Boss, Hạnh Vận Lai Tập

Chương 81

Ân Thứ tới phòng bảo an của tiểu khu xem camera theo dõi, phát hiện sau khi mình đi không lâu thì Tề Dịch theo một người đàn ông xa lạ rời đi. Anh gửi biển số cùng hình dáng chiếc xe qua cho Hàn Thanh để dễ tìm kiếm.

Trên màn hình, Tề Dịch mang kính mắt đội mũ, tùy ý để người đàn ông xa lạ kia nắm tay mình dắt lên xe, không hề có dấu hiệu ép buộc. Anh nhìn chằm chằm hành động của hai người, biểu tình lạnh lùng mang theo vài phần nghi hoặc.

Tề Dịch đi nơi nào? Người đàn ông này là ai? Vì sao điện thoại lại gọi không được.

Tề Dịch đó giờ không phải người cẩu thả, biết anh sẽ lo lắng nên mỗi lần xuất môn đều báo cho anh một tiếng.

Ân Thứ không hoài nghi Tề Dịch cùng người kia có gì mờ ám, anh phi thường tin tưởng tình cảm của hai người, cứ việc nhìn thấy người kia thân mật lôi kéo Tề Dịch, anh vẫn không chút nghi ngờ.

Kiên nhẫn chờ ba tiếng, vẫn không thấy Hàn Thanh liên lạc, anh nhịn không được gọi qua.

“Cho tôi thêm chút thời gian.” Hàn Thanh bất đắc dĩ nói: “Người mang Tề Dịch đi lần này có chút hiểu biết về phản trinh sát, vài lần né tránh giám sát. Tuy đã tìm ra chiếc xe ban đầu nhưng người đã không còn, hiển nhiên bọn họ đã đổi một chiếc xe khác.”

“Có tra bản ghi chép cuộc gọi của em ấy trước lúc rời đi không?”

“Có.” Hàn Thanh lập tức trả lời: “Trước lúc rời đi Tề Dịch đã gọi tổng tộng mười ba cuộc, tôi cần thời gian nhất định để tra xét.”

Sắc mặt Ân Thứ trầm xuống.

“Boss…” Hàn Thanh muốn nói lại thôi.

“Có chuyện gì cứ nói thẳng.”

“Tôi cảm thấy, lần này Tề Dịch có kế hoạch rời đi.” Hàn Thanh do dự trả lời: “Không chỉ tìm người biết né tránh theo dõi, còn trong khoảng thời gian ngắn liên hệ với hơn mười mấy người, hẳn biết rõ anh sẽ điều tra nên cố ý làm vậy để chúng ta khó xác định mục tiêu.”

“…không có lí do gì.”

“Có lẽ… có.” Hàn Thanh nhỏ giọng nói.

“Cái gì?” Ân Thứ nheo mắt, lạnh lùng phun ra một chữ: “Nói!”

Hàn Thanh cắn răng, dùng giọng điệu quyết tuyệt nói: “Boss, lần đầu tiên anh bảo tôi truy tìm Tề Dịch, bởi vì tò mò nên tôi thuận tay tra xét bối cảnh gia đình cậu ấy một chút.”

“Thế nào?

“Cha Tề Dịch vào năm cậu ấy mười hai tuổi đã qua đời, cậu được gởi nuôi đến lớn, hai mươi mấy năm qua vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, tựa hồ không có điểm nào đáng chú ý. Nhưng tôi cứ thấy có chỗ nào đó không đúng. Vì thế bắt đầu từ cha Tề Dịch, tôi tra xét ngược lên năm đời trước, kết quả phát hiện…” Hàn Thanh dừng một chút, âm thanh khô khốc nói: “Người Tề gia không có người nào có thể sống quá ba mươi lăm tuổi.”

“Cậu nói cái gì?” Ánh mắt Ân Thứ trở nên sắc lạnh như băng: “Lặp lại lần nữa.”

“….người Tề gia không có người nào sống quá ba mươi lăm tuổi.”

“Vì cái gì?” Âm thanh Ân Thứ cứ như nghiền ra từ hai hàm răng nghiến chặt.

“Này thì tôi không biết.” Hàn Thanh có chút run rẩy đáp: “Theo tư liệu ở bệnh viện thì không thu hoạch được gì, đừng nói bệnh án di truyền, thậm chí ngay cả số lần bọn họ bị bệnh cũng đếm trên đầu ngón tay. Sau đó tôi thông qua đường khác tra xét thì phát hiện nguyên nhân tử vong của bọn họ đều là ‘chết tự nhiên’. Không tới ba mươi tuổi đã ‘chết tự nhiên’, nghe thế nào cũng thực khó tin đi?”

Ân Thứ đột nhiên cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, linh cảm làm anh hoảng sợ bùng lên.

Không, sẽ không!

Hàn Thanh tựa hồ cảm giác được tình tự bất an của Ân Thứ, an ủi nói: “Ách, boss, tôi xem xét báo cáo sức khỏe gần nhất của Tề Dịch thì không có gì dị thường, có lẽ chỉ buồn lo vô cớ thôi. Anh đừng quá lo lắng.”

“Vì cái gì?”

“Sao cơ?”

“Vì cái gì không sớm báo chuyện này cho tôi biết!” Ân Thứ phẫn nộ gầm nhẹ.

Hàn Thanh hoảng sợ, ấp a ấp úng nói: “Thật xin lỗi, khi đó tôi không nghĩ hai người sẽ trở thành người yêu nên cũng không để chuyện này trong lòng.”

“Nhanh chóng tìm ra Tề Dịch cho tôi!” Ân Thứ tràn đầy sát khí ra lệnh: “Nếu đêm nay còn chưa tìm được, tôi sẽ giết cậu!”

Hàn Thanh lạnh băng cả người, không chút hoài nghi sự chân thật của mấy lời này. Cúp điện thoại, anh bắt đầu bật người liều mạng tìm kiếm tung tích Tề Dịch.

Ân Thứ về nhà, mở mail, cẩn thận đọc những tư liệu Hàn Thanh gửi qua. Là bản ghi chép tỉ mỉ về cuộc sống từ nhỏ đến lớn của Tề Dịch cùng sinh tử của tổ tiên Tề gia. Ba mươi, ba mươi bốn, ba mươi hai… Quả nhiên không có người nào sống quá ba mươi lăm. Đứa nhỏ Tề gia cơ hồ đều được gia đình khác nuôi lớn. Không có bệnh tật di truyền, không xảy ra sự cố ngoài ý muốn, không gặp bất cứ trở ngại khó khăn nào, cứ vậy im lặng vượt qua một đời.

Ân Thứ đấm mạnh lên mặt bàn, biểu tình vặn vẹo, không thể tin này là sự thật.

Không, không đúng! Ánh mắt anh chuyển qua màn hình, tuy tổ tiên Tề gia không có ai sống quá ba mươi lăm tuổi nhưng cơ bản đều vượt qua ba mươi, mà Tề Dịch chỉ mới hai mươi bốn!

Anh cần biết nhiều nội tình hơn nữa!

Ân Thứ đầu tiên nghĩ tới cha nuôi của Tề Dịch, bất quá lập tức lắc đầu, nếu bọn họ biết thì không có khả năng để Tề Dịch một mình ở trong nước như vậy.

Kia, còn ai….. linh quang trong đầu Ân Thứ chợt lóe——- Vô Định đại sư!

Năng lực của Tề Dịch hẳn là di truyền gia tộc, mà thọ mệnh của bọn họ hẳn cũng có quan hệ tới chuyện này. Người có nghiên cứu về phương diện này, trừ bỏ Vô Định đại sư thì không còn ai khác.

Ân Thứ vận dụng một lượng lớn nhân lực, trong khoảng thời gian ngắn liên hệ được với Vô Định đại sư.

“Đúng vậy, ba mươi lăm tuổi quả thực chính là giới hạn của người Tề gia.” Lời nói của Vô Định đại sư đánh nát hi vọng cuối cùng trong lòng Ân Thứ, làm anh hoàn toàn rơi vào vực sâu.

“Vì cái gì? Vì cái gì bọn họ đều không thể sống quá ba mươi lăm tuổi?”

“Có một số việc rất khó dùng khoa học giải thích, giống như oán khí trên người cậu vậy.” Vô Định đại sư chậm rãi nói: “Người Tề gia có được thiên vận, vô tai vô bệnh nhưng lại khó trường mệnh. Có lợi tất có hại, có được thì tất có mất, số mệnh con người luôn tuần hoàn một cách cân bằng.”

“Chẳng lẽ không có cách nào giải quyết sao?”

“Lúc cha Tề Dịch còn sống, tôi cũng đã thử qua.”

“Oán khí của tôi cũng có thể hóa giải, vì cái gì Tề Dịch lại không được!” Ân Thứ gần như là gào lên.

Vô Định đại sư trầm mặc một lát mới nói: “Ân Thứ, cậu có biết oán khí của mình vì sao có thể hóa giải không?”

Ân Thứ không nói.

Vô Định đại sư nói tiếp: “Đó là vì Tề Dịch chia số mệnh của mình cho cậu. Không biết cậu có phát hiện hay không, chỉ cần có Tề Dịch bên người, cuộc sống của cậu liền suôn sẻ hơn rất nhiều.”

“…” Đúng vậy, không cần lo lắng bị ngộ độc thức ăn, không cần lo lắng gặp sự cố, không cần quá cẩn thận, cũng không cần áp lực bản thân….

“Nhưng tương phản, oán khí trên người cậu sẽ mang tới gánh nặng cho Tề Dịch.”

Đồng tử Ân Thứ co rút mãnh liệt.

“Vốn tôi nghỉ Tề Dịch chỉ xem cậu là bằng hữu bình thường, không ngờ lại lựa chọn trở thành người yêu. Nếu sớm biết, tôi nhất định sẽ khuyên Tề Dịch rời khỏi cậu.” Vô Định đại sư bình thản nói: “Oán khí của cậu hệt như một ngọn lửa hừng hực, mỗi ngày đang thiêu đốt sinh mệnh Tề Dịch. Nhưng cứ việc như vậy, Tề Dịch vẫn không chút chùn bước nhảy xuống.”

Đầu Ân Thứ trống rỗng.

“Ân Thứ, Tề Dịch đã dùng chính sinh mệnh mình để yêu cậu.”

Nước mắt chậm rãi từ trong mắt anh chảy ra.

Anh không biết, cái gì cũng không biết, cứ đương nhiên hưởng thụ nỗ lực của Tề Dịch. Anh nghĩ mình có thời gian cả đời để đáp lại tình cảm của cậu, nhưng mà, cả đời của Tề Dịch, bất quá chỉ có ba năm, cùng anh ở cùng một chỗ, chỉ có ba năm mà thôi. Thọ mệnh ba mươi lăm năm, Tề Dịch vì anh mà hao hết mười mấy năm.

Ân Thứ kiệt sức tựa vào vách tường, tùy ý để bóng tối lạnh lẽo bao phủ chính mình, trong đầu trừ bỏ Tề Dịch thì không còn gì khác. Thế giới giống như sụp đổ trong nháy mắt, anh cảm nhận được tuyệt vọng tột cùng.

Không biết qua bao lâu, di động đột nhiên vang lên.

Ân Thứ nghe máy, bên tai truyền tới âm thanh kích động của Hàn Thanh: “Boss, tìm được rồi!”

Tề Dịch ở nhà Trầm Lưu Thất ngủ một chút để có tinh thần, chờ gặp luật sư.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới âm thanh mở cửa.

Tề Dịch nhìn về phía cửa, cười nói: “Lưu Thất, chị trở lại rồi à?” Lập tức, cậu khựng lại, cảm giác được một hơi thở quen thuộc.

Hơi thở kia chậm rãi đi tới gần, cuối cùng đứng lại trước mặt cậu.

Tề Dịch nâng mắt, dùng con ngươi không hề có tiêu cự nhìn chằm chằm người nọ. Bất quá chỉ mới một ngày mà thôi, quỷ khí trên người anh sao lại hỗn loạn như vậy? Là vì mình ra đi không một lời từ giã sao?

Tề Dịch chậm rãi nâng tay, lần theo ngực sờ lên mặt đối phương, nhẹ giọng nói: “Thực xin lỗi.”

Người nọ vẫn không nhúc nhích, gần như tham lam nhìn Tề Dịch, trong mắt tràn đầy đau thương.

“Thực xin lỗi.” Tề Dịch dán mặt lên vị trí trái tim anh: “Làm anh lo lắng.”

Cậu không nghĩ Ân Thứ tìm tới nhanh như vậy, vốn muốn lặng lẽ lo hết hậu sự rồi sẽ tìm tới một nơi tĩnh lặng, im lặng rời đi. Nhưng nhìn anh tìm đến, bản thân lại không thể kiềm chế muốn cảm nhận ấm áp trên người anh. Cậu hi vọng khoảng thời gian cuối cùng này có thể ở cùng một chỗ với Ân Thứ, rồi lại không muốn thấy bộ dáng khổ sở của anh.

Bất quá, nếu đã bị tìm được thì cậu không có tính toán chạy trốn nữa.

Người Tề gia, sâu trong xương tủy vẫn luôn có chút ích kỷ, vì để bản thân an tâm mà có thể nhẫn tâm dối gạt người mình yêu.

“Đừng nói xin lỗi.” Ân Thứ ôm chặt lấy cậu: “Người nên xin lỗi phải là tôi, là tôi.”

Ân Thứ thống khổ như vậy, Tề Dịch vẫn là lần đầu tiên thấy. Chẳng lẽ, anh đã biết gì rồi?

Ánh mắt có thể nhìn thấy thì tốt rồi, cậu không thích cảm giác mơ mơ hồ hồ, càng muốn rõ ràng nắm giữ tình tự của anh.

“Về nhà đi, không cần rời khỏi tôi. Vô luận phát sinh chuyện gì, tôi vẫn luôn canh giữ bên cạnh em.”

“Anh… đã biết rồi đúng không?” Tề Dịch nhẹ nhàng hỏi.

Ân Thứ trầm mặc không nói.

Tề Dịch cười nói: “Quả nhiên anh đã biết.”

Lực đạo trên tay Ân Thứ tăng thêm, tựa hồ đang cật lực áp lực gì đó.

“Nếu anh có thể đáp ứng một yêu cầu, tôi sẽ trở về cùng anh.”

“Yêu cầu gì?”

“Vô luận thế nào, cũng không được giày vò bản thân. Có thể gặp được anh, hơn nữa còn cùng anh yêu nhau là chuyện hạnh phúc nhất đời này của tôi, cho dù thời gian có ngắn ngủi, tôi cũng không hối hận.”

Thân thể Ân Thứ run lên nhè nhẹ.

“Còn anh?” Tề Dịch nhìn anh: “Có hối hận không?”

“Không, không bao giờ hối hận!” Lúc biết Tề Dịch vì mình mà hao phí mấy chục năm tuổi thọ, anh từng hối hận, từng thống khổ, từng tự trách, nhưng sâu trong đáy lòng có một âm thanh không ngừng vang lên, nếu anh có một cơ hội làm lại, anh vẫn không chút do dự bắt lấy người này, không để cậu thoát khỏi vòng tay mình.

Ích kỷ cũng được, bỉ ổi cũng được, anh không nguyện ý buông tay.

‘Tôi yêu anh.’

Lúc Tề Dịch nói ra ba chữ này đã ôm quyết tâm cỡ nào? Có thể ở bên cậu, cho dù trả giá hết thảy, cũng không hối tiếc. Nếu tuổi thọ có thể chia sẻ, Ân Thứ không chút do dự, nhưng chính là vì sao cái giá chỉ có Tề Dịch phải trả, mà anh cái gì cũng không làm được.

‘Tề Dịch, tôi phải làm thế nào mới có thể giữ em lại.’

Bình Luận (0)
Comment