Nhìn Tống Thời Cẩn gần như là sải bước chạy theo Cố Hoài Du, Vệ Thanh Nghiên lấy ống tay áo lau máu cắn trên bờ môi.
Nữ tử thân hình yểu điệu kia không hề quay đầu lại mà bước thẳng về phía trước, giống như là thiếu nữ đang giận dỗi với tình lang, nam tử cao lớn thẳng tắp đuổi theo phía sau chạy tót theo sau, giống như là nam tử đang đuổi theo thê tử để xin lỗi, Vệ Thanh Nghiên đột nhiên nghĩ tới cảnh này, bức tranh trước mặt ấm áp đến kì lạ, nhưng lại khiến cho nàng ta tức đến ói máu.
Ánh mắt tối lại, như là cơn gió lạnh, muốn dìm chết người. Bên cạnh Tống Thời Cẩn nếu như vẫn chưa có ai, nàng ta còn có cơ hội đi giành, chỉ cần hắn yêu nàng ta, thì Phụ hoàng cũng sẽ không ngăn cản, nhưng mà bây giờ, giữa đường nhảy ra một Cố Hoài Du, trở thành hòn đá vướng chân nàng ta trên con đường này.
Nếu đã ngáng đường, vậy thì đập vỡ nó là được.
"Ca ca." Vệ Thanh Nghiên đột nhiên quay đầu lại: "Quan hệ giữa Cố Hoài Du và Lâm Tu Duệ với Lâm Tương có phải là không tốt không?"
Vệ Tranh ngây ra, cũng nhìn chằm chằm bóng lưng của Tống Thời Cẩn, "Vậy thì làm cho quan hệ của họ tốt lên thôi."
Vệ Thanh Nghiên ngây ra, "Tại sao?"
"Muội đừng lo." Vệ Tranh vứt lại một câu, "Về phủ đi."
Vệ Thanh Nghiên cắn cắn răng, không lo thì không lo, huynh làm chuyện của huynh, muội làm chuyện của muội, nếu như quan hệ không tốt, thì làm cho nó tệ hơn là được.
"Nghe nói Lâm Tương bị phỏng rồi?" Đuổi theo Vệ Tranh, Vệ Thanh Nghiên hỏi.
Vệ Tranh gật đầu: "Ừ, được một thời gian rồi, có lẽ là bị phỏng khá nặng, đã lâu rồi không có tin tức của nàng ta."
Nói ra thì, tính cách đó của Lâm Tương, cũng khá là giống với người muội muội này của hắn ta.
Vệ Thanh Nghiên nghĩ một lát: "Vậy muội đi thăm nàng ta vậy."
Chuyện này Vinh Xương Vương phủ giấu rất kĩ, không để lộ chút tin tức nào ra ngoài, mọi người chỉ biết là Lâm Tương bởi vì bị thương mà tịnh dưỡng trong phủ, thậm chí cả Lâm Tu Duệ cũng cực ít khi xuất hiện trước mặt người ngoài, nguyên nhân trong đó cũng có thể đoán được, chắc là do Lâm Tương bị thương quá nặng, mới không thể ra ngoài.
Bước chân Vệ Tranh chững lại: "Muội muốn làm gì?" Người muội muội này của hắn ta vẫn luôn mắt cao hơn đỉnh, quan hệ với Lâm Tương chẳng qua cũng chỉ giao thiệp vài lần vậy thôi, nhưng lúc này lại nói muốn đi thăm Lâm Tương, nghĩ cũng biết được là chắc chắn không có ý tốt gì.
Vệ Thanh Nghiên liếc hắn một cái: "Không làm gì cả, chỉ thăm hỏi đơn giản thôi cũng không được sao?"
Vệ Tranh thấp giọng nói: "Muội đừng có mà gây họa gì cho ta, Cố Hoài Du, muội không được đụng tới!"
Ánh nhìn của Vệ Thanh Nghiên dừng lại trên mặt hắn ta đôi chốc, kinh ngạc nói: "Huynh có ý gì?"
"Không có ý gì cả." Vệ Tranh lại bước đi: "Tóm lại muội đừng có đi trêu chọc nàng ta."
Bước ra khỏi con hẻm, bực bội cắm đầu đii một hồi lâu, cuối cùng Cố Hoài Du mới bước chậm lại, nặng nề thở dài một hơi.
Lục Công chúa chức cao quyền lớn có người che chở cho, không phải là người mà nàng có thể dây vào, lúc nãy cũng không biết là làm sao nữa, đầu nóng lên cứ muốn nói cho thắng nàng ta mà thôi. Bây giờ thì hay rồi, một đống bừa bộn ở Lâm phủ còn đang đợi nàng đi thu dọn, thì lại có thêm một Lục Công chúa hung tàn, thực sự là tai họa đến bất ngờ mà.
Ảo não đấm đấm ngực chính mình, trong lòng thầm than, sự bình tĩnh thường ngày đâu mất rồi? Bị chó ăn rồi à!
Tiếng cười nhẹ vang lên sau lưng, Tống Thời Cẩn thấp giọng nói: "Còn đấm nữa, là ngốc thật đó."
Cố Hoài Du đột nhiên xoay người lại, liếc nhìn Tống Thời Cẩn đầu mày đuôi mắt đều là ý cười. Đúng, không sai, lí trí của nàng đúng là bị chó gặm mất rồi.
Chỉnh lại biểu cảm, Tống Thời Cẩn nhắc nhở: "Con người Lục Công chúa này, có thù tất báo, muội cẩn thận chút."
Cố Hoài Du giận bừng bừng mà trừng mắt với hắn: "Còn không phải là tại huynh sao?"
Khóe môi Tống Thời Cẩn khẽ nhếch lên, giọng nói hơi khàn, hoàn toàn đồng ý với cách nói của nàng: "Ừm, muội chịu thiệt thòi rồi."
Trải qua chuyện này, sự ngại ngừng giữa hai người khi nãy biến mất sạch sẽ, Cố Hoài Du liếc nhìn vài lần Tống Thời Cẩn, thầm than, ai nói chỉ có hồng nhan mới họa thủy chứ.
"Họa thủy?" Ánh mắt Tống Thời Cẩn rơi trên mặt nàng, cười khẽ: "Đúng là khá họa thủy thật."
Cố Hoài Du chậc chậc vài tiếng, sao mà sau khi hai người đâm thủng tầng giấy mỏng manh kia, Tống Thời Cẩn giống như là thay đổi tính cách cả người vậy nhỉ, sự yên tĩnh trầm mặc của hắn cũng bị chó gặm rồi sao?
"Huynh nói với muội về Lục Công chúa đi." Sự hiểu biết của nàng về Lục Công chúa còn khá ít, chỉ đành xin Tống Thời Cẩn giúp đỡ. Biết người biết ta mà, nàng không thể đánh một trận mà không có chuẩn bị gì cả, nếu như đối phương đã hận mình rồi, thì né cũng không thể né, Cố Hoài Du chỉ đành nghênh chiến thôi.
Tống Thời Cẩn đột nhiên duỗi tay, vỗ về dọc theo những sợi tóc sau gáy, sự mềm mại như chạy thẳng vào tim, ánh mắt kiên định nhưng lại vang mang theo chút sát khí khó hiểu: "Muội yên tam, có ta đây." Cho dù là chết đi, mãi mãi rơi vào bóng đêm, lần này, hắn cũng nhất định sẽ bảo vệ nàng an toàn.
Cảm giác khác lạ truyền đến từ sau gáy, sự run rẩy chạy dọc theo sống lưng, tình ý trong mắt hắn quá nồng nàn, trong đầu Cố Hoài Du có quá nhiều hình ảnh lướt qua, cuối cùng không thể không nghiêng đầu mà né tránh, cất bước chân một lần nữa: "Bản thân muội cũng phải chuẩn bị kĩ chứ."
Tống Thời Cẩn gật gật đầu, bàn tay sau lưng làm một cái động tác, ám vệ nháy mắt liền bắt đầu vực dậy tinh thần, chú ý xung quanh.
Bắt đầu nói từ gia thế của Đức Phi, đến thế cục liên quan trong triều đình hiện nay, và địa vị của Vệ Tranh và Vệ Thanh Nghiên trong lòng Hoàng đế, những bí mật cuộc đời nàng ta, chi tiết rõ ràng, không giấu giếm chút nào.
Sau khi nghe xong, ánh mắt Cố Hoài Du có chút phức tạp, rõ ràng Vệ Thanh Nghiên là một người không có đầu óc và dễ xúc động, muốn đối phó nàng ta không khó, khó là phía sau nàng ta có Đức Phi, có Phù Lan, có thế lực phía sau Nhị Hoàng tử.
Nhị Hoàng tử xem trọng quyền thế, tình cảm là thứ yếu, chắc chắn sẽ không vì Vệ Thanh Nghiên mà làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Nhưng mà Phù gia lại là một gia đình bao che khuyết điểm. Đức Phi, cũng là người như vậy.
Cứ nói chuyện như thế, đoạn đường đi dần trở nên ngắn hơn, còn chưa cảm nhận được dòng chảy của thời gian thì hai người đã đến cửa Vinh Xương Vương phủ.
Lúc cách cửa phủ còn một đoạn đường, Tống Thời Cẩn dừng chân lại: "Vào đi, tiễn muội tới đây thôi."
Cố Hoài Du gật gật đầu, đang tính xoay người lại, lại nghe thấy hắn nói: "Nhớ lời ta nói."
"Ừm."
Nhìn thấy nàng bước vào trong phủ rồi Tống Thời Cẩn mới thu lại ánh nhìn, xoay người vòng qua con hẻm nhỏ, lúc đến không thể quang minh chính đại mà đến, lúc về cũng không thể quang minh chính đại mà về, trong lòng quả thật có chút không cam lòng.
Hắn hi vọng biết bao, có thể bầu bên cạnh nàng suốt con đường, đi hết mọi đoạn đường.
Vừa bước chưa được mấy bước, Tống Thời Cẩn liền chững lại, bất ngờ nhảy sang bên cạnh, một cây kim thép dài khoảng hai ngón tay, mang theo tiếng xé gió mà ghim vào trên tường.
Khoảnh khắc mà ám khí xuất hiện, các ám vệ núp trong bóng tối muốn động thủ thì sau khi nhìn rõ ám khí đó liền đồng loạt quỳ xuống.
Tống Thời Cẩn đột nhiên bay người lên, đuổi theo bóng đen, chạy về phía rừng cây rậm rạp bên ngoài thành.
Cây lớn cao tận trời, cành lá xum xuê đến độ không có tia sáng mặt trời nào chiếu vào, trên mặt đất rêu dày đặc, cành lá quấn quanh, lúc này đang là lúc nóng nhất của mùa hè nhưng gió ở đây vẫn có hơi lạnh.
Tống Thời Cẩn theo đuôi cả một con đường, chân đạp tung bước, đáp lên một cành cây thô to nghiêng nghiêng gần đó, nhờ vào sức bật ở đó mà chặn đứng đường đi của người phía trước.
"Tốc độ cũng nhanh đó chứ!" Người đó mang gương mặt của Tôn Minh Đức, khóe môi nhếch lên thành nụ cười, tấn công Tống Thời Cẩn.
Nhánh cây mới hơi thô không chịu nổi sức mạnh khi hai người đánh nhau, vang lên từng tiếng sột soạt, Tống Thời Cẩn nhấc chân đạp một cái, cành cây gãy ngang, sức mạnh cực lớn mang theo nhánh cây gãy đâm thẳng về phía "Tôn Minh Đức".
Thân hình "Tôn Minh Đức" như mảnh gỗ, cả người ngã ra sau, mảnh gỗ bị bắn trở ra, lúc muốn tấn công lần nữa thì trong chớp mắt, Tống Thời Cẩn đã lóe đến trước mặt, ngón tay làm thành thanh kiếm chỉ vào cổ họng.
"Người thua rồi." Tống Thời Cẩn nói.
Nhưng "Tôn Minh Đức" đột nhiên ngã ngồi ra sau, đỡ lấy eo, liến thoắng nói: "Ai yo ai, cái tên nghiệt đồ này, xuống tay cũng không chú ý gì cả, cái thân xương già cỗi này của vi sư, ai, sắp gãy mất thôi."
Tống Thời Cẩn thu tay lại, hai tay đan vào nhau, tiếng xương rắc rắc khẽ vang lên: "Con nắn xương lại cho sư phụ?"
Người mới nãy còn la eo đau, đột nhiên đứng phắt dậy: "Khỏi đi khỏi đi."
Lúc đánh nhau không kịp hỏi, bây giờ rảnh rỗi, Tống Thời Cẩn nhìn khuôn mặt tiên phong đạo cốt này, bởi vì biết được chuyện mà kẻ này đã làm nên nhìn kiểu gì cũng thấy gương mặt này hèn hạ, "Người cải trang thành như thế này để làm gì?"
"Tôn Minh Đức" duỗi tay ra, kéo cổ áo, khều nhẹ ở chỗ cổ áo, sau đó ngón tay chui vào trong khe hở, dưới da tróc ra một mảnh nhỏ, sau đó chạy dọc lên trên mặt, một lát sau, xé cả lớp mặt nạ mỏng như cánh ve xuống.
Nếu như lúc này Trần Uyên có ở đây, nhất định sẽ nhận ra, người này chính là sư phụ của hắn, Tôn thần y.
Tuổi hơn bốn mươi nhưng lại có một gương mặt khoảng hai lăm hai sáu tuổi, đôi mày vô cùng tuấn mỹ, nhưng lại mang ý vị phong lưu, nếu như không phải cả đầu bạc trắng, trong mắt mang theo sự từng trải, nhất định sẽ mê hoặc không ít thiếu nữ.
"Giúp con đó." Vất cái mặt nạ trong tay đi, Tôn thần y nhướn mày, đôi mắt như một hồ nước chết cuối cùng cũng có chút sự sống khi nói chuyện: "Ài, trẻ nhỏ cuối cùng cũng lớn rồi, biết theo đuổi cô nương nhà người ta rồi."
Mặt Tống Thời Cẩn đen lại, món nợ với tên sai vặt áo xanh khi nãy hắn vẫn chưa có tính với ông đâu.
Không biết Tôn thần y nghĩ đến chuyện gì, nụ cười bên khóe môi đột nhiên có chút miễn cưỡng: "Con dũng cảm hơn sư phụ rồi, nếu như đã nhận định là người đó, thì cố gắng mà theo đuổi, lòng thành cuối cùng cũng khiến cho đá cứng nở hoa thôi, đừng đợi... Ầy, không nói nữa."
Tống Thời Cẩn quan sát sắc mặt ông, biết ông lại nhớ đến chuyện xưa, đành thôi, giọng điệu này, nhịn vậy!
Cả đời này của Tôn thần y, có rất nhiều thân phận, vừa là lão ăn mày cứu hắn khi xưa, lại là Tôn thần y vang danh thiên hạ, thậm chí tiệm bánh kẹo nổi danh nhất trong Thịnh Kinh - Dụ Phong Trai cũng là do ông mở.
Khác với đời trước, đời này, Tống Thời Cẩn vẫn được ông nhặt về từ Loạn Táng Cương, ông cũng nói với hắn những lời như thế, nhưng Tống Thời Cẩn đã không còn là Tống Thời Cẩn năm tuổi từ lâu, nên hắn dễ dàng nhìn thấy được một tia lưu luyến và quyết tuyệt trong mắt ông.
Hắn đối với lão ăn mày mà nói, chỉ là một người lạ mà thôi, tại sao ông lại lộ ra biểu cảm như thế với hắn chứ?
Cho nên, lúc lão ăn mày nói, muốn sống thì học cách kiếm cơm với ông, hắn lại nói, không, hắn muốn đời này phải bước lên đỉnh cao quyền lực, bảo vệ những người mà hắn muốn bảo vệ.
Vừa nói lời này, đôi mắt đục ngầu của lão ăn mày không còn đục nữa, nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, bước lên một con đường hoàn toàn khác với đời trước.
Sau này, ông liền trở thành sư phụ của hắn.
Bản lãnh dần học được, đối với chuyện tại sao ông lại cải trang thành lão ăn mày, Tống Thời Cẩn vẫn không hỏi, bởi vì hỏi ông cũng không nói.
Ông giấu nhiều chuyện, nhưng sẽ không hại hắn, chỉ cần biết như thế là đủ rồi.
"Người còn chưa nói ra, người hóa trang thành như thế này là chuẩn bị làm gì đây?"
Tôn thần y nhếch môi cười cười: "Không phải là con không yên tâm cô nương đó sao, ta đi trông chừng dùm con, không tốt sao?"
Tuy rằng giọng điệu của ông có chút nghiêm túc, nhưng biểu cảm vẫn có chút không đứng đắn, nhưng mà nếu như ông canh ở bên cạnh Cố Hoài Du, vậy thì cũng dễ hơn nhiều.
"Con yên tâm, ta nhất định sẽ không để Lâm Tu Duệ và Lâm Tương đó phát hiện ra đâu."