Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 58

Mạc Phú Tuyết biểu tình hưng phấn, bước nhanh vượt qua Ân Thứ, tới chỗ rẽ chuẩn bị xuống lầu thì dưới chân đột nhiên giẫm phải khoảng không, cả người ngã nhào ra phía hàng hiên.

Ân Thứ theo bản năng đưa tay túm lấy cổ áo lông đối phương, nhưng rất nhanh anh liền phát hiện thứ mình chụp không phải áo, mà là khăn choàng. Mạc Phú Tuyết ngã xuống nhưng lại bị khăn choàng kéo ngược trở lại, bị siết tới suýt tắt thở.

Ân Thứ thả tay, Mạc Phú Tuyết lập tức ho khan kịch liệt, nhìn vẻ mặt xanh mét của cô nàng, Ân Thứ hỏi: “Còn muốn đi tiếp không?”

“Đi.” Mạc Phú Tuyết dần dần bình ổn, ra vẻ thoải mái nói: “Em không sao, đi thôi.”

Ân Thứ cũng không nhiểu lời, tiếp tục đi xuống dưới lầu.

Lần này Mạc Phú Tuyết đi rất cẩn thận, thuận lợi theo Ân Thứ xuyên qua cửa hông, đi ra sân.

Chân vừa giẫm lên đất bằng, Mạc Phú Tuyết liền an tâm, chạy lên hỏi: “Gần đây có gì để chơi không?”

“Không có.” Ân Thứ lạnh như băng đáp.

“Vậy dẫn em đi ngắm phong cảnh đi.” Mạc Phú Tuyết không để ý tới biểu tình lạnh nhạt của anh, bước nhanh hơn cùng anh sóng vai.

Cảnh sắc trong khuôn viên biệt thự Ân gia không tệ, đáng tiếc tâm tư Mạc Phú Tuyết hiển nhiên không đặt lên phong cảnh, đối với hoa cỏ sang quý cũng không mấy để tâm. Ân Thứ cũng lười giới thiệu, chỉ chuyên tâm làm một người dẫn đường im lặng.

Mạc Phú Tuyết không cam lòng, liền tìm đề tài hỏi: “Anh Ân, anh cùng Tề Dịch làm sao quen biết vậy?”

“Ngẫu nhiên gặp trên đường.”

“… vậy sao anh lại thích Tề Dịch?”

“Vừa thấy đã thích.”

“…” Có cần trả lời có lệ vậy không! Mạc Phú Tuyết không từ bỏ ý định, tiếp tục truy hỏi: “Vậy anh cảm thấy Tề Dịch có thích anh không?”

“Thích.”

“Nhà anh có tiền như vậy, nói không chừng Tề Dịch vì tiền mới chịu ở cùng một chỗ với anh.”

Bước chân Ân Thứ khựng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô nàng.

Mạc Phú Tuyết bị nhìn tới hoảng sợ, đầu óc đột nhiên phóng ra tín hiệu nguy hiểm, thân thể theo quán tính lùi về sau, giẫm phải bãi nước đọng. Tối qua có một trận mưa, tích không ít bùn nước, Mạc Phú Tuyết vừa giẫm vào thì giày liền dính đầy nước bùn. May mắn cô mang giày cổ cao, bằng không nước sẽ văng luôn vào chân.

“Mẹ nó!” Mạc Phú Tuyết nhìn đôi giày bị bẩn, nhỏ giọng mắng.

“Bên kia có nước.” Ân Thứ chỉ một góc sân.

Mạc Phú Tuyết vốn chuẩn bị qua đó thì nhìn thấy cách đó không xa có vài cô gái đang đi về phía bên này, hẳn là khách Ân gia, liền sửa lời: “Thôi, để về rồi rửa.”

Ân Thứ từ chối cho ý kiến, dẫn Mạc Phú Tuyết ra ngoài, đi dạo ở phụ cận biệt thự.

Mạc Phú Tuyết nhắm mắt theo sát Ân Thứ, dư quang nhìn thấy đám cô gái kia nhìn về phía bọn họ, trong lòng có chút đắc ý, cố nhích tới gần Ân Thứ, ý đồ xây dựng biểu hiện giả dối là ‘bọn họ thực thân mật’. Chính là vừa tới gần thì cảm giác khó chịu kì quái liền nảy sinh.

Ân Thứ sải bước, thoáng cái đã bỏ cô nàng lại phía sau.

Mạc Phú Tuyết trừng mắt liếc bóng lưng Ân Thứ, cảm thấy người đàn ông này thực không có phong độ thân sĩ, bất quá vẫn do dự đuổi theo.

“Anh họ!” Một cô gái ở trong sân hướng bọn họ quơ quơ tay.

Ân Thứ theo tiếng gọi nhìn qua, còn chưa đáp lại đã thấy hai con chó lớn ở bên cạnh cô bé đột nhiên giãy ra khỏi dây xích, hầm hầm xông về phía anh.

Mạc Phú Tuyết biến sắc, trốn ra sau lưng Ân Thứ, hoảng hốt nói: “Chúng ta mau đi thôi!”

Ân Thứ vẫn không nhúc nhích, với kinh nghiệm bị động vật truy đuổi nhiều năm, càng chạy thì chúng càng rượt theo, còn không bằng cứ đứng tại chỗ để chúng táp vài cái phát tiết.

“Đi mau a!” Mắt thấy khoảng cách giữa hai con chó kia cùng bọn họ ngày càng gần, Mạc Phú Tuyết nhịn không được kéo kéo quần áo Ân Thứ.

Ân Thứ nhíu mày nói: “Cô lùi qua bên kia đi.”

Hai con chó kia hướng tới anh, không uy hiếp tới Mạc Phú Tuyết, chỉ cần tránh xa anh một chút thì không có việc gì. Nhưng Mạc Phú Tuyết căn bản không dám nhúc nhích, cứ bám lấy Ân Thứ.

Ân Thứ thấy cô nàng bất động, liền lười quản, thẳng tắp đứng tại chỗ. Chỉ một thoáng, hai con chó đã chạy tới, hung ác sủa vang. Ân Thứ nhàn nhã lấy ra hai khối chocolate trong túi, mở bao bì ném qua. Tề Dịch nói chó không thể ăn chocolate, nhưng mỗi lần anh gặp chó đều ác ý uy cho chúng ăn.

Mạc Phú Tuyết thấy chúng nó phân tâm đi liếm chocolate, liền thúc giục: “Chúng ta mau chạy đi.” Cô ẩn ẩn có dự cảm không rõ, đặc biệt là lúc tới gần Ân Thứ, cảm giác này lại càng mãnh liệt hơn.

Ân Thứ từ chối cho ý kiến, chậm rãi đi về phía cô em họ đang chạy tới.

Bọn họ vừa động, hai con chó liền quẳng chocolate, một lần nữa vọt tới.

Mạc Phú Tuyết sợ hãi kêu lên một tiếng, theo bản năng đá con chó gần mình nhất.

Nó ăn đau, liền trở nên hung tợn há miệng táp về phía Mạc Phú Tuyết. Hai con này đều là chó săn có huấn luyện, rất có tính công kích, tuy đã được thuần hóa nhưng cũng không phải dễ chọc. Huống chi dưới sức ảnh hưởng của quý khí Ân Thứ, so với bình thường chúng lại ‘hung hăng’ hơn vài phần, phút chốc liền cuồng bạo.

“A!” Bắp đùi Mạc Phú Tuyết vừa vặn bị cắn, đau tới sắc mặt trắng bệch. Cô nàng liền bất chấp con kia, hất văng con vừa cắn mình, thét chói tai mà chạy đi.

Hai con chó săn thấy Mạc Phú Tuyết không coi mình ra gì mà bỏ chạy, lập tức bỏ qua Ân Thứ, hưng phấn rượt theo cô nàng. Mắt thấy Mạc Phú Tuyết sắp bị chó săn bổ gục thì chủ nhân của chúng nó đúng lúc đuổi tới, nắm chặt dây xích, quát ngừng lại. Một con chó săn cắn áo Mạc Phú Tuyết, con kia thì cắn cái váy ngắn, chỉ nghe rẹt một tiếng, áo bị xé toạt một mảng lớn, váy thì bị kéo xuống đầu gối, quần vớ bị xé toạt lộ ra cái mông.

Mạc Phú Tuyết lảo đảo, té ngã xuống đất, vừa kéo váy, vừa khóc thảm: “Ô ô, cứu mạng!”

Ba cô em họ của Ân Thứ trước sau đuổi tới, một người lôi hai chú chó săn đi, ai người khác thì vội vàng đỡ Mạc Phú Tuyết dậy, không ngừng trấn an.

Ân Thứ nhìn về phía hai con chó săn, lẳng lặng bật ngón cái.

Trong phòng, Tề Dịch đang nhàn nhã cùng cha con Mạc Quân Ngôn uống trà.

Mạc Quân Ngôn mở miệng: “Phú Tuyết nó rất tùy hứng, nếu làm ra chuyện quá giới hạn, hi vọng con thứ lỗi.”

“Thầy quá lời rồi, cho dù thế nào thì chị ấy cũng là con gái thầy, con sẽ không so đo.” Tề Dịch mỉm cười.

“Vậy là tốt rồi.” Mạc Quân Ngôn thở dài một hơi.

Lúc này, Mạc Cẩm Thư đột nhiên hỏi: “Vừa rồi sao cậu lại bảo Ân Thứ dẫn Phú Tuyết ra ngoài?”

“Sao lại không chứ?” Tề Dịch hỏi ngược lại.

“Hẳn cậu biết Phú Tuyết rất có hảo cảm với Ân Thứ, không sợ nó dụ dỗ à?”

Nghe thấy hai chữ ‘dụ dỗ’, Mạc Quân Ngôn bất mãn trừng mắt liếc con trai, nào có ai nói em gái mình như vậy?

Tề Dịch rót cho anh một tách trà nóng, cười nói: “Nếu chị ấy có bản lĩnh thì cứ việc.”

“Cậu thực tự tin.”

“Không phải tự tin, mà là tin tưởng.” Tề Dịch nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Người kia, chỉ thuộc về tôi.”

Lúc nói những lời này, ánh mắt Tề Dịch lộ rõ nghiêm nghị, làm Mạc Cẩm Thư có chút chấn động. Không có đắc ý, không có khoe khoang, chỉ có tràn đầy tình cảm.

Tề Dịch lại nhìn về phía anh, nói: “Anh tin không, Phú Tuyết rất nhanh sẽ không còn ôm ảo tưởng với Ân Thứ nữa.”

“Ồ?”

Âm thanh nghi vấn vừa vang lên thì chợt nghe ngoài hành lang có một trận tiếng chân lộn xộn, sau đó cửa phòng bị đẩy mạnh, Mạc Phú Tuyết khóc lóc bổ nhào tới.

Gương mặt cô nàng tái xanh, nước mắt nước mũi đầy mặt, áo thì rách một mảng, vớ cũng rách toạt, váy thì xộc xệch, còn phải dùng tay túm lấy bằng không sẽ tuột xuống, giày thì đầy vết bẩn, chân trái còn có vết thương không quá sâu, giống như vừa mới đụng phải cướp.

Cha con Mạc Quân Ngôn kinh ngạc nhìn thảm trạng của cô nàng, không hiểu vì sao chỉ mới ra ngoài chưa tới nửa giờ đã biến mình thành bộ dáng thế này, này là bị cướp hay bị đánh hội đồng a?

“Phú Tuyết, con làm sao vậy?” Mạc Quân Ngôn kinh sợ bật dậy, túm lấy Mạc Phú Tuyết vội hỏi: “Con bị ai bắt nạt à?”

“Chú Mạc.” Ân Thứ đi vào, phía sau còn có ba cô bé. Anh trầm giọng giải thích: “Cô Mạc vừa nãy bị chó săn của em họ con cắn bị thương, thật ngại quá.”

Ba cô bé lập tức tiến tới xin lỗi.

Ân Thứ lại nói: “Con lập tức gọi người đưa cô Mạc tới bệnh viện.”

“Vậy làm phiền cậu.” Mạc Quân Ngôn tuy trong lòng có chút nghi ngờ nhưng lúc này không tốt để chất vấn.

Người hầu vội vàng đưa tới một bộ quần áo, Mạc Phú Tuyết ôm quần áo thút tha thút thít đi thay.

Ba cô bé không đợi Mạc Quân Ngôn hỏi đã kể lại đầu đuôi sự việc, còn áy náy xin lỗi.

Mạc Quân Ngôn khoát tay: “Chuyện này cũng không trách được mấy đứa, con gái chú sợ chó, làm việc lại lỗ mãng, khó trách chịu tội.”

“Cám ơn chú Mạc thông cảm.”

Mạc Cẩm Thư nhìn nhìn Ân Thứ, lại nhìn Tề Dịch. Nhớ tới vừa nãy Tề Dịch nói ‘Phú Tuyết rất nhanh sẽ không còn ôm ảo tưởng với Ân Thứ nữa’, ứng nghiệm cũng không khỏi quá nhanh đi? Vì sao Tề Dịch khẳng định như vậy? Lẽ nào bọn họ cố ý?

Không đúng, bọn họ không phải người sẽ làm ra chuyện này. Chỉ vì muốn Phú Tuyết đánh mất ý niệm trong đầu mà thả chó ra cắn? Này cũng quá thái quá đi.

Lúc này, Mạc Phú Tuyết thay đổ xong, khập khiễng đi tới.

Ân Thứ hỏi: “Cần tôi tự mình đưa cô Mạc tới bệnh viện không?”

Mạc Phú Tuyết nghe vậy thì lảo đảo một cái, đau tới muốn chảy nước mắt, vội vàng cự tuyệt: “Không, không cần, tùy tiện bảo ai đưa em đi là được rồi.”

Không biết vì cái gì, hiện giờ vừa nhìn thấy Ân Thứ liền có chút sợ hãi. Trước đó vì yêu thích nên luôn xem nhẹ hơi thở lạnh lùng trên người anh, hiện giờ tỉnh táo lại mới phát hiện Ân Thứ thoạt nhìn chính là loại ‘diện mạo đáng sợ’, tới gần một chút thôi liền không thoải mái.

Mạc Phú Tuyết cũng không biết này là bởi cô bị ‘lây’ quỷ khí của Ân Thứ, suốt một đoạn thời gian dài tiếp theo làm việc gì cũng không thuận lợi. Loại vận rủi liên tiếp này làm cô theo bản năng cảm thấy sợ hãi Ân Thứ, hệt như gặp phải thiên địch vậy.

Này cũng là nguyên nhân mà Ân Thứ từ nhỏ tới lớn không hề có bạn, ai thích một người hở ra là làm mình xui xẻo chứ? Phàm là ‘bằng hữu’, chỉ cần thường xuyên tiếp xúc với anh hơn ba ngày thì sẽ tự động biến thành hình thức đối địch.

Chỉ có hai nơi ngoại lệ, một là Ân gia, hai là công ty của Ân gia. Được phúc khí của Ân gia che chở, lực ảnh hưởng của quỷ khí đã rơi xuống mức thấp nhất, nhưng nếu tiếp xúc quá thân cận với Ân Thứ thì vẫn bị vận rủi ‘viếng thăm’, tựa như tài xế cùng vệ sĩ của anh trước kia.

Mạc Phú Tuyết ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt lãnh liệt của Ân Thứ, trái tim thót lại, người này thực đáng sợ! Cô nàng nhút nhát vùi vào lòng Mạc Quân Ngôn, không dám liếc mắt nhìn anh thêm cái nào nữa.

Bình Luận (0)
Comment