Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 44

“Đây là lịch làm việc, cậu xem chút đi, nếu không thành vấn đề thì tối nay có thể bắt đầu đi làm.” Anh bảo vệ đưa lịch qua cho Tề Dịch.

Tề Dịch cười nói: “Tốt, cám ơn anh Lý.”

“Bảo vệ trước có chút việc gấp trong nhà, bằng không cũng không nhận cậu vào, nhóc hảo hảo mà làm, tiền lương ở đây tuy không cao nhưng công việc cũng nhẹ nhàng.” Anh Lý nhiệt tình nói.

“Vâng, em sẽ làm thật tốt.”

Tề Dịch thuận lợi trở thành bảo vệ của khu Bạch Tượng, bắt đầu phụ trách công tác trị an của khu nhà.

Trong khu Bạch Tượng có một căn của Triệu Minh Huy, ông ta thường xuyên ra vào, còn mang về những người phụ nữ bất đồng. Tề Dịch nhận lời làm bảo vệ ở đây cũng vì muốn điều tra nguyên nhân làm quỷ khí trên người ông ta biến hóa.

Ngày đầu tiên đi làm là ca tối, Tề Dịch sau khi đón Ân Thứ về nhà liền ra ngoài. Ân Thứ tắm rửa xong bước ra khỏi phòng liền không thấy người đâu, lập tức gọi điện.

Tề Dịch trả lời: “Tôi tìm được công việc mới rồi, tháng này phải trực đêm, anh không cần chờ tôi.”

“Công việc? Công việc của em không phải chăm sóc tôi sao?” Ân Thứ cảm thấy quyền lợi của mình bị xâm phạm.

“Đương nhiên không phải, anh tính xem đã bao lâu rồi anh không trả lương cho tôi?”

“Trở về, em muốn bao nhiêu tôi sẽ gửi qua bấy nhiêu cho em!” Ân Thứ đen mặt.

“Nói sau đi, hiện giờ tôi rất hài lòng vời công việc mới này.”

“Việc gì?”

“Bảo vệ.” Vui vẻ đáp, ngay sau đó Tề Dịch sáng suốt cúp máy, tắt luôn nguồn.

Bảo vệ! Em ấy cư nhiên đi làm bảo vệ! Ân Thứ lập tức gọi lại, kết quả nghe thấy âm thanh báo đối phương đã tắt máy…

Ca đêm của cậu làm từ 23 giờ đêm tới 7 giờ sáng, sau khi xong việc thì về nhà làm bữa sáng cho Ân Thứ, sau đó chở anh đi làm, cơm trưa cũng chuẩn bị sẵn, để anh mang tới công ty, tới giờ chỉ cần hâm nóng lại là được.

Đêm đầu tiên Tề Dịch không nhìn thấy Triệu Minh Huy, cứ việc cậu nằm vùng cả đêm. Bất quá cậu lại thấy đủ loại quỷ khí đậm nhạt khác nhau ở các hộ gia đình khác. Sinh hoạt trong đô thị phồn hoa, mọi người vẫn luôn gặp phải một ít chuyện không hài lòng, vì thế mà sinh ra tình tự tiêu cực, nhưng bọn họ đều rất bận rộn, không có thời gian, cũng không biết làm thế nào để bản thân thả lỏng. Lúc quỷ khí tích tụ tới một mức nhất định thì sẽ nảy sinh đủ loại ngoài ý muốn.

Bất quá hậu quả cũng không quá nguy hại, cùng lắm là sinh bệnh, chịu chút thương tích hay mất đồ linh tinh. Chỉ có người vận may quá kém mới gặp phải huyết quang tai ương.

Nếu giống như Ân Thứ, trên người có nhiều oán khí cùng nghiệt trái như vậy, một khi bùng nổ thì một là chết không tử tế, hai là bị vướng vào đường tù tội. Tình huống của Triệu Minh Huy vốn là thế, trên người ông ta không chỉ có quỷ khí do ác ý của bản thân mà còn oán lực từ oan hồn. Kỳ quái chính là ông ta có biện pháp hóa giải.

“Tiểu Tề, ở đây nhờ nhóc, anh đi trước đây.” Anh Lý mặc áo khoác vừa đi ra ngoài vừa nói với Tề Dịch.

Tề Dịch nhìn thời gian, như vô tình nhắc nhở: “Cũng muộn rồi, anh mua chút đồ ăn khuya mang về đi, nói không chừng chị dâu còn đang thức chờ anh đó. Buổi tối khá lạnh, ăn chút gì nóng cho ấm dạ dày.

Anh Lý sửng sốt một chút, cười nói: “Nhóc nói đúng, để anh mua chút đồ ăn khuya.”

Tề Dịch nhìn theo anh Lý rời đi, cầm danh sách đăng ký xem. Trên người anh Lý có chút quỷ khí, trước đó có nói chuyện, biết vợ anh vừa có thai, tính tình không tốt lắm. Tề Dịch đoán quỷ khí kia chính là từ vợ anh, vì thế liền đề nghị anh mua chút đồ ăn mang về, biểu lộ chút quan tâm.

Rất nhiều quỷ khí chỉ vì chút việc nhỏ nhặt không đáng kể như vậy mà sinh ra, chỉ cần quan tâm săn sóc, thậm chí chỉ một nụ cười cũng có thể hóa giải.

Khu Bạch Tượng cách trung tâm náo nhiệt một khoảng, buổi tối rất im ắng, ngẫu nhiên có vài tiếng mèo kêu cùng tiếng côn trùng thì không còn tiếng vang nào khác.

Triệu Minh Huy ở phòng 606 khu 5, căn phòng kia cả đêm đều không sáng đèn.

Sau khi hiểu biết đại khái hoàn cảnh cùng cư dân ở tiểu khu, Tề Dịch liền cầm đèn pin đi dạo quanh tầng trệt tiến hành tuần tra.

Đột nhiên, cậu dựng lại trước cửa phòng 506, nơi này lộ ra một luồng quỷ khí quen thuộc, thực tương tự với quỷ khí trên người Triệu Minh Huy cùng Kiều Lệ. Bất quá nó rất nhạt, phỏng chừng qua vài ngày sau sẽ biến mất.

Tề Dịch nhớ kĩ số nhà, chờ về sau xác nhận lại thân phận chủ hộ.

Tiếp đó, cậu dạo một vòng tầng trệt khu nhà của Triệu Minh Huy, phát hiện trên cửa phòng 606 có một chiếc gương đồng, mà thứ dán hai bên nó không phải câu đối, là bùa. Nhìn ra được Triệu Minh Huy hẳn là một người tin tưởng quỷ thần.

Tiếp xúc gần gũi thì cảm giác quen thuộc lại càng rõ ràng hơn. Bất quá giữa hai người lại có khác biệt rất lớn. Quỷ khí lộ ra từ phòng 606 cực kỳ bất định, hỗn tạp, phù phiếm, có mới có cũ. Mà quỷ khí trên người Ân Thứ thì chỉ có một, hoặc nên nói là vì thời gian lâu dài mà đã hợp thành một thể.

Quỷ khí của Ân Thứ người bình thường căn bản không thể thừa nhận nổi, sở dĩ anh có thể sống tới bây giờ chính là nhờ ý chí kiên định cùng sinh mệnh cường ngạnh. Nhưng Triệu Minh Huy thì khác, ông ta không thể quản thúc quỷ khí của mình, tính lưu động rất mạnh, thuyết minh ông ta làm không ít chuyện hại người, hơn nữa nó vẫn còn đang tiếp diễn.

Khó trách ông ta cần kính bát quái cùng bùa trấn trạch, làm chuyện đuối lý nên sợ quỷ thần tới cửa đòi nợ.

Tề Dịch quan sát đại khái một chút, sau đó trở về phòng trực, nhàn nhã ngồi trên ghế, vừa đọc sách vừa chờ đợi bình minh.

Một đêm vô sự, sau khi giao ban, Tề Dịch liền cưỡi tiểu cừu rời đi.

Về tới nhà, Ân Thứ còn chưa thức dậy, hơn nữa còn ngủ trên giường cậu. Tề Dịch bất đắc dĩ lắc đầu, vào phòng tắm rửa mặt chải đầu một phen, sau đó mặc tạp dề bắt đầu chuẩn bị cơm sáng cùng cơm trưa.

Làm được một nửa, đột nhiên cảm giác phía sau có một luồng khí lạnh đánh úp tới, không cần quay đầu lại cũng biết là ai.

“Vì cái gì lại muốn đi làm bảo vệ?” Nhìn bóng dáng bận rộn của cậu, Ân Thứ sâu kín hỏi.

“Nhất thời nổi hứng.”

“Công ty tôi cũng cần bảo vệ.”

Tề Dịch nhìn anh một cái: “Lúc trước không phải nói rõ rồi sao? Trừ bỏ đưa đón, thời gian còn lại tôi có thể tự mình định đoạt.”

“Em cũng đâu thiếu tiền, những công việc khác còn có thể nói là sở thích, nhưng bảo vệ là vì sao?”

Tề Dịch bỏ một cái trứng chần nước sôi vào bát mỳ, hỏi: “Một trứng đủ không?”

“Phải hai cái.”

Vì thế Tề Dịch lại bỏ thêm một cái.

“Ăn đi.” Cậu bưng mỳ đặt lên bàn.

Ân Thứ ngồi xuống, yên lặng ăn vài ngụm, mặt mày giãn ra, hương vị trước sau vẫn ngon như vậy.

Anh ăn rất nhanh, Tề Dịch chỉ mới ăn một nửa, Ân Thứ đã húp cạn cả nước mỳ.

Buông bát, dùng khăn tay lau lau miệng, lúc này anh mới mở miệng: “Chúng ta tiếp tục chủ đề mới nãy.”

Tề Dịch: “…” Chả trách tốc độ ăn của Ân Thứ so với thường ngày đột nhiên tăng nhanh như vậy, không sợ tiêu hóa có vấn để sao?

“Em muốn trốn tôi sao?” Ân Thứ yên lặng nhìn cậu.

“Không phải.” Tề Dịch ngừng một chút mới nói: “Nếu vì trốn anh, tôi sẽ giống lần trước, trược tiếp dọn ra ngoài.”

Ánh mắt Ân Thứ u ám, trầm mặc hồi lâu, thế nhưng cũng không hỏi tiếp.

Tề Dịch cắn chiếc đũa nhìn anh, cảm giác bộ dáng Ân Thứ có chút quá bình tĩnh, không biết có phải nghĩ thông suốt cái gì hay không.

Ăn sáng xong, Ân Thứ nói: “Hôm nay tôi tự lái xe tới công ty, em hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

“Cứ để tôi đưa đi đi.” Đối với cái người có ‘tiền án’ chất chồng này, Tề Dịch cũng không quá yên tâm.

Tuy người Tề gia mệnh ngắn nhưng tinh thần lại tràn đầy một cách thần kỳ, mỗi ngày chỉ cần nghỉ ngơi bốn năm tiếng, hơn nữa học cái gì cũng rất nhanh.

“Em mệt rồi.” Ân Thứ ngăn cản.

“Tôi mệt thì vẫn an toàn hơn so với anh tự mình lái.” Tề Dịch vỗ vỗ lưng anh: “Đi thôi, đừng kì kèo nữa.”

Ân Thứ yên lặng đi theo sau Tề Dịch, trong lòng nảy sinh chút vui sướng thản nhiên.

Tề Dịch lái xe, rất ít khi đụng đèn đỏ, một đường thông suốt không bị ngăn trở. Ân Thứ cũng phát hiện vấn đề này, mỗi lần Tề Dịch lái xe thì hệt như có lắp thiết bị thông đường, đèn tín hiệu cứ bật đèn xanh.

Tới công ty, Tề Dịch đưa cà mên cơm cho anh: “Giữa trưa nhớ ăn cơm, không cho phép cố ý đói bụng.”

Không cho phép? Chưa từng có ai dùng giọng điệu ra lệnh này nói chuyện với anh.

Ân Thứ muốn biểu hiện quyền uy của mình một chút thì lại nghe Tề Dịch nói tiếp: “Chờ tôi nghỉ rồi sẽ làm cơm cho anh ăn.”

Nháy mắt bị vuốt lông, cầm cà mên vui vẻ đi làm, trong lòng bắt đầu tính toán xem khi đó nên ăn món gì…

Vài ngày bình an vô sự, Tề Dịch nghĩ công việc này cứ vậy được ngấm ngầm đồng ý. Nhưng năm ngày sau, Ân Thứ đột nhiên bùng nổ.

Tề Dịch sau khi làm xong ca đêm quay về, trên tay còn xách theo bữa sáng mua ở bên ngoài, nào ngờ vừa vào đã thấy Ân Thứ vẻ mặt âm trầm ngồi trên sô pha.

“Làm sao vậy?” Tề Dịch đặt thức ăn lên bàn, hỏi.

“Em làm bảo vệ cho khu Bạch Tượng?” Ân Thứ dùng âm thanh áp lực chất vấn.

“Đúng vậy.”

“Triệu Minh Huy ở khu đó, đừng nói với tôi đây chỉ là trùng hợp!”

“Quả thực không phải trùng hợp.”

“Vì cái gì?” Ân Thứ căng mặt, ánh mắt sắc bén: “Em muốn biết quan hệ giữa tôi với Triệu Minh Huy đến vậy à? Hỏi tôi không được, liền tự mình đi thăm dò?”

Tề Dịch trầm mặc không nói.

“Tề Dịch, đây là chuyện riêng tư của tôi! Em không có quyền can thiệp!”

Trong mắt Tề Dịch hiện lên một tia kinh ngạc, này là lần đầu tiên Ân Thứ dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy nói chuyện với cậu.

Cậu rót một ly trà sữa đưa qua, nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu toàn.”

Ân Thứ lẳng lặng nhìn Tề Dịch, dưới ánh mắt bình thản của cậu, cảm xúc dần dần bình ổn lại.

“Kỳ thực tôi không phải muốn tìm hiểu quan hệ của anh với Triệu Minh Huy, chỉ là tôi muốn điều tra người đàn ông này.”

“Vì cái gì lại để ý ông ta như vậy?” Ân Thứ hỏi.

Tề Dịch suy nghĩ một chút, quyết định lộ ra một chút bí mật.

“Anh hẳn đã sớm đoán được tôi có năng lực đặc thù nào đó.” Cậu cũng không cố ý giấu diếm, những chuyện gặp phải trong chuyến du lịch trước đó, còn có chuyện Hoắc Dương nhờ cậu tìm người, tất cả đều lộ ra một tia dị thường, thế nhưng Ân Thứ chưa từng hỏi cậu.

Ân Thứ quả nhiên gật đầu.

“Kỳ thực cũng không có gì.” Tề Dịch chỉ chỉ hai mắt mình, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chỉ là mắt tôi có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thể thấy mà thôi.”

“Thứ mà người bình thường không thể thấy? Tỷ như?”

“Quỷ.” Tề Dịch lộ ra một nụ cười vô hại.

Ân Thứ trong lòng cả kinh, nhưng biểu tình thì vẫn bình tĩnh như cũ. Cẩn thận nghĩ lại, tựa hồ cảm thấy không có gì kì quái. Người khác có lẽ không tin, nhưng anh thì đã tự mình trải nghiệm.

Tề Dịch không tính toán nói ra thể chất may mắn đặc biệt của mình, để tránh Ân Thứ suy nghĩ nhiều, bất quá năng lực nhìn thấy quỷ thì không cần giấu diếm.

Bình Luận (0)
Comment