Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 20

Tề Dịch cầm hai miếng ngọc bội cân nhắc hai ngày, cuối cùng quyết định mang chúng tới J thành.

“Ân Thứ, tôi muốn xin nghỉ vài ngày.” Cậu nói với Ân Thứ.

“Vì cái gì?” Ân Thứ nhìn cậu.

“Du lịch.” Tề Dịch hướng anh lộ ra một nụ cười thật tươi.

Ân Thứ nghiêm túc nói: “Tôi cần người chiếu cố, cậu đi rồi tôi phải làm sao bây giờ?”

“Anh chính là boss bự, có chuyện gì có thể làm khó anh được chứ?” Tề Dịch vỗ vỗ vai Ân Thứ, trấn an nói: “Bảo thư kí Tả Thành giúp anh an bài một chút, năm sáu ngày sau tôi sẽ trở lại.”

“Đi đâu? Khi nào xuất phát?” Ân Thứ hỏi.

“J thành, ngày mốt xuất phát.”

“Một mình cậu?”

“Tôi tính toán rủ vài người bạn đi cùng.”

Ân Thứ trầm mặc một lát, nói: “Không cần tìm người, tôi sẽ đi cùng cậu.”

Tề Dịch kinh ngạc nhìn anh: “Không phải anh vừa đàm luận đầu tư một hạng mục sao? Sao có thời gian rãnh mà đi du lịch?”

“Phương án đã định xuống, những công tác sau này cứ giao cho cấp dưới là được.” Ân Thứ nhẹ nhàng nói, trong lòng thì âm thầm quyết định tăng ca để đẩy nhanh tốc độ. Đáng thương cho nhóm nhân viên Ân Đạt, hai ngày kế tiếp đã bắt đầu mở ra hình thức địa ngục.

“Phải không? Kia được rồi, để tôi đặt thêm một vé.” Có Ân Thứ ở thì không tiện rủ thêm bằng hữu khác. Tề Dịch không bị quỷ khí của Ân Thứ ảnh hưởng, nhưng những người khác thì không nhất định.

“…ô tô, xe lửa hay máy bay?” Ân Thứ bình tĩnh hỏi.

“Máy bay.”

“Ngồi xe lửa đi.”

“Ngồi xe lửa phải mất tới bảy tám tiếng, thật sự không thành vấn đề sao?” Tề Dịch cảm thấy kỳ quái, với tính cách chú ý hiệu suất của Ân Thứ sao lại bỏ qua máy bay nhanh gọn lẹ mà đi chọn xe lửa thực hao phí sức lực a?

“Xe lửa có độ an toàn cao nhất.” Ân Thứ đáp.

Tề Dịch hiểu ra. Đối với Ân Thứ mà nói, xe lửa quả thực là phương tiện giao thông an toàn nhất, kia trước kia mỗi lần đi xa anh gặp không ít bất trắc đi.

Nhưng Tề Dịch không biết, bắt đầu từ lúc mười sáu tuổi, Ân Thứ chưa từng rời khỏi A thị. Thể chất xui rủi làm anh nhận đủ đau khổ, ngồi ô tô thì gặp tai nạn, ngồi xe lửa thì bị kẻ cướp viếng thăm, ngồi thuyền thì gặp bão, máy bay thì gặp khủng bố… Sau vài lần nguy hiểm cùng cực, tâm lý của anh suýt chút nữa đã hỏng mất, phỏng chừng sắp tuyệt vọng với thế giới này.

Cho nên bắt đầu từ năm mười sáu tuổi, các thành viên của Ân gia không bao giờ để anh đi xa. Những vụ làm ăn bên ngoài Ân Đạt, một là ông Ân tự xử lý, hai là điều cấp dưới đi. Ân Thứ ở lại tổng bộ trấn giữ, chỉ huy toàn cục.

Cứ việc như vậy, anh vẫn quyết định bồi Tề Dịch đi du lịch, đây là cơ hội tốt để tăng tiến tình cảm, anh nguyện ý dùng an nguy của mình để đánh cược một lần. Bất quá, anh tựa hồ bản thân cứ ‘cược’ là thua…

Hôm sau, Tề Dịch vừa mới đặt xong vé xe lửa thì nhận được điện thoại của Kha Thiếu Úc, mời cậu chiều nay uống trà.

Tề Dịch đáp ứng.



“Đợi lâu rồi.” Tề Dịch ngồi xuống đối diện Kha Thiếu Úc.

Kha Thiếu Úc vừa châm trà vừa cười nói: “Tới vừa lúc mới tốt.”

“Cám ơn.” Tề Dịch bưng trà lên uống một ngụm, hỏi: “Hôm nay sao lại nhàn nhã mời tôi uống trà vậy?”

“Nghe nói trước đó không lâu cậu lại làm vị anh trai kia của tôi ăn mệt?” Kha Thiếu Úc hứng thú đáng giá Tề Dịch: “Không thể tưởng tượng cậu còn là một tay đánh bài cao siêu như vậy.”

“May mắn thôi.” Tề Dịch cười cười.

“Bất quá Kha Thiếu Uy lần này thực sự đã ghi hận, cậu phải cẩn thận.”

“Không cần lo lắng, tôi không có việc gì.”

Kha Thiếu Úc vươn ngón tay vuốt nhẹ tách trà, giống như vô tình nói: “Có Ân Đạt tổng giám đốc bảo hộ, cậu quả thực sẽ không có chuyện gì.”

Tề Dịch thành khẩn biểu thị: “Cái tên Ân Thứ có đôi khi rất có lực uy hiếp.”

Kha Thiếu Úc phát hiện ánh mắt Tề Dịch thực bình lặng, nhắc tới Ân Thứ cũng không có gì bất thường. Xem ra tin đồn cũng không hẳn là thật, Tề Dịch là người yêu của anh hai, anh ấy mới qua đời không lâu, cậu muốn tìm người yêu mới thì cũng không nên nhanh như vậy. Nghĩ đến đây, Kha Thiếu Úc thở phào một hơi, mặt mày cũng thả lỏng.

“Đúng rồi, Thiếu Úc.” Tề Dịch đột nhiên nói: “Ngày mai tôi phải đi du lịch, không thể đưa cơm cho anh.”

“Du lịch? Đi đâu?”

“J thành.”

“Cổ thành nổi danh trong nước, tôi cũng thực muốn đi xem, đáng tiếc công việc thật sự quá bận rộn, nếu không có thể đồng hành cùng cậu.” Kha Thiếu Úc tiếc nuối nói.

“Về sau sẽ còn cơ hội.”

“Chỉ hi vọng là thế.” Kha Thiếu Úc nâng tách trà, chúc phúc: “Chúc cậu có chuyến hành trình vui vẻ.”

“Cám ơn.”

Sau khi cùng Kha Thiếu Úc tách ra, Tề Dịch chuẩn bị lái xe đi đón Ân Thứ tan tầm.

“Hôm nay không cần tới đón.” Ân Thứ gọi điện thông báo: “Tối nay tôi phải về bên Ân gia một chuyến, sáng mai sẽ về.”

“Ừ, biết rồi.”

Cúp máy, Ân Thứ tiếp tục vùi đầu vào một đống lớn văn kiện, chuyên tâm xử lý công tác. Mà bên ngoài phòng làm việc tổng giám đốc, còn có một đám cấp dưới bị cưỡng ép lưu lại, khổ sở chịu ức hiếp….

Trong nhà thiếu đi Ân Thứ có cảm giác tồn tại siêu mạnh, Tề Dịch cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Một mình cơm nước, tắm rửa xong, xem TV một lúc liền nhàm chán trở về phòng ngủ.

Nửa đêm tỉnh lại, theo thói quen nhìn qua bên cạnh… Rỗng tuếch. Tề Dịch thầm nghĩ, mình rốt cuộc là M à? Không có người nào đó thường xuyên xuất hiện gây rối, thật sự có chút không quen.

Quên đi, ngủ!

Tề Dịch nhắm mắt lại, trời kệ trời đất kệ đất, gặp chu công đã.

Sáng sớm hôm sau, cậu phát hiện mình lại bị ôm trong một vòng tay quen thuộc, ngủ trong tư thế quen thuộc.

Tề Dịch quay đầu, quả nhiên nhìn thấy gương mặt tuấn tú say ngủ của người nào đó.

Không phải ngủ lại Ân gia sao? Sao sáng sớm lại xuất hiện trên giường cậu?

Tề Dịch dời cánh tay anh đi, xoay người xuống giường.

Ân Thứ cau mày, trên mặt lộ rõ mệt mỏi, ngủ thật say, đối với động tĩnh bên cạnh không hề phản ứng.

Tề Dịch không đánh thức anh, sau khi giúp anh chỉnh lại chăn thì đi đánh răng rửa mặt.

Ra khỏi phòng liền nhìn thấy trong phòng khách có một chiếc vali, hẳn là của Ân Thứ.

Không ngờ động tác của anh lại nhanh như vậy, ngay cả hành lí cũng thu thập xong xuôi.

Tề Dịch cũng không trì hoãn, vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng. Cậu đặt vé lúc hai giờ chiều, thời gian vẫn còn khá dư dả.

“Đói quá…” Vừa mới trụng mì xong, người nào đó đã xuất hiện phía sau, ôm lấy eo cậu, đặt hết toàn bộ sức nặng lên người cậu, miệng phát ra âm thanh đáng thương hề hề.

Tề Dịch quay đầu, thấy Ân Thứ hơi híp mắt, tóc hỗn độn, bộ dáng vẫn chưa tỉnh ngủ.

“Tránh ra, đi rửa mặt đi.” Tề Dịch dùng khuỷu tay thúc thúc bụng anh.

“Cậu cõng tôi đi đi.” Ân Thứ hệt như sinh vật không xương đu trên người cậu, giọng điệu lười biếng.

Tề Dịch bó tay, người này thật sự là Ân tổng giám đốc sao? Là sinh vật kì quái nào đó giả trang đi?

Cậu mở vòi nước bên cạnh, dùng tay búng nước lên mặt Ân Thứ, hệt như đang trừ tà.

Ân Thứ bị bọt nước văng đầy mặt, không tình nguyện mở mắt.

“Tỉnh chưa?” Tề Dịch lại giơ giơ tay, thúc giục: “Mau đi rửa mặt đi, chuẩn bị ăn cơm.”

Ân Thứ chậm rãi thối lui, im lặng đi vào nhà tắm.

Tề Dịch sờ sờ lỗ tai bị hơi thở của Ân Thứ ‘hun nóng’ khi nãy, cảm giác nửa bên mặt đều phát sốt. Kỳ quái, làn da có công năng dẫn nhiệt tốt đến vậy sao?

Bình yên dùng xong bữa dáng, Tề Dịch lại thu thập hành lý của mình, đợi tới một giờ thì hai người mang theo hành lý xuất phát.

Bọn họ đặt giường nằm cao cấp, hoàn cảnh tương đối khá thoải mái. Nhưng Ân Thứ vẫn có chút mất tự nhiên, biểu tình cứng ngắc, cơ thể cũng buộc chặt.

“Này, cho anh.” Tề Dịch đột nhiên đặt một thứ vào tay Ân Thứ.

Ân Thứ cúi đầu, là một cái PSP. Thứ này, anh chưa từng chơi bao giờ.

“Nhìn dáng vẻ thì biết anh không biết chơi rồi.” Tề Dịch lộ ra biểu tình hiểu rõ: “Để tôi dạy anh.”

Cậu chen qua ghế nằm của Ân Thứ, cầm PSP ngồi xếp bằng, ngón tay bấm bấm, vừa chỉ vừa chơi.

Ân Thứ nhìn nhân vật bé xíu trong trò chơi một đường qua năm cửa ải, ăn vàng đánh quái, đấu đá lung tung, uy phong khôn cùng.

Lại nhìn Tề Dịch, không hiểu sao biểu tình của cậu cùng nhân vật trong game kia thực giống.

“Tốt lắm, anh thử xem.” Tề Dịch lại đưa PSP cho Ân Thứ.

Ân Thứ nhận lấy, dựa theo thao tác cùng giảng giải của Tề Dịch khi nãy, bắt đầu chơi.

‘Game Over!’ Tề Dịch mới vừa quay đầu đi thì tiếng chấm dứt trò chơi đã vang lên.

Ân Thứ biểu tình không đổi, lần nữa chọn nhân vật, chơi típ.

‘Game Over!’ Lần này kiên trì được mười giây.

Không ngừng cố gắng!

Game Over… Game Over… Game Over…. Liên tiếp hơn mười lần, không ngoại lệ đều chấm dứt trong vòng 20s.

Tề Dịch không dám tin, loại trò chơi này cho dù là con nít mười tuổi cũng không có khả năng chết nhanh như vậy, anh rốt cuộc làm thế nào a? !

“Đổi trò khác đi, loại trò chơi ngây thơ này không hợp với anh.” Tề Dịch tìm kiếm trong PSP một hồi, chọn một trò chơi thoạt nhìn cần trí lực rất cao.

Ân Thứ cũng không dị nghị, Tề Dịch chọn gì thì anh chơi cái đó.

Lần này thật ra không nghe thấy tiếng Game Over nữa, Tề Dịch thở phào, cầm lầy một quyển tạp chí lật xem.

Ân Thứ tập trung chơi game dần dần thả lỏng, thân thể giãn ra dựa vào gối nằm, khẩn trương lúc ban đầu đã biến mất hoàn toàn.

Hai người một ngồi một nằm, trong tiếng rầm rầm của xe lửa, im lặng bắt đầu chuyến hành trình.

Một đường vô sự, hơn mười giờ tối, hai người thuận lợi tới J thành, sau đó bắt xe tới khách sạn dự định.

Ngồi xe hơn bảy giờ, hai người đều có chút mệt mỏi, đều tự rửa mặt chải đầu rồi leo lên giường ngủ.

Trong bóng tối, Ân Thứ nghiêng người lẳng lặng nhìn người nọ đang nằm trên chiếc giường khác, bàn tay trong chăn vẫn còn cầm máy PSP mà Tề Dịch cho anh…

Một đêm ngon giấc, sáng sớm hôm sau, Tề Dịch tinh thần no đủ rời giường, xoạt một tiếng kéo màn, vui sướng nghênh đón nắng sớm ngoài cửa sổ.

Ân Thứ nhìn bóng dáng đắm mình trong nắng sớm, ánh mắt nhu hòa.

Dùng xong điểm tâm, Ân Thứ hỏi: “Chúng ta đi đâu trước?”

“Mẫn Vân tự.”

Bình Luận (0)
Comment