Sắc đêm như là một hũ mực không hòa tan được, vầng trăng cong như lưỡi liềm treo trên cao, tiếng ve kêu râm ran, ánh nên le lói chiếu trên mặt Cố Hoài Du tạo nên chỗ sáng chỗ tối. Sau khi Trần Uyên châm cứu ba lần, thì tình hình của nàng đã đỡ hơn rất nhiều, bây giờ hô hấp cũng ổn định hẳn rồi, nàng chỉ là đang ngủ một cách yên lặng mà thôi.
Lâm Chức Yểu bê một cái ghế ngồi bên giường, hai cánh tay để trên cạnh giường đỡ lấy mặt nàng rồi nhìn chằm chằm Cố Hoài Du, niềm hi vọng duy nhất trong lòng nàng bây giờ là, Cố Hoài Du có thể nhanh chóng tỉnh lại, nếu như muội ấy bị điên thì cả đời này e là nàng sẽ sống mãi trong sự hối hận mất.
Lục Chi đứng hầu bên cạnh, thấp giọng khuyên nhủ: "Đêm đã khuya rồi, Đại tiểu thư người đi nghỉ ngơi trước đi, chỗ này đã có nô tỳ trông coi rồi."
Lâm Chức Yểu không quay đầu lại, phất phất tay nói: "Không cần, nếu như ngươi mệt thì cứ đi nghỉ trên sạp trước đi, không nhìn muội ấy tỉnh lại, ta không yên tâm."
Tiếng y phục ma sát khẽ vang lên, giọng nói của Lâm Tu Ngôn vang lên sau lưng hai người: "Muội ra ngoài với ta một lát!"
Lâm Chức Yểu ngây người, sau đó đứng dậy, cúi gằm đầu đi theo Lâm Tu Ngôn ra khỏi phòng.
Trong Tống phủ đã bắt đầu thắp đèn lên, đèn bát giác bị gió thổi đung đưa không ngừng, trong ánh đèn mờ mờ sắc mặt của Lâm Tu Ngôn rất khó coi. Lâm Chức Yểu xưa nay không sợ ai cả, nhưng chỉ cần Lâm Tu Ngôn trầm mặt xuống, thì không hiểu tại sao khí thế của nàng lại giống như là trái bong bóng bị lủng lỗ, không còn chút không khí nào bên trong cả.
"Ta hỏi muội, hôm nay muội đi đâu?"
"Theo... Theo dõi Trần Uyên." Lâm Chức Yểu nhìn chằm chằm mũi chân mình, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Lâm Tu Ngôn cau mày lại, trách: "Lớn tiếng lên!"
Vai Lâm Chức Yểu run lên, giọng nói lớn thêm hai phần: "Theo dõi Trần Uyên."
Lâm Tu Ngôn cắn chặt răng, cơn giận đến bên bờ môi, hắn cười lạnh nói: "Muội giỏi lắm rồi ha, có biết là mình đang làm gì không hả?" Lá gan của Lâm Chức Yểu lớn, hắn vẫn luôn biết, nhưng mà hắn không ngờ rằng nàng lại ngông cuồng đến mức đó, dám học theo người ta đi theo dõi kẻ khác, bản thân nàng làm xằng làm bậy thì cũng thôi, lại còn cố tình dẫn theo Cố Hoài Du nữa chứ.
Lâm Chức Yểu cúi gằm đầu, cằm nàng dường như sắp dính lên cổ luôn rồi, sợ hãi nói: "Muội chỉ là muốn, nhìn thử Trần Uyên... Nhưng mà đi một mình thì ngại, nên mới gọi Hoài Du muội muội theo."
Lâm Tu Ngôn nghe vậy, tức đến mức nói không nên lời, đương nhiên là hắn đã hiểu lầm ý của nàng, đưa tay chọt chọt cái trán của nàng, hắn nghiêm giọng: "Qua vài ngày nữa thì đã đến lúc xem mắt... muội... Tự mình làm bậy thì cũng thôi đi, còn kéo theo Tam muội nữa!"
Siết chặt nắm tay, Lâm Tu Ngôn thở phì phò một lát mới có thể nhịn lại nỗi xúc động muốn bổ đầu nàng ra ngay lập tức để xem bên trong đó có chứa thứ gì.
Nghe kể về dáng vẻ lúc ban ngày của Cố Hoài Du, hắn vừa đau lòng, lại vừa tức Lâm Chức Yểu.
Hắn chỉ có một muội muội ruột thịt mà thôi, nếu như nói là không để ý đến chuyện hôn sự của nàng thì chắc chắn là giả rồi. Sau khi Giang Thị nói với hắn là có ý muốn kết thân của Trần gia thì Lâm Tu Ngôn đã sai người đi nghe ngóng về Trần Uyên rồi.
Cuộc đời của Trần Uyên không tệ, bề ngoài thì bình thường, nhưng bản thân hắn lại là một người cực kì có tài, học được gần chín phần y thuật của Tôn lão tiên sinh. Hắn không có lòng với quan chức, chỉ muốn đi con đường sai lệch mà Vương Thị vẫn luôn nói đến, nhưng mà Lâm Tu Ngôn lại không nghĩ như thế.
Tính tình của Lâm Chức Yểu có chút tùy tiện, xưa nay ghét bị người khác gò bó, cũng không muốn giả dối và luồn cúi như những thiên kim quý tộc khác. Tuy rằng là muội muội ruột của mình, nhưng hắn cũng biết, tính cách này của Lâm Chức Yểu, không phải là người có thể trở thành chủ mẫu quản lí nhà cửa, nên như thế thì cũng coi là khá thích hợp với Trần Uyên.
Lâm Chức Yểu mím môi, ngẩng đầu nhìn Lâm Tu Ngôn một cái, lại cúi đầu nói: "Cũng bởi vì sắp xem mắt, nên muội mới đi xem..."
Lâm Tu Ngôn vừa muốn nói chuyện, thì thấy có một bóng người đang bước đến từ xa, đợi cho người đó đến gần rồi thì hắn mới nhìn rõ được người đó là Trần Uyên, thật là không thể nói xấu sau lưng người khác được mà!
"Về nhà ta sẽ tính sổ với muội sau!" Nói xong câu này, Lâm Tu Ngôn bèn đi về phía Trần Uyên.
Bên này, huynh muội hai người vừa bước chân ra khỏi cửa thì Cố Hoài Du liền bắt đầu trở nên không bình thường rồi. Lục Chi đang chuẩn bị bưng nước nóng để trên cái giá ở bên cạnh thì nghe thấy nàng khẽ hừ một tiếng nên vội vàng chạy qua.
Đầu của Cố Hoài Du đau như muốn nứt ra, những hình ảnh rực rỡ kia cứ liên tục hiện lên, nàng cố gắng giẫy giụa để mở mắt ra, nhưng chỉ nhìn thấy Tống Thời Cẩn mặt mũi dịu dàng, hắn mặc bộ áo bào quan lại màu tím, bên eo đeo thắt lưng bằng bạch ngọc, dáng vẻ hiền hòa đường hoàng, hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ hiện tại.
Vẫn là những cảnh mà nàng thường hay mơ thấy, vẫn là ngôi mộ nhỏ đó, sau khi Cố trạch bị bao vây, điều chờ đợi Tống Thời Cẩn chính là vạn tiễn xuyên tim, chỉ là lần này không như thế nữa, khoảnh khắc mà Cố Hoài Du chạy về phía Tống Thời Cẩn, thanh kiếm đã giơ lên một nửa bỗng tan biến như khó mây, còn trong tay nàng lại cầm một cây trâm.
Phía dưới là mảnh ngọc vỡ treo lủng lẳng, chiếu ra tia sáng lạnh lẽo, sau đó nàng thấy chính mình giơ cây trâm lên đâm vào lồng ngực Tống Thời Cẩn.
Máu tươi bắn trên y phục nở rộ thành những đóa hoa diễm lệ, Tống Thời Cẩn khó tin mà mở to mắt nhìn chằm chằm, sau khi nhìn rõ được người đâm hắn thì lại chợt nở một nụ cười bằng một bờ môi trắng bệch.
Hắn đưa tay về phía nàng: "Những gì ta nợ muội, dùng cả đời để trả, có được không..."
Bàn tay run rẩy giơ lên, khó khăn lắm mới chạm đến lòng bàn tay nàng, thì tay của hắn lại chợt buông thõng xuống.
Cố Hoài Du như là bị sét đánh, ngây người giơ hai tay ra, máu tươi lạnh lẽo đã bắn đầy lòng bàn tay nàng, chói mắt đến độ bốc cháy. Chính đôi bàn tay này đã giết đi người duy nhất mang đến sự ấm áp cho nàng.
"Tống Thời Cẩn!" Hét lên một tiếng, Cố Hoài Du ngồi bật dậy trên giường.
Ánh nến chiếu vào trong mắt, bầu trời xanh đã chuyển thành màu đen, hình ảnh giao thoa nhau dần biến mất, ý thức cũng dần quay trở lại.
Lục Chi mừng muốn bật khóc, lại thấy Cố Hoài Du ngồi ngây người trên giường, không biết là nàng đã tỉnh táo lại hay chưa, chỉ đành hỏi dò: "Tiểu thư, người tỉnh rồi?"
Cố Hoài Du giống như là không nghe thấy gì cả, nàng đưa tay muốn vén chăn lên, thì cơn đau từ đầu ngón tay truyền đến. Nàng đưa tay lên xem, trên đầu ngón trỏ đã được quấn băng, có chút máu thấm ra ngoài, đó là vết thương nàng dùng đầu trâm đâm vào để ép mình duy trì sự tỉnh ráo.
Đối với tất cả những chuyện xảy ra trong ban ngày, không phải là Cố Hoài Du không nhớ gì, chỉ là hiện thực và giấc mơ trùng lặp vào nhau, nàng không phân biệt được là quá khứ hay hiện tại. Thậm chí cả cơn đau tê tê trên cổ cũng đang không ngừng nhắc nhở chính nàng, cây trâm đó thật sự đã đâm vào lồng ngực Tống Thời Cẩn.
"Tiểu thư?" Lục Chi lại gọi một lần nữa.
Cố Hoài Du chầm chậm nghiêng đầu, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng không có chút ngơ ngẩn nào, nàng mấp máy miệng, có chút ngây người, cảm giác thơ thẩn giữa hai đời vẫn còn đó đây.
Một lát sau, nàng đột nhiên vén chăn nhảy xuống giường. Lúc này nàng mới phát hiện là mình đã được thay quần áo, kích cỡ vừa người, vải mềm mại lại quý giá, giống như là được đặt may cho nàng vậy, nhưng mà ngày thường nàng chưa từng thấy bộ y phục này mà.
"Đây là?" Nhấc ống tay áo lên, Cố Hoài Du hỏi.
Lục Chi khẽ ngây ra, nghĩ một lát rồi nói: "Sau khi người hôn mê, Tống đại nhân đã sai người đón nô tỳ qua đây, buổi tối lúc cho người uống thuốc thì làm dơ y phục nên nô tỳ đã thay cho người."
Cố Hoài Du khàn giọng hỏi: "Huynh ấy đâu?"
Sắc mặt Lục Chi thay đổi, sau đó miễn cưỡng cười cười: "Tống đại nhân... Không sao, tiểu thư, người đói rồi đúng không, hay là nô tỳ đi chuẩn bị chút gì đó cho người ăn."
Trong lòng Cố Hoài Du thắt lại, có một cảm giác không tốt lắm vấn vương trong lòng nàng. Trí nhớ của nàng quá loạn, nàng chỉ nhớ là nàng đã đâm Tống Thời Cẩn một trâm, chiếu theo vị trí lúc đó, chỗ mà nàng đâm trúng, chắc là vị trí trái tim.
Không nghĩ nhiều, nàng chạy vụt ra khỏi cửa, tiện tay kéo một nha hoàn làm việc vặt nói: "Dẫn ta đi tìm Tống Thời Cẩn!"
Tiểu nha hoàn bị dọa cho hết hồn, người làm trong viện đã nhận được lệnh cấm nói ra, nhưng mà dáng vẻ lo lắng củaTống Thời Cẩn lúc ôm vị tiểu thư cao quý này về khiến cho tất cả mọi người trong viện đều nhìn thấy, nên liền buông bỏ công việc trong tay xuống.
"Vâng."
Trong phủ rộng lớn chỉ còn tiếng ve kêu râm ran, không có chút âm thanh nào nữa. Cố Hoài Du mím chặt môi dưới ánh trăng trắng bệch, đi theo sát bước chân của tiểu nha hoàn, Lục Chi đi theo sát phía xa, đi theo đuôi nàng.
"Tiểu thư, đây chính là viện của Tống đại nhân." Bước chân của tiểu nha hoàn dừng lại trước cửa, trong phủ quy định nghiêm ngặt, phòng của Tống Thời Cẩn là cấm địa, không cho phép người khác tùy tiện bước vào, thậm chí cả người quét dọn trong viện cũng đều được huấn luyện kĩ càng.
Đến trước cửa, Cố Hoài Du lại có chút chần chừ, cả một sân viện chỉ có một căn phòng là sáng đèn, rừng cây rậm rạp chìm trong ánh trăng, thê lương cô tịch, nàng cảm nhận được chút mùi tiêu điều.
Cù Điệt và Mạc Anh đứng canh ở cửa, thấy nàng đi đến, nhìn nhau một cái rồi chắp tay nói: "Tham kiến Cố tiểu thư."
Đối với việc nàng tỉnh lại không hề có chút bất ngờ nào hết.
Hít sâu một hơi, Cố Hoài Du mới nhấc chân bước vào trong viện, gật đầu với việc hành lễ của hai người xong mới có chút lo lắng mà hỏi: "Tống đại nhân đâu?"
Cù Điệt khịt khịt mũi, lấy ống tay áo lau khóe mắt, trầm giọng nói: "Ở bên trong ạ."
Thấy dáng vẻ của hắn như thế, trong lòng Cố Hoài Du thầm bảo không hay: "Có phải là huynh ấy bị thương rồi không?"
Cù Điệt gật đầu, cắn chặt răng, đến cả cơ bắp dưới cằm cũng đang run rẩy: "Phải... Người... Ầy, người vào trong xem đi."
Có thể khiến cho một nam nhân to lớn khóc thành như thế này, chắc là tình hình của Tống Thời Cẩn không ổn lắm rồi. Trong lòng Cố Hoài Du thắt lại, nhanh chóng bước lên bậc thang, nên nàng vẫn chưa kịp nhìn thấy biểu cảm kì lạ như muốn vỡ tung của Mạc Anh.
Trong căn phòng trang nhã, trong tay Tống Thời Cẩn cầm một cái khăn sạch, đang cố gắng vòng qua vai lau vết thương, cánh cửa phòng đột nhiên bị mở ra, hắn không vui mà nhíu mày lại, nhưng sau khi nhìn rõ người đến là ai thì liền thay đổi sắc mặt, trong ánh mắt vui sướng vạn phần, nhanh tay léo phần áo đã cởi được một nửa lên.
"Muội tỉnh rồi?"
Môi hắn trắng bệch, chỗ cổ áo còn chưa buộc chặt, lộ ra bờ ngực để hờ và xương quai xanh tinh xảo. Bởi vì hắn luyện võ quanh năm nên trên người không có chút thịt dư nào, thân hình cao gầy mang theo một sức mạnh ẩn giấu.
Cố Hoài Du không tự tại mà nghiêng đầu đi, mắt nàng nhanh chóng chớp chớp mấy cái, gương mặt nàng đỏ lựng từ cổ đến mặt, thậm chí đỏ cả hai tai.
"Xin lỗi." Nàng nói. Bây giờ nàng mới phản ứng lại, có lẽ là nàng bị hai người bên ngoài cửa lừa mất rồi.
Tống Thời Cẩn nhìn bóng lưng nàng, ánh mắt lóe lên: "Chỉ cần muội không sao là được rồi."
"Đợi huynh làm xong, muội lại đến thăm huynh." Nhanh chóng vứt lại câu này, Cố Hoài Du xoay người muốn đi ra ngoài.
Tình cảnh này thật là ngại quá đi!
Vừa mới nhấc chân lên, chợt nghe thấy tiếng hừ nhẹ sau lưng, Cố Hoài Du xoay đầu lại theo bản năng, thì chợt thấy người Tống Thời Cẩn hơi lắc lư, một tay chống trên bàn, biểu cảm trên mặt có chút đau đớn, răng cắn chặt lại đến mức trên trán cũng đổ mồ hôi.
"Huynh không sao chứ?" Nàng có chút lo lắng.
Một hồi sau, Tống Thời Cẩn mới ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: "Không sao, chút vết thương nhỏ mà thôi. Chỉ tại xử lý vết thương trễ nên hơi đau."
Kẻ đầu têu gây tội là Cố Hoài Du muốn ra khỏi đây, nhưng lại có chút không đành lòng. Vết thương là do nàng gây ra, làm chậm trễ việc chữa thương cũng là do nàng, những lời mà hắn nói trong lúc mê man, nàng hoàn toàn có thể nghe thấy, cũng bởi vì sự an ủi lòng người đó mà nàng mới có thể thoát ra khỏi giấc mơ, giãy giụa ra khỏi bóng tối.
"Một mình huynh có được không?" Cố Hoài Du chỉ vết thương trên vai hắn, vừa nãy lúc vào phòng hắn để hở một bên vai, những gì nên nhìn hay không nên nhìn thì nàng cũng đã nhìn thấy hết rồi.
Tống Thời Cẩn gật gật đầu: "Được." Nói xong, dường như là muốn chứng minh hắn có thể làm được, lại cầm lấy cái khăn sạch vòng qua vai lau sơ qua, chỉ là lúc nhấc tay lên, thì khó tránh khỏi động đến vết thương, nỗi đau trên mặt hắn không hề giả dối chút nào.
Cố Hoài Du cắn răng, xoay người: "Để muội giúp huynh."