Boss Full Cấp Chỉ Muốn Ăn Cơm Mềm

Chương 27



Lúc đi là do Mạnh Dĩnh dẫn đội, lúc về lại do Giang Vân Lê và Giang Hiển Chiêm phụ trách việc này.

Mặc dù đại hội Tân Tú thiên kiêu lần này xảy ra nhiều chuyện bất ngờ nhưng dù sao thì Xích Dương Tông cũng là người chiến thắng của đại hội, đây là một việc đáng chúc mừng.

Màn kết hợp ăn ý giữa kiếm tu và pháp tu của Thiên Thành và Thiên Hằng trong trận đấu của tân tú đã làm mọi người hết lời khen ngợi.

Tuy nhiên điều được chú ý nhất của đại hội lần này lại là vẻ đẹp của đạo lữ thiếu tông chủ Xích Dương Tông - Yến Trì.

Những người tham gia đại hội lần này đều sôi nổi bàn về Yến Trì của Xích Dương Tông, người vừa được vinh danh là đệ nhất mỹ nhân của Tu Chân giới, người đã khiến cho thiếu tông chủ của Xích Dương Tông nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.

Những người không tham gia đại hội lần này rất tò mò, Yến Trì này rốt cuộc đẹp đến cỡ nào mà khiến cho ai cũng phải bàn tán như vậy.

Trong lúc nhất thời, bức họa của Yến Trì rất được săn đón ở Tu Chân giới, một khối ngọc giản có ghi lại nhan sắc của Yến Trì cũng được bán với giá ngàn vàng.

Việc điều tra về âm hồn đã được giao cho Linh Tê Tông.

Đại hội lần này do Linh Tê Tông tổ chức lại gặp sự cố như thế này nên để kéo lại chút danh dự thì Linh Tê Tông chỉ còn cách phải ôm vào người cái “món nợ” điều tra âm hồn này.

“Ta cảm thấy Cố tiểu thư chắc chắn có dính dáng đến mấy âm hồn này, tông chủ, người không có hỏi Cố tiểu thư sao?” Mạnh Dĩnh nghĩ tới luyện hồn châu lại nhớ về các âm hồn xuất hiên ở đại hội, nói hai việc này mà không dính líu gì đến nhau thì có ma mới tin.

“Tuy rằng Cố gia nổi tiếng về bệnh vực người nhà nhưng chuyện này lại liên quan đến sự an nguy của Tu Chân giới nên Cố Nghê Lâm cũng không bao che cho Cố tiểu thư.

Vân Lê và các tông chủ khác cũng đã điều tra rồi, Cố tiểu thư không có tu luyện tà đạo cũng không biết luyện hồn châu là cái gì.” Giang Hiển Chiêm ôm kiếm ngồi ở trên mép linh thuyền, giương mắt nhìn Hắc Kiểu đang được thả ra để chơi cùng các đệ tử của Xích Dương Tông, “Nàng nói nàng chưa từng nghe về luyện hồn châu cũng không biết Hắc Kiểu nuốt cái gì.

Nàng nói là Hắc Kiểu trộm ngọc bội của nàng nên nàng mới cho người truy bắt.”
“Vừa nghe là đã biết đang nói dối.” Giang Vân Lê khẳng định.

Khi Cố tiểu thư vừa mở miệng nói câu đầu tiên thì Giang Vân Lê đã biết nàng đang nói dối.


Khi bọn họ hỏi đến chỗ quan trọng thì nàng liền giả vờ không hiểu để lảng tránh không muốn trả lời.

Giang Vân Lê nhìn qua chỗ Yến Trì đang nằm vui vẻ tận hưởng sự chăm sóc tận tình của con trai hắn, hắn nhịn không được muốn mắng một câu không có kỷ luật gì cả.

Nhưng mà khi nghĩ đến chuyện mà Giang Hiển Chiêm nói với hắn, hắn lại nuốt giận vào trong.

Những ngày gần đây Yến Trì sống cực kỳ tót, đương nhiên trước kia y sống cũng không tệ.

Chỉ là mấy ngày gần đây, Giang Vân Lê vốn không thích y giờ lại tặng cho y một đống đồ vật còn dặn dò y đối xử tốt với Tiểu Kiếm Tu một chút.

Bất ngờ nhất là Giang Vân Lê còn quay sang dặn Giang An Lan phải đối xử tốt với y hơn.

Yến Trì biết nguyên nhân đã làm Giang Vân Lê thay đổi thái độ, chắc chắn bởi vì Càn Nguyên Tạo Hóa Kim Đan, y cũng không muốn nhìn thấy Giang An Lan suốt ngày nhớ thương cha của cậu nếu Giang Hiển Chiêm mất đâu.

“Nếu Linh Tê Tông đã nhận trách nhiệm điều tra việc này thì nó đã không liên quan gì đến Xích Dương Tông của chúng ta.” Yến Trì há miệng ăn xong linh quả đỏ tươi mà Giang An Lan đưa đến bên miệng y, đây là linh quả hái từ cây mà trước đây Ngọc Cảnh đưa đến, vị ngọt thanh, đây là loại linh quả mà Yến Trì thích nhất.

Đáng tiếc là mỗi lần kết thì số lượng cực kỳ ít.

Vừa nghe đến đây, ba người kia đều dừng một chút.

Làm Yến Trì đang ăn linh quả cũng phải dừng lại nhìn Giang An Lan chờ cậu giải thích.

“Trì nhi nói đúng, nếu Linh Tê Tông đã nhận chuyện này thì nó không liên quan gì đến Xích Dương Tông của chúng ta nữa rồi.” Giang Hiển Chiêm lấy lại tinh thần, hắn nhảy xuống mép thuyền, đi đến bên cạnh Yến Trì, đầu ngón tay vẽ ra một đạo kiếm khí, lấy một trái linh quả từ mâm đựng trái cây trước mặt y.

Sau đó há miệng ăn ngon lành.

Giang Hiển Chiêm ăn xong linh quả, cảm thán tiểu tử Yến Trì này thật biết hưởng thụ, cuộc sống còn tốt hơn cả hắn, sau đó thay đổi đề tài khác, “Lát nữa Mạnh Dĩnh dẫn các đệ tử khác về tông môn đi.

Lan Nhi và Trì Nhi đi chỗ này với chúng ta một chút.”
“Đi chỗ nào?” Yến Trì có chút bất mãn việc Giang Hiển Chiêm luôn cướp linh quả của y, y ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn.

“Đi Thiên Cơ Các.” Giang Hiển Chiêm thấy Yến Trì có chút nghi hoặc liền mở miệng giải thích, “Gặp các chủ Thiên Cơ Các- Thiên Thu Tử, năm đó cũng vì quẻ bói của hắn mà ta với Lan Nhi mới tới Phàm Nhân giới một chuyến.”
Chuyện này thì Yến Trì đã nghe Giang Hiển Chiêm nói qua lúc còn ở Phàm Nhân giới.

Bất quá từ trước đến nay y đều không tin mấy thứ gọi là thông thiên đoán mệnh, có thể là do y sinh ra ở Phàm Nhân Giới, ở đó thì mấy người chuyên đi đoán mệnh không mười thì cũng chín phần toàn là lừa đảo.

Cho nên lúc ấy, khi nghe Giang Hiển Chiêm nói, y cũng không quan tâm lắm.

“Quẻ gì?” Yến Trì có chút ngoài ý muốn, chẳng lẽ kiếp này y và Giang An Lan gặp nhau sớm là vì quẻ này sao?
“Lúc Lan Nhi vừa chào đời thì trái tim đã bị một khối năng lượng bao lấy, trực tiếp ảnh hưởng đến sự phát triển trí tuệ của nó.

Ta và Vân Lê không có cách nào lấy khối năng lượng kia ra mà không làm bị thương Lan Nhi.” Nói đến đây Giang Hiển Chiêm như nhớ lại cảm giác bất lực lúc ấy.

Khó khăn lắm mới có một đứa con, vậy mà lại xảy ra chuyện thế này.

Đây cũng là lí do mà sau khi tu luyện lại hắn phải liều mạng để tăng nhanh thực lực
“Sau đó Thiên Cơ Các cho người tới đưa một cái túi gấm.

Nói là các chủ của Thiên Cơ Các – Thiên Thu Tử có duyên với Lan Nhi nên đã tính một quẻ cho nó.” Giang Hiển Chiêm nhớ lại tình cảnh lúc ấy.

Thiên Cơ Các ở ẩn, không tham gia bất kì cuộc tranh đấu nào, một lòng chỉ nghĩ đến chuyện suy đoán thiên mệnh.

Thiên Thu Tử được coi là người thông hiểu về thiên mệnh nhất Tu Chân giới, có rất nhiều người muốn nhờ hắn bói cho một quẻ nhưng đều bị từ chối.

“Lúc ta và Vân Lê nhìn thấy cái túi gấm đó đều nghĩ là lừa đảo.” Giang Hiển Chiêm cũng không phải người tin vào bói toán, nếu tin thì hắn đã không nghịch thiên để sinh con rồi, tuy rằng kết cục rất thảm, nhưng mà hắn vẫn thành công đó thôi.

“Bất quá lúc đó chúng ta đã không còn cách nào khác, ta và Vân Lê chỉ đành coi ngựa chết thành ngựa sống để mà chữa nên ta đã thử đi một chuyến đến Phàm Nhân giới.”
“Quẻ kia nói rằng nguồn gốc của khối năng lượng kia ở Yến phủ Phàm Nhân giới nên ta cũng dẫn Lan Nhi đến đó, không nghĩ tới lại gặp được ngươi ở đó và thực sự đã trị hết cho Lan Nhi.” Giọng của Giang Hiển Chiêm tràn ngập vẻ không tin, “Tính ra thì quẻ bói đó cũng là bà mối cho hai đứa, lần này hai đứa trở về chuẩn bị cho lễ hợp tịch, ta và Vân Lê đã thương lượng sẽ dẫn hai đứa đến đó để chào hỏi.”

Nguồn gốc do mình? Ánh mắt Yến Trì chợt tối lại, liệu Thiên Thu Tử có phải nguyên nhân y trọng sinh không? Hoặc là nói Thiên Thu Tử có biết lý do y trọng sinh?
“Được rồi, cứ theo sự sắp xếp của hai người đi.” Yến Trì quyết định đi gặp Thiên Thu Tử thử.

Thông hiểu thiên mệnh, không biết mệnh của y sẽ như thế nào đây? Yến Trì lại nghĩ về lôi kiếp lần trước của Giang An Lan, có lẽ Thiên Thu Tử sẽ cho y câu trả lời.

Đi được nửa đường, Mạnh Dĩnh liền tách ra dẫn theo các đệ tử khác trở về Xích Dương Tông.

Giang Vân Lê và Giang Hiển Chiêm dẫn theo Yến Trì và Giang An Lan, đi về phía Tây Nam.

Thiên Cơ Các nằm ở biển mây Lăng Tiêu của Tu chân giới, năm đó khi thành lập Thiên Cơ Các, không biết các chủ đã dùng phương pháp gì mà từ trong biển mây lại xuất hiện một tòa thành.

Bốn phía được bao phủ bởi mây mù, xung quanh có bày dày đặc trận pháp, nếu như không để ý chắc chắn sẽ bị lạc trong biển mây này, căn bản sẽ không tìm được cửa của Thiên Cơ Các.

Đám người Yến Trì vừa mới đến biển mây đã thấy một tiểu đồng đang cưỡi tiên hạc đi về phía họ.

Tiểu đồng chắp tay hành lễ, đoan trang có lễ: “Xin hỏi các vị có phải là tông chủ Xích Dương Tông, thiếu tông chủ Xích Dương Tông, Xích Dương Kiếm tôn và tu sĩ Yến Trì.”
Mấy người liếc nhìn nhau, Giang Vân Lê ra mặt gật đầu: “Đúng vậy, lần này chúng ta đến đây là để cảm ơn các chủ đã giúp con trai ta.” Giang Vân Lê lấy một thiệp mời đưa qua.

Tiểu đồng nhận thiệp mời, nhìn thoáng qua, sau đó cất đi, lại cung kính hành lễ lần nữa, “Các chủ vừa nói Giang tông chủ sắp đến nên đã bảo ta ra đây nghênh đón, mời đi theo ta, các chủ đang đợi ở lầu chính.”
Mọi người đi theo tiểu đồng của Thiên Cơ Các đi sâu vào biển mây.

Yến Trì nhìn biển mây xung quanh tách ra nhường chỗ cho tiểu đồng chậm rãi bước qua, một con đường hiện rõ trước mặt mọi người.

Y thả thần thức ra ngoài để xem xét, lại phát hiện đây không chỉ đơn giản là một biển mây, mà biển mây này có thể ngăn cản thần thức, chắc vì vậy mà các tu sĩ mới bị lạc đường trong biển mây.

Có tiểu đồng dẫn đường, mọi người rất nhanh đã đi tới trước một tòa đài cao lớn.

Trên đỉnh của tòa đài được để lộ ra bên ngoài, đứng từ đây nhìn lên thì thấy nơi đó có đặt một dụng cụ thật lớn, như là linh khí đặc chế nhìn qua rất kỳ quái, mọi người chưa có ai nhìn thấy vật giống vậy.

“Đó là Trắc Thiên Nghi, là dụng cụ mà các chủ dùng khi suy đoán thiên mệnh.” Tiểu đồng thấy mọi người đều tò mò nhìn dụng cụ kia nên vội vàng giải thích.

“Các chủ đang ở trên lầu, mời các vị lên.”
Giang Vân Lê gật đầu, dẫn theo mọi người đi vào tòa đài.

Bên trong có đặt sẵn một Truyền Tống Trận đưa mọi người lên mái nhà.

Mọi người đi vào Truyền Tống Trận, một tia sáng xẹt qua trước mắt, ngay sau đó họ đã được chuyển đến tầng cao nhất.

Ở trước dụng cụ kì lạ kia có một người thanh niên đang ngồi trên một cái xe lăn gỗ, người thanh niên đưa lưng về phía bọn họ.

Nghe được tiếng động phía sau, người nọ chuyển động xe lăn, xoay lại đây, mặt hướng về phía bọn họ.

“Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.” Trên mặt Thiên Thu Tử có một nụ cười nhàn nhạt, hắn đẩy xe lăn đi đến trước mặt mấy người bọn họ, “À còn chưa giới thiệu, ta là các chủ Thiên Cơ Các Thiên Thu Tử.

Nhưng mà các chủ đời nào cũng cũng tên là Thiên Thu Tử.”
“Lần này chúng ta đến đây để cảm tạ ân tình của các chủ.” Giang Vân Lê nhìn người trước mắt, thần thức của hắn không đánh giá được người này, cứ như bị cái gì che lại.

Trong lòng cũng hơi ngạc nhiên, năng lực của Thiên Thu Tử chắc chắn không tầm thường, thực lực tuyệt đối không kém hơn hắn.

.

Truyện Trọng Sinh
Yến Trì không để ý đến bọn họ đang nói cái gì, y nhìn Thiên Thu Tử, cảm thấy khá quen, giống như đã gặp qua ở đâu đó.

Y lục lại kí ức của hai đời phiên hai đời ký ức, bỗng nhiên nhớ ra, có một lần y muốn uống linh tửu nên đã đi qua ngọn núi kế bên tìm Giang An Lan, có gặp hắn đang cãi nhau với Tiểu Kiếm Tu.

Nhưng sau khi hai người thấy y thì không cãi nữa, lúc đó Thiên Thu Tử chỉ chửi thêm một câu rồi bỏ đi.


Lúc ấy y còn hỏi Tiểu Kiếm Tu xem cậu có cần y giúp dạy dỗ người này không, nếu cậu ngại không muốn ra tay thì y có thể giúp.

Lúc đó Giang An Lan nói với y chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ, Thiên Thu Tử là bạn tốt của cậu.

Yến Trì nhớ tới lời nói của Giang Hiển Chiêm, Thiên Thu Tử nói hắn có duyên với Giang An Lan nên mới tặng túi gấm, vậy là do hắn tính được hai người sẽ trở thành bạn tốt, hay là hắn gióng như y, đã trọng sinh về đây.

Ánh mắt của Yến Trì dừng ở trên đùi Thiên Thu Tử, trong ấn tượng của y thì ở kiếp trước chân của Thiên Thu Tử khá tốt, không cần phải ngồi xe lăn.

Lúc đó y còn nhớ rõ khi Thiên Thu Tử thấy y đã chạy trốn cực kỳ nhanh, chân cẳng chắc chắn rất tốt.

“Nhìn chằm chằm vào chân người khác như vậy có phải không tốt lắm không?” Thiên Thu Tử thấy Yến Trì nhìn chân mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Yến Trì, trong lòng cảm khái, quả nhiên là hồng nhan họa thủy, khó trách vì sao mà Giang An Lan lại chịu thua trước người này.

“Ta chỉ là tò mò, chân của các hạ là……” Yến Trì cũng không kiên dè gì, y chỉ cần có gì không hiểu thì sẽ lập tức hỏi ra.

“Ngươi tò mò chân của ta xảy ra chuyện gì sao?” Thiên Thu Tử không ngờ Yến Trì sẽ tò mò về chân của hắn, “Đây là do trời sinh, những người suy đoán thiên mệnh giống chúng ta phải chấp nhận đánh đổi một cái gì đó.

Đương nhiên có lẽ là do đời trước ta đã làm sai gì đó nên đời này mới gặp báo ứng.”
Thiên Thu Tử nói sao cũng được, theo như Yến Trì nghĩ, chuyện chân hắn tàn tật và đưa túi gấm chắc chắn có liên quan.

Thiên Thu Tử không muốn nói, bây giờ cũng không thể buộc hắn nói.

Giang Vân Lê lại lấy ra một thiệp mời khác, “Không lâu nữa là lễ hợp tịch của con trai ta, đây là thiệp mời.

Lan Nhi có thể khôi phục như bình thường cũng ít nhiều nhờ có các hạ, cho nên hy vọng các hạ có thể đến tham dự.”
“ Lễ hợp tịch?” Thiên Thu Tử nhìn thiệp mời, vẫy tay nói, “Ta không đi đâu, đi tới đi lui quá phiền phức.”
Giang Vân Lê cũng không ngờ sẽ bị từ chối, nhưng mà hai chân của Thiên Thu Tử tàn tật, đúng là không tiện đi lại.

Hắn cũng không ép buộc, chỉ có thể cất thiệp mời lại.

“Được rồi, các người muốn nói gì thì cũng nói xong rồi, từ trước đến nay Thiên Cơ Các không chiêu đãi người ngoài, các người nên trở về rồi.” Thiên Thu Tử nói xong, điều khiển xe lăn về lại trước Trắc Thiên Nghi, không nhìn bọn họ nữa.

Tiểu đồng dẫn đường lúc trước lại xuất hiện lần nữa, đưa bọn họ ra khỏi biển mây Lăng Tiêu.

Yến Trì quay đầu lại nhìn biển mây, nghĩ sau này nếu có cơ hội, y muốn một mình tới đáy một chuyến, Thiên Thu Tử này biết cái gì đó, y nhất định phải bắt hắn khai hết ra.

“A Trì.” Giang An Lan bỗng nhiên mở miệng gọi một tiếng Yến Trì.

“Làm sao vậy Lan Lan?” Yến Trì quay đầu lại, nhìn Giang An Lan vẫn luôn im lặng nãy giờ.

Tiểu Kiếm Tu cau mày, giống như đang rối rắm điều gì, hơn nửa ngày mới vươn chân của mình ra.

Đôi chân thẳng tắp thon dài, dù cơ bắp bị vải vóc che lại cũng không giấu được sức mạnh dưới lớp quần áo kia.

Yến Trì có chút nghi hoặc ngẩng đầu, ánh mắt dò hỏi Tiểu Kiếm Tu?
“Chân của ta đẹp hơn chân của hắn nhiều.” Giang An Lan nghẹn một lúc lâu mới nói ra được một câu như vậy..


Bình Luận (0)
Comment