Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 13

Hôm sau Ân Thứ bảo người điều tra vị cố chủ kia. Rất nhanh đã có kết quả, người tìm Tề Dịch gây phiền toái thế nhưng lại là người thừa kế của xí nghiệp Kha thị, Kha Thiếu Uy.

Tề Dịch sao lại đụng người này? Chẳng lẽ trước kia cậu từng làm thêm ở công ty Kha thị? Ân Thứ thực nghi hoặc.

Ân Đạt cùng Kha thị chưa từng hợp tác, sản nghiệp hai bên ít giao tiếp. Chuyên ngành chính của Ân Đạt là về ăn uống, giải trí, du lịch, phục phụ, sản phẩm baby cùng đất đai, mà Kha thị thì chuyên về khoa học kỹ thuật, bảo mật thông tin cùng các sản phẩm điện tử tương quan, hai lĩnh vực bất đồng, nếu xét về thực lực tổng quan thì Ân Đạt mạnh hơn một chút, nhưng Kha thị lại có chính phủ ở phía sau, hậu trường rất vững.

Ân Thứ vốn nghĩ cuộc sống của Tề Dịch thực bình thường, hiện giờ xem ra, tựa hồ không giống anh nghĩ.

Gõ gõ mặt bàn, lập tức gọi điện thoại: “Hàn Thanh…”



Bên kia, Tề Dịch cũng nhận được điện thoại của Kha Thiếu Úc: “Tề Dịch, gần nhất có phải có người tới tìm cậu gây phiền toái không?”

“Cũng không tính là phiền toái.” Tề Dịch dừng một chút, hỏi: “Anh có gì muốn nói với tôi không?”

“Thật xin lỗi, bởi vì chuyện chương trình mà có thể cậu đã bị Kha Thiếu Uy ghi hận.” Kha Thiếu Úc hứa hẹn: “Bất quá yên tâm, tôi sẽ không để anh ta thương tổn cậu.”

“Không sao, tôi không có việc gì, anh tự mình cẩn thận là tốt rồi.”

“Anh ta còn chưa đủ năng lực đụng tới tôi.” Âm thanh Kha Thiếu Úc có chút lạnh lẽo: “Bản thân anh ta đang dính tới một đống chuyện, cũng không kiêu ngạo được bao lâu đâu.”

Kha Thiếu Úc lại dặn dò thêm vài câu liền cúp máy.

Tề Dịch cũng không để chuyện này trong lòng, nên thế nào thì cứ thế ấy. Đối với một người may mắn đến mức tiện tay nhặt một tảng đá cũng có thể đập ra trứng vàng thì phiền toái cũng nguy hiểm này nọ cơ bản không xuất hiện trong cuộc sống của cậu, cho dù có cũng nhanh chóng bị giải quyết.

Hai ngày sau, Tề Dịch vừa ra khỏi cửa liền phát hiện phía sau có mấy người xa lạ không xa không gần bám sát. Lúc đầu còn tưởng là ai đó tới ‘mời’, kết quả bộ dáng lại giống như đang bảo hộ, hiển nhiên là người nào đó cố ý mời vệ sĩ.

Tề Dịch không ngờ mình có ngày cũng cần vệ sĩ, tựa hồ từ sau khi quen biết Ân Thứ, cuộc sống vốn an bình của cậu đang phát triển theo một hướng quỷ dị…

“Chị Tô, hôm nay tôi làm hai món mới, chị nếm thử xem.” Tề Dịch đưa hai phần bánh tới trước mặt chị Tô.

“Phải không? Để tôi thử xem.” Chị Tô vẻ mặt chờ mong, cầm lấy nĩa bắt đầu nhấm nháp: “Ngô, vừa cho vào miệng thì cảm thấy thực nồng đậm, ngọt mà không ngán, còn có mùi hoa nhàn nhạt, không tồi!”

Chị Tô bật ngón tay cái khen không dứt miệng, sau đó chuyển qua miếng bánh khác, vừa ăn một ngụm thì ánh mắt lập tức tỏa sáng: “Mặn?”

Bánh ngọt vị mặn chế tác khó hơn bánh ngọt vị ngọt rất nhiều, tỉ lệ vị mặn phải vừa phải, không làm ảnh hưởng tới hương vị, mà quá ít thì sẽ bị vị ngọt lấn át, còn có thể trở nên khó ăn, cho nên các tiệm bánh ngọt đa phần không làm vị mặn.

Chị Tô thật lâu rồi không được nhấm nháp bánh ngọt vị mặn ngon miệng như vậy, Tề Dịch quả thực làm chị kinh hỉ một phen.

“Tiểu Dịch Dịch!” Chị Tô ôm cổ Tề Dịch, la lên: “Gả cho chị đi, chị nhất định sẽ hảo hảo thương em a!”

Nói xong, còn hôn một cái thật kêu trên mặt cậu.

Tề Dịch cười cười né tránh: “Một miếng bánh ngọt đã mua được chị rồi à?”

“Này không phải bánh ngọt mà là hạnh phúc a!” Vẻ mặt chị Tô mơ màng: “Nhấm nháp qua hương vị của nó liền cảm thấy còn sống là một việc vô cùng tốt đẹp.”

“Ha ha ha…” Tề Dịch vui vẻ nói: “Chị Tô, chị còn khoa trương hơn được không a?”

“Cái đồ không hiểu tình thú.” Chị Tô liếc mắt: “Có nói với cậu cũng vô ích, thật không biết cậu làm thế nào làm được loại bánh này.”

Tề Dịch cởi tạp dề xuống, nói: “Phần bánh hôm nay đã làm xong rồi, tôi đi trước một bước.”

“Này này, hai loại bánh mới này cậu tính định giá bao nhiêu?” Chị Tô vội hỏi.

“Chị xem xét rồi định đi.” Tề Dịch khoát tay rời khỏi tiệm Thải Hồng.

“Thật là, cái gì cũng giao cho chị làm chủ, tim của cậu có phải quá lớn rồi không?”  Chị Tô vừa vui sướng ăn bánh vừa lầm bầm.

Lúc này, ngoài cửa truyền tới một chuỗi tiếng chuông dễ nghe, hai người đàn ông mặc âu phục bước vào.

“Hoan nghênh ghé thăm.” Chị Tô nhanh chóng xoa xoa miệng, lộ ra nụ cười ấm áp.

“Bánh ngọt nào do cậu trai vừa nãy làm?” Một người hỏi.

“Cậu trai vừa nãy?” Ý chỉ Tề Dịch sao? Chị Tô chỉ: “Mấy loại bên này đều phải.”

“Mua hết toàn bộ.”

“Mua hết?” Chị Tô giật mình, sau khi xác nhận lại thì bắt đầu đóng gói, ước chừng hai mươi mấy phần.

Hai người đàn ông lưu loát thanh toán tiền, sau đó ôm một đống hộp bánh rời khỏi tiệm Thải Hồng.

“Chỉ mua bánh ngọt do Tiểu Dịch làm, chẳng lẽ là khách quen?” Chị Tô nhỏ giọng lẩm bẩm, khó hiểu lắc lắc đầu.

Tề Dịch sau khi rời khỏi Thải Hồng thì cưỡi tiểu cừu trở về.

Bất quá một lúc sau, cậu phát hiện phía sau mình có hai chiếc xe màu đen có rèm che, bộ dáng hệt như tả hộ pháp hữu hộ pháp, không vượt qua tiểu cừu mà chậm rì rì chạy theo. Hai bên bị bọn họ ngăn cách thành một con đường an toàn, tiểu cừu vun vút lướt đi.

Tề Dịch vô ngữ, về sau nếu mỗi ngày đều dẫn theo một nhóm vệ sĩ như vậy làm thêm, kia đúng là không thể nào vui nổi, thậm chí người ta còn tưởng cậu muốn tới phá quán.

“Này, cơm trưa, đưa qua cho ông chủ của các anh.” Tề Dịch giao cơm trưa đã làm xong cho một trong số các vệ sĩ.

“Này…” Vệ sĩ có chút chần chờ.

“Nhờ các anh đấy.” Tề Dịch ầm một tiếng đóng cửa lại.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Ân Đạt, Ân Thứ nhìn nhìn thời gian, đã mười hai giờ rưỡi rồi, sao cơm trưa của anh vẫn chưa tới?

Ngay lúc này, số điện thoại nội tuyến của Tả Thành gọi tới, sau khi được cho phép, anh dẫn theo một người tiến vào.

Ân Thứ vừa nhìn thì phát hiện người phía sau Tả Thành thế nhưng không phải Tề Dịch, mà là một trong những vệ sĩ mà anh đã thuê.

“Sao lại là anh? Tề Dịch đâu?” Âm thanh chất vấn lộ rõ ý lạnh.

“Cậu Tề hôm nay không tới.” Vệ sĩ căng cứng thần kinh đáp.

Ánh sắc bén của Ân Thứ lập tức quét tới, nhìn chằm chằm: “Vì cái gì?”

Sống lưng vệ sĩ lạnh toát, kiên trì nói: “Là như vầy, tôi phát hiện không chỉ có ba người chúng tôi đang bảo hộ cậu Tề.”

“Còn ai?”

“Này tôi cũng không rõ, tôi chỉ biết mấy người kia cũng giống chúng tôi, đều xuất thân từ quân ngũ, thân thủ không tệ.”

Biểu tình Ân Thứ lạnh lùng, trong đầu lóe lên đao quang kiếm ảnh. Vì cái gì xung quanh Tề Dịch luôn xuất hiện những người kỳ quái như vậy? Hết tìm phiền toái thì tới bảo vệ, có biện pháp nào dọn dẹp sạch sẽ một lần không a?

Ân Thứ hoàn toàn không ý thức được bản thân mình cũng là một thành viên trong số ‘người kỳ quái’ đó.. .

“Này cùng với việc không đưa cơm cho tôi có liên quan gì?” Ân Thứ lại hỏi.

“Ách…” Vệ sĩ nơm nớp lo sợ nói: “Cậu tề giao cơm trưa cho vệ sĩ bên kia, bảo đưa về cho ông chủ bọn họ.”

“Cái gì?” Ân Thứ dùng sức nắm chặt cây bút trong tay, nhìn chằm chằm vệ sĩ, gằn từng tiếng hỏi: “Cậu ta đưa cơm trưa của tôi cho người khác?”

Vệ sĩ cúi đầu, không dám đáp lời.

“Đi, lập tức điều tra rõ xem người kia là ai!” Ánh mắt sắc bén, ra lệnh.

“Vâng!” Vệ sĩ đứng thẳng, sau đó hanh chóng lui đi.

Tả Thành trầm mặc một hồi, chần chờ hỏi: “Ân tổng, để tôi giúp ngài gọi một phần cơm bên ngoài đi?”

“Tôi không đói, cậu ra ngoài đi.” Ân Thứ lại bắt đầu xử lý văn kiện, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm cho đối phương.

Tả Thành nhìn ra tâm tình Ân Thứ không tốt, đành phải lui ra ngoài.

Anh nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định gọi điện cho Tề Dịch, kết quả đối phương thế nhưng lại tắt máy.

Tả Thành đỡ trán, sao lại cố tình tắt máy vào lúc này a? Kia lửa giận của Ân tổng nên phát tiết vào đâu đây? Mẹ nó, anh không muốn làm vật hi sinh đâu!

Tề Dịch không nghe được tiếng kêu rên khổ sở của Tả Thành, cậu căn bản không biết phần cơm trưa mình làm cho Ân Thứ đã bị đưa tới tay Kha Thiếu Úc.



“Tề Dịch làm cho tôi?” Kha Thiếu Úc nhận hợp cơm vệ sĩ đưa qua, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Chẳng lẽ vì muốn cám ơn mình đã phái người bảo hộ?

Hộp cơm truyền tới cảm giác ấm áp làm Kha Thiếu Úc có chút xúc động, mở ra, mùi thơm đập lức xộc vào mũi, cơm trắng xốp mềm, thịt chiên non mềm da giòn rụm, rau xanh xào xanh mướt cùng nước canh đậm đà, tất cả đều lộ rõ sự tỉ mỉ của người nấu.

Tâm tình Kha Thiếu Úc thực sung sướng, bắt đầu hưởng dụng bữa cơm trưa dinh dưỡng của mình, đã lâu rồi không có ai làm cơm cho anh. Mẹ anh sẽ không nấu cơm, trong nhà đã có đầu bếp, hương vị đồ tuy không tồi nhưng lại thiếu đi vài phần ấm áp.

Tay nghề Tề Dịch thực không sai, có lẽ trước kia cũng thường xuyên làm cho anh hai đi?

Ánh mắt Kha Thiếu Úc hơi nheo lại, ăn thức ăn ngon, trong lòng có chút chua xót.

Chạng vạng, Tề Dịch đúng giờ tới đón Ân Thứ, vừa giương mắt nhìn qua thì thấy anh mang theo một thân quỷ khí mãnh liệt đi tới.

Di? Tình huống gì đây?

Tề Dịch lén đánh giá người đàn ông ngồi ở phía sau, quả thực là quỷ khí dày đặc, gió lạnh cũng thổi quét từng đợt.

May mắn người lái xe là cậu, nếu là người bình thường, dưới sự ảnh hưởng của cổ quỷ khí này, chỉ sợ sẽ gây ra thảm họa.

Về tới nhà, Ân Thứ không nói tiếng nào trở về phòng mình.

Rốt cuộc là sao vậy? Cổ oán khí này tựa hồ là hướng về phía cậu, cậu đắc tội vị đại thần này khi nào a?

“Ân Thứ, ăn cơm.” Tề Dịch làm xong cơm tối, bước qua gõ cửa phòng Ân Thứ.

Cửa phòng rất nhanh mở ra, Ân Thứ mặc quần áo ở nhà bước ra, lướt ngang qua Tề Dịch, đi tới bàn ăn ngồi xuống.

Tề Dịch giúp anh bới cơm, múc canh, rót thức uống.

Đêm nay khẩu vị Ân Thứ tựa hồ rất tốt, liên tiếp ăn bốn chén cơm. Nhưng không khí trong phòng ăn lại đặc biệt áp lực, đoàn quỷ khí kia giống như sắp thoát ly khống chế, điên cuông khởi động. Trước mắt Tề Dịch lay động, lúc tụ lúc tán, làm hình ảnh Ân Thứ lúc này vô cùng kinh dị.

Tề Dịch thực muốn quay lại, không cần tân trang, trực tiếp có thể trình chiếu một bộ phim quỷ quái.

Ngay lúc Ân Thứ chuẩn bị bới chén cơm thứ năm thì Tề Dịch mở miệng: “Ân Thứ, buổi tối ăn nhiều như vậy không tốt cho tiêu hóa.”

“Tôi đói bụng cả ngày nay.” Ân Thứ múc một chén thật đầy, nặng nề đặt lên bàn.

“Ân? Sao lại đói bụng cả ngày? Cơm trưa không ăn à?” Tề Dịch hỏi.

Ân Thứ sâu kín liếc mắt nhìn qua: “Cậu đem phần cơm trưa của tôi đưa cho người khác, tôi đương nhiên chỉ có thể chịu đói.”

Tề Dịch nghi hoặc: “Cái gì?”

Ân Thứ không thèm nói, mặt lạnh tiếp tục ăn cơm.

“Anh vừa nói tôi đưa cơm của anh cho người khác? Sao có thể? Vệ sĩ kia không phải người của anh à?” Tề Dịch hỏi: “Bọn họ không đưa cơm cho anh sao?”

“Hiển nhiên là người mướn vệ sĩ bảo vệ cậu không chỉ có mình tôi.”

Có ý tứ gì? Chẳng lẽ mấy vệ sĩ kia thuộc về một vị cố chủ khác? Trừ bỏ Ân Thứ, còn ai sẽ phái người bảo hộ cậu?

Tề Dịch suy nghĩ một chút, không phải là Kha Thiếu Úc đi?

“Người kia là ai?” Ân Thứ buông đũa xuống, thẳng tắp nhìn cậu.

Lúc Tề Dịch đang định giải thích thì di động đột nhiên reo vang, nhìn một cái, người gọi là Kha Thiếu Úc.

Tề Dịch không hề phát giác Ân Thứ đang nhìn mình đầy nguy hiểm, nhấn nghe máy…

Bình Luận (0)
Comment