Tường trắng ngói lớn, cửa sổ mày đỏ, trăng sáng treo trên cao, đóa hoa lê bị ngọn gió đem ngắt xuống, xoay vòng rồi rơi xuống đất. Đêm khuya nhiều sương, người gác đêm bên ngoài gõ chiêng ba cái.
Một tiếng gõ vang lên: "Canh ba rồi ~"
Tiếng nói kéo dài vang vọng, trong bóng đêm tĩnh mịch vô tận, khiến cho tiếng chó sủa vang lên không ngừng.
Cố Hoài Du nhanh nhạy, mở mắt ra theo bản năng, nàng nhìn xung quanh, đầu có có chút mơ hồ.
Cả sân không thắp đèn, nương theo ánh trăng yếu ớt vẫn có thể nhìn rõ. Trên nền đá xanh trong sân, từng vũng máu đã khô đến đen màu, hoa cỏ xung quanh bị giẫm nát, mùi máu tanh nồng nặc đột nhiên xộc vào mũi, đây là mùi mà nàng quen thuộc nhất.
Cửa lớn bị khóa lại, bậc thang ngay cửa có nhiều người ngang dọc chất chồng lên nhau. Những người đó sắc mặt xanh mét, biểu cảm đáng sợ đến vặn vẹo, mở to miệng, trên cổ có một vết thương sâu đến mức thấy được cả xương, máu trong người bị chảy hết.
Một đao chí mạng, ngay cả kêu cứu cũng không kịp.
Cố gia!
Đây là đêm diệt môn của Cố gia mười năm trước!
Kí ức bị giấu kín không bao giờ muốn nhớ lại kia bỗng hiện lên, Cố Hoài Du cảm thấy đây có lẽ là hiện tượng sự minh mẫn cuối cùng trước khi chết, đây là chuyện khó quên trong cuộc đời phù du của nàng.
Nếu không, hai mắt nàng đã mù, làm sao có thể nhìn thấy được nữa chứ?
Vừa muốn nhúc nhích, bàn tay bỗng nhiên cảm nhận được sự lạnh lẽo. Bàn tay run rẩy của Cố Hoài Du đưa đến trước mặt, vệt máu khô lại trong lòng bàn tay đang chầm chậm xảy xuống, vẽ ra một cái đuôi máu tanh tưởi.
Đây là chuyện gì?
Cảm giác quá rõ ràng, sự đau đớn khắp người, không khỏi khiến nàng nghi ngờ, chuyện này không phải là mơ.
Nhưng mà, sao có thể chứ!
Chính mình rõ ràng đã bị đâm mù mắt, tay chân bị chặt đứt, trước đó còn đang cảm nhận sinh mạng từ từ biến mất, sao vừa chớp mắt lại có thể quay về Cố gia chứ?
Ngây người một lúc lâu, nàng mới đột nhiên đứng dậy, không kịp để tâm đến sự đau đớn khắp người và vết dơ trên tay, chạy như điên về phía giếng nước ngây góc tường.
Ánh trăng tròn vành vạnh chiếu trên mặt nước, Cố Hoài Du nhìn chằm chằm vào bóng mình trong giếng nước, nàng rơi vào sự sợ hãi vô tận.
Hình ảnh chính mình trong giếng nước là dáng vẻ non nớt năm xưa, vẫn là những đường nét như xưa, vẫn là gương mặt to bằng lòng bàn tay, đuôi mắt đào hoa khẽ nhướn, mắt ngọc mày ngài, làn môi không tô điểm cũng đỏ thắm. Hai sợi tóc buông lơi bên má, giữa mái tóc là trâm bạch ngọc hoa hạnh ít ỏi, ngoài ra chẳng còn trang sức gì nữa.
Tất cả mọi thứ đều đang nói với nàng, đây là mười năm trước, là ngày mà tất cả mọi đau đớn bắt đầu!
Nàng nhéo mạnh chính mình một cái, nếu như là mơ, nàng hi vọng vĩnh viễn sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Trong một đêm, Cố Hoài Du ngồi bên giếng nước không dám nhúc nhích. Nàng không dám nhắm mắt, sợ rằng mở mắt ra lần nữa thì sẽ quay về sự chết chóc đầy tuyệt vọng trên bãi đất hoang vắng đó.
Màn đêm dần sáng, còn chưa đến giờ Mẹo, đầu hẻm liền vang lên tiếng chân ngựa cộc cộc, còn vang lên những tiếng bước chân vội vã, từ xa đến gần, cuối cùng thì dừng lại trước cửa Cố phủ.
Cánh cửa kêu cạch một cái, có người đến rồi.
"Xử lý sạch sẽ, đừng để lại chút dấu vết nào!"
"Vâng!"
Cố Hoài Du xoa xoa cổ, ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn, ánh mắt trở nên u ám không rõ.
Đúng rồi, sáng sớm hôm nay, Vinh Xương Vương phủ sẽ phái người đến xử lý thi thể sạch sẽ, sẵn tiện đón nàng về nhà.
Nàng của kiếp trước, cùng với mấy cái xác trải qua một đêm, sớm đã bị dọa đến mất sạch hồn vúa, chỉ cần thấy có người sống ở bên cạnh thì nàng liền như được người khác vớt ra từ trong nỗi sợ hãi vậy.
Ngơ ngơ ngác ngác được đón về vương phủ, tất cả mọi thứ đều vô cùng xa lạ với nàng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ tranh giành tình yêu thương với Lâm Tương. Những lời chửi mắng, những trận đánh đập cùng những lời dạy dỗ của Cố Thị đã khiến nàng từ tận đáy lòng cảm thấy chính mình sinh ra là kẻ thấp hèn từ lâu, cho dù được bay lên đầu ngọn cây cũng không thể trở thành phượng hoàng được.
Nàng cho rằng chỉ cẩn hoàn thành tốt bổn phận của mình, cẩn thận mà sống, cuối cùng thì sự cố gắng cũng sẽ giúp nàng được khổ tận cam lại. Nhưng mà, ai ngờ rằng, sự nhún nhường hết lần này đến lần khác của nàng lại đổi được sự hành hạ càng ngày càng khủng khiếp hơn.
Vương gia vương phi xem thường sự nhà quê của nàng, xấu hổ vì sinh ra đứa con như nàng, lại thêm sự cố gắng bồi dưỡng Lâm Tương biết bao nhiêu năm qua, có phải là con gái ruột hay không đã không còn quan trọng nữa rồi. Ca ca của nàng Lâm Tu Duệ thì thích Lâm Tương, nàng ta nói cái gì thì nghe cái đó, người khác không có quyền hỏi đến.
Chung sống bao nhiêu năm, Cố Hoài Du mới biết mình chính là kẻ đầu sỏ phá hoại gia đình hòa hợp này.
Còn Lâm Tương, từ ngày nàng trở về phủ thì chưa từng có sắc mặt tốt, sự nhường nhịn của nàng trong mắt nàng ta, chẳng qua cũng chỉ là âm mưu thâm trầm mà thôi.
"Tiểu thư."
Quản gia Lâm Lương tìm một hồi lâu mới tìm được Cố Hoài Du đang ngồi bên giếng nước, gọi vài tiếng nàng cũng không phản ứng lại, trong mắt đã hiện lên sự bực bội.
"Cố Đại tiểu thư!" Giọng nói của hắn ta mang theo chút giận dữ, muốn bước lên đẩy nàng, nhưng cúi đầu và đối diện với ánh mặt như ác quỷ của Cố Hoài Du thì đột nhiên hắn ta thu tay lại.
"Ta không điếc." Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đen láy dưới ánh đèn lấp lánh tia sáng, giống y đúc vương phi khi còn trẻ.
Lúc này lòng Lâm Lương bỗng cảm thấy lạnh lẽo, không tự chủ được mà run lên, nàng trời sinh ra dáng vẻ không giận mày uy, hắn sao lại dám quên mất, người này mới là tiểu thư đích thực!
Hắng hắng giọng, hắn ta nói: "Nô tài đến đón người về phủ."
Cố Hoài Du chỉ đứng bên cạnh miệng giếng, yên lặng nhìn hắn ta, đôi mắt đen láy như hầm băng lạnh lẽo, không một chút tia ấm áp, một hồi lâu nàng mới lên tiếng: "Ngươi là ai? Về là lại về phủ nào?"
Trong lòng Lâm Lương lạnh lẽo, sau đó lại nhíu mày lại, có chút không vui mà nói: "Tiểu nhân là quản sự của phủ Vinh Xương Vương, Lâm Lương, phụng mệnh của vương gia vương phi, xin tiểu thư đi theo nô tài một chuyến."
Tay chân của người được Vương phủ phái đến rất nhanh nhạy, trong chốc láy đã thu dọn sạch sẽ tàn cục, thậm chí cả những vết máu trên mặt đất cũng dùng khăn ướt lau sạch sẽ, trừ việc mùi máu tanh còn vẩn vơ trong không khí cùng với hoa cỏ không kịp sửa chữa lại thì quả thực nơi này không để lại chút dấu vết gì.
"Mời ngài." Lâm Lương nhìn nàng nói.
Xe ngựa đi ra khỏi con hẻm đá xanh, cửa lớn Cố gia đóng lại vang lên tiếng kẽo kẹt, đóng chặt lại tất cả quá khứ. Bánh xe lăn đều, Cố Hoài Du nhìn màn xe lắc qua lắc lại, trong ánh mắt mang theo sự điên cuồng và thù hận.
Nếu như ông trời đã cho nàng cơ hội làm lại một lần nữa, vậy thì nàng sẽ làm một ác quỷ từ địa ngục quay về báo thù, mỗi một chuyện trong kiếp trước, nàng đều sẽ đòi lại hết từ những người kia!
Lâm Lương ngồi vào vị trí đánh xe liếc nhìn xe ngựa một cái, trong lòng có chút tò mò. Theo lý mà nói Cố Hoài Du này còn chưa cập kê, trong một đêm tận mắt nhìn thấy cha nương và người hầu trong nhà chết hết sạch, lại trải qua một đêm với cả sân viện đầy xác chết như vậy, cho dù thế nào thì cũng không thể hành động như vậy được.
Trong lời nói mặc dù có chút lạnh lùng, nhưng không thấy được sự sợ hãi, bình tĩnh ung dung như vậy, lẽ nào là sự uy nghiêm có từ trong máu?
Thở dài một hơi, Lâm Lương mới suy nghĩ ra, kế hoạch của Quận chúa nhà mình e là thất bại rồi.
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, quay đầu thì liền nhìn thấy phía trước có một đoàn xe ngựa chầm chậm đi đến, kiệu tám người nâng trước sau có khoảng hai mươi người, kiệu còn là kiệu ngự ban, kiệu màu vàng sáng thêu kì lân, sinh động như thật.
Ngày nay còn ai khác mà dám huênh hoang như vậy chứ!
Trong lòng hắn ta kinh ngạc, vội vàng kêu xa phu dừng xe ngựa đứng sang một bên, muốn đợi cho người đối diện đi qua trước, nhưng lại không ngờ rằng chiếc kiệu kia dừng trước mặt hắn ta.
"Người của Vình Xương Vương phủ, đây là..." Cách màn kiệu, người bên trong không nhanh không chậm mà nói, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần lạnh lẽo.
Lâm Lương vội càng nhảy xuống xe ngựa, cúi người đặt hai tay ngang trán, "Bẩm đại nhân, tiểu nhân phụng mệnh vương gia, đi đón chủ nhân nhà nô tài về phủ."
"Ồ, sao ta lại không biết gần đây thế tử và quận chúa ra khỏi phủ nhỉ?"
"Chuyện này..."
Bụng dạ Lâm Lương run lên, đón Cố Hoài Du trở về, chuyện thiên kim vương phủ lưu lạc bên ngoài này cũng không định giấu diếm ai, nên hắn ta dứt khoát bước lên trước nhỏ giọng nói với người trong xe ngựa: "Đại nhân hiểu lầm rồi! Người trong xe ngựa không phải là quận chúa và thế tử nhà nô tài, mà là nhị tiểu thư song sinh với quận chúa mười lăm năm trước, bởi vì lúc nhỏ yếu ớt, chưa đầy tháng liền được đưa đến nhờ Phật Tổ của miếu Tĩnh Từ thuộc Lâm Châu phù hộ."
Đây là cách nói mà vương gia và vương phi đã chuẩn bị sẵn từ trước, thời này nếu như những nhà cao cửa rộng có con thân thể yếu ớt, có dấu hiệu sẽ chết sớm, thì đa số sẽ bí mất đưa con gửi gắm vào trong miếu, cầu nguyện Phật Tổ thương xót, đợi đến lúc cập kê mới đón về nhà, sau đó báo cho người trong gia tộc.
"Đây cũng là một chuyện tốt." Lời nói của người trong kiệu vừa vang lên, liền có người vén màn kiệu thay hắn.
Trong chiếc kiệu xa hoa mềm mại được trải sẵn một lớp đệm êm, cánh tay Tống Thời Cẩn gác lên một chiếc gối ngọc, một tay đỡ lấy trán, đôi mắt hoa đào cười như không cười, nhưng lại khiến cho người khác cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra từ trong xương cốt của hắn.
Lâm Lương nuốt nuốt nước miếng, lúc hắn ta biết đến Tống Thời Cẩn, thì hắn đã nổi danh khắp chốn quan trường rồi.
Ai ai cũng biết hắn âm hiểm độc ác, có thù tất báo, chỉ cần đắc tội với người của hắn thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt. Nhưng mà Hoàng thượng lại nhìn trúng hắn, giao cho hắn trách nhiệm nặng nề. Hiện nay hắn như mặt trời ban trưa trên triều đình, không ai dám đắc tội với hắn, ngay cả vương gia nhà hắn ta cũng phải nhường nhịn Tống Thời Cẩn ba phần.
Tất cả mọi chuyện là cũng bởi vì hắn ra tay quá mức tàn độc, không có ai chống lưng mà vẫn nắm được quyền cao chức trọng, quân vương cũng không nghi kị gì hắn.
"Tiểu thư!" Thấy hắn không có ý định đi, Lâm Lương mới xoay người lại gõ gõ xe ngựa, nhỏ giọng nhắc nhở, "Mau chào Tống Đại nhân!"
Cố Hoài Du nhíu mày lại, kiếp trước nàng trực tiếp được Lâm Lương đón về phủ Vinh Xương Vương, trên đường không có trắc trở gì, sao kiếp này lại đột nhiên xuất hiện một Tống Đại nhân? Nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn đứng dậy vén rèm xe ngựa lên.
Chỉ liếc mắt một cái, Tống Thời Cẩn liền ngồi thẳng người dậy, bàn tay đang đỡ lấy trán cũng buông thõng xuống, ống tay áo to lớn che đậy không ai nhìn thấy được ngón tay đang nắm chặt đến mức trắng bệch của hắn.
Đây là Cố Hoài Du của hắn, Cố Hoài Du vẫn còn sống sờ sờ trước mặt hắn!
Nàng lớn hơn bé gái trong trí nhớ một chút, cũng xinh đẹp hơn rất nhiều, quần áo thô sơ trên người nàng cũng mang lại cảm giác thoải mái, chỉ là vệt máu trên gấu váy, nhìn thật chướng mắt.
"Lâm Tiểu thư." Ánh mắt hắn sáng lên, giấu đi sự quyến luyến trong đáy mắt, cố gắng bình ổn lại cảm xúc, chào hỏi một cách khá lạnh nhạt.
"Dân nữ Cố Hoài Du, tham kiến Tống đại nhân."
Ánh mắt Tống Thời Cẩn lấp lánh, "Cố Hoài Du, tên hay."
Miệng hắn lẩm bẩm hai lần, ánh mắt khóa chặt trên người nàng. Cố Hoài Du cúi đầu, trong lòng lại có một cảm giác kì lạ, người trước mặt này dường như đã từng quen biết, nhưng nàng lại không nhớ được đã gặp ở đâu.
Yên lặng không một tiếng động, hắn không lên tiếng, không ai dám lên tiếng, Lâm Lương ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Mạc Anh đứng bên cạnh kiệu lấy hết dũng khí, lựa thời cơ lên tiếng: "Đại nhân, thời gian không còn sớm nữa, Hoàng thượng vẫn đang đợi ngài!"
Tống Thời Cẩn không nhìn hắn, ánh mắt đặt trên người Cố Hoài Du không mang theo sự lạnh lùng, đáy mắt là những ngọn sóng lớn đang nổi dậy.
Nàng không nhận ra hắn nữa rồi...
Một hồi lâu, Mạc Anh mới nghe thấy Tống Thời Cẩn mở miệng.
"Đi thôi!"
Mạc Anh tò mò, nghiêng mặt nhìn người trong kiệu, sao sáng nay lúc ra cửa tâm trạng còn rất tốt, mà vừa mới chớp mắt lại âm trầm khó đoán rồi?
Bỏ đi bỏ đi, tâm tư của Đại nhân nhà mình hắn có bao giờ đoán được đâu.
Đợi người đi xa rồi, Lâm Lương mới thả lỏng người ra, vừa rồi Tống Thời Cẩn nhìn chằm chằm, đến bây giờ chân hắn ta còn mềm nhũn đây này. Bước lên xe ngựa một lần nữa, hắn ta dẫn Cố Hoài Du quay về vương phủ.
Ánh mắt trời cuối cùng cũng xuyên qua tầng mây, ánh sáng vàng rực rỡ chiếu rọi khắp nói, Cố Hoài Du dựa vào tường xe ngựa, trong lòng lại càng thêm tò mò.
Vinh Xương Vương phủ từ khi Lâm Tu Duệ ra đời liền có chút dấu hiệu sẽ phát triển không ngừng, lại thêm mang danh là hoàng thân quốc thích, Lâm Lương là quản gia của vương phủ luôn mắt cao hơn đầu, nàng chưa từng thấy qua dáng vẻ run rẩy sợ sệt của hắn ta khi nãy.
Lật lại hết trí nhớ trong kiếp trước, nàng cũng không tìm ra được, Tống đại nhân này rốt cuộc là ai!
"Bỏ đi!"
Nàng thở dài một hơi, có lẽ kiếp trước nàng bị nhốt trong vương phủ nên chưa từng nghe danh Tống Đại nhân cũng là chuyện thường.
Chuyện quan trọng trước mắt là, xe ngựa sắp đến vương phủ rồi, nàng nên dùng dáng vẻ gì để đối diện với đám người xưa giả vờ giả vịt, cao ngạo khinh thường người khác kia đây?