Khi Kiều Hi Âm và Lệ Phong Nam quay về nhà với bộ ga giường mới mua, thì phát hiện căn hộ 7E đang chuyển nhà, hình như là có người vừa mới dọn tới.
Các căn hộ ở Vọng Giang Cẩm Viên đều là những căn hộ nhỏ, một tầng có hai thang máy và sáu hộ gia đình, căn hộ cô thuê là 7F.
Kiều Hi Âm cảm thấy có chút kỳ lạ, vì trước đó cô đã hỏi thăm qua chủ nhà Hứa Phương Quỳnh về tình hình của các hàng xóm xung quanh.
Từ 7A tới 7C nằm ở phía bên kia của thang máy, người nào sống ở đó thì Hứa Phương Quỳnh không biết rõ lắm, nhưng hai hộ gia đình gần đó thì chị ấy biết, lúc trước thời gian các nhà trang trí căn hộ cũng gần nhau, nên lâu lâu cũng gặp mặt được, có hỏi thăm qua tình hình của nhau.
7D là một gia đình bốn người, đôi vợ chồng trẻ cùng với một bé gái ba tuổi và một bà cụ đến giúp con dâu và con trai chăm cháu, tháng trước mới vào ở.
7E thì vẫn còn trống, nghe nói chủ nhà là một cặp đôi người yêu đi làm ở trung tâm thành phố, bọn họ cũng đã trang trí nhà cửa xong được nửa năm, đồ đạc vật dụng cũng đã chuẩn bị xong.
Hiện tại bọn họ vẫn đang ở ký túc xá do công ty sắp xếp để tiện cho việc đi làm, dự định là lễ Quốc Khánh tháng sau sẽ về quê làm đám cưới, sau khi kết hôn thì mới chính thức dọn tới nhà mới.
Tuy rằng tiểu khu Vọng Giang Cẩm Viên có hơi xa, nhưng bọn họ có ô tô, nếu lái tới trung tâm thành phố thì cũng chỉ tốn khoảng nửa tiếng.
Nếu gia đình này ngay cả đồ điện cũng đã mua, thì tại sao đến bây giờ mới mua giường nệm chứ?
Hơn nữa còn là tông màu đen xám, vừa nhìn là biết chỉ có đàn ông mới thích.
Nhưng cho dù đã mua thì cũng không có nghĩa là không thay đổi, nên Kiều Hi Âm cũng không nghĩ nhiều.
Lệ Phong Nam giúp cô đặt những bộ ga giường vào phòng khách, hắn nghe điện thoại xong rồi chuẩn bị rời đi.
Trước khi rời đi, Lệ Phong Nam còn không quên dặn Kiều Hi Âm một lần nữa: “Không cần quan tâm đến những người lạ, đặc biệt là đàn ông…Nếu có ai dám quấy rầy em, thì nhất định phải nói cho anh biết, anh sẽ đánh tên đó đến khi nào mẹ nó nhận không ra thì thôi.”
Tuy rằng Lệ Phong Nam yêu thích mỹ nữ có phong cách gợi cảm, nhưng cũng có rất nhiều ông chú kỳ lạ thích phong cách yếu ớt giống như Kiều Hi Âm vậy.
Kiều Hi Âm nói không nên lời: “Em biết rồi, em cũng không phải là con nít ba tuổi.”
Hơn nữa, thực lực của cô không hề thấp như Lệ Phong Nam nghĩ, đối với những người đàn ông trưởng thành bình thường, lấy một địch năm thì cô vẫn có thể.
Chỉ là Lệ Phong Nam đã theo thói quen xem cô là em gái nhỏ cần được chăm sóc, ngay cả chăn bông cũng không cho cô cầm, chỉ để cho cô cầm những thứ nhẹ nhất, cô cũng rất là bất lực đó chứ.
Ngược lại Kiều Hi Âm dặn dò Lệ Phong Nam: “Anh Nam, nếu mỗi ngày anh vẫn chơi trò chơi như vậy, thì kỳ thi tháng sau, chắc chắn anh sẽ thua em đó. Anh có muốn thử luyện tập tiếng chó con kêu trước không?”
Lệ Phong Nam vừa chuẩn bị bước ra cửa thì lảo đảo ngay lập tức.
“Biết rồi biết rồi, ngày mai anh sẽ bắt đầu đọc sách, hừ, anh sẽ không thua một con nhóc như em đâu!”
Kiều Hi Âm mở bốn túi đồ ra, ném vào máy giặt, bật chế độ sấy khô.
Chờ sau khi chăn bông được sấy khô xong, rồi mang ra ban công phơi thêm chút nữa, là tối nay cô có thể trực tiếp trải lên giường được rồi.
Lúc trước Hứa Phương Quỳnh tính để bản thân ở, nên căn hộ được quét dọn rất sạch sẽ, Kiều Hi Âm chỉ cần lau sàn nhà, sau đó sắp xếp lại quần áo và đồ dùng cá nhân của mình mà thôi.
Đồ vật không có nhiều nên rất nhanh đã sắp xếp xong.
Kiều Hi Âm thu dọn đống bao nilon, tính ra ngoài vứt chúng đi.
Mỗi tầng lầu đều có một thùng rác phân loại chung, nên việc vứt rác khá tiện lợi.
Kiều Hi Âm mở cửa nhà mình ra, phát hiện cửa căn hộ 7E cũng đang mở, dường như đã dọn đồ xong, có một dì giúp việc đang lau dọn.
Sau khi vứt rác rồi quay về, Kiều Hi Âm phát hiện có một người đàn ông đang đứng trước cửa căn hộ 7E, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm về phía cô.
Kiều Hi Âm theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, vừa liếc mắt một cái, cô lập tức cứng đờ cả người…
Người đàn ông đứng trước cửa căn hộ 7E có dáng người cao ráo, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú, mặc áo sơ mi đen và quần tây cùng màu, trông anh giống như một người mẫu của một quyển tạp chí nổi tiếng vậy.
Chỉ là khuôn mặt này Kiều Hi Âm rất quen thuộc.
Sao, sao lại là Tư Nghiêu thế này?
Kiều Hi Âm cảm thấy cả người cứng đờ.
Cô đứng ngây người một lúc, cũng không biết nên giả vờ là không quen, hay là thoải mái bước tới chào hỏi một tiếng…
Hoặc là cô chạy thẳng về phía nhà của mình, đóng cửa lại?
Xét về mặt tình cảm, đương nhiên cô sẽ chọn phương án cuối cùng, nhưng xét về lý trí, cô biết rõ nếu làm như vậy thì sẽ khiến cho Tư Nghiêu tức giận.
Hiện tại bọn họ đã thành hàng xóm với nhau, cô trốn được mùng một nhưng không trốn được mùng mười lăm, sẽ luôn có lúc phải đụng mặt.
Không thì cô suy nghĩ tới việc chuyển nhà lần nữa?
Chỉ là nếu Tư Nghiêu chuyển nhà tới đây là vì cô, thì cô có chuyển đi cũng chỉ là vô ích!
Không biết Tư Nghiêu có cảm thấy cô quen mắt hay không, hay là…?
Sự im lặng xấu hổ vẫn còn đang kéo dài, Kiều Hi Âm nhìn khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông, hoàn toàn không có ý định lên tiếng, cô chỉ có thể căng da đầu, nhìn Tư Nghiêu nở một nụ cười cứng đờ: “…Hi?”
Dường như vẻ lạnh lẽo trên mặt Tư Nghiêu đã biến mất đi vài phần, nở một nụ cười như không cười: “Sao em lại không giả vờ như không quen tôi nữa?”
Kiều Hi Âm cảm thấy lời này có hơi quen tai.
Đúng là vừa khéo, mấy hôm trước khi cô mới xuyên trở về, Lệ Phong Nam cũng từng nói với cô những lời tương tự như vậy.
Nhưng mà vị đang đứng trước mặt cô còn khó chơi hơn Lệ Phong Nam rất nhiều.
Câu nói mở miệng này đã cho thấy – Tư Nghiêu cũng xuyên về từ mạt thế, hơn nữa anh cũng giống như cô, vẫn còn giữ toàn bộ ký ức.
Tuy rằng Kiều Hi Âm đã từng có suy đoán như vậy, nhưng khi nó được xác nhận, cô vẫn không khỏi giật mình, đôi mắt đào hoa ướt át mở to ra.
Trong phòng Tư Nghiêu vẫn có dì giúp việc, không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.
Hắn bước hai bước đến trước mặt Kiều Hi Âm, nhìn về phía cánh cửa căn hộ 7F đang khép hờ: “Bạn cũ gặp nhau, không mời tôi vào trong ngồi sao?”
Kiều Hi Âm khó khăn nói: “…Mời, mời vào.”
Vì vậy Tư Nghiêu đi theo sau Kiều Hi Âm bước vào căn hộ 7F.
Sau khi người đàn ông bước vào còn đóng cửa lại, hơn nữa còn khóa chốt…
Kiều Hi Âm:…
Cục cưng có ý kiến, nhưng cục cưng không dám nói…
Cô nhỏ giọng nói: “Tủ lạnh có nước suối, nước chanh và sữa bò, anh muốn uống gì?”
Tư Nghiêu đánh giá căn hộ 7F, nhìn sơ qua cũng khá giống với căn hộ 7E.
Hắn trả lời ngắn gọn: “Nước lọc.”
Kiều Hi Âm: “Được, vậy anh cứ ngồi ở đó trước đi…”
Nói xong Kiều Hi Âm bước vào phòng bếp.
Trước tiên cô rửa sạch tay, sau đó lại rửa mặt, cảm giác được cả người đã tỉnh táo hơn rất nhiều, cũng xác nhận được bản thân chỉ đi vứt rác nhưng lại gặp được Tư Nghiêu, hơn nữa còn mang anh về nhà.
Đây là sự thật không phải là giấc mơ!
Kiều Hi Âm lau khô tay bằng khăn lông mới mua treo trên tường, sau đó mở tủ lạnh, cầm lấy một chai nước suối và một chai nước chanh, rồi rời khỏi phòng bếp.
Trong phòng khách, Tư Nghiêu không ngồi trên sopha, mà đứng bên cạnh bàn học kế bên sopha, lật xem sách giáo khoa, sách tham khảo và sách bài tập trên mặt bàn.
Đó là bài tập về nhà cuối tuần của Kiều Hi Âm.
Vốn dĩ cô định dọn dẹp xong, rồi đi tắm rửa chợp mặt khoảng nửa tiếng, sau đó mới bắt đầu làm bài tập.
Trên sách giáo khoa có một ít chú thích, trên sách bài tập cũng có một số bài đã làm xong.
Đó là nét chữ mà Tư Nghiêu rất quen thuộc.
Khuôn mặt có thể giống nhau, tên cũng có thể trùng hợp, nhưng ngay cả chữ viết cũng vậy thì chắc chắn là một người rồi.
Kiều Hi Âm cũng biết điều này, nhưng người này đã dọn tới bên cạnh nhà cô, thì cũng đã sớm điều tra tư liệu về cô rồi.
Kiều Hi Âm đặt nước lên bàn trà, sau đó ngồi xuống ghế sopha đơn.
Tư Nghiêu quay đầu nhìn động tác của cô, rồi cũng đi tới ngồi lên ghế sopha, nhưng không phải là ngồi bên cạnh Kiều Hi Âm, mà ở giữa hai người có khoảng trống dài tận hai mét.
Tư Nghiêu ngẩng đầu nhìn cô, bình tĩnh nói: “Em sợ tôi sao?”
Kiều Hi Âm giả vờ như không hiểu gì hết: “Không, không có mà, sao tôi sợ anh được chứ?”
Tư Nghiêu: “Vậy lúc em nhìn thấy tôi ở khách sạn Ngàn Lệ, tại sao lại không nhận tôi?”
…Thì ra lần đó anh đã nhìn thấy cô, nhận ra cô luôn rồi sao?
Kiều Hi Âm vặn vẹo ngón tay, nhỏ giọng giải thích: “Lần đó, tôi không xác định được đó có phải là anh không, hơn nữa lúc đó anh còn đang gọi điện thoại…”
Tư Nghiêu: “Vậy hiện tại đã xác định được rồi, em có suy nghĩ gì không?”
Kiều Hi Âm rối rắm một lúc lâu, nghĩ thầm cô đương nhiên là muốn mỗi người một ngã, tốt nhất là từ giờ về sau không còn liên quan đến nhau…hiện tại không phải là mạt thế, với thực lực bây giờ của cô, ở một mình cũng không thành vấn đề.
Nhưng mà Tư Nghiêu đã tìm tới cửa rồi, đương nhiên là không hề có ý muốn giả vờ không quen biết nhau.
Kiều Hi Âm im lặng một lúc lâu, mới nhỏ giọng nói: “Những gì tôi nói cũng chưa chắc…”
Không biết là Tư Nghiêu có nghe được không, hắn vẫy tay về phía cô: “Lại đây.”
Kiều Hi Âm nổi hết cả da gà…
Nhưng cô vẫn lấy hết can đảm của bản thân để từ chối: “Ngài Tư, hiện tại không phải là mạt thế, tôi, tôi cũng không còn là trợ lý bên cạnh anh nữa.”
Tư Nghiêu híp mắt lại, giọng nói cũng trầm xuống: “Lại đây, đừng để tôi nói lần thứ ba.”
Kiều Hi Âm có thể cảm nhận được, cô bị tinh thần lực cao hơn áp chế…
Vậy là Tư Nghiêu, cũng mang theo dị năng của hắn ở mạt thế quay về!
Hơn nữa tinh thần lực của anh, ít nhất cũng đã được cấp ba!
Mà cô ngay cả cấp một cũng chưa đột phá được!
Đây là lợi ích của các dị năng giả có nhiều trí thông minh, nen tinh thần lực tăng nhanh hơn so với tất cả mọi người à.
Hơn nữa Tư Nghiêu không chỉ có mỗi tinh thần lực, đồng thời hắn còn có năng lượng hệ lôi với sức chiến đấu cực kỳ cao.
Kiều Hi Âm không khỏi nhớ lại lúc còn ở mạt thế, lần đầu tiên cô gặp Tư Nghiêu là ở căn cứ nghiên cứu khoa học ở Long Thành.
Thân thể của Tư Nghiêu quá yếu ớt, nhưng dị năng hệ lôi và tinh thần lực lại cực kỳ mạnh mẽ, nên thường xuyên phát sinh ra những trường hợp mất khống chế dị năng, không chỉ gây tổn thương đến người khác mà còn gây tổn thương lên chính bản thân anh.
Căn bản là người bình thường không thể lại gần được anh, ngay cả khi tang thi nhìn thấy anh thì cũng quay đầu bỏ chạy.
Về sau phải cần rất nhiều dị năng giả hệ mộc và hệ thủy, cùng nhau thông qua thiết bị chuyển hóa năng lượng, để truyền năng lượng trị liệu sang cho Tư Nghiêu, thì mới có thể miễn cưỡng giúp cho cơ thể Tư Nghiêu được ổn định.
Tuy là dị năng giả hệ lôi hiếm hơn nữa còn rất mạnh, nhưng không phải là chỉ có duy nhất một mình Tư Nghiêu có, nhưng hắn là dị năng giả duy nhất có tinh thần lực.
Nếu nói ai là người có thể chế tạo ra vắc xin khắc chế được virus xác sông, thì không ai khác chính là thiên tài khoa học Tư Nghiêu.
Cho nên căn cứ Long Thành đã dành rất nhiều nhân lực để đảm bảo hắn được an toàn và khỏe mạnh.
Khi Kiều Hi Âm mới vừa xuyên đến mạt thế, chính là được tổ nghiên cứu khoa học của căn cứ Long Thành cứu.
Bởi vì cô thức tỉnh dị năng hệ mộc nên được tổ nghiên cứu khoa học cho ở lại, trở thành một trong số các dị năng giả trị liệu cho Tư Nghiêu.
Nhưng cô và Tư Nghiêu chưa từng nói chuyện với nhau dù chỉ là một câu, mỗi ngày đều cách một lớp kính bảo vệ, thông qua thiết bị chuyển hóa năng lượng, truyền năng lượng cho anh.
Thỉnh thoảng anh sẽ ngước mắt lên nhìn cô qua lớp kính bảo vệ, ánh mắt hờ hững, không khác gì đang xem hoa cỏ bên ven đường.
Kiều Hi Âm còn quá trẻ, thực lực cũng yếu, còn không có bất kỳ bối cảnh nào, nhưng lại có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp…
Rất nhanh, cô đã bị người trong căn cứ coi trọng.
Ở mạt thế, đã không còn đạo đức và pháp luật trói buộc, chỉ cần phái nữ lớn lên có chút nhan sắc, thì đều sẽ trở thành tài nguyên cho đám đàn ông cướp đoạt.
Bởi vì cô là dị năng giả hệ mộc cấp hai, còn thuộc đội nghiên cứu khoa học của căn cứ Long Thành, so với các cô gái không có dị năng thì địa vị cao hơn nhiều.
Nhưng kẻ coi trọng cô là chỉ huy thứ ba của căn cứ Long Thành, là một dị năng giả hệ kim cấp bốn.
Anh rể của hắn ta là thủ lĩnh của căn cứ Long Thành.
Nói là anh rể vậy thôi, thật ra phụ nữ của thủ lĩnh căn cứ Long Thành có tận năm sáu người, chị gái của hắn ta chỉ là một trong số đó mà thôi.
Còn tên chỉ huy này, được xem là khách quen của khu đèn đỏ…khi bọn họ vào đó, chỉ cần tốn một chút xíu đồ ăn, là có thể nghỉ ngơi ở đó một đêm.
Kiều Hi Âm kiên quyết từ chối lời đề nghị trở thành người phụ nữ của hắn ta, nhưng cô không thể chống lại được người đứng sau lưng hắn ta, chắc chắn bọn họ sẽ giở trò đâm sau lưng.
“Tiện nhân, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu không muốn đi theo một mình tao, vậy chờ tao chơi đủ rồi sẽ tặng mày cho anh rể, cuối cùng đưa mày vào ‘khu đèn đỏ’ nhé!”
Khu đèn đỏ có không ít dị năng giả cấp thấp, đều là những người phụ nữ không có dị năng hoặc là không có sức chiến đấu, nếu sau này bọn họ thức tỉnh dị năng thì vẫn có thể lựa chọn rời đi.
Còn những người ở lại đó, đa số đều là những người tự nguyện.
Đương nhiên cũng có những trường hợp đặc thù, chính là đắc tội với người khác rồi bị đưa vào đó.
Nếu Kiều Hi Âm vào đó, thì chỉ sợ cả đời này đừng hòng đi ra ngoài.
Không nói tới khu đèn đỏ, chỉ cần nghĩ tới ba vết sẹo ngang dọc trên mặt hắn ta, khuôn mặt vô cùng hung dữ độc ác, vì vậy tên chỉ huy thứ ba này được đặt biệt danh là ‘ba sẹo’…cô nghĩ tới thôi là đã cảm thấy buồn nôn rồi.
Kiều Hi Âm biết với thực lực của cô thì không thể nào thắng được hắn ta.
Cô chỉ có thể giả vờ sợ hãi trước khi tên kia ra tay hành động trước: “Khoan đã, tôi nghĩ kỹ rồi, tôi đồng ý đi theo ngài. Chỉ là trước kia tôi chưa từng yêu đường. Tôi không muốn lần đầu tiên của mình lại ở nhà xưởng này, mà là ở trong phòng của tôi, ga trải giường của tôi là màu hồng phấn, vừa mềm mại vừa sạch sẽ…Đổi địa điểm thành phòng của tôi được không?”
Ba sẹo còn tưởng rằng cô nói thật, vì vậy cũng không quá vội vàng.
Hắn ta hung dữ nói: “Đồ con nhãi ranh rắc rối! Thôi được, khuê phòng của cô gái nhỏ cũng không phải là không được, tao cũng không muốn ngủ trên mặt đất này.”
Sau khi đi tới ký túc xá dành cho nhân viên nghiên cứu, Kiều Hi Âm ỷ vào việc ba sẹo không biết rõ với vị trí của ký túc xá bên cô, nên trực tiếp đi ngược lại với hướng ký túc xá của mình, đi thẳng về ký túc xá của Tư Nghiêu ở phía Tây.
Bởi vì đôi khi tinh thần lực và năng lượng hệ lôi của Tư Nghiêu sẽ bị mất khống chế, nếu quá nghiêm trọng thì ngay cả nóc nhà cũng bị ảnh hưởng, cho nên anh được phân cho một ký túc xá hai tầng riêng.
Kiều Hi Âm biết, toàn bộ nhân viên trong tổ nghiên cứu khoa học đều có sức chiến đấu không cao, dường như là không ai có thể đấu thắng được tên ba sẹo, ngoài trừ Tư Nghiêu.
Tư Nghiêu ở một mình bên khu phía Tây, hiện tại đã là dị năng giả cấp năm, là một trong hai người có cấp bậc dị năng cao nhất trong căn cứ, một người khác chính là thủ lĩnh của căn cứ.
Hơn nữa bởi vì thân phận của Tư Nghiêu đặc thù, nếu Tư Nghiêu đồng ý che chở cho cô thì cho dù thủ lĩnh của căn cứ Long Thành có tới, thì bọn họ cũng không thể làm gì được cô.
Kiều Hi Âm rất quen thuộc với ký túc xá của Tư Nghiêu, ngày nào cô cũng cùng các trị liệu sư khác đi tới đây để chuyển hóa năng lượng cho anh, vì vậy cô vô tình biết được mật khẩu của căn nhà.
Kiều Hi Âm tỏ vẻ bình tĩnh ấn mật khẩu, khi mở cửa còn tiện tay bật đèn lên.
Cô giả vờ thẹn thùng nhìn tên ba sẹo nói: “Anh ba sẹo, phòng đầu tiên bên tay trái trên tầng hai là phòng của tôi, tôi, tôi muốn đi tắm rửa một chút, ngài có thể khoảng mười phút sau hẵng lên được không?”
Ba sẹo đang đánh giá cách trang trí trong phòng, cảm thấy nơi ở của nhân viên nghiên cứu cũng thật là tốt, còn tốt hơn cả bọn dị năng giả cấp cao bọn hắn, hắn ta chỉ được ở trong một tiểu khu hai phòng ngủ một phòng khách.
Hắn ta còn đang nghĩ khi vừa bước vào phòng, sẽ lập tức ‘xử đẹp’ cô gái nhỏ nũng nịu này, nhưng mà căn phòng được trang trí sắp xếp lịch sự tao nhã, nên cũng khiến cho hắn ta có thêm vài phần kiên nhẫn.
Trong đầu hắn vẫn còn đang ảo tượng, nếu con nhỏ này can tâm tình nguyện đi theo hắn, để hắn ta làm người đàn ông của nó, hẳn là có thể vào tòa nhà đẹp đẽ này sống.
Vì vậy, hắn ta cũng rất ân cần nói: “Được, cô em đi nhanh lên.”
Ánh mắt hắn ta nhìn về phía Kiều Hi Âm, ánh mắt vô cùng dâm đãng, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Dường như Kiều Hi Âm đang chạy trốn, cô chạy lon ton lên lầu hai.
Căn phòng đầu tiên phía tay trái trên tầng hai là phòng điều trị cho Tư Nghiêu, giờ này căn bản là không có ai.
Chỉ còn căn phòng cuối cùng bên tay phải, một tia sáng mờ ảo chiếu qua khe cửa, đó là phòng ngủ của Tư Nghiêu, bình thường không có ai dám lại gần.
Kiều Hi Âm vội vàng bước tới gõ cửa, cô cố ý gõ nhẹ nên tiếng vang không to.
Nếu quay lại phòng của bản thân thì không có khả năng phải gõ cửa, cô chỉ hy vọng Tư Nghiêu mở cửa nhanh một chút, nếu để tên ba sẹo nhận ra có điều gì đó không đúng, lên trên lầu kiểm tra thì cô chắc chắn sẽ xong đời.
Điều làm Kiều Hi Âm cảm thấy ngạc nhiên là, cô chỉ mới gõ đến tiếng thứ tư, thì cánh cửa vang lên ‘cộp’, cửa phòng đã được người trong phòng dùng tinh thần lực mở ra.
Cũng phải, với cấp bậc dị năng hiện tại của Tư Nghiêu, thính lực chắc chắn không bình thường, nhất định anh sẽ nghe được động tĩnh ở dưới lầu.
Nói không chừng ngay cả đối thoại của cô và ba sẹo, anh cũng nghe rất rõ ràng.
…
Kiều Hi Âm đẩy cửa ra, nhìn thấy Tư Nghiêu đang ngồi trên xe lăn, xe lăn dừng trước kệ sách, trong tay đang cầm một quyển sách, lẳng lặng lật từng trang.
Chân của Tư Nghiêu không bị gì hết, chỉ là thân thể của anh quá yếu ớt, đi đường cũng cực kỳ khó khăn, cho nên ngày thường vẫn luôn ngồi xe lăn.
Rõ ràng là anh mở cửa để Kiều Hi Âm bước vào, nhưng anh lại không thèm liếc cô một cái, vẫn chăm chú đọc cuốn sách trên tay.
Nếu không phải thỉnh thoảng lật sách, thì Kiều Hi Âm còn cho rằng bản thân đang nhìn thấy một bức tượng điêu khắc.
Tư Nghiêu đang không vui, nhưng Kiều Hi Âm không thể chờ thêm được nữa, ba sẹo sẽ lên đây ngay lập tức!
Kiều Hi Âm cắn môi, chạy thẳng tới, quỳ gối trước mặt Tư Nghiêu, ôm chặt lấy…chân anh: “Ngài Tư, tôi cầu xin anh, cứu tôi với! Tôi nguyện ý lấy thân báo đáp!”
Tư Nghiêu không hổ là người đàn ông có điện bao vây, khi Kiều Hi Âm ôm lấy chân anh, cô cảm giác được dòng điện chạy khắp cơ thể mình, cả người đều cảm thấy tê rần.
Có lẽ Tư Nghiêu đã bị sốc vì cách tiếp cận không biết xấu hổ của cô, cuối cùng anh không đọc sách nữa, chỉ lạnh lùng nói: “Buông ra, tôi không cần.”
Kiều Hi Âm nghĩ thầm, tôi biết là anh không cần nên mới yêu cầu như vậy đó chứ.
Có một lần cô từng nghe trộm hai chị gái nhân viên khoa học nói thầm, nói là tuy rằng Tư Nghiêu có khuôn mặt đẹp trai hơn nhiều người nhưng tiếc là thân thể quá yếu, ngay cả kia…cũng không lên được.
Cho nên cô đi theo Tư Nghiêu là an toàn nhất!
Còn về chuyện đến gần Tư Nghiêu thì sẽ bị điện giật, thì chẳng sao cả, dù sao cô cũng là dị năng giả hệ mộc, vết thương nhỏ này cô có thể tự chữa trị.
Dù sao cô cũng đã vào căn cứ được ba tháng, nhưng cũng chỉ nghe thấy những tin Tư Nghiêu không cẩn thận làm bản thân bị thương nặng, còn về việc hắn làm người khác bị thương, nhiều nhất cũng chỉ là các vết thương nhỏ mà thôi, chưa từng có vết thương nặng nào cả.
Kiều Hi Âm ngược lại ôm chặt hơn một chút, toàn bộ cơ thể đều dính sát lấy chân Tư Nghiêu: “Tôi không nghe, nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ ăn vạ ở đây không rời đi! Dù sao ra ngoài cũng chết, không bằng anh lấy điện giết chết tôi, ít nhất tôi còn có thể giữ được chút trong sạch cuối cùng!”
…
Cứ như vậy, Kiều Hi Âm dựa vào việc bản thân không biết xấu hổ, thành công ôm được đùi vàng của boss nghiên cứu khoa học trâu bò nhất căn cứ Long Thành.
Còn về tên ba sẹo, hắn ta đã bị Tư Nghiêu dùng tinh thần lực đập nát tinh hạch hệ lôi trong đầu, trở thành loại người phế vật mà hắn ta từng khinh thường nhất, không lâu sau thì bị kẻ thù ném ra ngoài cho xác sống ăn.
Từ đó về sau toàn bộ căn cứ Long Thành, không còn người nào dám đánh chủ ý lên người Kiều Hi Âm nữa, cô cũng từ một trị liệu sư từ tầng thấp nhất, trở thành trợ lý bên cạnh Tư Nghiêu.
Sau tám năm cô dần trưởng thành, trở thành một dị năng giả cấp cao, sức chiến đấu cũng tăng lên, còn nhờ vào thực lực, được trở thành trị liệu sư chính cho Tư Nghiêu.
Đến tận sau này…
Kiều Hi Âm cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Tư Nghiêu, người đã gọi cô ‘lại đây’ hai lần liên tiếp…
Giống như lúc còn ở mạt thế vậy, anh ra lệnh cho cô cực kỳ thoải mái.
Trước kia Tư Nghiêu gọi cô tới là vì giúp đỡ hắn đứng dậy.
Hiện tại thân thể hắn khỏe mạnh như vậy, hẳn là không cần mấy người trị liệu sư và trợ lý bên cạnh nữa, vậy anh gọi cô qua để làm gì?
Hơn nữa, hiện tại đó là Tư Nghiêu, không còn là ‘Tư Nghiêu’ không lên nổi giống đời trước nữa…
Nhưng Kiều Hi Âm đã theo thói quen, nghe theo mệnh lệnh của Tư Nghiêu.
Sau khi do dự một chút, cô vẫn đứng lên, đổi sang ngồi bên cạnh Tư Nghiêu, cách anh 20cm.
Cô thắc mắc nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh: “Ngài Tư?”
Đột nhiên Tư Nghiêu nắm lấy cổ tay của cô, ôm cô gái nhỏ vào trong lồng ngực của mình, ôm thật chặt.
Giọng nói anh trầm thấp, nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói mất mát mang theo nỗi niềm vui vẻ: “Đồ con nhóc không có lương tâm, cuối cùng tôi cũng tìm được em rồi.”