Bóp Chết Đóa Hoa Sen Trắng Kia

Chương 146

Sau khi dọn dẹp hết gai nhọn trên con đường đời, thì ngày lành tháng tốt cũng đã đến.

Ngày mười chín tháng mười này, thiên công làm chứng, cùng với ánh mặt trời rạng rỡ chiếu xuống bầu trời xanh nhuộm thành màu đỏ vàng, trước cửa Lâm phủ đã trải sẵn thảm đỏ từ lâu, lụa đỏ cũng được treo lên, lại dán thêm chữ hỉ, bốn phía đều tràn ngập sự vui mừng.

Mùa hoa quế cuối cùng đang độ nở rộ, hương thơm hòa vào trong gió nhẹ thổi vào tân phòng, Cố Hoài Du mặc một bộ giá y màu đỏ rực, để cho hỉ nương cầm lấy dây lụa dẫn đường cho nàng.

Cũng may là trời sinh tóc mai của nàng chỉnh tề, vầng trán no đủ trắng mịn nên không cảm thấy khó chịu là mấy thì hỉ nương đã dừng động tác lại.

Lục Chi đứng bên cạnh nóng lòng muốn thử, nàng đã thề là sẽ lấy hết bản lĩnh của mình ra để trang điểm cho tiểu thư thật xinh đẹp, mê hoặc chúng sanh. Thời nay, hôm tân nương xuất giá trên mặt đều tô trét một lớp phấn son thật dày, Lục Chi cảm thấy nếu như tiểu thư bị trang điểm thành như thế thì đúng là uổng phí của giời mà.


Phấn son tốt nhất chỉ vẽ một lớp mỏng bên hai má, đầu mày vẽ nhẹ như là vầng trăng non, bờ môi đỏ hồng, tô một má hồng ở hai bên, giữa trán dán một đóa hoa điền màu vàng, quả nhiên là vô cùng mê hoặc khiến người khác không dời mắt đi được mà.

Mái tóc đen búi lại, dây bằng vàng trên phượng quán rũ xuống, phía trên có đá hồng ngọc lấp lánh, khẽ đong đưa, lại càng làm nổi bật thêm vẻ đẹp yêu kiều như đóa hoa của nàng.

Lâm Chức Yểu đã về lại nhà tân nương từ sớm ngày hôm qua dùng tay che mắt lại, nhìn Cố Hoài Du thông qua khe hở ngón tay, ai oán mà than rằng: "Không được không được, ta không thể nhìn muội thêm được nữa, nếu không ta sẽ không nỡ gả muội ra ngoài mất."

"Vậy thì tỷ phải xem là Tĩnh Vương Điện hạ có đồng ý hay không rồi!" Trần Hân Lan cười nói: "Có điều Du tỷ tỷ hôm nay đúng là xinh đẹp, nếu như muội là nam tử, nhất định phải cưới tỷ."


Lâm Chức Yểu ôm lồng ngực một cách khoa trương: "Ta còn tưởng là ta mới là nữ tử đẹp nhất thế gian này, hôm nay vừa gặp, thực sự là chấp nhận chịu thua, tại hạ bái phục, bái phục."

Cố Hoài Du xưa nay nghe nàng bịa chuyện vui đùa cũng đã quen, lập tức đùa lại: "Không dám không dám, tỷ ở trong mắt của tỷ phu không phải chính là nữ tử đẹp nhất thế gian này hay sao?"

Không hề sai lệch với dự liệu của Cố Hoài Du, Trần Uyên chính là người định mệnh của Lâm Chức Yểu, hai người sau khi thành hôn có thể nói là ngọt ngào ấm áp, đến cả cãi nhau cũng trở thành một thú vui.

Lâm Chức Yểu liếc nàng một cái, hắng giọng vuốt ve cây trâm trên đầu, "Nhiều người như thế, cứ nói bậy không."

Bận rộn cả một buổi sáng, mấy người còn chưa kịp nói thêm vài câu thì đã nghe tiếng pháo nổ đùng đùng bên ngoài viện.


Hỉ nương vội vàng nói: "Giờ lành đã đến, tiểu thư chuẩn bị cho tốt, lát nữa phải khóc mà gả đi rồi." Nói xong liền lấy cái khăn bên cạnh trùm lên đầu Cố Hoài Du, dìu nàng bước ra ngoài.

Cố Hoài Du nghe những tiếng động náo nhiệt ở bên ngoài, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên, làm gì mà khóc được chứ, nhưng mà có khăn che trùm đầu, nàng làm ra vẻ cũng được.

Cửa phòng chậm rãi mở ra, ánh mặt trời màu vàng chiếu lên những hoa văn hình phượng trên giá y của nàng sống động như thật, Lâm Tu Ngôn nhìn nàng cười cười, đi đến phía trước nàng khom người xuống, muốn cõng Cố Hoài Du lên kiệu hoa.

Phong tục của Đại Chu, tân nương bước ra khỏi cửa phòng, cho đến tận khi đến được cửa phủ của tân lang thì chân không được chạm đất.

Đoạn đường ra khỏi nhà này sẽ do phụ huynh cõng đến trước kiệu hoa, rồi lại để tân lang ôm lên kiệu, đây chính là việc giao phó giữa những nam nhân với nhau, đại biểu cho việc từ nay về sau, ta liền giao con gái (muội muội) cho cô gia chăm sóc.
Kiệu lớn ngoài cửa đã chờ sẵn, Tống Thời Cẩn đứng ở phía trước, đằng sau là thuộc hạ mặc hỉ phục, tổng cộng có một trăm tám mươi cỗ của hồi môn, trải dài từ đầu hẻm đến cuối hẻm, làm cả con đường rực đỏ.

Trước mắt Cố Hoài Du không nhìn thấy gì cả, chỉ cảm thấy nàng được người khác ôm lấy, bên cạnh vang lên giọng nói vừa trầm thấp, vừa lo lắng lại không giấu được niềm vui trong đó: "Phu nhân, ta đến đón nàng đây."

Nghe thấy giọng nói của hắn, trái tim có chút lo lắng của Cố Hoài Du đột nhiên trở nên bình tĩnh hơn.

Kiệu hoa đi vòng theo đường lớn hết một vòng rồi vững chãi mà dừng trước cửa Tĩnh Vương phủ, Tống Thời Cẩn đá cửa kiệu, dắt Cố Hoài Du bước ra, vừa mới chạm xuống đất, trong tay nàng liền được đặt một dải lụa đỏ.
Một loạt những động tác phức tạp làm xong, sau khi bái thiên địa, thì hai người bước về tân phòng.

Hỉ nương bước lên trước cột áo bào của tân lang tân nương, vừa nói những lời may mắn vừa tỏ ý cho nha hoàn mang cây gậy vén khăn tới, Tống Thời Cẩn hít sâu một hơi, rồi hắn mới run tay mà nhận lấy cây gậy.

Khăn trùm đầu che tầm nhìn được vén lên, Cố Hoài Du ngẩng đầu nhìn Tống Thời Cẩn đang mặc hỉ phục.

Đầu mày của hắn mang theo ý cười, trong con ngươi toàn là hình bóng của nàng, hắn không nỡ chớp mắt dù chỉ một cái.

Hầu kết của Tống Thời Cẩn nhúc nhích, siết cái cây gậy trong tay càng ngày càng chặt hơn. Hắn biết nàng rất đẹp, cũng từng tưởng tượng rất nhiều lần dáng vẻ nàng mặc giá y nhìn về phía hắn, nhưng mà bây giờ thật sự nhìn thấy thì hắn lại cảm thấy có ngắm bao nhiêu lần cũng không đủ.
Sau khi buông rèm xuống, trong lòng Cố Hoài Du đã đầy đậu phộng, nhãn, táo,... Hỉ nương bưng một chén sủi cảo đến đặt vào trong tay Tống Thời Cẩn, cầm tay hắn ăn một cái, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng hai đứa bé cười hỏi: "Sủi cảo sống hay không?"

Cố Hoài Du vội vàng liếc một cái, là Vệ Nghiêu và Lâm Tử Khiêm đang nhướn đầu từ cửa sổ vào nhìn.

Hôm nay hai đứa bé có nhiệm vụ, sau khi Liễu Quý phi "dạy dỗ" một phen, Vệ Nghiêu cũng hiểu ra, không thể cứ mãi nói những lời là muốn cưới Cố Hoài Du được, như vậy sẽ bị người khác cười chê.

"Sống*." Nàng nói.

Uống hết rượu giao bôi, kết tóc thành phu thê thì mới tình là thành lễ.

Người chen chúc trong phòng tân hôn cũng tản đi, trong phòng chỉ còn lại Tống Thời Cẩn và Cố Hoài Du.

Ngọn nến long phượng cháy rực, sau khi đóng cửa lại, ánh sáng có chút tối lại, dưới ánh nến, đôi mắt mang theo tính xâm lược của Tống Thời Cẩn nhìn qua, trong con ngươi của hắn có ánh lửa đang cháy, hắn nghiêng người in một nụ hôn lên môi nàng, sau đó thấp giọng nói: "Đợi ta."
Cố Hoài Du chớp chớp mắt, nhịp tim đập như trống gõ, nàng vẫn mở miệng nói: "Được."

Đợi cho người vừa đi, Cố Hoài Du liền bất chấp hết, nàng nhanh chóng bảo Lục Chi bà Hồng Ngọc gỡ hết tất cả phỉ thúy ngọc ngà trên đầu xuống, sai người chuẩn bị nước nóng, sau khi tắm rửa xong thì thay một bộ y phục thật thoải mái.

Sau đó lại dùng bữa rồi mới mượn cớ thu dọn chén bát mà đuổi Hồng Ngọc và Lục Chi ra ngoài.

Trước viện là tiếng người ồn ào, trong phòng lại yên ắng đến độ có thể nghe thấy tiếng hít thở của Cố Hoài Du, nàng cẩn thận mà nhìn về phía cánh cửa phòng đóng chặt, nhẹ nhàng mở cái hộp trên bàn ra.

Đó là cuốn sách mà Giang Thị đưa cho nàng tối hôm đó, mấy ngày nay Cố Hoài Du vẫn chưa kịp xem, nếu như nàng đã quyết định khắc phục chướng ngại trong lòng vì Tống Thời Cẩn thì những thứ cần học nàng cũng phải học thôi.
Dù sao thì Nhị thẩm cũng nói rồi, học trước thì lúc động phòng ít phải chịu khổ, không còn sợ hãi nữa thì đối với nam và nữ đều là một chuyện tốt.

Dù sao thì thân phận của Tống Thời Cẩn ở đó, rất ít người dám chuốc say hắn, cho nên lúc hắn đẩy cửa bước vào, vừa hay nhìn thấy Cố Hoài Du đang ngồi đầu giường, hoảng loạn mà nhét thứ gì đó xuống dưới gối.

"Đang xem gì vậy?" Hắn hỏi.

Cố Hoài Du cấu vào hình thêu uyên ương nghịch nước trên gối, lắp ba lắp bắp nói: "Không... Không có gì?"

Tống Thời Cẩn cũng không hỏi gì nhiều, nhìn chằm chằm mặt nàng một hồi lâu, chậm rãi nói: "Vậy thì ngủ sớm đi."

Ngủ đi? Trong lúc Cố Hoài Du còn đang ngơ ngác, hắn đã thổi tắt ngọn nến bên đầu giường.

Căn phòng bé nhỏ bỗng chốc tối lại, Tống Thời Cẩn ngồi xuống cạnh giường, thả rèm xuống, cởϊ áσ bào và đôi giày ra, ngửa mặt nằm lên giường.
Cố Hoài Du ngồi được một lát, không thấy hắn có động tác gì, trong lòng có chút thất vọng kì lạ, quay lưng lại nghiêng người nằm xuống giường đắp chăn gấm lên, nhìn chằm chằm hình thêu trên màn mà ngây ra.

Gió đêm thổi qua khiến cho đèn lồng đỏ trên hành lang khẽ lắc lư, ánh lửa trong đó cũng trở nên le lói hơn.

"Chàng..." Cố Hoài Du mở miệng, nàng muốn phá vỡ bầu không khí mà nàng cảm thấy có chút ngại ngùng này, nào ngờ đâu vừa mới nói được một chữ thì đột nhiên có một bàn tay đặt lên eo nàng, xoay người lại, nàng liền đối diện với đôi mắt đen láy của Tống Thời Cẩn.

"Đang xem gì vậy?" Hắn cúi đầu chôn vào hõm cổ nàng, giọng nói khàn khàn bên tai: "Hử?"

Hơi nóng phả qua như một sợi lông vũ, chen chúc vào trogn da thịt đi nhẹ qua tim, hô hấp của Cố Hoài Du cứng lại, nàng hoàn toàn không muốn trả lời, sao mà nàng có thể nói ra được chứ!
Lât người lại đè nàng xuống dưới, khi hai bờ môi cách nhau chỉ còn khoảng một đốt ngón tay, giọng nói của Tống Thời Cẩn mang theo sự dụ dỗ: "Không cần phải xem những thứ đó, nàng chỉ cần nhìn ta là đủ rồi."

Cố Hoài Du có chút lo lắng, khẽ mím môi lại, khoảnh khắc tiếp theo thì cánh tay của hắn đã lần theo vòng eo lên trên, vươn tới dưới cằm nàng, đầu ngón tay vuốt nhẹ, lúc hai bờ môi hơi hé thì một nụ hôn đã ập tới.

Hắn vừa mới uống rượu, nên trong nụ hôn còn mang theo hương vị mê người, môi lưỡi vẽ vời trong khuôn miệng nàng, Cố Hoài Du dần dần mất đi ý thức, bất giác, nút áo trên cổ đã bị mở ra, cổ áo mở rộng càng dễ dàng cho hắn hành động hơn.

Ngón tay nóng bỏng vuốt ve dọc theo sống lưng, kéo sợi dây thanh mảnh ở sau lưng, sau đó sợi dây rơi xuống phía trước.
Bờ ngực mềm mại mà một bàn tay không thể nắm trọn, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Cả người Cố Hoài Du run lên, đến cả đầu ngón chân của nàng cũng rụt lại, trong môi vang lên tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.

Trán Tống Thời Cẩn nhíu chặt, sau lưng đã có một lớp mồ hôi mỏng, hắn dựng người dậy, cởi lớp y phục nặng nề trên người ra vứt xuống đất.

Hai bờ môi chỉ cách xa nhau một chốc rồi lại dính sát lại, nụ hôn chạy dọc từ môi nàng xuống dưới cằm.

Hôn qua cần cổ mảnh khảnh của nàng, cùng với làn da trắng nõn mịn màng trước ngực, để lại những dấu ấn nhàn nhạt, cuối cùng dừng lại khẽ cắn.

Sau khi có danh phận chính thức, thì du͙ƈ vọиɠ bị nhẫn nại đến cùng cực kia cũng giống như nước lũ được mở ra cho tràn về, mang theo sự mạnh mẽ như sấm chớp mà phát tiết ra ngoài, không ai có thể ngăn cản được.
Cố Hoài Du không thể lùi về sau, nên chỉ khó chịu mà động đậy cơ thể, hai bàn tay nắm chặt lấy miếng trải giường.

Nhưng cũng chính vì vậy mà lại càng thuận tiện cho hắn cởi đi lớp váy áo đỏ rực.

Hơi lạnh chợt ùa đến khiến cho người nàng hơi nổi chút da gà, Tống Thời Cẩn thở nặng nề tách chân nàng ra, trầm giọng nói: "Đừng sợ."

Cố Hoài Du mở mắt ra, ánh nhìn vừa chạm đến người hắn thì vội vàng né tránh, ánh mắt hoảng loạn mà lại không biết nên nhìn đi đâu mới được.

Hai bàn tay bị hắn kéo lên ôm lấy cổ hắn, sự động tình vừa đủ, nên cũng không tính là đau lắm, nhưng mà Cố Hoài Du vẫn cấu vào lưng hắn trong khoảnh khắc ấy.

Giống như là một con thuyền cô độc trên dòng sông, nàng muốn nắm lấy thứ gì đó theo bản năng để tìm lấy một phương hướng chính xác.
Tống Thời Cẩn dừng lại, liều mạng mà cắn chặt răng, một hồi lâu sau mới nói: "Khó chịu lắm sao?"

Cố Hoài Du lắc đầu, khóe mắt ưng ửng hồng mang theo tia sáng, cơn đau ban đầu qua đi thì từ trong lòng nàng lại dâng lên một cảm giác kì lạ, đó là một cảm giác mà nàng chưa bao giờ trải qua.

Run rẩy, nhưng lại không phải là sợ hãi!

Nàng bất giác mà khẽ động đậy người, con ngươi Tống Thời Cẩn trở nên nguy hiểm hơn, nháy mắt, sợi dây lí trí đứt đoạn, hai tay nắm chặt lấy eo nàng, hắn triệt để chiếm hữu lấy nàng, va chạm thật mạnh để xóa tan đi những kí ức tăm tối xưa cũ đi.

Trong lòng trong mắt của Cố Hoài Du chỉ có mình Tống Thời Cẩn, suиɠ sướиɠ mang theo chút đau, từ đó bắt đầu một cuộc đời mới.

Hồng Ngọc và Lục Chi đứng hầu bên ngoài ngay từ khi nghe thấy tiếng thở nặng nề đầu tiên đã đỏ bừng mặt rồi lặng lẽ lui ra ngoài, chỉ để lại ngọn nến đỏ rực trong phòng tân hôn, bóng người dưới lớp màn mãi mà vẫn chưa tách nhau ra, cho tới tận đêm khuya.
Cuối cùng Cố Hoài Du sức tận lực kiệt, đến cả sức lực để mở mắt ra cũng không còn nữa, nàng nằm trong lòng Tống Thời Cẩn mà ngủ mê man.

*Sống: Ở đây chữ hán việt của sống là "Sinh" đồng nghĩa với chữ sinh con cái, sinh sôi. Cho nên câu hỏi ở đây cũng tượng trưng cho việc con đàn cháu đống sau này, như một lời chúc cho cặp vợ chồng mới.

Bình Luận (0)
Comment