Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 73

Hải thị thận lâu: tức là ảo ảnh, như người đang đi trên sa mạc thường nhìn thấy ốc đảo ảo

****   

Bữa cơm chất dứt, mọi người đi vào bãi đỗ xe, Khương Hiên sáp qua nói với Tề Dịch: “Nhóc cảm thấy với tướng mạo của tôi, có khả năng làm nhóc vứt bỏ Ân Thứ, cùng tôi song túc song tê không?”

“Cho dù anh hải thị thận lâu cỡ nào thì nó cũng không thể trở thành sự thật đâu.” Ân Thứ lạnh lùng phun ra những lời này, mang theo Tề Dịch lên xe, băng băng lao đi.

Tề Dịch lái xe đi một khoảng thì đột nhiên cười khẽ.

“Cười cái gì?” Ân Thứ ngồi ngay ngắn trên ghế phó lái liếc nhìn cậu.

“Không có gì.” Trình độ mắng chửi người ngang ngược của Ân Thứ cư nhiên lại rất có nội hàm a: “Hải thị thận lâu?” Ha ha, này là đang nói đối phương si tâm vọng tưởng à?

“Kế tiếp định đi đâu?” Tề Dịch cười hỏi.

“Về nhà ăn cơm.”

“… vậy vừa nãy anh ăn làm gì?”

“Mặt mũi thôi.” Ân Thứ bổ sung: “Mặt mũi của em.”

Tề Dịch: “…”

Lúc về tới nhà, Tề Dịch vừa lúc gặp gỡ nhân viên chuyển phát, nhận được một gói đồ do Vô Định đại sư gửi tới, bên trong có mười cây nến oán cùng ba mươi cây nhang phản hồn.

“Chờ anh qua khoảng thời gian bận rộn rồi chúng ta tìm thời gian tìm kiếm mộ địa của Triệu gia đi.” Tề Dịch nói với Ân Thứ.

Anh gật đầu, cũng thực hi vọng có thể giải quyết vấn đề trên người để tránh tương lai mang tới phiền toái cho Tề Dịch.

Tề Dịch cất nhang đèn, sau đó vào phòng bếp nấu hai tô mì, sau đó mỗi người một tô mì ăn kèm dưa muối, vừa ăn vừa xem TV.

Một tô mì đơn giản tựa hồ còn ngon hơn bàn cơm vạn tệ.

Tề Dịch nhìn thoáng qua Ân Thứ, một thân quần áo ở nhà đáng yêu, tóc tùy ý rũ xuống, trong tay là một tô mì to, vừa chuyên chú nhìn chằm chằm TV, vừa nghiêm túc ăn mì, bộ dáng này cùng một năm trước quả thực là hai người khác biệt.

Khóe miệng Tề Dịch cong cong, gắp miếng trứng thơm ngon lên cắn một ngụm.

Trong tô Ân Thứ có tới ba quả trứng, là anh mãnh liệt yêu cầu, cứ hệt như không cho anh đủ ba trứng chiên chính là ngược đãi ý. Tô của anh cũng to hơn hẳn Tề Dịch, điển hình của dạ dày vua.

“Tề Dịch.” Ân Thứ đột nhiên lên tiếng.

“Hử, sao?”

“Tôi cảm thấy một mình ăn ba trứng thật sự là quá xa xỉ.” Ân Thứ gắp một cái trứng chiên bỏ vào trong tô Tề Dịch: “Chia cho em một cái.”

“Cám ơn.” Tề Dịch quỷ dị liếc nhìn anh một cái, trậm mặc một lát mới nói: “Kỳ thực là anh no quá rồi đi…”

Ân Thứ không chút chuyển mắt nhìn chằm chằm TV, biểu tình ngưng trọng.

Tề Dịch: “…” Mỗi lần đều làm bộ dáng này để qua mặt cậu.

Cậu đặt tô xuống, mang thuốc tiêu thực cùng một ly nước ấm tới đặt lên bàn trà trước mặt anh.

“Uống hai viên đi.” Tề Dịch thấy sắc mặt anh không tốt, lại hỏi: “Bụng có đau không?”

Ân Thứ gật gật đầu, sau đó nặng nề thở ra một hơi: “Tôi cảm thấy sức ăn của mình nhỏ đi.”

Này hoàn toàn không có khả năng!

“Ân Thứ.” Tề Dịch kéo mặt anh, nhìn thẳng: “Tôi cảnh cáo anh, về sau ăn uống một vừa hai phải thôi, không được cậy mạnh!”

Ân Thứ nhìn cậu một hồi, đột nhiên ôm lấy cậu, nhiệt tình hôn môi, đầu lưỡi tung hoành chiếm đoạt trong miệng cậu, thẳng tới khi làm ý thức cậu trở nên mông lung, rốt cuộc không nhớ nổi chuyện ăn cơm nữa mới chịu bỏ qua…

Thức ăn cùng Tề Dịch, hai thứ không thể thiếu! Này đại khái chính là hai tình yêu lớn nhất đời này của Ân Thứ.

Hai người khôi phục tiết tấu cuộc sống, ban ngày Ân Thứ đi làm, Tề Dịch làm thêm, buổi tối chính là thế giới hai người. Ngày nghỉ lễ thì đi tập thể hình hoặc hẹn hò, hưng trí thì có thể mời bạn bè ra tụ hội một phen.

Ân Thứ mới đầu rất hứng thú gia nhập giới bằng hữu của Tề Dịch, nhưng cậu giao thiệp đủ loại bằng hữu, đủ loại tính cách, Ân Thứ tự giác bản thân không thể ứng phó được, vì thế rất nhiều lần anh chỉ phụ trách sắp xếp nơi tụ hội mà không tham gia.

Những lúc không thân mật thì cả hai đều có khoảng thời gian tự do riêng, cuộc sống thích thú vô cùng. Bất quá, chút ngoài ý muốn vẫn có khi phát sinh.

“Tề Dịch, mau tới khách sạn đón người, anh yêu của cậu uống rượu.”

“Tề Dịch, Ân tổng lại ở công ty ăn vụng bánh ngọt.”

“Tề Dịch, Ân tổng hẹn hò với phụ nữ!”

“Tề Dịch, Ân tổng bị đèn màu của quầy bar rớt trúng đầu!”

“Tề Dịch, Ân tổng hôm nay bị ướt sũng luôn!”



Tả Thành bà tám, mỗi ngày đều báo hết mọi việc hằng ngày của Ân Thứ cho Tề Dịch.

Tề Dịch lưu lại hết toàn bộ, những lúc Ân Thứ giả ngu liền mở lên cho anh nghe, hoàn toàn không ý thức được bản thân đã bán đứng Tả Thành.

Vì thế, trong một khoảng thời gian khá dài, vận khí của Tả Thành thực tệ, mỗi khi bị cừu tận của Ân Thứ tập trung, cuối cùng phải xin phép ‘nghỉ bệnh’ cả một tuần mới miễn cưỡng thoát khỏi vận xui.

Bất quá nhiệt huyết bà tám đã chảy trong máu thịt, không bao lâu sau lại tái phạm. So với chút xui rủi kia, anh càng muốn xem bộ dáng Ân tổng bị ‘gia bạo’.

Hôm nay, Tề Dịch vừa mới đón Ân Thứ về nhà liền nhận được điện thoại của Khương Hiên.

“Tề Dịch!” Âm thanh Khương Hiên thoạt nghe khá kích động.

“Thế nào?”

“Nhóc không thấy tin tức mấy ngày nay à?”

“Tin gì?”

“Ngô Song Kỳ cuồng hoan ở night club bị cảnh sát bắt được.”

“… cô ta không phải bạn gái anh à? Sao nghe giọng điệu anh có vẻ vui sướng khi thấy người ta gặp họa vậy?”

“Không phải, ngày đó sau khi ăn cơm với hai người xong, tôi liền chia tay với cô ta.” Khương Hiên cười nói: “Khi ấy người nhà tôi phản ứng vô cùng kịch liệt, hiện giờ thì im hết rồi, ha ha.”

Chuyện này anh không thể không cám ơn Tề Dịch, nếu không phải có những lời đó của cậu nhóc, anh rất có thể đã đính hôn với Ngô Song Kỳ. Nếu sau khi đính hôn lại lòi ra mớ chuyện gièm pha này thì Khương gia bọn họ đúng là mất hết danh dự. Đến khi đó, cho dù có hủy bỏ hôn ước thì cũng lưu lại không ít phiền toái.

Tề Dịch không ngờ Khương Hiên lại dứt khoát chia tay như vậy.

“Tề Dịch, về sau tôi kết giao bạn gái, nhất định phải mang tới cho nhóc xem.” Khương Hiên kiên quyết biểu thị: “Chỉ cần nhóc nói không thành vấn đề, tôi liền nghiêm túc với người ta.”

“Cám ơn Khương thiếu đã xem trọng, nhưng vẫn miễn đi.” Tề Dịch vô ngữ: “Người ta nói chia cắt nhân duyên sẽ bị báo ứng a.”

“Trơ mắt nhìn người ta bước sai đường thì càng bị báo ứng hơn.”

“…”

Lúc này, một cánh tay vươn tới cầm lấy di động của Tề Dịch: “Khương Hiên.”

Khương Hiên bị tiếng gọi trầm thấp này làm nổi một thân da gà, cười gượng nói: “Ân tổng.”

“Cần tôi giới thiệu bạn gái cho anh không?”

“Không!” Khương Hiên khủng hoảng đáp: “Chút chuyện nhỏ này sao dám để Ân tổng lo lắng! Tôi sẽ tự mình giải quyết.”

“Ừm, tôi tin tưởng anh.”

Vì sao anh cảm thấy những lời này không hề có chút đáng tin nào hết nhỉ? Khương Hiên kinh hồn táng đảm.

“Còn chuyện gì nữa không?”

“Tôi có thể nói hai câu với Tề Dịch không?” Khương Hiên kiên trì đưa ra yêu cầu.

“Tề Dịch.” Ân Thứ gọi một tiếng.

“Hử?” Tề Dịch bưng một dĩa bánh ngọt đi tới.

“Làm món gì ngon vậy?” Lực chú ý của anh bị món điểm tâm trên tay cậu hấp dẫn.

“Bánh bạch tuột tôi mới nghiên cứu ra.” Tề Dịch đặt cái dĩa lên bàn trà.

Ân Thứ nhìn kĩ, món bánh được làm thành hình dáng bạch tuột, mũm mĩm đáng yêu, biểu tình có chút kì quái, làm người ta nhịn không được cảm thấy yêu thích.

“Nếm thử xem.” Tề Dịch cầm lấy một miếng bánh đưa tới bên miệng Ân Thứ.

Ân Thứ cắn vào miệng, tinh tế nhấm nháp.

“Thế nào?”

“Ngọt mà không ngán, nhân bên trong rất thơm, ăn ngon.” Ân Thứ híp mắt, vẻ mặt thực hài lòng.

Tề Dịch vui sướng cười rộ lên, lại uy thêm một bé bạch tuộc.

“Tôi tính toán mỗi tuần sẽ làm một loại bánh ngọt hình động vật.” Tề Dịch nói: “Hương vị mỗi loại cũng không giống nhau.”

“Không tồi.” Ân Thứ cảm thấy chính mình lại có lộc ăn.

“Chờ sau khi thử nghiệm thành công thì có thể bày bán ở Thải Hồng.”

“…” Biểu tình Ân Thứ khựng lại: “Không phải cố ý làm cho tôi à?”

“Đương nhiên là làm cho anh rồi.” Tề Dịch hôn anh một ngụm: “Tên của món điểm tâm hình thú này gọi là ‘khu vui chơi của A Thứ’, anh chính là chủ nhân a.”

Gương mặt Ân Thứ tràn đầy vui sướng, hỏi: “Kia nhóm động vật nhỏ kia đều là Tề Dịch mà tôi dưỡng à?”

“…. tôi là người nuôi dưỡng.” Nhiều ‘Tề Dịch’ như vậy, một mình anh dưỡng nổi à! Ăn uống không cần thái quá!

“Ngô.” Ân Thứ lại ăn thêm một bé bạch tuộc, phát biểu cảm tưởng: “Hương vị món này cũng ngon như em vậy, ngày mai có thể nuôi thêm vài con không? Một dĩa có mỗi sáu bảy con, căn bản không đủ ăn.”

Tề Dịch bưng dĩa, đứng dậy đi vào phòng bếp.

“Còn chưa ăn xong mà.” Ân Thứ lập tức đuổi theo, còn tiện tay quăng chiếc điện thoại vẫn còn mở lên sô pha.

Khương Hiên bị bỏ lơ hoàn toàn, lại bị bọn họ ngược một trận. Người nào đó thật sự quá vô sỉ mà! Lần sau nhất định phải chọn thời điểm không có anh ta ở bên cạnh mới gọi điện cho Tề Dịch!

Khương Hiên căm giận cúp máy.

Tề Dịch nghĩ chuyện Khương Hiên đề cập trong điện thoại chỉ là đùa giỡn, nào ngờ mới nửa tháng sau, anh thật sự dẫn một cô gái tới nhà bái phỏng Tề Dịch, để cậu xem thướng.

Tề Dịch thực sự vô ngữ.

“Tốt xấu gì cũng nói vài câu đi.” Khương Hiên thấy Tề Dịch không nói tiếng nào, liền trêu chọc.

“Dùng phương thức này chọn bạn gái, anh rốt cuộc nghĩ gì vậy?”

“Nhóc là người ăn no nên sao hiểu được người đang đói bụng chứ, đám có tiền như bọn anh thường xuyên gặp phải đủ loại trai gái có tâm cơ nên tâm lý có bóng ma rất lớn, không có cách nào từ bỏ hết gút mắc cùng người ta kết giao.”

Tề Dịch cảm thấy anh nói cũng có chút đạo lý, nếu có khúc mắc thì tự nhiên sẽ không thật tâm. Tuy đối với cô gái kia có chút không phúc hậu nhưng ngẫm lại, nếu nhân phẩm cô ta không tồi thì có thể thu được một đoạn lương duyên.

Tề Dịch nhìn nhìn cô gái đang đi về bên này, đáp lại một câu: “Này cũng không thích hợp với anh.”

Khương Hiên thản nhiên ‘nga’ một tiếng, đứng dậy đón cô gái kia, nói: “Chúng ta đi thôi, tôi dẫn em đi hóng gió.”

Sau khi phất tay tạm biệt Tề Dịch, liền ôm vai cô gái tiêu sái rời đi.

Không quá nửa tháng sau, Khương Hiên lại dẫn một cô gái khác tới tìm Tề Dịch. Cũng không biết anh rốt cuộc tìm từ đâu, mỗi người đều có quỷ khí quấn thân!

Sau khi gặp hơn ba người, Tề Dịch rốt cuộc hiểu được.

“Khương thiếu, anh đang chơi đùa với tôi à?”

“Sao có thể chứ?” Vẻ mặt Khương Hiên thực kinh ngạc.

“Kia vì sao lại tìm những cô gái ở mấy chốn làng chơi tới thử thôi?” Chả trách trên người người nào cũng có quỷ khí, với thân phận Khương Hiên, muốn tìm thì cũng phải là thiên kim tiểu thư của các gia tộc môn đăng hộ đối. Một hai người phẩm hạnh không tốt vẫn có thể lý giải, nhưng người nào cũng thế thì chắc chắn có vấn đề.

Khương Hiên cười hắc hắc: “Bị cậu phát hiện rồi.” Kỳ thật anh lợi dụng mấy cô gái ở quán bar để thử nghiệm năng lực xem tướng của Tề Dịch, không ngờ cậu lợi hại như vậy, cơ hồ không có người nào nhìn sai.

Tề Dịch thở dài: “Về sau đừng lấy mấy chuyện thế này tới phiền tôi nữa.”

“Đừng mà, tôi xin lỗi, lần sau tôi nhất định nghiêm túc tìm một cô gái tốt!”

“Chúc anh may mắn, nhưng, trong vòng nửa năm nữa, đừng tới tìm tôi.”

Khương Hiên nghĩ Tề Dịch vẫn còn tức giận, liền vỗ ngực cam đoan sau này sẽ hoàn toàn tin tưởng lời cậu, sau đó không đợi cậu đáp lời đã vội vàng bỏ chạy.

Tề Dịch thoáng nhìn thấy Ân Thứ thong dong đi tới, quỷ khí dày đặc dần dần ngưng tụ trên người Khương Hiên đã chạy đi khá xa.

Khương Hiên, thật sự, chúc anh may mắn…



Bình Luận (0)
Comment