnh dậy, anh đã đạt được mục đích rồi… Tôi hy vọng đến lúc đó, anh có thể nói cho tôi biết vị trí của ba mảnh đĩa còn lại…” Hắn cười đủng đỉnh lướt nhìn Tiểu Diệp, giọng điệu sắc nhọn như băng đá, “Nếu không, sa mạc Sahara sẽ trở thành mồ chôn thây anh, thế nhưng cuộc đời của Diệp Vũ Chân… có lẽ vẫn còn tiếp diễn.”

Cà phê được bưng lên, Diệp Vũ Chân nâng mắt nhìn sang Andrew, chỉ thấy gã vẫn im ỉm không nói gì.

Anh lại buông mắt nhận tách, ấy vậy mà anh còn chưa uống, tách cà phê đã bị lấy mất. Andrew tiện tay đưa cho tên áo đen, bảo, “Mày thử xem nào!”

Tên áo đen vốn dĩ cảm thông cho Diệp Vũ Chân lắm thì giờ lập tức dựng đứng cả tóc gáy. Gì mà kêu “thử” hả, khác nào tuyên bố hắn là “bia đỡ đạn”?

Bắt gặp ánh mắt âm u của ông chủ nhà mình, hắn đành ứa lệ uống một hớp cà phê.

Ngay sau đó hắn liền váng đầu hoa mắt, miệng chỉ kịp ú ớ một tiếng “Chủ nhân” đã ngã vật ra đất, ngủ khò khò. Cái sức chống đỡ thối nát này làm vệ sĩ của Andrew đỏ rần rần mặt.

“Lần này yên tâm rồi nhé.” Geoffrey đỉnh đương nói.

Andrew gãi gãi hàng mày rậm, đặt tách cà phê trước mặt Diệp Vũ Chân. Anh còn không buồn nâng tầm mắt, uống một hơi cạn sạch.

Anh ngồi trên ghế không động đậy gì áng chừng vài phút, khiến tất cả vệ sĩ đang có mặt phải cảm phục khả năng kháng thuốc của vị cựu sĩ quan cảnh sát này.

Hãy nhớ tên áo đen mới uống một ngụm đã lăn kềnh ra bất tỉnh nhân sự, Diệp Vũ Chân uống cả tách đầy mà mấy phút rồi vẫn chưa thấy phản ứng.

Rồi sắc mặt anh cũng dần khó coi. Anh gượng đứng dậy, tuy nhiên vừa mới nhổm người lên đã bải hoải ngã về phía sau.

Andrew chỉ vươn tay ra liền ôm gọn anh vào lòng. Gã chỉ vào tên áo đen, “Xếp họ cùng chỗ.”

Vệ sĩ liền mang Diệp Vũ Chân và tên áo đen đi ngay. Bấy giờ Tiểu Diệp bước đến, nói lãnh đạm, “Andrew, đi được chưa?”

Gã xoay người, quan sát y từ trên xuống dưới rồi phì cười, “Biết ngươi cần sửa những chỗ nào không?”

Tiểu Diệp lấy làm sửng sốt. Andrew búng tay, tức thời có vệ sĩ đưa xì gà tới. Gã châm xì gà, phà ra một vòng khói, tiếp theo mới chỉ điểm, “Thứ nhất, giữa một người cao quý và một người giả vờ cao quý, điểm khác nhau lớn nhất đó là người giả vờ cao quý thường coi kiêu căng là cao quý, Diệp Vũ Chân không kiêu căng, nhớ kỹ, hắn là người cao quý. Khi ngươi đứng dậy khỏi bàn đã quên không nói cảm ơn với vệ sĩ đứng sau giúp ngươi kéo ghế, đấy là thói quen cực kỳ quan trọng của Diệp Vũ Chân, đừng bao giờ quên nữa.”

Tiểu Diệp hơi đỏ mặt, Andrew lại vẫn cứ ung dung, “Thứ hai, Diệp Vũ Chân rất giỏi, cho nên hắn không việc gì phải đe dọa ai khác, vì điều đó biểu hiện cho sự yếu thế. Đương nhiên hắn thường xuyên yếu thế trước ta nhưng nó chỉ là một con đường cho hắn phát tiết cảm xúc. Do đó, khi ngươi nói ta rằng đừng quá càn rỡ, phải mang vẻ xấu hổ mới đúng, có thế mới giống Diệp Vũ Chân.”

Geoffrey hít sâu một hơi. Andrew tiếp tục bài học của gã một cách trang nghiêm và thong thả, “Mặt khác, nhất định phải nhớ… Hầu hết các thời điểm, Diệp Vũ Chân là thanh kiếm không vỏ, chưa đến đường cùng, hắn sẽ chưa rút kiếm. Thành thử nếu ngươi thể hiện khả năng quá sớm, thằng thư ký ngốc xít của hắn sẽ phát hiện ngươi là hàng giả. Cuối cùng, nhớ lấy, Diệp Vũ Chân không phải người ngươi có thể học được như học uống cà phê đen.”

Geoffrey thở hắt. Mặt Tiểu Diệp đỏ bừng, nghẹn hồi lâu mới đáp, “Biết rồi.”

“Đi thôi!” Geoffrey phán.

“Đương nhiên!” Andrew gảy tàn xì gà vào tấm khăn trải bàn sang trọng của hắn, sau đó nhún vai, “Nhanh tay nhanh chân lên, biết đâu sẽ đuổi kịp kịch bản của Crazy William.”

Geoffrey chỉ cảm thấy cổ họng bị chẹt lại. Hắn ném khăn ăn lên bàn, đứng dậy ra cửa, người sau lưng nối đuôi nhau đi theo hắn.

Andrew nghênh ngang theo sau, Tiểu Diệp đi bên cạnh. Lưng y thẳng tắp nhưng không để người ta có cảm giác cứng cỏi của quân nhân mà càng như thể y xuất thân từ dòng dõi trí thức là nhiều, từ nhỏ đã được dạy dỗ tốt.

Y kỳ thực, cực giống cực giống cực giống Diệp Vũ Chân… Cực kỳ giống. Khóe mắt Andrew không tự chủ được, giật nhẹ.

“Ông đang nghĩ gì?” Tiểu Diệp cất lời hỏi.

“Hửm?” Gã ngậm xì gà quay qua.

“Vừa rồi ông đã cắn xì gà.” Y mỉm cười, “Chứng tỏ ông đang có tâm sự.” Lúc này y xoay hẳn đầu sang, “Có lẽ tôi không thể giống Diệp Vũ Chân hơn Diệp Vũ Chân, nhưng vẫn có điểm tôi tự tin hơn anh ta, đó là… tôi hiểu ông hơn anh ta.”

Gã bỏ xì gà khỏi miệng, cười mà như không cười, “Ái chà chà, vậy ngươi nói thử, ngươi hiểu gì về ta?”

“Ví dụ như ông rất yêu Diệp Vũ Chân.” Tiểu Diệp nói với ngữ khí như đang bàn việc nhà, “Mặc dù có vô số người ngờ vực, nhưng tôi tin ông yêu anh ta thật lòng. Kể cả anh ta không giao ra ba mảnh đĩa vỡ, tôi cũng tin ông tuyệt đối không để ai tổn thương tới anh ta.”

“Ừm…” Gã hơi nghiêng đầu đưa xì gà lên, ngồi vào ô tô, lại cười nói, “Hay lắm, thế này mới thú vị chứ.”

Tiểu Diệp ngồi ở ghế bên cạnh, mỉm cười, “Ở chung với tôi càng lâu, điểm thú vị sẽ càng nhiều chăng?”

“Chẳng hạn…” Andrew liếc sang.

“Chẳng hạn tôi sẽ làm một vài việc Diệp Vũ Chân không muốn làm lắm, mà hồi báo tôi cần cũng chỉ bằng 1/10 những gì ông từng trả cho anh ta.” Y vừa cười vừa nói, “Đây là một cuộc trao đổi hết sức lãi lời…”

“Ngươi cho rằng việc nào là việc Diệp Vũ Chân không chịu làm?” Ý cười trên môi Andrew không suy suyển.

“Chẳng hạn, thừa nhận ông là người yêu trước mặt người khác, chẳng hạn, tâm sự, chia sẻ nỗi lòng cùng ông, chẳng hạn, nhớ sinh nhật ông, hoặc chẳng hạn…” Y vuốt khẽ đũng quần gã, “Mở to mắt nhìn ông tiến vào!”

Con ngươi dưới mí mắt dày của gã nhìn thẳng Tiểu Diệp rất lâu sau, mới kết luận, “Ngươi thật sự rất thú vị.”

Tiểu Diệp ngồi trở về chỗ, “Sống là phải vì mình, cố gắng để nó thú vị hết sức có thể không phải lầm lỗi. Tôi không phải Diệp Vũ Chân, dù có ăn sung mặc sướng vẫn muốn để mình chịu khổ.”

“Ngươi không định thay thế Diệp Vũ Chân?” Gã nhướng mí mắt.

“Tôi chỉ là một Diệp Vũ Chân có hơi khác biệt thôi ư?” Tiểu Diệp cười, “Tôi nghĩ thoáng hơn anh ta đôi chút. Nhiều lúc, tôi rất sẵn lòng trải nghiệm một cuộc sống khác do người khác ban tặng.” Nói đến đây, y ngoảnh mặt qua, “À, đừng lo, sự tình xong xuôi rồi, Diệp Vũ Chân vẫn là Diệp Vũ Chân nguyên bản, chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.”

Andrew nhìn y, thật lâu sau mới hỏi, “Ngoài việc ta rất yêu Diệp Vũ Chân, ngươi còn nghĩ mình hiểu gì về ta?”

“Ông là người coi trọng kết quả, ông tin một ngày nào đó Diệp Vũ Chân chắc chắn thuộc về ông trọn vẹn nên quá trình không còn quá trọng yếu…” Tiểu Diệp tỳ tay lên cửa xe, mỉm cười, “Nhưng vì luôn đóng vai Diệp Vũ Chân nên ít nhiều tôi cũng hiểu suy nghĩ của anh ta chút chút. Anh ta không hề yêu ông, nếu anh ta có thể hiện gì, thì tin tôi đi, đó chỉ do xuất phát từ áy náy chứ không phải tình yêu.”

Andrew nhìn y thật sâu, đoạn bỏ xì gà xuống, điềm nhiên nói, “Được rồi… Ta phải thừa nhận, hiện tại hai ta hòa.”

“Ông quá khen!” Tiểu Diệp hết sức dửng dưng, “Hướng chín giờ phía trước có người của tổ chức Interpol, hãy nhìn ngón tay nó, đó là mật hiệu của họ cho biết nó là trạm thông tin ngầm.”

Hàng lông mày rậm rì của gã trợn lên, chỉ thấy một thằng nhóc bán thuốc lá đứng ở đó, thoạt nhìn quen lắm. Gã sực nhớ ra nó là ai, là thằng lỏi từng tiếp xúc với Diệp Vũ Chân trong ngày đầu tiên đến đây.

Gã bỏ xì gà khỏi mồm, Tiểu Diệp tựa hồ hiểu gã nghĩ gì bèn an ủi, “Xuất hiện một hai gián điệp chưa đồng nghĩa Diệp Vũ Chân có vấn đề. Dù không có Diệp Vũ Chân, toàn thế giới không thiếu đặc công qua lại chốn này hòng lùng sục tin tức của Crazy William.”

“Trạm thông tin ngầm trao đổi những gì?” Gã lại hỏi.

“Thường là số liên lạc khẩn. Trong mỗi bao thuốc lá của họ đều có một điếu đặc biệt, chuyên dùng thuốc nước của tổ chức để viết chuỗi số, tức tín hiệu liên lạc khẩn cấp với tổ chức Interpol ngay tại địa phương.”

“Người quả thật biết rất nhiều.” Andrew lấy làm kinh ngạc.

Tiểu Diệp cười, “Nói gì thì nói, tôi vẫn đang đóng vai một sĩ quan cảnh sát, cả mấy kiến thức này mà còn không biết, tôi nên đóng vai tiếp ra sao?”

“Ngươi đóng vai rất giống… Có lẽ ngươi thực có thể để đám Interpol được mở rộng tầm mắt cũng nên.” Gã chậm rãi đưa xì gà về miệng.

Tiểu Diệp tỏ vẻ nhàn nhã, “Ông Andrew, tôi sẽ cố gắng không phụ lòng trông đợi..”

Tuy nhiên suốt chặng đường đi này, hình như ngoài thằng nhóc bán thuốc lá, họ vẫn chưa gặp ai có vẻ là người của tổ chức Interpol.

Andrew xuống xe, mặt mày tươi tỉnh. Geoffrey tức giận liếc gã một cái, đứng cạnh hắn là một mỹ thiếu niên tóc đen mặc bộ trang phục Babylon cổ đại trắng ngần, tay còn cầm một cây vương trượng vàng ròng, nom rất chi thánh khiết.

“Hey, Crazy William! Chậc chậc, bao nhiêu năm không gặp, mày vẫn xuân phơi phới, dạo này có phải phòng thí nghiệm của mày không nghiên cứu chế ma túy nữa, mà chuyển phỏm sang chế thuốc giữ tươi không hả?” Andrew cười khì khì.

“Ta tên là Mansour, Vương tử Mansour!” Khuôn mặt thiếu niên trở nên vặn vẹo, biểu cảm thánh khiết nhất thời mất tích không còn tăm hơi, thế nhưng gào lên xong nó lập tức trở về với dáng vẻ hững hờ lãnh đạm, “À há, người có tâm yên ổn, gương mặt cũng không dễ hằn lại dấu vết thời gian. Andrew, ông nên đọc nhiều triết học hơn đi.”

“Nên đọc nhiều triết học…” Andrew tặc lưỡi, “Trên lẫn dưới đều bị người ta cưỡng ***, quả là một biện pháp không tồi đối với mày.”

Thiếu niên tóc đen kia hít sâu, cuối cùng tạm bỏ qua loại đấu khẩu lợi bất cập hại này. Ngược lại, nó đay nghiến, “A, Andrew, tên cảnh sát kia chịu cho ông cưỡng *** nhiều năm là thế mà còn chưa ngắc ngoải, ta đây còn phải nể phục!”

Geoffrey rốt cuộc không nhịn được nữa bèn ngắt lời, “Hai vị… Chính sự hoàn thành, các vị hẵng thảo luận triết học với nhau tiếp, có được không?”

Andrew nhả khói, “Tao luôn là người làm việc tử tế.”

Crazy William quay ngoắt mặt đi, hừ lạnh.

Geoffrey hít sâu một hơi, cởi chiếc găng tay màu trắng, nói, “Chúng ta hãy chờ xe của Diệp Vũ Chân đến đã.”

Hắn vừa dứt lời, có một vệ sĩ hớt hải chạy tới, đưa di động cho hắn. Hắn vừa nhác nghe đã thoáng ngỡ ngàng, sắc mặt trở nên xấu xí.

Hắn nghe xong điện cũng là lúc bên Andrew cúp máy, sắc mặt gã cũng không tốt tẹo nào, “Chúng mày có ý gì đây?”
Bình Luận (0)
Comment