Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 7

‘Này, anh bạn đẹp trai, có thuốc không?’

Tề Dịch đang suy nghĩ miên man thì trong đầu đột nhiên truyền tới âm thanh kỳ quái.

Cậu không nhúc nhích, chỉ là dùng dư quang bên khóe mắt quét qua bên cạnh.

Xuất hiện bên người cậu chính là một con quỷ mới chết không lâu, ẩn ẩn như một đoàn sương mờ, không có hình dạng cố định, rõ ràng có linh trí, có thể truyền linh âm.

Tề Dịch không biết con quỷ này tìm mình làm gì, vì thế cũng không lập tức đáp lại.

‘Tôi biết cậu khác biệt, cả bệnh viện này, chỉ có khí tức trên người cậu đặc biệt nhất.’ Quỷ hồn tiếp tục nói: ‘Có thể nhờ cậu giúp tôi một chuyện không?’

Tề Dịch lấy điện thoạt tring túi ra, tùy tay nhấn vài nút, sau đó đặt bên tai làm bộ như đang gọi điện: “Nói đi.”

‘Ô, cậu thật không tệ a.’ Quỷ hồn tựa hồ đang cười, âm thanh xót xa, quỷ khí dao động làm mớ tóc trước trán nó bay bay: ‘Là vầy, tôi gọi là Kha Thiếu Thừa, là một trình tự viên, hai ngày trước vừa chết vì suy tim, đời này không còn gì tiếc nuối, chính là còn một chuyện chưa hoàn thành, thật sự không yên lòng.’

“Chuyện gì?” Tề Dịch hỏi.

‘Trước lúc tôi chết có chủ trì mở rộng hệ thống quản lý chính, đáng tiếc cuối cùng vẫn không kịp giao nó cho em trai tôi.’

“Em trai anh?”

‘Nó là Kha Thiếu Úc, CEO của công ty khoa học kỹ thuật Dương Thần.’

Tề Dịch khó hiểu hỏi: “Sau khi anh chết, em trai anh khẳng định sẽ sửa sang lại di vật, tự nhiên cũng tìm được chương trình kia, cần chi tôi nhiều chuyện?”

‘Sự tình không đơn giản như vậy. Tôi cùng Kha Thiếu Úc là con của người vợ thứ hai, luôn đối đầu như nước với lửa với anh cả Kha Thiếu Uy. Cha giao công ty khoa học kỹ thuật Dương Thần cho Kha Thiếu Úc quản lý, anh cả rất bất mãn, luôn đối đầu với em ấy, làm Thiếu Úc một thân một mình trong ban giám đốc. Nếu hạng mục này có thể thành công thì có thể mang tới hiệu quả cùng lợi ích rất lớn, có thể giúp Thiếu Úc cũng cố địa vị. Nhưng anh cả cũng đang tranh đoạt hạng mục này, một khi để anh ta chiếm trước tiên cơ, Thiếu Úc liền không còn cơ hội. Vì thế để phòng ngừa vạn nhất, tôi đã để lại hai phần trình tự gốc, một phần để trong quỹ bảo hiểm, rất có thể đã bị anh cả cầm đi, còn phần còn lại thì cần nhờ cậu hỗ trợ.’

“Nếu anh cả anh đã có được một phần, tất nhiên sẽ công bố trước, vậy giờ tôi có giúp cũng không còn kịp rồi.”

‘Tôi đã cài ba tầng mật mã trong trình tự, nếu không có mật mã chính xác, trình tự sẽ tự hủy, chúng ta vẫn còn thời gian.’

Tề Dịch hiểu ra: “Được rồi, chờ chuyện của tôi xong, tôi sẽ giúp anh thử xem.”

‘Thật sự cám ơn cậu!’

Tề Dịch đặt di động trong lòng bàn tay, nói: “Anh tạm thời bám vào di động của tôi đi, có thể trì hoãn thời gian biến mất.”

Quỷ ảnh chợt lóe, tiến vào trong di động Tề Dịch.

Bỏ di động vào túi tiền, Ân Thứ cũng vừa vặn kiểm tra xong, bồi bên cạnh vẫn là vị bác sĩ Từ gặp lần trước.

Nhìn thấy Tề Dịch thì biểu tình ông có chút vi diệu, tựa hồ rất ngạc nhiên vì Tề Dịch có thể hoàn hảo mà ở bên cạnh Ân Thứ.

Lúc gần đi, bác sĩ Từ dặn dò Tề Dịch một câu: “Ân Thứ liền nhờ cậu.”

Loại giọng điệu ‘giap phó’ này thực làm Tề Dịch không biết nói gì, gật gật đầu , chở Ân Thứ rời khỏi bệnh viện, tới thẳng công ty.

Đưa Ân Thứ xong, Tề Dịch theo chỉ dẫn của Kha Thiếu Thừa lái xe tới chỗ ở trước kia của anh. Đó là một khu nhà cao cấp ở vùng ngoại thành, bên trong đều được trang bị khóa mật mã.

Tề Dịch mấy một phen trắc trở mới thuận lợi tiến vào.

Trong phòng không có ai, di vật vẫn chưa được xử lý.

Tề Dịch nhìn khung hình trên bàn, là ảnh chụp chung của hai người đàn ông, một người cười thật tươi, nhưng người kia thì cau mày, tựa hồ có chút không tình nguyện. Nhưng theo động tác nhỏ nhặt thì có thể thấy quan hệ của bọn họ rất tốt.

‘Người bên trái chính là em trai tôi, từ nhỏ nó đã là thiên chi kiêu tử, mọi phương diện đều thực xuất sắc. Mà tôi, trừ bỏ máy tính thì cái gì cũng tệ. Nhìn thấy Thừa Úc bị anh cả ức hiếp nhưng không thể giúp gì.’

“Giữa anh em với nhau không cần so đo mấy thứ đó. Nếu cậu ta là loại người bạc tình bạc nghĩa, anh cũng không đến mức chết rồi vẫn lo nghĩ cho cậu ta như vậy.”

Quỷ khí xung quanh giảm đi vài phần, không khí lạnh lẽo thế nhưng ẩn ẩn có một tia ấm áp.

Loại quỷ khí này, nếu cảm xúc phản cảm càng nhiều thì nó sẽ càng đậm hơn. Tương phản, nếu cởi mở, lạc quan thì sẽ có cảm giác bình an vui vẻ, quỷ khí bất xâm. Đương nhiên, loại quỷ khí này không phải luôn mang tới vận rủi, xui rủi là điều khó tránh, không phải tất cả đều do quỷ ám, mà trước đó vận rủi đã hình thành, quỷ khí chỉ tích tụ thúc đẩy nó mà thôi.

“Cậu là ai?” Đúng lúc này, một âm thanh chất vấn mang theo vài phần nghiêm nghị từ ngoài cửa truyền vào.

Tề Dịch quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng cạnh cửa, cảnh giác nhìn cậu. Người này tầm ba mươi, ánh mắt hơi xếch, dáng người thon dài, khí chất tinh thuần, tuy không anh tuấn được như Ân Thứ nhưng cũng có loại sức quyến rũ riêng biệt.

“Kha Thiếu Úc?” Tề Dịch buông khung hình xuống, biểu tình không chút kích động.

Kha Thiếu Úc đóng cửa lại, đi tới trước mặt Tề Dịch, ánh mắt lạnh như băng: “Cậu là ai? Tới đây làm gì?”

Lúc Tề Dịch đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, âm thanh của Kha Thiếu Thừa đã truyền tới: ‘Nói cậu là bạn trai tôi.’  

Cái gì? Trong mắt Tề Dịch hiện lên một tia kinh ngạc.

‘Tôi là người đồng tính, chuyện này chỉ có Thiếu Úc biết.’

Đồng tính… Tề Dịch suy tư một chút, trả lời: “Xin chào, tôi gọi là Tề Dịch, là… bạn trai của anh trai anh.”

“Bạn trai?” Kha Thiếu Úc nhìn chằm chằm Tề Dịch: “Sao tới giờ chưa từng nghe anh tôi nhắc tới?”

Người trước mắt thoạt nhìn chỉ mới hai ba, hai bốn tuổi, cách anh hai ít nhất cũng mười tuổi, mày mặt thanh thú, ánh mắt trong suốt không chút tạp màu, phi thường xinh đẹp. Cậu ta chính là tình nhân của anh hai?

“Anh cũng biết tính cách của Thiếu Thừa, anh ấy không hi vọng anh vì việc tư của mình mà chịu bất cứ ảnh hưởng nào.” Tề Dịch dựa theo lời Kha Thiếu Thừa nói lại: “Có một người anh trai đồng ý, không có lợi cho anh.”

“Tôi căn bản không để tâm những chuyện đó!” Trong mắt Kha Thiếu Úc hiện lên một tia đau thương, hoài nghi trong lòng cũng giảm đi vài phần.

Tề Dịch cúi đầu, tầm mắt dừng lại ở khung hình, thầm thở dài. Thân nhân ly thế sẽ lưu lại đau đớn khôn cùng cho những người ở lại. Năm đó khi ba ba rời đi, cậu cũng thương tâm như vậy, đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất cậu thống khổ nhất trong cuộc đời.

Kha Thiếu Úc thấy Tề Dịch cúi đầu, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi lên người cậu, tạo thành bóng ma, tuy không nhìn rõ biểu tình nhưng lại lộ ra một cỗ đau thương nhàn nhạt.

Loại đau thương này làm Kha Thiếu Úc cũng đau lòng theo, nhịn không được gỡ xuống lòng phòng bị, cùng sa vào cảm xúc của Tề Dịch.

Sau một lúc lâu, Tề Dịch ngẩng đầu nói: “Hôm nay tôi tới đây vì muốn hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của anh trai anh.”

“Cái gì?” Kha Thiếu Úc sửng sốt.

“Đưa chương trình mà anh ấy khai phá cho anh.”

Kha Thiếu Úc hờ hững nói: “Không cần, nó đã bị Kha Thiếu Uy cầm đi.”

“Hai bản đều bị mang đi sao?”

“Hai bản?” Kha Thiếu Úc giương mắt nhìn Tề Dịch: “Ý cậu là?”

“Anh trai anh lo lắng Kha Thiếu Uy trộm đi chương trình, vì thế có bảo lưu một bản khác. Hơn nữa còn cài ba tầng mật mã, chỉ cần công bố nó trước khi Kha Thiếu Uy phá giải được mật mã là được.”

“Cậu biết anh tôi để nó ở đâu không?”

Tề Dịch đi vào phòng bếp, mở lò nướng, theo khe hở rút ra một chiếc đĩa CD.

Giấu trong lò nướng, cũng mệt Kha Thiếu Thừa nghĩ ra được.

Kha Thiếu Úc nhận lấy đĩa CD, khóe miệng nhếch lên, này quả thật là tác phong của anh trai anh.

“Để tôi giúp cậu giải mật mã.” Tề Dịch nói.

Kha Thiếu Úc không dị nghị. Hiện giờ anh đã hoàn toàn tin tưởng Tề Dịch là bạn trai anh hai, bằng không cũng không phó thác chuyện quan trọng như vậy cho cậu ta.

Hai người vào phòng sách, mở máy tính, bỏ đĩa CD vào.

Đang định khởi động thì động tác của Tề Dịch đột nhiên khựng lại.

“Làm sao vậy?” Kha Thiếu Úc chống một tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn Tề Dịch.

Tề Dịch lấy đĩa CD ra, đứng dậy nói: “Tôi quên mất một chuyện quan trọng, ra ngoài rồi nói sau.”

Kha Thiếu Úc không nói gì, chỉ theo sát Tề Dịch rời khỏi phòng sách.

Lúc ra tới phòng khách, Tề Dịch mới nhỏ giọng nói: “Trong phòng sách có máy theo dõi.”

Kha Thiếu Úc biến sắc, cũng không hỏi làm sao Tề Dịch biết, chỉ lập tức nói: “Đi thôi, tới nhà tôi.”

Kha Thiếu Uy chỉ sợ đã biết anh lấy được chương trình, cứ tiếp tục ở đây sẽ không an toàn.

Hai người rời khỏi chỗ ở của Kha Thiếu Thừa, tự lái xe vào trong nội thành.

‘Hai người bị theo dõi.’ Kha Thiếu Thừa nhắc nhở.

Tề Dịch xuyên thấu qua kính chiếu hậu, quả nhiên phát hiện một chiếc xe màu đen có rèm che khá khả nghi.

Cậu tăng tốc độ, vướt qua xe Kha Thiếu Úc, đồng thời hướng đối phương nhấn kèn vài cái, đưa tay làm động tác chĩa về sau.

Kha Thiếu Úc phản ứng rất nhanh, lập tức hiểu tình cảnh bọn họ lúc này. Tình huống này rõ ràng không thích hợp tiếp tục trở về nhà, vì thế liền dứt khoát chạy theo xe Tề Dịch, để cậu dẫn đường.

Hai chiếc xe một trước một sau chạy băng băng, dọc theo đường đi hoàn toàn thông suốt.

Đèn xanh giống như đặc biệt chuẩn bị vì hai người, mấy chục giao lộ, cư nhiên không hề gặp một lần đèn đỏ nào. Nhưng, chiếc xe theo dõi bọn họ thì không may mắn được như vậy, thường thì cứ xe của Tề Dịch cùng Kha Thiếu Úc vừa chạy qua thì đèn đỏ lập tức bật sáng. Sau vài lần, chiếc xe kia đã bị bọn họ bỏ rớt lại.

Tề Dịch đưa Kha Thiếu Úc về chỗ ở của mình.

Lúc xuống xe, Kha Thiếu Úc nhịn không được hỏi: “Cậu làm cách nào vậy?”

“Cái gì?”

“Đèn xanh.” Hai ba lượt cũng thôi đi, thế nhưng nhiều lần như vậy, này cũng quá không khoa học đi! Kha Thiếu Úc hoài nghi Tề Dịch có phải là một hacker siêu cường hay không, có thể lợi dụng trình tự điều khiển nào đó mà tùy ý điều chỉnh đèn đường.

“May mắn thôi.” Tề Dịch cười cười.

May mắn? Kha Thiếu Úc tình nguyện tin tưởng cậu ta là hacker hơn. Trong thành phố lớn thế này, tỷ lệ băng qua mấy chục giao lộ đều không gặp một lần đèn đỏ còn khó hơn cả việc gặp gỡ hacker.

“Tùy tiện ngồi đi, đừng ngại.” Tề Dịch đưa Kha Thiếu Úc vào nhà, vừa đổi giày vừa nói.

Kha Thiếu Úc đánh giá một chút, trong lòng có chút kinh ngạc. Với tài lực của anh hai, sao lại để tình nhân của mình ở trong một nơi nhỏ thế này? Bất quá phòng ốc bố trí không tồi, có thể nhìn ra Tề Dịch là một người rất am hiểu cách hưởng thụ cuộc sống, khó trách anh hai lại thích cậu ta.

Kha Thiếu Úc không hiểu sao có chút hâm mộ. Tầm mắt dừng lại trên một kiện áo sơ mi nam trên sô pha, kích cỡ rõ ràng không phù hợp với dáng người Tề Dịch, hẳn là của anh hai đi…

“Uống gì?” Tề Dịch hỏi.

“Nước đun sôi là được.” Kha Thiếu Úc lấy lại tinh thần.

Tề Dịch đưa nước qua, nói: “Trong phòng tôi có máy tính, hiện giờ bắt đầu luôn hay nghỉ ngơi một hồi?”

“Làm ngay đi.” Kha Thiếu Úc không muốn chậm trễ thêm nữa. Kha Thiếu Uy không biết sẽ xuất ra thủ đoạn gì nữa, phải nhanh chóng giải quyết chuyện này.

Dưới sự chỉ đạo của Kha Thiếu Thừa, Tề Dịch nhất nhất phá giải ba tầng mật mã.

Kha Thiếu Úc có được trình tự hoàn chỉnh, cực lực áp chế kích động trong lòng, thật sự nói cám ơn Tề Dịch.

“Không cần cám ơn, hết thảy đều vì anh trai anh.” Tề Dịch nói.

Kha Thiếu Úc gật gật đầu, cũng không nhiều lời, chuẩn bị lập tức quay về công ty. Trước lúc đi, còn nói với Tề Dịch: “Sau này có bất cứ chuyện gì cần, cứ việc tới tìm tôi.”

“Tốt.” Tề Dịch đáp lời, bất quá cũng không để trong lòng, nghĩ sau này hẳn không còn cơ hội gặp lại, ngay cả số điện thoại của đối phương cũng không hỏi.

Mà Kha Thiếu Úc đã xem Tề Dịch là tình nhân của anh hai mình, đoán chắc cậu có phương thức liên hệ với mình, vì thế cũng không nói.

Kha Thiếu Úc đi rồi, quỷ khí của Kha Thiếu Thừa cũng dần dần nhạt đi.

“Anh không muốn nhìn ngày em trai mình thành công sao?” Bình thường quỷ hồn có thể lưu lại bảy ngày, Kha Thiếu Thừa vẫn còn vài ngày thời gian.

‘Không cần, những gì có thể tôi đều đã làm, tin tưởng Thiếu Úc có thể nắm lấy cơ hội này.’

“Vậy trước lúc đi, tôi có một vấn đề nho nhỏ.”

‘Cái gì?’

“Anh thật sự có bạn trai à?” Cậu cũng không muốn ngày nào đó bị bạn trai ‘chính quy’ tìm tới cửa.

‘Ha hả…’ Kha Thiếu Thừa không trả lời, chỉ lưu lại một trận tiếng cười không rõ hàm ý rồi biến mất.

Bình Luận (0)
Comment