Cố Hoài Du cười như không cười mà nhìn Trương Nghi Lâm một cái, vừa nhấc tay lên thì thấy Hồng Ngọc đã lấy sợi dây trên khay xuống, cột một đầu vào cục đá, rồi lại bảo nha hoàn bên cạnh lấy một cái đèn lồng, cẩn thận vòng quanh khung trong đèn lồng, rồi cột một đầu vào trong tim của cây nến, sau đó xách đèn lồng lên, lấy dầu cây trẩu thấm một chút, đợi cho dầu cây trẩu thấm hết vào giấy đèn lồng thì lại treo đèn lông lên chỗ mái hiên nhô ra của linh đường. Sau đó lại bê cục đá cột vào một đầu của dây câu đặt lên cái ghế sau góc, dùng khay cống phẩm đè lên dây câu.
Chuẩn bị xong mọi thứ, Hồng Ngọc liền lùi về sau lưng Cố Hoài Du trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người, yên lặng chờ đợi.
Tiếng khóc trong linh đường dần im bặt lại, chỉ có giấy tiền vàng đang đốt trong thau vẫn không ngừng bay lên, không ai mở miệng nói chuyện, gió thổi từ bên ngoài cửa vào, khiến cái đèn lồng lắc lư qua lại.
Dây câu buộc cách lửa rất gần, không bao lâu thì thuận theo sự lắc lư của đèn lồng mà mồi lửa liền được đốt cháy lên sợi dây câu, bởi vì bên trên có dầu cây trẩu cực bắt lửa nên mọi người chỉ thấy ánh lửa lóe lên một cái, cả cái đèn lồng liền phực một tiếng rồi bốc cháy.
Giấy đèn đốt thành màu xanh nhạt rơi xuống từng mảnh, trong đó có một ít lửa là cháy theo đầu dây câu, Hồng Ngọc đúng lúc kêu lên một tiếng, át đi tiếng viên đá rơi xuống đất.
"Chỗ kia! Chỗ kia!" Hồng Ngọc chỉ vào viên đó, dáng vẻ đó hoảng loạn giống y như là Trương Nghi Lâm lúc nhìn thấy con mèo chết.
Thấy vậy, những người hiểu rõ tình cảnh đêm qua đều hiểu ra ngay.
Cố Hoài Du tiếp tục nói: "Một nửa sợi dây câu này là Lục Chi lấy từ cửa sổ của Phù Hương Viện xuống, nếu như ta đoán không sai, thì dựa theo kế hoạch của các ngươi, sau khi đèn lồng bốc cháy thì sẽ dẫn lửa đến rèm cửa, hủy sạch đi tất cả chứng cứ."
Trương Nghi Lâm quỳ rạp xuống đất, chỉ cảm thấy ánh nhìn của tất cả mọi người đều biến thành từng con dao, rạch vào da thịt của ả. Cũng đến lúc này, ả mới hiểu ra, tại sao bà già kia lại phải sắp xếp người khác đi làm chuyện này, và tại sao sau khi ngọn đèn lồng đó bốc cháy thì cửa sổ lại không hề cháy.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Cố Hoài Du gần như là tái diễn lại mọi thứ khi đó không sai lệch chút nào, cho dù ả nói là không phải do ả làm thì e là mọi người cũng chẳng ai tin. Hơn nữa, ả căn bản không dám nói ra người đứng phía sau, bởi vì người đó đến cả Lâm gia cũng không thể chọc được, ả nói ra rồi cũng chẳng thay đổi được gì, thậm chí còn chết thê thảm hơn nữa.
"Bố cục của nơi này khác với Phù Hương Viện, để mọi người có thể nhìn thấy chân tướng của chuyện có ma quỷ một cách rõ ràng và chính xác nhất, ta đã bảo Hồng Ngọc quấn sợi dây câu rất gần với tim nến, khoảng cách cũng không có xa như thế, nếu như mọi người không tin thì có thể đi kiểm tra thi thể con mèo chết kia, có phải là nó được quấn dây câu hay không." Cố Hoài Du nhàn nhạt nói: "Tại sao Vương phi lại mở mắt thì phải hỏi những người tiếp xúc với thi thể của bà sau khi bà chết rồi."
Tất cả mọi người trong linh đường đều ngây ra tại chỗ, đặc biệt là mấy nha hoàn thay đồ liệm cho Trương Thị, đồng loạt quỳ xuống nói: "Lão phu nhân minh giám, chúng nô tỳ sao mà dám động chạm lên Vương phi chứ."
Lão phu nhân lạnh lùng nhìn Trương Nghi Lâm, nghiêm giọng nói: "Đi xem xem chuyện là như thế nào."
Một khoảng thời gian trôi qua, nhãn cầu của Trương Thị lại càng lồi ra hơn, gương mặt lõm sâu như phát phì, tứ chi sưng vù, bụng cũng nhô cao lên giống như là mang thai mười tháng vậy, lớp phấn dày trên người cũng không thể che đi được những mụn nước màu vàng bắt đầu thối rữa trên làn da, thậm chí còn có cả mùi thối rữa.
Cố Hoài Du hơi xích lại gần quan tài, liền cảm thấy con cổ trùng ở lồng ngực nàng ngo ngoe rục rịch, quan tài đó giống như là có thứ gì đang thu hút nó vậy, tiếp sau đó, có một hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ trong cánh mũi.
Sau đó khóe miệng của Trương Thị khẽ động dậy, dọa cho Bạch ma ma vội vàng lùi về sau một bước, còn chưa kịp đứng vững thì đã nhìn thấy một con trùng lớn cỡ nửa nắm tay bò từ trong miệng Trương Thị ra.
Tất cả mọi người ở đây nào ai đã thấy qua cảnh tượng như thế này, bị dọa đến mức da đầu tê rần, da gà da vịt nổi khắp người.
Nhưng sắc mặt của Lâm Tu Duệ lại càng ngày càng khó coi, nắm chặt lấy lòng bàn tay, thấy con trùng bò ra từ trong quan tài thì hắn hơi nghiêng đầu đi né tránh ánh nhìn.
Cố Hoài Du lập tức lùi về sau hai bước, trong lòng biết là con trùng này chắc là ngửi thấy mùi cổ trùng trong cơ thế nàng rồi, nên nói ngay: "Châm lửa đốt chết nó."
Có vài người không dám đến gần, nếu như con trùng này có thể bò ra từ trong bụng của Trương Thị, vậy thì khó mà biết được nó có chui vào trong cơ thể mình hay không, cuối cùng vẫn là hộ vệ bảo vệ Cố Hoài Du trong tối lao ra đốt chết con trùng đó, mọi người mới thở hắt ra một hơi.
Lâm Tu Duệ nhìn chằm chằm Cố Hoài Du, mãi cho đến bây giờ hắn mới có một cảm giác là Cố Hoài Du biết hết mọi thứ, thậm chí có thể nàng còn biết là chuyện này có liên quan đến hắn nữa ấy chứ.
"Người đâu, kéo Trương Nghi Lâm xuống dưới."
Mấy ma ma cao lớn vây lên, Trương Nghi Lâm quỳ bộp xuống đất, hét lên: "Tổ mẫu, con thừa nhận, chuyện ma đêm qua là do con làm, nhưng mà con chỉ muốn dọa Lâm Tương mà thôi, nhưng chuyện tại sao mẫu thân mở mắt thì thật sự là không có liên quan đến con!"
Có mấy người trong linh đường vẫn còn ngây ra, liền nghe thấy Lâm Tương hét lớn lên một tiếng, nhào ra từ bên cạnh, trong miệng không ngừng làu bàu: "Cái đồ ti tiện nhà ngươi, ta phải gϊếŧ ngươi! Ta phải gϊếŧ ngươi!" Dáng mạo của nàng ta bị ả hủy mất, lại còn bị ả dọa cho sảy thai, Lâm Tương hận không thể lập tức nhào qua ăn tươi nuốt sống Trương Nghi Lâm.
Trương Nghi Lâm bị nhào đến mà không kịp trở tay, ngửa mặt lên trên trời, ả ta bị trói ngược hai tay, chỉ đành không ngừng mà lắc đầu, cố gắng tránh né những cái cào của Lâm Tương một cách khó khăn, động tác nhẹ nhàng như thế, dưới cơn thịnh nộ của Lâm Tương thì là hoàn toàn vô dụng, không đến một lát trên mặt ả đã bị Lâm Tương cào đến chảy máu tươi.
Lý Thị muốn bước lên đạp Lâm Tương ra, nhưng lại bị nha hoàn phía sau kéo lại, hai bờ môi sưng vù không thể mở ra, không ngừng phát ra những tiếng kêu ư ư.
Trong linh đường loạn thành một nùi, Lâm Tu Duệ giận dữ mắng một tiếng: "Chết hết rồi hay sao, kéo người ra cho ta."
Đêm hôm qua vừa mới sảy thai, cả người Lâm Tương vốn dĩ rất yếu ớt, sức lực muốn bóp chết Trương Nghi Lâm cũng không có, chỉ có thể không ngừng mà cào cấu, sau khi bị người khác kéo ra thì còn duỗi chân đạp ả, dáng vẻ đó, không khác gì người điên cả.
Lâm Tu Duệ tức đến mức thở hồng hộc, vừa muốn bước lên đánh ngất nàng ta thì thấy hai mắt Lâm Tương trợn ngược lên, tự mình ngất đi.
Tất cả mọi người đều đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, mặt của Trương Nghi Lâm nằm trên đất đã không còn chút gì là lành lặn, mà Lâm Tương thì cũng chẳng tốt đẹp gì mấy, giữa hai chân nàng ta máu tươi lập tức chảy ào ạt ra thấm ướt cả váy rồi chảy xuống đất, máu còn nhiều hơn là khi sảy thai tối hôm qua nữa.
Trên mặt Lâm Tu Duệ lúc xanh lúc trắng, lập tức nói: "Mang người xuống dưới."
Lâm Tương bị mang đi, Trương Nghi Lâm cũng mặc kệ sự đau đớn trên mặt, mở miệng gào lên: "Thật sự là không phải con, nếu những gì kì lạ trên người Vương phi là do con làm, thì cứ để con chết không yên ổn, để cho sét đánh chết đi!"
Vừa nói xong một tiếng thì tiếng sét ầm ầm vang lên trên bầu trời, cả người Trương Nghi Lâm nghẹn họng, gần như là tuyệt vọng mà nói: "Là..."
"Im miệng!" Lâm Tu Duệ trừng mắt trước, sau đó giận dữ nói: "Chuyện đến nước này, ngươi còn muốn ngụy biện, người đâu, áp giải nàng ta xuống giao cho quan phủ!" Ngay sau đó, liền có vài bóng người xuất hiện sau lưng hắn, nhanh chóng bịt miệng Trương Nghi Lâm lại.
"Từ đã." Cố Hoài Du nói.
Lâm Tu Duệ giận dữ trừng mắt: "Ngươi có ý gì?"
"Ta không muốn chuyện này trôi qua rồi mà vẫn có người sẽ bàn tán về ta."
Trong lòng Lâm Tu Duệ đập chậm một nhịp, lập tức nói: "Còn có gì mà bàn tán nữa chứ, chuyện này cứ coi như là không phải do ngươi, thì nương ta trước khi chết ngươi cũng chẳng chịu gọi bà một tiếng "nương", ngươi cũng chẳng phải là loại người tốt đẹp gì."
Cố Hoài Du cười lạnh một cái: "Vậy thì huynh ngăn cản người của ta không cho ta điều tra thi thể của Vương phi là vì nguyên do gì? Bao che cho hung thủ hay là, chuyện này là do huynh làm?"
Lâm Tu Duệ giận dữ mắng: "Cố Hoài Du, rốt cuộc là ta có thù oán gì với ngươi mà ngươi cứ luôn chống đối lại ta thế hả?"
"Lời này của ca ca sai rồi, cứ luôn chống đối lại ta, chẳng phải là huynh và Lâm Tương sao?" Vừa nói xong, Cố Hoài Du liền cảm thấy không ổn, con cổ trùng trong người nàng dường như bắt đầu nóng nảy hơn, dường như là có dự định muốn xông ra ngoài.
Hai người cự nạnh nhau, người làm cũng không biết làm sao cho tốt, kéo Trương Nghi Lâm xuống cũng không được mà không kéo Trương Nghi Lâm xuống cũng không xong.
Cuối cùng, lão phu nhân mở miệng: "Hai người này của Trương gia, vu khống Huyện chủ, nói lời bất kính với Huyện chủ, Trương Nghi Lâm tổn hại thi thể của người thân, tội không thể tha, áp giải hết mấy người này đến chỗ quan phủ, còn nha hoàn này thì đánh chết đi!"
Sau đó như có điều gì suy nghĩ mà nhìn Lâm Tu Duệ một cái, tiếp theo bà nói: "Di thể của Vương phi bị tổn hại, đã không còn thích hợp để cúng viếng nữa, hôm nay đóng nắp quan tài lại, sáng sớm mai liền hạ táng!" Tuy làm như vậy là không hợp lí, nhưng mà những điểm kì lạ trên người Lâm Tu Duệ, bà cũng có thể nhận ra đôi chút.
Lão phu nhân đã hoàn toàn thất vọng về hắn, nhưng vì Vương phủ, bà không thể không lên tiếng ngắt lời, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, thì chẳng có lợi cho ai cả, ngay cả thanh danh của Cố Hoài Du cũng sẽ chịu vạ lây.
Cố Hoài Du im lặng không nói gì, tuy thấy tiếc khi chuyện này cứ thể mà bỏ qua, nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là áp chế con cổ trùng, nàng không thể để Tống Thời Cẩn có bất kì nguy hiểm gì được.
"Bảo Dịch Thanh gọi sư phụ đến đây." Nhân lúc trong linh đường náo loạn thành một nùi, Cố Hoài Du thấp giọng nói với Hồng Ngọc.
Hồng Ngọc gật gật đầu, chỉ nhìn thấy được Cố Hoài Du đưa một ánh mắt, sau đó cả người lắc lư mấy cái rồi đổ về phía nàng: "Tiểu thư, tiểu thư, người sao vậy?"
Tiếng kêu của Hồng Ngọc đã thu hút sự chú ý của mọi người, sắc mặt lão phu nhân thay đổi: "Mau mòi Phủ y đến đây."
Lâm Tu Duệ nhìn mọi người mang Cố Hoài Du đi, thậm chí hắn còn có chút vui vẻ vì nàng đột nhiên ngất đi như thế, nếu như để nàng tiếp tục điều tra thì nhất định sẽ liên lụy đến hắn mất.
Sau đó, hắn nhìn quan tài của Trương Thị một cái, mang theo ánh mắt phức tạp mà rời khỏi linh đường.
Bởi vì còn phải chuẩn bị chuyện hạ táng Trương Thị, lão phu nhân không ở trong Đường Lê Viện được bao lâu, liền vội vã đi đến sảnh trước. Phủ y không chẩn đoán được bệnh gì, chỉ cho một chút thuốc an thần mà thôi.
Đợi cho người đi mất, Cố Hoài Du liền mở mắt ra, dường như có thêm một nhịp tim nữa cứ không ngừng mà va vào lồng ngực nàng, Hồng Ngọc thấy hai má nàng ửng hồng bất thường, vội vàng bưng một chén nước nóng đến.
"Tiểu thư, người có chỗ nào không khỏe ạ?" Hồng Ngọc lo lắng hỏi.
"Không sao, chỉ là đêm qua không nghỉ ngơi cho tốt thôi." Cố Hoài Du nhấp một ngụm nước nóng, Tôn thần y liền vội chạy đến.
Ông thở hồng hộc hỏi: "Sao vậy?"
Cố Hoài Du đặt chén trà xuống, thấp giọng nói: "Cổ trùng có chút bất thường."
"Ta xem xem." Nói xong Tôn thần y liền vạch mí mắt nàng ra nhìn một lát, sau đó lại bắt mạch thử, trong miệng không ngừng nói: "Nhờ họa được phúc, nhờ họa được phúc."
Cố Hoài Du có chút không hiểu: "Là sao?"
Tôn thần y cười nói: "Dịch Thanh đã nói chuyện xảy ra trên người Trương Thị với ta rồi, con trùng trong người bà ta, là do Miêu Tiên Nhi hạ, là cùng một thể với con cổ mẹ kia. Mà con trong cơ thể con thì bị mùi hương quen thuộc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cảm nhận được sự khiêu chiến nên tăng tốc hấp thu máu tim của con, mới gấp gáp mà muốn nuốt sống đối phương như thế."
"Ý của người là..."
"Cho nên chúng ta không cần đợi đến tối nay, bây giờ là có thể dẫn cổ rồi."
|