Câu hỏi chất vấn của Lệ Phong Nam thật sự quá to, Kiều Hi Âm bị ồn tới mức, phải để điện thoại ra xa một chút.
‘Ông già tâm cơ’ – Tư Nghiêu đang ngồi bên cạnh, cũng có thể nghe rất rõ lời nói của Lệ Phong Nam.
Chỉ là anh không trả lời Lệ Phong Nam trực tiếp, mà lại dùng giọng điệu uất ức hỏi Kiều Hi Âm: “Âm Âm, em cảm thấy tôi già rồi sao?”
Đúng thật là anh có mục đích không trong sáng với Kiều Hi Âm, cái này anh thừa nhận.
Nghiêm túc mà nói, thì hành động này đúng là khá tâm cơ.
Nhưng còn vấn đề già thì…đây là thứ duy nhất Tư tổng để ý, anh lớn hơn Kiều Hi Âm sáu tuổi chín tháng.
Nếu tính qua loa thì là bảy tuổi…đúng là chênh lệch tuổi không ít.
Người ta hay nói cách ba tuổi là đã có sự khác biệt, vậy giữa anh và Kiều Hi Âm có tận hai sự khác biệt!
Nhưng mà, già thì già thôi, người khác nói thì sao cũng cũng được, anh chỉ muốn xem Kiều Hi Âm nghĩ gì thôi.
Chỉ cần cô không chê thì già có sao đâu chứ.
Kiều Hi Âm nghĩ thầm, vị này chính là kim chủ ba ba của cô! Nếu cô dám nói một chữ già, thì số tiền mười vạn sẽ bị ngâm nước nóng ngay lập tức!
Kiều Hi Âm nói chuyện rất bình thản và chân thành: “Không đâu, anh Tư vẫn còn rất trẻ, không hề già chút nào cả!”
Một người đàn ông chỉ còn hai tháng nữa sẽ bước sang tuổi 24, đây là thời điểm cường tráng, mạnh mẽ, giàu mị lực, thì sao mà già được chứ?
Tư Nghiêu thấp giọng cười: “Ừ, cảm ơn vì em đã không chê.”
Lệ Phong Nam ở phía bên kia điện thoại đã ngây ngốc cả người.
Hắn vội vàng chất vấn: “Tiểu Âm, là anh Tư nào, là anh Tư của nhà nào? Không phải là…”
Giọng nói này là giọng của đàn ông trẻ tuổi, dường như còn có chút quen tai.
Vừa nghe là biết không phải bất cứ người đàn ông nào của nhà họ Tư ở Giang Thành.
Nhà họ Tư ở Giang Thành, ngoài trừ Tư Tinh Duệ còn trẻ tuổi, thì chỉ còn hai thằng em trai riêng của cậu ta, nhưng giọng nói của bọn họ còn non nớt hơn nhiều và chắc chắn cũng không có khả năng lái xe Maybach.
Hiện tại ở Giang Thành, một anh Tư có thể lái xe Maybach, phù hợp với giọng nói đó…
Thì chỉ có vị đến từ nhà họ Tư ở thủ đô, người cầm quyền của tập đoàn Hoa Tư – Tư Nghiêu!
Lúc trước Lệ Phong Nam thấy Kiều Hi Âm quan tâm đến Tư Nghiêu, thì cũng cảm thấy có gì đó không đúng rồi.
Ngày hôm qua khi hắn đi mua ga giường chung với Kiều Hi Âm, người đàn ông ngồi ở quán cà phê đối diện nhìn chằm chằm Kiều Hi Âm, không phải chính là Tư Nghiêu sao?
Con mẹ nó, không nghĩ tới tên Tư Nghiêu này chẳng giống người tí nào, vậy mà lại là một tên biến thái thích nữ sinh cấp ba!
Tư Nghiêu cầm lấy điện thoại của Kiều Hi Âm, ấn loa ngoài, thoải mái nói: “Lệ Nhị thiếu, xin chào, tôi là Tư Nghiêu, tan học tối nay tôi đi đón Âm Âm là vì có việc muốn nhờ cô ấy giúp đỡ.”
Kiều Hi Âm cũng ở bên cạnh hùa theo: “Đúng đúng, là một việc rất quan trọng! Anh Nam cũng đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Lúc đầu cô không dám nói cho Lệ Phong Nam biết người lên xe Tư Nghiêu là cô, chính là vì sợ Lệ Phong Nam hiểu lầm.
Thật ra là một người bình thường rất khó sẽ không nghĩ bậy, dù sao trong mắt Lệ Phong Nam, trước kia cô và Tư Nghiêu không hề có bất kỳ quan hệ gì cả, kết quả hôm nay đột nhiên cô bước lên siêu xe của người ta…
Thật sự Kiều Hi Âm rất khó giải thích cho Lệ Phong Nam, vì sao cô và Tư Nghiêu quen được với nhau, hơn nữa còn quen nhau tận tám năm.
Nghĩ tới đây, cô không nhịn được trừng mắt nhìn Tư Nghiêu, cái người này đã chen vào khi cô và Lệ Phong Nam nói chuyện.
Không biết là đang vô tình hay là cố ý nữa!
Nhưng Kiều Hi Âm vẫn không hiểu vì lý do gì mà Tư Nghiêu một hai phải để Lệ Phong Nam biết sự tồn tại của anh?
Ở phía bên kia điện thoại, Lệ Phong Nam tức giận nói: “Kiều Hi Âm, em nói cho anh biết, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, làm sao em có thể lên xe của một người mà em chỉ mới quen biết một hai ngày được chứ?”
Lệ Phong Nam mặc kệ Tư Nghiêu có phải ông chủ gì đó hay không, hiện tại hắn chỉ lo cho an toàn của Kiều Hi Âm mà thôi.
Dù sao hắn cũng không tính thừa kế gia tài của nhà họ Lệ, cho dù hắn có đắc tội với Tư Nghiêu, thì Tư Nghiêu cũng không thể tự mình hạ thấp thân phận, dùng danh nghĩa của anh chèn ép mấy tiệm trà sữa nhỏ phải không?
Kiều Hi Âm trừng mắt nhìn Tư Nghiêu, khó chịu nói: “Phiền toái do anh gây ra, anh tự mình giải quyết đi!”
Tư Nghiêu cũng không tức giận, cười khẽ nói: “Được, để tôi giải thích.”
Trong giọng nói đều tràn ngập sự cưng chiều và dịu dàng.
Sau đó hắn đối mặt với Lệ Phong Nam ở đầu dây bên kia, thay đổi sang một thái độ lạnh lùng xa cách: “Nói ra thì đúng là vừa khéo, đêm nay tôi và Âm Âm sẽ tham gia một buổi tiệc đấu giá từ thiện, địa điểm tổ chức là tầng cao nhất của khách sạn Ngàn Lệ. Nếu Lệ Nhị thiếu không yên tâm, thì có thể tới tham gia chung. Tôi và Âm Âm còn có việc khác phải làm, cứ như vậy nhé!”
Nói xong, Tư Nghiêu cúp máy ngay lập tức.
Khuôn mặt nhỏ của Kiều Hi Âm tức giận, tiếp tục trừng mắt nhìn Tư Nghiêu: “Anh cố ý, chắc chắn là cố ý!”
Giải thích kiểu như Tư Nghiêu, thà rằng không giải thích còn hơn!
Nếu mà nói như anh, với tính cách của Lệ Phong Nam, thì chắc chắn hắn sẽ tham gia tiệc tối nay.
Đến lúc đó, hắn tận mắt nhìn thấy cô đi bên cạnh Tư Nghiêu với tư cách là bạn nữ, còn cả hành trình đi bên cạnh…
Mẹ nó, chẳng phải còn khó giải thích hơn lý do vì sao lên xe Tư Nghiêu hơn à!
Tư Nghiêu trầm giọng nói: “Nếu nói thẳng chúng ta là bạn bè, còn có quan hệ hợp tác làm ăn, không phải tốt hơn sao? Quan hệ của chúng ta, không nên để cho người khác biết à? Vì cái gì mà phải che dấu? Chúng ta cũng không phải là tình nhân ngầm!”
Giọng nói của người đàn ông thong thả bình tĩnh, dáng vẻ đương nhiên, thái độ đúng lý hợp tình.
Kiều Hi Âm đúng là coi thường bản thân mình rồi, dường như…là rất hợp lý nhỉ?
Tư Nghiêu nói tiếp: “Tôi ở bên cạnh nhà em, về sau nhất định chúng ta sẽ tiếp xúc với nhau nhiều hơn, em có thể lừa gạt hắn lúc này, nhưng sẽ không lừa được cả đời. Về sau nếu hắn bắt gặp chúng ta một lần nữa, chỉ cần hắn không ngốc hoặc nếu suy nghĩ cẩn thận, thì sẽ biết lần này em lừa gạt hắn. Đến lúc đó, ngược lại sẽ làm hủy hoại tình anh em của hai người!”
Tư Nghiêu còn nhấn mạnh ba chữ tình anh em.
Thật ra anh đã âm thầm ăn rất nhiều dấm của Lệ Phong Nam, dựa vào cái gì Kiều Hi Âm chuyển nhà, đi mua đồ dùng mới, đều tìm thằng nhóc thối kia giúp đỡ? Rõ ràng là anh cũng có thể giúp!
Nếu Lệ Phong Nam thật sự là bạn thân và anh trai tốt của Kiều Hi Âm, thì tại sao Kiều Hi Âm lại không nhắc tên của anh với Lệ Phong Nam chứ, vậy chẳng phải cái danh ‘bạn thân’ này của anh chả có chút phân lượng nào sao?
Nói tóm lại, tạm thời bây giờ anh không thể giữ chặt cô bên cạnh mình, thì cũng phải quang minh chính đại, lấy thân phận bảo vệ cô để xuất hiện!
Kiều Hi Âm cũng không hiểu rõ tâm tư khó hiểu của người đàn ông này, lúc này cô mới chợt nhận ra: “Phải ha…nếu sau này anh Nam phát hiện tôi cố ý lừa anh ấy, nhất định sẽ càng tức giận hơn, xin lỗi, anh Tư, tôi đã hiểu lầm anh rồi.”
Anh Tư đúng là người tốt mà!
Tư Nghiêu tiếp tục bình tĩnh nói: “Tôi còn có một yêu cầu, hiện tại chúng ta là quan hệ bạn bè nhiều hơn là quan hệ hợp tác, Âm Âm, em có thể đừng gọi tôi là anh Tư được không? Như vậy thì có hơi xa lạ và khách khí.”
Khi Kiều Hi Âm ở mạt thế, thì có không ít đồng đội sau khi quen biết cô đều gọi cô là tiểu Âm, Âm Âm.
Lâu lâu Tư Nghiêu cũng sẽ kêu cô như vậy, Kiều Hi Âm cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Nhưng mọi người đều rất cung kính với Tư Nghiêu, đều gọi anh là ‘anh Tư’, Kiều Hi Âm cũng không dám vượt qua, nên cũng giống với mọi người gọi anh như vậy.
Kiều Hi Âm cảm thấy Tư Nghiêu nói rất có lý, hiện tại cô không còn là trợ lý của Tư Nghiêu nữa.
Dường như Tư Nghiêu vẫn chưa chấp nhận được việc cô vì bảo vệ anh mà chết, nên mới bất tri bất giác nâng cao địa vị của cô ở trong lòng hơn, coi cô trở thành người bạn thân nhất, người nhà quan trọng nhất…
Nếu cô vẫn còn kêu anh là anh Tư, thì đúng là quá khách khí xa lạ rồi.
Nhưng Kiều Hi Âm cũng không biết nên gọi Tư Nghiêu là gì: “Vậy, vậy tôi nên xưng hô như thế nào đây?”
Tư Nghiêu giả vờ không để ý nói: “Không phải lúc nãy em nói tôi còn rất trẻ, không hề già chút nào sao?”
Kiều Hi Âm: “Hở?”
Cho nên có liên quan gì đến cách xưng hô sao…
Tư Nghiêu tiếp tục ám chỉ: “Em gọi Lệ Phong Nam là anh Nam, mà tôi cũng không lớn hơn em bao nhiêu, nếu kêu chú thì không thích hợp chút nào!”
Kiều Hi Âm đối với phương diện tình cảm thì khá ngu ngốc.
Lúc trước ở mạt thế, cô vừa mới xuyên qua chưa được bao lâu thì đã gặp phải một tên như ba sẹo, còn phát hiện những người đàn ông trong căn cứ, chỉ cần có chút năng lực thì phương diện nam nữ đều rất hỗn loạn…
Xét cho cùng, thời đại đó pháp luật không còn tác dụng nữa, lúc nào cũng có khả năng sẽ chết, nhiều người thường ngày rất ‘hiền lành’, cũng dần trở nên đam mê sắc dục, chỉ biết tận hưởng vui vẻ ở trước mắt.
Hơn nữa còn có những cặp đôi vẫn đang khăn khít bên nhau, vừa mới ra chiến trường thì đã lấy đối phương làm bia đỡ đạn thay mình.
Loại việc này cô đã thấy rất nhiều, chút chờ mong về tình yêu ở trong lòng Kiều Hi Âm, đều biến mất không còn chút nào cả.
Suy nghĩ duy nhất của cô chính là sống sót.
Hiện tại đã trở về hiện thực, Kiều Hi Âm cũng xin miễn những chuyện tình yêu ngu xuẩn gì đó.
Phải biết là trong nguyên tác, cô được sắp xếp một thân phận ‘vị hôn thê say mê lưu luyến Tư Tinh Duệ không chịu từ hôn’, nên mới có thể rơi vào kết cục bi thảm đó.
Cho nên theo bản năng Kiều Hi Âm cảm thấy, yêu đương chẳng được gì cả, cô chỉ muốn học tập thật tốt, cố gắng làm giàu thật nhanh, sau đó sẽ làm một con cá mặn vui sướng.
Nói ngắn gọn, ở trong đầu Kiều Hi Âm, sợi dây tình yêu kia không hề được thắp sáng.
Nên cô không hề cảm thấy việc gọi một người không có quan hệ máu mủ hay quen biết từ nhỏ là ‘anh’ thì không có gì mờ ám cả.
Kiều Hi Âm ngoan ngoãn sửa lời ngay lập tức: “Vậy về sau em gọi anh là anh Nghiêu?!”
Tư Nghiêu nhìn thấy cô gái nhỏ sửa miệng nhanh như vậy, thì biết cô không hề hiểu sai một chút nào, anh chỉ có thể bất lực thở dài trong lòng, đưa tay xoa đầu Kiều Hi Âm: “Ừ, về sau cứ gọi như vậy đi.”
Đây là lần đầu tiên Tư Nghiêu xoa đầu cô ở bên ngoài, thật ra đúng là có chút ngượng ngùng.
Cũng may màng ngăn với tài xế chưa hạ xuống, nên tài xế không nhìn thấy cảnh tượng này.
Đương nhiên Kiều Hi Âm cũng hỏi vấn đề mà cô muốn biết: “Anh Nghiêu, chúng ta đi thẳng tới khách sạn Ngàn Lệ sao? Em nghe nói là tham gia tiệc tối, sẽ không được ăn no, chúng ta có nên đi ăn lót dạ một chút không?”
Tư Nghiêu: “Trước tiên mang em đi tạo hình đã, ừ, bữa tối tôi sẽ kêu Đường Bình mang thức ăn tới, cơm gà trái dừa được không?”
Kiều Hi Âm gật đầu ngay: “Có thể có thể!”
Đây cũng là món cô rất thèm, nhưng cô tự làm ở nhà lại không bao giờ ngon bằng ở ngoài tiệm cả!
Rất nhanh, xe Maybach dừng lại trước cửa phòng làm việc hai tầng của một tiệm tạo hình.
Đường Bình đã xách theo hai túi đồ ăn đứng trước cửa chờ.
Kiều Hi Âm đi cùng với Tư Nghiêu lên lầu hai, trước tiên hai người ở trong phòng nghỉ ăn bữa tối.
Nhà tạo hình vẫn đang do dự không biết có nên nhắc nhở Kiều Hi Âm hay không, nữ sinh phải mặc lễ phục dạ hội, nếu bụng to thì sẽ rất khó coi…
Nhưng nhìn thấy Tư Nghiêu cũng không nói gì, chị ấy cũng biết điều im lặng.
Không thể không nói, hai vị này đúng là trai xinh gái đẹp, so với các minh tinh trong giới giải trí không hề thua chút nào, khí chất cũng cao hơn.
…Giống như là…khí chất của cường giả vậy?
Động tác dùng cơm của Kiều Hi Âm và Tư Nghiêu rất nhanh nhưng cũng rất tao nhã.
Chờ sau khi nhà tạo mẫu định thần vì khí chất và nhan sắc của hai người lại, thì cả hai đã giải quyết xong bữa ăn dinh dưỡng đó rồi.
Vì thế bắt đầu tiến vào giai đoạn chọn trang phục và trang điểm.
Ánh mắt của nhà tạo mẫu nhanh chóng lướt qua bụng của hai người trước mặt…
Một bụng so với một bụng còn ốm hơn, hoàn toàn không nhìn ra được bọn họ vừa mới ăn rất nhiều thức ăn.
Tư Nghiêu cũng cần phải sửa lại kiểu tóc, cùng với thay một bộ âu phục khác sang trọng hơn, chỉ là trên mặt không trang điểm gì hết.
Một là vì Tư Nghiêu không thích, hai là khuôn mặt của anh đã đủ xuất sắc rồi, cho nên không cần phải vẽ rắn thêm chân.
Tuổi Kiều Hi Âm vẫn còn nhỏ, không thích hợp với các trang phục quá mức lộ liễu, hơn nữa Tư Nghiêu còn có lòng chiếm hữu rất cao, vì vậy cuối cùng chị ấy đã chọn cho cô một chiếc váy màu oải hương có tay áo hình cánh sen.
Váy dài qua đầu gối, cũng được xem như là lễ phục, rất thích hợp với nữ sinh như Kiều Hi Âm.
Kiều Hi Âm cũng rất hài lòng, tiếp tục nói: “Giày cao gót đừng quá cao nhé, em đi nhiều sẽ mỏi chân…”
Tư Nghiêu: “Ừ, cứ chọn một đôi thoải mái là được.”
Vì vậy Kiều Hi Âm đã phối với chiếc váy một đôi giày cao gót 5cm, không phải là loại gót nhọn mà là loại gót giày được làm bằng thủy tinh, trông rất đẹp, không hề có chút rườm rà nào.
Thay quần áo và giày xong, Kiều Hi Âm đứng trước gương xoay một vòng, tự kỷ nói: “A, sao mình lại có thể đẹp như vậy chứ!”
Tư Nghiêu không nói chuyện, chỉ là ánh mắt dừng lại trên người cô, ngay cả chớp mắt cũng không.
Kiều Hi Âm quay lại nhìn Tư Nghiêu: “Đúng rồi, anh Nghiêu, quần áo này là thuê hay là mua vậy?”
Tư Nghiêu nói ngắn gọn: “Mua, coi như là quà tặng sửa miệng của em.”
Kiều Hi Âm nghĩ thầm, chỉ gọi vài tiếng ‘anh Nghiêu’ mà có thể nhận được quà quý như vậy sao?
Nhưng mà nhớ lại kiếp trước, anh cũng thường hay tiêu tiền chocô như vậy.
Khi cô mới là dị năng giả cấp ba, đã từng cùng Tư Nghiêu tham dự buổi đấu giá, cô rất thích bộ đồ bảo hộ dành cho dị năng giả cấp sáu, chỉ là giá cả không hề rẻ chút nào, để mua được nó Tư Nghiêu đã hơn phân nửa số tiền đang có…
Kiều Hi Âm chỉ nhìn nhiều hơn một chút, chứ không dám nói gì cả.
Nhưng bộ đồ bảo hộ kia, cuối cùng cũng được Tư Nghiêu đưa đến tận tay cô.
Hiện tại Tư Nghiêu chỉ đưa cho cô bộ quần áo xinh đẹp chứ không hề có chức năng gì cả, nên chắc cũng sẽ không quá mắc tiền.
Kiều Hi Âm thoải mái nhận lấy, cười ngọt ngào nói: “Vậy cảm ơn anh Nghiêu nhé!”
Nhà tạo mẫu ở bên cạnh nghĩ thầm, nguyên một bộ này tổng cộng là cả trăm vạn! Nói mua là mua! Đúng là giàu có!
Nhưng nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của cô gái nhỏ, nếu đổi lại chị ấy là đàn ông, được một cô gái như vậy là ‘anh’, thì chị ấy cũng không nhịn được mà mua mua mua tất cả cho cô bé!
Sau khi thay quần áo xong, việc tiếp theo chính là trang điểm.
Ngũ quan và làn da của Kiều Hi Âm đều rất đẹp, chuyên viên trang điểm chỉ trang điểm rất nhạt cho cô.
Ở đuôi mắt hoa đào xinh đẹp trong veo của cô gái nhỏ, được đánh thêm một lớp phấn mỏng màu oải hương, khi đứng dưới ánh đèn sẽ phản chiếu lấp lánh, đôi môi được tô một lớp son, giống như đóa hoa hồng đang nở rộ, cả người nhìn qua đã bớt đi chút ngây ngô của trẻ con, nhưng lại tăng thêm vài phần quyến rũ.
Mái tóc đen dày bóng mượt của Kiều Hi Âm, được thắt vài bím nhỏ ở hai bên rồi dùng kẹp thủy tinh để cố định lại, phần tóc còn lại được xõa tự nhiên.
Cả người vừa đơn gian vừa tươi mát.
Đường nét trên khuôn mặt cô gái vô cùng tinh xảo, dáng người uyển chuyển, vòng eo nhỏ gọn, cánh tay và bắp chân thon gọn, làn da trắng sáng như ngọc…
Vẻ đẹp giống như là tiên nữ, khiến cho người ta vừa muốn bảo vệ, vừa muốn hung hăng ‘ức hiếp’…
Nhưng suy nghĩ hiện tại của Tư Nghiêu chỉ muốn bảo vệ cô mà thôi.
Anh đưa tay mình về phía Kiều Hi Âm.
Kiều Hi Âm ngập ngừng, đặt tay lên cánh tay anh.
Cô nhìn mình và Tư Nghiêu đứng chung một chỗ ở trong gương, khen ngợi cực kỳ chân thành: “Đêm nay mình là người đẹp nhất…Ừ, đương nhiên, anh Nghiêu cũng rất xuất sắc!”
Trong lòng Tư Nghiêu đang nở hoa, nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh: “Ừ.”
Anh nhìn bản thân đang mặc sơ mi trắng, đeo nơ màu tím nhạt, trong lòng cảm thấy hơi tiếc nuối, sao cô gái nhỏ này lại không thể nhìn ra được, trang phục bọn họ đang mặc là trang phục tình nhân chứ?
Kiều Hi Âm: “Chỉ là, chúng ta cùng nhau tham dự tiệc tối như vậy, vậy chẳng phải sẽ có khả năng rất lớn là đụng mặt nhà họ Tư Giang Thành à…”
Đây chỉ là đột nhiên cô nghĩ tới mà thôi.
Bữa tiệc đấu giá từ thiện được tổ chức ở khách sạn 5 sao nổi tiếng của Giang Thành, nhất định sẽ có rất nhiều người nổi tiếng cao quý tới tham dự.
Tư Nghiêu đã điều tra tư liệu của cô, nhất định sẽ biết vướng mắc của cô và nhà họ Tư Giang Thành…
Kiều Hi Âm cảm thấy, giữa bà con họ hàng xa và ‘bạn bè’ là cô đây, thì có xác suất rất lớn là anh sẽ giúp cô…Nếu không thì anh cũng sẽ không tìm cô làm bạn nữ tham dự tiệc tối nay.
Với thân phận của Tư Nghiêu, cho dù anh không mang theo bạn nữ thì có ai dám làm gì anh chứ, chẳng lẽ để anh ở ngoài cửa không cho vào à? Tuyệt đối không thể.
Tư Nghiêu vỗ nhẹ bàn tay nhỏ đang khoác tay mình, trấn an nói: “Gặp thì gặp thôi, không cần sợ.”
Ngừng lại một chút, Tư Nghiêu nói tiếp: “Nếu em đã kêu tôi một tiếng anh Nghiêu, thì đương nhiên tôi không thể đám người đó ỷ vào nhà họ Tư ức hiếp người khác.”
Nhất thời Kiều Hi Âm cảm thấy rất cảm động: “Anh Nghiêu, sao anh có thể tốt như vậy chứ? Hu hu hu, em sẽ không nhận mười vạn của anh nữa đâu!”
Tiền lúc nào cũng có thể kiếm, nhưng đêm nay cô đã nhận váy của Tư Nghiêu rồi, mà cái này chắc chắn cũng không chỉ có mười vạn.
Anh mang cô tham dự tiệc tối chính là vì muốn chống lưng cho cô, để cho mọi người biết anh là chỗ dựa của cô, nếu cô còn lấy tiền nữa thì đó chính là không biết tốt xấu!
Tư Nghiêu cũng không nhắc đến vấn đề này với Kiều Hi Âm nữa, chỉ nói: “Ừ.”
Sau đó vẫy tay với Đường Bình đứng bên cạnh.
Ngay lập tức Đường Bình cầm hộp gấm đã chuẩn bị xong từ sớm tới.
Kiều Hi Âm hơi buông lỏng cánh tay của Tư Nghiêu.
Tư Nghiêu cầm lấy hộp gấm, lấy một chiếc vòng cổ kim cương màu hồng ra, chuẩn bị đeo lên cho Kiều Hi Âm.
Anh cười khẽ nói: “Có một người đáng yêu như nàng tiên nhỏ đồng ý làm bạn nữ của tôi, thì dùng tiền báo đáp đúng là có chút thô tục, như vậy đi, thù lao đổi thành chiếc vòng cổ phù hợp với khí chất của em được không?”
Kiều Hi Âm không hiểu biết nhiều về kim cương, chỉ biết là kim cương hồng rất đắt, mà viên kim cương hồng trước mặt này không nhỏ chút nào…hơn nữa còn là hình trái tim!
Đưa cho cô, có phải là không phù hợp lắm không?
Kiều Hi Âm từ chối nói: “Đêm nay em chỉ đeo một lúc là được rồi, tặng thì không cần đâu, ngày thường cũng không có dịp để mang…”
Tư Nghiêu bình tĩnh nói: “Chỉ là món quà nhỏ thôi, em cứ nhận đi.”
Dừng lại một chút rồi Tư Nghiêu nói tiếp: “Dây chuyền này là tôi đã nhờ dì nhỏ chọn hộ. Em có thể tặng quà lại cho mẹ và dì nhỏ của tôi…”
Kiều Hi Âm vừa nghe thấy bản thân không phải được cho không, mà còn phải tặng quà lại, thì cô cũng hiểu được ý của Tư Nghiêu, chính là muốn cô dùng dị năng điều chế một thuốc bổ cùng với các thuốc dưỡng nhan cho mẹ và dì nhỏ của anh.
Vì vậy Kiều Hi Âm cũng không từ chối nữa: “Được, vậy anh đeo lên giúp em đi.”
…
Nửa tiếng sau, Kiều Hi Âm và Tư Nghiêu cùng nhau xuất hiện tại khách sạn Ngàn Lệ.
Sảnh tiệc nằm trên tầng cao nhất của khách sạn Ngàn Lệ.
Lệ Phong Nam đã đứng chờ gần chỗ lối vào.
Hắn cầm trong tay ly champagne, lơ đễnh uống rượu, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía lối vào.
Chỉ là hắn chờ mãi cũng không thấy Kiều Hi Âm và Tư Nghiêu, ngược lại nhìn thấy một vài bóng dáng quen thuộc.
Tư Tinh Duệ đi theo Chân Minh Phân vào trong sảnh tiệc.
Ngay sau đó, nữ MC nổi tiếng của Cherry TV – Bạch Lily, bước vào sảnh tiệc cùng với Giản Dĩ Du.
Nhìn kỹ thì thấy ngũ quan của Giản Dĩ Du và Bạch Lily có hơi giống nhau, chỉ là Bạch Lily theo hình tượng dịu dàng tao nhã, còn Giản Dĩ Du theo hình tượng anh khí tươi sáng.
Bảy tám năm trước, chồng của Bạch Lily là đạo diễn nổi tiếng Giản Đông Minh ngoại tình, chuyện này vô cùng nổi tiếng vào lúc đó.
Bạch Lily vô cùng quyết đoán, tung luôn bằng chứng xác thực là người chồng gương mẫu của bà ta đã ngoại tình, đã từng ngủ với rất nhiều diễn viên trẻ, hot girl mạng và cả người mẫu, từ lịch sử trò chuyện, đến hình ảnh, video, hay lịch sử chuyển khoản đều có đủ, mọi bằng chứng đều cho thấy Giản Đông Minh là một tên cặn bã đáng bị sỉ nhục tới chết.
Từ đó về sau Giản Đông Minh bị giới giải trí phong sát rồi giải nghệ.
Sau khi ông ta và Bạch Lily ly hôn, toàn bộ nhà ở và tài sản đều để lại cho vợ trước và con gái, còn bản thân thì ra nước ngoài định cư.
Vốn dĩ Bạch Lily chỉ là một người dẫn chương trình nhỏ của Cherry TV, nhưng nhờ chuyện này mà độ nổi tiếng của bà ta tăng cao, sự nghiệp cũng bắt đầu phát triển không ngừng, hiện tại đã trở thành nữ MC chính của Cherry TV.
Không nghĩ tới, vậy mà Giản Dĩ Du lại là con gái của Bạch Lily và Giản Đông Minh.
Khó trách, Tư Tinh Duệ lại có hảo cảm với Giản Dĩ Du.
Cả hai đều có người ba ngoại tình, đều từng trải nghiệm giống nhau thì sẽ càng dễ dàng đồng cảm với nhau hơn.
Hơn nữa bởi vì Bạch Lily xử lý rất kiên quyết nên bà ta không chỉ hoàn toàn thoát khỏi cuộc hôn nhân thất bại này, mà còn nhận được rất nhiều lợi ích từ nó, lại còn dựa vào sự nghiệp để dấn thân vào việc kinh doanh….
Đây là những điều mà Tư Tinh Duệ hy vọng mẹ của hắn của thể làm được, nhưng hiện thực thì Chân Minh Phân không làm được gì cả.
Lệ Phong Nam nhìn Tư Tinh Duệ và Giản Dĩ Du tràn đầy hứng thú.
Hiện tại vị trí hôn thê của Tư Tinh Duệ đã bỏ trống, hai người này tình chàng ý thiếp như vậy, chắc là rất nhanh sẽ khóa chặt bên nhau nhỉ?
Nhưng điều khiến cho Lệ Phong Nam cảm thấy ngoài ý muốn, chính là Tư Tinh Duệ và Giản Dĩ Du, hai người này đều giả vờ như không hề quen biết nhau?
Thỉnh thoảng sẽ bắt gặp ánh mắt bọn họ nhìn nhau, nhưng rất nhanh đã dời đi chỗ khác.
Người chủ yếu tránh ánh mắt là Tư Tinh Duệ, còn Giản Dĩ Du thì cảm thấy thất vọng, còn mang theo mấy phần không cam lòng.
Lệ Phong Nam trốn trong góc hơi nhíu mày, trong lòng có dự cảm không tốt cho lắm.
Cái thằng Tư Tinh Duệ này, không phải là sau khi bị Kiều Hi Âm từ hôn, thì đột nhiên phát hiện tiểu Âm nhà hắn tốt hơn đó chứ?
Lệ Phong Nam vừa mới hiện lên suy nghĩ này, thì đột nhiên âm thanh huyên náo trong bữa tiệc đều biến mất, đại sảnh vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng êm tai.
Hơn nữa ánh mắt của mọi người đều tập trung về một phía —- là cửa sảnh tiệc.
Lệ Phong Nam nghĩ thầm, không phải là ông chủ đẹp trai nhà giàu nào đó xuất hiện chứ?
Hắn ngẩng đầu lên nhìn ra cửa vào.
Vừa đúng lúc nhìn thấy Kiều Hi Âm đang thân mật khoác tay Tư Nghiêu chậm rãi bước vào trong.
Cho dù Tư Nghiêu không có thân phân là người nắm quyền của nhà họ Tư, thì chỉ dựa vào mỗi khuôn mặt của anh, với thân hình cao ráo và khí chất xuất thần kia, toàn bộ đàn ông trong yến tiệc đều đã bị anh đánh bại rồi.
Mà đi bên cạnh Tư Nghiêu, còn là Kiều Hi Âm xinh đẹp lóa mắt nhất trong toàn bộ khách mời đang đứng tại đại sảnh, lại còn trong sáng thuần khiết, dáng người cũng rất hoàn mỹ, khiến cho người khác không thể nào rời mắt được!
Tư Tinh Duệ ngẩn người nhìn Tư Nghiêu và Kiều Hi Âm, chỉ cảm thấy đầu giống như là bị sét đánh vậy, hoàn toàn trống rỗng.
Chú họ của hắn và vị hôn thê trước của hắn…sao hai người này lại quen với nhau được vậy?
Vì sao bọn họ lại xuất hiện với tư thế thân mật như vậy ở bữa tiệc này?
Một phía khác, Giản Dĩ Du cũng nhìn chằm chằm người đàn ông có khí chất xuất thần đi bên cạnh Kiều Hi Âm.
Cô ta vốn tưởng rằng, Kiều Hi Âm chủ động từ hôn với Tư Tinh Duệ, còn dọn khỏi nhà họ Tư, là vì cô không hề biết nhà họ Tư giàu tới mức nào, cũng không biết tiền bạc có thể mang đến cho con người bao nhiêu thứ tốt đẹp, nên mới dễ dàng buông tay.
Nhưng ai ngờ, thì ra Kiều Hi Âm đã sớm tìm được nhà tốt hơn, khó trách cô lại chướng mắt Tư Tinh Duệ!
Lúc này Kiều Hi Âm đang bị rất nhiều người nhìn chằm chằm, đúng là có chút không quen.
Cô theo bản năng trốn phía sau lưng Tư Nghiêu, nhỏ giọng hỏi: “Sao bọn họ lại nhìn em như vậy? Trên, trên mặt em có dính gì sao?”
Tư Nghiêu đổi lại nắm tay cô: “Không đâu, em rất đẹp. Đừng sợ, theo sát tôi là được.”