Ngày tháng cứ an nhàn mà trôi qua trong lúc bận rộn, nhưng lần đầu tiên Cố Hoài Du cảm thấy thời gian trôi qua chậm đến thế.
Tất cả mọi chuyện nhìn như đã chắc nịch, nhưng mà dư đảng của Phù gia vẫn chưa diệt sạch, sau khi quét sạch những quan viên, thế gia liên quan đến án mưu phản này, quyền lực trên triều đình còn phải cần thêm chút thời gian mới có thể ổn định lại. Cộng thêm việc thân thế của Tống Thời Cẩn vẫn còn nhiều việc chưa giải quyết xong, từ sau ngày hôm đó, nàng đã rất lâu rồi chưa được gặp hắn.
Có điều cũng may là còn có mấy người Mạc Anh và Cù Điệt ngày ngày vẫn cứ đến báo lại hành tung của hắn dù cho có mưa gió gì, cũng khiến cho nàng không quá khó chịu, chỉ là hơi có chút nhớ hắn mà thôi.
Nhưng mà cũng bởi vì như vậy, nên thiệp mời cố ý muốn làm thân với Cố Hoài Du mỗi ngày đều không ngừng được đưa đến cửa, Cố Hoài Du không thích lắm, nhưng mà cũng chẳng thể ngăn được Lâm Tu Duệ đầu óc không còn tỉnh táo trong phủ.
Sau khi vào cửa, những phu nhân, tiểu thư đó đều cố ý lấy lòng, hoặc là trong lời nói mang theo sự ngưỡng mộ, trong giọng điệu không ngừng mang theo ý tính toán cho con gái của chính mình, dù gì thì khoảng thời gian ba năm, áng chừng là một nam nhân chân chính cũng không muốn khư khư một mình lắm.
Hiện nay Tống Thời Cẩn đã được nhập Ngọc Điệp, khôi phục thân phận Đại Hoàng tử, người thông minh đều có thể nhìn ra được, Hoàng thượng đối xử với hắn rất khác biệt. Vị trí Chính phi tuy là bị Cố Hoài Du chiếm lấy, nhưng mà vẫn còn vị trí Trắc phi, ai nấy đều nóng lòng không thôi, âm mưu trong mày ngài dù có là kẻ mù cũng có thể nhìn ra.
Cố Hoài Du không thèm lo lắng đến chuyện này, sai người âm thầm đánh Lâm Tu Duệ một trận, sau đó lại mượn cớ chuyện hôn sự của Lâm Chức Yểu từ chối những cuộc xã giao, tạm thời tránh sang bên Nhị phòng, như thế mới tính là được yên tĩnh đôi chút.
Thịnh Kinh với ánh mặt trời gay gắt như là bị chưng trên lồng hấp, vừa nóng lại vừa hầm.
Thời tiết này kéo dài khoảng nửa tháng, cuối cùng cũng bị một trận mưa lớn đêm qua dập tắt, cây cỏ bị héo khô mấy ngày trong viện cuối cùng cũng khôi phục sức sống, những hạt mưa long lanh trên cành lá xanh mướt run rẩy, rơi xuống vũng bùn ẩm ướt dưới đất.
Cố Hoài Du dậy thật sớm đang muốn cùng Lâm Chức Yểu lựa chọn kiểu dáng của hôn phục, trước kia bởi vì cái chết của Trương Thị mà lở dỡ không ít, hai nhà Trần Lâm sau khi bàn bạc với nhau, cuối cùng quyết định dời hôn kỳ đến cuối tháng chín, việc chuẩn bị yến tiệc và thiệp mời đều cần không ít thời gian, trong phủ bận rộn lên xuống không thể rời đi một chút nào.
"Tẩu tẩu, muội cảm thấy hai cái này đều không tệ, tỷ thích cái nào?" Trần Hân Lan duỗi tay sờ những hình được thêu bằng chỉ vàng trên vải, vui vẻ đến mức bộ diêu treo ở hai bên tóc mai cứ lắc lư mãi.
Trước khi ra khỏi nhà, Vương Thị còn kéo tay nàng dặn dò, bảo nàng phải cố gắng làm thân với Cố Hoài Du, tốt nhất là có thể khiến cho Cố Hoài Du đi nói tốt về nàng, nhưng mà Trần Hân Lan không muốn làm chuyện như vậy, sau khi trợn trắng mắt vứt lời dặn dò của Vương Thị ra sau đầu, liền chăm chú lựa chọn vải cùng với tẩu tẩu tương lai.
Tính cách của nàng và ca ca nàng khá giống nhau, cho nên nàng mới thân thiết với Lâm Chức Yểu, khó chịu nhất chính là làm oán phụ nhà giàu.
Lâm Chức Yểu liếc nàng một cái, hiếm khi có chút ngại ngùng của nữ nhi, hai má ửng hồng: "Gọi bậy bạ cái gì đó, coi chừng truyền ra ngoài bị người khác cười cho."
Trần Hân Lan siết cuộn vải đỏ tươi che lấy nửa gương mặt, cười rạng rỡ nói: "Cười cái gì chứ, dù sao thì cũng định rồi, sớm muộn gì cũng là tẩu tẩu, muội gọi trước mấy ngày cũng chẳng có gì không đúng cả."
Lâm Chức Yểu chu môi, sau đó nghiêng đầu sang một bên, không lên tiếng phản bác nữa.
Một tay Cố Hoài Du chống cằm, hai mắt mang theo nụ cười nhìn Lâm Chức Yểu, chọc ghẹo mà nói: "Ầy, mấy ngày trước không biết là ai còn mang bộ mặt không hề tình nguyện gì, bây giờ xem ra là, rất là cam lòng à nha."
Từ sau khi định ra mối hôn sự này, hai nhà qua lại nhiều hơn, bởi vì hai người tính tình đều khá là cứng rắn, nên Giang Thị và Vương Thị trong sáng ngoài tối đều âm thầm sắp xếp không ít cơ hội gặp mặt cho hai người. Lâm Chức Yểu là một người trực tiếp, trong lòng có ý nghĩ gì đều không giấu nổi, cũng bởi vì thế mà khiến cho Trần Uyên nói vài câu thật lòng, cứ qua lại như thế, càng nói chuyện lại càng thấy hợp, nói mãi nói mãi thì nhìn trúng nhau.
Lâm Chức Yểu cười khẽ nhéo nàng một cái, nhướn nhướn mày phản công: "Còn không phải là học theo muội sao?"
Cố Hoài Du nghẹn họng, Trần Hân Lan ở bên cạnh cười như nở hoa.
"Nhị thẩm đã nói rồi, nếu như hôm nay không lựa cho đàng hoàng sẽ không cho muội ăn cơm trưa, tỷ tốt bụng chút đi mà." Cố Hoài Du ra vẻ cầu xin.
Lâm Chức Yểu hắng hắng giọng: "Vậy thì, ta chuẩn cho muội." Sau một hồi đùa giỡn, nàng mới chọn xong kiểu dáng hôn phục, giao cho tú nương cố gắng may xong trước Trung thu.
Nhìn nha hoàn mang kiểu mẫu đi, trên mặt Cố Hoài Du tuy là cười nhưng trong lòng lại có chút lo lắng.
Hiện tại cách ngày thành hôn của hai người họ càng ngày càng gần, cũng đồng nghĩa với việc thiên tai sắp ập xuống. Tuy là ở phía Lâm Châu đã cho người chuẩn bị sẵn hết rồi, nhưng mà vẫn sẽ có người không thoát được.
"Đang nghĩ gì vậy?" Lâm Chức Yểu dịch đến bên cạnh Cố Hoài Du, chống cằm ghẹo nàng: "Lẽ nào là một ngày không gặp như cách ba thu?"
"Đúng nha, muội cách cả mấy chục mùa thu rồi đó." Có lẽ là bị chọc nhiều rồi, da mặt Cố Hoài Du cũng dày lên, sau khi nói xong với gương mặt không biểu cảm mới thấp giọng giải thích: "Muội đang nghĩ chuyện được báo về ở Lâm Châu hai ngày trước kìa."
Trần Hân Lan nghe vậy, mím môi ăn một miếng bánh hoa đào, sau đó ra vẻ bí mật mà xáp lại: "Muội cũng nghe nói rồi, bên ngoài đồn đại thần kì lắm kìa. Nói cái gì mà đầu tiên là bầu trời Lâm Châu có hiện tượng lạ, tự nhiên đang trời quang mây tạnh bỗng nhiên thấy thế mây vần vũ như rồng tựa hổ, sống động như thật, khiến cho rất nhiều người chú ý. Sau đó giữa trời đột nhiên vang lên tiếng động cực lớn, mây tan hết đi, ngay sau đó liền có lời đồn lan ra, bảo là đây không phải là điềm lành."
Lâm Chức Yểu gật gật đầu: "Đâu chỉ có vậy! Trong kinh bây giờ cũng đã có tin dồn rồi, Hoàng thượng nghe tin tức này xong, cũng sợ là có người cố ý gây chuyện, nên hạ chỉ điều tra rồi. Hôm Khâm sai đến, trên trời bỗng nhiên có một thứ như lá cờ rơi xuống, bên trên viết cái gì mà..." Nghĩ một lát, nàng mới nói tiếp: "Tóm lại là cảnh cáo người đời, cuối tháng chín Lâm Châu sẽ gặp tai họa lớn, đất rung núi đổ, chớ nên trốn vào trong nhà."
"Hai tỷ nói xem chuyện này là thật sao? Hay là có người giả ma giả quỷ?" Trần Hân Lan thấp giọng hỏi.
Cố Hoài Du "Ừ" một tiếng, nhàn nhạt nói: "Có lẽ vậy, những chuyện này, thà tin là có còn hơn không tin, đi ra ngoài tránh một hồi, hết tháng chín không có chuyện gì xảy ra thì cũng chẳng mất mát gì."
Sau khi sắp xếp người xong, Lâm Tu Ngôn đích thân đi Lâm Châu một chuyến để giám sát, nhằm chắc chắn rằng kế hoạch không có sai sót gì. Cái mà gọi là thế mây như long tựa hổ, chẳng qua chỉ là trò che mắt mà thôi, còn về tiếng vang lớn, nàng cũng không biết là họ làm cách nào nữa.
Nhưng mà nếu như có thể vì vậy mà cứu được nhiều người, thì cũng không uổng phí họ tiêu tốn nhiều tâm tư đến thế.
"Cũng phải, bây giờ Lâm Châu tuy là có mấy người không tin, nhưng mà vẫn có một bộ phận người dân đã chuẩn bị dời nhà ra khỏi thành ngày hôm đó rồi." Lâm Chức Yểu than một tiếng, sau đó chuyển chủ đề.
Khoảng thời gian nửa ngày cứ thế mà trôi qua trong cuộc nói chuyện, sau khi Trần Hân Lan cáo từ, Cố Hoài Du cũng quay về Vinh Xương Vương phủ.
Nghĩ đến nghĩ lui nhưng cuối cùng tâm trạng vẫn không yên, nên nàng dứt khoát bảo Hồng Ngọc chuẩn bị sẵn giấy mực theo thói quen, bắt đầu luyện chữ.
Kiểu chữ nhỏ như trâm nàng đã luyện rất đẹp rồi, nhưng mà hôm nay cứ cảm thấy những chữ nàng viết ra chẳng ra dáng gì cả, tâm trạng không yên ổn nên chỉ viết bậy vài nét, sau khi lắc lắc đầu thì gác bút lên giá, nhắm mắt thở một hơi thật dài.
"Sao vậy?" Sau lưng chợt có một giọng nói quen thuộc vang lên.
Cố Hoài Du quay đầu lại nhìn, chợt nhìn thấy Tống Thời Cẩn đứng ở chỗ kệ sách, đuôi mắt cong cong, trong con ngươi như có ánh sáng lấp lánh. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, mang theo chút nhớ mong khi cách xa, cứ nhìn nàng chăm chăm như thế.
Bên má, bộ diêu bằng ngọc trắng trên tóc mai khẽ đong đưa, mỗi một lần như thế đều như là quét qua tim nàng vậy.
"Chàng về rồi." Cố Hoài Du bất ngờ mà lên tiếng, cũng không cảm thấy lời này có gì không ổn.
Tống Thời Cẩn "Ừ" một tiếng, thấp giọng nói: "Về rồi." Nói xong liền bước chầm chậm đến bên cạnh nàng, sau đó rũ mắt nhìn tất cả những chữ mà nàng viết, bên khóe môi đột nhiên lộ ra một nụ cười khó mà che giấu được.
Biết rõ mà còn hỏi! Cố Hoài Du hơi bối rối, giật phắt tờ giấy Tuyên xuống, vội vàng nói: "Ta viết bậy bạ đó, đừng xem."
"Ta nhìn thấy có vẻ thiếu gì đó." Nói xong, Tống Thời Cẩn liền lùi đến sau lưng nàng, cánh tay dài ôm nàng trong lòng, lấy cây bút lông cừu nàng đặt trên giá lên, dùng bàn tay cầm lấy tay nàng, giống như là đang cầm tay dạy nàng viết chữ.
Hơi thở nặng nề tựa như là móc câu, trầm thấp bên tai, khiến cho lòng nàng ngứa ngáy. Sự ấm áp hơi cao hơn nàng truyền đến từ sau lưng, Cố Hoài Du hồi hộp đến mức bàn tay hơi run, bị từng nét bút của hắn lướt qua, sau đó lại viết thêm một cái tên lên trên tờ giấy mà nàng vừa viết khi nãy, lần này là tên của nàng, đặt bên cạnh ba chữ Tống Thời Cẩn.
"Như vậy là đẹp." Tống Thời Cẩn thấp giọng cười, nghiêng đầu hôn lên vành tai nàng...
Vành tai Cố Hoài Du hơi ngứa, như là bị phỏng mà vứt bút xuống, thân bút bắn lên trên mặt bàn, rơi trên mặt đất vẩy ra một vũng mực lớn, nàng muốn xoay người thoát khỏi vòng tay, nhưng lại bị hắn kéo cánh tay một cái, cả người vừa xoay lại thì lưng đã dán lên kệ sách.
Tống Thời Cẩn giam người trong vòng tay, thấp giọng nói: "Mấy ngày nay ta phải đi Lâm Châu một chuyến, sẽ quay về trước khi nàng cập kê."
Cố Hoài Du ngây ra, thậm chí cả bàn tay đang chống lên ngực hắn cũng quên thu về: "Là bởi vì chuyện của hai người Phù Kính Viễn sao?"
Tống Thời Cẩn cúi người xuống, bờ môi mỏng kề bên môi nàng, nhỏ giọng nói: "Nàng yên tâm, không có nguy hiểm gì cả. Ngược lại để nàng trong kinh ta không thể nào yên tâm được."
Trong lòng Cố Hoài Du hơi run lên, bàn tay ở lồng ngực trượt xuống eo hắn, siết chặt lại rồi nói: "Đừng lo, ta có thể bảo vệ tốt cho mình, khi nào chàng đi?"
"Hôm nay." Tống Thời Cẩn hơi buông lỏng tay, trước khi Cố Hoài Du còn chưa kịp phản ứng lại, đã siết lấy cằm của nàng, khoảng cách cuối cùng cũng biến mất.
Nụ hôn ngập trời ngập đất rơi trên vành môi, Cố Hoài Du ngẩng đầu, cổ có chút mỏi, những hơi thở thấp nhẹ đều bị hắn nuốt hết, lưng của nàng chạm vào kệ sách không thể trốn được, đầu lưỡi tê dại, đến cả gót chân cũng mềm nhũn ra.
Tống Thời Cẩn vẫn chẳng thấy đủ, tay còn ôm ở vòng eo thon nhỏ của nàng, ôm chặt vào trong lòng mình, đồng thời cũng dùng sức kéo người lên.
Tiếng kêu sợ hãi của Cố Hoài Du còn chưa kịp vang lên, tiếng rên khẽ như mèo kêu vang lên một nửa, môi lưỡi giao nhau, thì nàng đã ngồi lên trên bàn. Còn Tống Thời Cẩn, không biết từ khi nào đã tách đầu gối nàng ra, đứng giữa hai chân nàng, tay đỡ sau ót nàng, bờ môi hắn vẽ lên bờ môi nàng.
Còn dịu dàng, ngọt ngào hơn cả tưởng tượng.
Lục Chi đứng hầu bên ngoài nghe thấy động tĩnh, thấp giọng hỏi: "Tiểu thư, người không sao chứ?"
Bên trong mãi vẫn không có tiếng trả lời, chỉ có thể nghe thấy được tiếng thở gấp gáp, trong lòng Lục Chi thắt lại, lúc muốn đẩy cửa bước vào trong, Mạc Anh đột nhiên nhảy xuống từ trên cột nhà, đưa tay chặn nàng lại.
"Đừng đi."
Lục Chi nháy mắt liền hiểu ra, sau đó ngây ngốc mà gật gật đầu: "Ờ..."