Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

Chương 115

Trong phòng đã được thu dọn đàng hoàng, hơn mười hộ vệ mặc bộ y phục màu xanh đen đứng canh ở từng cửa và cửa sổ.

Hoàng đế chắp tay đứng trước sạp, nhìn Tống Thời Cẩn vẫn đang "hôn mê không tỉnh", hắn mặc một bộ trung y màu trắng, nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch như là màu của y phục.

"Chiêu Nhi..." Nguyên Đức Đế đột nhiên có chút lo lắng, không nhịn được mà thấp giọng nỉ non một tiếng, trừ ông ra, không có ai nghe thấy.

Theo tuổi tác lớn dần, trái tim của Hoàng đế ngồi ở địa vị cao lâu năm cũng thay đổi nghiêng trời lệch đất, xưa nay Hoàng đế luôn tự xưng là quả nhân, cũng không phải là không có đạo lí. Những chuyện làm trong cơn giận dữ lúc còn trẻ, đều trở thành sự hối hận, ông đã có lỗi với quá nhiều người, cứ sợ còn chưa kịp bù đắp thì người đã không còn nữa, như vậy thì ông còn mặt mũi nào mà đi gặp Cao Nhã nữa chứ.


Mạc Anh cúi người đứng bên cạnh giường, nước trên người còn đang nhỏ giọt, mùi máu tanh nhàn nhạt tỏa ra, che giấu đi chút hương thơm nữ nhân trong phòng.

Hoàng đế lặng lẽ nhìn Tống Thời Cẩn một cái, sau đó trầm giọng phân phó: "Đi trị thương cho nó."

Người đánh xe vẫn luôn cúi đầu kia bước chầm chậm đến bên giường, trái tim của Mạc Anh cũng bị siết lại theo động tác bắt mạch của người đánh xe.

Một lát sau, người đánh xe mới cẩn thận dè dặt mà đặt tay Tống Thời Cẩn xuống, sắc mặt trầm trọng.

"Sao rồi?" Cảm xúc của Hoàng đế có chút gấp gáp, còn chưa kịp đợi người mở miệng liền vội vàng hỏi.

Giọng nói của người đánh xe vô cùng bình tĩnh, không nghe ra được chút phập phồng nào: "Khởi bẩm Hoàng thượng, Tống đại nhân đã không còn gì đáng ngại."

"Hửm?" Hoàng đế thở hắt ra một hơi, nhưng vừa nghĩ đến chuyện người là do Cao Lê cứu thì lại có chút bực bội.


Mạc Anh cúi đầu nhìn đầu mũi chân mình, trong lòng than, tiêu rồi! Lần này tiêu thật rồi!

Ai ngờ người đánh xe lại nói: "Tống đại nhân hôn mê không tỉnh là do trúng phải cổ, tuy là đã có người đi trước một bước giúp Tống đại nhân giải cổ, nhưng mà trong cơ thế vẫn còn chút hư hại... Muốn khỏi hẳn thì phải tĩnh dưỡng vài ngày."

Hoàng đế cau cau mày: "Cổ? Là cùng một loại sao?"

Người đánh xe nói: "Vâng."

Sắc mặt Hoàng đế nháy mắt trầm xuống, bầu không khí trong phòng dần ngưng đọng lại, mưa rơi không ngừng gõ lên mái nhà, nghe vào khiến người khác bực bội vô cùng.

"Cao Chính Viễn cũng ở đây nhỉ?" Một lát sau, Hoàng đế đột nhiên nhìn Mạc Anh nói: "Gọi ông ta và Cao Lê đến cho ta."

Sắc mặt Mạc Anh trắng bệch, hắn lại cúi đầu thấp hơn nữa.

"Được rồi, khỏi giả vờ nữa." Giọng của Hoàng đế giận mà như không giận, không có áp lực như mọi ngày.


Mạc Anh gật gật đầu, vội vàng lui xuống, sợ hãi lo lắng suốt một đêm, vừa bị thương lại còn dầm mưa, e là hắn không chống đỡ nổi nữa, nên vội vang giao phó với Mạnh Thanh xong liền ngất đi.

Trong ám thất, Cao Chính Viễn và Tôn thần y đều đang ngồi ở hai bên, ở giữa là Lâm Tu Ngôn và Cố Hoài Du, bốn người mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, bầu không khí gượng gạo lan tỏa.

Cố Hoài Du không ngừng cấu móng tay mình, lúc đó chỉ là nhất thời hứng chí, quên đi mọi thứ, ai ngờ đâu Tôn thần y và Lâm Tu Ngôn lại đứng canh ở cửa, nghe hết mọi thứ.

"Ca..."

Lâm Tu Ngôn né tránh ánh nhìn của Cố Hoài Du, giả vờ giả vịt mà xoa xoa cổ, ho khụ khụ hai tiếng rồi nhắc khéo: "Khụ, hôm nay trời hơi nóng nhỉ."

Cố Hoài Du không hiểu lắm, cổ áo, đầu tóc, nàng đều đã chỉnh lại từ lúc ra khỏi cửa rồi mà, không có nơi nào có dấu vết gì cả.
"Trong ám thất không thông khí, đúng là hơi hầm." Nàng nói.

Lâm Tu Ngôn có chút hận sắt không thể thành thép, âm thầm than một hơi, đang muốn mở miệng nói chuyện thì một loạt tiếng gõ cửa vang lên.

Mạnh Thanh lách người vào, thấp giọng nói: "Cao đại nhân, lão gia, không giấu được nữa rồi. Hoàng thượng mời hai người qua đó." Sự tồn tại của Tôn thần y, dường như là những người mà Tống Thời Cẩn tin tưởng đều biết, họ cũng quen gọi ông một tiếng lão gia rồi.

Cao Chính Viễn lặng lẽ nhìn Tôn thần y một cái, sau đó gật gật đầu: "Vẫn nên để ta qua đó trước thì hơn, thăm dò tình hình đã rồi nói."

Thần sắc trong mắt Tôn thần y thay đổi liên tục, cuối cùng quyết định, một hồi sau liền đứng dậy: "Đã đến thì có tránh cũng không được, nếu như hắn muốn động thủ, trốn được hôm nay cũng không trốn được ngày mai."
Từ đêm qua, nhìn thấy sự dũng cảm lao đầu vào chỗ chết của một nữ nhi như Cố Hoài Du, trong lòng ông có một cảm giác khó tả.

Hơn nửa đời người đều dùng để tránh né, có vài chuyện cũng nên đi đối mặt thôi, sống cũng được mà chết cũng được, sớm muộn gì cũng có một ngày như thế thôi.

"Khiêm Nhi!" Đây là lần đầu tiên Cao Chính Viễn gọi cái tên đã lâu rồi mà Tôn thần y chưa từng nghe thấy lại kể từ sau khi gặp lại nhau đến giờ.

Cả người Tôn thần y run lên, nhìn về phía Cao Chính Viễn.

"Ta biết con có bản lĩnh tự bảo vệ mình, nếu như lát nữa..." Cao Chính Viễn ngập ngừng, "Mang Thời Cẩn đi đi."

"Còn người thì sao?" Tôn thần y hỏi.

Cao Chính Viễn cười khổ: "Hiện nay Cao gia chỉ còn lại mình ta thôi, ta sợ gì chứ."

Nói xong ông liền muốn bước ra khỏi ám thất, Tôn thần y nhìn theo bóng lưng già cỗi của ông, đã không còn cao lớn như năm xưa nữa, nhịn không được mà gọi một tiếng: "Cha..."
Bước chân của Cao Chính Viễn hơi chao đảo, được Lâm Tu Ngôn duỗi tay ra đỡ lấy, thậm chí cả bàn tay của ông cũng đang run rẩy: "Con còn chịu nhận ta sao?"

"Con biết, những chuyện năm xưa, không phải là do người làm..."

Cửa ám thất bị mở ra, gió bên ngoài thổi vào có hơi lạnh, thổi tắt ngọn nến trên bàn, cả phủ Ngự sử bị mưa lớn rửa sạch đến mức không nhìn rõ cảnh tượng nữa, bụi cỏ lắc lư dữ dội, chỉ có những con thú trên mái nhà là vẫn nguy nga bất động.

"Ca, chúng ta nên về phủ thôi." Thấy bóng lưng hai người dần đi xa, Cố Hoài Du thấp giọng nói.

"Muội không lo lắng sao?" Lâm Tu Ngôn quay lại hỏi.

Cố Hoài Du lắc lắc đầu: "Bọn họ sẽ không có chuyện gì đâu."

Lâm Tu Ngôn cười cười: "Nếu như Cao đại nhân có thể phát hiện ra tung tích của Cao Lê hôm ở bãi săn, vậy thì Hoàng thượng chắc chắn cũng biết, nhưng mà vẫn không lên tiếng, muội nói xem là vì sao?"
Cố Hoài Du nhìn cành cây bị mưa quật gãy bên ngoài cửa, thong thả nói: "Bởi vì áy náy." Có lẽ là bởi vì không rõ năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Cố Hoài Du là một người đứng bên ngoài cuộc nên nhìn rõ hơn hai người họ một chút.

"Áy náy?"

"Áy náy với Tống Thời Cẩn." Cố Hoài Du rũ mi xuống, nhàn nhạt nói: "Từ sau khi muội làm rớt miếng ngọc mà Tiên Hoàng hậu để lại, Hoàng thượng liền lấy danh nghĩa muội có công hộ giá, đột nhiên ban hôn cho muội và Tống Thời Cẩn, hơn nữa còn ban chức Huyện chủ cho muội.

Thực ra lúc đó ông cũng hiểu là, muội bị người khác đẩy ra, mũi tên đó là nhắm vào muội, vốn dĩ là chẳng có chuyện hộ giá nào cả. Nhưng mà ông vẫn làm như thế, tại sao vậy chứ?

Nếu như ông thật sự yêu Tiên Hoàng hậu, vậy thì không có chuyện không biết sự tồn tại của miếng ngọc đó. Khả năng duy nhất chính là, ông đã biết sự thân phận của Tống Thời Cẩn từ lâu rồi, cũng biết được sự tồn tại của muội rồi, trùng hợp mượn lí do như vậy mà thôi."
Còn có một điểm nữa mà Cố Hoài Du không nói, Vệ Thanh Nghiên mến mộ Tống Thời Cẩn như thế, mà Tống Thời Cẩn còn là sủng thần ái tướng bên cạnh Hoàng đế, nếu như hai người có thể kết mối lương duyên thì thật sự là thích hợp vô cùng, nhưng mà thái độ của Hoàng đế đối với chuyện này lại cứng nhắc đến kì lạ, thậm chí còn không cho phép người bên cạnh nhắc đến.

Mà ông cũng không hề có ý định ép buộc Tống Thời Cẩn, chuyện này, thật sự là khiến người khác tò mò.

"Cho nên, ông sẽ không động đến sư phụ, cũng sẽ không động đến Cao đại nhân. Ít nhất là sẽ không làm như thế trước mặt Tống Thời Cẩn trong ngày hôm nay."

Lâm Tu Ngôn nhìn nàng một cái, vô cùng đồng ý.

Nhưng mà có một chuyện, hắn nghĩ, hắn phải nhắc nhở nàng một chút.

"Chuyện đó, sau khi muội về phủ, nhớ là phải che đi."
"Cái gì?" Cố Hoài Du hỏi.

"Sau này chú ý một chút, dù gì thì cũng chưa gả ra ngoài."

Lâm Tu Ngôn chỉ chỉ cổ, có chút ngại ngùng mà bước một bước ra ngoài trước, chỉ còn lại mình Cố Hoài Du, che đi vết đỏ trên cổ, đến cả gió lạnh cũng không thể thổi tan được vết má hồng trên mặt nàng.

Bên này, Cao Chính Viễn dẫn theo Tôn thần y bước vào cửa, giống như là không nhìn thấy hộ vệ đứng trong phòng vậy, hành lễ nói: "Tham kiến Hoàng thượng."

Hoàng đế nhìn thấy tóc bạc trắng của Cao Chính Viễn xõa ra trên đầu, bộ y phục bằng gấm vốn mặc trên người đã cởi xuống, bàn tay già cỗi nắm chặt lấy Tôn thần y, cau mày nói: "Cao ái khanh làm như vậy là có ý gì?"

Cao Chính Viễn quỳ xuống đất, trầm giọng nói: "Thần có tội, xin Hoàng thượng trách phạt. Hôm nay thần nói dối là có bệnh nên không đi buổi chầu triều sáng, thực ra là... là đến phủ Tống đại nhân tìm con trai ạ."
"Con trai..." Hoàng đế liếc qua Tôn thần y một cái, ánh mắt không chút cảm xúc nào, thậm chí trong giọng nói cũng mang theo ý hận: "Hòa Khiêm chịu quay về rồi?" Hòa Khiêm là tên chữ của Cao Lê, chỉ có những người cực kì thân thiết mới gọi như vậy.

Tôn thần y siết chặt lòng bàn tay, nói: "Vâng." Giọng của ông hơi cứng nhắc, không tính là cung kính.

Hoàng đế nhấc chân đi đến trước mặt ông, "Bao nhiêu năm rồi mà ngươi vẫn chẳng thay đổi, vẫn anh tuấn như vậy nhỉ!"

Tôn thần y không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Hoàng đế, cả người giống như là một pho tượng, không hề nhúc nhích.

"Nếu như đã đi rồi thì quay về làm gì?" Hoàng đế lạnh lùng hỏi.

Tôn thần y không hề sợ hãi, nhìn thẳng Hoàng đế: "Muốn về thì về thôi."

"Ngươi xuất hiện bên cạnh nó từ khi nào?" Hoàng đế hỏi.

Tôn thần y cứng nhắc nói: "Hôm mà người của ngài gϊếŧ nó."
Lời nói như vậy, quả thực là đại bất kính, vừa mới dứt lời, một thanh trường kiếm liền đặt lên cổ Tôn thần y, rạch lên vết sẹo ngoằn ngoèo kia.

"Hoàng thượng!" Cao Chính Viễn hét.

"Lui xuống! Ai bảo các ngươi động thủ." Hoàng đế đột nhiên nổi giận.

Tôn thần y vẫn không nhúc nhích, mặc kệ cho máu tươi chảy vào trong cổ áo, giống hệt năm xưa.

Phất tay cho tất cả mọi người lui ra, Hoàng đế mới trầm giọng nói: "Cao Lê, nếu như ta muốn động thủ với nó, ngươi cảm thấy nó còn sống được đến hôm nay sao? Cho dù là ngươi, ta cũng chưa từng xuống tay gϊếŧ chết ngươi."

Tôn thần y cười lạnh một tiếng, chầm chậm nói: "Thân thể của Thanh Mạn bị chém làm đôi, lúc ta nhặt được Thời Cẩn, mạng của nó đã là ngàn cân treo sợi tóc rồi, không lâu sau, Nhã Nhi liền mất, Hoàng thượng thậm chí còn không thèm điều tra sâu, nói cho cùng, ngài đang sợ điều gì chứ?"
Sắc mặt Hoàng đế thay đổi, bao nhiêu năm qua rồi, lần đầu tiên có người dám nhắc đến Cao Nhã trước mặt ông.

Ánh mắt ông đã trầm lại càng trầm hơn, nhìn Tôn thần y siết chặt lòng bàn tay, một hồi lâu sau mới chật vật mà lùi về sau hai bước, vừa quay đầu lại liền thấy Tống Thời Cẩn không biết đã tỉnh lại từ khi nào, hắn đang nhìn ông với gương mặt không biểu cảm gì.

"Chiêu...Con tỉnh rồi." Khóe mắt Hoàng đế giật giật.

Tống Thời Cẩn vén chăn lên, đang muốn xuống giường thì bị Hoàng đế ngăn lại: "Thân thể con chưa khỏe, không cần hành lễ."

"Đa tạ Hoàng thượng."

Hoàng đế đang muốn nói chuyện, cánh mũi chợt ngứa ngáy, hai luồng máu đỏ chảy xuống, ông vội vàng rút khăn gấm trong ống tay áo ra bịt lại, lau mãi mới sạch được.

"Đợi sau khi con khỏe hẳn, đến cung một chuyến đi, chuyện năm đó, con có quyền được biết." Ông nói với Tống Thời Cẩn: "Nghỉ ngơi cho tốt, trẫm đi trước đây."
Nói xong, liền mở cửa ra, mang theo những hộ vệ kia bước vào trong màn mưa.

Nhưng người còn lại đều ngây ra, sao họ không thể hiểu được, mục đích Hoàng đế đến đây hôm nay là để làm gì nhỉ?

Đặc biệt là Tôn thần y, lau lau vết máu trên cổ, nhìn bóng lưng Hoàng đế, đúng là kì lạ mà!

Một lát sau, ông mới quay đầu lại nhìn Tống Thời Cẩn: "Đêm nay ta sẽ mở khóa kí ức cho con vậy."

"Không cần nữa sư phụ." Trong mắt Tống Thời Cẩn lóe lên ý lạnh: "Con đã nhớ lại hết rồi."

Nhờ phúc của con cổ kia, thậm chí đến cả những kí ức không nên tồn tại hắn cũng nhớ hết ra rồi.

"Con định làm gì?" Cao Chính Viễn có chút lo lắng.

"Đương nhiên là gậy ông đập lưng ông rồi."

Bình Luận (0)
Comment