Ánh sáng trong phòng rất tối, nước hồ không ngừng chảy từ trên đỉnh đầu xuống khiến nàng khó mà nhìn rõ được dáng vẻ của kẻ đó.
Hắn chớp mắt vài cái, không có phản ứng gì.
Trương Toàn chỉ có thể kéo chân được khoảng thời gian một nén hương ngắn ngủi, Lục Chi không có nhẫn nại để tốn thời gian cùng hắn, nên trực tiếp nhấc chân giẫm nghiền thật mạnh lên cái đầu gối xoay được một vòng của hắn, kẽ xương hắn bị nghiền đến nỗi kêu răng rắc.
Giống như là có con dao khảm vào trong đầu gối, sắc mặt kẻ đó lập tức trở nên trắng bệch, nước rửa chân và mồ hôi lạnh dính trên y phục, bị gió đêm thổi qua, khiến cho cả người hắn đều nổi hết cả da gà.
Hắn biết, người trước mặt hắn không phải là đang nói giỡn, nàng thật sự sẽ giẫm nát hết xương trên người hắn, nên hắn chỉ có thể vội vàng mà gật đầu liên tục.
"Ai bảo ngươi đến? Muốn làm gì?" Dưới sự ra ý của Cố Hoài Du, Lục Chi nghiêm giọng nói: "Nếu như ngươi không thành thật khai ra, tiểu thư nhà ta có thể tạm tha cho ngươi một mạng."
Mắt kẻ đó sáng lên, Lục Chi giải huyệt câm cho hắn, hắn liền nhẫn nhịn cơn đau khắp người, vội vàng run giọng mà nói: "Tiểu nhân... tiểu nhân chỉ là thấy tiểu thư ăn mặc giàu có, nên muốn nhân lúc tiểu thư ngủ vào trộm chút đồ thôi."
Lục Chi nhấc chân lên đạp hắn một cái, không biết là nàng lấy con dao nhỏ từ đâu ra mà rạch lên mặt hắn một cái: "Nếu như ngươi còn không thành thực, thì cô nãi nãi ta đây sẽ dùng con dao này cắt từng miếng thịt trên mặt ngươi, ngươi biết lăng trì không?...Cắt khoảng ba trăm sáu mươi dao, ngươi còn không chết được nữa cơ."
Sắc mặt kẻ đó thay đổi, "Tiểu nhân không biết là ai sai đến, chỉ là có người cho tiểu nhân một trăm lượng bạc trắng, muốn bốn huynh đệ tiểu nhân nhân lúc đêm khuya thì vào trong phòng, ở suốt một đêm."
Cố Hoài Du híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Chỉ ở một đêm?"
Ánh mắt kẻ đó tránh né không ngừng, gồng mình mà nói: "Vâng..." Hắn không dám nói thật, chỉ mong là có thể dùng cách nói này để che giấu mà cho qua.
Cố Hoài Du ngước mắt lên, chọc chọc nhụy đèn trước mặt sau đó chầm chậm mở miệng: "Con người của ta trước giờ không thích nghe người khác nói dối, đã cho ngươi cơ hội sống, ngươi không muốn, vậy thì không thể trách ta rồi."
Nói xong liền vẫy vẫy tay, Lục Chi cười một tiếng thật thấp, sau khi nhét một cái khăn vào miệng hắn, liền rạch y phục trên vai hắn ra, đâm đầu đao nhọn lên vai hắn.
Một đao, máu liền chảy như thác, da thịt màu đỏ sậm rơi bịch bịch xuống đất, một miếng thịt mỏng, cũng không đau đến nỗi mất mạng, hắn mở to mắt nhìn dao thứ hai chuẩn bị rạch xuống.
"Ô ô——" Trong miệng bị chặn lại, kẻ đó thậm chí còn không thể hét lên, đau đến mức nước mắt nước mũi tùm lum, cúi đầu đập đập xuống đất.
"Không chỉ ở một đêm thôi, nàng ta muốn bọn tiểu nhân gϊếŧ người, còn muốn... còn muốn để người trước khi chết chịu phải sự lăng nhục!" Lục Chi vừa kéo cái khăn ra, hắn ta liền nhịn đau mà nói liên hồi: "Kẻ đó nói, sau khi mọi chuyện thành rồi sẽ cho thêm bọn tiểu nhân năm trăm lượng bạc, hơn nữa còn đưa bọn tiểu nhân rời xa Thịnh Kinh, chuyện này tuyệt đối sẽ không tra đến đầu bọn tiểu nhân. Gia đình tiểu nhân khó khăn từ bé, sau khi mẫu thân tám mươi tuổi bệnh nặng, đã rất lâu rồi không có gì để ăn, tiểu nhân không chịu được sự cám dỗ của ngân lượng, nhất thời bị quỷ mê hoặc, liền, liền đồng ý. Xin tiểu thư tha mạng."
"Ồ, thế à." Giọng nói của Cố Hoài Du cực kì lạnh nhạt, không nghe ra được chút cảm xúc dao động nào cả.
Nhưng trong con ngươi lại âm thầm có sóng cuộn, khó mà lường được.
Nàng nhìn thấy được bóng dáng của đám người bẩn thỉu đời trước trên người kẻ này. Đường đường là Công chúa lại làm ra chuyện hạ đẳng như thế, đúng là vừa đáng thương vừa nực cười.
Năm trăm lượng, bốn người, Vệ Thanh Nghiên đúng là xem trọng nàng mà.
"Tiểu thư, những gì biết được tiểu nhân đều đã nói hết rồi, người tha cho tiểu nhân một mạng đi ạ, sau này tiểu nhân không dám nữa ạ."
Gió đêm nổi lên, Cố Hoài Du im lặng một lát, cúi đầu cười nhẹ, tha cho ngươi, vậy thì ai sẽ tha cho ta?
Giọng nói u ám mang theo chút lạnh lẽo run rẩy, nghe vào khiến cho người khác nổi hết da gà như là nhìn thấy lệ quỷ.
Hắn ta chỉ là một kẻ lưu manh nơi phố chợ, bình thường ăn hiếp cả nam lẫn nữ, những người mà hắn dám chọc chẳng qua cũng chỉ là những lão bá tính bình thường, không có bối cảnh gì. Năm trăm lượng bạc, tám đời nhà hắn cũng chưa từng thấy, vừa có mỹ nhân có thể hưởng thụ mà lại còn được bạc trắng, cùng lắm thì sau khi gϊếŧ người hắn chạy cho thật xa thôi, nhưng không ngờ là còn chưa kịp động thủ thì đã bị người bắt tại trận.
Lục Chi thấy cảm xúc của Cố Hoài Du không đúng lắm, tưởng là cảnh máu me này kíƈɦ ŧɦíƈɦ nàng, nên sau khi chặn miệng kẻ đó lại, liền bước nhanh đến bên cạnh nàng, thấp giọng gọi một tiếng: "Tiểu thư, người không sao chứ? Hay là tiếp theo để nô tỳ làm là được..."
"Đổ thuốc cho hắn uống." Cố Hoài Du lắc lắc đầu, nhìn tên lưu manh cả người run cầm cập: "Mang theo bốn người bên ngoài luôn, tặng hết cho nàng ta."
......
Trên cái bàn đen thui, có một ngọn đèn dầu lớn cỡ bàn tay đang lập lòe ánh nến, nhụy đèn đen thui dài cả khúc, vừa nhìn liền thấy chìm hết vào trong dầu.
Bốn góc phòng không được chiếu sáng như là có ác thú đang ẩn náu chờ ăn thịt người, nhụy đèn tách tách bắn ra tia lửa, ngọn lửa lắc lư theo tiếng tách tách, khiến cho gương mặt của Vệ Thanh Nghiên trở nên thật vặn vẹo.
Nàng ta ước chừng thời gian, thầm nghĩ giờ này có lẽ đang là lúc mà thuốc phát huy công hiệu trên người Cố Hoài Du, cho nên thấp giọng gọi một tiếng: "Bội Lan."
Trong bóng đen kịt, cửa mở ra vang lên tiếng kẽo kẹt, ánh trăng trắng ngà như một lớp sương mờ bên ngoài, khiến cho cảnh sắc xung quanh trở nên mờ ảo nhìn không rõ.
Vệ Thanh Nghiên bước về phía trước hai bước, "Có thể kêu bốn người đó qua rồi, ngươi ở bên ngoài chờ..."
Còn chưa nói xong, thì bóng người bên ngoài cửa lóe lên, sau đó nhanh chóng tiến vào, đồng thời có một bàn tay bóp chặt lấy yết hầu của nàng ta, chặn lại những lời nói còn chưa kịp nói ra lại trong cổ họng.
Thậm chí đến cả tiếng thét lên nàng ta cũng chưa kịp kêu, chỉ đành mở to mắt ra, khó tin mà nhìn vào người bên ngoài cửa.
Cố Hoài Du chầm chậm bước vào trong, nhìn thẳng gương mặt hoảng sợ khó hiểu của nàng ta, cười nhẹ: "Lâu rồi không gặp, Lục Công chúa."
Móng tay lạnh lẽo như là con dao sượt qua máu nóng hai bên cổ Vệ Thanh Nghiên, nụ cười của Cố Hoài Du bị ánh trăng chiếu xuống có chút lạnh lẽo.
Vệ Thanh Nghiên nhìn Cố Hoài Du, sự lạnh lẽo trong ánh mắt nàng giống như là thấm vào da thịt của nàng ta, đóng băng máu nóng trong người: "To gan... Cố Hoài Du, ngươi muốn làm gì bản cung? Bội Lan đâu?"
"Làm gì?" Cố Hoài Du nhướn nhướn mày, ung dung mà ngồi xuống, "Đương nhiên là làm chuyện mà ngươi muốn làm."
Cổ Vệ Thanh Nghiên đau nhói, cả người cương cứng một hồi lâu rồi mới nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì cả, Cố Hoài Du, ngươi chán sống rồi hả? Dám để một con nô tỳ thấp hèn đối xử với ta như thế?"
Cố Hoài Du cầm lấy ly trà trên bàn, tự rót một ly cho mình, trong hơi nóng bốc khói mù mịt, thần sắc của nàng nhìn vào có chút đáng sợ.
"Ta tưởng là sau khi bị cấm túc ngươi sẽ thông minh hơn chút, sao mãi mà vẫn không biết ngoan ngoãn thế hả?"
Cả người Vệ Thanh Nghiên run rẩy, vốn dĩ không ngờ là kế hoạch còn chưa kịp thực hiện thì đã bị Cố Hoài Du tìm đến tận cửa, rõ ràng là nàng ta đã cho người thổi thuốc mê vào trong phòng Cố Hoài Du, sao mọi chuyện lại thành như thế này? Nàng nhất định là biết được hết rồi!
"Buông ta ra, nếu không thì, ngươi chờ mà bị chém đầu đi."
Cố Hoài Du cười cười: "Ngươi còn sống được đi rồi hãy nói."
Vệ Thanh Nghiên ngây ra một lát, không ngờ là nàng lại nói thẳng ra như thế.
Sau đó nàng vỗ tay một cái, hộ vệ bên ngoài liền áp giải Bội Lan vào trong.
Mà sau lưng nàng, còn có bốn tên nam nhân bị dây thừng trói thật chặt, ai nấy sắc mặt đều đỏ ửng lộ ra ánh nhìn hung dữ, thở hồng hộc, vừa nhìn đã biết là bị hạ thuốc rồi.
Vệ Thanh Nghiên nuốt nuốt nước miếng, mắng: "Con tiện nhân nhà ngươi, ngươi dám!" Những người mà nàng ta gọi đến, nàng ta đương nhiên là biết được, cũng hiểu được ra rằng rốt cuộc là Cố Hoài Du muốn làm gì.
Biểu cảm của Cố Hoài Du có chút hung dữ, "Đúng vậy, ta đương nhiên là không dám, nhưng mà những người này không phải là do Công chúa đích thân mời đến hay sao? Ngươi không chịu được sự cô đơn nên chạy đến chùa Từ Vân buông thả với nam nhân khác, bởi vì dùng quá nhiều thuốc mạnh nên bị người ta chơi cho đến chết, vậy thì liên quan gì đến bọn ta chứ."
Vệ Thanh Nghiên hoảng sợ mà trợn to mắt, nàng ta còn chưa kịp lớn tiếng mắng chửi thì Lục Chi đã bóp miệng nàng ta ra, nhét một viên thuốc vào trong, cầm lấy bình trà trên bàn đổ thẳng vào miệng nàng ta.
Nước nóng hổi gần như là nháy mắt liền làm tan viên thuốc, chạy thẳng một đường từ cổ họng xuống bụng, hai tay Vệ Thanh Nghiên không ngừng đẩy Lục Chi ra, cố sức mà thoát ra khỏi tay nàng, nhưng mà sức lực yếu ớt như con gà bệnh của nàng ta lại không thể nào làm lơi lỏng sự kiềm kẹp của Lục Chi được.
Nhìn Vệ Thanh Nghiên nuốt viên thuốc xuống, Lục Chi vứt nàng ta xuống mặt đất.
Sau khi thuốc tan ra thì trong miệng đều là vị đắng nghét khiến cho Vệ Thanh Nghiên muốn nôn, nhưng lại không nôn được, càng đáng sợ hơn là, để tránh cho Cố Hoài Du có thời gian chạy trốn, viên thuốc này nàng ta đã bỏ rất nhiều tiền mua về, phát tác cực nhanh.
Không đến mười hơi thở, Vệ Thanh Nghiên đá bắt đầu cảm thấy hơi thở trong cánh mũi cũng mang theo sự nóng rực, nhiệt độ cơ thể dần tăng cao, cuối cùng nàng ta cũng ý thức được hoàn cảnh của mình.
"Thả ta ra..." Âm cuối mang theo tiếng rên, khiến cho mấy nam nhân kia nóng rực người thêm hai phần, "Cố Hoài Du, ngươi thả ta ra."
"Hưởng thụ cho đã đi." Ánh mắt lạnh lùng của Cố Hoài Du nhìn về phía nàng ta, dặn dò người mở dây trói của bốn tên nam kia ra, sau đó nàng không thèm quay đầu lại mà bước ra khỏi căn phòng đó.
Khóa cửa phòng lại, tắt đèn đi, tiếng hét bên trong phòng vang lên, sau khi tiếng động hỗn loạn trôi qua, tiếng rên trầm thấp tựa như đau khổ lại tựa như suиɠ sướиɠ vang lên sau cánh cửa sổ.
Lục Chi quay đầu lại nhìn với gương mặt không biểu cảm, hỏi: "Tiểu thư, tiếp theo nên làm thế nào?"
Cố Hoài Du nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời, thong thả nói: "Không làm gì cả, về nghỉ ngơi thôi."
Lên giường, tắt đèn, vừa đúng lúc hết thời gian một nén hương.
Trong bóng đêm âm u, dường như còn có thể nghe thấy những tiếng động nho nhỏ truyền đến từ viện bên cạnh, Cố Hoài Du có chút ngây người, tiếng một viên đá rơi lộp cộp trên cửa sổ vang lên, Trương Toàn quay về rồi.
"Mọi chuyện sắp xếp ổn chưa?"
"Bẩm phu nhân, đẵ sắp xếp xong rồi ạ."
......
Cùng lúc đó trong khu rừng rậm giữa chân núi, giơ tay không thấy được năm ngón, sương mù của nửa đêm dài khiến cho ánh sáng càng tệ hơn.
Đột nhiên có tiếng chim đêm bị dọa bay, ba Long Lân Vệ đang đuổi theo những người áo đen kia sau khi vòng vèo mấy vòng, cuối cùng cũng tập hợp lại.
"Người đâu?" Kẻ có dáng người cao nhất nghiêm giọng hỏi.
Người có dáng người cao gầy lấy một miếng lệnh bài ra từ eo: "Đối phương rất quen thuộc địa hình nơi này, chúng ta đuổi theo nhưng mất dấu, có điều, trong lúc đuổi theo một người trong đó thì ta nhặt được thứ này."
Người có dáng người cao nhận lấy, dựa vào ánh trăng mà nhìn thật kĩ, lệnh bài được làm bằng huyền thiết phía sau có kí hiệu của Vệ Tranh.
"Nhị Hoàng tử?"
"Về chùa Từ Vân trước."
Trong chùa yên ắng một mảnh, phía xa xa không có bất kì điều gì kì lạ, nhưng khi ba người đến gần sân viện mà Vệ Thanh Nghiên ở tạm lại nghe thấy tiếng động kì lạ ở bên trong.
Có nam có nữ, hoang dâm và hỗn loạn.
Cửa sổ không biết đã bị người khác mở ra từ khi nào, vừa nhìn liền có thể thấy hết được cảnh tượng trong phòng, y phục tán loạn trải đầy đất, trên cái bàn nhỏ, vẫn có thể nhìn ra được có mấy bóng người đang đè lên nhau.
Bước chân ba người dừng lại, nhìn nhau một cái, sau đó hít ngược một ngụm khí lạnh.
"Mau bẩm báo lại chuyện này với Hoàng thượng."