Boss Hệ Mộc Chỉ Muốn Làm Cá Mặn Vườn Trường

Chương 18

Kiều Hi Âm dựa theo kế hoạch ban đầu, tắm rửa xong, rồi mang chăn bông ra ngoài phơi khô.

Buổi trưa cô chỉ chợp mắt nửa tiếng trên chiếc giường trải chiếu, sau đó thì thức dậy làm bài tập.

Bài tập về nhà không khó, Kiều Hi Âm chỉ mất một tiếng thì đã làm xong hết bài tập.

Thời gian hiện tại đã là năm giờ rưỡi chiều, cô rời khỏi bàn học, đi xem mấy giàn hoa cỏ một chút.

Buổi chiều sau khi Lệ Phong Nam rời đi, lúc Kiều Hi Âm thu dọn đồ đạc, đã thuận tiện tưới nước cho cây, hơn nữa còn truyền năng lượng cho bọn chúng.

Vì vậy, đống hoa cỏ này trông rất có tinh thần.

Mối quan tâm chính của Kiều Hi Âm là cây phỉ thúy lan cô đã tốn 1000 tệ để mua.

Buổi trưa trước khi ra cửa mua ga giường, Kiều Hi Âm đã truyền không ít năng lượng lên những vết thương của cây phỉ thúy lan.

Vừa nãy khi dọn dẹp vệ sinh, cô lại truyền năng lượng thêm một lần nữa.

Hiện tại cây phỉ thúy lan đã mọc rễ mới, cành lá cũng đang lành lại, không giống với dáng vẻ sống dở chết dở lúc trước nữa.

Kiều Hi Âm biết, nếu hiện tại cái cây này có đưa cho người không có kinh nghiệm chăm sóc cây, thì cũng có nắm chắc tám chín phần sẽ sống.

Nhưng nó đã ở trong tay Kiều Hi Âm rồi, cây phỉ thúy lan này hôm nay đã hấp thu năng lượng tận ba lần, nên nó không chỉ được cứu sống, mà chỉ cần thêm vài ngày nữa thôi thì nó sẽ thăng cấp lên bậc hai nữa.

Còn có cây phát tài, cô đã cầm theo từ khách sạn Ngàn Lệ, hiện tại cũng sắp lên cấp hai rồi.

Kiều Hi Âm nhẹ nhàng sờ lá cây phỉ thúy lan và cây phát tài, rồi chuyển năng lượng hệ mộc sang cho bọn nó một lần nữa.

Sau khi làm xong, cô quay về phòng cởi váy ngủ hai dây mát mẻ trên người ra, rồi mặc áo thun trắng chữ T, cùng với váy kaki ngắn.

Bộ đồ này cô mới mua vào mấy ngày trước, tại một cửa hàng quần áo giá cả bình dân.

Hiện tại Giang Thành đang là tháng chín, thời tiết còn rất nóng, ngày thường đi học Kiều Hi Âm không bao giờ mặc váy ngắn hay là quần đùi, bởi vì sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào cô.

Nhưng hiện tại cô chỉ sang nhà Tư Nghiêu ở bên cạnh ăn một bữa cơm, nên cô cũng không cần chú ý quá nhiều.

Dù sao quan hệ của cô và Tư Nghiêu cũng là quan hệ bạn bè, người thân.

Sáu giờ kém năm phút, Kiều Hi Âm đứng trước nhà Tư Nghiêu gõ cửa, đợi mãi vẫn không có người trả lời nên cô mới ấn mật khẩu mở khóa.

Khi bước vào thì phát hiện Tư Nghiêu đang cầm khăn lông lau tóc, bước ra từ phòng tắm…

Trên người chỉ có duy nhất một chiếc khăn che ở phía dưới.

Kiều Hi Âm không nghĩ tới, cô chỉ tới sớm năm phút thôi mà lại có thể nhìn thấy được một màn thế này!

Cô cũng không nhịn được, nhỏ giọng ‘ó…’ một tiếng, vội vàng đưa hai tay lên che mắt, sau đó lại không nhịn được, nhìn trộm dáng người hoàn mỹ của Tư Nghiêu qua kẽ hở ngón tay…

Làn da của người đàn ông là màu lúa mạch, cánh tay và cơ ngực đều là cơ bắp rắn chắc, cơ bụng sáu múi, nhìn xuống thêm chút nữa, là đường nhân ngư cực kỳ hoàn mỹ…

Còn có những giọt nước chưa kịp lau khô, đang chảy dọc theo đường nhân ngư, chui vào phía dưới khăn tắm.

Khi ở mạt thế bởi vì thân thể quá yếu đuối nên làn da của Tư Nghiêu luôn tái nhợt, áo sơ mi luôn được cài tới nút trên cùng, ngay cả xương quai xanh cũng không bao giờ để lộ ra ngoài.

Những chuyện cá nhân như tắm rửa hay thay quần áo, đều là do anh tự mình làm.

Kiều Hi Âm cũng không biết, một người luôn luôn nhờ cô đỡ bản thân mỗi khi đứng dậy, thì sao có thể tự mình tắm rửa được chứ.

Chắc hẳn anh đã hao tốn rất nhiều tinh thần lực.

Đây là lần đầu tiên Kiều Hi Âm nhìn thấy Tư Nghiêu…ăn mặc mát mẻ như vậy.

Mẹ ơi, thân thể khi khỏe mạnh của Tư Nghiêu, dáng người đẹp đến như vậy sao?

Khi Kiều Hi Âm đang ngây ngốc, thì nghe thấy giọng cười trêu chọc của người đàn ông vang lên: “Lau đi, nước miếng của em chảy ra hết rồi kìa.”

Hai bàn tay đang che mắt của Kiều Hi Âm theo bản năng lau miệng…

…Rõ ràng là cái gì cũng không có!

Cô trừng mắt nhìn tên lừa đảo mình.

Kết quả, một lần nữa cô không chút nào che dấu, tiếp tục thưởng thức dáng người hoàn mỹ của người đàn ông.

Chỉ cách có hai mét mà thôi!

Đột nhiên cô có hơi muốn đưa tay ra chọc thử cơ bắp của anh, không biết cảm giác sẽ như thế nào nhỉ?

Kiều Hi Âm đang nghĩ như vậy thì không thể nhịn được nữa, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng xuống.

Tư Nghiêu lùi về phía sau hai bước, đưa hai tay lên che cơ thể mình lại: “Không nghĩ tới Âm Âm lại là một tiểu sắc ma như vậy! Không được rồi, tôi phải quay về mặc quần áo, nếu không sợ là trong sạch sẽ không giữ được nữa.”

Kiều Hi Âm lắp bắp nói: “Tôi tôi tôi, tôi mới không phải là tiểu sắc ma! Tôi thật sự không phải!”

Tư Nghiêu đi đến trước cửa phòng thì dừng lại, xoay người lại hỏi: “À, vậy ý của em là cho dù tôi không thay quần áo thì em cũng sẽ không suy nghĩ nhiều đúng không? Vừa nãy là do tôi hiểu lầm thôi phải không?”

Một tay Kiều Hi Âm che mặt, một tay xua đuổi Tư Nghiêu: “Đi nhanh đi, mau mặc đồ vào đi.”

Xem ra lần sau cô tới 7E, thì cũng nên hỏi trước Tư Nghiêu có đang tắm rửa hay không mất.

Cửa phòng 7E vừa đóng lại chưa được bao lâu thì tiếng chuông cửa lại tiếp tục vang lên.

Chắc là anh trai nhỏ giao cơm hải sản.

Kiều Hi Âm nhìn qua mắt mèo, thấy bên ngoài có một người đang mặc đồng phục của một nhà hàng nổi tiếng, hai tay xách theo hộp đồ ăn, nên cô vội vàng mở cửa ra.

Đến khi mở cửa ra Kiều Hi Âm mới phát hiện bên cạnh còn có một người khác, là trợ lý của Tư Nghiêu, người mà cô đã gặp ở khách sạn Ngàn Lệ lần trước.

Chủ yếu là vì trang phục của Đường Bình rất quen mắt, đeo kính gọng vàng, mặc áo sơ mi xanh và quần tây đen được ủi phẳng phiu.

Đường Bình nhìn thấy người mở cửa là Kiều Hi Âm, thì trong lòng cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Không nghĩ tới ông sếp độc thân 24 năm khi theo đuổi người ta lại có hiệu quả nhanh đến như vậy?

Chiều nay Tư Nghiêu vừa mới dọn đến ở bên cạnh Kiều Hi Âm, lúc này mới được mấy tiếng chứ, vậy mà cô Kiều đã xuất hiện trong nhà ông chủ rồi thế?

Nhưng cho dù trong lòng có 10000 dấu chấm than, thì trên mặt Đường Bình vẫn bình tĩnh như cũ: “Cô Kiều, xin chào, chúng tôi đến giao bữa tối cho ông chủ.”

Kiều Hi Âm: “À, được, mời vào mời vào.”

Ngay cả trợ lý riêng bên cạnh Tư Nghiêu cũng biết cô sao? Quả nhiên Tư Nghiêu đã điều tra cô rõ ràng.

Chắc là Tư Nghiêu chỉ vì muốn xác nhận xem cô có phải là Kiều Hi Âm mà anh quen hay không.

Kiều Hi Âm cũng không nghĩ nhiều, đứng nép sang bên cạnh.

Ngay sau đó, anh trai giao hàng nhanh chóng bày hết đồ ăn lên bàn.

Chắc hẳn đồ ăn vừa mới ra lo là đã mang đi giao hàng ngay lập tức, hiện tại vẫn còn đang bốc khói nghi ngút.

Ngay cả mấy món rau trộn cũng không tệ.

Trên bàn đã xếp đầy các món ăn.

Lúc này Tư Nghiêu cũng đã thay quần áo xong, còn sấy khô tóc rồi mới đi ra ngoài.

Anh mặc quần thể thao và áo thun trắng, so với lúc mặc áo sơ mi đen và quần tây thì đỡ nghiêm túc hơn hẳn, lại nhiều thêm mấy phần thân thiện, nhìn qua cũng không cách tuổi của Kiều Hi Âm bao nhiêu.

Nhưng hiện tại chỉ có mỗi Đường Bình nhìn ra được chút tâm tư này của ông chủ mà thôi.

Vừa đúng lúc anh trai giao hàng đã xếp đồ ăn xong, lên tiếng nói: “Chúc quý khách dùng ngon miệng.”

Kiều Hi Âm nhìn thấy Đường Bình đang tính rời đi cùng anh trai giao hàng, cô mới thắc mắc nói: “Khoan đã, anh Đường, anh không ở lại ăn chung sao?”

Vừa nãy Đường Bình đã tự giới thiệu bản thân với cô, nên cô đã biết tên của anh ta, cùng với chức vị là trợ lý của Tư Nghiêu.

Kiều Hi Âm nghĩ thầm, Đường Bình là trợ lý duy nhất của Tư Nghiêu, chắc là công việc cũng không khác gì với cô lúc trước, không chỉ phụ trách công việc, mà trong cuộc sống cũng phải sắp xếp không ít thứ.

Cơm ba bữa trước kia của Tư Nghiêu, đều là do cô chuẩn bị.

Sẽ có đầu bếp đưa cơm lại, cô chỉ phụ trách nhắc nhở Tư Nghiêu dùng bữa, sau khi ăn xong thì cô sẽ dọn dẹp chén đũa rồi mang tới nhà bếp, còn việc lau dọn rửa chén sẽ có một dì giúp việc khác chuyên phụ trách.

Trên cơ bản hai người đều dùng cơm chung với nhau, chỉ là thân thể của Tư Nghiêu không tốt, có rất nhiều nguyên liệu không thể ăn, nên các món ăn của anh đều rất thanh đạm, đồ ăn của cô và anh không giống nhau.

Lâu lâu, Tư Nghiêu sẽ nổi hứng, còn muốn nếm thử thức ăn của cô…

Dường như đó là những lần duy nhất, Kiều Hi Âm nhìn thấy Tư Nghiêu không hề lạnh lùng như vẻ bề ngoài.

Anh sẽ không quấn lấy Kiều Hi Âm đòi ăn, mà chỉ không ăn thức ăn của mình, lẳng lặng nhìn Kiều Hi Âm ăn cơm.

Kiều Hi Âm bị anh nhìn tới mức ngượng ngùng, nên đành phải chia cho anh một chút.

Nhưng cô cũng chỉ dám chia cho anh một chút xíu, vì sợ Tư Nghiêu ăn nhiều sẽ bị bệnh.

Vì vậy lần này cô và Tư Nghiêu cùng nhau ăn bữa tiệc hải sản lớn, thì Kiều Hi Âm cũng không cảm thấy có gì không quen cả, chuyện này có khác gì những lần cơm chung trước đó của bọn họ đâu chứ.

Chỉ là Kiều Hi Âm không nghĩ tới, vậy mà Đường Bình lại không ở lại ăn chung?

Vừa rồi cô đã hỏi thăm qua, biết được Đường Bình đã làm trợ lý cho Tư Nghiêu được ba năm, thời gian này cũng không tính là ngắn.

Mà cô mới làm trợ lý của Tư Nghiêu được ba ngày thì đã cùng anh ăn cơm chung rồi.

“À…” Trên mặt Đường Bình buồn rầu, bây giờ muốn anh ta giải thích sao đây trời?

Cũng không thể nói thẳng ra được, anh ta không thể ở lại được, vậy chẳng phải sẽ làm bóng đèn cho cô và ông chủ sao?

Nhìn qua anh ta cảm thấy ông chủ và cô Kiều rất thân với nhau, nhưng hành động lại không hề ái muội chút nào cả, mà Đường Bình cũng không biết vì sao hai người chỉ mới trong một buổi chiều mà đã thân nhau đến như vậy, nên anh ta nói lý do nào cũng không ổn.

Tư Nghiêu lạnh nhạt nói: “Tiểu Đường không ăn chung với chúng ta được, vì cậu ta còn phải đi xem mắt.”

Đường Bình nhìn Tư Nghiêu với ánh mắt khiếp sợ, anh ta lấy đâu ra đối tượng xem mặt ở Giang Thành chứ?

Nhưng mà cấp trên đã dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn anh ta, nên Đường Bình vội vàng nói: “À, đúng vậy, tôi đã hẹn với  đối tượng xem mắt, bây giờ phải đi ngay nếu không sẽ bị trễ giờ.”

Kiều Hi Âm: “Ồ, là vậy sao? Vậy anh Đường mau đi đi! Chúc anh xem mắt thuận lợi nhé!”

Đường Bình nặn ra một nụ cười xấu hổ nhưng không mất lịch sự: “…Cảm ơn, tôi cũng hy vọng sẽ thuận lợi.”

Tên độc thân 27 năm – Đường Bình, anh ta cảm thấy không lâu trong tương lai bản thân sẽ bị ông chủ sắp xếp cho một cô bạn gái ảo tưởng nào đó, chỉ cần ông chủ cảm thấy chướng mắt, thì anh ta sẽ phải đi hẹn hò với bạn gái ảo tưởng của mình.

Sau khi Đường Bình rời đi, Kiều Hi Âm và Tư Nghiêu mới bắt đầu dùng bữa.

Chỉ là kiếp trước, mỗi khi dùng cơm luôn luôn là Kiều Hi Âm săn sóc cho Tư Nghiêu, hôm nay là lần đầu tiên Kiều Hi Âm cảm nhận được bản thân đang được chăm sóc ngược lại.

Ví dụ như là lột tôm, Tư Nghiêu sẽ mang bao tay ung dung thoải mái lột vỏ tôm, sau đó bỏ vào chén của cô.

Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Kiều Hi Âm, Tư Nghiêu giải thích nói: “Hiện tại thân thể của tôi khỏe mạnh, em cũng không còn là trợ lý của tôi nữa, phái nam chăm sóc phái nữ là điều đương nhiều rồi.”

Kiều Hi Âm chấp nhận lời giải thích này: “…Được thôi.”

Ngay từ đầu, Kiều Hi Âm cũng không quen với hành động này của Tư Nghiêu, nhưng nhìn thấy Tư Nghiêu làm quen tay thoải mái nên cô cũng quen dần.

Hơn nữa khi còn ở mạt thế, Tư Nghiêu cũng rất chăm sóc cô, chỉ là thân thể của anh không tiện, nên không thể hiện qua hành động, chủ yếu là thể hiện qua lời nói mà thôi.

Ví dụ như thời tiết lạnh thì anh sẽ nhắc cô mặc thêm quần áo, tuy rằng giọng điệu của anh không hề có chút kiên nhẫn nào, nhưng sẽ luôn kèm thêm câu “Nếu như em bị cảm, thì chẳng phải sẽ làm chậm trễ công việc, hơn nữa còn lây bệnh cho tôi thì sao?”.

Làm một dị năng giả hệ mộc có thân thể khỏe mạnh, thì sao cô có thể dễ dàng bị cảm mạo được chứ, người thường xuyên cảm mạo chính là Tư Nghiêu mới đúng.

Mỗi khi có nhiệm vụ khẩn cấp, anh thà tự mình nghiên cứu suốt đêm, chứ không chấp nhận để cô thức khuya cùng anh, nhất định sẽ kêu cô đi nghỉ ngơi vài tiếng.

Trước kia Kiều Hi Âm không cảm nhận được, hiện tại nghĩ lại mới cảm thấy, Tư Nghiêu rõ ràng là một tên tsundere(1).

(1) Tsundere: Trong nóng ngoài lạnh (Nguồn: Wikipedia)

Vì vậy Tư Nghiêu của hiện tại, là vì thân thể đã trở nên tốt hơn, nên tính cách cũng thoải mái hơn nhiều…

“Khoan đã, trên miệng em có dính nước sốt…”

Tư Nghiêu không chỉ nhắc nhở ngoài miệng, mà còn lấy khăn giấy nhướng người lên, lau cho Kiều Hi Âm.

Đột nhiên khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông tiến lại gần, hơn nữa động tác còn rất dịu dàng, thân mật giúp cô lau miệng…

Kiều Hi Âm cảm thấy tim của mình đã lỡ mất một nhịp mất rồi.

“Được.”

Chờ Tư Nghiêu ngồi lại vào chỗ cũ, Kiều Hi Âm mới che ngực lại, tức giận nói: “Ngài Tư, lần sau anh không được làm như vậy nữa, sao đột nhiên lại đến gần thế chứ! Nếu nữ sinh nào không hiểu chuyện thì sẽ hiểu lầm anh đang thích người ta, nếu lỡ đối phương không cản được mị lực của anh, thích anh thì phải làm sao?”

Tư Nghiêu:…

Vì vậy ý của cô là, cô rất hiểu anh nên sẽ không sinh ra hiểu lầm, cũng sẽ không thích anh à?

Tư Nghiêu mỉm cười nói: “Vậy sao? Nhưng mà ngoại trừ em thì tôi chưa từng làm những hành động này với bất kỳ nữ sinh nào khác và cũng sẽ không làm hành động này với những người không quen thuộc, nên chắc là sẽ không có những hiểu lầm này đâu.”

Đúng là anh thích cô nên mới làm ra những hành động như vậy.

Nhưng cô nhóc ngốc nghếch này vẫn chưa nhận ra, nên anh chỉ có thể từ từ lập mưu mà thôi.

Kiều Hi Âm tiếp tục thưởng thức đồ ăn ngon: “Dạ dạ, về sau anh chú ý một chút là được rồi.”

Sau khi xong bữa tối, dọn dẹp chén đĩa, Kiều Hi Âm tính xuống dưới lầu tản bộ một chút.

Tư Nghiêu: “Đợi chút, chúng ta đi chung với nhau.”

Kiều Hi Âm: “Được thôi, hiện tại thân thể của anh đã tốt rồi, có thể tự mình đi được rồi, không cần tôi đẩy xe lăn cho, nghĩ lại đúng là có chút không quen thật!”

Tư Nghiêu:…

Có thể đừng nhắc đến lịch sử đen tối đó của anh không?

Tư Nghiêu ẩn ý nói: “Đúng vậy, hiện tại thân thể của tôi rất tốt.”

Kiều Hi Âm không nghe ra được ẩn ý đó: “Thật sao? Nếu không anh đi kiểm tra lại một chút đi? Nếu có vấn đề thì tôi có thể dùng dị năng hệ mộc điều trị cho anh, nhưng hiện tại cấp bậc của tôi vẫn còn thấp, chỉ mới có cấp một, mỗi lần chỉ có thể điều trị cho anh được một chút…”

Thân là trị liệu sư của Tư Nghiêu, cô đã theo thói quen quan tâm đến thân thể của anh.

Tư Nghiêu vốn định từ chối, nhưng rất nhanh lại nghĩ đến hiện tại không có dụng cụ chuyển hóa năng lượng, Kiều Hi Âm muốn kiểm tra thân thể cho anh, thì nhất định sẽ tiếp xúc tay chân với nhau.

Người vừa mới nói thân thể mình rất khỏe ngay lập tức ho một tiếng, sửa miệng nói: “Lúc trước tôi tăng ca khá nhiều, có lẽ thân thể vì vất vả mà bị bệnh, làm phiền em xem giúp tôi.”

Nói xong anh chủ động đưa tay cho Kiều Hi Âm.

Kiều Hi Âm nhìn cánh tay trước mặt mình, không hề suy nghĩ nhiều, trực tiếp vươn ba ngón tay giống như đang bắt mạch, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay người đàn ông, chủ động truyền một ít tinh thần lực vào trong, kiểm tra thân thể Tư Nghiêu.

Tư Nghiêu rất phối hợp để cô chậm rãi kiểm tra.

Rất nhanh Kiều Hi Âm thu tay lại, ghen tị nói: “Hiện tại thân thể của anh so với tôi còn tốt hơn, nên tôi sẽ cho không truyền năng lượng hệ mộc cho anh đâu.”

Tư Nghiêu cười khẽ: “Được, em vẫn nên chăm sóc thân thể mình tốt hơn đi.”

Kiều Hi Âm lập tức nhớ lại buổi trưa lúc ở nhà cô, trên ghế sopha, sau khi Tư Nghiêu ôm cô đã nói câu ‘em quá gầy’.

Nếu người khác nói như vậy thì Kiều Hi Âm sẽ không cảm thấy gì hết, nhưng người nói lại là Tư Nghiêu, nên cô sẽ để ý hơn một chút.

Đột nhiên khuôn mặt Kiều Hi Âm đỏ ửng, càng nghĩ càng tức, khuôn mặt khó chịu nói: “Tôi không hề gầy chút nào! Dáng người như vậy mới vừa vặn! Tôi còn phải về điều chế thuốc, nên không đi tản bộ với anh được đâu!”

Nói xong một lèo, Kiều Hi Âm nhanh chân rời khỏi 7E, chạy về căn hộ của mình.

Tư Nghiêu đứng tại chỗ ngây ngốc một lúc, một lúc sau mới hiểu ra vì sao cô gái nhỏ đột nhiên tức giận.

Anh cầm lấy di động, tìm WeChat của Kiều Hi Âm mới thêm vào lúc chiều.

Avatar của cô gái nhỏ, là một con mèo Ragdoll béo lùn lười biếng.

Tư Nghiêu nhìn khung chat hơn nửa ngày, vừa xóa vừa nhắn.

Anh còn lên mạng search ‘Bạn gái tức giận thì nên dỗ bằng cách nào’.

Mười phút sau, Kiều Hi Âm nhận được tin nhắn Wechat của Tư Nghiêu: “Xin lỗi, là tôi nói sai rồi, em đừng tức giận.”

“Mặc kệ em ốm hay mập, thì đều là nàng tiên nhỏ xinh đẹp nhất.”

Kiều Hi Âm:…

Xin lỗi bằng cách thả rắm cầu vồng, đây là những lời mà Tư Nghiêu có thể nói sao?

Đúng rồi, Tư Nghiêu hiện tại không còn là đại boss nghiên cứu khoa học lạnh lùng yếu đuối nữa, mà là tổng giám đốc bá đạo thân thể khỏe mạnh cường tráng, tinh thần phấn chấn.

Kiều Hi Âm nghĩ, cô của hiện tại và cô ở mạt thế cũng không hề giống nhau.

Cô trước kia, không hề dám cho Tư Nghiêu sắc mặt kém như vậy.

Nhưng hình thức ở chung hiện tại của bọn họ, đúng là thay đổi rất nhiều.

Kiều Hi Âm gửi cho Tư Nghiêu một gói biểu cảm: “{Mèo tức giận.jpg}”

Là một con mèo làm động tác khoanh tay quay đầu lại, còn ‘hứ’ một tiếng.

Hai câu nói mà đã muốn dỗ cô rồi sao, không có cửa đâu!

Ngay sau đó, khung Wechat của Kiều Hi Âm vang lên ba tiếng ‘ting ting ting…’ liên tiếp.

Bao lì xì 200 tệ, một lần phát đến 30 cái.

Cùng với một tin nhắn của Tư Nghiêu: “Nàng tiên nhỏ đã hết giận chưa?”

Khi Kiều Hi Âm vừa mới bước vào nhà họ Tư, Lệ Phong Nam biết tình trạng kinh tế của cô không tốt lắm, cho nên hắn gửi cho cô rất nhiều bao lì xì, còn trực tiếp chuyển khoản qua Alipay.

Bao lì xì Kiều Hi Âm không chịu nhận, chuyển khoản cũng gửi trở lại, cô còn chặn luôn Alipay của Lệ Phong Nam, để hắn không thể chuyển khoản cho cô được nữa.

Cô sợ nếu việc phá dỡ nhà xảy ra chuyện gì đó, chẳng những không trả lại tiền cho Lệ Phong Nam được, mà còn dưỡng thành thói quen tiêu xài bậy bạ.

Cô chỉ nhắn tin với Lệ Phong Nam, nếu cô thật sự không còn tiền thì sẽ đi mượn hắn.

Lệ Phong Nam thấy cô kiên quyết như vậy thì cũng không ép cô nữa.

Nhưng đối với cấp trên Tư Nghiêu, có lẽ khi ở mạt thế, anh đã theo thói quen quản cô, mà sắp tới hai người sẽ hợp tác với nhau, nên Kiều Hi Âm cảm thấy nhận bao lì xì của boss tương lai, thì chẳng có gì phải ngại cả.

Cô liên tiếp ấn nhận 30 bao lì xì, sau đó trả lời Tư Nghiêu: “Đủ rồi đủ rồi, tiên nữ không còn tức giận nữa.”

“Cảm ơn ông chủ đã lì xì, ông chủ thật tuyệt!”

Tư Nghiêu nhìn hai chữ ‘ông chủ’ trên màn hình, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy chướng mắt.

Nghĩ thầm, không biết khi nào mới có thể thay từ này bằng từ khác đây, nếu cũng bắt đầu bằng từ ‘ông’ thì tốt biết mấy.

Kiều Hi Âm chụp hình mấy cái chén lớn chén nhỏ trên bàn ăn, cùng với lá sen, lá dâu tằm, bột bã đậu, chi sơn tra, vỏ bí đao, lát chanh, hoa hồng, v.v…mà cô đã mua ở tiệm thuốc cổ truyền, rồi gửi hình sang cho Tư Nghiêu, kèm theo một câu: “Tôi thật sự phải làm việc!”

Tư Nghiêu: “OK, em làm đi.”

Những thảo mộc này là thành phần chính trong trà giảm béo, Kiều Hi Âm muốn chiết xuất tinh chất của nó, loại bỏ các thành phần độc hại, rồi mới điều chế thành trà thải độc giảm béo.
Bình Luận (0)
Comment